Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-239
Chương 239: Bắt gặp một đôi ngoại tình
Editor: Nguyetmai
Hình như hướng mà bọn họ đi cũng là khu VIP bên này.
Hoắc Thuần nhìn sang chỗ cô.
Hoắc Vi Vũ chẳng buồn nghĩ ngợi, cô vén khăn trải bàn lên rồi chui tọt xuống gầm bàn.
Cố Hạo Đình: "..."
Hắn khom người nhìn xuống thì thấy cô ngổi xổm như chuột nhắt, bèn nhíu mày hỏi: "Em làm gì thế?"
Hoắc Vi Vũ xấu hổ, nhỏ giọng đáp lại. "Ngụy Tịch Phàm với Hoắc Thuần đang đi tới bên này, tôi không muốn bọn họ biết quan hệ giữa tôi và anh."
Cố Hạo Đình sầm mặt xuống, híp mắt lại, trong mắt ánh lên tia nhìn sắc lạnh
Ăn sáng mà còn phải trốn tránh, thật khó chịu.
Hoắc Vi Vũ thấy Ngụy Tịch Phàm và Hoắc Thuần đi thẳng qua đây, cô luống cuống rúc vào háng Cố Hạo Đình.
Cả người Cố Hào Đình căng cứng.
Cô đang cố ý đấy à?
Hoắc Vi Vũ cũng phát hiện ra sự khác thường của hắn, nhưng giờ đổi vị trí thì lộ liễu quá? Hơn nữa còn dễ bị phát hiện.
Ngụy Tịch Phàm đi qua, cười tươi đon đả chào hỏi. "Chào buổi sáng, Tư lệnh cũng tới đây ăn sáng à."
Ánh mắt của gã lại nhìn về phía chỗ đấy của Cố Hạo Đình.
Mà Cố Hạo Đình chẳng buồn nhìn gã một cái, chỉ lạnh giọng nói: "Cút."
Ngụy Tịch Phàm là đàn ông nên dễ dàng tưởng tượng ra mấy thứ kia. Gã không ngờ được, trước mặt bao nhiêu người, không ngờ Cố Hạo Đình lại để một cô gái trốn dưới gầm bàn "ăn kem" hộ hắn.
Người thành phố đúng là biết cách chơi mà.
Ngẫm một hồi, gã cũng nóng máu lên.
"Vâng vâng, ngại quá, làm phiền Tư lệnh Cố rồi." Đoạn Ngụy Tịch Phàm kéo Hoắc Thuần rời đi, ngồi vào bàn cách đó không xa.
Hiện giờ Hoắc Vi Vũ thà chết cũng không thể ló mặt ra.
Nếu như Hoắc Thuần nhìn thấy cô, chẳng biết ả ta sẽ mỉa mai thế nào đâu.
Cô nhìn gương mặt nghiêm khắc của Cố Hạo Đình với ánh mắt cầu cứu.
Hắn liếc cô một cái rồi đưa thẻ vàng cho nhân viện phục vụ, lạnh lùng nói: "Nói với quản lý, tôi bao cả nhà hàng một tiếng, toàn bộ thiệt hại đều tính cho tôi."
"Chuyện này... mấy vị khách kia cũng đã hẹn trước rồi ạ." Nhân viên phục vụ nói với vẻ khó xử.
Cố Hạo Đình cười khẩy một tiếng, ánh mắt sắc bén quét sang nhân viên phục vụ. "Hay là mấy người thích bị đóng cửa vài tháng?"
Nhân viên phục vụ ý thức được mức độ nghiêm trọng của chuyện này, bèn gật đầu nói: "Bây giờ tôi sẽ đi gọi quản lý."
Dứt lời, cô ta ôm menu rời đi.
Một lát sau, quản lý đi tới chỗ hắn, cười lấy lòng: "Tư lệnh Cố, là thế này, những vị khách này đều đã hẹn trước rồi. Nếu như từ chối thì nhà hàng của tôi sẽ bị khiếu nại nhiều lắm, hôm nay ngài ăn gì để tôi mời."
Cố Hạo Đình nhìn quản lý với ánh mắt lạnh băng. "Trong vòng ba phút, anh phải giải quyết tất cả những người ở đây cho tôi. Nếu không làm được thì để tôi gọi người của tôi tới giải quyết."
Quản lý thấy Cố Hạo Đình chẳng có vẻ đang nói đùa thì không dám nhiều lời. "Tôi lập tức đi làm ngay đây."
"Những món mà bọn họ ăn đều tính vào thẻ của tôi hết." Cố Hạo Đình nhấp một ngụm trà, nói một cách thong dong.
Kế đó quản lý đi tới chỗ của Ngụy Tịch Phàm, nói xin lỗi: "Ngại quá thưa quý khách, nhà hàng chúng tôi hiện có chút việc. Mấy món ngài đã gọi có thể đóng gói mang đi được không ạ?"
"Sao lại thế? Tôi đã đặt chỗ này trước nửa tháng kia mà, ăn cơm phải xem bầu không khí chứ, tôi không đi đâu cả." Hoắc Thuần hạnh họe gây khó khăn.
Ngụy Tịch Phàm nhìn thoáng qua Cố Hạo Đình, dáng vẻ thong dong bình thản lẫn mưu kế sách lược của hắn khiến cho người khác không dám đắc tội.
"Thuần Nhi, chúng ta đi thôi." Ngụy Tịch Phàm nói.
"Em không đi đâu, anh yêu à, em muốn ở lại đây." Hoắc Thuần nũng nịu nói.
Ngụy Tịch Phàm bèn lẩm bẩm vài câu bên tai Hoắc Thuần.
Hoắc Thuần nhìn về phía Cố Hạo Đình rất đỗi ngạc nhiên.
Lúc nhìn thấy gương mặt đẹp trai lạnh lùng của Cố Hạo Đình, ả ta bỗng đỏ mặt.
Sau đó, ả ta theo Ngụy Tịch Phàm rời khỏi nhà hàng.
Vừa mới lên xe thì bàn tay của Ngụy Tịch Phàm đã luồn vào trong áo của Hoắc Thuần.
"Tịch Phàm à, anh cũng bao cả nhà hàng đi. Cố Hạo Đình đó mới đúng là đàn ông đích thực đấy."
Ngụy Tịch Phàm bế Hoắc Thuần ngồi lên đùi mình rồi nói: "Bây giờ anh sẽ cho em thấy có phải là đàn ông đích thực hay không."
Trong mắt Hoắc Thuần nhoáng lên một cái. "Tịch Phàm, em đã chuẩn bị một thứ hay ho cho anh đấy. Anh bảo trợ lý của anh tới chỗ cũ đợi em nhé."
Editor: Nguyetmai
Hình như hướng mà bọn họ đi cũng là khu VIP bên này.
Hoắc Thuần nhìn sang chỗ cô.
Hoắc Vi Vũ chẳng buồn nghĩ ngợi, cô vén khăn trải bàn lên rồi chui tọt xuống gầm bàn.
Cố Hạo Đình: "..."
Hắn khom người nhìn xuống thì thấy cô ngổi xổm như chuột nhắt, bèn nhíu mày hỏi: "Em làm gì thế?"
Hoắc Vi Vũ xấu hổ, nhỏ giọng đáp lại. "Ngụy Tịch Phàm với Hoắc Thuần đang đi tới bên này, tôi không muốn bọn họ biết quan hệ giữa tôi và anh."
Cố Hạo Đình sầm mặt xuống, híp mắt lại, trong mắt ánh lên tia nhìn sắc lạnh
Ăn sáng mà còn phải trốn tránh, thật khó chịu.
Hoắc Vi Vũ thấy Ngụy Tịch Phàm và Hoắc Thuần đi thẳng qua đây, cô luống cuống rúc vào háng Cố Hạo Đình.
Cả người Cố Hào Đình căng cứng.
Cô đang cố ý đấy à?
Hoắc Vi Vũ cũng phát hiện ra sự khác thường của hắn, nhưng giờ đổi vị trí thì lộ liễu quá? Hơn nữa còn dễ bị phát hiện.
Ngụy Tịch Phàm đi qua, cười tươi đon đả chào hỏi. "Chào buổi sáng, Tư lệnh cũng tới đây ăn sáng à."
Ánh mắt của gã lại nhìn về phía chỗ đấy của Cố Hạo Đình.
Mà Cố Hạo Đình chẳng buồn nhìn gã một cái, chỉ lạnh giọng nói: "Cút."
Ngụy Tịch Phàm là đàn ông nên dễ dàng tưởng tượng ra mấy thứ kia. Gã không ngờ được, trước mặt bao nhiêu người, không ngờ Cố Hạo Đình lại để một cô gái trốn dưới gầm bàn "ăn kem" hộ hắn.
Người thành phố đúng là biết cách chơi mà.
Ngẫm một hồi, gã cũng nóng máu lên.
"Vâng vâng, ngại quá, làm phiền Tư lệnh Cố rồi." Đoạn Ngụy Tịch Phàm kéo Hoắc Thuần rời đi, ngồi vào bàn cách đó không xa.
Hiện giờ Hoắc Vi Vũ thà chết cũng không thể ló mặt ra.
Nếu như Hoắc Thuần nhìn thấy cô, chẳng biết ả ta sẽ mỉa mai thế nào đâu.
Cô nhìn gương mặt nghiêm khắc của Cố Hạo Đình với ánh mắt cầu cứu.
Hắn liếc cô một cái rồi đưa thẻ vàng cho nhân viện phục vụ, lạnh lùng nói: "Nói với quản lý, tôi bao cả nhà hàng một tiếng, toàn bộ thiệt hại đều tính cho tôi."
"Chuyện này... mấy vị khách kia cũng đã hẹn trước rồi ạ." Nhân viên phục vụ nói với vẻ khó xử.
Cố Hạo Đình cười khẩy một tiếng, ánh mắt sắc bén quét sang nhân viên phục vụ. "Hay là mấy người thích bị đóng cửa vài tháng?"
Nhân viên phục vụ ý thức được mức độ nghiêm trọng của chuyện này, bèn gật đầu nói: "Bây giờ tôi sẽ đi gọi quản lý."
Dứt lời, cô ta ôm menu rời đi.
Một lát sau, quản lý đi tới chỗ hắn, cười lấy lòng: "Tư lệnh Cố, là thế này, những vị khách này đều đã hẹn trước rồi. Nếu như từ chối thì nhà hàng của tôi sẽ bị khiếu nại nhiều lắm, hôm nay ngài ăn gì để tôi mời."
Cố Hạo Đình nhìn quản lý với ánh mắt lạnh băng. "Trong vòng ba phút, anh phải giải quyết tất cả những người ở đây cho tôi. Nếu không làm được thì để tôi gọi người của tôi tới giải quyết."
Quản lý thấy Cố Hạo Đình chẳng có vẻ đang nói đùa thì không dám nhiều lời. "Tôi lập tức đi làm ngay đây."
"Những món mà bọn họ ăn đều tính vào thẻ của tôi hết." Cố Hạo Đình nhấp một ngụm trà, nói một cách thong dong.
Kế đó quản lý đi tới chỗ của Ngụy Tịch Phàm, nói xin lỗi: "Ngại quá thưa quý khách, nhà hàng chúng tôi hiện có chút việc. Mấy món ngài đã gọi có thể đóng gói mang đi được không ạ?"
"Sao lại thế? Tôi đã đặt chỗ này trước nửa tháng kia mà, ăn cơm phải xem bầu không khí chứ, tôi không đi đâu cả." Hoắc Thuần hạnh họe gây khó khăn.
Ngụy Tịch Phàm nhìn thoáng qua Cố Hạo Đình, dáng vẻ thong dong bình thản lẫn mưu kế sách lược của hắn khiến cho người khác không dám đắc tội.
"Thuần Nhi, chúng ta đi thôi." Ngụy Tịch Phàm nói.
"Em không đi đâu, anh yêu à, em muốn ở lại đây." Hoắc Thuần nũng nịu nói.
Ngụy Tịch Phàm bèn lẩm bẩm vài câu bên tai Hoắc Thuần.
Hoắc Thuần nhìn về phía Cố Hạo Đình rất đỗi ngạc nhiên.
Lúc nhìn thấy gương mặt đẹp trai lạnh lùng của Cố Hạo Đình, ả ta bỗng đỏ mặt.
Sau đó, ả ta theo Ngụy Tịch Phàm rời khỏi nhà hàng.
Vừa mới lên xe thì bàn tay của Ngụy Tịch Phàm đã luồn vào trong áo của Hoắc Thuần.
"Tịch Phàm à, anh cũng bao cả nhà hàng đi. Cố Hạo Đình đó mới đúng là đàn ông đích thực đấy."
Ngụy Tịch Phàm bế Hoắc Thuần ngồi lên đùi mình rồi nói: "Bây giờ anh sẽ cho em thấy có phải là đàn ông đích thực hay không."
Trong mắt Hoắc Thuần nhoáng lên một cái. "Tịch Phàm, em đã chuẩn bị một thứ hay ho cho anh đấy. Anh bảo trợ lý của anh tới chỗ cũ đợi em nhé."