Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31- Không thể bỏ mặc hay vì em chỉ có anh ta?
Ánh mắt anh tiếc nuối nhìn cô, Tuệ Sam nhìn về phía bàn làm việc của mình:
- Lỡ có chuyện gì gấp thì sao?
Anh đành buông cô ra, Tuệ Sam bước đến nghe điện thoại, chẳng rõ đầu dây bên kia nói gì, nhưng trông cô rất hốt hoảng. Vẻ mặt của cô sững sờ, Niên Thường lo lắng nhìn cô, thấy cô vừa cúp máy anh liền hỏi:
- Có chuyện gì vậy em?
Cô nói trong vội vã:
- Thiên Mạch bị té cầu thang ở chung cư anh ấy đang sống. Hiện đã được đưa vào bệnh viện. Bây giờ em phải đến bệnh viện xem sao.
Cô lấy túi xách định rời đi thì anh liền nắm tay cô giữ lại:
- Anh ta không thiếu người chăm sóc, em khẩn trương như vậy làm gì?
Cơn ghen bất chợt ập đến khiến anh trở nên cọc cằn và không thể suy nghĩ thấu đáo.
Tuệ Sam nhíu mày, tâm trí cô đang rối bời nên cũng chẳng giữ được bình tĩnh:
- Anh ấy đang bị thương, tình trạng còn chưa rõ. Thiên Mạch ở Lịch Xuyên không có ai thân thích cả. Em không thể bỏ mặc anh ấy được.
Lúc này tâm trí anh chỉ hiện hữu cơn ghen bộc phát nên không khống chế được lời lẽ thốt ra.
- Không thể bỏ mặc hay vì em chỉ có anh ta? Người em yêu chỉ có Giang Thiên Mạch thôi đúng không?
Cô biết anh đang mất bình tĩnh, nhưng bây giờ cô không có thời gian để dỗ dành hay giải thích với anh.
Tuệ Sam vì tình cảnh gấp gáp nên lời nói cũng không kiềm nén được:
- Anh đừng ích kỷ như vậy. Bây giờ em phải đến bệnh viện xem tình hình của anh ấy.
Niên Thường nhìn người mình yêu bằng ánh mắt chất chứa đầy sự thất vọng:
- Được. Là anh ích kỷ. Em muốn đến với anh ta thì cứ đi đi, anh không quản em nữa.
Tuệ Sam có chút chần chừ vì thái độ của anh khiến cô lo lắng. Nhưng rồi cô cũng đành cất bước lướt đi qua anh.
Tuệ Sam đến bệnh viện, sau thời gian chờ đợi cấp cứu thì Thiên Mạch được đưa ra phòng hồi sức. Trong suốt quá trình chữa trị, anh ấy vẫn rất tỉnh táo. Hậu quả của tai nạn là anh ấy bị gãy tay trái, phải bó bột hai tháng, còn lại thì vẫn ổn. Nguyên do vụ té ngã cũng được người dân ở chung cư phát hiện ra. Có ai đó đã vô tình làm đổ một loại dung dịch như dầu ăn trên các bậc thang. Chính Vì vậy Thiên Mạch mới bị té ngã. Anh ấy có thói quen đi thang bộ thể dục từ tầng năm anh ấy đang sinh sống nên mới xảy ra sự cố. Người dân ở chung cư thấy vậy liền gọi cấp cứu, dò trong điện thoại của Thiên Mạch thấy anh ấy lưu tên cô là "em gái", họ nghĩ cô là người thân của anh ấy nên đã gọi cho cô báo tin. Thiên Mạch muốn tranh thủ giờ nghỉ trưa trở về nhà giải quyết chút việc, nào ngờ chỉ đi bằng thang bộ cũng xảy ra chuyện xui xẻo. Cô mua thức ăn cho anh ấy, tuy tay phải không bị gãy nhưng vì cú té ngã nên cũng bị ảnh hưởng, dẫn đến đau nhức. Tuệ Sam đút cho Thiên Mạch, cẩn trọng chăm sóc trúc mã, nhưng bây giờ cô đã có bạch mã hoàng tử trong lòng mình. - Cám ơn em. Vì anh mà em phải nghỉ một buổi làm. Cô mỉm cười: - Anh đừng khách sáo, chúng ta xem nhau như anh em một nhà mà. Thiên Mạch không khỏi ngạc nhiên khi hôm nay cô dứt khoát thốt ra câu "anh em một nhà" một cách thoải mái, nhẹ nhàng đến vậy. Thiên Mạch biết rõ trước đây cô có tình cảm với anh ấy. Tuệ Sam sẽ không vui nếu Thiên Mạch nhận định mối quan hệ của cả hai chỉ là anh em, nhưng sao bây giờ cô lại chấp nhận điều này? Trong lòng Thiên Mạch chợt có chút hụt hẫng. Phải chẳng có không giữ, mất đừng tìm". Trước đây Thiên Mạch xem việc cô ở bên cạnh như một điều hiển nhiên, quen thuộc với điều đó nên nào sợ mất cô. Ngỡ như dù anh ấy có đi đâu, làm gì, với ai, cô cũng sẽ ở đó và luôn chờ anh ấy.
Nhưng hôm nay, cô đã cho Thiên Mạch thấy rõ, cô đã khác xưa rồi. Chợt Thiên Mạch nắm lấy tay cô khiến Tuệ Sam rất bất ngờ: - Anh cảm thấy có vẻ như anh đã bỏ qua một điều gì đó rất quan trọng. Cô vội rút tay lại, nở nụ cười ngượng vì khó hiểu: - Ý anh là sao? Thiên Mạch nhận thấy hành động của cô cứ như đang khướt từ đi sự ngọt ngào từ anh ấy. - Anh...anh chỉ muốn cám ơn em thôi. Đến lúc muốn nói ra cảm xúc trong lòng thì Thiên Mạch khựng lại. Là do anh ấy cần thêm thời gian để khẳng định lại tình cảm của bản thân hay vì khi nghiêm túc đối mặt với cô để nói về tình cảm nam nữ một cách đột ngột lại chẳng hề dễ dàng? - Anh đã cám ơn em rồi mà. Anh cứ như vậy em thấy anh em mình xa cách lắm đấy. Cô liên tục nói cả hai là "anh em", phải chăng Tuệ Sam đã từ bỏ tình cảm dành cho Thiên Mạch và sự chờ đợi anh ấy suốt ngần ấy năm qua?
- Lỡ có chuyện gì gấp thì sao?
Anh đành buông cô ra, Tuệ Sam bước đến nghe điện thoại, chẳng rõ đầu dây bên kia nói gì, nhưng trông cô rất hốt hoảng. Vẻ mặt của cô sững sờ, Niên Thường lo lắng nhìn cô, thấy cô vừa cúp máy anh liền hỏi:
- Có chuyện gì vậy em?
Cô nói trong vội vã:
- Thiên Mạch bị té cầu thang ở chung cư anh ấy đang sống. Hiện đã được đưa vào bệnh viện. Bây giờ em phải đến bệnh viện xem sao.
Cô lấy túi xách định rời đi thì anh liền nắm tay cô giữ lại:
- Anh ta không thiếu người chăm sóc, em khẩn trương như vậy làm gì?
Cơn ghen bất chợt ập đến khiến anh trở nên cọc cằn và không thể suy nghĩ thấu đáo.
Tuệ Sam nhíu mày, tâm trí cô đang rối bời nên cũng chẳng giữ được bình tĩnh:
- Anh ấy đang bị thương, tình trạng còn chưa rõ. Thiên Mạch ở Lịch Xuyên không có ai thân thích cả. Em không thể bỏ mặc anh ấy được.
Lúc này tâm trí anh chỉ hiện hữu cơn ghen bộc phát nên không khống chế được lời lẽ thốt ra.
- Không thể bỏ mặc hay vì em chỉ có anh ta? Người em yêu chỉ có Giang Thiên Mạch thôi đúng không?
Cô biết anh đang mất bình tĩnh, nhưng bây giờ cô không có thời gian để dỗ dành hay giải thích với anh.
Tuệ Sam vì tình cảnh gấp gáp nên lời nói cũng không kiềm nén được:
- Anh đừng ích kỷ như vậy. Bây giờ em phải đến bệnh viện xem tình hình của anh ấy.
Niên Thường nhìn người mình yêu bằng ánh mắt chất chứa đầy sự thất vọng:
- Được. Là anh ích kỷ. Em muốn đến với anh ta thì cứ đi đi, anh không quản em nữa.
Tuệ Sam có chút chần chừ vì thái độ của anh khiến cô lo lắng. Nhưng rồi cô cũng đành cất bước lướt đi qua anh.
Tuệ Sam đến bệnh viện, sau thời gian chờ đợi cấp cứu thì Thiên Mạch được đưa ra phòng hồi sức. Trong suốt quá trình chữa trị, anh ấy vẫn rất tỉnh táo. Hậu quả của tai nạn là anh ấy bị gãy tay trái, phải bó bột hai tháng, còn lại thì vẫn ổn. Nguyên do vụ té ngã cũng được người dân ở chung cư phát hiện ra. Có ai đó đã vô tình làm đổ một loại dung dịch như dầu ăn trên các bậc thang. Chính Vì vậy Thiên Mạch mới bị té ngã. Anh ấy có thói quen đi thang bộ thể dục từ tầng năm anh ấy đang sinh sống nên mới xảy ra sự cố. Người dân ở chung cư thấy vậy liền gọi cấp cứu, dò trong điện thoại của Thiên Mạch thấy anh ấy lưu tên cô là "em gái", họ nghĩ cô là người thân của anh ấy nên đã gọi cho cô báo tin. Thiên Mạch muốn tranh thủ giờ nghỉ trưa trở về nhà giải quyết chút việc, nào ngờ chỉ đi bằng thang bộ cũng xảy ra chuyện xui xẻo. Cô mua thức ăn cho anh ấy, tuy tay phải không bị gãy nhưng vì cú té ngã nên cũng bị ảnh hưởng, dẫn đến đau nhức. Tuệ Sam đút cho Thiên Mạch, cẩn trọng chăm sóc trúc mã, nhưng bây giờ cô đã có bạch mã hoàng tử trong lòng mình. - Cám ơn em. Vì anh mà em phải nghỉ một buổi làm. Cô mỉm cười: - Anh đừng khách sáo, chúng ta xem nhau như anh em một nhà mà. Thiên Mạch không khỏi ngạc nhiên khi hôm nay cô dứt khoát thốt ra câu "anh em một nhà" một cách thoải mái, nhẹ nhàng đến vậy. Thiên Mạch biết rõ trước đây cô có tình cảm với anh ấy. Tuệ Sam sẽ không vui nếu Thiên Mạch nhận định mối quan hệ của cả hai chỉ là anh em, nhưng sao bây giờ cô lại chấp nhận điều này? Trong lòng Thiên Mạch chợt có chút hụt hẫng. Phải chẳng có không giữ, mất đừng tìm". Trước đây Thiên Mạch xem việc cô ở bên cạnh như một điều hiển nhiên, quen thuộc với điều đó nên nào sợ mất cô. Ngỡ như dù anh ấy có đi đâu, làm gì, với ai, cô cũng sẽ ở đó và luôn chờ anh ấy.
Nhưng hôm nay, cô đã cho Thiên Mạch thấy rõ, cô đã khác xưa rồi. Chợt Thiên Mạch nắm lấy tay cô khiến Tuệ Sam rất bất ngờ: - Anh cảm thấy có vẻ như anh đã bỏ qua một điều gì đó rất quan trọng. Cô vội rút tay lại, nở nụ cười ngượng vì khó hiểu: - Ý anh là sao? Thiên Mạch nhận thấy hành động của cô cứ như đang khướt từ đi sự ngọt ngào từ anh ấy. - Anh...anh chỉ muốn cám ơn em thôi. Đến lúc muốn nói ra cảm xúc trong lòng thì Thiên Mạch khựng lại. Là do anh ấy cần thêm thời gian để khẳng định lại tình cảm của bản thân hay vì khi nghiêm túc đối mặt với cô để nói về tình cảm nam nữ một cách đột ngột lại chẳng hề dễ dàng? - Anh đã cám ơn em rồi mà. Anh cứ như vậy em thấy anh em mình xa cách lắm đấy. Cô liên tục nói cả hai là "anh em", phải chăng Tuệ Sam đã từ bỏ tình cảm dành cho Thiên Mạch và sự chờ đợi anh ấy suốt ngần ấy năm qua?