Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 523 - Chương 523
Chương 523 SAO LẠI NGỐC NHƯ THẾ?
Lúc này, tình cảnh bên ngoài đang rối ren, một tiếng “Đoàng!” lớn vang lên. Cố Hạo Đình chau mày, nỗi hoảng hốt dâng đầy trong lồng ngực. Hắn vội vàng sải bước đi về phía tiếng vang lớn ấy.
“Báo cáo cậu Duật Nghị, nhờ cô Hoắc liều mình cứu giúp nên chúng tôi mới giành giật được thời gian chờ cứu viện đến đấy ạ.” Vệ sĩ báo cáo.
Cố Hạo Đình nhìn cánh tay bị thương của Hoắc Vi Vũ, ánh nhìn sắc bén càng lạnh lùng hơn, sắc mặt tái mét đi trông thấy.
Thì ra hắn vẫn còn nổi giận vì cô gái này. Cô ấy chết vì ai thì liên quan gì tới hắn? Cô ấy chỉ gặp một chút chuyện cỏn con cũng khiến cho đáy lòng hắn nổi lên giông tố. Hắn đã chịu quá đủ cảm giác khốn kiếp ấy rồi.
Cố Hạo Đình quay người bỏ đi từ một đầu hành lang khác. Y Phương Phương nghe thấy tiếng súng, cũng đi từ phòng VIP ra, song chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của Cố Hạo Đình đang lạnh lùng rời đi.
“Em gái này, vừa nãy có chuyện gì xảy ra ở đây thế?” Y Phương Phương hỏi cô nàng thu ngân đang nép mình trong một góc.
“Có sát thủ, không biết là muốn ám sát Tư lệnh hay cậu Duật Nghị, bị một cô gái phá rối. Bây giờ sát thủ chạy rồi, nhưng hình như cô gái kia bị thương.” Nhân viên thu ngân nơm nớp lo sợ đáp.
Y Phương Phương nhìn thấy Duật Nghị bế một cô gái đang hôn mê bất tỉnh đi ra.
Cô gái kia là… Hoắc Vi Vũ phải không? Cô không thể hiểu nổi vì sao Hoắc Vi Vũ lại ở bên cạnh Duật Nghị. Chẳng lẽ có hiểu lầm gì đó hay sao?
…
Trong phòng cấp cứu của bệnh viện.
“Bệnh nhân bị shock, chuẩn bị shock điện 200J.” Bác sĩ trưởng vội vàng nói.
Hoắc Vi Vũ khôi phục được một chút ý thức. Cô cảm thấy linh hồn của mình như sắp bị hút ra, toàn thân chết lặng, không sao thở được.
“250J!” Bác sĩ lại hô lên.
Dòng điện mạnh hơn truyền đến trái tim cô. Cảm giác cực kì khó chịu. Cô ho một tiếng, mơ màng nghe thấy tiếng nói chuyện của bác sĩ văng vẳng bên tai.
“Bác sĩ Hoa, có nhịp tim rồi, huyết áp vẫn chưa ổn định.”
“Bác sĩ Hoa, có kết quả xét nghiệm máu rồi, vết dao có độc, trước mắt vẫn chưa xác định được chất độc là gì.”
“Tiến hành thẩm phân máu*, theo dõi liên tục 24 tiếng. Cô ấy mà chết là chúng ta cũng đi đời đấy!”
(*) Thẩm phân máu là phương pháp loại bỏ các chất thải, chất độc trong máu được thực hiện bên ngoài cơ thể, xem như thay thế cho chức năng của thận.
Nếu cô chết đi thì sẽ không trở thành con dâu Tổng thống nữa. Nếu cô chết đi… trái tim sẽ không đau đớn nữa. Nếu cô chết đi sẽ không còn đau khổ, không còn phải gắng gượng kéo dài chút hơi tàn. Nếu cô cứ thế mà chết đi… chắc Cố Hạo Đình sẽ không đau lòng đâu nhỉ?
Khi bóng dáng Cố Hạo Đình hiện lên trong suy nghĩ, Hoắc Vi Vũ bỗng giật mình. Không được, cô không thể chết được! Phùng Tri Dao đang ở bên cạnh hắn, cô ta có thể hại chết hắn bất cứ lúc nào.
Gã sát thủ kia cũng sẽ không buông tha cho hắn dễ dàng như vậy. Cô chết đi rồi, ai sẽ giúp hắn tìm ra điểm yếu của Duật Cẩn? Ai sẽ bảo vệ hắn ngự trên ngôi cao, sừng sững không ngã?
Hoắc Vi Vũ cứ thế mở mắt ra.
“Tốt quá rồi bác sĩ Hoa ơi, cuối cùng cô ấy cũng tỉnh lại rồi.” Y tá kích động hô to.
“Nhịp tim bình thường, huyết áp bình thường, mạch đập bình thường.” Một bác sĩ khác nhìn máy tính rồi báo cáo.
Bác sĩ Hoa lau mồ hôi trên trán, ra chỉ thị cho các bác sĩ bên cạnh mình: “Theo dõi 24 giờ, phải đảm bảo trong máu không còn lưu lại độc tố.”
“Vâng.” Bác sĩ kia đáp.
Bác sĩ Hoa quay người đi ra ngoài, y tá tắt đèn phòng cấp cứu.
Duật Nghị thấy bác sĩ Hoa đi ra thì vội xông tới hỏi: “Cô ấy thế nào rồi?”
“Cô ấy đã tỉnh lại nhưng vẫn cần theo dõi thêm 24 giờ. Phải chú ý nghỉ ngơi, không nên cử động vội, sau khi thẩm phân máu thì sẽ được đưa sang phòng bệnh thường.” Bác sĩ Hoa dặn dò.
Duật Nghị đẩy bác sĩ ra, đi vào phòng cấp cứu.
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Hoắc Vi Vũ nằm trên giường cấp cứu, sắc mặt trắng bệch, bờ môi tái nhợt, trên người cắm đầy ống truyền, trên cổ có, trên ngực có, trên tay và chân cũng có. Trông cô bây giờ thê thảm đến cùng cực.
Rõ ràng sáng nay cô ấy còn xinh đẹp lộng lẫy động lòng người, thế mà bây giờ đã mấp mé bên bờ sống chết.
“Sao mà ngốc thế? Chẳng phải cô không thích tôi sao? Cô còn cố ý làm tôi ghét cô cơ mà?” Duật Nghị nghẹn ngào nói.
Hoắc Vi Vũ hơi áy náy với chàng trai này. Cô bị thương không phải là vì gã, thậm chí cô còn lợi dụng gã nữa.
Cô liếc mắt nhìn ra cửa phòng, thấy Cố Hạo Đình đang ở đó, hai dòng lệ nóng cứ thế tuôn rơi…
Lúc này, tình cảnh bên ngoài đang rối ren, một tiếng “Đoàng!” lớn vang lên. Cố Hạo Đình chau mày, nỗi hoảng hốt dâng đầy trong lồng ngực. Hắn vội vàng sải bước đi về phía tiếng vang lớn ấy.
“Báo cáo cậu Duật Nghị, nhờ cô Hoắc liều mình cứu giúp nên chúng tôi mới giành giật được thời gian chờ cứu viện đến đấy ạ.” Vệ sĩ báo cáo.
Cố Hạo Đình nhìn cánh tay bị thương của Hoắc Vi Vũ, ánh nhìn sắc bén càng lạnh lùng hơn, sắc mặt tái mét đi trông thấy.
Thì ra hắn vẫn còn nổi giận vì cô gái này. Cô ấy chết vì ai thì liên quan gì tới hắn? Cô ấy chỉ gặp một chút chuyện cỏn con cũng khiến cho đáy lòng hắn nổi lên giông tố. Hắn đã chịu quá đủ cảm giác khốn kiếp ấy rồi.
Cố Hạo Đình quay người bỏ đi từ một đầu hành lang khác. Y Phương Phương nghe thấy tiếng súng, cũng đi từ phòng VIP ra, song chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của Cố Hạo Đình đang lạnh lùng rời đi.
“Em gái này, vừa nãy có chuyện gì xảy ra ở đây thế?” Y Phương Phương hỏi cô nàng thu ngân đang nép mình trong một góc.
“Có sát thủ, không biết là muốn ám sát Tư lệnh hay cậu Duật Nghị, bị một cô gái phá rối. Bây giờ sát thủ chạy rồi, nhưng hình như cô gái kia bị thương.” Nhân viên thu ngân nơm nớp lo sợ đáp.
Y Phương Phương nhìn thấy Duật Nghị bế một cô gái đang hôn mê bất tỉnh đi ra.
Cô gái kia là… Hoắc Vi Vũ phải không? Cô không thể hiểu nổi vì sao Hoắc Vi Vũ lại ở bên cạnh Duật Nghị. Chẳng lẽ có hiểu lầm gì đó hay sao?
…
Trong phòng cấp cứu của bệnh viện.
“Bệnh nhân bị shock, chuẩn bị shock điện 200J.” Bác sĩ trưởng vội vàng nói.
Hoắc Vi Vũ khôi phục được một chút ý thức. Cô cảm thấy linh hồn của mình như sắp bị hút ra, toàn thân chết lặng, không sao thở được.
“250J!” Bác sĩ lại hô lên.
Dòng điện mạnh hơn truyền đến trái tim cô. Cảm giác cực kì khó chịu. Cô ho một tiếng, mơ màng nghe thấy tiếng nói chuyện của bác sĩ văng vẳng bên tai.
“Bác sĩ Hoa, có nhịp tim rồi, huyết áp vẫn chưa ổn định.”
“Bác sĩ Hoa, có kết quả xét nghiệm máu rồi, vết dao có độc, trước mắt vẫn chưa xác định được chất độc là gì.”
“Tiến hành thẩm phân máu*, theo dõi liên tục 24 tiếng. Cô ấy mà chết là chúng ta cũng đi đời đấy!”
(*) Thẩm phân máu là phương pháp loại bỏ các chất thải, chất độc trong máu được thực hiện bên ngoài cơ thể, xem như thay thế cho chức năng của thận.
Nếu cô chết đi thì sẽ không trở thành con dâu Tổng thống nữa. Nếu cô chết đi… trái tim sẽ không đau đớn nữa. Nếu cô chết đi sẽ không còn đau khổ, không còn phải gắng gượng kéo dài chút hơi tàn. Nếu cô cứ thế mà chết đi… chắc Cố Hạo Đình sẽ không đau lòng đâu nhỉ?
Khi bóng dáng Cố Hạo Đình hiện lên trong suy nghĩ, Hoắc Vi Vũ bỗng giật mình. Không được, cô không thể chết được! Phùng Tri Dao đang ở bên cạnh hắn, cô ta có thể hại chết hắn bất cứ lúc nào.
Gã sát thủ kia cũng sẽ không buông tha cho hắn dễ dàng như vậy. Cô chết đi rồi, ai sẽ giúp hắn tìm ra điểm yếu của Duật Cẩn? Ai sẽ bảo vệ hắn ngự trên ngôi cao, sừng sững không ngã?
Hoắc Vi Vũ cứ thế mở mắt ra.
“Tốt quá rồi bác sĩ Hoa ơi, cuối cùng cô ấy cũng tỉnh lại rồi.” Y tá kích động hô to.
“Nhịp tim bình thường, huyết áp bình thường, mạch đập bình thường.” Một bác sĩ khác nhìn máy tính rồi báo cáo.
Bác sĩ Hoa lau mồ hôi trên trán, ra chỉ thị cho các bác sĩ bên cạnh mình: “Theo dõi 24 giờ, phải đảm bảo trong máu không còn lưu lại độc tố.”
“Vâng.” Bác sĩ kia đáp.
Bác sĩ Hoa quay người đi ra ngoài, y tá tắt đèn phòng cấp cứu.
Duật Nghị thấy bác sĩ Hoa đi ra thì vội xông tới hỏi: “Cô ấy thế nào rồi?”
“Cô ấy đã tỉnh lại nhưng vẫn cần theo dõi thêm 24 giờ. Phải chú ý nghỉ ngơi, không nên cử động vội, sau khi thẩm phân máu thì sẽ được đưa sang phòng bệnh thường.” Bác sĩ Hoa dặn dò.
Duật Nghị đẩy bác sĩ ra, đi vào phòng cấp cứu.
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Hoắc Vi Vũ nằm trên giường cấp cứu, sắc mặt trắng bệch, bờ môi tái nhợt, trên người cắm đầy ống truyền, trên cổ có, trên ngực có, trên tay và chân cũng có. Trông cô bây giờ thê thảm đến cùng cực.
Rõ ràng sáng nay cô ấy còn xinh đẹp lộng lẫy động lòng người, thế mà bây giờ đã mấp mé bên bờ sống chết.
“Sao mà ngốc thế? Chẳng phải cô không thích tôi sao? Cô còn cố ý làm tôi ghét cô cơ mà?” Duật Nghị nghẹn ngào nói.
Hoắc Vi Vũ hơi áy náy với chàng trai này. Cô bị thương không phải là vì gã, thậm chí cô còn lợi dụng gã nữa.
Cô liếc mắt nhìn ra cửa phòng, thấy Cố Hạo Đình đang ở đó, hai dòng lệ nóng cứ thế tuôn rơi…