Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-264
Chương 264: Sông xuân nước ấm Cố khắc biết
Editor: Nguyetmai
Thông thường thì người biết càng nhiều bí mật luôn là người chết sớm nhất.
Chưa kể cô cũng không hứng thú gì với ngài V. Từ trong tiềm thức cô đã cảm thấy người đàn ông này nguy hiểm giống như Cố Hạo Đình vậy.
"Không muốn biết, cảm ơn." Hoắc Vi Vũ lạnh nhạt đóng cửa lại.
Cố Hạo Đình mím chặt môi, mắt đen nhánh thâm trầm, nhìn phòng cô qua camera.
Cô dám khẳng định là hắn không thể nào thích cô sao? Cô lấy đâu ra tự tin nói như vậy?
"Cộc! Cộc Cộc!" Có tiếng gõ cửa vang lên.
Cố Hạo Đình đứng dậy đi ra cửa, chặn ánh mắt đang nhìn vào.
"Nghe nói tìm thấy Minh Nặc rồi à?" Phùng Tri Dao lo lắng hỏi.
Cố Hạo Đình giơ cánh tay, nhìn đồng hồ trên cổ tay: "Tôi bảo người đưa cậu bé đi ăn cơm rồi, trong hai tiếng là về lại, bây giờ tôi phái người đưa cô về."
Phùng Tri Dao nắm chặt tay Cố Hạo Đình, cầu cạnh: "Minh Nặc rất nhớ anh đó, anh có thể để cậu bé ở lại đây tối nay được không?"
"Điều cậu bé cần không phải là tôi mà là tính mạnh mẽ độc lập. Cho cậu bé ở một lần, nó sẽ cho rằng có lần thứ hai, ỷ lại sẽ khiến cậu bé không thể lớn được." Cố Hạo Đình trầm giọng nói.
"Cậu bé vẫn còn nhỏ mà." Mắt Phùng Tri Dao gợn sóng, đầy bất mãn.
Cố Hạo Đình bỏ tay cô ta ra, nói với giọng lạnh lùng vô tình: "Trong mắt tôi, cậu bé không khác gì mấy đứa trẻ trong Cô nhi viện, ưu ái quá không tốt cho sự trưởng thành của nó."
"Nhưng cậu bé ngưỡng mộ anh, kính nể, sùng bái anh hơn mấy đứa trẻ khác. Cho nên hết lần này tới lần khác mới trốn nhà đi để có thể gặp anh. Anh không đau lòng nhưng người làm chị là em đau lòng…"
"Vậy cô nên dành nhiều thời gian hơn cho cậu bé, để nó cảm thấy cô mới là người quan trọng nhất, muốn bảo vệ nhất. Có như thế cậu bé mới không bỏ nhà đi hết lần này đến lần khác. Cô nên kiểm điểm lại mình xem có chỗ nào chưa được chứ đừng có yêu cầu người khác phải làm thế này thế kia!" Cố Hạo Đình ngắt lời.
Phùng Tri Dao ngập ngừng, lệ tuôn trào từ đôi mắt biếc đẹp như đóa sen xanh nở buổi sớm mai.
"Anh còn lạnh lùng hơn băng đá."
Cô ta xoay người toan rời đi.
"Trung tá Thượng, đưa cô ấy về." Cố Hạo Đình ra lệnh.
"Không cần." Phùng Tri Dao liếc Cố Hạo Đình, tức giận: "Thật hy vọng một ngày nào đó, sẽ có một cô gái có thể phá tan sự tàn nhẫn và kiêu ngạo của anh, lúc đó anh mới có cảm xúc và nhiệt độ như người phàm bọn em."
Trung tá Thượng len lén nhìn sắc mặt của Cố Hạo Đình.
Không phải Tư lệnh vô tình, mà là Tư lệnh trao toàn bộ tình cảm cho một người con gái máu lạnh.
"Trung tá Thượng, đưa thức ăn đến phòng tôi đi." Cố Hạo Đình đóng cửa lại.
Trung tá Thượng đến phòng bếp, thấy Nhan Diệc Hàm đã làm xong đồ ăn.
"Bây giờ không có cô gái nào đâu, anh sẽ không bỏ thuốc trong đồ ăn đấy chứ?" Trung tá Thượng cẩn thận hỏi.
Nhan Diệc Hàm đặt đồ ăn lên khay: "Tôi vốn không tính bỏ. Anh thấy Tư lệnh cần sao?"
"Tư lệnh không cần nhưng cô Hoắc Vi Vũ kia thì cần đó."
Nhan Diệc Hàm nhoẻn miệng cười, đưa khay cho trung tá Thượng: "Tin tôi đi, cô ta cũng không cần đâu."
"Thật hay giả vậy?"
"Mặt như hoa đào eo như liễu." Nhan Diệc Hàm gật gù đắc ý.
"Là sao?"
"Sông xuân nước ấm Cố khắc biết."
Trung tá Thượng mất kiên nhẫn: "Tôi ít đọc sách nên anh có thể nói rõ hơn không?"
"Động não tí đi, tại sao nước ấm thì Cố Tư lệnh lại biết trước?" Nhan Diệc Hàm nhắc nhở.
"Vì sao thế?"
Nhan Diệc Hàm cụp mắt, im lặng nhìn Trung tá Thượng, chán nản: "Bởi vì anh là heo đó!"
Editor: Nguyetmai
Thông thường thì người biết càng nhiều bí mật luôn là người chết sớm nhất.
Chưa kể cô cũng không hứng thú gì với ngài V. Từ trong tiềm thức cô đã cảm thấy người đàn ông này nguy hiểm giống như Cố Hạo Đình vậy.
"Không muốn biết, cảm ơn." Hoắc Vi Vũ lạnh nhạt đóng cửa lại.
Cố Hạo Đình mím chặt môi, mắt đen nhánh thâm trầm, nhìn phòng cô qua camera.
Cô dám khẳng định là hắn không thể nào thích cô sao? Cô lấy đâu ra tự tin nói như vậy?
"Cộc! Cộc Cộc!" Có tiếng gõ cửa vang lên.
Cố Hạo Đình đứng dậy đi ra cửa, chặn ánh mắt đang nhìn vào.
"Nghe nói tìm thấy Minh Nặc rồi à?" Phùng Tri Dao lo lắng hỏi.
Cố Hạo Đình giơ cánh tay, nhìn đồng hồ trên cổ tay: "Tôi bảo người đưa cậu bé đi ăn cơm rồi, trong hai tiếng là về lại, bây giờ tôi phái người đưa cô về."
Phùng Tri Dao nắm chặt tay Cố Hạo Đình, cầu cạnh: "Minh Nặc rất nhớ anh đó, anh có thể để cậu bé ở lại đây tối nay được không?"
"Điều cậu bé cần không phải là tôi mà là tính mạnh mẽ độc lập. Cho cậu bé ở một lần, nó sẽ cho rằng có lần thứ hai, ỷ lại sẽ khiến cậu bé không thể lớn được." Cố Hạo Đình trầm giọng nói.
"Cậu bé vẫn còn nhỏ mà." Mắt Phùng Tri Dao gợn sóng, đầy bất mãn.
Cố Hạo Đình bỏ tay cô ta ra, nói với giọng lạnh lùng vô tình: "Trong mắt tôi, cậu bé không khác gì mấy đứa trẻ trong Cô nhi viện, ưu ái quá không tốt cho sự trưởng thành của nó."
"Nhưng cậu bé ngưỡng mộ anh, kính nể, sùng bái anh hơn mấy đứa trẻ khác. Cho nên hết lần này tới lần khác mới trốn nhà đi để có thể gặp anh. Anh không đau lòng nhưng người làm chị là em đau lòng…"
"Vậy cô nên dành nhiều thời gian hơn cho cậu bé, để nó cảm thấy cô mới là người quan trọng nhất, muốn bảo vệ nhất. Có như thế cậu bé mới không bỏ nhà đi hết lần này đến lần khác. Cô nên kiểm điểm lại mình xem có chỗ nào chưa được chứ đừng có yêu cầu người khác phải làm thế này thế kia!" Cố Hạo Đình ngắt lời.
Phùng Tri Dao ngập ngừng, lệ tuôn trào từ đôi mắt biếc đẹp như đóa sen xanh nở buổi sớm mai.
"Anh còn lạnh lùng hơn băng đá."
Cô ta xoay người toan rời đi.
"Trung tá Thượng, đưa cô ấy về." Cố Hạo Đình ra lệnh.
"Không cần." Phùng Tri Dao liếc Cố Hạo Đình, tức giận: "Thật hy vọng một ngày nào đó, sẽ có một cô gái có thể phá tan sự tàn nhẫn và kiêu ngạo của anh, lúc đó anh mới có cảm xúc và nhiệt độ như người phàm bọn em."
Trung tá Thượng len lén nhìn sắc mặt của Cố Hạo Đình.
Không phải Tư lệnh vô tình, mà là Tư lệnh trao toàn bộ tình cảm cho một người con gái máu lạnh.
"Trung tá Thượng, đưa thức ăn đến phòng tôi đi." Cố Hạo Đình đóng cửa lại.
Trung tá Thượng đến phòng bếp, thấy Nhan Diệc Hàm đã làm xong đồ ăn.
"Bây giờ không có cô gái nào đâu, anh sẽ không bỏ thuốc trong đồ ăn đấy chứ?" Trung tá Thượng cẩn thận hỏi.
Nhan Diệc Hàm đặt đồ ăn lên khay: "Tôi vốn không tính bỏ. Anh thấy Tư lệnh cần sao?"
"Tư lệnh không cần nhưng cô Hoắc Vi Vũ kia thì cần đó."
Nhan Diệc Hàm nhoẻn miệng cười, đưa khay cho trung tá Thượng: "Tin tôi đi, cô ta cũng không cần đâu."
"Thật hay giả vậy?"
"Mặt như hoa đào eo như liễu." Nhan Diệc Hàm gật gù đắc ý.
"Là sao?"
"Sông xuân nước ấm Cố khắc biết."
Trung tá Thượng mất kiên nhẫn: "Tôi ít đọc sách nên anh có thể nói rõ hơn không?"
"Động não tí đi, tại sao nước ấm thì Cố Tư lệnh lại biết trước?" Nhan Diệc Hàm nhắc nhở.
"Vì sao thế?"
Nhan Diệc Hàm cụp mắt, im lặng nhìn Trung tá Thượng, chán nản: "Bởi vì anh là heo đó!"