Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40 - Bà thật lắm mồm.
Nhưng qua lời kể tha thiết của anh thì lòng cô lại bừng dậy cơn ghen: - Người ta nói luôn chờ anh kìa, sao anh không về gặp cô ấy. Niên Thường mỉm cười: - Anh có về, nhưng không tìm thấy cô ấy. Tuệ Sam nghe vậy liền đặt bìa nhựa và bút vào tay anh, cô đứng bật dậy: - Vậy khi nào tìm thấy anh đi theo người ta luôn đi. Niên Thường có chút giật mình, vội nắm tay cô kéo lại, ôm chặt eo cô: - Này, anh chỉ kể em nghe thôi chứ không có ý gì cả. Giận anh à? Cô im lặng hất mặt sang hướng khác, anh đặt giấy vẽ xuống bàn. Nhẹ nhàng cúi đầu hôn lên cổ cô: - Vậy mà nói là không ghen. Cô hơi nghiêng đầu nhìn anh: - Đi mà tìm người trong mộng của anh. Buông em ra. Niên Thường hôn lên môi cô, nhẹ nhàng tách hai cánh môi, cả nhẹ đôi môi mềm mại. - Anh không tìm ai cả, anh chỉ cần em thôi. Người khơi chuyện để có ghen là anh, người vỗ ngọt cô cũng là anh. Ngạn Niên Thường thật biết cách trêu cô. Tuệ Sam mỉm cười, khẽ nghiêng đầu đặt lên môi anh một nụ hôn.
Sáng chủ nhật vừa ăn sáng xong anh đã đưa cô đến một nơi, Niên Thường bảo muốn dành cho cô sự bất ngờ.
Xe dừng bánh trước một căn nhà mặt tiền tại tuyến đường lớn.
Anh nắm tay cô, mở khóa cửa bước vào trong.
Không gian bên trong rộng rãi, nhưng rất trống trải, tường mới tinh, còn nghe
cả mùi nước sơn. Nền gạch bóng loáng, Tuệ Sam đảo mắt nhìn một vòng căn nhà:
- Anh à, nơi này là
Niên Thường mỉm cười, đưa tay vén nhẹ tóc cô, ánh mắt đầy âu yếm:
- Nơi này sẽ là cửa hàng tranh của em. Từ nay em có thể thỏa sức trưng bày và bán các tác phẩm nghệ thuật của mình ở đây.
Cô ngạc nhiên, ngây người mất vài giây trước sự bất ngờ mà Niên Thường dành cho mình:
- Anh...
Niên Thường hôn lên môi cô:
- Anh mua lại căn nhà này để tặng em, biến nơi này trở thành cửa hàng và phòng trưng bày tranh. Em thích không?
Món quà này thật sự khiến cô quá bất ngờ, Niên Thường chu đáo lại quá đỗi tinh tế. Anh biết được ước mơ của cô là có được phòng trưng bày riêng để bán các bức tranh do cô vẽ. Nhưng chi phí để thuê hoặc mua hẳn một căn nhà ở vị trí đắc địa như căn nhà này thì quả thật vượt xa điều kiện kinh tế của cô.
Thấy cô im lặng, Niên Thường dịu dàng hỏi:
- Tuệ Sam, em không thích sao?
Cô ôm chầm lấy anh, giọng nói ngọt ngào:
- Cám ơn anh. Em thật sự rất thích.
Anh cũng vòng tay ôm chặt lấy cô, chỉ cần cô thích, anh sẽ cố gắng hết mình để chiều chuộng người mình yêu.
- Ngày mai anh sẽ đăng thông tin tuyển nhân viên cho cửa hàng, được không?
Cô gật đầu, mỉm cười nhìn anh, cả hai môi đan môi trong hạnh phúc.
Kể từ khi cả hai nhận ra tình cảm đối phương dành cho nhau, cô và anh đã ở cùng một phòng, cô dọn hẳn đồ đạc sang phòng anh.
Tuệ Sam ngồi trên giường ở phòng cũ của mình, trên tay cầm bản hợp đồng, lúc dọn đồ cô không để ý nên quên mất sự tồn tại của bản hợp đồng. Dù sao cả hai cũng đã thật lòng yêu nhau, bản hợp đồng này chẳng còn giá trị nữa.
Cô vừa đưa tay định xé bỏ bản hợp đồng thì chợt nghe thấy tiếng của dì Mai:
- Cô à, cô đừng tùy tiện lên đây như vậy.
Một giọng nữ chua ngoa đanh đá cất lên:
- Bà thật lắm mồm.
Cửa phòng cô chỉ khép hờ, Lưu Đình nhìn qua khe cửa đã thấy Tuệ Sam.
Cô ta không biết phép lịch sự mà sỗ sàng đẩy cửa vào. Vừa lúc Tuệ Sam đã cất bản hợp đồng xuống phía dưới nệm.
- Ôi, Tuệ Sam đây rồi. Hôm nay tôi đến đây thăm anh Niên Thường, anh ấy đâu rồi?
Cô đứng dậy bước ra ngoài:
- Anh ấy có cuộc họp ở công ty nên chưa về.
Lưu Đình nở nụ cười:
- À, ra là vậy. Tôi có mua rất nhiều nguyên liệu, hôm nay muốn nấu nướng một bữa ra trò cho anh ấy. Cô giúp tôi được chứ.
Tuệ Sam chẳng ưa gì cô ta, nhưng đây là nhà của anh, cô chẳng phải chủ nhà, hơn nữa Lưu Đình cũng là người quen với anh từ nhỏ, lại có mối quan hệ mật thiết với mẹ của anh. Cô không thể buông lời khó nghe hay tỏ vẻ chủ cả mà đuổi cô ta về. Nếu làm vậy cũng không phải tính cách vốn có của cô.
Tuệ Sam nhỏ nhẹ đáp:
- Được, tôi sẽ giúp cô.
Sáng chủ nhật vừa ăn sáng xong anh đã đưa cô đến một nơi, Niên Thường bảo muốn dành cho cô sự bất ngờ.
Xe dừng bánh trước một căn nhà mặt tiền tại tuyến đường lớn.
Anh nắm tay cô, mở khóa cửa bước vào trong.
Không gian bên trong rộng rãi, nhưng rất trống trải, tường mới tinh, còn nghe
cả mùi nước sơn. Nền gạch bóng loáng, Tuệ Sam đảo mắt nhìn một vòng căn nhà:
- Anh à, nơi này là
Niên Thường mỉm cười, đưa tay vén nhẹ tóc cô, ánh mắt đầy âu yếm:
- Nơi này sẽ là cửa hàng tranh của em. Từ nay em có thể thỏa sức trưng bày và bán các tác phẩm nghệ thuật của mình ở đây.
Cô ngạc nhiên, ngây người mất vài giây trước sự bất ngờ mà Niên Thường dành cho mình:
- Anh...
Niên Thường hôn lên môi cô:
- Anh mua lại căn nhà này để tặng em, biến nơi này trở thành cửa hàng và phòng trưng bày tranh. Em thích không?
Món quà này thật sự khiến cô quá bất ngờ, Niên Thường chu đáo lại quá đỗi tinh tế. Anh biết được ước mơ của cô là có được phòng trưng bày riêng để bán các bức tranh do cô vẽ. Nhưng chi phí để thuê hoặc mua hẳn một căn nhà ở vị trí đắc địa như căn nhà này thì quả thật vượt xa điều kiện kinh tế của cô.
Thấy cô im lặng, Niên Thường dịu dàng hỏi:
- Tuệ Sam, em không thích sao?
Cô ôm chầm lấy anh, giọng nói ngọt ngào:
- Cám ơn anh. Em thật sự rất thích.
Anh cũng vòng tay ôm chặt lấy cô, chỉ cần cô thích, anh sẽ cố gắng hết mình để chiều chuộng người mình yêu.
- Ngày mai anh sẽ đăng thông tin tuyển nhân viên cho cửa hàng, được không?
Cô gật đầu, mỉm cười nhìn anh, cả hai môi đan môi trong hạnh phúc.
Kể từ khi cả hai nhận ra tình cảm đối phương dành cho nhau, cô và anh đã ở cùng một phòng, cô dọn hẳn đồ đạc sang phòng anh.
Tuệ Sam ngồi trên giường ở phòng cũ của mình, trên tay cầm bản hợp đồng, lúc dọn đồ cô không để ý nên quên mất sự tồn tại của bản hợp đồng. Dù sao cả hai cũng đã thật lòng yêu nhau, bản hợp đồng này chẳng còn giá trị nữa.
Cô vừa đưa tay định xé bỏ bản hợp đồng thì chợt nghe thấy tiếng của dì Mai:
- Cô à, cô đừng tùy tiện lên đây như vậy.
Một giọng nữ chua ngoa đanh đá cất lên:
- Bà thật lắm mồm.
Cửa phòng cô chỉ khép hờ, Lưu Đình nhìn qua khe cửa đã thấy Tuệ Sam.
Cô ta không biết phép lịch sự mà sỗ sàng đẩy cửa vào. Vừa lúc Tuệ Sam đã cất bản hợp đồng xuống phía dưới nệm.
- Ôi, Tuệ Sam đây rồi. Hôm nay tôi đến đây thăm anh Niên Thường, anh ấy đâu rồi?
Cô đứng dậy bước ra ngoài:
- Anh ấy có cuộc họp ở công ty nên chưa về.
Lưu Đình nở nụ cười:
- À, ra là vậy. Tôi có mua rất nhiều nguyên liệu, hôm nay muốn nấu nướng một bữa ra trò cho anh ấy. Cô giúp tôi được chứ.
Tuệ Sam chẳng ưa gì cô ta, nhưng đây là nhà của anh, cô chẳng phải chủ nhà, hơn nữa Lưu Đình cũng là người quen với anh từ nhỏ, lại có mối quan hệ mật thiết với mẹ của anh. Cô không thể buông lời khó nghe hay tỏ vẻ chủ cả mà đuổi cô ta về. Nếu làm vậy cũng không phải tính cách vốn có của cô.
Tuệ Sam nhỏ nhẹ đáp:
- Được, tôi sẽ giúp cô.