-
CHƯƠNG 19 TRẦN DỤC, TẠI SAO ANH MUỐN NÓI TÔI BIẾT?
Chung Ngải nhíu mày nhìn thẳng vào mắt Trần Dục.
Mắt anh mang theo vệt ý cười, cô biết anh không lừa cô. Trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, vẻn vẹn hai ngày, làm sao bọn họ có thể tra được?
“Có muốn hôn một cái, đổi lại câu trả lời không?” Trần Dục dùng lòng bàn tay xoa xoa đôi môi đỏ của cô.
Con hẻm nhỏ u ám, gió lạnh mang lùa tuyết đến, rơi trên mặt cô, rồi lập tức tan biến không còn tăm hơi.
Chung Ngải giữ được bình tĩnh, giọng ôn hòa, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì.
“Trần Dục, tại sao anh lại muốn nói cho tôi?”
Từ trước đến nay cô chưa từng có ý nghĩ coi thường người đàn ông thuần thục trước mắt cô đây, tâm tư người đàn ông này kín đáo, không thể dự đoán, sợ là ngầm tính toán từ trước.
Trần Dục nhìn dáng vẻ phòng bị của cô, anh nới lỏng tay, đôi chân dài lùi về sau cách cô một bước.
Trời đã tối, cả trấn dường như yên tĩnh hơn nhiều, tuyết vẫn rơi, Chung Ngải xoa lấy cổ tay đỏ ửng của cô, vẫn nhìn anh chằm chằm.
Giọng đàn ông trầm thấp và mạnh mẽ vang lên: “Vì thích em; do vậy, những điều em muốn biết, tôi đều nguyện ý nói cho em.”
Chung Ngải vì câu nói này của anh khẽ sửng sốt, đôi mắt sáng lấp lánh như sao trời ấy đang nhìn cô chăm chú. Chung Ngải nghiêng đầu nhìn sang hướng khác, tim cô đập thình thịch, tựa như từng nhát búa giáng ầm ầm vào tim cô. Khoảng cách khá gần, Trần Dục hơi khom lưng, đút tay vào túi quần, chân vẫn đứng thẳng tắp:
“Tôi nói thật với em, cũng hi vọng em sau này đừng gạt tôi.”
Chung Ngải cuộn chặt nắm tay trong bóng tối… Phải chăng đã biết tất cả mọi chuyện?
“Tôi không lừa anh!” Cô ngừng một chút, tựa như đang cân nhắc cách dùng từ sao cho thỏa đáng, “Tôi không phải Tưởng An Ca, tôi là Chung Ngải.”
Khuôn mặt chỉ to bằng lòng bàn tay, làn da trắng nõn, đôi mắt ngấn nước, chỉ một cái nhíu mày có thể cướp mất trái tim anh, Trần Dục chỉ khẽ gật đầu đáp lại: “Vậy… Chung Ngải, em đừng gạt tôi!”
Chung Ngải cụp mi, không nói tiếp.
Trần Dục liếc mắt nhìn cô: “Tên Tề Phạm này… em tốt nhất nên cách xa hắn một chút!”
“Tôi nói rồi, tôi không quen hắn!” Cô thuật lại vắn tắt chuyện của Tề Thành cho Trần Dục nghe.
Vừa nghe Trần Dục vừa đưa tay miết miết vị trí Chung Ngải vừa cắn anh: “Không quen là tốt!”
Chung Ngải cảm giác vị trí ấy trên môi anh thật sự đỏ đến chói mắt, cô nghiêng đầu, mím chặt môi, quay người ra khỏi con hẻm nhỏ.
Trần Dục đi theo phía sau, anh chú ý đến bước chân của cô, khi chân đặt xuống đất nhẹ nhàng hơn một chút, có lẽ vết thương ở chân cô chưa khỏi.
Về lại bệnh viện, Đới Chính Sinh đang ngồi bên cạnh giường bệnh của Tề Phạm. Tề Phạm bị thương mấy chỗ, mặt đã sức thuốc, quấn băng, nét đẹp của hắn cũng giảm đi mất một nửa. Cánh tay hắn cũng đã bó bột.
Hai mắt hắn nhắm nghiền, ngủ thiếp đi.
Ngoài Tề Phạm, giường sát bên cạnh là một người đàn ông bị gãy chân do lái xe máy, cái chân bị thương treo tòng teng trên cao. Trông thấy Trần Dục, người đàn ông này đưa mắt nhìn anh đôi ba lần.
“Thế nào?” Trần Dục đứng ở giường Tề Phạm, hỏi Đới Chính Sinh.
“Phẫu thuật vừa xong, vẫn còn thuốc mê nên chưa tỉnh!” Đới Chính Sinh trả lời.
“Đối chiếu chưa?” Trần Dục hỏi tiếp.
“Đối chiếu rồi với camera rồi ạ. Đúng là hắn!” Đới Chính Sinh lấy điện thoại, đưa anh xem tấm ảnh chụp màn hình.
Trần Dục nhìn lướt qua, gật đầu, ra hiệu cậu ta cất lại điện thoại.
Xem ra chỉ có thể đợi hắn tỉnh lại mới hỏi được. Ngay lúc Trần Dục chuẩn bị đi đồn công an trấn Tây Lĩnh gặp năm tên côn đồ kia thì cửa phòng bệnh mở ra, Chung Ngải đẩy xe lăn vào. Ngồi trên xe lăn là một cậu nhóc khá đẹp trai và trông khá giống Tề Phạm.
Tề Thành nhìn Tề Phạm trên giường bệnh, kích động muốn đứng dậy, nhưng bị Chung Ngải đè mạnh vai.
“Ngã kềnh ra đây ai đỡ cậu!” Cô nhàn nhạt lên tiếng, đón nhận ánh mắt bực tức của Tề Thành.
“Mới nửa ngày tại sao anh tôi lại thành ra thế này?!”
Tề Thành ngửa đầu nhìn Chung Ngải. Chung Ngải chẳng muốn nhiều lời với nó. Ở góc phòng truyền đến giọng đàn ông lạnh lùng: “Không có cô ấy, anh của cậu đã chết từ lâu!”
Trần Dục dựa vào cánh cửa sổ phòng bệnh, áo jacket đen, nhếch miệng cười: “Còn không biết nói tiếng cám ơn?”
Tề Thanh quay đầu, không đáp, cũng không nhìn Chung Ngải, dùng sức đẩy bánh xe lăn đi về phía giường Tề Phạm, nhỏ giọng gọi: “Anh?”
“Thuốc mê chưa hết!” Đới Chính Sinh lên tiếng.
Nhìn mặt và cánh tay sưng to của Tề Phạm, Tề Thành phẫn nộ, gào lên: “Sao anh lại thành ra thế này? Là ai làm?”
Trần Dục cảm thấy thằng nhóc chưa hỉ sạch mũi ăn nói quá trẻ con. Anh đứng thẳng người, khoanh tay đi về phía trước.
“Đang ở đồn công an, muốn báo thù không? Tôi đưa cậu đến!”
Câu này của anh làm Tề Thành cứng họng, chỉ biết trừng mắt nhìn anh.
Trần Dục bực mình, rút thẻ cảnh sát: “Anh cậu làm gì?”
Tề Thành xoay mặt sang hướng khác, không trả lời.
Trần Dục đợi hai phút, không còn kiên nhẫn, anh giơ chân đạp xe lăn một cái. Bánh xe xoay vòng, lao thẳng về phía tường, mạnh đến mức Tề Thanh vội bám chặt lấy bánh xe lăn, ánh mắt nhìn Trần Dục đầy kinh ngạc: “Anh điên à?!”
Ngoại trừ Đới Chính Sinh, tất cả mọi người trong phòng bệnh đều nhìn Trần Dục và tên nhóc ngồi trên xe lăn. Người đàn ông nằm trên giường bệnh sát cạnh Tề Phạm bịt chặt miệng, không dám thở mạnh.
Thanh âm trầm thấp của Trần Dục vang lên, từng từ rõ rõ ràng ràng:
“Phối hợp với chúng tôi. Tôi hỏi, anh cậu làm công việc gì?” Chân Trần Dục vẫn đè lên bánh xe lăn, Tề Thành không thể dịch chuyển, nó liếc mắt nhìn anh, đành phải đáp: “Anh ấy làm công trong trấn.”
Trần Dục: “Làm công việc gì?”
“Tôi không biết!”
Trần Dục đưa chân về phía sau, giọng lưu manh: “Muốn thử lần nữa không?”
Tề Thành tức muốn nổ phổi: “Anh ấy làm công việc hành chính bình thường trong một công ty.”
“Công ty gì?”
Tề Thành nhìn người đàn ông trước mắt, đôi mắt đen láy nhìn nó chằm chằm, tựa như mỗi một câu nó buộc phải nói sự thật nếu không chân anh sẽ đá mạnh lên bánh xe lăn của nó, tay nó siết lấy bánh xe đến trắng bệch: “Công ty quảng cáo Cầu Vồng trấn Lập Nam.”
Đới Chính Sinh thấy Trần Dục đã hỏi xong, cậu ấy đứng dậy, đi đến bên cạnh: “Đội phó, để em qua đó!”
Nhìn Tề Phạm chưa tỉnh, Trần Dục lên tiếng: “Ra ngoài nói!”
Khi Trần Dục quay trở lại lần nữa, Tề Thành đã ngồi bên cạnh giường Tề Phạm, tay nắm chặt tay anh trai, đôi mắt đong đầy sự lo lắng. Chung Ngải đứng cách nó không xa, tựa vào cửa sổ, đôi mắt thỉnh thoảng liếc hai cậu thanh niên, rồi lại nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ.
Tề Phạm phải mấy tiếng nữa mới tỉnh. Đêm đã khuya, Chung Ngải cũng không cần phải ở đây, Trần Dục ngoắc ngoắc tay, ra hiệu cô ra ngoài.
“Sao?” Chung Ngải quấn chặt áo khoác, trầm tĩnh nhìn anh.
“Trễ rồi, em không cần ở đây chờ hắn tỉnh!” Cơm tối còn chưa ăn, anh không nỡ nhìn cô ở đây chịu khổ. Trần Dục biết rõ Chung Ngải ở đây chỉ muốn nghe Tề Phạm cung cấp tin tức, nhưng anh xót cô.
“Em muốn biết chuyện gì, quay về có thể hỏi tôi!”
Chung Ngải biết Trần Dục hiểu thấu suy nghĩ của mình, có mấy lời cô thật sự muốn hỏi cho ra lẽ.
Hành lang bệnh viện không đủ khí ấm, cô phải dùng hai cánh tay ôm chặt lấy cơ thể mình.
Trần Dục duỗi tay, kéo cô vào trong lòng, một luồng khí ấm áp ngay lập tức vây lấy Chung Ngải.
Cô cau mày nhìn anh, người đàn ông này rõ ràng chỉ mặc một chiếc áo jacket đen đơn giản, bên trong chỉ có chiếc áo len bình thường nhưng lại có thể khiến cô có cảm giác rất ấm; tuy vậy ngoài miệng vẫn ra vẻ cự tuyệt: “Thả ra, không cần!”
“Haizza, tôi lạnh! Em không cho tôi ấm được hai giây sao?”
Mỗi lần Trần Dục lưu manh, Chung Ngải lại giơ chân đá. Còn chưa xuất chiêu, anh đã nhanh tay thả cô ra.
“Đi ăn gì đó đi, rồi tìm khách sạn nghỉ ngơi. Tôi phải đợi người khác đến thay ca.”
Tề Phạm là manh mối quan trọng, trừ khi tiểu Đới qua đây, bằng không anh không thể rời khỏi nơi này.
Chung Ngải suy nghĩ một lát. Cô vào phòng bệnh, lấy túi xách. Trông thấy Tề Thành nằm nhoài trên giường anh trai mình, ngủ thiếp đi, tư thế cũng không thoải mái cho lắm, bên cạnh là chiếc xe lăn của bệnh viện. Chung Ngải đứng nhìn tầm nửa phút, ra cửa nói vài câu với Trần Dục, rồi ra khỏi bệnh viện.
Đèn đường chỗ sáng chỗ tối, tia sáng lờ mờ chiếu trên nền đất hòa cùng ánh trăng. Càng lạnh, cô càng cảm nhận đôi chân mình đau buốt. Từ sau khi bị thương ở cao ốc Lục Châu, cô vẫn chưa được nghỉ ngơi thoải mái. Ra khỏi cổng bệnh viện, cô sang phía đường đối diện, quẹo vào một tiệm thuốc tây mua ít bông băng và thuốc.
Nghĩ đến Trần Dục vẫn còn canh ở phòng bệnh, cô bỗng nhiên đổi chủ ý. Quanh bệnh viện có không ít quán ăn nhỏ, nhưng đều đã đóng cửa. Chung Ngải đi được một đoạn mới trông thấy một tiệm mì còn mở cửa. Cô đi qua mua một cái bánh bao xá xíu. Cô sợ bánh bao nguội nên ở ngoài hộp xốp cô quấn thêm mấy lớp túi nilon, vừa đi vừa ôm vào trong áo khoác để cản bớt gió lạnh.
Vì vết thương ở chân, Chung Ngải đi lúc nhanh lúc chậm, đến cột đèn giao thông, Chung Ngải bỗng cảm giác khác lạ. Cô không quay đầu lại, lập tức rút điện thoại, gọi một cuộc.
Đầu dây bên kia nối thông, Trần Dục chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy giọng Chung Ngải.
Cô nói rất nhanh và rõ: “Trần Dục! Có người theo dõi tôi!”