-
Vĩ thanh
Vĩ thanh
Bảy năm sau, tiểu vương tôn Mạc Kiếm Anh lúc bấy giờ mới gần năm tuổi, được Mạc Quân vô cùng cưng chiều vì dù còn nhỏ đã sớm bộc lộ tính cách phóng khoáng, thẳng thắn, đáng yêu giống hệt mẫu thân. Kiếm Anh cũng cực kỳ sùng bái mẫu thân, luôn cho rằng chính trực, chuẩn mực như người không có gì là không tốt.
Cho đến một ngày nọ.
Dạo ấy, Kiếm Anh vô cùng thích chơi cùng Mạc Tranh, tiểu quận chúa của Ngũ vương. Có điều ngoài Kiếm Anh ra còn có Mạc Hoa – trưởng nữ của Cửu vương và công chúa cầu thân Yến Dung – cũng thích Mạc Tranh. Mạc Hoa bấy giờ đã bảy tuổi thông minh lanh lợi, thường cậy lớn bắt nạt tiểu vương tôn trước mặt Tranh nhi. Một lần, Mạc Hoa xỉa ngón tay mũm mĩm vào Kiếm Anh, lớn tiếng bảo: “Phụ thân ta nói hoàng tộc đều tên chỉ có hai chữ. Kẻ nào tên càng nhiều chữ thì càng ngu ngốc.” Kiếm Anh cảm thấy cực kỳ mất mặt. Quyết định quay trở vể hỏi cho ra lẽ.
Thiên Anh và Mạc Quân đang ngồi trong thư phòng, bỗng nghe thấy ba tiếng gõ điềm đạm, chậm rãi. Nàng bèn cất tiếng: “Mời vào!”
Ngay lập tức, cửa thư phòng bật mở, Kiếm Anh phóng vụt tơi trước mặt hai người, có vẻ vừa rồi đã phải rất kiềm chế.
“Tiểu Kiếm, có chuyện gì vậy?” Mạc Quân ngạc nhiên nhìn hài tử.
Thằng bé mím mím môi, rất nghiêm túc mà thuật lại lời Mạc Hoa nói.
“Chỉ thế thôi hả?” Mạc Quân cười lớn khiến Tiểu Kiếm xấu hổ không thôi. Nó ngước nhìn mẫu thân cầu cứu. Thiên Anh nhẹ nhàng giải thích: “Phụ thân đặt tên con là Kiếm Anh, nghĩa là kiếm và hoa anh đào. Toàn cõi này không có ai có cái tên vừa mạnh mẽ vừa hào hoa như con đâu, con nên giải thích với Hoa nhi như thế!”
Tiểu Kiếm cau mày: “Hoa nhi dứt khoát không hiểu mà sẽ chỉ cười vào mũi mình.” Nghĩ vậy, nó lại quay sang phía phụ thân. Cúi mình soạn công văn, phụ thân nó vô tư đáp: “Nếu ta nhớ không nhầm, mẫu thân của Hoa nhi tên đầy đủ là Triệu Vương Thanh Nữ Yến Dung.”
Hai mắt Tiểu Kiếm sáng rực nhìn phụ thân bất chấp lời mẫu thân bên cạnh “Trả đũa con gái là không hay đâu.” Nó cung kính cảm tạ song thân rồi lui ra ngoài. Lần này, Hoa nhi nhất định sẽ rất mất mặt cho mà xem.
Quả thật là mất mặt, đến nỗi Hoa nhi liền xúi Tranh nhi không chơi với Tiểu Kiếm nữa. Chiều hôm sau, Tiểu Kiếm rầu rĩ ngồi trên ghế mềm trong thư phòng chơi trò gấp giấy.
“Sao lại buồn rầu như vậy, Tiểu Kiếm?” Thiên Anh ngồi xuống trước mặt con, dò hỏi.
“Tranh nhi không chơi cùng con nữa.”
“Ai cũng có lòng tự trọng, nếu người ta không cần mình nữa thì mình không việc gì phải cần người ta cả.”
“Vâng!” Nó lí nhí.
Mạc Quân hứng thú nghe nàng nói, một lát cũng đến ngồi cạnh nàng, vỗ vai Tiểu Kiếm, khuyên nhủ: “Nghe phụ thân nói này, mỹ nhân thiên hạ không thiếu, nhưng chỉ độc dược mới mê hoặc được lòng người. Nếu con cứ yếu đuối như thế này, làm sao thành độc dược của nữ nhân được đây?”
Tiểu Kiếm lại sùng bái nhìn phụ thân trong khi Thiên Anh càu nhàu với Mạc Quân: “Xúc phạm giới tính!” Còn chàng thì cười lớn.
Sau hai việc đó, Tiểu Kiếm hoàn toàn thấu hiểu được rằng mẫu thân của nó có thể đúng là nữ trung hào kiệt, thông minh xuất sắc, nhưng nàng luôn thua trong tay phụ thân. Không phải bởi phụ thân quá toàn năng mà chỉ vì mẫu thân làm chuyện gì cũng quang minh chính đại, thẳng thắn cương trực, còn phụ thân nó thủ đoạn đầy mình, gian hùng xảo trá, so với mẫu thân còn đáng hâm mộ hơn nhiều!
Trong Vọng Nguyệt lâu, Thiên Anh vừa rót hai chén trà cừa trao đổi với Mạc Quân: “Tiểu Kiếm còn nhỏ, để con học nền tảng đạo đức rồi hãy dạy con những chiêu biến thái của chàng đi!”
Chàng cười vui vẻ, ôm nàng đặt ngồi trên thành lan can, cắn nhẹ mũi nàng. “Con rất thông minh, khả năng tiếp thu tốt hơn nàng tưởng đấy!” Vừa nói chàng vừa nhớ đến chiều qua, Tiểu Kiếm tới thư phòng tìm mình, lén lút nhìn quanh để đảm bảo mẫu thân mà nó sùng bái không có mặt ở đó, đoạn đến trước mặt chàng, hùng hồn tuyên bố: “Con muốn trở thành người gian hùng như phụ thân. Phụ thân, xin hãy hướng dẫn con!” Khiến chàng phải vận sức toàn thân mới giữ được vẻ trang nghiêm mà đáp lại: “Được!”
***
“Một tháng nữa, ta sẽ gửi con đi học võ ở núi Ngự Long.” Chàng thông báo.
“Đến lúc rồi ư?” Nàng hỏi.
“So với tuổi nên đi học là hơi lớn rồi. Phải học khi xương cốt còn mềm.”
“Vâng!” Nàng ôm lấy thắt lưng chàng, vùi mặt vào cổ chàng, thở dài. Đó lại là một điểm chàng rất thích ở nàng, rất hiểu chuyện, rất rõ ràng. Nàng có thể yêu con vô cùng nhưng tuyệt nhiên sẽ không để tình cảm nữ nhi thường tình ảnh hưởng đến tương lai của con.
Nàng bỗng cắn nhẹ lên cổ chàng: “Em muốn có con gái.”
Chàng mừng rỡ: “Nàng muốn sinh thêm rồi sao?”
Nàng không trả lời mà nói tiếp: “Nhưng giờ hơi lớn tuổi mất rồi.”
Chàng xoa lưng nàng, thấp giọng an ủi: “Không lớn. Ta mới ba mươi tư. Phụ hoàng bốn mươi lăm còn có Cửu đệ mà.”
“Không nói chàng.”
“Nàng lại càng nhỏ.”
Nàng vẫn tiếp tục: “Em sẽ nuôi mèo, một đàn mười hai con.”
Chàng liền kéo nàng ra: “Không được, ta muốn có con gái. Chúng ta sẽ sinh con gái trước đã!”
“Được!” Nàng đáp gòn gọn một từ, sau đó hôn lên nụ cười sung sướng của chàng.
***
Một năm sau đó, Thiên Anh hạ sinh người con thứ hai. Bà đỡ ôm lấy đứa trẻ đỏ hỏn tới cho Mạc Quân lúc này sốt ruột đi đi lại lại trước cửa phòng, mừng rỡ thông báo: “Vương gia, chúc mừng vương gia! Là một tiểu vương tôn!” Mạc Quân nhướng mày, cúi đầu nhìn đứa trẻ, sờ sờ má, cười lớn, đoạn quay sang Trần quản gia và đám gia nhân đang há miệng kinh ngạc, tuyên bố: “Nhị thiếu gia tên gọi Mạc Duệ Anh!” Rồi quay gót vào phòng.
Chàng bước đến bên giường, nắm tay Thiên Anh, nói nhỏ: “Anh nhi, con… con trai giống ta lắm!”
“Đừng hòng! Không ai ngã hai lần cùng một chỗ đâu.”
Đáp lại là tiếng cười lớn của Mạc Quân.
Tiểu vương tôn Mạc Kiếm Anh lúc này đã đọc thông viết thạo, nghe tin mẫu thân sinh đệ đệ liền vội vã biên về nhà lá thư vẻn vẹn một dòng: “Mẫu thân, con mới đi chưa lâu, người đã không còn cần con nữa rồi.”
Mạc Quân thản nhiên viết lại cho trưởng nam hai dòng: “Cố gắng học tập. Đến lúc em trai đi học, đừng làm mất mặt thiên triều.”
***
Hơn một năm sau đó, vào một ngày mùa đông, Thiên Anh hạ sinh người con thứ ba. Mạc Quân ngồi bên giường, nắm lấy tay nàng, nhìn khuôn mặt mệt mỏi của nàng, thì thầm: “Là con gái, xinh đẹp giống nàng.”
Nàng cười rạng rỡ: “Thế là tốt rồi.”
Chàng hôn lên má nàng: “Sau này, nàng có thể an tâm muôi một đàn mèo mười hai con rồi.”
“Ai nói mười ai? Mười sáu, cả chàng và ba đứa nhỏ nữa.” Nàng hóm hỉnh đáp rồi ngủ thiếp đi.
Mạc Quân ngây người nhìn nàng, hôn lên môi nàng thật nồng nàn rồi mới rời khỏi phòng.
Lại có thư của Tiểu Kiếm gửi về, cũng chỉ một dòng ngắn ngủi: “Mẫu thân, con sắp thành tài trở về rồi. Người đừng vì có đệ đệ và muội muội mà quên con.”
Chàng lại thản nhiên biên trả lại ba dòng: “Mẫu thân sắp nuôi mèo. Cố gắng học tập. Không về càng tốt.”
Buông bút, chàng nhìn nắng vàng như mật trải thảm trên nền sân phủ tuyết. Chàng nghĩ về tình yêu của mình dành cho nàng, nỗi trầm mê của mình với nàng, trong chốc lát quyết định rằng tên con gái của chàng sẽ là Mạc Trầm Anh.
Phải! Con gái của chàng là Trầm Anh.
***
“Em hứa một này em sẽ trở về,
Em sẽ giữ chàng an toàn,
Em sẽ giữ chàng bình an
Lúc này, mọi chuyện điên rồ quá
Em chẳng biết làm sao mà ngăn lại.
Em hiểu chúng ta còn nhiều điều cần nói,
Nhưng em không thể ở lại,
Hãy cứ để em ôm thêm một chút,
Hãy nhận lấy một phần trái tim em,
Biến nó thành của chàng
Để khi chúng ta cách xa
Chàng sẽ chẳng cô đơn…
Đêm nay, khi chìm vào giấc ngủ,
Chàng hãy nhớ rằng
Chúng ta nằm dưới cùng một trời sao…”
Hết
Bảy năm sau, tiểu vương tôn Mạc Kiếm Anh lúc bấy giờ mới gần năm tuổi, được Mạc Quân vô cùng cưng chiều vì dù còn nhỏ đã sớm bộc lộ tính cách phóng khoáng, thẳng thắn, đáng yêu giống hệt mẫu thân. Kiếm Anh cũng cực kỳ sùng bái mẫu thân, luôn cho rằng chính trực, chuẩn mực như người không có gì là không tốt.
Cho đến một ngày nọ.
Dạo ấy, Kiếm Anh vô cùng thích chơi cùng Mạc Tranh, tiểu quận chúa của Ngũ vương. Có điều ngoài Kiếm Anh ra còn có Mạc Hoa – trưởng nữ của Cửu vương và công chúa cầu thân Yến Dung – cũng thích Mạc Tranh. Mạc Hoa bấy giờ đã bảy tuổi thông minh lanh lợi, thường cậy lớn bắt nạt tiểu vương tôn trước mặt Tranh nhi. Một lần, Mạc Hoa xỉa ngón tay mũm mĩm vào Kiếm Anh, lớn tiếng bảo: “Phụ thân ta nói hoàng tộc đều tên chỉ có hai chữ. Kẻ nào tên càng nhiều chữ thì càng ngu ngốc.” Kiếm Anh cảm thấy cực kỳ mất mặt. Quyết định quay trở vể hỏi cho ra lẽ.
Thiên Anh và Mạc Quân đang ngồi trong thư phòng, bỗng nghe thấy ba tiếng gõ điềm đạm, chậm rãi. Nàng bèn cất tiếng: “Mời vào!”
Ngay lập tức, cửa thư phòng bật mở, Kiếm Anh phóng vụt tơi trước mặt hai người, có vẻ vừa rồi đã phải rất kiềm chế.
“Tiểu Kiếm, có chuyện gì vậy?” Mạc Quân ngạc nhiên nhìn hài tử.
Thằng bé mím mím môi, rất nghiêm túc mà thuật lại lời Mạc Hoa nói.
“Chỉ thế thôi hả?” Mạc Quân cười lớn khiến Tiểu Kiếm xấu hổ không thôi. Nó ngước nhìn mẫu thân cầu cứu. Thiên Anh nhẹ nhàng giải thích: “Phụ thân đặt tên con là Kiếm Anh, nghĩa là kiếm và hoa anh đào. Toàn cõi này không có ai có cái tên vừa mạnh mẽ vừa hào hoa như con đâu, con nên giải thích với Hoa nhi như thế!”
Tiểu Kiếm cau mày: “Hoa nhi dứt khoát không hiểu mà sẽ chỉ cười vào mũi mình.” Nghĩ vậy, nó lại quay sang phía phụ thân. Cúi mình soạn công văn, phụ thân nó vô tư đáp: “Nếu ta nhớ không nhầm, mẫu thân của Hoa nhi tên đầy đủ là Triệu Vương Thanh Nữ Yến Dung.”
Hai mắt Tiểu Kiếm sáng rực nhìn phụ thân bất chấp lời mẫu thân bên cạnh “Trả đũa con gái là không hay đâu.” Nó cung kính cảm tạ song thân rồi lui ra ngoài. Lần này, Hoa nhi nhất định sẽ rất mất mặt cho mà xem.
Quả thật là mất mặt, đến nỗi Hoa nhi liền xúi Tranh nhi không chơi với Tiểu Kiếm nữa. Chiều hôm sau, Tiểu Kiếm rầu rĩ ngồi trên ghế mềm trong thư phòng chơi trò gấp giấy.
“Sao lại buồn rầu như vậy, Tiểu Kiếm?” Thiên Anh ngồi xuống trước mặt con, dò hỏi.
“Tranh nhi không chơi cùng con nữa.”
“Ai cũng có lòng tự trọng, nếu người ta không cần mình nữa thì mình không việc gì phải cần người ta cả.”
“Vâng!” Nó lí nhí.
Mạc Quân hứng thú nghe nàng nói, một lát cũng đến ngồi cạnh nàng, vỗ vai Tiểu Kiếm, khuyên nhủ: “Nghe phụ thân nói này, mỹ nhân thiên hạ không thiếu, nhưng chỉ độc dược mới mê hoặc được lòng người. Nếu con cứ yếu đuối như thế này, làm sao thành độc dược của nữ nhân được đây?”
Tiểu Kiếm lại sùng bái nhìn phụ thân trong khi Thiên Anh càu nhàu với Mạc Quân: “Xúc phạm giới tính!” Còn chàng thì cười lớn.
Sau hai việc đó, Tiểu Kiếm hoàn toàn thấu hiểu được rằng mẫu thân của nó có thể đúng là nữ trung hào kiệt, thông minh xuất sắc, nhưng nàng luôn thua trong tay phụ thân. Không phải bởi phụ thân quá toàn năng mà chỉ vì mẫu thân làm chuyện gì cũng quang minh chính đại, thẳng thắn cương trực, còn phụ thân nó thủ đoạn đầy mình, gian hùng xảo trá, so với mẫu thân còn đáng hâm mộ hơn nhiều!
Trong Vọng Nguyệt lâu, Thiên Anh vừa rót hai chén trà cừa trao đổi với Mạc Quân: “Tiểu Kiếm còn nhỏ, để con học nền tảng đạo đức rồi hãy dạy con những chiêu biến thái của chàng đi!”
Chàng cười vui vẻ, ôm nàng đặt ngồi trên thành lan can, cắn nhẹ mũi nàng. “Con rất thông minh, khả năng tiếp thu tốt hơn nàng tưởng đấy!” Vừa nói chàng vừa nhớ đến chiều qua, Tiểu Kiếm tới thư phòng tìm mình, lén lút nhìn quanh để đảm bảo mẫu thân mà nó sùng bái không có mặt ở đó, đoạn đến trước mặt chàng, hùng hồn tuyên bố: “Con muốn trở thành người gian hùng như phụ thân. Phụ thân, xin hãy hướng dẫn con!” Khiến chàng phải vận sức toàn thân mới giữ được vẻ trang nghiêm mà đáp lại: “Được!”
***
“Một tháng nữa, ta sẽ gửi con đi học võ ở núi Ngự Long.” Chàng thông báo.
“Đến lúc rồi ư?” Nàng hỏi.
“So với tuổi nên đi học là hơi lớn rồi. Phải học khi xương cốt còn mềm.”
“Vâng!” Nàng ôm lấy thắt lưng chàng, vùi mặt vào cổ chàng, thở dài. Đó lại là một điểm chàng rất thích ở nàng, rất hiểu chuyện, rất rõ ràng. Nàng có thể yêu con vô cùng nhưng tuyệt nhiên sẽ không để tình cảm nữ nhi thường tình ảnh hưởng đến tương lai của con.
Nàng bỗng cắn nhẹ lên cổ chàng: “Em muốn có con gái.”
Chàng mừng rỡ: “Nàng muốn sinh thêm rồi sao?”
Nàng không trả lời mà nói tiếp: “Nhưng giờ hơi lớn tuổi mất rồi.”
Chàng xoa lưng nàng, thấp giọng an ủi: “Không lớn. Ta mới ba mươi tư. Phụ hoàng bốn mươi lăm còn có Cửu đệ mà.”
“Không nói chàng.”
“Nàng lại càng nhỏ.”
Nàng vẫn tiếp tục: “Em sẽ nuôi mèo, một đàn mười hai con.”
Chàng liền kéo nàng ra: “Không được, ta muốn có con gái. Chúng ta sẽ sinh con gái trước đã!”
“Được!” Nàng đáp gòn gọn một từ, sau đó hôn lên nụ cười sung sướng của chàng.
***
Một năm sau đó, Thiên Anh hạ sinh người con thứ hai. Bà đỡ ôm lấy đứa trẻ đỏ hỏn tới cho Mạc Quân lúc này sốt ruột đi đi lại lại trước cửa phòng, mừng rỡ thông báo: “Vương gia, chúc mừng vương gia! Là một tiểu vương tôn!” Mạc Quân nhướng mày, cúi đầu nhìn đứa trẻ, sờ sờ má, cười lớn, đoạn quay sang Trần quản gia và đám gia nhân đang há miệng kinh ngạc, tuyên bố: “Nhị thiếu gia tên gọi Mạc Duệ Anh!” Rồi quay gót vào phòng.
Chàng bước đến bên giường, nắm tay Thiên Anh, nói nhỏ: “Anh nhi, con… con trai giống ta lắm!”
“Đừng hòng! Không ai ngã hai lần cùng một chỗ đâu.”
Đáp lại là tiếng cười lớn của Mạc Quân.
Tiểu vương tôn Mạc Kiếm Anh lúc này đã đọc thông viết thạo, nghe tin mẫu thân sinh đệ đệ liền vội vã biên về nhà lá thư vẻn vẹn một dòng: “Mẫu thân, con mới đi chưa lâu, người đã không còn cần con nữa rồi.”
Mạc Quân thản nhiên viết lại cho trưởng nam hai dòng: “Cố gắng học tập. Đến lúc em trai đi học, đừng làm mất mặt thiên triều.”
***
Hơn một năm sau đó, vào một ngày mùa đông, Thiên Anh hạ sinh người con thứ ba. Mạc Quân ngồi bên giường, nắm lấy tay nàng, nhìn khuôn mặt mệt mỏi của nàng, thì thầm: “Là con gái, xinh đẹp giống nàng.”
Nàng cười rạng rỡ: “Thế là tốt rồi.”
Chàng hôn lên má nàng: “Sau này, nàng có thể an tâm muôi một đàn mèo mười hai con rồi.”
“Ai nói mười ai? Mười sáu, cả chàng và ba đứa nhỏ nữa.” Nàng hóm hỉnh đáp rồi ngủ thiếp đi.
Mạc Quân ngây người nhìn nàng, hôn lên môi nàng thật nồng nàn rồi mới rời khỏi phòng.
Lại có thư của Tiểu Kiếm gửi về, cũng chỉ một dòng ngắn ngủi: “Mẫu thân, con sắp thành tài trở về rồi. Người đừng vì có đệ đệ và muội muội mà quên con.”
Chàng lại thản nhiên biên trả lại ba dòng: “Mẫu thân sắp nuôi mèo. Cố gắng học tập. Không về càng tốt.”
Buông bút, chàng nhìn nắng vàng như mật trải thảm trên nền sân phủ tuyết. Chàng nghĩ về tình yêu của mình dành cho nàng, nỗi trầm mê của mình với nàng, trong chốc lát quyết định rằng tên con gái của chàng sẽ là Mạc Trầm Anh.
Phải! Con gái của chàng là Trầm Anh.
***
“Em hứa một này em sẽ trở về,
Em sẽ giữ chàng an toàn,
Em sẽ giữ chàng bình an
Lúc này, mọi chuyện điên rồ quá
Em chẳng biết làm sao mà ngăn lại.
Em hiểu chúng ta còn nhiều điều cần nói,
Nhưng em không thể ở lại,
Hãy cứ để em ôm thêm một chút,
Hãy nhận lấy một phần trái tim em,
Biến nó thành của chàng
Để khi chúng ta cách xa
Chàng sẽ chẳng cô đơn…
Đêm nay, khi chìm vào giấc ngủ,
Chàng hãy nhớ rằng
Chúng ta nằm dưới cùng một trời sao…”
Hết