Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35 - Em còn đến đây làm gì?
Đáng lẽ ra cô phải vui khi nghe thấy mình đã được tự do. Nhưng bây giờ cô đang rất đau lòng, rất chơi vơi. Niên Thường vứt bỏ cô sao? Thời hạn hợp đồng chưa hết mà anh đã chán cô rồi?
- Anh...anh nói gì vậy chứ? Anh bỏ em sao?
Anh nghe nhỏ nhẹ đáp:
- Anh không bỏ em, mà anh đang thực hiện điều em muốn. Chẳng phải em đã rất mong chờ ngày được thoát khỏi anh?
Giọng cô nghẹn đi, nước mắt vô thức rơi chẳng thể kiểm soát:
- Thời hạn hợp đồng vẫn còn, bây giờ anh đột ngột bảo dừng lại. Anh xem em là gì chứ? Một món hàng thôi à?
Anh không nhìn thấy tâm trạng của cô lúc này, chỉ biết giọng cô đang nghẹn đi, dường như cô đang khóc. Niên Thường không lý giải, cô khóc là vì điều gì.
- Từ lúc bắt đầu đến giờ, anh luôn xem em là người yêu của anh. Nhưng anh biết em rất hận anh. Anh đã nhìn thấy những bức tranh em vẽ từ khi em dọn về sống cùng anh. Những hình ảnh về người con gái ngồi buồn bã, trói buộc bản thân trong bốn bức tường tuyệt vọng. Từ sau hôm nay, anh sẽ không xuất hiện trước mắt em nữa. Xin lỗi em, vì tất cả.
Quá bất ngờ trước quyết định buông tay của anh, cảm giác trong lòng cô thất vọng tràn trề. Phút nhất thời cô đã không thể bình tĩnh được:
- Ngạn Niên Thường, anh là đồ xấu xa. Em ghét anh.
Tiếng bước chân xa dần, âm thanh mở cửa vang lên, thoáng chốc căn phòng tĩnh lặng, chỉ còn mình anh ngồi cô đơn trên giường:
- Cô ấy...bỏ đi rồi.
Tuy lòng đau như cắt, nhưng anh vẫn cố gượng nụ cười vì đã giải thoát cho người anh yêu.
Vừa ra khỏi cổng bệnh viện, cô bắt taxi một mạch đến nhà của Ái Xuân.
Nghe cô vừa khóc vừa kể lại câu chuyện, Ái Xuân vỗ vai cô an ủi:
- Đừng khóc nữa mà. Theo như cậu kể, thì anh ấy là vì yêu cậu nên mới muốn buông tay đó chứ.
Cô đưa mắt đẫm lệ nhìn cô ấy:
- Nhưng mà mình không muốn. Tên Ngạn Niên Thường đó đúng là thất thường, đột nhiên bảo dừng lại. Không cho mình quyền quyết định gì cả.
Ái Xuân dịu giọng:
- Mình lại thấy ngược lại. Quyền quyết định hoàn toàn nằm trong tay cậu. Có vẻ như hiện giờ Ngạn Niên Thường đang rất tự ti về tình cảm của bản thân cũng như việc quá tuyệt vọng vì nghĩ rằng cậu không hề yêu anh ấy.
Tuệ Sam hít hít, nhìn Ái Xuân bằng ánh mắt buồn bã:
- Vậy bây giờ mình phải làm sao đây?
Cô ấy lấy khăn giấy lau nước mắt của Tuệ Sam, dù chưa có người yêu nhưng lại phải làm quân sự tư vấn cho cô bạn thân:
- Cậu nói rõ tình cảm của cậu dành cho anh ấy đi. Hơn nửa năm qua, anh ấy đã không ngừng theo đuổi cậu, yêu thương cậu dù biết ngay từ đầu, người cậu muốn ở cạnh là Thiên Mạch. Bây giờ chỉ còn bước cuối cùng để ở cạnh nhau, mọi chuyện hoàn toàn do quyết định của cậu. Đừng nên bỏ lỡ.
Cô hiểu rõ những lời Ái Xuân khuyên nhủ, nhưng nếu cô ấy nhìn thấy sự hạ quyết tâm buông bỏ tình cảm của anh, cô ấy sẽ càng thấu hiểu cảm xúc và sự khó khăn trong cô.
Chợt cô nhớ ra:
- Mình quên mất, anh ấy vẫn chưa ăn gì cả. Mình phải đi rồi. Tạm biệt cậu.
Vừa dứt lời cô đã đứng dậy rời đi, Ái Xuân nhìn theo cô, rõ ràng quan tâm người ta đến vậy mà cứ chần chừ không chịu nói ra tình cảm thật trong lòng.
Cô quay trở lại bệnh viện, khẽ mở cửa, Niên Thường vẫn đang ngồi trên giường, anh im lặng lắng nghe tiếng động, cô mua thức ăn cho anh. Thức ăn lúc nãy cô mua đã nguội lạnh cả, Niên Thường chẳng hề động vào.
Mở thức ăn vương vãi trên sàn khi nãy do anh hất đổ thì đã được dọn sạch. Chắc người tạp vụ cũng bàng hoàng chẳng biết chuyện gì đã xảy ra.
Tuệ Sam bước đến gần anh, đặt thức ăn xuống chiếc bàn nhỏ cạnh giường. Anh chưa nghe qua hơi thở, nhưng mùi hương lavender trên cơ thể cô thì chẳng lẫn vào đâu được.
Niên Thường cất lời lạnh lùng:
- Em còn đến đây làm gì?
Cô chợt ôm chầm lấy anh, tại sao anh lại từ bỏ khi cô đã nhận ra anh là người đàn ông ấm áp đến nhường nào, người mà cô muốn ở bên cạnh.
- Em muốn ở cạnh anh.
Bây giờ cô nói ra mấy lời thật lòng, anh lại không đủ tự tin để tin lời cô nói là vì cô có tình cảm với anh. Niên Thường thật sự đã buông bỏ mọi thứ trong vô vọng:
- Em đừng lo chuyện của Giang Thiên Mạch. Anh hứa với em, tuyệt đối không động đến chức vụ CEO của anh ta.
- Anh...anh nói gì vậy chứ? Anh bỏ em sao?
Anh nghe nhỏ nhẹ đáp:
- Anh không bỏ em, mà anh đang thực hiện điều em muốn. Chẳng phải em đã rất mong chờ ngày được thoát khỏi anh?
Giọng cô nghẹn đi, nước mắt vô thức rơi chẳng thể kiểm soát:
- Thời hạn hợp đồng vẫn còn, bây giờ anh đột ngột bảo dừng lại. Anh xem em là gì chứ? Một món hàng thôi à?
Anh không nhìn thấy tâm trạng của cô lúc này, chỉ biết giọng cô đang nghẹn đi, dường như cô đang khóc. Niên Thường không lý giải, cô khóc là vì điều gì.
- Từ lúc bắt đầu đến giờ, anh luôn xem em là người yêu của anh. Nhưng anh biết em rất hận anh. Anh đã nhìn thấy những bức tranh em vẽ từ khi em dọn về sống cùng anh. Những hình ảnh về người con gái ngồi buồn bã, trói buộc bản thân trong bốn bức tường tuyệt vọng. Từ sau hôm nay, anh sẽ không xuất hiện trước mắt em nữa. Xin lỗi em, vì tất cả.
Quá bất ngờ trước quyết định buông tay của anh, cảm giác trong lòng cô thất vọng tràn trề. Phút nhất thời cô đã không thể bình tĩnh được:
- Ngạn Niên Thường, anh là đồ xấu xa. Em ghét anh.
Tiếng bước chân xa dần, âm thanh mở cửa vang lên, thoáng chốc căn phòng tĩnh lặng, chỉ còn mình anh ngồi cô đơn trên giường:
- Cô ấy...bỏ đi rồi.
Tuy lòng đau như cắt, nhưng anh vẫn cố gượng nụ cười vì đã giải thoát cho người anh yêu.
Vừa ra khỏi cổng bệnh viện, cô bắt taxi một mạch đến nhà của Ái Xuân.
Nghe cô vừa khóc vừa kể lại câu chuyện, Ái Xuân vỗ vai cô an ủi:
- Đừng khóc nữa mà. Theo như cậu kể, thì anh ấy là vì yêu cậu nên mới muốn buông tay đó chứ.
Cô đưa mắt đẫm lệ nhìn cô ấy:
- Nhưng mà mình không muốn. Tên Ngạn Niên Thường đó đúng là thất thường, đột nhiên bảo dừng lại. Không cho mình quyền quyết định gì cả.
Ái Xuân dịu giọng:
- Mình lại thấy ngược lại. Quyền quyết định hoàn toàn nằm trong tay cậu. Có vẻ như hiện giờ Ngạn Niên Thường đang rất tự ti về tình cảm của bản thân cũng như việc quá tuyệt vọng vì nghĩ rằng cậu không hề yêu anh ấy.
Tuệ Sam hít hít, nhìn Ái Xuân bằng ánh mắt buồn bã:
- Vậy bây giờ mình phải làm sao đây?
Cô ấy lấy khăn giấy lau nước mắt của Tuệ Sam, dù chưa có người yêu nhưng lại phải làm quân sự tư vấn cho cô bạn thân:
- Cậu nói rõ tình cảm của cậu dành cho anh ấy đi. Hơn nửa năm qua, anh ấy đã không ngừng theo đuổi cậu, yêu thương cậu dù biết ngay từ đầu, người cậu muốn ở cạnh là Thiên Mạch. Bây giờ chỉ còn bước cuối cùng để ở cạnh nhau, mọi chuyện hoàn toàn do quyết định của cậu. Đừng nên bỏ lỡ.
Cô hiểu rõ những lời Ái Xuân khuyên nhủ, nhưng nếu cô ấy nhìn thấy sự hạ quyết tâm buông bỏ tình cảm của anh, cô ấy sẽ càng thấu hiểu cảm xúc và sự khó khăn trong cô.
Chợt cô nhớ ra:
- Mình quên mất, anh ấy vẫn chưa ăn gì cả. Mình phải đi rồi. Tạm biệt cậu.
Vừa dứt lời cô đã đứng dậy rời đi, Ái Xuân nhìn theo cô, rõ ràng quan tâm người ta đến vậy mà cứ chần chừ không chịu nói ra tình cảm thật trong lòng.
Cô quay trở lại bệnh viện, khẽ mở cửa, Niên Thường vẫn đang ngồi trên giường, anh im lặng lắng nghe tiếng động, cô mua thức ăn cho anh. Thức ăn lúc nãy cô mua đã nguội lạnh cả, Niên Thường chẳng hề động vào.
Mở thức ăn vương vãi trên sàn khi nãy do anh hất đổ thì đã được dọn sạch. Chắc người tạp vụ cũng bàng hoàng chẳng biết chuyện gì đã xảy ra.
Tuệ Sam bước đến gần anh, đặt thức ăn xuống chiếc bàn nhỏ cạnh giường. Anh chưa nghe qua hơi thở, nhưng mùi hương lavender trên cơ thể cô thì chẳng lẫn vào đâu được.
Niên Thường cất lời lạnh lùng:
- Em còn đến đây làm gì?
Cô chợt ôm chầm lấy anh, tại sao anh lại từ bỏ khi cô đã nhận ra anh là người đàn ông ấm áp đến nhường nào, người mà cô muốn ở bên cạnh.
- Em muốn ở cạnh anh.
Bây giờ cô nói ra mấy lời thật lòng, anh lại không đủ tự tin để tin lời cô nói là vì cô có tình cảm với anh. Niên Thường thật sự đã buông bỏ mọi thứ trong vô vọng:
- Em đừng lo chuyện của Giang Thiên Mạch. Anh hứa với em, tuyệt đối không động đến chức vụ CEO của anh ta.