Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 0
"Dương Minh, cậu lén lén lút lút làm gì thế".
Lúc này, Dương Minh vừa mới vứt cặp sách vào chỗ ngồi, đang chuẩn bị chuồn ra ngoài đánh bóng bàn một lát, nhưng còn chưa đi tới cửa phòng đã nghe một âm thanh rất lạnh lùng nhưng rất ngọt ngào quát lên phía sau hắn, Dương Minh giật mình sau lưng nhất thời cảm thấy lạnh giá.
"A, đây không phải lớp phó đại nhân sao, tìm tiểu nhân có việc gì?" Dương Minh xoay người lại, tươi cười nói.
Người vừa mắng Dương Minh đúng là Lớp phó học tập và cũng là Ủy viên ban chấp hành của trường Trầm Mộng Nghiên, Dương Minh vốn là một người trời không sợ đất không sợ, giáo viên chủ nhiệm nói đều là nghe tai trái, lọt ra tai phải, nhưng hết lần này đến lần khác lại rất e ngại cô bé này.
Đây cũng không phải là e ngại, thật ra có một nguyên nhân quan trọng đó là Dương Minh ngay từ đầu đã thầm mến Trầm Mộng Nghiên, nhưng Dương Minh cũng biết hai người căn bản không thể có gì, bình thường có thể ở bên Trầm Mộng Nghiên đều là những học sinh xuất sắc nhất trong ban, mà mình nói dễ nghe một chút là
" lựa chọn sau cùng", nói không dễ nghe chính là kẻ bỏ đi.
Mặc dù biết rõ hai người không thể xuất hiện gì, nhưng Dương Minh cho tới bây giờ vẫn rất dịu dàng với Trầm Mộng Nghiên, nếu đổi lại người khác hù dọa Dương Minh như vậy, đã sớm bị hắn cho một song phi.
"Dương Minh, cậu mỗi ngày đến muộn cũng không tính, nhưng lúc này mới vừa vào phòng học chưa đến một phút đồng hồ, sao đã đi ra ngoài?" Trầm Mộng Nghiên nghiêm mặt, lạnh nhạt nói.
"Trần lớp phó, bạn không nên nói tôi như vậy được không? Tôi một tuần nhiều nhất đến muộn năm ngày mà thôi, sao có thể nói mỗi ngày đều đến muộn chứ. Hơn nữa tôi lúc này đang buồn quá nên phải đi WC ngay" Dương Minh bật thốt ra lời này, nhưng sau khi nói xong hắn lại hối hận, mình ngày hôm qua đã dùng lý do này để chuồn khỏi Trầm Mộng Nghiên, hôm nay không nghĩ tới lại lặp lại một lần nữa.
Năm ngày? Trầm Mộng Nghiên sửng sốt, lập tức đã hiểu ra, tên này thật đúng là làm người ta tức giận.
"Mắc tiểu? Cậu làm gì mà sáng nào cũng mắc tiểu vậy?" Quả nhiên Trầm Mộng Nghiên không dễ lừa, lập tức nói xuyên ý định của hắn,
" Sáng hôm qua đã mắc tiểu, ha ha, cậu đi tiêu cũng lợi hại thật, vừa đi đã là một ngày, tôi còn tưởng rằng cậu rơi xuống WC rồi chứ".
"Ồ…, chuyện ngày hôm qua lát nữa nói sau, tôi phải đi giải quyết vấn đề sinh lý đã" Dương Minh chính mình cũng không biết tại sao phải giải thích với cô ta như vậy, nhưng là nhớ tới sáng nay mình đã vừa mới gặp Lý Đại Cương lớp tám, hai người đã hẹn nhau cùng đi đánh bóng bàn, nên muốn chạy thật nhanh, nếu không lát nữa giáo viên chủ nhiệm đến tất nhiên không dễ chuồn.
"Cậu đứng lại cho tôi" Trầm Mộng Nghiên trong lòng mặc dù không thích kẻ lười biếng như Dương Minh, nhưng là lớp trưởng, nàng cảm thấy mình có nghĩa vụ quảy việc này,
" Dương Minh, bây giờ đã là tháng ba, còn chưa đến nửa năm nữa sẽ đến kỳ thi, cậu cứ như vậy thì sao có thể đỗ đại học chứ".
"Lợn có thể thi đỗ đại học, tôi không đi" Dương Minh vẻ mặt đau khổ nói, làm cho hắn đi thi đại học? Tốt hơn hết là làm cho hắn hái trăng trên trời còn dễ hơn, Dương Minh bây giờ ngoại trừ tiết văn học còn có thể nghe hiểu được giáo viên đang nói gì, những thứ như vật lý, hóa học nghe không khác gì giờ ngoại ngữ.
"Cậu mắng ai là lợn" Trầm Mộng Nghiên trầm mặt xuống, tức giận nói.
"Ồ, tôi không nói bạn là lợn" Dương Minh lúc này mới cảm giác được lời vừa rồi của mình có nghĩa khác, người thông minh như Trầm Mộng Nghiên khẳng định có thể đỗ đại học, mà mình lại còn nói lợn có thể thi đỗ, bảo sao Trầm Mộng Nghiên không mất hứng, vì vậy vội vàng cười nói,
" Bạn cũng biết, tôi ăn nói không tốt, viết một câu văn thì cũng là một câu đầy khuyết điểm, có thời gian phải đi học văn học".
Trầm Mộng Nghiên nghe Dương Minh nói như vậy, vẻ mặt cũng tốt hơn rất nhiều, nàng cũng biết cân lượng của Dương Minh, quan trọng nhất là nàng rõ ràng Dương Minh là người mặc dù không thích học, còn thường xuyên trốn tiết hút thuốc, đánh nhau, nhưng tính cách lại rất tốt, hay mở miệng nói đùa là chuyện bình thường, nhưng tuyệt đối không tùy tiện lăng nhục người khác.
"Dương Minh, tôi biết cậu lại muốn trốn tiết, cậu cũng không cần dùng đủ loại lý do lừa tôi, cậu cho rằng tôi không có óc sao? Hôm nay ông nội cậu vào viện, ngày mai ông cậu qua đời, ngày kia tảo mộ cho ông cậu, ngày kìa nói cho tôi biết cậu đi chúc thọ ông, cậu xem quá nhiều phim kinh dị, hay là ông cậu đội mồ sống dậy?" Trầm Mộng Nghiên lúc này cũng đã xé rách da mặt, chuẩn bị khuyên bảo Dương Minh một trận.
"Trầm Mộng Nghiên, bạn cũng biết tôi là người như thế nào, tôi bây giờ ngay cả chương trình học của cấp một cũng không biết, bạn làm cho tôi học, tôi học cái gì?" Dương Minh thấy Trầm Mộng Nghiên cắn chặt mình không chịu buông, cũng chuẩn bị nói lý với nàng, làm cho nàng hoàn toàn buông tha mình.
Ài, cô bé này, muốn đẹp có đẹp, muốn dáng người có dáng người, nếu có thể ở phương diện khác theo mình không bỏ, như vậy có phải tốt không, ý dâm bắt đầu dâng lên trong lòng Dương Minh.
"Vậy cậu càng không thể buông tha, bây giờ còn ba tháng nữa là thi tốt nghiệp, nói dài cũng không dài, nhưng nói ngắn cũng không ngắn. Chỉ cần bạn cố gắng, tôi tin rằng sẽ có thành tựu, ít nhất có thể đỗ vào một học nghề" Trầm Mộng Nghiên tiếp tục nói,
" Cậu không nghe nói có một câu, có công mài sắt, có ngày lên kim sao?"
"Sắt có thể mài thành kim, nhưng gỗ chỉ có thể làm tăm, tài liệu không đúng, cố gắng đến đâu cũng vô dụng" Dương Minh bĩu môi nói.
"Cậu!" Trầm Mộng Nghiên tức giận, Dương Minh này, ngươi nói hắn là ngu nhưng ngụy biện lại rất giỏi.
"Mộng Nghiên, bạn phí lời với nó làm gì, nó muốn làm gì cứ để hắn làm, làm cho hắn ở lại trường đúng là làm rối loạn kỷ luật học đường" Đúng lúc này, lớp trưởng Vương Chí Đào đã đi tới, khinh thường nhìn Dương Minh, nói với Trầm Mộng Nghiên.
Trầm Mộng Nghiên nghe xong khẽ cau mày, nàng có chút không thích thái độ khinh người quá đáng của Vương Chí Đào này.
"A, Vương Chí Đào nói đúng, tôi ở lại lớp sẽ ảnh hưởng đến các bạn khác" Dương Minh mặc dù rất bất mãn với vẻ khinh thường của Vương Chí Đào dành cho mình, nhưng có thể chạy khỏi phòng học mới là quan trọng, nói xong lập tức xoay người chạy ra ngoài.
"Dương Minh" Trầm Mộng Nghiên cắn môi dậm chân, từng mắt nhìn Vương Chí Đào một cái, nói,
" Tôi vốn muốn khuyên bảo cậu ấy chăm chỉ học tập, cậu lại phá tôi".
"Mộng Nghiên, bạn suy nghĩ thật ngây thơ, Dương Minh là ai? Cậu ta nếu có thể học đã sớm học, chúng ta không phải loại người như cậu ta, sau này ít để ý đến loại người này" Vương Chí Đào vừa cười vừa nói.
"Phòng học nhiều người như vậy, đừng gọi tôi là Mộng Nghiên" Trầm Mộng Nghiên bất mãn nói, nhưng không có tức giận. Trong lòng nàng vẫn có chút cảm tình với Vương Chí Đào, dù sao người ta đẹp trai, thành tích học tập lại cao, là bạch mã hoàng tử trong mắt rất nhiều cô bé, nhưng Trầm Mộng Nghiên biết bây giờ không phải là lúc nghĩ đến chuyện này, học mới là quan trọng nhất.
Vương Chí Đào thấy Trầm Mộng Nghiên cũng không giận hắn, miệng nở nụ cười. Thực ra hắn không phải cố ý nhằm vào Dương Minh, chỉ là hắn thấy Trầm Mộng Nghiên suốt ngày dây dưa với người con trai này nên cảm thấy khó chịu, theo hắn thấy, Trầm Mộng Nghiên đã là người yêu của hắn.
Lúc này, Dương Minh vừa mới vứt cặp sách vào chỗ ngồi, đang chuẩn bị chuồn ra ngoài đánh bóng bàn một lát, nhưng còn chưa đi tới cửa phòng đã nghe một âm thanh rất lạnh lùng nhưng rất ngọt ngào quát lên phía sau hắn, Dương Minh giật mình sau lưng nhất thời cảm thấy lạnh giá.
"A, đây không phải lớp phó đại nhân sao, tìm tiểu nhân có việc gì?" Dương Minh xoay người lại, tươi cười nói.
Người vừa mắng Dương Minh đúng là Lớp phó học tập và cũng là Ủy viên ban chấp hành của trường Trầm Mộng Nghiên, Dương Minh vốn là một người trời không sợ đất không sợ, giáo viên chủ nhiệm nói đều là nghe tai trái, lọt ra tai phải, nhưng hết lần này đến lần khác lại rất e ngại cô bé này.
Đây cũng không phải là e ngại, thật ra có một nguyên nhân quan trọng đó là Dương Minh ngay từ đầu đã thầm mến Trầm Mộng Nghiên, nhưng Dương Minh cũng biết hai người căn bản không thể có gì, bình thường có thể ở bên Trầm Mộng Nghiên đều là những học sinh xuất sắc nhất trong ban, mà mình nói dễ nghe một chút là
" lựa chọn sau cùng", nói không dễ nghe chính là kẻ bỏ đi.
Mặc dù biết rõ hai người không thể xuất hiện gì, nhưng Dương Minh cho tới bây giờ vẫn rất dịu dàng với Trầm Mộng Nghiên, nếu đổi lại người khác hù dọa Dương Minh như vậy, đã sớm bị hắn cho một song phi.
"Dương Minh, cậu mỗi ngày đến muộn cũng không tính, nhưng lúc này mới vừa vào phòng học chưa đến một phút đồng hồ, sao đã đi ra ngoài?" Trầm Mộng Nghiên nghiêm mặt, lạnh nhạt nói.
"Trần lớp phó, bạn không nên nói tôi như vậy được không? Tôi một tuần nhiều nhất đến muộn năm ngày mà thôi, sao có thể nói mỗi ngày đều đến muộn chứ. Hơn nữa tôi lúc này đang buồn quá nên phải đi WC ngay" Dương Minh bật thốt ra lời này, nhưng sau khi nói xong hắn lại hối hận, mình ngày hôm qua đã dùng lý do này để chuồn khỏi Trầm Mộng Nghiên, hôm nay không nghĩ tới lại lặp lại một lần nữa.
Năm ngày? Trầm Mộng Nghiên sửng sốt, lập tức đã hiểu ra, tên này thật đúng là làm người ta tức giận.
"Mắc tiểu? Cậu làm gì mà sáng nào cũng mắc tiểu vậy?" Quả nhiên Trầm Mộng Nghiên không dễ lừa, lập tức nói xuyên ý định của hắn,
" Sáng hôm qua đã mắc tiểu, ha ha, cậu đi tiêu cũng lợi hại thật, vừa đi đã là một ngày, tôi còn tưởng rằng cậu rơi xuống WC rồi chứ".
"Ồ…, chuyện ngày hôm qua lát nữa nói sau, tôi phải đi giải quyết vấn đề sinh lý đã" Dương Minh chính mình cũng không biết tại sao phải giải thích với cô ta như vậy, nhưng là nhớ tới sáng nay mình đã vừa mới gặp Lý Đại Cương lớp tám, hai người đã hẹn nhau cùng đi đánh bóng bàn, nên muốn chạy thật nhanh, nếu không lát nữa giáo viên chủ nhiệm đến tất nhiên không dễ chuồn.
"Cậu đứng lại cho tôi" Trầm Mộng Nghiên trong lòng mặc dù không thích kẻ lười biếng như Dương Minh, nhưng là lớp trưởng, nàng cảm thấy mình có nghĩa vụ quảy việc này,
" Dương Minh, bây giờ đã là tháng ba, còn chưa đến nửa năm nữa sẽ đến kỳ thi, cậu cứ như vậy thì sao có thể đỗ đại học chứ".
"Lợn có thể thi đỗ đại học, tôi không đi" Dương Minh vẻ mặt đau khổ nói, làm cho hắn đi thi đại học? Tốt hơn hết là làm cho hắn hái trăng trên trời còn dễ hơn, Dương Minh bây giờ ngoại trừ tiết văn học còn có thể nghe hiểu được giáo viên đang nói gì, những thứ như vật lý, hóa học nghe không khác gì giờ ngoại ngữ.
"Cậu mắng ai là lợn" Trầm Mộng Nghiên trầm mặt xuống, tức giận nói.
"Ồ, tôi không nói bạn là lợn" Dương Minh lúc này mới cảm giác được lời vừa rồi của mình có nghĩa khác, người thông minh như Trầm Mộng Nghiên khẳng định có thể đỗ đại học, mà mình lại còn nói lợn có thể thi đỗ, bảo sao Trầm Mộng Nghiên không mất hứng, vì vậy vội vàng cười nói,
" Bạn cũng biết, tôi ăn nói không tốt, viết một câu văn thì cũng là một câu đầy khuyết điểm, có thời gian phải đi học văn học".
Trầm Mộng Nghiên nghe Dương Minh nói như vậy, vẻ mặt cũng tốt hơn rất nhiều, nàng cũng biết cân lượng của Dương Minh, quan trọng nhất là nàng rõ ràng Dương Minh là người mặc dù không thích học, còn thường xuyên trốn tiết hút thuốc, đánh nhau, nhưng tính cách lại rất tốt, hay mở miệng nói đùa là chuyện bình thường, nhưng tuyệt đối không tùy tiện lăng nhục người khác.
"Dương Minh, tôi biết cậu lại muốn trốn tiết, cậu cũng không cần dùng đủ loại lý do lừa tôi, cậu cho rằng tôi không có óc sao? Hôm nay ông nội cậu vào viện, ngày mai ông cậu qua đời, ngày kia tảo mộ cho ông cậu, ngày kìa nói cho tôi biết cậu đi chúc thọ ông, cậu xem quá nhiều phim kinh dị, hay là ông cậu đội mồ sống dậy?" Trầm Mộng Nghiên lúc này cũng đã xé rách da mặt, chuẩn bị khuyên bảo Dương Minh một trận.
"Trầm Mộng Nghiên, bạn cũng biết tôi là người như thế nào, tôi bây giờ ngay cả chương trình học của cấp một cũng không biết, bạn làm cho tôi học, tôi học cái gì?" Dương Minh thấy Trầm Mộng Nghiên cắn chặt mình không chịu buông, cũng chuẩn bị nói lý với nàng, làm cho nàng hoàn toàn buông tha mình.
Ài, cô bé này, muốn đẹp có đẹp, muốn dáng người có dáng người, nếu có thể ở phương diện khác theo mình không bỏ, như vậy có phải tốt không, ý dâm bắt đầu dâng lên trong lòng Dương Minh.
"Vậy cậu càng không thể buông tha, bây giờ còn ba tháng nữa là thi tốt nghiệp, nói dài cũng không dài, nhưng nói ngắn cũng không ngắn. Chỉ cần bạn cố gắng, tôi tin rằng sẽ có thành tựu, ít nhất có thể đỗ vào một học nghề" Trầm Mộng Nghiên tiếp tục nói,
" Cậu không nghe nói có một câu, có công mài sắt, có ngày lên kim sao?"
"Sắt có thể mài thành kim, nhưng gỗ chỉ có thể làm tăm, tài liệu không đúng, cố gắng đến đâu cũng vô dụng" Dương Minh bĩu môi nói.
"Cậu!" Trầm Mộng Nghiên tức giận, Dương Minh này, ngươi nói hắn là ngu nhưng ngụy biện lại rất giỏi.
"Mộng Nghiên, bạn phí lời với nó làm gì, nó muốn làm gì cứ để hắn làm, làm cho hắn ở lại trường đúng là làm rối loạn kỷ luật học đường" Đúng lúc này, lớp trưởng Vương Chí Đào đã đi tới, khinh thường nhìn Dương Minh, nói với Trầm Mộng Nghiên.
Trầm Mộng Nghiên nghe xong khẽ cau mày, nàng có chút không thích thái độ khinh người quá đáng của Vương Chí Đào này.
"A, Vương Chí Đào nói đúng, tôi ở lại lớp sẽ ảnh hưởng đến các bạn khác" Dương Minh mặc dù rất bất mãn với vẻ khinh thường của Vương Chí Đào dành cho mình, nhưng có thể chạy khỏi phòng học mới là quan trọng, nói xong lập tức xoay người chạy ra ngoài.
"Dương Minh" Trầm Mộng Nghiên cắn môi dậm chân, từng mắt nhìn Vương Chí Đào một cái, nói,
" Tôi vốn muốn khuyên bảo cậu ấy chăm chỉ học tập, cậu lại phá tôi".
"Mộng Nghiên, bạn suy nghĩ thật ngây thơ, Dương Minh là ai? Cậu ta nếu có thể học đã sớm học, chúng ta không phải loại người như cậu ta, sau này ít để ý đến loại người này" Vương Chí Đào vừa cười vừa nói.
"Phòng học nhiều người như vậy, đừng gọi tôi là Mộng Nghiên" Trầm Mộng Nghiên bất mãn nói, nhưng không có tức giận. Trong lòng nàng vẫn có chút cảm tình với Vương Chí Đào, dù sao người ta đẹp trai, thành tích học tập lại cao, là bạch mã hoàng tử trong mắt rất nhiều cô bé, nhưng Trầm Mộng Nghiên biết bây giờ không phải là lúc nghĩ đến chuyện này, học mới là quan trọng nhất.
Vương Chí Đào thấy Trầm Mộng Nghiên cũng không giận hắn, miệng nở nụ cười. Thực ra hắn không phải cố ý nhằm vào Dương Minh, chỉ là hắn thấy Trầm Mộng Nghiên suốt ngày dây dưa với người con trai này nên cảm thấy khó chịu, theo hắn thấy, Trầm Mộng Nghiên đã là người yêu của hắn.