Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 140
CHƯƠNG 140
“Nhan Nhã Tịnh!” Khuôn mặt Nhan Vũ Trúc tràn đầy hận ý đến mức vặn vẹo, biến hình, móng tay dài của cô ta đâm sâu vào lòng bàn tay, giọng nói căm hận giống như muốn ngưng tụ thành chất độc: “Nhan Nhã Tịnh, cô sẽ không may mắn như vậy nữa! Cô sẽ không liên tục may mắn như vậy! Không phải là cô chết thì là tôi vong! Nhưng Nhan Vũ Trúc tôi sẽ không chết!”
Sau khi đám người Điền Long bị đưa đến cục cảnh sát, Nhan Nhã Tịnh và Lưu Thiên Hàn cũng bị đưa đến cục cảnh sát để điều tra, đến tận đêm khuya, Nhan Nhã Tịnh mới rời khỏi cục cảnh sát.
Chuyện ngày hôm nay, Lưu Thiên Hàn quả thật đã giúp cô một chuyện lớn, Nhan Nhã Tịnh rất cảm kích anh, nhưng cũng chỉ là cảm kích mà thôi.
“Tôi đưa cô về.” Lưu Thiên Hàn nắm lấy tay Nhan Nhã Tịnh, đi về phía bãi đỗ xe.
Nhan Nhã Tịnh đột nhiên rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh, cô liên tục lùi về sau mấy bước, tầm mắt cánh anh khá xa.
“Cậu Lưu, chuyện ngày hôm nay, tôi rất cảm kích anh, sự giúp đỡ của anh, tôi sẽ ghi nhớ ở trong lòng, tạm biệt.”
Nói xong, Nhan Nhã Tịnh lạnh lùng, cứng nhắc quay người, đi về con đường bên cạnh, định gọi một chiếc xe taxi đi về nhà.
Đương nhiên Lưu Thiên Hàn không đồng ý để Nhan Nhã Tịnh rời khỏi tầm mắt của anh như vậy, anh đưa tay ra, muốn kéo cô lại, nhưng vết thương sau lưng, ngày một đau, cũng không biết có phải là do vết thương gây ra hay không, đầu anh cũng bắt đầu đau, sợ Nhan Nhã Tịnh nhìn ra sự bất thường của anh, anh vẫn phải thu tay lại.
Nhan Nhã Tịnh vừa ngồi lên xe taxi, Cao Bắc Vinh đã vội vàng chạy đến bên cạnh Lưu Thiên Hàn: “Mẹ nó, Lưu Thiên Hàn, lưng cậu…”
“Cậu bị thương nặng như vậy mà cũng không đi xử lý, cậu thật sự nghĩ bản thân mình làm bằng sắt hả? Lưu Thiên Hàn, cậu thật sự đang chơi đùa với mạng sống của mình đó!”
Lưu Thiên Hàn không nói gì, anh thờ ơ liếc nhìn Cao Bắc Vinh, sau đó quay người đi lên xe.
Cao Bắc Vinh vô cùng lo lắng: “Lưu Thiên Hàn, đi bệnh viện với tôi, vết thương trên người cậu nhất định phải nhanh chóng được xử lý…”
“Tôi không sao!”
Cao Bắc Vinh vẫn chưa nói xong, Lưu Thiên Hàn đã đạp ga, chiếc xe thể thao lao ra ngoài nhanh như chớp.
Cao Bắc Vinh tức đến mức giậm chân, anh ta biết tính tình của Lưu Thiên Hàn, điều anh ghét nhất chính là thể hiện sự yếu đuối của mình trước mặt người khác, mỗi lần bị thương, anh đều quen trốn vào một góc, âm thầm gặm nhất vết thương của mình.
Nhưng lần này, lưng anh bị axit tạt lên, máu thịt lẫn lộn, vô cùng thê thảm, nếu như bị nhiễm trùng, chỉ sợ đại la thần tiên cũng không cứu được cái mạng nhỏ của anh!
Đầu óc của Nhan Nhã Tịnh có chút rối rắm, sau khi trở về căn chung cư nhỏ, trong đầu đều là cảnh tượng Lưu Thiên Hàn ôm chặt cô vào lòng để bảo vệ cô ở trong bệnh viện.
Không biết có phải mũi cô có vấn đề gì không, cô luôn cảm thấy có mùi máu tanh nhàn nhạt, lẫn với mùi thịt bị ăn mòn dâng lên trong mũi cô.
Nhan Nhã Tịnh lắc đầu, không để cho mình suy nghĩ linh tinh nữa, hôm nay, ở bệnh viện, cậu Lưu giúp đỡ cô, không phải vì anh quan tâm đến cô, chỉ là vì lòng tự tôn của người đàn ông, không cho phép vợ trước của anh bị hủy hoại danh tiếng.
Nhan Nhã Tịnh đang muốn đi ngâm nước nóng, điện thoại của cô reo lên.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói lo lắng của Cao Bắc Vinh: “Bác sĩ Nhan, không hay rồi, Lưu Thiên Hàn sắp chết rồi!”
“Cái gì?”
Trong lòng Nhan Nhã Tịnh lộp độp, điện thoại trong tay suýt nữa thì rơi xuống đất.
“Nhan Nhã Tịnh!” Khuôn mặt Nhan Vũ Trúc tràn đầy hận ý đến mức vặn vẹo, biến hình, móng tay dài của cô ta đâm sâu vào lòng bàn tay, giọng nói căm hận giống như muốn ngưng tụ thành chất độc: “Nhan Nhã Tịnh, cô sẽ không may mắn như vậy nữa! Cô sẽ không liên tục may mắn như vậy! Không phải là cô chết thì là tôi vong! Nhưng Nhan Vũ Trúc tôi sẽ không chết!”
Sau khi đám người Điền Long bị đưa đến cục cảnh sát, Nhan Nhã Tịnh và Lưu Thiên Hàn cũng bị đưa đến cục cảnh sát để điều tra, đến tận đêm khuya, Nhan Nhã Tịnh mới rời khỏi cục cảnh sát.
Chuyện ngày hôm nay, Lưu Thiên Hàn quả thật đã giúp cô một chuyện lớn, Nhan Nhã Tịnh rất cảm kích anh, nhưng cũng chỉ là cảm kích mà thôi.
“Tôi đưa cô về.” Lưu Thiên Hàn nắm lấy tay Nhan Nhã Tịnh, đi về phía bãi đỗ xe.
Nhan Nhã Tịnh đột nhiên rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh, cô liên tục lùi về sau mấy bước, tầm mắt cánh anh khá xa.
“Cậu Lưu, chuyện ngày hôm nay, tôi rất cảm kích anh, sự giúp đỡ của anh, tôi sẽ ghi nhớ ở trong lòng, tạm biệt.”
Nói xong, Nhan Nhã Tịnh lạnh lùng, cứng nhắc quay người, đi về con đường bên cạnh, định gọi một chiếc xe taxi đi về nhà.
Đương nhiên Lưu Thiên Hàn không đồng ý để Nhan Nhã Tịnh rời khỏi tầm mắt của anh như vậy, anh đưa tay ra, muốn kéo cô lại, nhưng vết thương sau lưng, ngày một đau, cũng không biết có phải là do vết thương gây ra hay không, đầu anh cũng bắt đầu đau, sợ Nhan Nhã Tịnh nhìn ra sự bất thường của anh, anh vẫn phải thu tay lại.
Nhan Nhã Tịnh vừa ngồi lên xe taxi, Cao Bắc Vinh đã vội vàng chạy đến bên cạnh Lưu Thiên Hàn: “Mẹ nó, Lưu Thiên Hàn, lưng cậu…”
“Cậu bị thương nặng như vậy mà cũng không đi xử lý, cậu thật sự nghĩ bản thân mình làm bằng sắt hả? Lưu Thiên Hàn, cậu thật sự đang chơi đùa với mạng sống của mình đó!”
Lưu Thiên Hàn không nói gì, anh thờ ơ liếc nhìn Cao Bắc Vinh, sau đó quay người đi lên xe.
Cao Bắc Vinh vô cùng lo lắng: “Lưu Thiên Hàn, đi bệnh viện với tôi, vết thương trên người cậu nhất định phải nhanh chóng được xử lý…”
“Tôi không sao!”
Cao Bắc Vinh vẫn chưa nói xong, Lưu Thiên Hàn đã đạp ga, chiếc xe thể thao lao ra ngoài nhanh như chớp.
Cao Bắc Vinh tức đến mức giậm chân, anh ta biết tính tình của Lưu Thiên Hàn, điều anh ghét nhất chính là thể hiện sự yếu đuối của mình trước mặt người khác, mỗi lần bị thương, anh đều quen trốn vào một góc, âm thầm gặm nhất vết thương của mình.
Nhưng lần này, lưng anh bị axit tạt lên, máu thịt lẫn lộn, vô cùng thê thảm, nếu như bị nhiễm trùng, chỉ sợ đại la thần tiên cũng không cứu được cái mạng nhỏ của anh!
Đầu óc của Nhan Nhã Tịnh có chút rối rắm, sau khi trở về căn chung cư nhỏ, trong đầu đều là cảnh tượng Lưu Thiên Hàn ôm chặt cô vào lòng để bảo vệ cô ở trong bệnh viện.
Không biết có phải mũi cô có vấn đề gì không, cô luôn cảm thấy có mùi máu tanh nhàn nhạt, lẫn với mùi thịt bị ăn mòn dâng lên trong mũi cô.
Nhan Nhã Tịnh lắc đầu, không để cho mình suy nghĩ linh tinh nữa, hôm nay, ở bệnh viện, cậu Lưu giúp đỡ cô, không phải vì anh quan tâm đến cô, chỉ là vì lòng tự tôn của người đàn ông, không cho phép vợ trước của anh bị hủy hoại danh tiếng.
Nhan Nhã Tịnh đang muốn đi ngâm nước nóng, điện thoại của cô reo lên.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói lo lắng của Cao Bắc Vinh: “Bác sĩ Nhan, không hay rồi, Lưu Thiên Hàn sắp chết rồi!”
“Cái gì?”
Trong lòng Nhan Nhã Tịnh lộp độp, điện thoại trong tay suýt nữa thì rơi xuống đất.