Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72
- Hoàng Bách Niên đâu rồi? Chẳng phải nó luôn ở bên cạnh cô từ khi qua đây sao?
Anh ấy vừa mới mua đồ ăn từ bên ngoài mang về phòng cho tôi, may thay còn mua cả thuốc ốt nữa. Người bên chân thành của hắn quả là người tôi thật sự tin cậy đây rồi.
- thầy ấy không ở đây thường xuyên như trước - tôi giải bày
- nó cũng chẳng có ở nhà mình. Vậy thì.... - tỏ vẻ nghi ngờ - à thôi, cô mau ăn rồi uống thuốc đi. Tôi đi ra ngoài một lát.
Do buổi chiều quá xúc động, tôi không hỏi về việc vì sao anh ấy lại biết tôi ở đây? Biết ngay cả việc có thầy ở đây nữa? Nhìn anh ta hình như đang trầm tư suy nghĩ điều gì còn nghiêm trọng hơn cả.
- Khải Tôn, mày đã có tín hiệu từ Bách Niên chưa? Tao đang nghi nó âm mưu chuyện gì.
- Thể Hy khỏe không? Cô ấy thế nào rồi?
Dường như hắn chẳng còn để tâm đến chuyện gì ngoài việc biết đến tình hình của tôi là hàng đầu.
- nghe đây. Con mày đang bị bắt cóc, người làm ra chuyện này là Chu Phí. Nhưng tao nghi cô ta không hoàn toàn đứng sau vụ việc này đâu, còn một người khác nữa...tao không nhắc tên ở đây, mày biết rồi chứ?
Nghe đến đây, hắn không nói nên lời.
- chó chết! Ngay cả con của Úc Khải Tôn tao đây mà chúng nó còn dám đụng đến, được lắm!
- ê khoan đã...ê - chưa kịp nói hết thì hắn đã tắt máy - tao chưa kể hết nữa mà.
Dù gì thì Hoàng Bách Niên vẫn đang nằm trong tầm ngắm của anh. Không thể nào, hay bằng cách gì đó Bách Niên lại biến mất không tâm hơi như vậy. Chắc chắn là có điều gì khuất mắt.
*
Tại căn cứ khu A,
Từ xa Tương Dạ đã thấy đoàn xe của Chu Phí đến, cô mừng rỡ vì biết mình sắp sửa có được những thứ mình muốn như lời mà Chu Phí đã hứa lần trước. Còn Thuyên Yên lại mong chờ được nhìn thấy cha mẹ bình an vô sự như trong bản hợp đồng mà 2 người đã kí kết.
- chị Chu Phí, chị đến rồi à? - Tương Dạ mừng rỡ
Chu Thiên nhìn thấy được ánh mắt vui mừng của cô lại thầm cười vì "con mồi" này dại khờ đến mức lại đi đùa với "lửa".
- chà chà, đây là Tương Dạ đây sao? - ông lân la hỏi chuyện.
Tương Dạ có chút lạ lẫm khi người đàn ông đứng tuổi này tại sao lại biết đến tên của mình.
- ngài đây là....
- tôi là cha của Chu Phí. Tôi đã nghe qua chuyện của cô sau khi giúp đỡ chúng tôi, công lao của cô rất lớn. Cô muốn thứ gì? Cứ nói!
Nghe đến "phần thưởng" cho công lao của mình, hai mắt Tương Dạ sáng bừng lên, cô dừng vài giây để nghĩ bản thân mình cần gì. Hồi lâu, cô bảo.
- tôi muốn danh vọng và tiền bạc, càng nhiều tiền càng tốt.
Chu Thiên nghe đến liền bậc cười khành khạch, nháy mắt cho người phía sau biết.
- được, cô cứ tiến về phía kia mà lấy tiền đi. Tôi hứa sau khi cô bước ra khỏi đây, cô sẽ đứng trên đỉnh cao của vinh quang.
- thật sao?
Tương Dạ tưởng đó là "mật ngọt", lập tức chạy thật nhanh đến "cánh gà" lấy tiền thưởng. Nào ngờ, Chu Thiên thâm độc đã chuẩn bị từ trước nhằm diệt khẩu con tin.
Ông rút súng trong người ra nhắm vào cô rồi bóp còi thật mạnh. "Đùng" - tiếng súng vang lên một khoảng lớn. Tương Dạ ngã quỵ xuống thoi thóp.
Ông tiến lại gần hơn cùng Chu Phí, đám người còn lại đứng xung quanh canh gác không cho kẻ lạ mặt nào xuất hiện ở chốn "nghiêm trang" này. Thuyên Yên vừa nghe tiếng súng nổ cũng không khỏi bàng hoàng, giật mình sực tỉnh tự hỏi bản thân "liệu mình có phải là người ra đi như thế?".
- các..người...các...người...tại sao... - Tương Dạ nằm trên vũng máu tươi, đau đớn vì vết thương bắn sau lưng.
- muốn chơi với dao phải biết chọn dao nào bén, dao nào không. Đừng dại dột chọn nhằm, kết cục sẽ thảm lắm. Như thể cô đang nằm ngay đây nè. Thấy không? - Chu Phí vuốt ve Tương Dạ giống như cách vuốt ve một con mèo ngoan ngoãn đang nằm trong vòng tay chủ tớ.
Tương Dạ đau đớn kêu gào vì vết thương càng ngày càng ra máu nhiều hơn.
- tôi có hứa với cô sẽ khiến cô nổi tiếng vạn người mê, nhưng đó là việc khi cô thoát ra khỏi đây. Còn bây giờ thì...vĩnh biệt.
Chu Thiên bóp còi bắn thêm liên tục nhiều phát súng vào người Tương Dạ làm cô tử vong ngay tại chỗ trước mặt Thuyên Yên.
- Chu Phí, mang đứa trẻ bỏ lên xe ngay đi. Còn đứng đó làm gì?
- còn cha mẹ tôi...thì sao...?
- cha mẹ? Cô đang nghĩ gì vậy? Cha mẹ cô chẳng phải bình yên đang sống tại nhà sao? Do cô ngu nên mới tin vào chuyện này thôi. Loại người dễ dàng phản bội như cô đáng ra tôi cũng tiển cô đi một đoạn, nhưng tại vì cô còn một chút giá trị cho nên.... - ra hiệu - bắt nó lại cho nó một trận rồi giam cho ta.
Mọi thứ diễn ra khá đột ngột, chưa ai hiểu chuyện gì xảy ra thì nó đã kết thúc. Đáng tiếc thật! Khoan đã, còn một người trong số những nhiều người ở đây chưa lộ diện...
Tại căn cứ khu B,
- anh hay thật, ngay cả Úc Khải Tôn bạn thân anh mà anh lại dám chơi một cú đau như vậy. - Chu Thiên Sang vỗ tay ca ngợi.
- "bạn thân" à? từ trước giờ anh không xem đó là bạn thân! Tất cả mọi người đã che giấu sự thật này quá lâu, cho đến khi Chu Phí và cha em nói toàn bộ sự việc thì anh mới ngộ ra sự thật đó.
- bất ngờ chứ?
- ngay cả mẹ anh cũng chẳng nói điều đó. Không ngờ thật mà! Từ trước đến giờ chả trách Úc Khải Tôn luôn nhìn anh bằng ánh mắt khác, tất cả mọi thứ anh đều là người đến sau, là do hắn là người cướp mất tất cả!
- việc quan trọng bây giờ, anh phải cùng em giải mật mã của cánh cửa bí mật của dòng họ Úc. Mẹ anh có nói ra điều gì về nó chưa?
- không, bà chẳng nói gì cả. Nó là thứ quan trọng mà, sẽ nhanh thôi...mọi thứ sẽ thuộc về chúng ta!
- không ngờ Hoàng Bách Niên mà em từng gặp lầm lầm lì lì như vậy, mà bây giờ sau khi thông suốt lại trở nên tỉnh táo ra hẳn.
Anh ấy vừa mới mua đồ ăn từ bên ngoài mang về phòng cho tôi, may thay còn mua cả thuốc ốt nữa. Người bên chân thành của hắn quả là người tôi thật sự tin cậy đây rồi.
- thầy ấy không ở đây thường xuyên như trước - tôi giải bày
- nó cũng chẳng có ở nhà mình. Vậy thì.... - tỏ vẻ nghi ngờ - à thôi, cô mau ăn rồi uống thuốc đi. Tôi đi ra ngoài một lát.
Do buổi chiều quá xúc động, tôi không hỏi về việc vì sao anh ấy lại biết tôi ở đây? Biết ngay cả việc có thầy ở đây nữa? Nhìn anh ta hình như đang trầm tư suy nghĩ điều gì còn nghiêm trọng hơn cả.
- Khải Tôn, mày đã có tín hiệu từ Bách Niên chưa? Tao đang nghi nó âm mưu chuyện gì.
- Thể Hy khỏe không? Cô ấy thế nào rồi?
Dường như hắn chẳng còn để tâm đến chuyện gì ngoài việc biết đến tình hình của tôi là hàng đầu.
- nghe đây. Con mày đang bị bắt cóc, người làm ra chuyện này là Chu Phí. Nhưng tao nghi cô ta không hoàn toàn đứng sau vụ việc này đâu, còn một người khác nữa...tao không nhắc tên ở đây, mày biết rồi chứ?
Nghe đến đây, hắn không nói nên lời.
- chó chết! Ngay cả con của Úc Khải Tôn tao đây mà chúng nó còn dám đụng đến, được lắm!
- ê khoan đã...ê - chưa kịp nói hết thì hắn đã tắt máy - tao chưa kể hết nữa mà.
Dù gì thì Hoàng Bách Niên vẫn đang nằm trong tầm ngắm của anh. Không thể nào, hay bằng cách gì đó Bách Niên lại biến mất không tâm hơi như vậy. Chắc chắn là có điều gì khuất mắt.
*
Tại căn cứ khu A,
Từ xa Tương Dạ đã thấy đoàn xe của Chu Phí đến, cô mừng rỡ vì biết mình sắp sửa có được những thứ mình muốn như lời mà Chu Phí đã hứa lần trước. Còn Thuyên Yên lại mong chờ được nhìn thấy cha mẹ bình an vô sự như trong bản hợp đồng mà 2 người đã kí kết.
- chị Chu Phí, chị đến rồi à? - Tương Dạ mừng rỡ
Chu Thiên nhìn thấy được ánh mắt vui mừng của cô lại thầm cười vì "con mồi" này dại khờ đến mức lại đi đùa với "lửa".
- chà chà, đây là Tương Dạ đây sao? - ông lân la hỏi chuyện.
Tương Dạ có chút lạ lẫm khi người đàn ông đứng tuổi này tại sao lại biết đến tên của mình.
- ngài đây là....
- tôi là cha của Chu Phí. Tôi đã nghe qua chuyện của cô sau khi giúp đỡ chúng tôi, công lao của cô rất lớn. Cô muốn thứ gì? Cứ nói!
Nghe đến "phần thưởng" cho công lao của mình, hai mắt Tương Dạ sáng bừng lên, cô dừng vài giây để nghĩ bản thân mình cần gì. Hồi lâu, cô bảo.
- tôi muốn danh vọng và tiền bạc, càng nhiều tiền càng tốt.
Chu Thiên nghe đến liền bậc cười khành khạch, nháy mắt cho người phía sau biết.
- được, cô cứ tiến về phía kia mà lấy tiền đi. Tôi hứa sau khi cô bước ra khỏi đây, cô sẽ đứng trên đỉnh cao của vinh quang.
- thật sao?
Tương Dạ tưởng đó là "mật ngọt", lập tức chạy thật nhanh đến "cánh gà" lấy tiền thưởng. Nào ngờ, Chu Thiên thâm độc đã chuẩn bị từ trước nhằm diệt khẩu con tin.
Ông rút súng trong người ra nhắm vào cô rồi bóp còi thật mạnh. "Đùng" - tiếng súng vang lên một khoảng lớn. Tương Dạ ngã quỵ xuống thoi thóp.
Ông tiến lại gần hơn cùng Chu Phí, đám người còn lại đứng xung quanh canh gác không cho kẻ lạ mặt nào xuất hiện ở chốn "nghiêm trang" này. Thuyên Yên vừa nghe tiếng súng nổ cũng không khỏi bàng hoàng, giật mình sực tỉnh tự hỏi bản thân "liệu mình có phải là người ra đi như thế?".
- các..người...các...người...tại sao... - Tương Dạ nằm trên vũng máu tươi, đau đớn vì vết thương bắn sau lưng.
- muốn chơi với dao phải biết chọn dao nào bén, dao nào không. Đừng dại dột chọn nhằm, kết cục sẽ thảm lắm. Như thể cô đang nằm ngay đây nè. Thấy không? - Chu Phí vuốt ve Tương Dạ giống như cách vuốt ve một con mèo ngoan ngoãn đang nằm trong vòng tay chủ tớ.
Tương Dạ đau đớn kêu gào vì vết thương càng ngày càng ra máu nhiều hơn.
- tôi có hứa với cô sẽ khiến cô nổi tiếng vạn người mê, nhưng đó là việc khi cô thoát ra khỏi đây. Còn bây giờ thì...vĩnh biệt.
Chu Thiên bóp còi bắn thêm liên tục nhiều phát súng vào người Tương Dạ làm cô tử vong ngay tại chỗ trước mặt Thuyên Yên.
- Chu Phí, mang đứa trẻ bỏ lên xe ngay đi. Còn đứng đó làm gì?
- còn cha mẹ tôi...thì sao...?
- cha mẹ? Cô đang nghĩ gì vậy? Cha mẹ cô chẳng phải bình yên đang sống tại nhà sao? Do cô ngu nên mới tin vào chuyện này thôi. Loại người dễ dàng phản bội như cô đáng ra tôi cũng tiển cô đi một đoạn, nhưng tại vì cô còn một chút giá trị cho nên.... - ra hiệu - bắt nó lại cho nó một trận rồi giam cho ta.
Mọi thứ diễn ra khá đột ngột, chưa ai hiểu chuyện gì xảy ra thì nó đã kết thúc. Đáng tiếc thật! Khoan đã, còn một người trong số những nhiều người ở đây chưa lộ diện...
Tại căn cứ khu B,
- anh hay thật, ngay cả Úc Khải Tôn bạn thân anh mà anh lại dám chơi một cú đau như vậy. - Chu Thiên Sang vỗ tay ca ngợi.
- "bạn thân" à? từ trước giờ anh không xem đó là bạn thân! Tất cả mọi người đã che giấu sự thật này quá lâu, cho đến khi Chu Phí và cha em nói toàn bộ sự việc thì anh mới ngộ ra sự thật đó.
- bất ngờ chứ?
- ngay cả mẹ anh cũng chẳng nói điều đó. Không ngờ thật mà! Từ trước đến giờ chả trách Úc Khải Tôn luôn nhìn anh bằng ánh mắt khác, tất cả mọi thứ anh đều là người đến sau, là do hắn là người cướp mất tất cả!
- việc quan trọng bây giờ, anh phải cùng em giải mật mã của cánh cửa bí mật của dòng họ Úc. Mẹ anh có nói ra điều gì về nó chưa?
- không, bà chẳng nói gì cả. Nó là thứ quan trọng mà, sẽ nhanh thôi...mọi thứ sẽ thuộc về chúng ta!
- không ngờ Hoàng Bách Niên mà em từng gặp lầm lầm lì lì như vậy, mà bây giờ sau khi thông suốt lại trở nên tỉnh táo ra hẳn.