Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-248
Chương 248: Dã thú thức tỉnh
Editor: Nguyetmai
"Tôi chỉ e không giúp nổi, vì đến bản thân tôi còn chưa lo xong đây. Trong đám cưới của Cố Kiều Tuyết có người đem tặng hoa cúc, còn thả rắn nữa. Cố Hạo Đình cho rằng thủ phạm là tôi. Anh ta chỉ cho tôi có ba ngày để chứng minh mình trong sạch." Hoắc Vi Vũ nói với giọng lạnh nhạt.
Trong mắt Thường Yến thoáng vẻ kỳ lạ. Cô nàng nói: "Thế chị đã có manh mối gì chưa?"
Hoắc Vi Vũ nhếch môi cười với chút trào phúng: "Cô nói xem?"
"Chẳng lẽ chị thực sự thả rắn trong đám cưới của Cố Kiều Tuyết? Sao chị lại làm như thế? Bây giờ Cố Kiều Tuyết chuẩn bị trả thù chị à?"
"Cô nghĩ cô ta sẽ trả thù tôi thế nào?" Hoắc Vi Vũ hỏi ngược lại.
"Cố Kiều Tuyết ngang ngạnh vô lý, lại bá đạo nham hiểm, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho chị đâu. Hay là chị nhờ anh Cả với anh Hai của chị ra mặt giúp chị đi. Chẳng phải họ lợi hại lắm sao?" Thường Yến đề nghị.
Đúng lúc này, nhân viên phục vụ bưng bò bít tết lên.
Hoắc Vi Vũ cầm dao dĩa, liếc đĩa bò trước mặt Thường Yến một cái, nói: "Ăn trước đi đã."
Thường Yến nắm chặt tay Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ thấy thế thì nhíu mày.
"Chị Vi Vũ, em chỉ có một người bạn là chị thôi. Em luôn coi chị như người thân ruột thịt. Chị giúp em lần này đi. Em đi đánh bạc cũng là vì muốn gỡ gạc để có tiền trả cho chị, không ngờ lại thua." Thường Yến khẩn khoản van nài.
Hoắc Vi Vũ tách tay cô nàng ra khỏi tay mình, thẳng thắn nói: "Tôi không có tiền."
"Làm sao có thể như thế? Chị có thể hỏi vay mấy người bạn của chị mà. Kể cả họ không cho, thì chắc chắn ngài V cũng sẽ cho chị. Chị Vi Vũ à, chị chỉ cần theo chân ngài V là sẽ được ăn sung mặc sướng, ngoài việc phải ngủ với ngài ấy ra thì có cần chịu khổ sở như bây giờ đâu, đúng không?" Thường Yến nói bằng giọng mong đợi.
Hoắc Vi Vũ sầm mặt, bắt đầu thấy phiền, lạnh nhạt nói: "Tiền là của tôi, tại sao tôi phải đưa cho cô?"
"Chẳng phải chúng ta là bạn bè sao? Bạn bè thì nên giúp đỡ nhau lúc khốn khó chứ?" Thường Yến nói như thể đĩnh đạc đường hoàng lắm.
Cô nàng cứ mở mồm ra là bảo chúng ta là bạn bè lại càng khiến Hoắc Vi Vũ thấy chán ghét, ghê tởm.
Cô thực sự không ăn nổi nữa. "Bảo là bạn bè phải giúp đỡ nhau, thế mà cô còn thả rắn trong đám cưới của Cố Kiều Tuyết để hại tôi à? Đấy mà gọi là giúp hả, đấy là muốn hại chết tôi! Cô đối xử với bạn bè thế đấy hả?"
Thường Yến tái mét mặt mày: "Chị Vi Vũ, chị đang nói gì thế? Làm sao có thể là em được. Chị bị ốm rồi nên mới ăn nói lung tung đúng không? Dù chúng ta có là bạn bè, chị cũng không thể bắt em gánh tội thay cho chị như thế được."
Hoắc Vi Vũ cười khẩy, bỏ dao dĩa xuống, mở di động lên gửi băng ghi hình cho Thường Yến.
Thường Yến vừa nhìn thấy nội dung đoạn băng, ánh mắt liền trở nên hốt hoảng. Cô nàng biết không thể bao biện được gì nữa liền lật mặt, chất vấn với gương mặt dữ dằn: "Cô có ý gì?"
Hoắc Vi Vũ lại tiếp tục thảnh thơi cắt thịt bò, đưa một miếng nhỏ lên miệng nhấm nháp, rồi bình thản nói: "Tôi chỉ muốn biết vì sao cô lại hại tôi."
Trong đầu Thường Yến nảy ra vô số lý do bao biện, nhưng cái nào cũng đầy lỗ hổng. Thế nên cô ta dứt khoát trở mặt luôn.
"Cô làm thế này thì có gì hay? Biết rõ người làm chuyện đó là tôi mà còn giả vờ giả vịt mời tôi ăn cơm, có loại bạn bè nào như cô không?" Thường Yến kích động nói.
"Cô nhắc tôi thật đúng lúc, tôi trả phần của mình, còn phần của cô thì cô tự trả đi." Hoắc Vi Vũ lạnh nhạt nói.
Thường Yến nắm chặt cốc nước rồi hất thẳng nó vào mặt Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ thản nhiên nhìn Thường Yến, mặc kệ nước chảy từ mặt xuống người mình. Lòng cô dâng lên cảm giác lạnh lẽo, buốt vào tận tim gan mạch máu.
Đôi mắt cô dần trở nên lạnh lùng, buốt giá.
Nhân từ với kẻ thù chính là tàn nhẫn với bản thân, câu này không sai chút nào.
Trước kia cô mềm lòng, nhân từ nên mới để đám người này hãm hại mình hết lần này đến lần khác.
Bây giờ sẽ không thế nữa.
Editor: Nguyetmai
"Tôi chỉ e không giúp nổi, vì đến bản thân tôi còn chưa lo xong đây. Trong đám cưới của Cố Kiều Tuyết có người đem tặng hoa cúc, còn thả rắn nữa. Cố Hạo Đình cho rằng thủ phạm là tôi. Anh ta chỉ cho tôi có ba ngày để chứng minh mình trong sạch." Hoắc Vi Vũ nói với giọng lạnh nhạt.
Trong mắt Thường Yến thoáng vẻ kỳ lạ. Cô nàng nói: "Thế chị đã có manh mối gì chưa?"
Hoắc Vi Vũ nhếch môi cười với chút trào phúng: "Cô nói xem?"
"Chẳng lẽ chị thực sự thả rắn trong đám cưới của Cố Kiều Tuyết? Sao chị lại làm như thế? Bây giờ Cố Kiều Tuyết chuẩn bị trả thù chị à?"
"Cô nghĩ cô ta sẽ trả thù tôi thế nào?" Hoắc Vi Vũ hỏi ngược lại.
"Cố Kiều Tuyết ngang ngạnh vô lý, lại bá đạo nham hiểm, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho chị đâu. Hay là chị nhờ anh Cả với anh Hai của chị ra mặt giúp chị đi. Chẳng phải họ lợi hại lắm sao?" Thường Yến đề nghị.
Đúng lúc này, nhân viên phục vụ bưng bò bít tết lên.
Hoắc Vi Vũ cầm dao dĩa, liếc đĩa bò trước mặt Thường Yến một cái, nói: "Ăn trước đi đã."
Thường Yến nắm chặt tay Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ thấy thế thì nhíu mày.
"Chị Vi Vũ, em chỉ có một người bạn là chị thôi. Em luôn coi chị như người thân ruột thịt. Chị giúp em lần này đi. Em đi đánh bạc cũng là vì muốn gỡ gạc để có tiền trả cho chị, không ngờ lại thua." Thường Yến khẩn khoản van nài.
Hoắc Vi Vũ tách tay cô nàng ra khỏi tay mình, thẳng thắn nói: "Tôi không có tiền."
"Làm sao có thể như thế? Chị có thể hỏi vay mấy người bạn của chị mà. Kể cả họ không cho, thì chắc chắn ngài V cũng sẽ cho chị. Chị Vi Vũ à, chị chỉ cần theo chân ngài V là sẽ được ăn sung mặc sướng, ngoài việc phải ngủ với ngài ấy ra thì có cần chịu khổ sở như bây giờ đâu, đúng không?" Thường Yến nói bằng giọng mong đợi.
Hoắc Vi Vũ sầm mặt, bắt đầu thấy phiền, lạnh nhạt nói: "Tiền là của tôi, tại sao tôi phải đưa cho cô?"
"Chẳng phải chúng ta là bạn bè sao? Bạn bè thì nên giúp đỡ nhau lúc khốn khó chứ?" Thường Yến nói như thể đĩnh đạc đường hoàng lắm.
Cô nàng cứ mở mồm ra là bảo chúng ta là bạn bè lại càng khiến Hoắc Vi Vũ thấy chán ghét, ghê tởm.
Cô thực sự không ăn nổi nữa. "Bảo là bạn bè phải giúp đỡ nhau, thế mà cô còn thả rắn trong đám cưới của Cố Kiều Tuyết để hại tôi à? Đấy mà gọi là giúp hả, đấy là muốn hại chết tôi! Cô đối xử với bạn bè thế đấy hả?"
Thường Yến tái mét mặt mày: "Chị Vi Vũ, chị đang nói gì thế? Làm sao có thể là em được. Chị bị ốm rồi nên mới ăn nói lung tung đúng không? Dù chúng ta có là bạn bè, chị cũng không thể bắt em gánh tội thay cho chị như thế được."
Hoắc Vi Vũ cười khẩy, bỏ dao dĩa xuống, mở di động lên gửi băng ghi hình cho Thường Yến.
Thường Yến vừa nhìn thấy nội dung đoạn băng, ánh mắt liền trở nên hốt hoảng. Cô nàng biết không thể bao biện được gì nữa liền lật mặt, chất vấn với gương mặt dữ dằn: "Cô có ý gì?"
Hoắc Vi Vũ lại tiếp tục thảnh thơi cắt thịt bò, đưa một miếng nhỏ lên miệng nhấm nháp, rồi bình thản nói: "Tôi chỉ muốn biết vì sao cô lại hại tôi."
Trong đầu Thường Yến nảy ra vô số lý do bao biện, nhưng cái nào cũng đầy lỗ hổng. Thế nên cô ta dứt khoát trở mặt luôn.
"Cô làm thế này thì có gì hay? Biết rõ người làm chuyện đó là tôi mà còn giả vờ giả vịt mời tôi ăn cơm, có loại bạn bè nào như cô không?" Thường Yến kích động nói.
"Cô nhắc tôi thật đúng lúc, tôi trả phần của mình, còn phần của cô thì cô tự trả đi." Hoắc Vi Vũ lạnh nhạt nói.
Thường Yến nắm chặt cốc nước rồi hất thẳng nó vào mặt Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ thản nhiên nhìn Thường Yến, mặc kệ nước chảy từ mặt xuống người mình. Lòng cô dâng lên cảm giác lạnh lẽo, buốt vào tận tim gan mạch máu.
Đôi mắt cô dần trở nên lạnh lùng, buốt giá.
Nhân từ với kẻ thù chính là tàn nhẫn với bản thân, câu này không sai chút nào.
Trước kia cô mềm lòng, nhân từ nên mới để đám người này hãm hại mình hết lần này đến lần khác.
Bây giờ sẽ không thế nữa.