Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39 "không sợ vào nhầm"
*Chương có nội dung hình ảnh
Vật to lớn liên tục cọ xát bên ngoài búp hoa, có chút khiêu khích trêu ghẹo. Dần dần tiến sâu vào trong, khoái cảm dâng cao, cô đưa tay bịt miệng vì sợ phát ra những âm thanh của sự thăng hoa vì không muốn người bên ngoài nghe thấy.
Vậy ra màn "vật lộn" này chính là nguyên do của câu nói "không sợ vào nhầm" của anh sao? Đi cắm trại cùng công ty nhưng lại theo một cách rất "riêng tư".
Niên Thường nắm chặt cổ tay cô ghì xuống giường, mút lấy nụ hôn hồng hào, bên dưới thâm nhập vào ra, những cú húp mạnh mẽ chạm đến nơi sâu thẳm tận cùng. Lại thêm sự kích thích nhũ hoa nhạy cảm, cô không kiềm chế được mà thốt ra vài âm thanh gợi cảm:
- Ưm...ưm...
Anh bỗng tăng tốc, khoái cảm bất chợt dâng cao, đầu óc cô trống rỗng, cả cơ thể bủn rủn, một thứ cảm giác sung sướng bủa vây vắt kiệt sức lực.
Tuệ Sam đặt tay lên ngực anh, chạm vào cơ thể rắn chắc, cơ bụng quyến rũ hiện rõ mồn một.
Anh cúi người hôn lên chiếc cổ trắng ngần, cô bấu nhẹ vào vai anh, bên dưới đang co thắt dữ dội.
Niên Thường ghé sát vào tai cô, vừa nút nhẹ vành tai vừa cất lời:
- Em giữ anh chặt quá.
Cô đưa tay chạm vào mặt anh, Niên Thường chiếm lấy đôi môi mềm mại, đưa lưỡi luồn sâu vào bên trong, tận hưởng dư vị ngọt ngào.
Không khí bên ngoài tuy lạnh nhưng bên trong căn lều của hai người lại rất ấm, nhiệt độ tăng cao. Hai cơ thể vận động không ngừng nghỉ, quấn lấy nhau cả đêm dài.
Thư viện tĩnh lặng, cô ngồi trong lòng anh, trên tay của cô là một bìa nhựa kê giấy vẽ và một cây bút. Tuệ Sam ngước nhìn Niên Thường. - Anh miêu tả người đó thử xem. Em không chắc là em sẽ giống hệt, nhưng em nghĩ cũng được tầm bảy tám phần.
Niên Thường hôn lên tóc cô, đột nhiên hôm nay anh bảo muốn cô vẽ giúp chân dung của một người, nhưng anh lại không có bất kỳ hình ảnh nào của người đó. Anh miêu tả chi tiết về dung mạo của người đó: - Cô bé ấy có gương mặt bầu bĩnh, đôi mắt to tròn, sống mũi cao, đôi môi trái tim và...một nụ cười rất thiên thần,...
Tuệ Sam phác họa những nét vẽ trên giấy, chẳng hiểu sao trong lòng bắt đầu dâng lên cảm giác "hơi ghen ghen".
Cô không nhịn được nên cất lời:
- Cô bé đó là ai vậy anh? Niên Thường dường như nhận ra giọng điệu có hơi khác thường của cô, anh mỉm cười, cố tình "châm dầu vào lửa":
- Cô ấy là người trong mộng của anh. Tuệ Sam dừng bút, vẻ mặt của cô chẳng chút vui vẻ, không thấy cô nói gì, anh vòng tay ôm vai cô từ phía sau: - Sao vậy? Sao lại không vẽ nữa. Cô bỗng cắn vào tay anh, cắn yêu nhẹ nhàng nhưng cũng hơi đau như một sự trừng phạt:
- Anh tự đi mà vẽ. Cô vừa định ngồi dậy thì anh vội ôm chặt cô giữ lại: - Thôi mà, anh đùa đó. Em ghen sao? Bị nói trúng tim đen, cô cố lấy lại chút phong độ:
- Ai mà thèm ghen.
Niên Thường cúi đầu hôn lên má cô: - Em đang dối lòng. Cô quay nhẹ người ra phía sau nhìn anh:
- Em... Chưa kịp nói hết câu anh đã đặt lên môi cô một nụ hôn.
- Anh đùa thôi. Đó là một cô bé anh gặp lúc nhỏ. Cô có chút ngạc nhiên:
- Lúc nhỏ sao? Tuệ Sam quay lại với bức vẽ, qua những gì anh miêu tả, cô vẽ nên bức chân dụng của một bé gái tầm bảy tuổi. Trong quá trình vẽ, khi hình ảnh cô bé dần hiện rõ qua từng đường nét, Tuệ Sam chợt nhận thấy sự quen thuộc đến ngỡ ngàng. Tuy nhiên đó chỉ là cảm giác, ngoài ra cô không thể nhớ ra đã từng gặp cô bé này ở đâu và khi nào.
- Em vẽ rất giống, giống đến từng chi tiết. Bức tranh thật sự rất sống động, dù cô chưa từng gặp đứa bé ấy, chỉ qua lời của anh miêu tả mà vẽ nên. Nhưng tỉ lệ từng bộ phận trên gương mặt rất chuẩn.
Cô ngước nhìn anh: - Tại sao anh lại muốn em vẽ chân dung của cô bé này? Anh nói gặp cô bé ấy lúc nhỏ, rốt cuộc là thế nào? Niên Thường nở nụ cười, cô không hề biết rằng, mọi chuyện đều nằm trong tính toán của anh.
Chẳng vô cớ mà anh bảo cô vẽ chân dung cô bé ấy: "Cô ấy thật sự không nhận ra."
Anh hôn lên tóc cô: - Lúc còn nhỏ, anh đã từng gặp cô bé ấy. Suốt năm năm liền, mỗi năm một lần đầu gặp nhau vào dịp nghỉ hè. Cô bé còn bảo sau này nhất định sẽ trở thành cô dâu của anh.
Tuệ Sam không ghen với quá khứ, nhưng cô lại thấy khó hiểu khi anh muốn cô vẽ lại chân dung của cô gái đó. - Anh còn nhớ đến cô ấy à?
Câu hỏi lời này khiến Niên Thường thật khó trả lời, nếu cô biết được sự thật, cô sẽ cảm thấy câu hỏi của mình có chút gì đó khá buồn cười. - Không, anh chỉ có em thôi.
Tuệ Sam ôm lấy cổ anh, hôm nay anh còn muốn chọc cô ghen, Ngạn Niên Thường thật lắm trò. - Anh nói mỗi năm đều gặp nhau vào dịp nghỉ hè sao? Anh cười thầm, xem ra cô thật sự rất để tâm đến chuyện tình cảm" trong quá khứ của anh. Niên Thường không giấu giếm, tường tận nói:
- Năm anh mười
Vật to lớn liên tục cọ xát bên ngoài búp hoa, có chút khiêu khích trêu ghẹo. Dần dần tiến sâu vào trong, khoái cảm dâng cao, cô đưa tay bịt miệng vì sợ phát ra những âm thanh của sự thăng hoa vì không muốn người bên ngoài nghe thấy.
Vậy ra màn "vật lộn" này chính là nguyên do của câu nói "không sợ vào nhầm" của anh sao? Đi cắm trại cùng công ty nhưng lại theo một cách rất "riêng tư".
Niên Thường nắm chặt cổ tay cô ghì xuống giường, mút lấy nụ hôn hồng hào, bên dưới thâm nhập vào ra, những cú húp mạnh mẽ chạm đến nơi sâu thẳm tận cùng. Lại thêm sự kích thích nhũ hoa nhạy cảm, cô không kiềm chế được mà thốt ra vài âm thanh gợi cảm:
- Ưm...ưm...
Anh bỗng tăng tốc, khoái cảm bất chợt dâng cao, đầu óc cô trống rỗng, cả cơ thể bủn rủn, một thứ cảm giác sung sướng bủa vây vắt kiệt sức lực.
Tuệ Sam đặt tay lên ngực anh, chạm vào cơ thể rắn chắc, cơ bụng quyến rũ hiện rõ mồn một.
Anh cúi người hôn lên chiếc cổ trắng ngần, cô bấu nhẹ vào vai anh, bên dưới đang co thắt dữ dội.
Niên Thường ghé sát vào tai cô, vừa nút nhẹ vành tai vừa cất lời:
- Em giữ anh chặt quá.
Cô đưa tay chạm vào mặt anh, Niên Thường chiếm lấy đôi môi mềm mại, đưa lưỡi luồn sâu vào bên trong, tận hưởng dư vị ngọt ngào.
Không khí bên ngoài tuy lạnh nhưng bên trong căn lều của hai người lại rất ấm, nhiệt độ tăng cao. Hai cơ thể vận động không ngừng nghỉ, quấn lấy nhau cả đêm dài.
Thư viện tĩnh lặng, cô ngồi trong lòng anh, trên tay của cô là một bìa nhựa kê giấy vẽ và một cây bút. Tuệ Sam ngước nhìn Niên Thường. - Anh miêu tả người đó thử xem. Em không chắc là em sẽ giống hệt, nhưng em nghĩ cũng được tầm bảy tám phần.
Niên Thường hôn lên tóc cô, đột nhiên hôm nay anh bảo muốn cô vẽ giúp chân dung của một người, nhưng anh lại không có bất kỳ hình ảnh nào của người đó. Anh miêu tả chi tiết về dung mạo của người đó: - Cô bé ấy có gương mặt bầu bĩnh, đôi mắt to tròn, sống mũi cao, đôi môi trái tim và...một nụ cười rất thiên thần,...
Tuệ Sam phác họa những nét vẽ trên giấy, chẳng hiểu sao trong lòng bắt đầu dâng lên cảm giác "hơi ghen ghen".
Cô không nhịn được nên cất lời:
- Cô bé đó là ai vậy anh? Niên Thường dường như nhận ra giọng điệu có hơi khác thường của cô, anh mỉm cười, cố tình "châm dầu vào lửa":
- Cô ấy là người trong mộng của anh. Tuệ Sam dừng bút, vẻ mặt của cô chẳng chút vui vẻ, không thấy cô nói gì, anh vòng tay ôm vai cô từ phía sau: - Sao vậy? Sao lại không vẽ nữa. Cô bỗng cắn vào tay anh, cắn yêu nhẹ nhàng nhưng cũng hơi đau như một sự trừng phạt:
- Anh tự đi mà vẽ. Cô vừa định ngồi dậy thì anh vội ôm chặt cô giữ lại: - Thôi mà, anh đùa đó. Em ghen sao? Bị nói trúng tim đen, cô cố lấy lại chút phong độ:
- Ai mà thèm ghen.
Niên Thường cúi đầu hôn lên má cô: - Em đang dối lòng. Cô quay nhẹ người ra phía sau nhìn anh:
- Em... Chưa kịp nói hết câu anh đã đặt lên môi cô một nụ hôn.
- Anh đùa thôi. Đó là một cô bé anh gặp lúc nhỏ. Cô có chút ngạc nhiên:
- Lúc nhỏ sao? Tuệ Sam quay lại với bức vẽ, qua những gì anh miêu tả, cô vẽ nên bức chân dụng của một bé gái tầm bảy tuổi. Trong quá trình vẽ, khi hình ảnh cô bé dần hiện rõ qua từng đường nét, Tuệ Sam chợt nhận thấy sự quen thuộc đến ngỡ ngàng. Tuy nhiên đó chỉ là cảm giác, ngoài ra cô không thể nhớ ra đã từng gặp cô bé này ở đâu và khi nào.
- Em vẽ rất giống, giống đến từng chi tiết. Bức tranh thật sự rất sống động, dù cô chưa từng gặp đứa bé ấy, chỉ qua lời của anh miêu tả mà vẽ nên. Nhưng tỉ lệ từng bộ phận trên gương mặt rất chuẩn.
Cô ngước nhìn anh: - Tại sao anh lại muốn em vẽ chân dung của cô bé này? Anh nói gặp cô bé ấy lúc nhỏ, rốt cuộc là thế nào? Niên Thường nở nụ cười, cô không hề biết rằng, mọi chuyện đều nằm trong tính toán của anh.
Chẳng vô cớ mà anh bảo cô vẽ chân dung cô bé ấy: "Cô ấy thật sự không nhận ra."
Anh hôn lên tóc cô: - Lúc còn nhỏ, anh đã từng gặp cô bé ấy. Suốt năm năm liền, mỗi năm một lần đầu gặp nhau vào dịp nghỉ hè. Cô bé còn bảo sau này nhất định sẽ trở thành cô dâu của anh.
Tuệ Sam không ghen với quá khứ, nhưng cô lại thấy khó hiểu khi anh muốn cô vẽ lại chân dung của cô gái đó. - Anh còn nhớ đến cô ấy à?
Câu hỏi lời này khiến Niên Thường thật khó trả lời, nếu cô biết được sự thật, cô sẽ cảm thấy câu hỏi của mình có chút gì đó khá buồn cười. - Không, anh chỉ có em thôi.
Tuệ Sam ôm lấy cổ anh, hôm nay anh còn muốn chọc cô ghen, Ngạn Niên Thường thật lắm trò. - Anh nói mỗi năm đều gặp nhau vào dịp nghỉ hè sao? Anh cười thầm, xem ra cô thật sự rất để tâm đến chuyện tình cảm" trong quá khứ của anh. Niên Thường không giấu giếm, tường tận nói:
- Năm anh mười