-
CHƯƠNG 18 MỘT NỤ HÔN ĐỔI LẤY THỨ EM CẢM THẤY HỨNG THÚ
Trần Dục vừa nói vừa kéo Chung Ngải ra phía sau lưng anh. Anh mặc chiếc áo jacket đen, đáy mắt lộ ra sự tức giận.
Đôi chân dài rảo bước, không giơ thẻ ngành, nhưng giọng điệu nghe cực đáng ghét:
“Cố ý thương tổn thân thể người khác, ba năm. Trọng thương, từ ba năm đến mười năm. Tử vong, chung thân hoặc tử hình. Mấy người chọn đi!”
Chung Ngải đứng phía sau nhoẻn miệng cười.
Mấy người làm cảnh sát, luận lưu manh chắc chẳng ai bì nổi.
Tên mặt sẹo chửi thề một câu, bẻ bẻ khớp tay, phi chân đá về phía anh.
Trần Dục hừ một tiếng, tay duỗi ra sau, nắm lấy cổ tay Chung Ngải. Lòng bàn tay anh dùng thêm sức, đẩy cô đứng sát bờ tường, hai mắt nhìn động tác ngu ngốc của gã mặt sẹo. Anh giơ cao chân nhắm chuẩn hạ bộ của gã.
“Á!” Gã mặt sẹo đau đớn, quỳ mọp dưới đất. Đôi ủng da của Trần Dục đạp trước mặt gã. Ánh mắt đảo qua đám đàn em, thanh âm lạnh lùng: “Lên đi, đừng do dự!”
Bốn tên còn lại bị dọa, đứng chết trân không dám động đậy.
Tên mặt sẹo một tay bưng đũng quần, đau muốn chết đi sống lại; tay kia đi mò dao gần đó. Trần Dục liếc mắt, đá con dao qua một bên. Anh ngồi xổm xuống, đấm mạnh vào mặt gã. Gã phun máu tươi, hình như đã gãy một chiếc răng.
Gã phẫn nộ nhìn anh chằm chằm: “Cmn! Mày… Mày…”
Trần Dục đưa tay bóp mạnh hàm của gã, siết chặt. Gã chỉ còn ô ô mấy tiếng, nói không thành lời.
“Mày mau nói năng cho đàng hoàng. Hơn nữa, tao cho mày biết, mày không thể chọc vào người phụ nữ này. Mấy cú vừa rồi tao thay cô ấy dạy dỗ mày.”
Nói xong, anh đưa tay ra sau, rút thẻ cảnh sát.
Gã mặt sẹo ỉu xìu.
“Người nằm kia là do bọn mày đánh. Tụ tập ẩu đả, vào đồn tâm sự một chút!”
Trong khi anh còng tay gã mặt sẹo, Đới Chính Sinh mới chạy tới. Cậu ta thở hổn hển, nhìn mấy tên đứng im thin thít, còn một tên đang bị Trần Dục chế ngự, miệng đầy máu. Có một người đàn ông nằm sát bờ tường không nhúc nhích.
Trần Dục trông thấy Đới Chính Sinh liền ra hiệu cậu ta áp giải đám người này đi.
Đới Chính Sinh liếc mắt quan sát, phát hiện còn một người phụ nữ, trông khá quen. Cậu ta chợt nhớ ra cô gái ấy là ai; bỗng chốc nhớ lại dáng vẻ Trần Dục chạy như điên từ phòng quản lý bệnh viện ra ngoài, tốc độ nhanh đến đáng sợ. Cậu ta không dám nói nhiều, đứng lên, gọn gàng đưa đám côn đồ này đi.
Trần Dục nhìn Chung Ngải đi đến trước mặt người bị thương, cô ngồi xổm xuống: “Tề Phạm, cậu có thể đứng dậy không?”
Tề Phạm bị đánh khá nặng, chảy máu, hắn đáp vài ba chữ, nghe không rõ.
Chung Ngải nhíu mày, tìm khuỷu tay của hắn, đỡ lên. Đầu Tề Phạm đặt trên bả vai Chung Ngải, máu ở miệng nhỏ xuống áo khoác của cô, nhuộm đỏ một mảng.
Trần Dục đứng ở bên cạnh, gió thốc mạnh vào con hẻm nhỏ. Một cô gái gầy yếu gánh lấy tên đàn ông trong bộ dạng thảm hại.
Cmn, trông thật ngứa mắt!
“Em tránh ra!” Trần Dục đưa tay đỡ người đàn ông trong tay Chung Ngải, liếc cô một cái, đáy mắt lộ vẻ khó chịu.
“Lát nữa em đi theo tôi!” Ngữ điệu của anh nghe không ra là vui hay tức giận.
Chung Ngải ừ một tiếng: “Lấy khẩu cung? Được!”
Trần Dục hừ một tiếng, không đáp.
Trên mặt Tề Phạm dính máu nhưng Trần Dục vẫn nhìn rõ được dáng vẻ của hắn. Ánh mắt Trần Dục nghiêm nghị lạnh lùng hơn.
--- Thật thú vị!
Vụ án rất đơn giản. Đám người này sẵn có tiền án ở trấn Tây Lĩnh, điều khiến công an đồn Tây Lĩnh lơ ngơ không hiểu chính là không biết tại sao lại liên quan đến hai vị cảnh sát hình sự của thành phố Húc An.
Nhìn tên mặt sẹo bị đánh đến sưng tấy mặt mày, một cảnh viên trẻ tuổi len lén nhìn người đàn ông tuấn tú đang khoanh tay đứng ở một bên. Nghe nói người này chính là đội phó truyền kỳ của đội trinh sát hình sự thành phố Húc An. Khi còn ở trường cảnh sát, anh chính là một trong những nhân vật nổi tiếng, phá được nhiều vụ án lớn… Không ngờ còn trẻ như vậy.
“Người làm chứng đang ở bệnh viện, lát nữa sẽ đưa qua đây!” Trần Dục bàn giao cùng các đồng nghiệp, rồi lên xe quay về bệnh viện. Đới Chính Sinh ngồi ghế phụ lái, cảm giác được Trần Dục đang lái xe rất nhanh.
Xe đến bệnh viện, anh hỏi phòng bệnh, rồi cùng Đới Chính Sinh đến phòng bệnh của Tề Phạm.
Hắn đang được chụp phim X-quang, nghe nói gãy xương. Phía ngoài cửa có một hai bệnh nhân và người nhà. Chung Ngải cầm túi xách, đứng lẫn trong đám người ấy.
Cô cúi đầu coi giờ.
Trông thấy Trần Dục, cô không ngạc nhiên, cũng chẳng chào hỏi, chỉ lẳng lặng đưa mắt nhìn anh.
Anh đi đến bên cạnh cô, đôi giày tây màu nâu đậm sát bên đôi giày thể thao trắng. Anh cao hơn cô rất nhiều, nói ngắn gọn: “Có bị thương không?”
Chung Ngải lắc đầu.
Trần Dục ra hiệu Đới Chính Sinh qua đây: “Cậu theo sát người này, khi nào hắn tỉnh thì cậu lấy lời khai. Biết cách xử lý rồi chứ?”
“Biết thưa đội phó!” Đới Chính Sinh đáp.
“Lát chúng tôi quay lại!” Anh bước lên một bước, chỉ chỉ Chung Ngải: “Em theo tôi!”
Chung Ngải tuy bất mãn giọng điệu này của anh nhưng nghĩ đến vừa rồi anh bất ngờ xuất hiện ở đầu hẻm… Cô đi theo anh.
Chung Ngải đã hỏi Triệu Tây Ngữ, cô ấy có báo cảnh sát, nhưng là cảnh sát đồn công an trấn Tây Lĩnh. Vì vậy, Chung Ngải không biết làm sao Trần Dục có mặt ở đó, lại rất đúng lúc, tựa như đã theo dõi cô từ lâu.
Tuyết rơi, bay lả tả, bầu trời trong chuyển sang xám xịt, gió lạnh thổi vào mặt. Tuyết rơi trên mí mắt rồi nhanh chóng hòa tan, trông như những giọt nước mắt đọng lại. Trần Dục đi thẳng về phía trước, không có ý định dừng lại. Anh đi ngang qua bốn con hẻm nhỏ, đến con hẻm thứ năm thì dừng lại.
Ngay khi Chung Ngải vẫn không thể đoán được bước kế tiếp anh muốn làm gì, trên cổ tay cô xuất hiện một lực mạnh, kéo cô vào trong con hẻm.
Con hẻm nhỏ, chật hẹp, tường lộ mảng gạch và vôi vữa, lạnh lẽo.
Cô bị kéo mạnh, lảo đảo, suýt ngã.
“Trần Dục! Anh làm gì vậy?!!” Cô khó chịu vì động tác thô lỗ của anh, theo anh vào sâu trong hẻm.
Anh hơi vung tay, lưng Chung Ngải va mạnh vào tường, cô hơi đau. Sau khi đứng vững, cô đưa chân lên đá một cú. Ai ngờ Trần Dục nghiêng người qua, ôm lấy bắp đùi cô, dùng thêm sức, ép cô tì sát lên bức tường lạnh lẽo. Cô không mạnh bằng anh, bị anh chế trụ.
“Chung Ngải, tôi đã nói đừng để tôi bắt được em!” Trần Dục cúi đầu, chỉ cách cô một gang tay.
“À… Trần Dục, tôi không làm gì cả!” Cô quay đầu lại.
Tay anh trói cổ tay cô lại, cổ tay cô rất gầy, anh chỉ sợ nếu anh dùng thêm sức, nó sẽ gãy nát.
“Người đàn ông kia là ai?” Anh gặng hỏi.
“Không quen biết!” Cô trả lời đơn giản.
Trần Dục hít một hơi thật sâu, mùi vị nam tính phủ lấy cô, anh tì vào trán cô, chỗ ấy bỏng rát.
“Không quen biết? Không quen biết mà em ra tay vì hắn?!!!”
“Trần Dục, có phải anh bị điên không? Tôi … cmn … không biết hắn! Nếu là anh, anh có thể thấy chết không cứu?!”
“Chung Ngải, em tốt nhất đừng biết hắn!” Trần Dục chưa nói cho Chung Ngải nghe nội dung tin nhắn anh thu thập được. Vốn định nếu tâm trạng tốt anh sẽ kể cho cô nghe một chút, nhưng hiện tại tâm tình này không còn một chút nào. Cô là một người lạnh lùng, chưa từng thấy cô vì ai mà làm những chuyện ấy.
“Trần Dục, anh có thể …” Chưa đợi nói hết câu, một nụ hôn đã rơi xuống.
Đôi môi mềm trong nháy mắt bị hai cánh môi ấm áp chế ngự. Cô há miệng nói chuyện thuận lợi để đầu lưỡi đối phương tiến vào, không cho phép cô thở, mang theo sự điên cuồng tập kích, nước miếng ngọt ngào cứ thế bị anh nuốt trọn.
Trong đầu cô chấn động! Bừng lửa giận!
Ngại ngùng và cơn tức giận vì bị cưỡng hôn đã xông lên đến đỉnh đầu nhưng tay chân Chung Ngải đều bị kiềm chặt. Thời khắc Trần Dục bước khỏi bệnh viện đã sớm chuẩn bị, nhưng cô lại không tính đến bước này.
Đôi môi Chung Ngải ra sức bị gặm nhắm. Cô dùng sức muốn đẩy anh ra, nhưng hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Cnm! Cô tức giận cắn mạnh một cái… Vậy mà Trần Dục có thể nhịn đau, không hề dừng lại.
Chung Ngải chống cự được một lúc, có lẽ không đủ dưỡng khí nên dần dần trở nên mơ màng, khí lực cũng yếu dần.
Trần Dục chú ý đến biến hóa của cô, trong cổ họng anh căng tràn mùi vị ngọt như mật của riêng Chung Ngải, như đóa hoa anh túc khiến anh muốn ngừng mà không được. Cơ thể cô dần dần mềm ra, miệng từ từ mở lớn. Trần Dục thuận thế đưa một luồng không khí mới tiến vào. Nụ hôn từ cuồng nhiệt đến nhẹ nhàng từng li từng tí.
Đây là bước đầu tiên trong suy nghĩ của anh!
Chung Ngải mơ màng, cảm giác được Trần Dục rốt cục cũng rời đôi môi cô. Hai cánh môi cô còn nguyên cảm giác nóng bỏng. Chung Ngải mở mắt, cô dùng hết sức xông thẳng đến trước ngực Trần Dục, không quan tâm tay cô đang bị anh trói chặt, cắn mạnh lên môi anh một cái. Môi dưới của Trần Dục lập tức rướm máu.
Trần Dục thả tay cô ra, chân vẫn chặn cô lại. Anh dùng mu bàn tay xoa xoa khóe môi. Son môi của Chung Ngải và máu nhuộm cùng nhau, mọi xúc cảm trong anh như muốn chảy tràn ra ngoài, anh buông lời trêu chọc: “Đúng là răng đã bén nhọn từ bé!”
“Cmn! Anh không biết xấu hổ à?”
“Giữ thể diện làm gì, có thể theo đuổi em được không?”
Câu này của anh khiến Chung Ngải nghẹn họng. Trần Dục nhìn dáng vẻ ăn phải quả đắng, đôi môi vì nụ hôn kịch liệt ấy mà nhiễm một mảnh đỏ hồng. Cô thật sự quá đẹp, đẹp đến mức cho dù cự tuyệt anh anh vẫn không chịu được mà luôn có ý nghĩ muốn “bắt nạt” cô.
Chung Ngải bừng bừng lửa giận, ánh mắt kia thật sự muốn ăn tươi nuốt sống anh!
Muốn xoa dịu cơn giận của cô, Trần Dục giơ mu bàn tay mình cho cô xem, ngữ điệu ngả ngớn: “Ái chà, cả cuộc đời tôi chưa bao giờ được tô son.”
“Vô liêm sỉ!” Chung Ngải lườm anh.
Trần Dục từ từ cúi người, có thể cảm nhận được thân thể Chung Ngải run rẩy. Anh chống đỡ hai chân cô, thầm nghĩ: nụ hôn này đúng là có thể lấy lòng anh.
“Chung Ngải, một nụ hôn đổi lấy một thứ em cảm thấy hứng thú.”
Câu này của anh có thể khiến Chung Ngải bình tĩnh lại. Cô nhìn chằm chằm mắt anh, sợ anh nói xạo.
“Tên Tề Phạm đó chính là người Chu Uẩn Khiết thường xuyên liên lạc bằng số điện thoại của Sở Sở cho?”