-
Chương 53: Bà chủ Thẩm, không chào đón anh về à?
3
Tác giả: Chước Dạ
Biên tập: Bột
Dù Thẩm Tịch đã đồng ý ngoài miệng với Lê Trịnh Hùng, nhưng vẫn thấy có chỗ nào đó không ổn. Cô luôn có cảm giác, kỳ nghỉ Đông này của mình bị giục cưới.
"Không muốn kết hôn với anh đến thế à?"
Lúc Thẩm Tịch kể chuyện này cho Tiết Diễm nghe, đối phương chỉ nắm lấy trọng điểm trong một đống lời lảm nhảm của cô.
Anh cầm điện thoại rồi đi đến một góc an tĩnh, không để Thẩm Tịch nghe được ồn ào bên này.
"Không phải không muốn..."
Thẩm Tịch đeo túi có dây xích nhỏ trên vai, dừng chân ở đầu phố chờ đèn đỏ. Cô lẩm bẩm một câu: "Ai không thích đeo nhẫn kim cương trên tay chứ, nhưng em mới 22 tuổi thôi, thấy 22 tuổi đã kết hôn thì hơi sớm. Với..."
Cô hơi cao giọng một chút, giọng điệu cũng như đương nhiên: "Sau khi kết hôn, em không thể giới thiệu với người khác rằng mình là thiếu nữ chưa lập gia đình được nữa."
Tiết Diễm bị lời nghiêm túc này của cô chọc cười, tâm trạng phiền muộn mới vừa rồi cũng tiêu tan. Anh dịu dàng nói: "Vậy em nói với người khác, em là bà Tiết."
"Bà, bà Tiết cái gì!" Mặt Thẩm Tịch chợt đỏ lên, cô ấp úng cứng miệng với anh: "Em vẫn, vẫn chưa gả cho anh đâu."
Lúc này đèn xanh sáng lên, Thẩm Tịch vừa già mồm với Tiết Diễm, vừa băng qua đường cùng dòng người.
Khi đi đến bên đường đối diện, Thẩm Tịch vừa lúc thấy xe buýt đến trường Nhất Trung, cô vội vã chạy qua rồi lên xe, tìm một chỗ ở phía sau để ngồi xuống.
Vào giờ này xe không có nhiều người.
Thẩm Tịch ngồi gần cửa sổ, tay tì lên cửa kính rồi khoe vào điện thoại với Tiết Diễm: "Anh đoán bây giờ em đang đi đâu?"
"Nhất Trung."
Tiết Diễm chưa đợi Thẩm Tịch nghĩ xem phải khoe câu tiếp theo thế nào, mà đã chắc chắn nói ra câu trả lời chính xác.
Thẩm Tịch thất bại nói: "Sao chuyện gì anh cũng biết thế? Có thể nói chuyện vui vẻ không đây?"
Tiết Diễm cười một tiếng trầm thấp, hỏi lại: "Nếu không thì em đoán xem, bây giờ anh đang ở đâu?"
"Công ty, trên đường đến công ty, gặp khách hàng, trên đường đi gặp khách hàng."
Thẩm Tịch không do dự nói ra đáp lại rồi lại hỏi anh: "Em đoán đúng không?"
"Ừm." Tiết Diễm lên tiếng: "Đang trên đường đi gặp khách hàng."
Thẩm Tịch không quá vui khi trả lời đúng, mà lại hơi đau lòng vì anh, sắp sang năm mới rồi mà anh vẫn đang bôn ba ở thành phố B.
Dù đau lòng, nhưng ngoài miệng cô giả vờ cảm thán như không có việc gì: "Tổng giám đốc Tiết nhà em đúng là cần cù như ong mật, sắp sang năm mới rồi mà còn chạy vạy bên ngoài."
Tiết Diễm cũng nói thuận theo cô, giả vờ như không thể làm gì: "Không còn cách nào khác, cuộc sống quẫn bách, anh phải tiết kiệm tiền nuôi vợ."
"Miệng dẻo kẹo." Thẩm Tịch nín cười mắng anh một câu, rồi lại hỏi: "Vậy lúc nào anh mới về được? Mọi người chờ anh về chụp ảnh gia đình đấy, ông chủ Tiết."
"Sắp rồi, hôm nay đi gặp khách hàng cuối cùng của năm nay, chỉ sợ người chủ này không đồng ý điều kiện của anh."
"Khách hàng nào mà khó giải quyết vậy?" Thẩm Tịch lo lắng nhăn mày: "Cả anh cũng không có cách à?"
"Vẫn ổn." Tiết Diễm trả lời qua quýt: "Cũng không coi là quá khó giải quyết."
Đúng lúc này, xe đến bến của trường Nhất Trung, Thẩm Tịch vừa đứng lên chuẩn bị xuống xe, vừa tiếp thêm sĩ khí cho Tiết Diễm: "Cố lên, chia phần may mắn năm nay của em cho anh đấy, lần này chắc chắn sẽ hợp tác thành công! Em xuống xe đã, không tán gẫu nữa, tóm lại là cố lên!"
Cô nói mấy câu "cố lên" liên tiếp để động viên Tiết Diễm, sau đó mới cúp điện thoại.
Quả nhiên vì nghỉ Đông nên Nhất Trung không có bao nhiêu người, cổng trường học cũng vắng hoe.
Trước kia luôn chê trường quá nhiều người, lần nào tan học cũng giống như giao thông sát Tết, khi nhìn lại đều là những hàng đồng phục xanh trắng.
Bây giờ không có người tới lui lại có vẻ hơi hiu quạnh.
Thẩm Tịch quá nhàn rỗi và nhàm chán nên mới đến Nhất Trung đi dạo, cũng không họp lớp với các bạn cùng lớp, chỉ có nghỉ Đông năm nhất và nghỉ hè là họp lớp hai lần, còn không có mấy người thường liên lạc thường xuyên trong mấy năm này.
Cô thường liên hệ nhiều nhất với Trình Hạ, ngay cả người có quan hệ họ hàng như Từ Hạo cũng vì năm thứ hai đại học ra nước ngoài, mà hai năm nay không liên lạc chút nào, không biết tình hình gần đây của đối phương ra sao.
Dù là nghỉ Đông nhưng cổng lớn của trường vẫn mở. Cô đi vòng quanh trong trường một vòng rồi nhìn phòng học lớn mới xây, khung cảnh hơi xa lạ khiến người ta không khỏi cảm khái.
Đương nhiên cảm khái nhất vẫn là... dù học ở trường nào, cũng là bọn họ vừa tốt nghiệp thì xây sửa!
Nhìn toàn bộ nhà ăn được sửa mới, nhìn đường chạy và thảm cỏ trên sân vận động, nhìn tòa nhà dạy học nghe nói là chuyên dụng cho cấp ba... Đúng là càng nhìn càng ghen tị! Càng nhìn càng tức giận! Giận mình tốt nghiệp quá sớm.
Thẩm Tịch thong dong ra khỏi trường, đa số các cửa hàng nhỏ bên cạnh cổng trường đã đóng cửa, chỉ có một hai nhà vẫn còn kiên cường kinh doanh tiếp.
Cô đi tới một tiệm trà sữa vẫn còn kinh doanh ở gần đó, định gọi một cốc trà sữa nóng làm ấm người, tiện thể vừa đi vừa sưởi ấm.
Nhưng còn chưa vào cửa hàng, mới đứng ngoài cửa tiệm, đã thấy một cô gái nhìn mặt bên hơi quen đứng trước quầy.
Thẩm Tịch híp mắt, gọi thăm dò một tiếng: "Lâm Gia Âm?"
Cô gái kia nghe tiếng thì quay đầu lại, khi thấy Thẩm Tịch thì đầu tiên hơi sửng sốt, sau đó mau chóng vui mừng: "Thẩm Tịch?"
Điều vui mừng không gì bằng là lúc về thăm trường gặp được bạn học cũ nhiều năm chưa gặp.
Thẩm Tịch đi qua gọi một cốc trà sữa rồi cười nói với Lâm Gia Âm: "Lâu rồi không gặp, cậu thay đổi nhiều quá, suýt nữa thì tôi không nhận ra."
Khí chất cả người đều trở nên nhu hòa và dịu dàng hơn. Nếu trước kia nói cô ấy là người đẹp băng sơn hay hoa cao lãnh, thì bây giờ lại là một đóa u lan ưu nhã và hòa ái hơn rất nhiều.
Lâm Gia Âm cười: "Ai rồi cũng sẽ khác, không phải cậu cũng vậy à?"
"Tôi sao?" Thẩm Tịch chỉ vào mình mà hơi kinh ngạc.
"Ừm." Lâm Gia Âm gật đầu, cười tới sâu xa: "Có hương vị phụ nữ hơn rồi, xem ra tình yêu thấm nhuần không tệ lắm."
Thẩm Tịch: "..."
Nhiều năm không gặp giờ hoa cao lãnh đã hòa ái hơn, nhưng bản chất đen tối vẫn không đổi, vẫn còn nguyên hình nguyên dạng!
Thẩm Tịch bê trà sữa nóng uống một ngụm, thấy Lâm Gia Âm lấy điện thoại ra xem giờ nên cô thuận miệng hỏi một câu: "Cậu bận à?"
"Không phải." Lâm Gia Âm lắc đầu, khóe miệng lại bất giác cong lên nụ cười: "Tôi đang chờ người, hẹn cùng tới thăm Nhất Trung."
Thẩm Tịch thấy vẻ miệng ngậm ý cười này của cô ấy thì đáy lòng chợt run lên: "Bạn trai?"
Lâm Gia Âm cười cười mà không nói gì.
Thẩm Tịch thấy cô ấy ngầm thừa nhận thì chợt nhớ đến Từ Hạo. Dù hai năm này không liên lạc với anh ấy, nhưng trước khi xuất ngoại, Từ Hạo đã từng tán gẫu với cô một lần.
Anh ấy nói đời này trông thấy người đẹp là hai mắt nhìn đăm đăm, nhưng lần đầu nhớ mãi không quên với một người như vậy.
Lúc ấy Thẩm Tịch cười anh ấy, thích thì theo đuổi thôi, dù anh có dùng hết công lực không biết xấu hổ cũng chưa chắc đã thành công, nhưng nếu cứ sợ hãi và rụt rẽ mãi, thì nhất định sẽ không thành công.
Sau này Từ Hạo liên lạc với cô ấy, tiện thể nói tin sẽ đi du học.
Năm đó thi đại học xong, Lâm Gia Âm cũng không điền bảng nguyện vọng mà ra nước ngoài. Chỉ có một số ít người trong lớp biết được tin này, mà Thẩm Tịch là một trong số đó.
Thế nên lúc Thẩm Tịch biết tin Từ Hạo sẽ đi du học, thì không cần nghĩ cũng biết anh ấy như vậy là vì ai.
Bây giờ, Từ Hạo không đem về tin đã theo đuổi được nữ thần cho cô, mà cô lại biết tin đối phương đã có bạn trai từ chính người trong cuộc.
Thẩm Tịch lơ đãng liếc Lâm Gia Âm ở một bên, khi thấy khóe miệng khó giấu được ý cười của cô ấy thì càng đồng cảm với Từ Hạo hơn.
Năm đó Từ Hạo làm thế nào cũng không theo đuổi được, không thể nào dỗ được đóa hoa cao lãnh, vậy mà bây giờ cô ấy lại trở nên dịu dàng và nở nụ cười ngọt như mật vì một người đàn ông khác.
Anh họ hàng xa và chiến hữu Từ Bấn Loạn của cô... sao lại rước về một chữ "thảm" thế này!
Nhưng dù sao đây cũng là tình cảm của người khác, cô không tiện xen vào, càng không thể nhắc tới Từ Hạo trước mặt người đã có bạn trai là Lâm Gia Âm.
Thẩm Tịch đứng lên rồi nói: "Cậu đã hẹn bạn trai rồi, vậy tôi không quấy rầy thế giới của hai người nữa, hai người chơi vui nhé."
Cô vừa dứt lời thì đã bị Lâm Gia Âm gọi lại: "Thẩm Tịch, thật ra..."
"Gia Âm! Ngại quá, anh đến muộn... Em Tịch!?"
Lâm Gia Âm còn chưa nói hết câu, thì đã bị một nam thanh niên hăng hái chạy tới tiệm trà sữa cắt lời.
Thẩm Tịch sững sờ nhìn Từ Hạo đường xa mệt mỏi, rồi lại quay đầu nhìn Lâm Gia Âm, khi thấy đối phương cúi đầu đầy xấu hổ thì chợt không phản ứng kịp.
Cuối cùng vẫn là Từ Hạo hào sảng bước tới, vỗ vỗ vào vai Thẩm Tịch như hai người anh em: "Ồ, em Tịch, lâu ngày không gặp, béo lên nhiều đấy nhỉ!"
Thẩm Tịch: "..."
Thẩm Tịch đẩy móng chó của Từ Hạo ra rồi vô cảm mở miệng: "Từ Bấn Loạn."
"No no no." Từ Hạo duỗi ngón trỏ ra rồi lắc lư: "Bây giờ anh không tên là Từ Bấn Loạn, xin hãy gọi tên tiếng Anh của anh, Sun Sky Xu." (1)
Thẩm Tịch: "..."
(1) Thẩm Tịch thường gọi Từ Hạo là 徐日天 [xú rì tiān], trong đó Xu là họ Từ của Từ Hạo, 日 [rì] ở đây là nhật – nghĩa là mặt trời, 天 [tiān] là thiên – nghĩa là trời. Nguồn gốc của từ 日天 này đến từ giống chó Poodle, từ gốc của nó là 泰日天 [tài rì tiān], trong đó chữ 泰 [tài] là Thái Địch, nghĩa là chó Poodle, hai chữ còn lại là để chỉ chó Poodle thường động dục mọi lúc mọi nơi. Từ Hạo nói tên tiếng Anh của mình là Sun Sky Xu thì vẫn là dịch từ "nhật thiên" kia sang tiếng Anh.
Trước đó tớ hiểu nhầm nghĩa của cụm này nên để sai, giờ đã sửa lại thành "Từ Bấn Loạn" cho chuẩn hơn nhé.
Thảm Tịch không nhìn kẻ khoe mẽ kia, mà nhìn Lâm Gia Âm bất đắc dĩ vì vẻ cợt nhả này của anh ấy, cô đi thẳng vào vấn đề: "Từ Hạo, anh không định giải thích gì à?"
Giải thích gì nữa, rõ ràng đã theo đuổi được Lâm Gia Âm rồi, thế mà không báo chút tin tức nào cho cô, khiến cô hiểu lầm Lâm Gia Âm đã có bạn trai khác, còn tiếc thương cho anh ấy! Lãng phí tình cảm của cô!
Từ Hạo không hề chột dạ vì lời chất vấn của cô, anh ấy đi đến bên cạnh Lâm Gia Âm rồi ôm lấy vai của cô ấy mà cười khà khà: "Chẳng phải là anh định về nước rồi nói với em luôn à, thế nên mới luôn giấu giếm."
Khóe miệng của Thẩm Tịch giật giật đầy vô cảm, thật ra là ngài quên không nói thôi đúng không.
Vốn đã gặp rồi nên họ định cùng ăn bữa cơm, bởi nói theo cách nào đó thì Thẩm Tịch cũng coi như cầu nối của hai người, Thế nhưng bà Thẩm lại gọi điện đến giục cô về nhà ăn cơm, không đợi cô từ chối đã cúp máy.
Thẩm Tịch không còn cách nào khác là hẹn Từ Hạo và Lâm Gia Âm lần khác, cô bê trà sữa nóng chưa uống xong mà lên xe buýt về nhà.
Lúc cô mới đi đến dười lầu khu nhà, vừa vứt trà sữa đi thì nghe được có người gọi mình: "Tiểu Tịch."
Thẩm Tịch sửng sốt một chút, cô cho là mình nghe nhầm, nhưng một giây sau đã bị người ôm lấy từ phía sau.
Cô vẫn chưa kịp hiểu ra, Tiết Diễm vừa rồi còn nói muốn đi gặp bà chủ lớn, sao bây giờ lại xuất hiện dưới lầu nhà cô?
Tiết Diễm vùi ở cổ cô mà mỉm cười nói: "Bà chủ Thẩm, không chào đón anh về à?"
Hết chương 53.
Tác giả: Chước Dạ
Biên tập: Bột
Dù Thẩm Tịch đã đồng ý ngoài miệng với Lê Trịnh Hùng, nhưng vẫn thấy có chỗ nào đó không ổn. Cô luôn có cảm giác, kỳ nghỉ Đông này của mình bị giục cưới.
"Không muốn kết hôn với anh đến thế à?"
Lúc Thẩm Tịch kể chuyện này cho Tiết Diễm nghe, đối phương chỉ nắm lấy trọng điểm trong một đống lời lảm nhảm của cô.
Anh cầm điện thoại rồi đi đến một góc an tĩnh, không để Thẩm Tịch nghe được ồn ào bên này.
"Không phải không muốn..."
Thẩm Tịch đeo túi có dây xích nhỏ trên vai, dừng chân ở đầu phố chờ đèn đỏ. Cô lẩm bẩm một câu: "Ai không thích đeo nhẫn kim cương trên tay chứ, nhưng em mới 22 tuổi thôi, thấy 22 tuổi đã kết hôn thì hơi sớm. Với..."
Cô hơi cao giọng một chút, giọng điệu cũng như đương nhiên: "Sau khi kết hôn, em không thể giới thiệu với người khác rằng mình là thiếu nữ chưa lập gia đình được nữa."
Tiết Diễm bị lời nghiêm túc này của cô chọc cười, tâm trạng phiền muộn mới vừa rồi cũng tiêu tan. Anh dịu dàng nói: "Vậy em nói với người khác, em là bà Tiết."
"Bà, bà Tiết cái gì!" Mặt Thẩm Tịch chợt đỏ lên, cô ấp úng cứng miệng với anh: "Em vẫn, vẫn chưa gả cho anh đâu."
Lúc này đèn xanh sáng lên, Thẩm Tịch vừa già mồm với Tiết Diễm, vừa băng qua đường cùng dòng người.
Khi đi đến bên đường đối diện, Thẩm Tịch vừa lúc thấy xe buýt đến trường Nhất Trung, cô vội vã chạy qua rồi lên xe, tìm một chỗ ở phía sau để ngồi xuống.
Vào giờ này xe không có nhiều người.
Thẩm Tịch ngồi gần cửa sổ, tay tì lên cửa kính rồi khoe vào điện thoại với Tiết Diễm: "Anh đoán bây giờ em đang đi đâu?"
"Nhất Trung."
Tiết Diễm chưa đợi Thẩm Tịch nghĩ xem phải khoe câu tiếp theo thế nào, mà đã chắc chắn nói ra câu trả lời chính xác.
Thẩm Tịch thất bại nói: "Sao chuyện gì anh cũng biết thế? Có thể nói chuyện vui vẻ không đây?"
Tiết Diễm cười một tiếng trầm thấp, hỏi lại: "Nếu không thì em đoán xem, bây giờ anh đang ở đâu?"
"Công ty, trên đường đến công ty, gặp khách hàng, trên đường đi gặp khách hàng."
Thẩm Tịch không do dự nói ra đáp lại rồi lại hỏi anh: "Em đoán đúng không?"
"Ừm." Tiết Diễm lên tiếng: "Đang trên đường đi gặp khách hàng."
Thẩm Tịch không quá vui khi trả lời đúng, mà lại hơi đau lòng vì anh, sắp sang năm mới rồi mà anh vẫn đang bôn ba ở thành phố B.
Dù đau lòng, nhưng ngoài miệng cô giả vờ cảm thán như không có việc gì: "Tổng giám đốc Tiết nhà em đúng là cần cù như ong mật, sắp sang năm mới rồi mà còn chạy vạy bên ngoài."
Tiết Diễm cũng nói thuận theo cô, giả vờ như không thể làm gì: "Không còn cách nào khác, cuộc sống quẫn bách, anh phải tiết kiệm tiền nuôi vợ."
"Miệng dẻo kẹo." Thẩm Tịch nín cười mắng anh một câu, rồi lại hỏi: "Vậy lúc nào anh mới về được? Mọi người chờ anh về chụp ảnh gia đình đấy, ông chủ Tiết."
"Sắp rồi, hôm nay đi gặp khách hàng cuối cùng của năm nay, chỉ sợ người chủ này không đồng ý điều kiện của anh."
"Khách hàng nào mà khó giải quyết vậy?" Thẩm Tịch lo lắng nhăn mày: "Cả anh cũng không có cách à?"
"Vẫn ổn." Tiết Diễm trả lời qua quýt: "Cũng không coi là quá khó giải quyết."
Đúng lúc này, xe đến bến của trường Nhất Trung, Thẩm Tịch vừa đứng lên chuẩn bị xuống xe, vừa tiếp thêm sĩ khí cho Tiết Diễm: "Cố lên, chia phần may mắn năm nay của em cho anh đấy, lần này chắc chắn sẽ hợp tác thành công! Em xuống xe đã, không tán gẫu nữa, tóm lại là cố lên!"
Cô nói mấy câu "cố lên" liên tiếp để động viên Tiết Diễm, sau đó mới cúp điện thoại.
Quả nhiên vì nghỉ Đông nên Nhất Trung không có bao nhiêu người, cổng trường học cũng vắng hoe.
Trước kia luôn chê trường quá nhiều người, lần nào tan học cũng giống như giao thông sát Tết, khi nhìn lại đều là những hàng đồng phục xanh trắng.
Bây giờ không có người tới lui lại có vẻ hơi hiu quạnh.
Thẩm Tịch quá nhàn rỗi và nhàm chán nên mới đến Nhất Trung đi dạo, cũng không họp lớp với các bạn cùng lớp, chỉ có nghỉ Đông năm nhất và nghỉ hè là họp lớp hai lần, còn không có mấy người thường liên lạc thường xuyên trong mấy năm này.
Cô thường liên hệ nhiều nhất với Trình Hạ, ngay cả người có quan hệ họ hàng như Từ Hạo cũng vì năm thứ hai đại học ra nước ngoài, mà hai năm nay không liên lạc chút nào, không biết tình hình gần đây của đối phương ra sao.
Dù là nghỉ Đông nhưng cổng lớn của trường vẫn mở. Cô đi vòng quanh trong trường một vòng rồi nhìn phòng học lớn mới xây, khung cảnh hơi xa lạ khiến người ta không khỏi cảm khái.
Đương nhiên cảm khái nhất vẫn là... dù học ở trường nào, cũng là bọn họ vừa tốt nghiệp thì xây sửa!
Nhìn toàn bộ nhà ăn được sửa mới, nhìn đường chạy và thảm cỏ trên sân vận động, nhìn tòa nhà dạy học nghe nói là chuyên dụng cho cấp ba... Đúng là càng nhìn càng ghen tị! Càng nhìn càng tức giận! Giận mình tốt nghiệp quá sớm.
Thẩm Tịch thong dong ra khỏi trường, đa số các cửa hàng nhỏ bên cạnh cổng trường đã đóng cửa, chỉ có một hai nhà vẫn còn kiên cường kinh doanh tiếp.
Cô đi tới một tiệm trà sữa vẫn còn kinh doanh ở gần đó, định gọi một cốc trà sữa nóng làm ấm người, tiện thể vừa đi vừa sưởi ấm.
Nhưng còn chưa vào cửa hàng, mới đứng ngoài cửa tiệm, đã thấy một cô gái nhìn mặt bên hơi quen đứng trước quầy.
Thẩm Tịch híp mắt, gọi thăm dò một tiếng: "Lâm Gia Âm?"
Cô gái kia nghe tiếng thì quay đầu lại, khi thấy Thẩm Tịch thì đầu tiên hơi sửng sốt, sau đó mau chóng vui mừng: "Thẩm Tịch?"
Điều vui mừng không gì bằng là lúc về thăm trường gặp được bạn học cũ nhiều năm chưa gặp.
Thẩm Tịch đi qua gọi một cốc trà sữa rồi cười nói với Lâm Gia Âm: "Lâu rồi không gặp, cậu thay đổi nhiều quá, suýt nữa thì tôi không nhận ra."
Khí chất cả người đều trở nên nhu hòa và dịu dàng hơn. Nếu trước kia nói cô ấy là người đẹp băng sơn hay hoa cao lãnh, thì bây giờ lại là một đóa u lan ưu nhã và hòa ái hơn rất nhiều.
Lâm Gia Âm cười: "Ai rồi cũng sẽ khác, không phải cậu cũng vậy à?"
"Tôi sao?" Thẩm Tịch chỉ vào mình mà hơi kinh ngạc.
"Ừm." Lâm Gia Âm gật đầu, cười tới sâu xa: "Có hương vị phụ nữ hơn rồi, xem ra tình yêu thấm nhuần không tệ lắm."
Thẩm Tịch: "..."
Nhiều năm không gặp giờ hoa cao lãnh đã hòa ái hơn, nhưng bản chất đen tối vẫn không đổi, vẫn còn nguyên hình nguyên dạng!
Thẩm Tịch bê trà sữa nóng uống một ngụm, thấy Lâm Gia Âm lấy điện thoại ra xem giờ nên cô thuận miệng hỏi một câu: "Cậu bận à?"
"Không phải." Lâm Gia Âm lắc đầu, khóe miệng lại bất giác cong lên nụ cười: "Tôi đang chờ người, hẹn cùng tới thăm Nhất Trung."
Thẩm Tịch thấy vẻ miệng ngậm ý cười này của cô ấy thì đáy lòng chợt run lên: "Bạn trai?"
Lâm Gia Âm cười cười mà không nói gì.
Thẩm Tịch thấy cô ấy ngầm thừa nhận thì chợt nhớ đến Từ Hạo. Dù hai năm này không liên lạc với anh ấy, nhưng trước khi xuất ngoại, Từ Hạo đã từng tán gẫu với cô một lần.
Anh ấy nói đời này trông thấy người đẹp là hai mắt nhìn đăm đăm, nhưng lần đầu nhớ mãi không quên với một người như vậy.
Lúc ấy Thẩm Tịch cười anh ấy, thích thì theo đuổi thôi, dù anh có dùng hết công lực không biết xấu hổ cũng chưa chắc đã thành công, nhưng nếu cứ sợ hãi và rụt rẽ mãi, thì nhất định sẽ không thành công.
Sau này Từ Hạo liên lạc với cô ấy, tiện thể nói tin sẽ đi du học.
Năm đó thi đại học xong, Lâm Gia Âm cũng không điền bảng nguyện vọng mà ra nước ngoài. Chỉ có một số ít người trong lớp biết được tin này, mà Thẩm Tịch là một trong số đó.
Thế nên lúc Thẩm Tịch biết tin Từ Hạo sẽ đi du học, thì không cần nghĩ cũng biết anh ấy như vậy là vì ai.
Bây giờ, Từ Hạo không đem về tin đã theo đuổi được nữ thần cho cô, mà cô lại biết tin đối phương đã có bạn trai từ chính người trong cuộc.
Thẩm Tịch lơ đãng liếc Lâm Gia Âm ở một bên, khi thấy khóe miệng khó giấu được ý cười của cô ấy thì càng đồng cảm với Từ Hạo hơn.
Năm đó Từ Hạo làm thế nào cũng không theo đuổi được, không thể nào dỗ được đóa hoa cao lãnh, vậy mà bây giờ cô ấy lại trở nên dịu dàng và nở nụ cười ngọt như mật vì một người đàn ông khác.
Anh họ hàng xa và chiến hữu Từ Bấn Loạn của cô... sao lại rước về một chữ "thảm" thế này!
Nhưng dù sao đây cũng là tình cảm của người khác, cô không tiện xen vào, càng không thể nhắc tới Từ Hạo trước mặt người đã có bạn trai là Lâm Gia Âm.
Thẩm Tịch đứng lên rồi nói: "Cậu đã hẹn bạn trai rồi, vậy tôi không quấy rầy thế giới của hai người nữa, hai người chơi vui nhé."
Cô vừa dứt lời thì đã bị Lâm Gia Âm gọi lại: "Thẩm Tịch, thật ra..."
"Gia Âm! Ngại quá, anh đến muộn... Em Tịch!?"
Lâm Gia Âm còn chưa nói hết câu, thì đã bị một nam thanh niên hăng hái chạy tới tiệm trà sữa cắt lời.
Thẩm Tịch sững sờ nhìn Từ Hạo đường xa mệt mỏi, rồi lại quay đầu nhìn Lâm Gia Âm, khi thấy đối phương cúi đầu đầy xấu hổ thì chợt không phản ứng kịp.
Cuối cùng vẫn là Từ Hạo hào sảng bước tới, vỗ vỗ vào vai Thẩm Tịch như hai người anh em: "Ồ, em Tịch, lâu ngày không gặp, béo lên nhiều đấy nhỉ!"
Thẩm Tịch: "..."
Thẩm Tịch đẩy móng chó của Từ Hạo ra rồi vô cảm mở miệng: "Từ Bấn Loạn."
"No no no." Từ Hạo duỗi ngón trỏ ra rồi lắc lư: "Bây giờ anh không tên là Từ Bấn Loạn, xin hãy gọi tên tiếng Anh của anh, Sun Sky Xu." (1)
Thẩm Tịch: "..."
(1) Thẩm Tịch thường gọi Từ Hạo là 徐日天 [xú rì tiān], trong đó Xu là họ Từ của Từ Hạo, 日 [rì] ở đây là nhật – nghĩa là mặt trời, 天 [tiān] là thiên – nghĩa là trời. Nguồn gốc của từ 日天 này đến từ giống chó Poodle, từ gốc của nó là 泰日天 [tài rì tiān], trong đó chữ 泰 [tài] là Thái Địch, nghĩa là chó Poodle, hai chữ còn lại là để chỉ chó Poodle thường động dục mọi lúc mọi nơi. Từ Hạo nói tên tiếng Anh của mình là Sun Sky Xu thì vẫn là dịch từ "nhật thiên" kia sang tiếng Anh.
Trước đó tớ hiểu nhầm nghĩa của cụm này nên để sai, giờ đã sửa lại thành "Từ Bấn Loạn" cho chuẩn hơn nhé.
Thảm Tịch không nhìn kẻ khoe mẽ kia, mà nhìn Lâm Gia Âm bất đắc dĩ vì vẻ cợt nhả này của anh ấy, cô đi thẳng vào vấn đề: "Từ Hạo, anh không định giải thích gì à?"
Giải thích gì nữa, rõ ràng đã theo đuổi được Lâm Gia Âm rồi, thế mà không báo chút tin tức nào cho cô, khiến cô hiểu lầm Lâm Gia Âm đã có bạn trai khác, còn tiếc thương cho anh ấy! Lãng phí tình cảm của cô!
Từ Hạo không hề chột dạ vì lời chất vấn của cô, anh ấy đi đến bên cạnh Lâm Gia Âm rồi ôm lấy vai của cô ấy mà cười khà khà: "Chẳng phải là anh định về nước rồi nói với em luôn à, thế nên mới luôn giấu giếm."
Khóe miệng của Thẩm Tịch giật giật đầy vô cảm, thật ra là ngài quên không nói thôi đúng không.
Vốn đã gặp rồi nên họ định cùng ăn bữa cơm, bởi nói theo cách nào đó thì Thẩm Tịch cũng coi như cầu nối của hai người, Thế nhưng bà Thẩm lại gọi điện đến giục cô về nhà ăn cơm, không đợi cô từ chối đã cúp máy.
Thẩm Tịch không còn cách nào khác là hẹn Từ Hạo và Lâm Gia Âm lần khác, cô bê trà sữa nóng chưa uống xong mà lên xe buýt về nhà.
Lúc cô mới đi đến dười lầu khu nhà, vừa vứt trà sữa đi thì nghe được có người gọi mình: "Tiểu Tịch."
Thẩm Tịch sửng sốt một chút, cô cho là mình nghe nhầm, nhưng một giây sau đã bị người ôm lấy từ phía sau.
Cô vẫn chưa kịp hiểu ra, Tiết Diễm vừa rồi còn nói muốn đi gặp bà chủ lớn, sao bây giờ lại xuất hiện dưới lầu nhà cô?
Tiết Diễm vùi ở cổ cô mà mỉm cười nói: "Bà chủ Thẩm, không chào đón anh về à?"
Hết chương 53.