Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67
Lại Hướng Cánh đồng Tuyết Hoang
Từ khi bé cưng rời đi, Vân Cảnh càng thêm bận rộn. Hơn nữa tộc giao long và tộc Tự Quy khơi mào xung đột, hắn chưa bao giờ rảnh rỗi.
Rồi tiếp đó, Vân Tuyền và Huyền Mặc cùng Bá Hạ Vương tiến hành đàm phán bình ổn chiến sự, lại được báo cho biết, điều kiện là tộc Tự Quy và tộc Giao Long đều chia thiên hạ, để Vân Nhị trở thành Vương kế nhiệm của tộc Phụ Hý. Có thể nghĩ lần đàm phán này tan rã không vui, tám phương đại lục vẫn bị vây trong khối lửa chiến tranh đầy hỗn loạn.
Nhìn Vân Cảnh trầm mặc cả ngày, Tuyết CẦu lòng nóng như lửa đốt, cũng hiểu được thời cơ không đợi người. sự luẩn quẩn của nàng chỉ có thể hại thêm nhiều người thống khổ hơn, vì thế thời khắc cuối cùng nàng đưa ra quyết định.
Trích Hiên những ngày này đều luôn làm bạn bên nàng, cho dù tuyết Cầu chỉ coi hắn là không khí hờ hững như thế, hắn vẫn thủy chung mỉm cười đợi, chỉ có ngya lúc Vân Cảnh đi ra mới yên lặng tiêu sái rời đi.
Một ngày này, Tuyết Cầu lại chủ động tới tìm Trích Hiên tao nhã, lúc hắn đang đầy ngạc nhiên, thì rất bình tĩnh nói, “Trích Hiên, nếu để ngươi gạt mọi người mang ta tới một chỗ, ngươi có can đảm này không?”
“Nàng định đi đâu?” Trích hiên cười ôn hòa, cũng không nói đồng ý hay không, hắn rất hứng thú nhìn Tuyết Cầu, trong mắt ngập tràn tò mò.
“Phương Bắc”
“Lãnh địa Phương Bắc ư?” Trích Hiên chau mày, hắn nhớ được lãnh địa phương bắc thuộc về quản hạt của tộc Tù Bò, chắc không phải nhớ con quá nên muốn gạt người lén đi sao? Hay là…
Tuyết Cầu chỉ cười không nói, cứ để hắn tạm thời tin rằng nàng thật sự là muốn đi lãnh địa Phương Bắc đi.
Trích Hiên thấy Tuyết Cầu không đáp, cũng không hỏi gì nhiều, chỉ thoáng do dự rồi cười đáp, “Cũng được, khi nào lên đường?”
“Càng sớm càng tốt”
“Ý nàng là hôm nay đi luôn”
“Cũng không phải không thể” Tuyết Cầu gật gật đầu, nói là gạt mọi người, thực ra chính là muốn giấu mình Vân Cảnh thôi.
“giữa ta và nàng tuy vô duyên, nhưng Trích Hiên vẫn cảm thấy nàng thú vị, ha ha, vậy thì đi thôi” Nói xong Trích Hiên liền ôm lấy eo Tuyết Cầu, trong nháy mắt vọt lên không.
Tuyết Cầu nhìn Côn Lôn càng ngày càng xa mình, bỗng cảm thương vạn phần, lần này đi, chẳng biết còn có thể trở về nữa không…
Hai người đi thẳng một mạch chẳng nói gì, từ Tây tới Bắc cũng mất nửa ngày, trên một đường cũng sẽ đi qua chỗ ở tộc Tự Quy ở phía Đông Bắc, tộc giao long đã nhiều ngày bình yên trở lại, vì thế coi như an toàn tới lãnh địa phương bắc.
Chỉ là Tuyết CẦu chưa kêu ngừng, Trích Hiên cũng không tự ý ngừng lại. Mãi đi thẳng tới con suối Bỉ Dự trên lãnh địa phương Bắc, Tuyết Cầu mới kéo ống tay áo Trích Hiên lại.
Trích Hiên ngầm hiểu, đem Tuyết CẦu tới bên con suối Bỉ Dực, lại không rõ ý nàng là gì.
“Trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm cây liền cành. Chỉ tiếc trên đời này có năng lực thành toàn cũng chỉ có sánh vai bên nhau, cả cành lẫn cây hữu tình quấn quít, khúc mắc vài thập niên, cuối cùng cũng phải kết thúc, sợ là ngay từ đầu chúng ta sai rồi, vì thế cứ đi sai mãi” Tuyết CẦu duỗi tay cho vào trong nước suối, khiến mấy chú cá vàng Bỉ Dực lượn lờ chung quanh, đôi mắt trong suốt hiện lên trong suối thêm bi thương và đau đớn. Lời này không phải là nói với Trích Hiên mà chính là nói với chính nàng.
Trích Hiên không biết chuyện của ba người, tự dưng nghe hồ đồ, những cũng thông minh trầm mặc, chỉ lõng bõng mấy tiếng bên tai.
“Trích Hiên, bắt cho ta hai con cá đi” Tuyết CẦu lấy từ trong túi Càn Khôn mang theo một dụng cụ, lại múc chút nước suối, lúc này mới ngửa đầu mỉm cười nhìn về phía Trích Hiên.
Trích Hiên run sợ một lát, hắn chưa b oa giờ cảm thấy cô gái trước mắt có đặc biệt gì, thậm chí nhìn bề ngoài bình thường như vậy. NHưng hiện giờ nụ cười ấy nở rộ khiến hắn suýt rung rinh, tựa như có ma lực nào đó chạm phải tận đáy lòng hắn. “Được” Hắn cự tuyệt không được thì cười, rồi ôn hòa cuộn ống tay áo lên.
Do sợ dùng phép thuật là tổn thương tới cá Bỉ Dực, trích Hiên đành thò tay xuống dưới suối bắt. Chật vật một hồi, cuối cùng cũng bắt được hai con cá Bỉ Dực bỏ vòa nồi.
Hắn muốn xem xem, dự liệu thế nào, Tuyết CẦu cũng phải quan sát nồi cá một nữa rồi bỗng xoay người nở nụ cười, “A a, Trích Hiên, người khác đúng là giúp người hoàn thành ước vọng Nguyệt lão, mà ngươi lại là kẻ ác se duyên ha. Ha ha, hai con cá này rõ ràng là cá đực, ngươi chắc không phải muốn chúng đồng tính đó chứ?”
Trích Hiên bị Tuyết Cầu nói vậy mặt lúc tái lúc đỏ, đành bất đắc dĩ bắt thêm hai con cá cái nữa, cuối cùng Bỉ Dực cũng thành đôi.
Tuyết CẦu nhìn đôi cá Bỉ Dực gắn bó cận kề bên nhau, cuối cùng cất một tiếng than nhẹ, lập tức ôm cẩn thận trong lòng, ngẩng đầu bảo Trích Hiên, “Dẫn ta đi gặp Huyền Mặc”
“Nàng….”
“Từ khi Vân Cảnh trở về Côn Lôn đã sớm không gặp người rồi, hắn chẳng đếm xỉa gì tới chuyện của ngươi, không có nghĩa là ta cũng sẽ một mắt nhắm một mắt mở được” Tuyết Cầu nưgnf cười, vẻ mặt bất giác nghiêm túc mấy phần, “Năm đó Vân Nhị đưa ngươi tới cung Nguyệt Miện, cũng chỉ vì làm bạn với ta, sợ là hiện tại hắn nói quá lãng phí cơ hội, lãng phí một cơ hội quang minh chính đại. Ngươi thấy thế nào, Trích Hiên”
Trích Hiên trầm mặc, lúc này mới cất tiếng cười khẽ, “Thật đúng là bội phục sức tưởng tượng của nàng đó, nếu ta nói là nàng đoán sai thì sao?”
“Người có thể ẩn nhẫn mà không phát hiện nhiều năm nhất định không làm chuyện vô tình vô nghĩa, nếu không Vân Nhị cũng sẽ không mang tới đả kích nặng thế cho tộc Phụ Hý. Vì vậy ngươi vẫn muốn tiếp tục kiên trì nữa sao?”
“Nàng lúc nào thì biết được thân phận của ta?”
“Cũng chẳng nói là lúc nào, chỉ nghĩ chút thì chỉ có thể đưa ra kết luận phù hợp này thôi”
“Ha ha, vậy Trích Hiên hỏi nàng, vì sao nàng lại phải đi gặp tộc trưởng tộc giao long chứ?” Trong lòng Trích Hiên biết bản thân mình đã không cần phủ nhận nữa, cũng thoải mái thừa nhận.
“Trích Hiên, ngươi chẳng qua chỉ là con cờ của Vân Nhị, vì mạng nhỏ của mình mà nghĩ đi, hay vẫn muốn làm một con cờ tiến từng bước sáng suốt chứ” Tuyết CẦu bỗng cười rộ lên, lập tức kéo tay Trích Hiên, “Được rồi, nói thì nói thế, chúng ta vẫn phải tới kịp hồng Nghê trước khi trời tối thì tốt hơn, chẳng phải ta sợ những thú dữ kia không có mắt đem ta và ngươi nuốt chửng vào bụng sao”
Trích Hiên cười hiền hòa, cũng không giận, tiện đà bay vút lên không trung, hướng về vùng Cực Bắc.
Chỉ là ngoài họ dự liệu, lúc mới bay vào Cánh Đồng Tuyết Hoang, thì đã gặp ngay quân đội tộc giao long đóng quân ở đó, số lượng mãnh thú xưa nhiều, giờ chẳng thấy bóng dáng nào.
Trong lúc hai người đang kinh ngạc, thì đã bị mười binh lính tộc giao long vây lại, dùng binh khí sắc nhọn lên cổ hai người họ, sử dụng pháp lực trong không khí, bất giác áp bức người, khiến Trích Hiên không chịu nổi nhíu mày.
Tuyết CẦu vì được Huyền Mặc tặng cho nàng chiếc gương nên pháp lực này chẳng có ảnh hưởng nào với nàng, hơn nữa những binh lính này đều là dưới trướng Minh Nguyệt, nàng ngây người mười năm ở hồng Nghê, giờ phút này dĩ nhiên là ỷ lại không sợ, “Minh Nguyệt trị quân nghiêm thật, hiện giờ hắn đang ở đâu thế?”
“To gan, con yêu nữ mắt đỏ này đến tột cùng là kẻ nào, dám gọi thẳng tên tục của đại nhân vậy” Một trong những binh lính thấy Tuyết CẦu và Trích hiên lạ mặt, lại không giống như sứ giả tộc Tự Quy phái đến, tự dưng hiểu nhầm là người cửu tộc tới gây sự.
“Thứ cho tiểu nữ vô lễ lúc trước, ta là sứ giả hòa đàm từ Côn Lôn đến, muốn gặp đại nhân Minh Nguyệt, cũng muốn ngài ấy hỗ trợ dẫn tới gặp tộc trưởng đại nhân các người, xin hỏi các vị có phải thông báo gì không” Tuyết Cầu vô tình chọc vào phiền toái, dĩ nhiên đổi giọng, tạm thời viện cớ nghĩ, không phải vì muốn gặp Huyền Mặc mà không muốn tốn chút nước bọt.
“hòa đàm à? Chúng ta vẫn chưa nghe đại nhân nói qua, không phải là thích khách đó chứ?”
Trong lòng Tuyết Cầu thầm mắng tên này thật ngu xuẩn, nếu nói trên đời này có thể lừa được Huyền Mặc giảo hoạt, thì thừa dịp hắn chưa kịp chuẩn bị sai thích khách tới giết, bàn về tộc giao long trên dưới hiểu rất rõ Huyền Mặc, chỉ sợ còn không bằng nàng ở bên cạnh hắn ngắn ngủn mười năm.
“Không dám, tiểu nữ tử tuy nhiên có được vinh hạnh gặp mặt đại nhân Minh Nguyệt vài lần, lần hòa đàm này chính là phụng mệnh Nhị điện hạ tộc Phụ Hý, đối với tộc Giao long chỉ có tốt hơn mà thôi”|
Binh lính tộc giao này sau khi nghe xong thì cùng nhìn nhau, nửa tin nửa ngờ chỉ sợ đúng như lời Tuyết Cầu nói vậy. Mãi lâu sau, một trong những người đó ra dáng thủ lĩnh nháy mắt với người bên cạnh, thấy hắn đi trước một bước lúc này mới mở miệng, “Một khi đã vậy, bất luận là gian tế hay khách quý, kính xin theo ta tới tạm nghỉ trong quân doanh, đợi đại nhân Minh Nguyệt tới định đoạt”
Nói là quân doanh, thực chất là nhà tù quân doanh chuyên áp giải con tin, dù không bị còng tay, cũng khiến cho Trích Hiên tức giận mãi. Tuyết Cầu ngược lại cũng vẫn bình tĩnh, tự tin đi vào nhà tù, xuất thần nhìn đôi cá Bỉ Dực trong nồi, chẳng biết đang nghĩ gì nữa.
Tiếng kêu rên, cầu xin tha thứ, chửi rủa, ngập tràn bên tai như từ địa ngục vẳng tới vậy, đã chứng kiến chiến tranh tàn khốc, cũng biểu lộ sinh mạng thật sự yếu ớt. Đến Trích Hiên cũng không chịu nổi gai ốc nổi đầy mình, hắn thấy Tuyết CẦu trước sau như một mặt không chút thay đổi, nên nhịn không được mở miệng hỏi, “Nàng muốn gặp Huyền mặc, họ lại đem nhốt nàng tại đây, nàng không lo mình chưa kịp gặp hắn thì mạng đã mất sao?”
“Có huynh ở đây sợ gì chứ” Tuyết Cầu ngước mắt cười, đôi mắt đỏ chẳng có chút ẩn ý cười cười.
Trích Hiên lưng chợt lạnh, đang thấy hối hận bản thân mình nhất thời xúc động, lại thấy Tuyết Cầu nở nụ cười tự tin, vẻ mặt khuynh thành động lòng người như vậy, “Chỉ có hắn chết vì ta sao đạo lý nào ta lại chết bởi hắn chứ”
Lúc hai người nói chuyện, từ xa truyền tới tiếng chân vài người bước, kèm theo nhóm tù phạm kêu rên, thấy càng kinh hãi hơn.
Tuyết CẦu nhếch môi cười, hơi thở nhè nhẹ, “Cuối cùng cũng tới rồi”