-
CHƯƠNG 1 TRẤN NHỎ LẬP NAM
Bia muốn lạnh, một viên đá sẽ từ từ tiến vào chất lỏng màu hổ phách, ở thành ly bằng pha lê màu ngọc bích sẽ đọng lấm tấm những giọt nước long lanh, lạnh dần…
Khí thế ngất trời từ sàn nhảy chuyển sang đến bên này dĩ nhiên cũng giảm đi ít nhiều. Ánh đèn trần chói mắt, những chiếc ghế dài cũng chỉ còn sót lại vài chiếc màu lam sậm còn trống, xa xa từng ca sĩ lần lượt cất lên những bản tình ca rock n roll, sàn đêm chỉ mới bắt đầu.
Những ca từ dứt khoát hòa theo những điệu nhảy của đám đông, giọng bass trầm ổn đúng tiết tấu lẫn vào giai điệu. Tất cả mọi người tụ tập ở một góc quán bar, điên cuồng theo tiếng nhạc. Nếu trên phim truyền hình thì có lẽ một giây sau đó lập tức sẽ xảy ra chuyện lớn.
Sở Sở hôm nay diện bộ trang phục và đôi giày cao gót cô ta mới cùng người chị em của mình đi mua tuần trước. Kim sa gắn đầy thân giày, bước trên sàn vang lên những tiếng lanh lảnh. Chiếc váy liền thân màu lam đậm, tà váy được thiết kế đặc biệt để mỗi bước chân sẽ xoay tròn đẹp mắt. Chỉ có điều… trời hơi lạnh, cho dù trong bar mở điều hòa nhưng Sở Sở kéo kéo áo khoác đến mấy lần.
Ca của cô ta từ bảy giờ đến chín giờ tối, lẽ ra hát xong là đi ngay, nhưng quản lý báo cho biết có một vị khách muốn tâm sự sau khi cô ta biểu diễn xong, đang chờ ở ghế lô số bảy.
Cô ta từ xa liếc nhìn, khu ghế lô không có nhiều người. Khi cô ta đi làm, tuyết đã rơi, do thời tiết nên dĩ nhiên có ảnh hưởng không nhỏ đến việc làm ăn của quán. Quán bar Đông Phương là một trong những quán bar xa hoa nhất ở Lập Nam, sàn nhảy không lớn, khách đến đây chủ yếu để uống rượu bia và nghe hát. Sở Sở làm ở đây một năm, nhưng một tháng tiền lương của cô ta cũng chẳng trả nổi chi phí ăn uống một đêm ở khu ghế lô.
Đèn ánh lên ánh sáng xanh thăm thẳm, Sở Sở đeo đàn guitar, trong lòng thầm ước ao vị khách này là môi giới của một công ty đĩa nhạc nào đó. Nghĩ đến đây, cô ta không quan tâm đến nhiệt độ lạnh lẽo, cởi áo khoác, lộ bả vai mềm mịn, tự đánh giá bản thân hôm nay diện bộ đồ này có được mấy phần khí chất của một ngôi sao tương lai.
Tới gần chỉ thấy thấp thoáng dáng vẻ cao gầy, thành ghế sofa quá cao nên không nhìn ra được là đàn ông hay phụ nữ, chỉ cảm giác đối phương rất yên tĩnh.
Đến trước mặt Sở Sở mới kinh ngạc, người ngồi ở sofa chính là một mỹ nhân, nét đẹp sắc sảo, lạnh lùng, mặc bộ âu phục đen, áo sơ mi trắng bao lấy dáng người thon thả. Đối phương ngồi ở sofa nhìn thẳng về phía cô ta, làn da trắng như tuyết, bóng tối mờ ảo hắt vào khuôn mặt giúp tăng thêm nét đẹp hơn người. Sở Sở khẽ cúi đầu chào, đi ngang qua, nhưng không dám đưa mắt nhìn.
Thấy cô ta tới, Chung Ngải đưa tay ra hiệu cô ta có thể ngồi.
“Cô Sở, mời ngồi. Hẹn cô đến đây là có chuyện muốn hỏi thăm.”
Giọng của cô không lớn, như dòng suối chảy, tựa như ca không theo kịp lời nhưng vẫn nhẹ nhàng lọt đến tai người nghe.
“Chị gọi tôi là Sở Sở được rồi!”
“Sở Sở, chào chị. Tôi là Chung Ngải.”
Ánh sáng chiếu tới, Sở Sở quét mắt nhìn nắp chai nâu đỏ, ly thủy tinh trên bàn bỏ thêm đá, đã uống một nửa.
“Cô Chung, cô tìm tôi có việc gì sao?” Sở Sở bồn chồn, nhìn dáng vẻ của người này không giống như trong giới giải trí, nhưng cũng xuất thân giàu có, từng cái giơ tay nhấc chân đều ôn nhã, quý phái.
Chung Ngải không trả lời, hỏi ngược lại cô ta: “Cô muốn uống gì không?”
Nhìn qua có thể thấy chẳng nói đôi ba câu, Sở Sở: “Để tôi tự gọi.”
Chai bia xanh lục, dụng cụ mở bia màu xám, xoay nhẹ một cái, nắp bật ra ngoài, bọt trắng đua nhau chen chúc trong ly, đợi một lúc, chất lỏng màu hổ phách từ từ xuất hiện. Sở Sở không thêm đá, cô ta cảm thấy đã quá lạnh….
Móng tay Sở Sở vẽ những bông hoa tuyết, sơn lót màu xanh dương ánh kim, bàn tay trắng nõn vừa cầm ly bia, liền nghe thấy âm thanh lạnh lùng cất lên.
“Cô Sở, Chu Uẩn Khiết… Cô biết chứ?”
Âm lượng không cao không thấp lại khiến Sở Sở run sợ, trong lòng âm thầm suy đoán lai lịch của người này.
Vừa nói ra ba từ, Chung Ngải lập tức chú ý đến biểu hiện biến đổi rất nhanh của Sở Sở, rồi lập tức bị cô ta dấu đi, lớp trang điểm đậm như hề, không thể thấy rõ cánh mũi đang thu lại.
Sơ Sở phá lên cười, một nụ cười gượng.
“Cô Chung, chị ta không còn ở quán bar XXX này của chúng tôi lâu rồi; hơn nữa, tôi và chị ta không quen.”
Giọng nói cô ta có vài điểm xem thường, mắt phượng giương lên, làm như không quan tâm. Xa xa ban nhạc đã chuyển sang ca khúc mới, khúc nhạc dạo nổi lên, Chung Ngải chú ý đầu ngón tay đang nắm ly thủy tinh của cô ta trắng dần.
Sắc mặt Chung Ngải không thay đổi, cô cầm ly đặt lên môi, nhấp một ngụm nhỏ: “Chuyện Chu Uẩn Khiết mất tích, cô có nghe nói chứ?”
Sở Sở cảm giác xung quanh nhiệt độ thấp hơn vài độ, cô ta kéo áo khoác đang đặt trên thành ghế khoác hờ lên bả vai, chất vải bông mang đến cho cô ta chút ấm áp. Sở Sở buộc mình phải nhìn Chung Ngải, thanh âm cố gắng không tỏ ra run sợ: “Thật không? Tôi chưa nghe!”
Chung Ngải hất cằm, đáy mắt sâu thẳm: “Như vậy à… Chỉ là do tôi nghe nói trước khi mất tích, cú điện thoại cuối cùng là gọi cho cô.”
Sở Sở chấn động, đặt ly bia xuống, cầm guitar lên, tính đứng dậy: “Vấn đề này sau ngày chị ta mất tích cảnh sát cũng đã từng đến hỏi tôi. Số điện thoại đó của tôi từ lâu đã không còn sử dụng. Sau đó cảnh sát cũng đã xác định ghi chép lịch sử cuộc gọi, xác thực lâu rồi không xài.” Liếc mắt nhìn Chung Ngải vẫn không động: “Cô Chung… À, hay tôi phải gọi cô là cảnh sát Chung? Tôi và chị ta thật sự không còn liên hệ. Lúc trước khi chúng tôi tách ra đường ai nấy đi, tôi đã xóa toàn bộ cách thức liên lạc với cô ta.”
Chung Ngải chỉ lẳng lặng ngồi trên sofa nghe cô ta nói, Sở Sở tựa hồ ý thức được tâm trạng của mình đã quá kích động, vừa rồi rõ ràng làm như không quen biết Chu Uẩn Khiết, lại bị người phụ nữ trước mắt nói vớ vẩn vài câu đã kể trắng ra … Vậy mà người đối diện vẫn chẳng có chút phản ứng nào.
Chung Ngải đặt ly bia trong tay xuống, rút một tờ tiền từ trong túi xách: “Cô Sở, tôi không phải là cảnh sát, sở dĩ đến tìm cô chỉ để hỏi thăm một việc. Số tiền này sẽ thuộc về cô, chỉ cần cô nói cho tôi biết số điện thoại khác của Chu Uẩn Khiết.”
Sở Sở giật mình, cô ta chưa từng nói qua với bất kỳ người nào chuyện còn cách liên lạc khác với Chu Uẩn Khiết.
Cô ta nhìn Chung Ngải đầy cảnh giác, gương mặt trắng bệch.
Chung Ngải cũng không vội, cô đứng dậy.
Sở Sở thấy người phụ nữ đi đôi giày cao gót màu đen, bàn chân trắng nõn lộ ra ngoài, ngẩng đầu, thân hình cao gầy.
Đi hai bước Chung Ngải ngồi xuống bên cạnh cô ta, thanh âm khe khẽ, mang theo một mùi hương đặc biệt, giọng nói vang lên bên tai cô ta: “Cô Sở, cô đừng lo, tôi không nói chuyện cô ta mất tích có liên quan đến cô.”
*
Sắc trời tối dần, tuyết rơi trắng xóa, đường cao tốc từ sân bay Húc An về đến nội thành kẹt thành một hàng dài. Tầm nhìn quá hạn chế, Tề Hạo ngồi ở ghế lái mở miệng la ó: “Này sao chổi, cậu phá đường đi chứ nếu không chẳng biết đến khi nào mới có thể thoát khỏi chỗ này.”
“Thật không?” Bạch Kế Nhiễm chỉ đáp lại ngắn gọn, khiến Tề Hạo càng bực. Bạch Kế Nhiễm gian khổ suốt sáu năm trời vừa tốt nghiệp tiến sĩ Đại học công nghệ Aachen của Đức. Ngày hôm nay hẹn mấy ông bạn thân đón gió tẩy trần, chủ tiệc là Tề Hào, lái xe cũng chính là anh ta, ai ngờ phải gặp thứ thời tiết quỷ quái thế này.
Tề Hạo vừa lái xe vừa gọi điện thoại cho Trần Dục.
“Mẹ kiếp, không bắt máy!” Tề Hạo mắng, ném điện thoại sang phía ghế phụ lái cho Bạch Kế Nhiễm, “Đã thông báo cho nó từ trước, nói hôm nay tẩy trần cho cậu. Khi ấy vui vẻ đồng ý, bây giờ gọi không được. Cầu cho tuyết chôn nó chết đi.”
Bạch Kế Nhiễm cười cười, nhìn một hàng cuộc gọi không có ai nhận máy kia, hỏi ngược lại: “Cậu ấy trả lời cậu thế nào?”
Tề Hạo nhớ lại, trịnh trọng lặp lại câu nói của Trần Dục kia: “Biết rồi!”
Hai người ngồi ghế sau không nhịn được cười: “Hóa ra Dục ca chỉ nói hai chữ như thế thôi à?!!!! Tề Hạo à, cậu làm việc thật bất lực!”
Tề Hạo đâu lường trước được ngay cả lấy lý do là Bạch Kế Nhiễm cũng không nể nang, anh ta tức giận bồi thêm một câu: “Không chọc được, không chọc được vị đại thần này. Tớ lại không dám gọi điện thoại thúc nó.”
Tuyết quá lớn, không thể về thẳng nội thành Húc An, coi qua coi lại bản đồ trên điện thoại, Bạch Kế Nhiễm đề nghị: “Hay là chúng ta dừng ở trấn Lập Nam rồi ngày mai lại đi?”
Tề Hạo lái xe, mở đèn tín hiệu: “Được, trước tiên xuống cao tốc kiếm cái gì ăn đã!”
Tuyết rơi càng lúc càng nặng hạt, khó khăn lắm mới ra khỏi cao tốc, hỏi ý kiến Bạch Kế Nhiễm, mọi người quyết định tìm quán lẩu.
Trời lạnh, nồi lẩu sôi sùng sục, thật không gì thoải mái bằng.
Trấn Lập Nam không lớn, tìm mãi mới ra được một quán ra dáng một chút.
“Được, ở đây đi, gọi điện thoại cho Trần Dục!” Tề Hạo nhíu mày ra hiệu cho Bạch Kế Nhiễm gọi cho Trần Dục.
Đẩy cửa, trong phòng đầy khói, mùi thơm xộc thẳng vào mũi, rất náo nhiệt và đông đúc. Tiếng cụng ly, nói cười ồn ã khiến Bạch Kế Nhiễm phải đẩy gọng kính lên nhìn, Tề Hạo huých tay anh ta: “Thế nào, hoài niệm sự sành ăn của Tổ quốc chưa?”
Bạch Kế Nhiễm gật đầu: “Hoài niệm!”
Nói chuyện với ông chủ một lúc, trò chuyện thân thiện đến mức hai người suýt kết nghĩa anh em. Tề Hạo thuận lợi chiếm được phòng riêng duy nhất có dàn karaoke.
Bạch Kế Nhiễm kéo kéo anh ta: “Cậu muốn ca à?”
Tề Hạo vỗ vỗ lưng Bạch Kế Nhiễm: “Làm vài bài cho hưng phấn, đáng tiếc bọn họ không có ca khúc tiếng Đức, nếu không bắt cậu phải hát một bài.”
Bạch Kế Nhiễm nhíu mày không nói nữa, anh ta gọi điện thoại cho Trần Dục. Anh ta chỉ định nhắn cho Trần Dục không cần đến vì thời tiết xấu quá, ai ngờ Trần Dục cho biết anh cách chỗ bọn họ không xa, có thể qua đó ngay, nhưng sẽ dẫn đi cùng.
Thức ăn dọn lên, nhân viên phục vụ mở karaoke, nhạc vang lên đinh tai nhức óc, Bạch Kế Nhiễm xua xua tay: “Nhỏ nhỏ thôi, đừng làm phiền dân chúng!”
Tề Hạo lẫm lẫm liệt liệt: “Ông chủ nói với tớ rồi, phòng khách này là phòng trống cuối cùng. Vì có dàn âm thanh nên mới chiếm hết lầu ba này. Bên cạnh là phòng trống. Vì cách âm không tốt nên chúng ta ở phòng này thì bên kia sẽ không dùng. Chính vì vậy, không thể nói quấy nhiễu người dân. Ngày hôm nay cậu có thể mặc sức hát ca.”
Bạch Kế Nhiễm xuôi xuôi: “Trần Dục nói lát sẽ đến, có thể dẫn theo ai đó!”
“Chúng ta cứ gọi thức ăn, chờ nhóm cậu ấy đến rồi gọi tiếp!”
Gió tuyết không bỏ qua một ai, một chiếc xe hơi màu đen chậm rãi đậu trước cửa quán.
“Chung tổng chúng ta đến rồi, nhưng không phải quán mì!” Triệu Tây Ngữ nhìn lại bản đồ, đây đúng là địa chỉ Chung Ngải đã nói.
Chung Ngải nhìn nhà hàng ba lầu này, mở cửa xe, tuyết vẫn rơi, để lại một lớp trắng xóa trên đỉnh đầu cô.
“Ăn ở đây đi!”
Đẩy cửa, khí lạnh tràn vào, ông chủ đưa mắt nhìn ra, là hai người phụ nữ mặc âu phục, xuất hiện ở quán lẩu thế này lại thêm phần chói mắt. Dáng người của hai người bọn họ rất đẹp, ông chủ ngờ vực, phải chăng là ngôi sao điện ảnh? Nhìn không kiêu căng, có chút trầm ổn, sành đời, lẽ nào là giới tri thức.
Ông ta chợt nhớ ra phòng lầu ba đã có khách, ông chủ tiến lên: “Hai vị, thật ngại quá, hôm nay chúng tôi hết chỗ rồi!”
Triệu Tây Ngữ mới từ trong xe bước ra, đứng một chút thôi cũng lạnh phát run, Chung Ngải đứng phía sau không lên tiếng. Triệu Tây Ngữ tươi cười: “Ông chủ, chúng tôi chỉ có hai người. Hôm nay lạnh quá, có thể sắp xếp cho chúng tôi được chỗ nào không? Gió quá lớn, không thể đi tiếp được nữa.”
Ông chủ ngẫm nghĩ một lát, thấy không đành lòng, liền dắt bọn họ lên lầu.
“Phòng khách bên cạnh có dùng thiết bị âm thanh, chỉ sợ ồn ào.”
Triệu Tây Ngữ vừa bước lên lầu ba đã nghe thấy tiếng gào thét đứt quãng, cô ta liếc mắt nhìn bà chủ của mình, không lên tiếng.
Không lên tiếng chính là đồng ý.
“Không sao, không sao!”
Món ăn được đưa lên, phòng sát vách tựa hồ đang rất vui vẻ, hát không dứt, ngay cả bức tường cũng rung lên. Triệu Tây Ngữ lại quan sát Chung Ngải, cảm thấy hơi lo lắng.
Thế nhưng, cô vẫn ngồi đó, rất yên tĩnh, miếng thịt dê bỏ vào nồi lẩu vài giây, chấm ít tương vừng, đặt lên dĩa nhỏ nhưng không ăn.
Triệu Tây Ngữ đứng ngồi không yên, cô ta lấy cớ đi ra ngoài rửa tay, dự tính sẽ chạy qua thương lượng với phòng bên cạnh một chút.
Cánh cửa khép hờ, Triệu Tây Ngữ chuẩn bị gõ cửa, chợt cảm nhận được cỗ khí lạnh ở ngay đằng sau.
Xen lẫn gió tuyết, cô ta chưa kịp quay đầu lại, cánh cửa đã bị đẩy mạnh ra, tiếp theo một âm thanh nghiêm nghị, lạnh lùng truyền đến.
“Ai hát. Tắt đi!”