Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 541
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Vipvandan.vn
Đả tự: Bựa Thập Ngũ - Kiếm Giới
Hàn Phong không dám nghĩ tới, thực không nghĩ tới bản thân đã hao hết tâm tư rồi mà vẫn không thể nào cứu tỉnh được Trầm ngọc.
Uổng công hắn có một thân tu luyện Ngạo Thị Thiên địa đến đỉnh cao mà không thể cứu được nữ tử mà mình yêu thích. Lúc này Hàn Phong chỉ hi vọng có loại đan dược nào có thể giúp hắn có thể sinh lực để có thể tiếp tục thôi động, truyền năng lượng tinh hoa của mình vào trong thể nội của Trầm Ngọc, như vậy may ra mới có thể cứu tỉnh được nàng.
Nhưng hắn biết trên đời này không có loại đan dược nào như vậy, tất cả chuyện này khiến cho Hàn Phong cảm giác như ông trời đang trêu chọc mình.
Giờ khắc này nội tâm Hàn Phong nhất thời đã cảm thấy rã rời vô lực. Trong đầu hắn là một mảnh hỗn loạn, Hàn Phong căn bản không muốn nghĩ tiếp sự tình tiếp theo sẽ xảy ra như thế nào. Trong thâm tâm hắn vô cùng hối hận, vô cùng hối hận.
Nhớ lại lúc trước Trầm Ngọc ở trước mặt hắn tự sát, tâm trạng Hàn Phong lúc đó với lúc này cũng phảng phất giống nhau.
Một mảnh tâm tình hỗn loạn khiến Hàn Phong không có chú ý tới bây giờ hai người đang bị một đoàn bạch quang bao phủ.
Đồng thời thân thể Trầm Ngọc ở phía dưới hắn vốn bất động thì bầy giờ ngón tay của nàng cũng lặng lẽ động vài cái.
Trong lúc Hàn Phong không có bất cứ biện pháp nào thì một đôi tay nhẹ nhàng và ôn nhu ôm lấy hắn.
Sự tình xảy ra bất thình lình như vậy khiến cho Hàn Phong từ trong bóng tối phảng phất như tìm được ngọn đuốc.
Hàn Phong ngẩng đầu lên, hai mắt tràn ngập vẻ bất khả tư nghị. Cứ như vậy Hàn Phong cũng bất tri bất giác nở ra một nụ cười.
Một đôi mắt sáng ngời đang nhu thình, e thẹn nhìn Hàn Phong. Một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp động lòng người, vẫn còn lưu lại chút xuân triều mê người. Khoé miệng hơi mỉm cười. Tình cảnh này khiến cho Hàn Phong không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng.
Chẳng qua bây giờ tâm tình Hàn Phong vô cùng kinh hỉ, thê thể không ngừng run rẩy, bay tay chậm rãi vuốt ve khuôn mặt quen thuộc, giống như hắn muốn xác định mình không mơ chứ.
Hàn Phong thực sự sợ hãi, những gì đang xảy ra trước mắt chỉ là ảo giác. Nhưng lúc này một bàn tay nhỏ bé lại nhẹ nhàng vuốt ve mặt Hàn Phong. Hàn Phong giật mình vội vàng nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé đó, cảm nhận sự ấm áp mà nó truyền lại. Thanh âm Hàn Phong run run, hơi thở gấp gáp nói:
- Điều này........là.................sự...........th� �� ��c sao?
Trầm Ngọc nằm ở bên dưới, nhãn thần nhu tình nhìn Hàn Phong, nàng nhẹ nhàng cầm tay Hàn Phong đặt lên ngực trái của mình. Một giọng nói mà nhiều năm qua Hàn Phong đã không bao giờ được nghe, hiện giờ lại vang lên bên tai hắn:
- Hảo! Ngươi 'yêu' ta mạnh mẽ như vậy khiến cho ta cảm giác được sự tồn tại của ngươi! Ngươi cũng thật quá đáng, chỉ biết hưởng thụ một mình!
Nghe được thanh âm này, Hàn Phong cũng không biết dùng từ ngữ nào để miêu ta tâm tình của hắn bây giờ.
Kích động, vui sướng, trong lòng còn kèm theo một tia lo được lo mất.
Nhưng lúc này hắn đã có thể xác định, Trầm Ngọc đã thực sự tỉnh lại.
Lúc nghe được giọng nói của Trầm Ngọc thì khí lực trên người Hàn Phong dường như trở lại, hắn chậm rãi cúi đầu hôn lên bờ môi của Trầm Ngọc.
Lúc này đâu, không phải một người hành động nữa mà là hai người chủ động hoà quyện vào nhau. Trầm Ngọc nằm phía dưới cũng vươn tay lên không ngừng vuốt vẻ thân thể của Hàn Phong, rồi Hàn Phong cũng bắt đầu khởi động, tiếp tục chiến đấu, thân thể mềm mại phía dưới cũng không ngừng run lên.
Những tiếng rên rỉ từ trong miệng Trầm Ngọc không ngừng vang lên. Mà theo động tác của hai người thì bạch quang bao quanh Hàn Phong và Trầm Ngọc cũng không ngừng toả ra chói mắt, rất nhanh đã không còn thấy thân ảnh của hai người đâu.
Không biết hai người Hàn Phong quấn lấy nhau bao lâu, nhưng lúc này luồng bạch quang cũng bắt đầu yếu dần đi. Thẳng cho đến khi đạo bạch quang hoàn toàn tiêu thất thì thân thể của hai người cũng hiện ra lần thứ hai.
Mà giờ khắc này hai người cũng đình chỉ động tác.
Bất quá thân thể Hàn Phong và Trầm Ngọc vẫn như cũ dán chặt lấy nhau. Tâm tình Hàn Phong bây cũng chỉ có hai từ sung sướng mới có thể hình dung được.
Vừa rồi cùng với Trầm Ngọc giao hợp, Hàn Phong thật sự cảm thấy sung sướng, đông thời hắn cũng cảm thụ được sự tồn tại của nàng.
Trông thấy dáng dấp của Trầm Ngọc, Hàn Phong ôn nhu nói:
- Thân thể ngươi thế nào rồi?
Trầm Ngọc nghe vậy, thì một cảnh xuân sắc vừa rồi lại hiển hiện lên trong đầu nàng. Nhất thời khuôn mặt nàng ửng đỏ, có chút ngượng ngừng nhìn Hàn Phong, hai tay thuỷ chung ôm chặt lấy hắn không chịu buông ra. (e ý muốn nữa ^_^)
- Ta cảm rất tốt lắm, cả người đều tràn ngập lực lượng.
Trầm Ngọc ôn nhu nói.
Hàn Phong nghe vậy thì không khỏi dùng sức ôm chặt lấy nàng, giống như đến lúc này hắn với hiểu được tầm quan trọng của Trầm Ngọc trong lòng mình.
Mà Trầm Ngọc lúc này cũng cảm nhận được Hàn Phong thực sự quan tâm tới nàng, không giống như lúc trước, nàng chỉ dám lẳng lặng đứng nhìn hắn từ xa.
Cảm thụ được tình ý của Hàn Phong, Trầm Ngọc cũng nhắm mắt lại, hai tay càng ôm chặt lấy hắn, lẳng lặng hưởng thụ sự ấm áp của Hàn Phong.
Đối với tất cả sự tình phát sinh trước mắt, Trầm Ngọc cũng không có cảm thấy bất ngờ. Bởi vì lúc Vô Danh Tử đem Hiền giả chi thạch truyền vào trong cơ thể nàng thì ý thức của nàng đã thanh tỉnh. Mà những việc Hàn Phong làm sau đó cùng với những lời tâm sự của Hàn Phong, Trầm Ngọc đều nghe đều cảm nhận được hết.
Thiên Tinh đế quốc, Vân Sơn Trấn.
Lúc này trời đã về chiều, từ ngoài trấn chậm rãi xuất hiện ba thân ảnh.
Nếu như nhìn kỹ ba thân ảnh này thì sẽ phát hiện ra trên vai một người có một con tiểu thú nhỏ tròn vo đang nằm trên đó.
Khi ba người đi vào trong trấn thì cư dân xung quanh có chút kinh nghi quan sát ba người.
Trong lòng mọi người đều nghi hoặc, trong trấn bao giờ lại có người trẻ tuổi tuấn tú xinh đẹp như vậy.
Hàn Phong có chút cảm khái nhìn tiểu trấn trước mắt. Lúc này hắn ly khai Huyền Thiên tông cũng đã được hai năm. Từ khi bị Khương Khỏi của Võ Hoàng điện đánh trọng thương thì cũng đã trải qua năm năm.
Năm năm ở trong không gian bị phong bế, Hàn Phong cũng không có biết được tình hình đại lục lúc này.
Lúc này Trầm Ngọc một thân bạch y, trên người tản ra khí tức vô cùng thánh khiết, thực xứng với một tuyệt thế tiên tử chốn nhân gian. Nhưng thôn dân ở trong tiểu trấn cũng phải đỉnh chỉ mọi hoạt động mà ngước nhìn theo.
- Thực không nghĩ tới, thoáng cái đã qua nhiều năm như vậy. Đối vói ký ức về những người để đây cũng chỉ còn trong khoảng khắc.
Trầm Ngọc thấp giọng nói.
Hàn Phong tự nhiên minh bạch Trầm Ngọc nói cài gì.
Từ khi Trầm Ngọn hôn mê thì nàng đã lâm vào trạng thái giả chết. Căn bản không có bất cứ ý thức nào. Mà lúc này nàng tỉnh lại thì người đầu tiên nhìn thấy chính là Hàn Phong. Mà lúc đó hai người lại xuất hiện sự tình ân ái, nam nữ.
Thế nhưng đối mặt với tình huống đó, Trầm Ngọc cũng cảm thấy vô cùng sung sướng. Nhưng chẳng biết tại sao, lúc này nội tâm nàng không ngừng nhắc nhở nàng phải liều lĩnh nắm lấy Hàn Phong.
Cũng chính bởi vì như thế mà mới có những sự tình phía sau. Nhưng giờ khác này Trầm Ngọc nghĩ đến việc mình chủ động đòi hỏi với Hàn Phong thì tâm tình cảm thấy xấu hổ không thôi.
Thế cho nên để chống lại ánh mắt của Hàn Phong mà nàng không dám nhìn thẳng vào hắn.
Đối với Trầm Ngọc thì những sự tình phát sinh mấy năm nay, nàng một mực không biết gì. Khi nàng tỉnh dậy thì cũng chỉ có biết tới Hàn Phong.
Thẳng đến khi Hàn Phong ôm nàng dậy, kể cho nàng nghe đại khái sự tình mấy năm trở lại đây thì Trầm Ngọc mới hiểu được phần nào.
Chẳng qua, đối với Trầm Ngọc mà nói, tất cả chuyện này cũng không quan trọng, mà điều quan trọng chính là nàng biết được mình thực sự quan trọng đối với Hàn Phong. Cảm thụ được tình cảm của hắn mà nàng cảm thấy cuộc đời này thật có ý nghĩa.
Trong lòng Trầm Ngọc, chỉ cần có thể ở bên cạnh Hàn Phong thì cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa cũng không quan trọng.
Sau khi Trầm Ngọc tỉnh lại, nàng cũng phát hiện ra thân thể của mình không giống với trước kia. Nhưng trong lúc nhất thời không có nói tới. Thẳng đén khi Vô Danh Tử xuất hiện đồng thời nói toàn bộ sự việc thì Hàn Phong mới cảm thấy khiếp sợ.
Đồng thời Hàn Phong cũng biết được từ đầu đến cuối Vô Danh Tử vẫn giấu diếm bản thân hắn không nói hết toàn bộ sự thật.
Mà khi Hàn Phong nghe Vô Danh Tử nói kế hoạch của mình thì cảm thấy vô cùng kinh người.
Hắn dĩ nhiên muốn chế tạo một Thiên giai cửu phẩm tuyệt thế cường giả.
Thiên giai cửu phẩm!
Đây chính là tồn tại trong truyền thuyết, cho đến bây giờ căn bản không có người nào có suy nghĩ xa rời như thế. Cho dù là Hàn Phong đối với mình tuyệt đối tự tin nhưng cũng không dám nghĩ tới.
Mà kế hoạch này Vô Danh Tử đã tỉ mỉ chuẩn bị mấy nghìn năm. Thẳng đến khi hắn gặp gỡ Hàn Phong mang theo Tiểu Bạch thì mới quyết định thực hiện.
Dựa theo lời Vô Danh Tử nói thì Hàn Phong hiện tại chính là lựa chọn tốt nhất.
Mấy nghìn năm nay, Hàn Phong cũng không phải là người đầu tiên đến không gian phong bế, Triệu Vô Cực cũng không phải là người đầu tiên.
Thế nhưng trong những người đó thì không có người nào đám ứng được yêu cầu của Vô Danh Tử. Cho nên Vô Danh Tử thuỷ chung không có xuất hiện trong mắt thế nhân. Hiển nhiên Triệu Vô Cực cũng không biết sự tồn tại của Vô Danh Tử.
Nhớ tới lúc trước khi ly khai, Vô Danh Tử đã nói nhỏ với Hàn Phong khiến cho hắn thổn thức không thôi.
Hàn Phong minh bạch, từ trước đến nay, cho dù chưa gặp mặt, thậm chí là cũng chưa biết được lai lịch thật sự của Vô Danh Tử mà cũng chỉ biết được hiện tại Vô Danh Tử là một khôi lỗi mà thôi.
Mà Hàn Phong cũng biết, chỉ sợ rằng khi ba người bọn hắn đi ra khỏi không gian phong bế thì chỉ sợ Vô Danh Tử cũng không còn trên thế gian này.
Vô Danh Tử có nói với Hàn Phong, lúc trước hắn lập ra kế hoạch như vậy, bao hàm việc kêu Hàn Phong đi lấy Hiền giả chi thạch và Thi Quang chi tâm thứ nhất là vì cứu tỉnh Trầm Ngọc,nhưng quan trọng hơn mà muốn mượn hai thứ đó trợ giúp Hàn Phong đề cao thực lực.
Chỉ có như thế thì Hàn Phong mới có thể nắm giữ được thực lực đối kháng với Võ Hoàng điện. Hoặc xác thực nói, hi vọng Hàn Phong có thể ngăn cản Võ Hoàng điện thả ra ma vật bị phong ấn ở triong Tứ Diệu Các.
Trước kia kế hoạch của Vô Danh Tử chỉ hi vọng lợi dụng Hiền giả chi thạch và Thi Quang chi tâm mượn Trầm Ngọc làm môi giới để thúc đẩy tiềm năng ẩn tàng trong cơ thể Hàn Phong. Bằng vào năng lượng còn lại không nhiều lắm mà có thể khiến cho Hàn Phong tiến thêm được một bước xa trong lực lượng bổn nguyên.
Nhưng thực không nghĩ tới, trong thời gian đó lại xảy ra biến cố, Thi Quang chi tâm không đoạt được, ngay cả Hiền gia chi thạch cũng đã bị sử dụng qua. Nguyên lực lượng trong đó cũng chỉ còn lại hai ba phần.
Bất quá trước đó Thi Quang chi tâm đã bị hắc ám thuật sĩ truyền vào trong người của Hàn Phong.
Nhưng công dụng của Hiền giả chi thạch cũng rất khó khôi phục, rơi vào đường cùng, Vô Danh Tử cũng không thể làm gì khác hơn là đem năng lượng tinh thần còn sót lại của bản thân mà ấn nhập vào trong Hiền giả chi thạch.
Tái qua việc Hàn Phong và Trầm Ngọc giao hợp để có thể kích phát năng lực tiềm tàng trong cơ thể của hai người. Do đó cũng có thể khiến Trầm Ngọc thức tỉnh mà Hàn Phong cũng có được lợi ích không nhỏ.
Chẳng qua, cảnh giới của Hàn Phong vẫn chỉ dừng lại ở Thiên giai bát phẩm đỉnh phong, tịnh không có tinh tiến gì thêm.
Thế nhưng hắc ám thuật pháp còn sót lại trong người hắn cũng đã hoàn toàn dung hợp với năng lượng trong người hắn trở thành một khối.
Mà Hàn Phong cũng nhờ đó mà tiến thêm được một bước quan trọng.
Có thể nói thực lực của Hàn Phong hiện giờ đã vượt xa, ngang ngửa với Triệu Vô Cực.
Dù lần thứ hai có gặp lại cường giả của Võ Hoàng điện thì Hàn Phong đều nhắm chắc có thể đánh một trận.
Mặc dù không thể thành công trở thành Thiên giai cửu phẩm cường giả nhưng với thực lực của bản thân ngày hôm nay, Hàn Phong cũng cảm thấy vui mừn vô cùng.
Chí ít theo như Hàn Phong thấy thì mặc dù bản thân không có năng lực chống lại ma vật của mấy nghìn năm trước thì cũng có khả năng phong ấn được con ma thú đó.
Về phần chém giết bên ngoài thì Vô Danh Tử cũng đã tỉ mỉ suy nghĩ tới mấy nghìn năm. Có lẽ chỉ có Thiên giai cửu phẩm trong truyền thuyết mới có thể giết chết được con ma vật đó.
Mà điều duy nhất Hàn Phong khong hiểu chính là Vô Danh Tử trước đó đã nói nên luôn luôn mang theo Tiểu Bạch bên người. Theo như lời Vô Danh Tử nói, đến thời điểm mấu chốt, Tiểu Bạch có thể dành cho hắn kinh hỉ lớn.
Nói xong câu này, Vô Danh Tử cũng tiêu thất không thấy đâu. Cho dù Hàn Phong có kêu gào như thế nào cũng không thể gặp lại Vô Danh Tử.
Vài ngày sau, Hàn Phong cũng minh bạch, chỉ sợ Vô Danh Tử đã thực sự biến mất khỏi thế giới này.
Đối với lời nói của Vô Danh Tử trước khi ra đi, Hàn Phong tuy không giải thích được nhưng hắn vẫn tin tưởng.
Cho nên mấy ngày nay, Hàn Phong vẫn trường mang theo Tiểu Bạch bên mình, tỉ mỉ quan khán nghiên cứu. Nhưng cuối cùng cũng chỉ đổi lấy sự bất mãn của Tiểu Bạch. Ngoài ra thì không có tiến triển gì.
Về phần Vô Danh Tử nói Tiểu Bạch là linh thú thì Vô Danh Tử có giải thích. Tiểu Bạch là được sinh ra ở trong không gian cấm chế này, do thiên địa tích kết tinh hoa mấy nghìn năm mới có thể sinh ra linh vật này.
Chẳng qua, vài chục năm trước không biết tại sao nó một mình chạy ra ngoài, rồi biến mất không thấy đâu. Càng về sau Vô Danh Tử giải thích thì Hàn Phong cũng không hiểu hết được.
Mà Hàn Phong cũng không có muốn nghĩ nhiều, chỉ một mực mang theo Trầm Ngọc và Tử Nhược vội vã trở về Huyền Thiên tông.
Trước kia trên người hắn có mang theo truyền tống thạch của Huyền Thiên tông, thế nhưng sau khi bị đánh cho trọng thương rơi xuống hồ thì đã đánh mất.
Mà lợi dụng chút lực lượng cuối cùng của Vô Danh Tử cũng giúp cho nhóm người Hàn Phong xuất hiện ở U Ám Sâm Lâm. Nhưng địa phương bọn họ xuất hiện thì không một ai biết. Cũng phải trải qua mấy ngày hỏi thăm thì Hàn Phong mới biết được đường trở về Thiên Tinh đế quốc.
- Nơi này cách Huyền Thiên tông không xa. Chúng ta cần phải đẩy nhanh tốc độ hơn nữa, tranh thủ thời gian trở về Huyền Thiên tông. Thật lâu rồi không có trở về, có lẽ Linh nhi và mọi người cũng rất lo lắng!
Hàn Phong nhìn về phía phương hướng dẫn tới Huyền Thiên tông mà lẩm bẩm.
Trầm Ngọc ôn nhu gật đầu, tuy rằng mấy năm nay đối với nàng giống như một giấc mộng, nhưng nàng vẫn có thể cảm thụ được sự lo lắng trong lòng Hàn Phong. Đồng dạng nàng cũng muốn nhanh chóng trở về Huyền Thiên tông.
Mà Tử Nhược cũng thật sự muốn đến nơi mà Hàn Phong lớn lên trưởng thành, như thế nàng mới có thể hiểu được Hàn Phong hơn.
Mà mấy ngày nay, Tử Nhược hoàn toàn bị khí chất của Trầm Ngọc chinh phục. Hai người nói chuyện với nhau không bao lâu nhưng độ thân mật của hai người tăng lên rất nhanh, giống như đã quen từ lâu.
Ngạo Thị Thiên Địa
Tác Giả: Cao Thiết
Nguồn: Vipvandan.vn
Đả tự: Bựa Thập Ngũ - Kiếm Giới
Hàn Phong không dám nghĩ tới, thực không nghĩ tới bản thân đã hao hết tâm tư rồi mà vẫn không thể nào cứu tỉnh được Trầm ngọc.
Uổng công hắn có một thân tu luyện Ngạo Thị Thiên địa đến đỉnh cao mà không thể cứu được nữ tử mà mình yêu thích. Lúc này Hàn Phong chỉ hi vọng có loại đan dược nào có thể giúp hắn có thể sinh lực để có thể tiếp tục thôi động, truyền năng lượng tinh hoa của mình vào trong thể nội của Trầm Ngọc, như vậy may ra mới có thể cứu tỉnh được nàng.
Nhưng hắn biết trên đời này không có loại đan dược nào như vậy, tất cả chuyện này khiến cho Hàn Phong cảm giác như ông trời đang trêu chọc mình.
Giờ khắc này nội tâm Hàn Phong nhất thời đã cảm thấy rã rời vô lực. Trong đầu hắn là một mảnh hỗn loạn, Hàn Phong căn bản không muốn nghĩ tiếp sự tình tiếp theo sẽ xảy ra như thế nào. Trong thâm tâm hắn vô cùng hối hận, vô cùng hối hận.
Nhớ lại lúc trước Trầm Ngọc ở trước mặt hắn tự sát, tâm trạng Hàn Phong lúc đó với lúc này cũng phảng phất giống nhau.
Một mảnh tâm tình hỗn loạn khiến Hàn Phong không có chú ý tới bây giờ hai người đang bị một đoàn bạch quang bao phủ.
Đồng thời thân thể Trầm Ngọc ở phía dưới hắn vốn bất động thì bầy giờ ngón tay của nàng cũng lặng lẽ động vài cái.
Trong lúc Hàn Phong không có bất cứ biện pháp nào thì một đôi tay nhẹ nhàng và ôn nhu ôm lấy hắn.
Sự tình xảy ra bất thình lình như vậy khiến cho Hàn Phong từ trong bóng tối phảng phất như tìm được ngọn đuốc.
Hàn Phong ngẩng đầu lên, hai mắt tràn ngập vẻ bất khả tư nghị. Cứ như vậy Hàn Phong cũng bất tri bất giác nở ra một nụ cười.
Một đôi mắt sáng ngời đang nhu thình, e thẹn nhìn Hàn Phong. Một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp động lòng người, vẫn còn lưu lại chút xuân triều mê người. Khoé miệng hơi mỉm cười. Tình cảnh này khiến cho Hàn Phong không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng.
Chẳng qua bây giờ tâm tình Hàn Phong vô cùng kinh hỉ, thê thể không ngừng run rẩy, bay tay chậm rãi vuốt ve khuôn mặt quen thuộc, giống như hắn muốn xác định mình không mơ chứ.
Hàn Phong thực sự sợ hãi, những gì đang xảy ra trước mắt chỉ là ảo giác. Nhưng lúc này một bàn tay nhỏ bé lại nhẹ nhàng vuốt ve mặt Hàn Phong. Hàn Phong giật mình vội vàng nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé đó, cảm nhận sự ấm áp mà nó truyền lại. Thanh âm Hàn Phong run run, hơi thở gấp gáp nói:
- Điều này........là.................sự...........th� �� ��c sao?
Trầm Ngọc nằm ở bên dưới, nhãn thần nhu tình nhìn Hàn Phong, nàng nhẹ nhàng cầm tay Hàn Phong đặt lên ngực trái của mình. Một giọng nói mà nhiều năm qua Hàn Phong đã không bao giờ được nghe, hiện giờ lại vang lên bên tai hắn:
- Hảo! Ngươi 'yêu' ta mạnh mẽ như vậy khiến cho ta cảm giác được sự tồn tại của ngươi! Ngươi cũng thật quá đáng, chỉ biết hưởng thụ một mình!
Nghe được thanh âm này, Hàn Phong cũng không biết dùng từ ngữ nào để miêu ta tâm tình của hắn bây giờ.
Kích động, vui sướng, trong lòng còn kèm theo một tia lo được lo mất.
Nhưng lúc này hắn đã có thể xác định, Trầm Ngọc đã thực sự tỉnh lại.
Lúc nghe được giọng nói của Trầm Ngọc thì khí lực trên người Hàn Phong dường như trở lại, hắn chậm rãi cúi đầu hôn lên bờ môi của Trầm Ngọc.
Lúc này đâu, không phải một người hành động nữa mà là hai người chủ động hoà quyện vào nhau. Trầm Ngọc nằm phía dưới cũng vươn tay lên không ngừng vuốt vẻ thân thể của Hàn Phong, rồi Hàn Phong cũng bắt đầu khởi động, tiếp tục chiến đấu, thân thể mềm mại phía dưới cũng không ngừng run lên.
Những tiếng rên rỉ từ trong miệng Trầm Ngọc không ngừng vang lên. Mà theo động tác của hai người thì bạch quang bao quanh Hàn Phong và Trầm Ngọc cũng không ngừng toả ra chói mắt, rất nhanh đã không còn thấy thân ảnh của hai người đâu.
Không biết hai người Hàn Phong quấn lấy nhau bao lâu, nhưng lúc này luồng bạch quang cũng bắt đầu yếu dần đi. Thẳng cho đến khi đạo bạch quang hoàn toàn tiêu thất thì thân thể của hai người cũng hiện ra lần thứ hai.
Mà giờ khắc này hai người cũng đình chỉ động tác.
Bất quá thân thể Hàn Phong và Trầm Ngọc vẫn như cũ dán chặt lấy nhau. Tâm tình Hàn Phong bây cũng chỉ có hai từ sung sướng mới có thể hình dung được.
Vừa rồi cùng với Trầm Ngọc giao hợp, Hàn Phong thật sự cảm thấy sung sướng, đông thời hắn cũng cảm thụ được sự tồn tại của nàng.
Trông thấy dáng dấp của Trầm Ngọc, Hàn Phong ôn nhu nói:
- Thân thể ngươi thế nào rồi?
Trầm Ngọc nghe vậy, thì một cảnh xuân sắc vừa rồi lại hiển hiện lên trong đầu nàng. Nhất thời khuôn mặt nàng ửng đỏ, có chút ngượng ngừng nhìn Hàn Phong, hai tay thuỷ chung ôm chặt lấy hắn không chịu buông ra. (e ý muốn nữa ^_^)
- Ta cảm rất tốt lắm, cả người đều tràn ngập lực lượng.
Trầm Ngọc ôn nhu nói.
Hàn Phong nghe vậy thì không khỏi dùng sức ôm chặt lấy nàng, giống như đến lúc này hắn với hiểu được tầm quan trọng của Trầm Ngọc trong lòng mình.
Mà Trầm Ngọc lúc này cũng cảm nhận được Hàn Phong thực sự quan tâm tới nàng, không giống như lúc trước, nàng chỉ dám lẳng lặng đứng nhìn hắn từ xa.
Cảm thụ được tình ý của Hàn Phong, Trầm Ngọc cũng nhắm mắt lại, hai tay càng ôm chặt lấy hắn, lẳng lặng hưởng thụ sự ấm áp của Hàn Phong.
Đối với tất cả sự tình phát sinh trước mắt, Trầm Ngọc cũng không có cảm thấy bất ngờ. Bởi vì lúc Vô Danh Tử đem Hiền giả chi thạch truyền vào trong cơ thể nàng thì ý thức của nàng đã thanh tỉnh. Mà những việc Hàn Phong làm sau đó cùng với những lời tâm sự của Hàn Phong, Trầm Ngọc đều nghe đều cảm nhận được hết.
Thiên Tinh đế quốc, Vân Sơn Trấn.
Lúc này trời đã về chiều, từ ngoài trấn chậm rãi xuất hiện ba thân ảnh.
Nếu như nhìn kỹ ba thân ảnh này thì sẽ phát hiện ra trên vai một người có một con tiểu thú nhỏ tròn vo đang nằm trên đó.
Khi ba người đi vào trong trấn thì cư dân xung quanh có chút kinh nghi quan sát ba người.
Trong lòng mọi người đều nghi hoặc, trong trấn bao giờ lại có người trẻ tuổi tuấn tú xinh đẹp như vậy.
Hàn Phong có chút cảm khái nhìn tiểu trấn trước mắt. Lúc này hắn ly khai Huyền Thiên tông cũng đã được hai năm. Từ khi bị Khương Khỏi của Võ Hoàng điện đánh trọng thương thì cũng đã trải qua năm năm.
Năm năm ở trong không gian bị phong bế, Hàn Phong cũng không có biết được tình hình đại lục lúc này.
Lúc này Trầm Ngọc một thân bạch y, trên người tản ra khí tức vô cùng thánh khiết, thực xứng với một tuyệt thế tiên tử chốn nhân gian. Nhưng thôn dân ở trong tiểu trấn cũng phải đỉnh chỉ mọi hoạt động mà ngước nhìn theo.
- Thực không nghĩ tới, thoáng cái đã qua nhiều năm như vậy. Đối vói ký ức về những người để đây cũng chỉ còn trong khoảng khắc.
Trầm Ngọc thấp giọng nói.
Hàn Phong tự nhiên minh bạch Trầm Ngọc nói cài gì.
Từ khi Trầm Ngọn hôn mê thì nàng đã lâm vào trạng thái giả chết. Căn bản không có bất cứ ý thức nào. Mà lúc này nàng tỉnh lại thì người đầu tiên nhìn thấy chính là Hàn Phong. Mà lúc đó hai người lại xuất hiện sự tình ân ái, nam nữ.
Thế nhưng đối mặt với tình huống đó, Trầm Ngọc cũng cảm thấy vô cùng sung sướng. Nhưng chẳng biết tại sao, lúc này nội tâm nàng không ngừng nhắc nhở nàng phải liều lĩnh nắm lấy Hàn Phong.
Cũng chính bởi vì như thế mà mới có những sự tình phía sau. Nhưng giờ khác này Trầm Ngọc nghĩ đến việc mình chủ động đòi hỏi với Hàn Phong thì tâm tình cảm thấy xấu hổ không thôi.
Thế cho nên để chống lại ánh mắt của Hàn Phong mà nàng không dám nhìn thẳng vào hắn.
Đối với Trầm Ngọc thì những sự tình phát sinh mấy năm nay, nàng một mực không biết gì. Khi nàng tỉnh dậy thì cũng chỉ có biết tới Hàn Phong.
Thẳng đến khi Hàn Phong ôm nàng dậy, kể cho nàng nghe đại khái sự tình mấy năm trở lại đây thì Trầm Ngọc mới hiểu được phần nào.
Chẳng qua, đối với Trầm Ngọc mà nói, tất cả chuyện này cũng không quan trọng, mà điều quan trọng chính là nàng biết được mình thực sự quan trọng đối với Hàn Phong. Cảm thụ được tình cảm của hắn mà nàng cảm thấy cuộc đời này thật có ý nghĩa.
Trong lòng Trầm Ngọc, chỉ cần có thể ở bên cạnh Hàn Phong thì cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa cũng không quan trọng.
Sau khi Trầm Ngọc tỉnh lại, nàng cũng phát hiện ra thân thể của mình không giống với trước kia. Nhưng trong lúc nhất thời không có nói tới. Thẳng đén khi Vô Danh Tử xuất hiện đồng thời nói toàn bộ sự việc thì Hàn Phong mới cảm thấy khiếp sợ.
Đồng thời Hàn Phong cũng biết được từ đầu đến cuối Vô Danh Tử vẫn giấu diếm bản thân hắn không nói hết toàn bộ sự thật.
Mà khi Hàn Phong nghe Vô Danh Tử nói kế hoạch của mình thì cảm thấy vô cùng kinh người.
Hắn dĩ nhiên muốn chế tạo một Thiên giai cửu phẩm tuyệt thế cường giả.
Thiên giai cửu phẩm!
Đây chính là tồn tại trong truyền thuyết, cho đến bây giờ căn bản không có người nào có suy nghĩ xa rời như thế. Cho dù là Hàn Phong đối với mình tuyệt đối tự tin nhưng cũng không dám nghĩ tới.
Mà kế hoạch này Vô Danh Tử đã tỉ mỉ chuẩn bị mấy nghìn năm. Thẳng đến khi hắn gặp gỡ Hàn Phong mang theo Tiểu Bạch thì mới quyết định thực hiện.
Dựa theo lời Vô Danh Tử nói thì Hàn Phong hiện tại chính là lựa chọn tốt nhất.
Mấy nghìn năm nay, Hàn Phong cũng không phải là người đầu tiên đến không gian phong bế, Triệu Vô Cực cũng không phải là người đầu tiên.
Thế nhưng trong những người đó thì không có người nào đám ứng được yêu cầu của Vô Danh Tử. Cho nên Vô Danh Tử thuỷ chung không có xuất hiện trong mắt thế nhân. Hiển nhiên Triệu Vô Cực cũng không biết sự tồn tại của Vô Danh Tử.
Nhớ tới lúc trước khi ly khai, Vô Danh Tử đã nói nhỏ với Hàn Phong khiến cho hắn thổn thức không thôi.
Hàn Phong minh bạch, từ trước đến nay, cho dù chưa gặp mặt, thậm chí là cũng chưa biết được lai lịch thật sự của Vô Danh Tử mà cũng chỉ biết được hiện tại Vô Danh Tử là một khôi lỗi mà thôi.
Mà Hàn Phong cũng biết, chỉ sợ rằng khi ba người bọn hắn đi ra khỏi không gian phong bế thì chỉ sợ Vô Danh Tử cũng không còn trên thế gian này.
Vô Danh Tử có nói với Hàn Phong, lúc trước hắn lập ra kế hoạch như vậy, bao hàm việc kêu Hàn Phong đi lấy Hiền giả chi thạch và Thi Quang chi tâm thứ nhất là vì cứu tỉnh Trầm Ngọc,nhưng quan trọng hơn mà muốn mượn hai thứ đó trợ giúp Hàn Phong đề cao thực lực.
Chỉ có như thế thì Hàn Phong mới có thể nắm giữ được thực lực đối kháng với Võ Hoàng điện. Hoặc xác thực nói, hi vọng Hàn Phong có thể ngăn cản Võ Hoàng điện thả ra ma vật bị phong ấn ở triong Tứ Diệu Các.
Trước kia kế hoạch của Vô Danh Tử chỉ hi vọng lợi dụng Hiền giả chi thạch và Thi Quang chi tâm mượn Trầm Ngọc làm môi giới để thúc đẩy tiềm năng ẩn tàng trong cơ thể Hàn Phong. Bằng vào năng lượng còn lại không nhiều lắm mà có thể khiến cho Hàn Phong tiến thêm được một bước xa trong lực lượng bổn nguyên.
Nhưng thực không nghĩ tới, trong thời gian đó lại xảy ra biến cố, Thi Quang chi tâm không đoạt được, ngay cả Hiền gia chi thạch cũng đã bị sử dụng qua. Nguyên lực lượng trong đó cũng chỉ còn lại hai ba phần.
Bất quá trước đó Thi Quang chi tâm đã bị hắc ám thuật sĩ truyền vào trong người của Hàn Phong.
Nhưng công dụng của Hiền giả chi thạch cũng rất khó khôi phục, rơi vào đường cùng, Vô Danh Tử cũng không thể làm gì khác hơn là đem năng lượng tinh thần còn sót lại của bản thân mà ấn nhập vào trong Hiền giả chi thạch.
Tái qua việc Hàn Phong và Trầm Ngọc giao hợp để có thể kích phát năng lực tiềm tàng trong cơ thể của hai người. Do đó cũng có thể khiến Trầm Ngọc thức tỉnh mà Hàn Phong cũng có được lợi ích không nhỏ.
Chẳng qua, cảnh giới của Hàn Phong vẫn chỉ dừng lại ở Thiên giai bát phẩm đỉnh phong, tịnh không có tinh tiến gì thêm.
Thế nhưng hắc ám thuật pháp còn sót lại trong người hắn cũng đã hoàn toàn dung hợp với năng lượng trong người hắn trở thành một khối.
Mà Hàn Phong cũng nhờ đó mà tiến thêm được một bước quan trọng.
Có thể nói thực lực của Hàn Phong hiện giờ đã vượt xa, ngang ngửa với Triệu Vô Cực.
Dù lần thứ hai có gặp lại cường giả của Võ Hoàng điện thì Hàn Phong đều nhắm chắc có thể đánh một trận.
Mặc dù không thể thành công trở thành Thiên giai cửu phẩm cường giả nhưng với thực lực của bản thân ngày hôm nay, Hàn Phong cũng cảm thấy vui mừn vô cùng.
Chí ít theo như Hàn Phong thấy thì mặc dù bản thân không có năng lực chống lại ma vật của mấy nghìn năm trước thì cũng có khả năng phong ấn được con ma thú đó.
Về phần chém giết bên ngoài thì Vô Danh Tử cũng đã tỉ mỉ suy nghĩ tới mấy nghìn năm. Có lẽ chỉ có Thiên giai cửu phẩm trong truyền thuyết mới có thể giết chết được con ma vật đó.
Mà điều duy nhất Hàn Phong khong hiểu chính là Vô Danh Tử trước đó đã nói nên luôn luôn mang theo Tiểu Bạch bên người. Theo như lời Vô Danh Tử nói, đến thời điểm mấu chốt, Tiểu Bạch có thể dành cho hắn kinh hỉ lớn.
Nói xong câu này, Vô Danh Tử cũng tiêu thất không thấy đâu. Cho dù Hàn Phong có kêu gào như thế nào cũng không thể gặp lại Vô Danh Tử.
Vài ngày sau, Hàn Phong cũng minh bạch, chỉ sợ Vô Danh Tử đã thực sự biến mất khỏi thế giới này.
Đối với lời nói của Vô Danh Tử trước khi ra đi, Hàn Phong tuy không giải thích được nhưng hắn vẫn tin tưởng.
Cho nên mấy ngày nay, Hàn Phong vẫn trường mang theo Tiểu Bạch bên mình, tỉ mỉ quan khán nghiên cứu. Nhưng cuối cùng cũng chỉ đổi lấy sự bất mãn của Tiểu Bạch. Ngoài ra thì không có tiến triển gì.
Về phần Vô Danh Tử nói Tiểu Bạch là linh thú thì Vô Danh Tử có giải thích. Tiểu Bạch là được sinh ra ở trong không gian cấm chế này, do thiên địa tích kết tinh hoa mấy nghìn năm mới có thể sinh ra linh vật này.
Chẳng qua, vài chục năm trước không biết tại sao nó một mình chạy ra ngoài, rồi biến mất không thấy đâu. Càng về sau Vô Danh Tử giải thích thì Hàn Phong cũng không hiểu hết được.
Mà Hàn Phong cũng không có muốn nghĩ nhiều, chỉ một mực mang theo Trầm Ngọc và Tử Nhược vội vã trở về Huyền Thiên tông.
Trước kia trên người hắn có mang theo truyền tống thạch của Huyền Thiên tông, thế nhưng sau khi bị đánh cho trọng thương rơi xuống hồ thì đã đánh mất.
Mà lợi dụng chút lực lượng cuối cùng của Vô Danh Tử cũng giúp cho nhóm người Hàn Phong xuất hiện ở U Ám Sâm Lâm. Nhưng địa phương bọn họ xuất hiện thì không một ai biết. Cũng phải trải qua mấy ngày hỏi thăm thì Hàn Phong mới biết được đường trở về Thiên Tinh đế quốc.
- Nơi này cách Huyền Thiên tông không xa. Chúng ta cần phải đẩy nhanh tốc độ hơn nữa, tranh thủ thời gian trở về Huyền Thiên tông. Thật lâu rồi không có trở về, có lẽ Linh nhi và mọi người cũng rất lo lắng!
Hàn Phong nhìn về phía phương hướng dẫn tới Huyền Thiên tông mà lẩm bẩm.
Trầm Ngọc ôn nhu gật đầu, tuy rằng mấy năm nay đối với nàng giống như một giấc mộng, nhưng nàng vẫn có thể cảm thụ được sự lo lắng trong lòng Hàn Phong. Đồng dạng nàng cũng muốn nhanh chóng trở về Huyền Thiên tông.
Mà Tử Nhược cũng thật sự muốn đến nơi mà Hàn Phong lớn lên trưởng thành, như thế nàng mới có thể hiểu được Hàn Phong hơn.
Mà mấy ngày nay, Tử Nhược hoàn toàn bị khí chất của Trầm Ngọc chinh phục. Hai người nói chuyện với nhau không bao lâu nhưng độ thân mật của hai người tăng lên rất nhanh, giống như đã quen từ lâu.
Ngạo Thị Thiên Địa
Tác Giả: Cao Thiết