Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 80
Đoạn phim giới thiệu kết thúc, Noël tắt máy chiếu, nhìn những người đang ngồi, cười nói: “Tôi biết trong số quý vị có vài người đã xem đoạn video này nhiều đến phát ói rồi nhưng để chiếu cố cho người mới, cảm ơn quý vị đã xem lại lần nữa.”
Bầu không khí rất thoải mái, chung quanh lác đác vang tiếng cười và tiếng vỗ tay, Quý Thanh Hòa cũng cười vỗ tay.
“Tiếp theo sẽ bắt đầu giới thiệu với mọi người tiến độ nghiên cứu trước mắt của chúng ta, tôi xin nối máy với nhân viên nghiên cứu bên Dahl, mời họ thuyết minh phân tích cụ thể tình hình tiến triển hạng mục bên đó…”
Trình Kiến như ngồi trên bàn chông, cảm thấy toàn thân từ trên xuống dưới đều lạnh thấu xương, tựa như bị ném từ trời cao vạn trượng xuống đầm đen sâu hút.
Cho cô biết rốt cuộc vì sao bên Dahl lại luôn biết trước chiều hướng nghiên cứu của Viện Nghiên cứu Trung ương trong bầu không khí như mở hội giao lưu thế này, nhưng đó vẫn chưa phải điều khiến cô kinh hãi nhất.
Bởi cô đã nhìn thấy rõ ràng một hình ảnh vốn tuyệt đối không thể xuất hiện trong video.
Cha cô, Trình Thâm, người đã sớm qua đời vì tai nạn máy bay năm xưa, cũng bất ngờ nằm trong hàng ngũ.
Nhất thời, cô không biết sau đêm nay số mệnh của mình sẽ ra làm sao. Những nghiên cứu có thể khơi mào hai trăm phần trăm hứng thú của cô vào ngày thường, lúc này lọt vào tai sao mà chẳng khác nào phim kinh dị đến thế.
Ngón tay Trình Kiến đang run lên khác thường, cô ra sức bấm chặt năm ngón tay lên đùi, nhưng vừa bung ra, những ngón tay không nghe lời ấy lại bắt đầu run lên.
Lời Hứa Úy nói ngày đó không sai… Anh nói cái chết của Mẫn Lam Không có vấn đề rất lớn, khẳng định ẩn chứa rất nhiều bí mật.
Quả đúng như vậy, nhưng anh lại không biết rằng một trăm năm qua, cơ hồ một nửa nhân số của Viện Nghiên cứu Trung ương đều là người cua Dahl, cuộc họp nằm vùng này giờ đã biến thành hội nghị lớn quang minh chính đại.
Trình Kiến lạnh buốt xương, rất muốn rời khỏi đây ngay lập tức, dáng vẻ tập trung tinh thần của những người chung quanh lại khiến cô cảm thấy không sao thích ứng được, giống như tất cả mọi người đều cảm thấy chuyện này rất bình thường, chỉ mình cô là cảm thấy thế giới ầm ầm sụp đổ trước mắt vậy.
Quý Thanh Hòa chú ý tới mồ hôi đọng trên trán và chóp mũi cô, bèn lấy khăn tay trong túi áo ra đưa cho cô. Trình Kiến điếng người quay đầu nhìn thẳng vào mắt anh ta, môi mấp máy, muốn nói gì đó song sau cùng chỉ nghiến chặt răng.
“Trong này hơi nóng à?” Anh ta đưa tay lau mồ hôi cho Trình Kiến, giọng rất ôn hòa, tất thảy đều hệt như trước khi hội nghị bắt đầu.
Trình Kiến giật khăn tay của Quý Thanh Hòa ném vào mặt anh ta, hốc mắt hoe đỏ, chẳng biết là sợ hãi hay cảm thấy bị thế giới phản bội.
“Tỉnh táo lại đi, thiếu tá.” Quý Thanh Hòa không còn vẻ mặt ôn hòa nữa, “Chẳng lẽ em muốn sống trong giả tưởng dối trá hơn đối mặt với chân tướng à? Đó không phải suy nghĩ một nghiên cứu viên nên có đâu.”
“Anh đừng có nói sang chuyện khác, vấn đề bây giờ là, anh, và cả những người ở đây, thậm chí là cả những…”
Giọng cô khản đặc, chỉ khi ở trong hoàn cảnh đau khổ cực đoan, cô mới có thể đột ngột tắt tiếng. Trong đầu cô lướt qua những khuôn mặt “người chết” được gắn lên bia kỉ niệm liệt sĩ ở trung tâm quảng trường, gương mặt đó giống gương mặt người đàn ông trong bức ảnh gia đình cô thường vuốt ve vô số lần khi còn bé y như đúc…
Quý Thanh Hòa thò tay thử chạm lên khuôn mặt tức giận đến có phần nhăn nhúm của Trình Kiến, nhưng chạm phải tầm mắt ác liệt đủ để đả thương người khác kia, ngón tay anh ta hơi chùn lại, chuyển sang vén mấy sợi tóc mái tán loạn rủ xuống che khuất mặt cô ra sau tai.
“Thế này không hay à? Thứ em sợ nhất đã biến mất, Dahl tàn bạo hung ác trong kí ức thật ra cũng không phải kẻ địch, đó là thành phố đứng ở phe ta, là hậu phương vững chắc nhất của chúng ta.”
Nếu không nghe nội dung anh ta nói thì phong thái của Quý Thanh Hòa thật giống như đang giải thích cho Trình Kiến một khái niệm tối nghĩa nào đó mà video bên kia nhắc đến.
“Tôi đứng ở phe các người hồi nào?” Sắc mặt cô tái mét, nom suy sút rệu rã, nhưng đôi mắt đen láy nhìn anh ta thì chẳng dao động mảy may.
“Không phải dạo này em vẫn đang tiến hành cải tiến cơ giới hóa chi giả à?”
Nghe Quý Thanh Hòa nhắc đến cái này, dạ dày Trình Kiến bỗng cồn lên. Cô ấn cổ họng mình, nôn khan mấy tiếng mà chẳng ói ta thứ gì.
“Em mang thai?” Anh ta hiếm hoi hơi nghiêng đầu, tuy Quý Thanh Hòa không phải loại người thích hất hàm nhìn xuống nhưng bất kể đối mặt với ai, ánh mắt anh ta cũng luôn trộn lẫn vẻ phớt đời, lộ ra mấy phần ngạo mạn không quá rõ ràng.
Đó là đặc quyền của thiên tài, vì anh ta luôn nắm chắc phần thăng nên anh là luôn thờ ơ.
Nhưng hiện giờ, ánh mắt anh ta nhìn Trình Kiến như đang nhìn một con mèo trắng nhỏ chay ra ngoài chơi lúc trời mưa rồi toàn thân ướt bùn chạy về, làm bẩn sofa và sàn nhà anh ta vậy.
Kỳ kinh nguyệt của Trình Kiến mới qua chưa đến hai ngày nên đương nhiên cô chẳng để lời Quý Thanh Hòa vào tai, cô im lặng, không buồn để ý đến anh ta.
“Hay là kiểm tra cẩn thận chút đi, dù sao cũng là đứa bé đầu của em và thượng tá.”
Trình Kiến liếc xéo anh ta, khẳng định rằng lời anh ta vô cùng mập mờ. Tuy anh ta đang cười đó song ánh mắt lại khiến cô dậy lên một cảm giác dính nhớp, giống mình rơi vào cống ngầm, cẳng chân trần trụi bị chuột cống bẩn thỉu chạy ngang qua cọ vào vậy, khiến da đầu tê dại.
Cô cưỡng ép kìm nén xúc động muốn đứng dậy tránh xa anh ta, hỏi: “Các người muốn làm gì tôi? Sĩ quan bảo vệ tôi đang chờ tôi bên ngoài, chờ không được, họ sẽ không mặc kệ đâu!”
“Đừng sợ, sau này em nên thế nào cứ thế đó là được.” Quý Thanh Hòa nhìn màn hình phía trước, tâm trạng có vẻ rất tốt, “Dalh không lắm khuôn sáo như Viện Nghiên cứu Trung ương vậy đâu, ở đó, chỉ cần có bản lĩnh, em có muốn hủy diệt thế giới cũng được.”
“Anh đang nói đùa tôi đó à?” Trình Kiến sắp hao hết kiên nhẫn, cô còn chưa thoát được khỏi cảm giác ghê tởm mới nãy, không thể không nhẫn nhịn chịu đựng cảm giác bị chuột cống cọ tới cọ lui, cực kì muốn đập phá một phen.
“Quyền điểu khiển của hệ thống phòng hộ khu an toàn Noah, cũng chính là đám thiên nhãn ngày ngày bay qua bay lại qua mỗi ngóc ngách, có thể đốt zombie ra tro trong vòng ba giây đó, đang nằm trong tay bọn anh, em có biết không?”
… Đó là năng lượng Kích Việt 15 bắn ra, người bị bắn trong chớp mắt đến tro cũng chẳng còn.
Đến ngón tay, Trình Kiến cũng không cử động được nữa, cô cảm thấy cơ thể mình như bị một sợi thừng trói gô lại.
“Em chắc chắn sẽ rất hứng thú với hạng mục này, lắng nghe cho cẩn thận đi.” Anh ta dứt khoát đổi chủ đề, cầu nối bên Dahl vừa vặn đổi một người khác lên hình.
Nghe Quý Thanh Hòa nhắc nhở, Trình Kiến nhìn ra trước, cô không biết người trước mặt nhưng hạng mục ông ta nói đến thì chính là cái Trình Kiến để ý suốt mấy năm gần đây…
Chất dung hợp sinh học.
“Như mọi người đã biết, tia F tới từ bức xạ ngoại lai của thiên thạch tinh thần mẫu thể, tới nay, nó vừa có thể khiến virus Camorra suy yếu, vừa có thể thúc đẩy chuỗi gien của virus Camorra tiến hóa không ngừng.”
“Dưới sứ tấn công liên tiếp của ở hỏa lực vũ trang và zombie ở chủ thành, số lượng người dã thú ở mỗi khu an toàn đã đạt đến khoảng 30% tỉ lệ bao phủ… Khụ khụ, qua số lượng có thể nói, chúng ta hoàn toàn đủ khả năng khống chế ngược lại khu an toàn.”
Vị học giả cao tuổi mặt mày cau có kia giải thích biểu đồ số liệu ở một bên, bên cạnh còn có một cửa sổ, trong đó đang phát một đoạn ghi chép dạng video. Đó là video kiểm tra bom kiểu mới của Dahl khi trước, hình ảnh camera giám sát thu được có năm người đàn ông bị giam trong năm căn phòng khác nhau. Họ nơm nớp rúc trong góc, dáng người quái dị, tất cả đều là người dã thú đã tiêm chất dung hợp sinh học.
Có người trong video nói: “Phòng số một sử dụng tần số phóng xạ cấp 325, bắt đầu tiến hành khảo sát khống chế nổ.”
Có tiếng loạt xoạt vang lên, người dã thú ở phòng số 1 vẫn chưa biết sắp có chuyện gì xảy ra với mình, nhưng rất nhanh sau đó, bàn chân bẩn thỉu bị xích lại của người đàn ông ngồi xổm trong góc vẻ mặt lo âu không ngừng gảy cào sừng trâu trên đầu mình thình lình nổ tung.
Tiếp ngay sau đó là cái miệng đang la hét của anh ta rồi đến cả cơ thể cùng nổ, xương cũng nát bấy.
Trình Kiến nhíu mày, cô hoàn toàn không thể chấp nhận được chuyện trực tiếp cướp đoạt sinh mệnh của người khác như thế này.
Song video vẫn tiếp tục, nhanh chóng tới phòng thứ hai, lần này tựa hồ tần số phóng xạ được điều chỉnh xuống thấp hơn chút ít, lúc chết, người dã thú ở phòng số 2 chỉ nổ nội tạng, thất khiếu chảy máu.
Cho đến khí thí nghiệm kết thúc, người dã thú ở cả năm phòng đều phát ở ở những tần số phóng xạ khác nhau, kiểu chết nhẹ nhất chỉ là trào máu, còn nghiêm trọng nhất thì nổ dữ dội, đến phòng giam cũng bị nổ sụp nửa bên.
Đại khái đó là tiến trình hình thành của bom kiểu mới… Có nằm mơ Trình Kiến cũng không ngờ thứ bom sinh học tà dị đó lại chỉ là một sản vật phái sinh của chất dung hợp sinh học.
Bầu không khí rất thoải mái, chung quanh lác đác vang tiếng cười và tiếng vỗ tay, Quý Thanh Hòa cũng cười vỗ tay.
“Tiếp theo sẽ bắt đầu giới thiệu với mọi người tiến độ nghiên cứu trước mắt của chúng ta, tôi xin nối máy với nhân viên nghiên cứu bên Dahl, mời họ thuyết minh phân tích cụ thể tình hình tiến triển hạng mục bên đó…”
Trình Kiến như ngồi trên bàn chông, cảm thấy toàn thân từ trên xuống dưới đều lạnh thấu xương, tựa như bị ném từ trời cao vạn trượng xuống đầm đen sâu hút.
Cho cô biết rốt cuộc vì sao bên Dahl lại luôn biết trước chiều hướng nghiên cứu của Viện Nghiên cứu Trung ương trong bầu không khí như mở hội giao lưu thế này, nhưng đó vẫn chưa phải điều khiến cô kinh hãi nhất.
Bởi cô đã nhìn thấy rõ ràng một hình ảnh vốn tuyệt đối không thể xuất hiện trong video.
Cha cô, Trình Thâm, người đã sớm qua đời vì tai nạn máy bay năm xưa, cũng bất ngờ nằm trong hàng ngũ.
Nhất thời, cô không biết sau đêm nay số mệnh của mình sẽ ra làm sao. Những nghiên cứu có thể khơi mào hai trăm phần trăm hứng thú của cô vào ngày thường, lúc này lọt vào tai sao mà chẳng khác nào phim kinh dị đến thế.
Ngón tay Trình Kiến đang run lên khác thường, cô ra sức bấm chặt năm ngón tay lên đùi, nhưng vừa bung ra, những ngón tay không nghe lời ấy lại bắt đầu run lên.
Lời Hứa Úy nói ngày đó không sai… Anh nói cái chết của Mẫn Lam Không có vấn đề rất lớn, khẳng định ẩn chứa rất nhiều bí mật.
Quả đúng như vậy, nhưng anh lại không biết rằng một trăm năm qua, cơ hồ một nửa nhân số của Viện Nghiên cứu Trung ương đều là người cua Dahl, cuộc họp nằm vùng này giờ đã biến thành hội nghị lớn quang minh chính đại.
Trình Kiến lạnh buốt xương, rất muốn rời khỏi đây ngay lập tức, dáng vẻ tập trung tinh thần của những người chung quanh lại khiến cô cảm thấy không sao thích ứng được, giống như tất cả mọi người đều cảm thấy chuyện này rất bình thường, chỉ mình cô là cảm thấy thế giới ầm ầm sụp đổ trước mắt vậy.
Quý Thanh Hòa chú ý tới mồ hôi đọng trên trán và chóp mũi cô, bèn lấy khăn tay trong túi áo ra đưa cho cô. Trình Kiến điếng người quay đầu nhìn thẳng vào mắt anh ta, môi mấp máy, muốn nói gì đó song sau cùng chỉ nghiến chặt răng.
“Trong này hơi nóng à?” Anh ta đưa tay lau mồ hôi cho Trình Kiến, giọng rất ôn hòa, tất thảy đều hệt như trước khi hội nghị bắt đầu.
Trình Kiến giật khăn tay của Quý Thanh Hòa ném vào mặt anh ta, hốc mắt hoe đỏ, chẳng biết là sợ hãi hay cảm thấy bị thế giới phản bội.
“Tỉnh táo lại đi, thiếu tá.” Quý Thanh Hòa không còn vẻ mặt ôn hòa nữa, “Chẳng lẽ em muốn sống trong giả tưởng dối trá hơn đối mặt với chân tướng à? Đó không phải suy nghĩ một nghiên cứu viên nên có đâu.”
“Anh đừng có nói sang chuyện khác, vấn đề bây giờ là, anh, và cả những người ở đây, thậm chí là cả những…”
Giọng cô khản đặc, chỉ khi ở trong hoàn cảnh đau khổ cực đoan, cô mới có thể đột ngột tắt tiếng. Trong đầu cô lướt qua những khuôn mặt “người chết” được gắn lên bia kỉ niệm liệt sĩ ở trung tâm quảng trường, gương mặt đó giống gương mặt người đàn ông trong bức ảnh gia đình cô thường vuốt ve vô số lần khi còn bé y như đúc…
Quý Thanh Hòa thò tay thử chạm lên khuôn mặt tức giận đến có phần nhăn nhúm của Trình Kiến, nhưng chạm phải tầm mắt ác liệt đủ để đả thương người khác kia, ngón tay anh ta hơi chùn lại, chuyển sang vén mấy sợi tóc mái tán loạn rủ xuống che khuất mặt cô ra sau tai.
“Thế này không hay à? Thứ em sợ nhất đã biến mất, Dahl tàn bạo hung ác trong kí ức thật ra cũng không phải kẻ địch, đó là thành phố đứng ở phe ta, là hậu phương vững chắc nhất của chúng ta.”
Nếu không nghe nội dung anh ta nói thì phong thái của Quý Thanh Hòa thật giống như đang giải thích cho Trình Kiến một khái niệm tối nghĩa nào đó mà video bên kia nhắc đến.
“Tôi đứng ở phe các người hồi nào?” Sắc mặt cô tái mét, nom suy sút rệu rã, nhưng đôi mắt đen láy nhìn anh ta thì chẳng dao động mảy may.
“Không phải dạo này em vẫn đang tiến hành cải tiến cơ giới hóa chi giả à?”
Nghe Quý Thanh Hòa nhắc đến cái này, dạ dày Trình Kiến bỗng cồn lên. Cô ấn cổ họng mình, nôn khan mấy tiếng mà chẳng ói ta thứ gì.
“Em mang thai?” Anh ta hiếm hoi hơi nghiêng đầu, tuy Quý Thanh Hòa không phải loại người thích hất hàm nhìn xuống nhưng bất kể đối mặt với ai, ánh mắt anh ta cũng luôn trộn lẫn vẻ phớt đời, lộ ra mấy phần ngạo mạn không quá rõ ràng.
Đó là đặc quyền của thiên tài, vì anh ta luôn nắm chắc phần thăng nên anh là luôn thờ ơ.
Nhưng hiện giờ, ánh mắt anh ta nhìn Trình Kiến như đang nhìn một con mèo trắng nhỏ chay ra ngoài chơi lúc trời mưa rồi toàn thân ướt bùn chạy về, làm bẩn sofa và sàn nhà anh ta vậy.
Kỳ kinh nguyệt của Trình Kiến mới qua chưa đến hai ngày nên đương nhiên cô chẳng để lời Quý Thanh Hòa vào tai, cô im lặng, không buồn để ý đến anh ta.
“Hay là kiểm tra cẩn thận chút đi, dù sao cũng là đứa bé đầu của em và thượng tá.”
Trình Kiến liếc xéo anh ta, khẳng định rằng lời anh ta vô cùng mập mờ. Tuy anh ta đang cười đó song ánh mắt lại khiến cô dậy lên một cảm giác dính nhớp, giống mình rơi vào cống ngầm, cẳng chân trần trụi bị chuột cống bẩn thỉu chạy ngang qua cọ vào vậy, khiến da đầu tê dại.
Cô cưỡng ép kìm nén xúc động muốn đứng dậy tránh xa anh ta, hỏi: “Các người muốn làm gì tôi? Sĩ quan bảo vệ tôi đang chờ tôi bên ngoài, chờ không được, họ sẽ không mặc kệ đâu!”
“Đừng sợ, sau này em nên thế nào cứ thế đó là được.” Quý Thanh Hòa nhìn màn hình phía trước, tâm trạng có vẻ rất tốt, “Dalh không lắm khuôn sáo như Viện Nghiên cứu Trung ương vậy đâu, ở đó, chỉ cần có bản lĩnh, em có muốn hủy diệt thế giới cũng được.”
“Anh đang nói đùa tôi đó à?” Trình Kiến sắp hao hết kiên nhẫn, cô còn chưa thoát được khỏi cảm giác ghê tởm mới nãy, không thể không nhẫn nhịn chịu đựng cảm giác bị chuột cống cọ tới cọ lui, cực kì muốn đập phá một phen.
“Quyền điểu khiển của hệ thống phòng hộ khu an toàn Noah, cũng chính là đám thiên nhãn ngày ngày bay qua bay lại qua mỗi ngóc ngách, có thể đốt zombie ra tro trong vòng ba giây đó, đang nằm trong tay bọn anh, em có biết không?”
… Đó là năng lượng Kích Việt 15 bắn ra, người bị bắn trong chớp mắt đến tro cũng chẳng còn.
Đến ngón tay, Trình Kiến cũng không cử động được nữa, cô cảm thấy cơ thể mình như bị một sợi thừng trói gô lại.
“Em chắc chắn sẽ rất hứng thú với hạng mục này, lắng nghe cho cẩn thận đi.” Anh ta dứt khoát đổi chủ đề, cầu nối bên Dahl vừa vặn đổi một người khác lên hình.
Nghe Quý Thanh Hòa nhắc nhở, Trình Kiến nhìn ra trước, cô không biết người trước mặt nhưng hạng mục ông ta nói đến thì chính là cái Trình Kiến để ý suốt mấy năm gần đây…
Chất dung hợp sinh học.
“Như mọi người đã biết, tia F tới từ bức xạ ngoại lai của thiên thạch tinh thần mẫu thể, tới nay, nó vừa có thể khiến virus Camorra suy yếu, vừa có thể thúc đẩy chuỗi gien của virus Camorra tiến hóa không ngừng.”
“Dưới sứ tấn công liên tiếp của ở hỏa lực vũ trang và zombie ở chủ thành, số lượng người dã thú ở mỗi khu an toàn đã đạt đến khoảng 30% tỉ lệ bao phủ… Khụ khụ, qua số lượng có thể nói, chúng ta hoàn toàn đủ khả năng khống chế ngược lại khu an toàn.”
Vị học giả cao tuổi mặt mày cau có kia giải thích biểu đồ số liệu ở một bên, bên cạnh còn có một cửa sổ, trong đó đang phát một đoạn ghi chép dạng video. Đó là video kiểm tra bom kiểu mới của Dahl khi trước, hình ảnh camera giám sát thu được có năm người đàn ông bị giam trong năm căn phòng khác nhau. Họ nơm nớp rúc trong góc, dáng người quái dị, tất cả đều là người dã thú đã tiêm chất dung hợp sinh học.
Có người trong video nói: “Phòng số một sử dụng tần số phóng xạ cấp 325, bắt đầu tiến hành khảo sát khống chế nổ.”
Có tiếng loạt xoạt vang lên, người dã thú ở phòng số 1 vẫn chưa biết sắp có chuyện gì xảy ra với mình, nhưng rất nhanh sau đó, bàn chân bẩn thỉu bị xích lại của người đàn ông ngồi xổm trong góc vẻ mặt lo âu không ngừng gảy cào sừng trâu trên đầu mình thình lình nổ tung.
Tiếp ngay sau đó là cái miệng đang la hét của anh ta rồi đến cả cơ thể cùng nổ, xương cũng nát bấy.
Trình Kiến nhíu mày, cô hoàn toàn không thể chấp nhận được chuyện trực tiếp cướp đoạt sinh mệnh của người khác như thế này.
Song video vẫn tiếp tục, nhanh chóng tới phòng thứ hai, lần này tựa hồ tần số phóng xạ được điều chỉnh xuống thấp hơn chút ít, lúc chết, người dã thú ở phòng số 2 chỉ nổ nội tạng, thất khiếu chảy máu.
Cho đến khí thí nghiệm kết thúc, người dã thú ở cả năm phòng đều phát ở ở những tần số phóng xạ khác nhau, kiểu chết nhẹ nhất chỉ là trào máu, còn nghiêm trọng nhất thì nổ dữ dội, đến phòng giam cũng bị nổ sụp nửa bên.
Đại khái đó là tiến trình hình thành của bom kiểu mới… Có nằm mơ Trình Kiến cũng không ngờ thứ bom sinh học tà dị đó lại chỉ là một sản vật phái sinh của chất dung hợp sinh học.