Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 158
CHƯƠNG 158
“Phải đó, cậu Lưu đối xử với chị Vũ Trúc thật tốt, tôi ngưỡng mộ chết đi được.” Trịnh Kiều nữ phụ thứ N của đoàn làm phim cũng vô cùng thèm muốn mà nói.
Nhan Vũ Trúc liếc nhìn bó hoa hồng đó ở một bên, mỉm cười không nói, dáng vẻ đó, rõ ràng là mặc nhận rồi.
Sự kinh diễm trong mắt Dương Mai càng rõ hơn, bó hoa hồng lớn như vậy, có lẽ không phải quá đắt giá, nhưng cậu Lưu dụng tâm đối với Nhan Vũ Trúc như vậy, quý giá hơn bất cứ cái gì.
Vân Hải rộng lớn, người phụ nữ nào không muốn có một đêm vui vẻ với cậu Lưu, nhưng người trong tim cậu Lưu chỉ có Nhan Vũ Trúc.
“Phải, cậu Lưu đối với Vũ Trúc của chúng tôi quả thật chu đáo.” Rose nói với vẻ cao cao tại thượng: “Có điều, cậu Lưu có thể đối tốt với Vũ Trúc của chúng tôi như vậy, cũng là vì Vũ Trúc của chúng tôi đủ xuất sắc. Không giống như ai đó, chả ra làm sao, còn suốt ngày muốn bay lên cành cao làm phượng hoàng!” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Nói xong lời này, Rose còn vô tình hay hữu ý nhìn về phía Nhan Nhã Tịnh.
Ý tứ này của Rose quá rõ ràng, đám người Dương Mai cũng không tự chủ mà nhìn theo ánh mắt của Rose nhìn sang Nhan Nhã Tịnh.
Dương Mai giả bộ không hiểu mà hỏi: “Chị Rose, lời này của chị là có ý gì? Chị chắc không phải là nói, đoàn làm phim của chúng ta có người dám ở trước mặt chị Vũ Trúc, ham muốn cậu Lưu chứ?”
Bị nhiều ánh mắt nhìn như vậy, Nhan Nhã Tịnh cho dù có trì độn hơn nữa, cũng biết người Rose nói là cô.
Nhan Nhã Tịnh lặng lẽ lườm, nói ra thì cô thật cảm thấy mình rất vô tội, cô cái gì cũng không làm, nhưng nằm không cũng trúng đạn?!
Rose liếc nhìn Nhan Nhã Tịnh, cười khinh thường: “Không phải sao, có một số người ấy, dốc mọi tâm tư muốn leo lên giường của cậu Lưu, không ngờ bị cậu Lưu một cước đạp xuống, mất mặt chết đi được!”
“Thật hay giả vậy?” Trịnh Kiều liếc nhìn Nhan Nhã Tịnh, trong đôi mắt nâu không che giấu sự khinh thường: “Chị Rose, thật sự có người không xấu hổ, bị cậu Lưu một cước đạp xuống giường như vậy sao?”
“Tôi tận mắt nhìn thấy, còn có thể giả được sao!” Rose khinh thường liếc nhìn Nhan Nhã Tịnh: “Thật không biết tại sao loại người như này còn có thể đến đoàn làm phim của chúng ta, thật sự hạ thấp đẳng cấp tổng thể của đoàn làm phim chúng ta.”
“Phải, chúng ta vậy mà làm việc ở cùng một đoàn làm phim với người không biết xấu hổ như vậy, thật là mất mặt!!!” Trong ánh mắt Dương Mai nhìn sang Nhan Nhã Tịnh cũng tràn ngập sự ghét bỏ: “Loại người vô sỉ không có nguyên tắc đó còn có mặt mũi mà sống trên đời, cũng thật là kỳ tích rồi, nếu tôi mất mặt như vậy, tôi sớm đã đâm đầu chết cho rồi.”
Nghe thấy lời của Dương Mai, đoàn làm phim không ít người đều không kìm được mà phá lên cười.
Đoàn làm phim chính là một cái sân danh lợi cỡ nhỏ, nâng cao đạp thấp, loại chuyện này rất là bình thường.
Nhan Nhã Tịnh biết sự tàn khốc của thế giới này, cũng biết, con người sống trên đời, chưa chắc đen chính là đen, trắng chính là trắng, nhưng cho dù như vậy, cô vẫn không muốn tự dưng bị hắt một chậu nước bẩn như vậy.
Dương Mai nóng lòng muốn lấy lòng Nhan Vũ Trúc, thấy Tôn Lệ đi tới bên này, cô ta vội vàng lon ton chạy đến bên cạnh Tôn Lệ.
“Chị Tôn, có chuyện chị nhất định không biết nhỉ?”
“Chuyện gì?” Tôn Lệ nhìn Dương Mai hỏi với vẻ nghi hoặc, Tôn Lệ khoảng 30 tuổi, nữ cường nhân tác phong dứt khoát điển hình, cô ta thật sự không nhìn trúng bộ dạng giả vờ xum xoe này của Dương Mai.
“Chị Tôn, cố vấn y học tên Nhan gì đó kia, chị biết cô ta từng làm gì không?” Dương Mai liếc nhìn Nhan Nhã Tịnh, đè thấp giọng nói với Tôn Lệ: “Chị Tôn, em nói cho chị biết, cô ta không biết tự lượng sức mình muốn đào góc tường của chị Vũ Trúc, đáng tiếc cậu Lưu người ta không nhìn trúng cô ta, cậu Lưu một cước đạp cô ta xuống giường!”
“Phải đó, cậu Lưu đối xử với chị Vũ Trúc thật tốt, tôi ngưỡng mộ chết đi được.” Trịnh Kiều nữ phụ thứ N của đoàn làm phim cũng vô cùng thèm muốn mà nói.
Nhan Vũ Trúc liếc nhìn bó hoa hồng đó ở một bên, mỉm cười không nói, dáng vẻ đó, rõ ràng là mặc nhận rồi.
Sự kinh diễm trong mắt Dương Mai càng rõ hơn, bó hoa hồng lớn như vậy, có lẽ không phải quá đắt giá, nhưng cậu Lưu dụng tâm đối với Nhan Vũ Trúc như vậy, quý giá hơn bất cứ cái gì.
Vân Hải rộng lớn, người phụ nữ nào không muốn có một đêm vui vẻ với cậu Lưu, nhưng người trong tim cậu Lưu chỉ có Nhan Vũ Trúc.
“Phải, cậu Lưu đối với Vũ Trúc của chúng tôi quả thật chu đáo.” Rose nói với vẻ cao cao tại thượng: “Có điều, cậu Lưu có thể đối tốt với Vũ Trúc của chúng tôi như vậy, cũng là vì Vũ Trúc của chúng tôi đủ xuất sắc. Không giống như ai đó, chả ra làm sao, còn suốt ngày muốn bay lên cành cao làm phượng hoàng!” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Nói xong lời này, Rose còn vô tình hay hữu ý nhìn về phía Nhan Nhã Tịnh.
Ý tứ này của Rose quá rõ ràng, đám người Dương Mai cũng không tự chủ mà nhìn theo ánh mắt của Rose nhìn sang Nhan Nhã Tịnh.
Dương Mai giả bộ không hiểu mà hỏi: “Chị Rose, lời này của chị là có ý gì? Chị chắc không phải là nói, đoàn làm phim của chúng ta có người dám ở trước mặt chị Vũ Trúc, ham muốn cậu Lưu chứ?”
Bị nhiều ánh mắt nhìn như vậy, Nhan Nhã Tịnh cho dù có trì độn hơn nữa, cũng biết người Rose nói là cô.
Nhan Nhã Tịnh lặng lẽ lườm, nói ra thì cô thật cảm thấy mình rất vô tội, cô cái gì cũng không làm, nhưng nằm không cũng trúng đạn?!
Rose liếc nhìn Nhan Nhã Tịnh, cười khinh thường: “Không phải sao, có một số người ấy, dốc mọi tâm tư muốn leo lên giường của cậu Lưu, không ngờ bị cậu Lưu một cước đạp xuống, mất mặt chết đi được!”
“Thật hay giả vậy?” Trịnh Kiều liếc nhìn Nhan Nhã Tịnh, trong đôi mắt nâu không che giấu sự khinh thường: “Chị Rose, thật sự có người không xấu hổ, bị cậu Lưu một cước đạp xuống giường như vậy sao?”
“Tôi tận mắt nhìn thấy, còn có thể giả được sao!” Rose khinh thường liếc nhìn Nhan Nhã Tịnh: “Thật không biết tại sao loại người như này còn có thể đến đoàn làm phim của chúng ta, thật sự hạ thấp đẳng cấp tổng thể của đoàn làm phim chúng ta.”
“Phải, chúng ta vậy mà làm việc ở cùng một đoàn làm phim với người không biết xấu hổ như vậy, thật là mất mặt!!!” Trong ánh mắt Dương Mai nhìn sang Nhan Nhã Tịnh cũng tràn ngập sự ghét bỏ: “Loại người vô sỉ không có nguyên tắc đó còn có mặt mũi mà sống trên đời, cũng thật là kỳ tích rồi, nếu tôi mất mặt như vậy, tôi sớm đã đâm đầu chết cho rồi.”
Nghe thấy lời của Dương Mai, đoàn làm phim không ít người đều không kìm được mà phá lên cười.
Đoàn làm phim chính là một cái sân danh lợi cỡ nhỏ, nâng cao đạp thấp, loại chuyện này rất là bình thường.
Nhan Nhã Tịnh biết sự tàn khốc của thế giới này, cũng biết, con người sống trên đời, chưa chắc đen chính là đen, trắng chính là trắng, nhưng cho dù như vậy, cô vẫn không muốn tự dưng bị hắt một chậu nước bẩn như vậy.
Dương Mai nóng lòng muốn lấy lòng Nhan Vũ Trúc, thấy Tôn Lệ đi tới bên này, cô ta vội vàng lon ton chạy đến bên cạnh Tôn Lệ.
“Chị Tôn, có chuyện chị nhất định không biết nhỉ?”
“Chuyện gì?” Tôn Lệ nhìn Dương Mai hỏi với vẻ nghi hoặc, Tôn Lệ khoảng 30 tuổi, nữ cường nhân tác phong dứt khoát điển hình, cô ta thật sự không nhìn trúng bộ dạng giả vờ xum xoe này của Dương Mai.
“Chị Tôn, cố vấn y học tên Nhan gì đó kia, chị biết cô ta từng làm gì không?” Dương Mai liếc nhìn Nhan Nhã Tịnh, đè thấp giọng nói với Tôn Lệ: “Chị Tôn, em nói cho chị biết, cô ta không biết tự lượng sức mình muốn đào góc tường của chị Vũ Trúc, đáng tiếc cậu Lưu người ta không nhìn trúng cô ta, cậu Lưu một cước đạp cô ta xuống giường!”