Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15
Lựa chọn đương nhiên là chuyện cực kì gian nan, trong nháy mắt khi hai cuộc sống hoàn toàn khác biệt bày ra trước mặt Trình Kiến, phản ứng nổi lên thậm chí còn khiến dạ dày cô quặn thắt.
Cô khó xử cúi đầu, trong đầu không ngừng xoay vòng vài điều kì quái.
Lần đầu ra ngoài cùng Hứa Úy, những giây phút nguy hiểm phải đối mặt, vô vàn khoảnh khắc tuyệt vọng, nỗi nhớ nhà như phát điên phát dại, và cả lời nhắc nhở mợ nói với cô.
Tối qua, người phụ nữ thân thiết nhất với Trình Kiến đã nói rất rõ ràng với cô rằng không thể nhúng tay vào chuyện này nữa.
Trình Kiến hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Hứa Úy, không có bất kì né tránh nào, ánh mắt cô soi thẳng vào con ngươi anh.
Hứa Úy thoáng hất cằm, tỏ vẻ mình đang đợi nghe Trình Kiến phát biểu ý kiến.
“Thượng tá Hứa Úy, đàn anh của tôi… Không, thiếu tá Quý Thanh Hòa nói rất đúng, tôi là một người vừa sợ đau vừa nhát gan, tôi rất vui khi được ngài công nhận năng lực, để đáp lại, tôi bằng lòng theo ngài cùng hoàn thành nhiệm vụ.”
Đó là tiếng nói nằm sâu trong nội tâm Trình Kiến, cô biết mình không thể đè nén được khát khao hướng về Hứa Úy, song cô cũng khó lòng khống chế được sợ hãi đối với nguy hiểm và việc bị tổn thương, thế nên cô chỉ có thể điều hòa lấy một trị số trung gian.
“Tôi chỉ có một yêu cầu… Có lẽ là hơi tùy hứng nhưng mong ngài có thể nghiêm túc suy xét.” Trình Kiến dừng lại, cô nhìn thấy bóng mình trong mắt Hứa Úy, cô biết rằng chí ít thì vào giờ phút này, trong mắt người đàn ông ấy chỉ có mình cô.
“Nói.”
Giọng nam từ tính trầm thấp vẫn mang đậm phong cách ra lệnh của Hứa Úy, chỉ một chữ song Trình Kiến lập tức cảm nhận được tâm trạng thấp thỏm của mình bình tĩnh hơn phần nào.
Cô chuẩn bị sẵn sàng rồi mới nuốt nước bọt nói: “Nếu tôi chết, hoặc bị giam trong phòng kín như lần trước… Nói chung là nếu tôi gặp bất trắc, xin hãy mang tôi về bằng bất cứ giá nào, nếu không thì mang thi thể tôi về thôi cũng được!”
Lúc nói câu này, trong lòng Trình Kiến lạnh toát, thật sự có cảm tưởng bước chân ra ngoài ắt chết thẳng cẳng.
“Tôi không có bao nhiêu lưu luyến nơi này, nhưng người thân bạn bè của tôi đều ở đây, tôi không muốn lúc họ tế bái tôi lại không biết phải đi đâu để tế bái, tôi biết ở quảng trường có bia liệt sĩ, tên người hi sinh đều được khắc trên đó, nhưng mà… Nếu nói chuyện với tro cốt của chính tôi, có khi ở bên kia tôi có thể nghe được, được rồi, thật ra là tôi sợ bị các anh vứt lại đó một mình chờ chết, dù chết rồi tôi cũng mong các anh có thể mang tôi về.”
Trình Kiến là người hơi căng thẳng một chút là sẽ lảm nhảm dông dài giải thích, cô luôn lo lắng mình biểu đạt không rõ nên lần nào cũng lải nhải bổ sung thêm một đống nữa, đến cô cũng muốn tát chết chính mình cho khỏi rắc rối nữa là.
Nói càng nhiều càng dễ lộ bí mật, may mà Trình Kiến không lỡ miệng khai ra thực chất là vì muốn nhìn thấy Hứa Úy nhiều hơn nên mới cho phép mình ra ngoài tìm đường chết, nếu không chắc chắn đàn anh sẽ động thủ thay mợ, lấy một ống thuốc thử đánh bả chết cô rồi tính sau, ít nhất thì chết kiểu đó thi thể cũng có thể diện hơn chết trong miệng zombie nhiều.
Tuy tuyệt đại đa số nhân tố ảnh hưởng đến lựa chọn của Trình Kiến đều có nguồn gốc từ Hứa Úy nhưng nếu xét riêng chuyện này, nếu người tới đòi đàn anh hôm nay không phải Hứa Úy mà là người khác, cấp trên muốn giữ đàn anh đổi sang cô, cô vẫn sẽ đi.
Chỉ là người tới đây vừa khéo là Hứa Úy mà thôi.
Trình Kiến không tài nào bỏ qua được tiếng hò hét sâu trong lòng mình, cô vừa băn khoăn vừa nghiêm túc, rõ ràng còn đang lo lắng đống lảm nhảm của mình mới rồi có khi nào đã để lại thêm ấn tượng xấu cho Hứa Úy hay không, nhưng cô vẫn muốn thông qua trao đổi ánh mắt, bày tỏ với anh lời mình nói thật sự không phải đùa chơi.
Cô thật sự không muốn chết bên ngoài.
“Vấn đề này không cần phải cân nhắc, đó vốn là chức trách của tôi.”
Hứa Úy chỉ dùng một câu là đã đáp lại thỏa đáng toàn bộ đống dài dòng của Trình Kiến.
Trình Kiến ỉu xìu, bây giờ cô rất muốn tìm một góc không người đấm ngực giậm chân, sao mình không thể nói ngắn gọn rõ ràng được như anh vậy nhỉ.
“Trình Kiến, em đừng có thiếu lí tính như vậy!” Quý Thanh Hòa kéo Trình Kiến qua, gắt gao nhìn cô chằm chằm: “Khối người có thể thay thế em, em biết rõ bên ngoài nguy hiểm thế nào mà sao còn ra! Em đừng có tranh với anh chuyện này.”
Quen biết Quý Thanh Hòa mấy năm, Trình Kiến chưa từng trông thấy biểu cảm nôn nóng như vậy trên mặt đàn anh, rất ít khi anh nghiêm giọng gọi cả họ cả tên cô như thế, mà đã làm vậy thì chứng tỏ anh đang thật sự rất tức giận.
“Không phải, đàn anh, không phải em tranh với anh mà.” Trình Kiến mềm giọng nói, mắt chăm chú nhìn Quý Thanh Hòa, “Nếu chúng ta đổi chỗ cho nhau, anh cũng sẽ chọn như vậy mà, đúng không?”
“…” Quý Thanh Hòa bị câu nói này của cô làm nghẹn họng, môi anh mấp máy, cuối cùng chỉ dời mắt đi.
“Tốt nhất là em không làm sao.”
Chẳng biết tại sao mà Trình Kiến cứ cảm thấy đàn anh hãy còn giữ lại nửa câu không nói hết, anh như đang cố hết sức kìm nén cảm xúc chỉ thiếu điều sụp đổ của mình vì một điều không thể nói ra nào đó.
Hứa Úy lạnh nhạt nhìn hai người họ, không cho họ nhiều thời gian hơn, đứng dậy, “Trình Kiến, đi theo tôi.”
“Đi đâu ạ?”
“Về quân khu.”
“Bây giờ ấy ạ? Tôi mới xuất viện hôm qua thôi mà, hôm nay công việc vừa mới được thu xếp…” Trình Kiến không ngờ sẽ nhanh như vậy, cô tưởng rằng thế nào cũng phải đến ngày mai hay có một khoảng thời gian hòa hoãn chuẩn bị, sao vừa quyết định xong mình đã phải đi theo anh luôn rồi?
“Cô lấy đâu ra chuyện mà nói nhiều vậy?” Tự dưng Hứa Úy như ăn phải thuốc nổ, giọng vẫn bình tĩnh nhưng ngập tràn mùi khói súng.
Trình Kiến lập tức như bị đâm cho một dao, nếu bây giờ mà có thể hộc máu thì ít nhất cô cũng phải hộc được cả lít.
Cái anh này làm sao vậy? Với lại có phải anh mắng người có phải đã đúng chỗ quá rồi không!
Trình Kiến lúng túng rời khỏi bên cạnh Quý Thanh Hòa đi tới cạnh cửa, chờ Hứa Úy ra ngoài rồi, cô quay đầu lại nhìn đàn anh, dường như nơi có thể đem lại cho cô cảm giác quen thuộc và an toàn này sắp rời xa cô rồi.
Đến giờ Trình Kiến mới bỗng ý thức được mình rơi vào ổ sói, thành thật mà nói, nếu về sau ngày nào Hứa Úy cũng rảnh ra là mắng cô mấy câu như vừa nãy, thật chẳng biết cô có khóc lóc tìm đàn anh cầu xin anh cho mình về không nữa.
Thật đúng là nhìn không nổi mà, cô cũng không khỏi quá nhát rồi đi!
Nghĩ sang cái khác thôi, ừ, nghĩ đến Clara ấy, lần này làm nhiệm vụ với Hứa Úy nhất định là có thể gặp lại đại mỹ nhân gợi cảm diễm lệ thân hình nóng bỏng này rồi.
Nói thật, chỉ nghĩ đến thân hình của Clara thôi Trình Kiến cũng có thể ăn nhiều thêm mấy miếng cơm mỗi bữa. Tuy cùng là nữ nhưng sức hấp dẫn của alpha đối với beta và omega luôn rất mãnh liệt, đủ để nảy sinh kích thích tính dục, nhưng cô cũng chẳng có ý định không yên phận đó với Clara, chỉ đơn thuần là thưởng thức cái đẹp mà thôi.
Nhưng hiển nhiên, Hứa Úy không có tâm trạng rảnh rỗi đi thưởng thức cái đẹp đó. Trình Kiến theo anh cùng vào thang máy, lúc đi xuống, bầu không khí yên lặng trong thang máy cơ hồ làm cô ngạt thở.
Trình Kiến muốn tìm chủ đề gì đó phá vỡ tình trạng này, song nghĩ tới nghĩ lui, quả thực cô cũng không biết mình phải nói gì mới có thể làm người đàn ông kia nảy sinh hứng thú.
Chẳng lẽ thảo luận với anh làm thế nào để cải tiến súng bắn liên thanh thiết kế bên trong phi cơ vũ trang?
Nhưng hiện giờ căn bản là anh cũng chẳng nhắc đến phương diện này, đột nhiên nói ra có phải cũng quá giả dối rồi không?
Trình Kiến thở dài, tốc độ của thang máy riêng rất nhanh, đồng thời còn không cần phải dừng lại phục vụ nhân viên ở các tầng khác nên họ rất nhanh đã xuống tới sảnh chính.
Bước vào lối đi đến chỗ đỗ phi cơ, Trình Kiến nín thở, cô đột nhiên nghĩ ra sự khác biệt to lớn giữa quân khu lính đặc chủng và viện nghiên cứu trung ương, mình thật sự có thể thích ứng được với nơi đó sao?
Đúng rồi, rốt cuộc Trình Kiến cũng biết mình nên hỏi gì! Cô vừa ý thức được ban nãy mình đã để sót mất một chuyện vô cùng quan trọng.
“Thượng tá, tôi theo ngài đi thi hành chuyến nhiệm vụ này xong có phải là có thể trở lại viện nghiên cứu không?”
Nghĩ tới đây, tâm trạng vốn hơi nặng nề của Trình Kiến nhất thời thoải mái hơn hẳn, cô bất an cất tiếng hỏi, mong có thể có một sắp xếp thích hợp.
Hứa Úy đi mấy bước, bỗng dừng phắt lại, anh xoay người đi tới cạnh Trình Kiến, nắm cánh tay cô kéo sang lối thoát hiểm chật hẹp không người qua lại bên cạnh, nhấn cô lên vách tường.
“Thượng tá… thượng tá Hứa Úy?” Trình Kiến bị con ngươi đen kịt của anh dọa sợ, cô không biết mình đã nói gì sai, sao hôm nay người nào người nấy đều đột nhiên phát cáu với cô vậy chứ?
“Nếu đã muốn trở lại, sao ngay từ đầu cô lại quyết định ra ngoài?”
“Tôi không có ý đó.” Nghe thấy trong lời Hứa Úy nói có ý truy cứu trách nhiệm, Trình Kiến cảm thấy mình lại bắt đầu khẩn trương. Cô không ngừng đem phong cách lời ít ý nhiều của Hứa Úy ra nhắc nhở mình bớt lời, đầu óc trống rỗng chuẩn bị hồi lâu mới nói được bình thường.
“Đây không phải loại nhiệm vụ ra ngoài một lần là có thể trở về cương vị cũ ạ?”
“Trình Kiến, cô là lính kĩ thuật, cùng lính đặc chủng tiếp xúc với zombie là cương vị hiện tại của cô, nghiên cứu bên ngoài là công việc lâu dài, nghĩ lại về tiến sĩ Johnson xem, cô cho là vì sao cấp trên viện nghiên cứu trung ương lại không muốn để đàn anh của cô đích thân đứng ra? Chính là vì công việc này thập tử nhất sinh đấy!”
Giọng anh như lưỡi kiếm sắc bén cắt qua cổ họng Trình Kiến, khiến cô hít thở thôi cũng có phần khó khăn.
Cô nhíu mày nhìn Hứa Úy, thậm chí còn không ý thức được mới rồi là lần đầu tiên anh nói một câu dài như vậy với cô, hơn nữa còn thể hiện rất rõ ràng ý nổi nóng và hận sắt không thành thép.
“Tôi, tôi thật sự không biết, tôi chỉ vừa tốt nghiệp, chưa ai nói cho tôi biết những chuyện này…”
Trình Kiến bị dáng vẻ bất thường của anh dọa cho ngớ người, cô không hiểu nổi Hứa Úy đang nghĩ hay muốn gì, anh nói vậy là muốn mình biết khó mà lui? Hay là đang trách cô chẳng hiểu cái gì đã vớ một cục diện rối rắm như thế vào người?
Không đúng, việc này không phải vốn là Hứa Úy ném cho cô à? Sao mình nhận rồi anh lại có vẻ không quá vừa lòng?
Trình Kiến cẩn thận quan sát Hứa Úy, nhưng mới một cái liếc, cô đã như bị kim châm lập tức dời mắt đi, sát khí toàn thân người đàn ông này sắp róc thịt cô ra tới nơi rồi!
Rốt cuộc là vì sao anh lại tức giận như vậy? Chẳng hiểu được gì hết!
Hứa Úy nắm cằm Trình Kiến ép cô đối diện với mình, tuy không áp lại gần song Trình Kiến vẫn cảm nhận được áp lực khổng lồ, cô cơ hồ không chịu nổi.
“Tức là, cô chẳng biết gì hết, cứ thế cắm đầu đi theo chỉ để đàn anh bớt phải chịu khổ? Lần trước còn chưa ăn đủ đau khổ đúng không?”
Lại một câu độc địa vừa vặn có thể mắng Trình Kiến ê ẩm thấu tim. Hứa Úy bảo cô lắm lời cũng được, cô tự biết mình như thế nào, nhưng câu này thì dựa vào đâu?
Thế nào là cắm đầu đi theo? Vì ai cô mới rối ruột rối gan với nhiệm vụ khó giải quyết này? Sao Hứa Úy có thể giẫm đạp tấm lòng không nói ra miệng của cô như thế?
“Thượng tá Hứa Úy, tôi nhớ là chính miệng ngài đã đòi tôi ở văn phòng của phó viện trưởng.”
Vốn Trình Kiến còn cảm thấy mình ổn, nhưng vừa mở miệng ra, cổ họng cô đã chút xót, làm giọng cô khi nói cũng run rẩy theo.
“Ngài không thể đánh giá quyết định của tôi như vậy được, tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lí hi sinh rồi.”
Hốc mắt Trình Kiến hoe đỏ, trong mắt còn ầng ậng nước. Hứa Úy từ bỏ tiếp tục đối mặt với cô, nặng nề giáng một quyền lên vách tường bên tai Trình Kiến, quyền phong dữ tợn đến mức cuốn theo cả mấy lọn tóc bên tai cô.
Ngay lúc Trình Kiến căng thẳng nhắm mắt, cho rằng đòn tiếp theo sẽ giáng xuống mình, Hứa Úy lại thu tay bỏ đi, chỉ chừa lại cho cô bóng lưng, không mảy may có ý đợi cô, thậm chí còn có ý muốn vứt bỏ cô.
Lòng Trình Kiến đau xót, đưa tay chùi sạch nước mắt rồi chạy mấy bước bám theo.
Cô khó xử cúi đầu, trong đầu không ngừng xoay vòng vài điều kì quái.
Lần đầu ra ngoài cùng Hứa Úy, những giây phút nguy hiểm phải đối mặt, vô vàn khoảnh khắc tuyệt vọng, nỗi nhớ nhà như phát điên phát dại, và cả lời nhắc nhở mợ nói với cô.
Tối qua, người phụ nữ thân thiết nhất với Trình Kiến đã nói rất rõ ràng với cô rằng không thể nhúng tay vào chuyện này nữa.
Trình Kiến hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Hứa Úy, không có bất kì né tránh nào, ánh mắt cô soi thẳng vào con ngươi anh.
Hứa Úy thoáng hất cằm, tỏ vẻ mình đang đợi nghe Trình Kiến phát biểu ý kiến.
“Thượng tá Hứa Úy, đàn anh của tôi… Không, thiếu tá Quý Thanh Hòa nói rất đúng, tôi là một người vừa sợ đau vừa nhát gan, tôi rất vui khi được ngài công nhận năng lực, để đáp lại, tôi bằng lòng theo ngài cùng hoàn thành nhiệm vụ.”
Đó là tiếng nói nằm sâu trong nội tâm Trình Kiến, cô biết mình không thể đè nén được khát khao hướng về Hứa Úy, song cô cũng khó lòng khống chế được sợ hãi đối với nguy hiểm và việc bị tổn thương, thế nên cô chỉ có thể điều hòa lấy một trị số trung gian.
“Tôi chỉ có một yêu cầu… Có lẽ là hơi tùy hứng nhưng mong ngài có thể nghiêm túc suy xét.” Trình Kiến dừng lại, cô nhìn thấy bóng mình trong mắt Hứa Úy, cô biết rằng chí ít thì vào giờ phút này, trong mắt người đàn ông ấy chỉ có mình cô.
“Nói.”
Giọng nam từ tính trầm thấp vẫn mang đậm phong cách ra lệnh của Hứa Úy, chỉ một chữ song Trình Kiến lập tức cảm nhận được tâm trạng thấp thỏm của mình bình tĩnh hơn phần nào.
Cô chuẩn bị sẵn sàng rồi mới nuốt nước bọt nói: “Nếu tôi chết, hoặc bị giam trong phòng kín như lần trước… Nói chung là nếu tôi gặp bất trắc, xin hãy mang tôi về bằng bất cứ giá nào, nếu không thì mang thi thể tôi về thôi cũng được!”
Lúc nói câu này, trong lòng Trình Kiến lạnh toát, thật sự có cảm tưởng bước chân ra ngoài ắt chết thẳng cẳng.
“Tôi không có bao nhiêu lưu luyến nơi này, nhưng người thân bạn bè của tôi đều ở đây, tôi không muốn lúc họ tế bái tôi lại không biết phải đi đâu để tế bái, tôi biết ở quảng trường có bia liệt sĩ, tên người hi sinh đều được khắc trên đó, nhưng mà… Nếu nói chuyện với tro cốt của chính tôi, có khi ở bên kia tôi có thể nghe được, được rồi, thật ra là tôi sợ bị các anh vứt lại đó một mình chờ chết, dù chết rồi tôi cũng mong các anh có thể mang tôi về.”
Trình Kiến là người hơi căng thẳng một chút là sẽ lảm nhảm dông dài giải thích, cô luôn lo lắng mình biểu đạt không rõ nên lần nào cũng lải nhải bổ sung thêm một đống nữa, đến cô cũng muốn tát chết chính mình cho khỏi rắc rối nữa là.
Nói càng nhiều càng dễ lộ bí mật, may mà Trình Kiến không lỡ miệng khai ra thực chất là vì muốn nhìn thấy Hứa Úy nhiều hơn nên mới cho phép mình ra ngoài tìm đường chết, nếu không chắc chắn đàn anh sẽ động thủ thay mợ, lấy một ống thuốc thử đánh bả chết cô rồi tính sau, ít nhất thì chết kiểu đó thi thể cũng có thể diện hơn chết trong miệng zombie nhiều.
Tuy tuyệt đại đa số nhân tố ảnh hưởng đến lựa chọn của Trình Kiến đều có nguồn gốc từ Hứa Úy nhưng nếu xét riêng chuyện này, nếu người tới đòi đàn anh hôm nay không phải Hứa Úy mà là người khác, cấp trên muốn giữ đàn anh đổi sang cô, cô vẫn sẽ đi.
Chỉ là người tới đây vừa khéo là Hứa Úy mà thôi.
Trình Kiến không tài nào bỏ qua được tiếng hò hét sâu trong lòng mình, cô vừa băn khoăn vừa nghiêm túc, rõ ràng còn đang lo lắng đống lảm nhảm của mình mới rồi có khi nào đã để lại thêm ấn tượng xấu cho Hứa Úy hay không, nhưng cô vẫn muốn thông qua trao đổi ánh mắt, bày tỏ với anh lời mình nói thật sự không phải đùa chơi.
Cô thật sự không muốn chết bên ngoài.
“Vấn đề này không cần phải cân nhắc, đó vốn là chức trách của tôi.”
Hứa Úy chỉ dùng một câu là đã đáp lại thỏa đáng toàn bộ đống dài dòng của Trình Kiến.
Trình Kiến ỉu xìu, bây giờ cô rất muốn tìm một góc không người đấm ngực giậm chân, sao mình không thể nói ngắn gọn rõ ràng được như anh vậy nhỉ.
“Trình Kiến, em đừng có thiếu lí tính như vậy!” Quý Thanh Hòa kéo Trình Kiến qua, gắt gao nhìn cô chằm chằm: “Khối người có thể thay thế em, em biết rõ bên ngoài nguy hiểm thế nào mà sao còn ra! Em đừng có tranh với anh chuyện này.”
Quen biết Quý Thanh Hòa mấy năm, Trình Kiến chưa từng trông thấy biểu cảm nôn nóng như vậy trên mặt đàn anh, rất ít khi anh nghiêm giọng gọi cả họ cả tên cô như thế, mà đã làm vậy thì chứng tỏ anh đang thật sự rất tức giận.
“Không phải, đàn anh, không phải em tranh với anh mà.” Trình Kiến mềm giọng nói, mắt chăm chú nhìn Quý Thanh Hòa, “Nếu chúng ta đổi chỗ cho nhau, anh cũng sẽ chọn như vậy mà, đúng không?”
“…” Quý Thanh Hòa bị câu nói này của cô làm nghẹn họng, môi anh mấp máy, cuối cùng chỉ dời mắt đi.
“Tốt nhất là em không làm sao.”
Chẳng biết tại sao mà Trình Kiến cứ cảm thấy đàn anh hãy còn giữ lại nửa câu không nói hết, anh như đang cố hết sức kìm nén cảm xúc chỉ thiếu điều sụp đổ của mình vì một điều không thể nói ra nào đó.
Hứa Úy lạnh nhạt nhìn hai người họ, không cho họ nhiều thời gian hơn, đứng dậy, “Trình Kiến, đi theo tôi.”
“Đi đâu ạ?”
“Về quân khu.”
“Bây giờ ấy ạ? Tôi mới xuất viện hôm qua thôi mà, hôm nay công việc vừa mới được thu xếp…” Trình Kiến không ngờ sẽ nhanh như vậy, cô tưởng rằng thế nào cũng phải đến ngày mai hay có một khoảng thời gian hòa hoãn chuẩn bị, sao vừa quyết định xong mình đã phải đi theo anh luôn rồi?
“Cô lấy đâu ra chuyện mà nói nhiều vậy?” Tự dưng Hứa Úy như ăn phải thuốc nổ, giọng vẫn bình tĩnh nhưng ngập tràn mùi khói súng.
Trình Kiến lập tức như bị đâm cho một dao, nếu bây giờ mà có thể hộc máu thì ít nhất cô cũng phải hộc được cả lít.
Cái anh này làm sao vậy? Với lại có phải anh mắng người có phải đã đúng chỗ quá rồi không!
Trình Kiến lúng túng rời khỏi bên cạnh Quý Thanh Hòa đi tới cạnh cửa, chờ Hứa Úy ra ngoài rồi, cô quay đầu lại nhìn đàn anh, dường như nơi có thể đem lại cho cô cảm giác quen thuộc và an toàn này sắp rời xa cô rồi.
Đến giờ Trình Kiến mới bỗng ý thức được mình rơi vào ổ sói, thành thật mà nói, nếu về sau ngày nào Hứa Úy cũng rảnh ra là mắng cô mấy câu như vừa nãy, thật chẳng biết cô có khóc lóc tìm đàn anh cầu xin anh cho mình về không nữa.
Thật đúng là nhìn không nổi mà, cô cũng không khỏi quá nhát rồi đi!
Nghĩ sang cái khác thôi, ừ, nghĩ đến Clara ấy, lần này làm nhiệm vụ với Hứa Úy nhất định là có thể gặp lại đại mỹ nhân gợi cảm diễm lệ thân hình nóng bỏng này rồi.
Nói thật, chỉ nghĩ đến thân hình của Clara thôi Trình Kiến cũng có thể ăn nhiều thêm mấy miếng cơm mỗi bữa. Tuy cùng là nữ nhưng sức hấp dẫn của alpha đối với beta và omega luôn rất mãnh liệt, đủ để nảy sinh kích thích tính dục, nhưng cô cũng chẳng có ý định không yên phận đó với Clara, chỉ đơn thuần là thưởng thức cái đẹp mà thôi.
Nhưng hiển nhiên, Hứa Úy không có tâm trạng rảnh rỗi đi thưởng thức cái đẹp đó. Trình Kiến theo anh cùng vào thang máy, lúc đi xuống, bầu không khí yên lặng trong thang máy cơ hồ làm cô ngạt thở.
Trình Kiến muốn tìm chủ đề gì đó phá vỡ tình trạng này, song nghĩ tới nghĩ lui, quả thực cô cũng không biết mình phải nói gì mới có thể làm người đàn ông kia nảy sinh hứng thú.
Chẳng lẽ thảo luận với anh làm thế nào để cải tiến súng bắn liên thanh thiết kế bên trong phi cơ vũ trang?
Nhưng hiện giờ căn bản là anh cũng chẳng nhắc đến phương diện này, đột nhiên nói ra có phải cũng quá giả dối rồi không?
Trình Kiến thở dài, tốc độ của thang máy riêng rất nhanh, đồng thời còn không cần phải dừng lại phục vụ nhân viên ở các tầng khác nên họ rất nhanh đã xuống tới sảnh chính.
Bước vào lối đi đến chỗ đỗ phi cơ, Trình Kiến nín thở, cô đột nhiên nghĩ ra sự khác biệt to lớn giữa quân khu lính đặc chủng và viện nghiên cứu trung ương, mình thật sự có thể thích ứng được với nơi đó sao?
Đúng rồi, rốt cuộc Trình Kiến cũng biết mình nên hỏi gì! Cô vừa ý thức được ban nãy mình đã để sót mất một chuyện vô cùng quan trọng.
“Thượng tá, tôi theo ngài đi thi hành chuyến nhiệm vụ này xong có phải là có thể trở lại viện nghiên cứu không?”
Nghĩ tới đây, tâm trạng vốn hơi nặng nề của Trình Kiến nhất thời thoải mái hơn hẳn, cô bất an cất tiếng hỏi, mong có thể có một sắp xếp thích hợp.
Hứa Úy đi mấy bước, bỗng dừng phắt lại, anh xoay người đi tới cạnh Trình Kiến, nắm cánh tay cô kéo sang lối thoát hiểm chật hẹp không người qua lại bên cạnh, nhấn cô lên vách tường.
“Thượng tá… thượng tá Hứa Úy?” Trình Kiến bị con ngươi đen kịt của anh dọa sợ, cô không biết mình đã nói gì sai, sao hôm nay người nào người nấy đều đột nhiên phát cáu với cô vậy chứ?
“Nếu đã muốn trở lại, sao ngay từ đầu cô lại quyết định ra ngoài?”
“Tôi không có ý đó.” Nghe thấy trong lời Hứa Úy nói có ý truy cứu trách nhiệm, Trình Kiến cảm thấy mình lại bắt đầu khẩn trương. Cô không ngừng đem phong cách lời ít ý nhiều của Hứa Úy ra nhắc nhở mình bớt lời, đầu óc trống rỗng chuẩn bị hồi lâu mới nói được bình thường.
“Đây không phải loại nhiệm vụ ra ngoài một lần là có thể trở về cương vị cũ ạ?”
“Trình Kiến, cô là lính kĩ thuật, cùng lính đặc chủng tiếp xúc với zombie là cương vị hiện tại của cô, nghiên cứu bên ngoài là công việc lâu dài, nghĩ lại về tiến sĩ Johnson xem, cô cho là vì sao cấp trên viện nghiên cứu trung ương lại không muốn để đàn anh của cô đích thân đứng ra? Chính là vì công việc này thập tử nhất sinh đấy!”
Giọng anh như lưỡi kiếm sắc bén cắt qua cổ họng Trình Kiến, khiến cô hít thở thôi cũng có phần khó khăn.
Cô nhíu mày nhìn Hứa Úy, thậm chí còn không ý thức được mới rồi là lần đầu tiên anh nói một câu dài như vậy với cô, hơn nữa còn thể hiện rất rõ ràng ý nổi nóng và hận sắt không thành thép.
“Tôi, tôi thật sự không biết, tôi chỉ vừa tốt nghiệp, chưa ai nói cho tôi biết những chuyện này…”
Trình Kiến bị dáng vẻ bất thường của anh dọa cho ngớ người, cô không hiểu nổi Hứa Úy đang nghĩ hay muốn gì, anh nói vậy là muốn mình biết khó mà lui? Hay là đang trách cô chẳng hiểu cái gì đã vớ một cục diện rối rắm như thế vào người?
Không đúng, việc này không phải vốn là Hứa Úy ném cho cô à? Sao mình nhận rồi anh lại có vẻ không quá vừa lòng?
Trình Kiến cẩn thận quan sát Hứa Úy, nhưng mới một cái liếc, cô đã như bị kim châm lập tức dời mắt đi, sát khí toàn thân người đàn ông này sắp róc thịt cô ra tới nơi rồi!
Rốt cuộc là vì sao anh lại tức giận như vậy? Chẳng hiểu được gì hết!
Hứa Úy nắm cằm Trình Kiến ép cô đối diện với mình, tuy không áp lại gần song Trình Kiến vẫn cảm nhận được áp lực khổng lồ, cô cơ hồ không chịu nổi.
“Tức là, cô chẳng biết gì hết, cứ thế cắm đầu đi theo chỉ để đàn anh bớt phải chịu khổ? Lần trước còn chưa ăn đủ đau khổ đúng không?”
Lại một câu độc địa vừa vặn có thể mắng Trình Kiến ê ẩm thấu tim. Hứa Úy bảo cô lắm lời cũng được, cô tự biết mình như thế nào, nhưng câu này thì dựa vào đâu?
Thế nào là cắm đầu đi theo? Vì ai cô mới rối ruột rối gan với nhiệm vụ khó giải quyết này? Sao Hứa Úy có thể giẫm đạp tấm lòng không nói ra miệng của cô như thế?
“Thượng tá Hứa Úy, tôi nhớ là chính miệng ngài đã đòi tôi ở văn phòng của phó viện trưởng.”
Vốn Trình Kiến còn cảm thấy mình ổn, nhưng vừa mở miệng ra, cổ họng cô đã chút xót, làm giọng cô khi nói cũng run rẩy theo.
“Ngài không thể đánh giá quyết định của tôi như vậy được, tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lí hi sinh rồi.”
Hốc mắt Trình Kiến hoe đỏ, trong mắt còn ầng ậng nước. Hứa Úy từ bỏ tiếp tục đối mặt với cô, nặng nề giáng một quyền lên vách tường bên tai Trình Kiến, quyền phong dữ tợn đến mức cuốn theo cả mấy lọn tóc bên tai cô.
Ngay lúc Trình Kiến căng thẳng nhắm mắt, cho rằng đòn tiếp theo sẽ giáng xuống mình, Hứa Úy lại thu tay bỏ đi, chỉ chừa lại cho cô bóng lưng, không mảy may có ý đợi cô, thậm chí còn có ý muốn vứt bỏ cô.
Lòng Trình Kiến đau xót, đưa tay chùi sạch nước mắt rồi chạy mấy bước bám theo.