-
CHƯƠNG 21 MẶT SAU XONG RỒI, QUAY QUA ĐẰNG TRƯỚC
Trần Dục thẫn thờ nhìn tấm ảnh ấy cả một phút đồng hồ.
Y tá thấy anh lặng im không nói, di động trong tay anh rung lên nhưng lại không bắt máy, tựa như tự gọi cho mình. Cô ta không hiểu nhưng thầm đoán cô gái đang nằm trên băng ca chắc chắn là người cực kỳ quan trọng với anh.
Kết thúc cuộc gọi, Trần Dục tắt máy của mình. Tấm ảnh trên màn hình kia được thay bằng dòng chữ “Cuộc gọi lỡ”.
Xe cấp cứu vẫn đang di chuyển trên đường, bên trong không mở đèn, đèn đường hắt vào, chiếu lên gương mặt của Chung Ngải. Khuôn mặt cô trắng bệch không chút máu, tựa như đóa sen trắng. Vì tấm ảnh cũ ấy mà tim Trần Dục rung lên từng nhịp, nhìn từng giọt từng giọt nước biển chảy trong ống truyền dịch, rất nhiều cảm xúc đan xen trong lòng anh.
Trong quãng thời gian chín năm này rốt cục cô đã phải trải qua những gì, thân thủ nhanh lẹ khi ra tay giúp Tề Phạm, mang dao bên người, khi gặp anh lại làm như chưa từng quen biết, lạnh lùng buông tay.
Xung quanh tĩnh lặng, Chung Ngải lẳng lặng nằm ở đó nhưng Trần Dục có thể cảm nhận được cô đang kể cho anh nghe rất nhiều chuyện.
Anh cởi dây an toàn, hơi nhổm người đứng dậy.
Y tá nhìn động tác của anh, không thể tin vào mắt mình, nhưng lời muốn thốt ra khỏi miệng lại phải nuốt vào trong.
Người đàn ông cao lớn, anh tuấn đang nửa quỳ nửa ngồi bên cạnh cô gái. Anh cúi đầu, nhẹ hôn lên môi cô.
Một nụ hôn rất nhẹ, không cắn xé, không mút vào, chỉ là các cánh môi dán chặt vào nhau. Đôi mắt anh khép hờ, tựa như muốn nụ hôn này của anh sẽ đánh thức được mỹ nhân đang say ngủ.
Ngay giây phút ấy, cảnh tượng đẹp như một bức tranh sơn dầu, cô y tá bỗng chốc hiểu ra mọi chuyện, quay sang hướng khác, mặt đỏ lựng.
Nụ hôn rất ngắn, ngay sau đó, Trần Dục làm như không có chuyện gì xảy ra, đi về chỗ ngồi của mình.
Trấn Tây Lĩnh và thành phố Húc An cách nhau không xa, một tiếng xe cấp cứu đã đến được bệnh viện nhân dân thành phố Húc An. Làm thủ tục nhập viện cho Chung Ngải xong xuôi, anh đứng ở hành lang thoát hiểm của khu nội trú hút một điếu thuốc, điện thoại Chung Ngải vẫn nằm trong tay anh.
Thả từng vòng khói xám liên tiếp nhau, anh chợt nghĩ ra điều gì đó, lập tức vứt nửa điếu thuốc đang hút dở xuống đất, dùng đế giày dập lửa. Lát sau, âm báo tin nhắn đến, Trần Dục mở điện thoại kiểm tra, là một dãy số, anh bấm gọi.
Đầu dây bên kia khá căng thẳng: “Alo, xin chào!”
“Là Triệu Tây Ngữ?”
“Vâng, xin hỏi là ai ạ?”
Trần Dục tự giới thiệu, Triệu Tây Ngữ cực kỳ kinh ngạc, rồi mau chóng phản ứng lại. Cô ấy đã không thể liên lạc được với Chung Ngải mấy tiếng đồng hồ rồi, trong lòng cô ấy như có một tảng đá lớn đè nặng.
“Cảnh sát Trần, anh tìm tôi có việc gì sao?”
“Cô ở thành phố Húc An? Nếu như ở đây thì đến thẳng bệnh viện nhân dân Húc An, bà chủ cô xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.”
Tảng đá ấy coi Triệu Tây Ngữ như tâm bia, phóng thẳng đến.
Triệu Tây Ngữ lắp bắp: “Được … Vâng… Tôi đến ngay!” Cúp điện thoại, tay run rẩy cầm ví tiền, thu dọn ít đồ rồi lập tức ra ngoài.
*
Khi Chung Ngải tỉnh, cô tưởng người đầu tiên mình trông thấy sẽ là Trần Dục, nhưng không phải.
Một màu trắng tinh, bốn bề yên tĩnh. Tivi treo ở vách tường không mở, nhiệt độ trong phòng đủ ấm. Cô thấy mình được đắp kín chăn, quần áo đã được thay bằng đồ bệnh viện. Nghiêng đầu, Triệu Tây Ngữ đang ngồi bên cạnh cô, thấy cô tỉnh nước mắt cô ấy lăn dài trên má.
“Chung tổng…” Cô ấy nhổm dậy, bấm nút gọi bác sĩ.
“Khóc gì chứ?” Chung Ngải mỉm cười, chỉ chỉ vào hộp khăn giấy: “Tự lau nước mắt đi!”
Triệu Tây Ngữ khịt khịt mũi hai cái, nghẹn ngào: “Boss à, tại sao chị lại thành ra thế này?”
Chung Ngải hơi ngửa đầu ra sau, “Bất ngờ!”
Triệu Tây Ngữ theo Chung Ngải đã lâu, cũng hiểu được tính tình của bà chủ mình. Cô ấy không dám hỏi nữa, bác sĩ đến. Ông kiểm tra sơ tình hình của Chung Ngải, bảo cô phải tĩnh dưỡng mấy ngày, qua mấy ngày nữa mới có thể cắt chỉ.
Triệu Tây Ngữ không nói thêm, cô ấy ngồi yên lặng ở một bên, thỉnh thoảng hỏi Chung Ngải muốn uống nước không, muốn ăn cơm không, muốn đi vệ sinh không…
Chung Ngải khẽ nhíu mày: “Em tìm cho tôi một điều dưỡng là được. Có rất nhiều việc cần em, em đứng ra thay tôi xử lý. Vụ nào quan trọng thì báo lại tôi biết.”
Triệu Tây Ngữ ngân ngấn nước mắt: “Em để chị ở đây thật sự không an tâm.”
Chung Ngải cười cười: “Ở bệnh viện có biết bao nhiêu người, em không an tâm gì?”
Cuối cùng, Triệu Tây Ngữ theo lời Chung Ngải tìm một điều dưỡng, trước khi ra về cô ấy dặn dò thím điều dưỡng không ngớt. Điều dưỡng là một thím trung niên, lần đầu tiên gặp phải một cô gái dông dài như vậy, thím cười ha hả: “Yên tâm đi, thím sẽ chăm sóc.”
Chiều, Chung Ngải ngồi tựa vào thành giường cúi đầu coi di động. Màn hình cô đã vỡ nát. Có mấy cuộc gọi lỡ, trong đó có một số của Trần Dục. Cô khẽ thở dài, rồi cất điện thoại sang một bên. Đúng lúc này có tiếng gõ cửa.
Tiếp theo là tiếng giày tây vang lên lộp cộp.
Chung Ngải đưa mắt nhìn, rồi lập tức khôi phục sự bình tĩnh.
Cố Tông Uyên mặc bộ vest đen, khoác thêm chiếc áo gió cùng màu, tay cầm hoa và trái cây. Anh ta rõ ràng trông thấy ánh mắt Chung Ngải có phần chờ mong nhưng rồi tức khắc biến mất, anh ta vẫn giữ bình tĩnh, đặt hoa và trái cây sang một bên: “Sao biến thành thế này?”
Chung Ngải không trả lời anh ta, chỉ hỏi ngược lại: “Làm sao Cố học trưởng biết em ở đây?”
Cố Tông Uyên xoay người, khoác áo lên móc treo ngay cửa, ngồi xuống, dáng người thẳng tắp: “Cao ốc Lục Châu phát nổ. Sau vụ đó anh muốn tìm hỏi xem tình hình em dạo này thế nào, tình cờ anh gặp được tiểu Triệu, trợ lý của em.”
Lời này gạt ai thì được, chứ Chung Ngải thì không.
Triệu Tây Ngữ không rảnh đến mức đem vụ cô bị thương kể ra ngoài; thế nhưng, Chung Ngải không vạch trần, cô cụp mi, lại nghịch điện thoại trong tay.
“Em chỉ cảm thấy không khỏe một chút thôi. Cám ơn học trưởng.”
Cố Tông Uyên thấy Chung Ngải không có hứng thú nói chuyện với anh ta, anh ta đứng dậy, cầm một quả cam trong giỏ trái cây, lấy khăn giấy lau sạch vỏ bên ngoài. Chung Ngải nhìn động tác của anh ta, mở miệng: “Học trưởng sau khi về nước công việc rảnh hơn ư?”
Cố Tông Uyên vừa lột vỏ vừa trả lời: “Bận nhưng vẫn có thời gian đến thăm em.”
Chung Ngải không nói nữa. Lát sau cả vỏ cả sơ cam đều được bóc sạch sẽ. Cố Tông Uyên cầm một múi đưa đến bên miệng Chung Ngải. Cô cảm thấy lúng túng, không há miệng, mà giơ tay đang có kim truyền dịch cầm lấy, qua vài giây mới cho vào miệng ăn.
“Ngọt không?” Cố Tông Uyên hỏi.
Chung Ngải chỉ ừ một tiếng, không nói tiếp.
Trong phòng không còn thêm bất kỳ âm thanh nào, Cố Tông Uyên cũng chẳng có ý định đi về. Chung Ngải cũng không lên tiếng. Hai người yên tĩnh ngồi ở phòng bệnh, mãi cho đến khi chai nước truyền dịch của Chung Ngải hết, Cố Tông Uyên giúp cô bấm nút gọi y tá.
Cố Tông Uyên: “Chỉ có một mình em? Không ai chăm sóc sao?”
Chung Ngải đáp: “Có, nhưng em hẹn một người nên bảo thím ấy ra ngoài một lúc.”
Lời này rõ ràng muốn nói cho Cố Tông Uyên nghe.
Dù sao cũng tốt nghiệp thạc sĩ hẳn hòi, Cố Tông Uyên làm sao không hiểu ý cô, anh ta sững sờ chốc lát rồi nhanh chóng khôi phục lại vẻ chững chạc: “Vậy học muội, em cố gắng giữ gìn sức khỏe.”
“Được, cám ơn!”
Nói xong cô bước xuống giường, bên dưới là đôi dép bông, trông khá quen mắt, một giây sau là cảm giác kinh ngạc… đây là đôi dép Trần Dục mua cho cô. Cô mang vào chân, lớp bông mềm mại khiến cô cảm thấy ấm áp. Chung Ngải tiễn Cố Tông Uyên ra về. Quay trở vào, thấy hơi dính người, cô liền đi vào phòng tắm.
Cởi áo bệnh nhân, cô ôm ngực, nghiêng người. Sau khi trông thấy một đường dài phía sau, vết thương không sâu nhưng vì làn da cô quá trắng nên trông càng ghê rợn.
Chung Ngải nhìn mình trong gương một lúc lâu sau mới treo quần áo lên móc. Cầm khăn mặt sạch, vò qua nước ấm nhẹ tay lau cơ thể. Miệng vết thương ở bụng rất đau. Một tay trụ một tay làm nhưng vẫn không tránh khỏi chạm vào vết thương. Cô lau rất chậm, cảm giác lạnh đi nhiều nhưng phía sau lưng vẫn chưa lau. Cô ngẫm nghĩ, mặc quần áo đi gọi điều dưỡng.
Hành lang truyền đến giọng của thím điều dưỡng, cô lại đóng cửa, một lần nữa cởi quần áo, chặn lên ngực. Quá lạnh, cô đứng trong bồn tắm, kéo màn tắm cho bớt gió.
Lát sau cửa gõ nhẹ hai tiếng, Chung Ngải ôm áo, ló đầu khỏi màn tắm. Một giây sau cô lập tức kinh ngạc, lảo đảo suýt té, cố gắng kéo chặt màn tắm, cánh tay cô chống lên tường, tim cô đập nhanh đến mức đáng sợ.
“Tôi nói với thím điều dưỡng là bạn trai của em. Thím cười cười, rồi cho tôi vào. Thím còn nói, so với thím thì tôi thích hợp hơn!” Trần Dục đứng ở cửa, rồi tiện tay khóa trái. Anh vẫn mặc áo jacket đen Chung Ngải thấy hôm qua, cô đoán anh bận bịu đến giờ này vẫn chưa được về nhà.
“Thím ấy cho anh vào?” Cách một lớp màn tắm, Chung Ngải có thể trông thấy vóc người cao lớn của Trần Dục, bóng đen áp sát, mang đến cho cô cảm giác ngột ngạt. Cô nới lỏng cánh tay, vội vàng tròng áo bệnh nhân lại….
Chân tay cô luống cuống, mãi vẫn chưa xong, màn tắm mở ra.
Da thịt trắng tinh mềm mịn cứ thế không hề che đậy xuất hiện trước mắt Trần Dục. Đáy mắt Trần Dục như có lửa, liếc xuống phía dưới là lớp băng gạc quanh vết thương, anh nhíu chặt mi.
Trần Dục lù lù xuất hiện trước mắt Chung Ngải làm cô kiếp sợ không thôi. Theo bản năng cô lùi về sau nhưng quên mất dưới chân khá trơn, tuy rằng có tấm lót chống trượt nhưng vẫn khiến cô lảo đảo.
Trần Dục nhanh chân bước tới, nắm lấy cổ tay Chung Ngải.
Sắc mặt Chung Ngải trắng bệch. Vì lau người nên cô không mặc áo ngực, da thịt trắng nõn lộ ra trong không gian nhỏ hẹp.
“Cmn! Lưu manh! Nhắm mắt lại ngay!” Cô vừa giận vừa cảm giác vết thương đau đến thấu trời xanh.
Một tay Trần Dục cầm cổ tay cô, một tay với áo bệnh nhân quanh ngực, quấn Chung Ngải lại, đôi mắt mở lớn: “Xoay qua hướng khác, cởi quần áo!”
“Cút ngay!” Cô rất muốn đạp anh một cú, nhưng không thể.
Chung Ngải bị Trần Dục kiềm lại, không thoát được cũng không thể nhúc nhích.
Anh thấy cô giằng co mãi không xong, anh ngồi xổm xuống, vừa cương quyết vừa cẩn thận ôm Chung Ngải lên, hai chân cô nhấc lên không trung, rồi anh nhẹ nhàng đặt cô ngồi vào bồn tắm.
“Trần Dục… Anh…”
Chưa đợi Chung Ngải mắng, phía sau lưng cô mát lạnh, áo bệnh nhân kéo xuống, lộ hết phần lưng, cô rùng mình.
“Ngoan, lau sạch người rồi đi ngủ!”
Trần Dục đảo mắt nhìn vết thương trên lưng cô, con ngươi tối dần, một tay lấy khăn ướt, một tay đặt ở bả vai Chung Ngải.
“Đừng lộn xộn, vết thương không được dính nước.”
Toàn thân Chung Ngải run lên, cô mím chặt môi, trong lòng thầm nghĩ sẽ cho Triệu Tây Ngữ và thím điều dưỡng ấy nghỉ việc ngay!
Ở sau lưng, Trần Dục tỉ mỉ chà chà lau lau mất cả mấy phút, Chung Ngải nhịn không được, mở miệng mắng: “Anh cố tình lề mề đúng không? Đúng là biến thái, thích nhìn cơ thể người khác!”
Động tác trên tay anh không hề ngừng lại, khăn mặt cứ cách vài giây lại vò nước ấm.
Trần Dục a một tiếng: “Không có người khác, chỉ muốn nhìn của em!”
Chung Ngải cảm nhận được mặt mình nóng bừng, đỏ lựng, người cô càng run lên dữ dội. Chưa tìm ra được câu nào để mắng trả lại anh, liền nghe giọng Trần Dục nhẹ như mây như gió: “Mặt sau xong rồi, bây giờ chuyển sang phía trước.”