Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-234
Chương 234: Tôi bắt nạt em hồi nào
Editor: Nguyetmai
Cô còn lâu mới có chuyện vừa cãi nhau với hắn xong, lại sinh con cho hắn.
"Không thèm." Hoắc Vi Vũ bẻ ngón tay của hắn.
Cố Hạo Đình không nhúc nhích, ánh mắt sáng quắc nhìn cô.
Khí thế của hắn hình thành một vòng xoáy bao trùm lấy cô.
Hai mắt Hoắc Vi Vũ đỏ ửng, cô kháng nghị: "Cố Hạo Đình, mẹ với em gái anh bắt nạt tôi thì thôi, sao đến cả anh cũng bắt nạt tôi. Cả nhà anh đều bắt nạt tôi."
"Tôi bắt nạt em hồi nào." Cố Hạo Đình nói với vẻ bất đắc dĩ.
"Giờ thì có đấy." Hoắc Vi Vũ đáp.
Cố Hạo Đình thở dài, đoạn buông tay ra, hất cằm về phía bàn ăn, trầm giọng nói. "Em ăn đi đã."
Sau đó, hắn ngồi xuống ghế, nhấc đũa lên. Mà Hoắc Vi Vũ vẫn đứng đấy, không định ngồi xuống.
Cố Hạo Đình nheo mắt nhìn cô. "Vậy thì thôi, tôi cũng chẳng muốn ăn nữa."
Hắn không ăn thì sao đi được? Hoắc Vi Vũ bèn kéo ghế ra rồi ngồi xuống.
Cố Hạo Đình quay sang sai bảo Trung tá Thượng. "Giờ cậu đi lấy một cái máy phát điện dành cho gia đình tới đây, lắp cho cô ấy hẳn hoi. Để khi mất điện thì có thể phát điện ngay lập tức."
"À vâng." Lúc Trung tá Thượng bước ra ngoài còn đóng cửa lại giúp họ.
Hoắc Vi Vũ cũng nghe thấy lời Cố Hạo Đình nói, ánh mắt nhìn hắn lom lom.
Lúc hắn đối xử tốt với cô thì đúng là rất tốt. Chẳng qua không biết kéo dài được bao lâu?
Cố Hạo Đình nhìn sang cô, Hoắc Vi Vũ vội cúi đầu ăn mì.
Ăn được nửa bát thì cô no căng bụng, bèn đặt đũa xuống rồi ngồi im nhìn hắn ăn.
Cố Hạo Đình ăn cơm trông tao nhã thật, dù hắn chỉ ăn mì ăn liền, nhưng lưng thẳng tắp, dáng người cao lớn khiến cho người khác cảm thấy an tâm.
Hắn liếc sang bát của cô rồi hỏi: "Em không ăn nữa à?"
"Trước giờ tôi chỉ ăn nửa bát thôi." Hoắc Vi Vũ giải thích.
"Sau này em nên ăn nhiều vào." Đoạn Cố Hạo Đình bưng bát của cô lên, đổ số mì còn lại vào trong bát của mình.
Hoắc Vi Vũ đỏ mặt, trong quan niệm của cô thì chỉ có cha mẹ hoặc bạn đời mới ăn mì thừa của đối phương mà thôi.
À đúng rồi, còn có ngài V chuyên gia giành lấy mì thừa của người khác.
"Để tôi pha cho anh ly trà." Hoắc Vi Vũ đứng dậy, đi tới trước tủ lạnh, lục trong tủ một hồi lâu mới lấy ra một túi trà Thiết Quan Âm.
Sau khi cô pha xong thì bưng tới, đặt cạnh tay của hắn.
Cố Hạo Đình nhìn cô rồi hỏi. "Muốn tôi ở lại đây tối nay à?"
Hoắc Vi Vũ nhớ lại màn "lau súng cướp cò" trước đấy, đỏ bừng cả mặt, lắc đầu đầy đề phòng.
Đôi mắt của Cố Hạo Đình tối đi. "Nhìn em uống thuốc xong tôi sẽ đi ngay."
"Tôi thấy đỡ hơn nhiều rồi, không cần uống thuốc đâu." Hoắc Vi Vũ viện cớ.
Cố Hạo Đình đứng dậy đi về phía phòng ngủ của cô, cầm ly trà của cô ra.
Kế đó, hắn uống một ngụm, bỏ thuốc trong lòng bàn tay vào miệng rồi cúi người, tay đỡ lấy gáy cô, đút thuốc vào miệng cô bằng cách đặc biệt.
Hoắc Vi Vũ hiểu rõ sự bá đạo của hắn, chẳng có chuyện gì hắn muốn làm mà không làm được cả. Thế nên cô lười chẳng buồn giãy giụa, ngoan ngoãn nuốt thuốc xuống.
Bấy giờ Cố Hạo Đình mới thấy thỏa mãn, nói đầy ẩn ý: "Đúng là phải đút thế này, em mới uống nhanh được."
"Sau này tôi tự uống được." Hoắc Vi Vũ lau dấu vết mà hắn để lại trên môi đầy bất đắc dĩ.
"Nếu em không ngoan thì tôi sẽ đút như lúc nãy." Cố Hạo Đình đáp lại một cách bá đạo.
Hoắc Vi Vũ cụp mắt.
Hắn biết cô không giữ mình lại bèn rời đi.
"Em nghỉ ngơi sớm đi." Cố Hạo Đình trầm giọng nói rồi đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Hắn vừa đi thì căn phòng bỗng trở nên vắng vẻ, nỗi lo lại dâng đầy trong lòng.
Hoắc Vi Vũ bước tới cạnh cửa sổ, nhìn xuống dưới.
Chừng hai phút sau, cô nghĩ bụng có lẽ hắn cũng ra ngoài rồi thì bỗng két một tiếng, Cố Hạo Đình lại mở cửa ra, nhìn Hoắc Vi Vũ đang đứng cạnh cửa sổ.
Editor: Nguyetmai
Cô còn lâu mới có chuyện vừa cãi nhau với hắn xong, lại sinh con cho hắn.
"Không thèm." Hoắc Vi Vũ bẻ ngón tay của hắn.
Cố Hạo Đình không nhúc nhích, ánh mắt sáng quắc nhìn cô.
Khí thế của hắn hình thành một vòng xoáy bao trùm lấy cô.
Hai mắt Hoắc Vi Vũ đỏ ửng, cô kháng nghị: "Cố Hạo Đình, mẹ với em gái anh bắt nạt tôi thì thôi, sao đến cả anh cũng bắt nạt tôi. Cả nhà anh đều bắt nạt tôi."
"Tôi bắt nạt em hồi nào." Cố Hạo Đình nói với vẻ bất đắc dĩ.
"Giờ thì có đấy." Hoắc Vi Vũ đáp.
Cố Hạo Đình thở dài, đoạn buông tay ra, hất cằm về phía bàn ăn, trầm giọng nói. "Em ăn đi đã."
Sau đó, hắn ngồi xuống ghế, nhấc đũa lên. Mà Hoắc Vi Vũ vẫn đứng đấy, không định ngồi xuống.
Cố Hạo Đình nheo mắt nhìn cô. "Vậy thì thôi, tôi cũng chẳng muốn ăn nữa."
Hắn không ăn thì sao đi được? Hoắc Vi Vũ bèn kéo ghế ra rồi ngồi xuống.
Cố Hạo Đình quay sang sai bảo Trung tá Thượng. "Giờ cậu đi lấy một cái máy phát điện dành cho gia đình tới đây, lắp cho cô ấy hẳn hoi. Để khi mất điện thì có thể phát điện ngay lập tức."
"À vâng." Lúc Trung tá Thượng bước ra ngoài còn đóng cửa lại giúp họ.
Hoắc Vi Vũ cũng nghe thấy lời Cố Hạo Đình nói, ánh mắt nhìn hắn lom lom.
Lúc hắn đối xử tốt với cô thì đúng là rất tốt. Chẳng qua không biết kéo dài được bao lâu?
Cố Hạo Đình nhìn sang cô, Hoắc Vi Vũ vội cúi đầu ăn mì.
Ăn được nửa bát thì cô no căng bụng, bèn đặt đũa xuống rồi ngồi im nhìn hắn ăn.
Cố Hạo Đình ăn cơm trông tao nhã thật, dù hắn chỉ ăn mì ăn liền, nhưng lưng thẳng tắp, dáng người cao lớn khiến cho người khác cảm thấy an tâm.
Hắn liếc sang bát của cô rồi hỏi: "Em không ăn nữa à?"
"Trước giờ tôi chỉ ăn nửa bát thôi." Hoắc Vi Vũ giải thích.
"Sau này em nên ăn nhiều vào." Đoạn Cố Hạo Đình bưng bát của cô lên, đổ số mì còn lại vào trong bát của mình.
Hoắc Vi Vũ đỏ mặt, trong quan niệm của cô thì chỉ có cha mẹ hoặc bạn đời mới ăn mì thừa của đối phương mà thôi.
À đúng rồi, còn có ngài V chuyên gia giành lấy mì thừa của người khác.
"Để tôi pha cho anh ly trà." Hoắc Vi Vũ đứng dậy, đi tới trước tủ lạnh, lục trong tủ một hồi lâu mới lấy ra một túi trà Thiết Quan Âm.
Sau khi cô pha xong thì bưng tới, đặt cạnh tay của hắn.
Cố Hạo Đình nhìn cô rồi hỏi. "Muốn tôi ở lại đây tối nay à?"
Hoắc Vi Vũ nhớ lại màn "lau súng cướp cò" trước đấy, đỏ bừng cả mặt, lắc đầu đầy đề phòng.
Đôi mắt của Cố Hạo Đình tối đi. "Nhìn em uống thuốc xong tôi sẽ đi ngay."
"Tôi thấy đỡ hơn nhiều rồi, không cần uống thuốc đâu." Hoắc Vi Vũ viện cớ.
Cố Hạo Đình đứng dậy đi về phía phòng ngủ của cô, cầm ly trà của cô ra.
Kế đó, hắn uống một ngụm, bỏ thuốc trong lòng bàn tay vào miệng rồi cúi người, tay đỡ lấy gáy cô, đút thuốc vào miệng cô bằng cách đặc biệt.
Hoắc Vi Vũ hiểu rõ sự bá đạo của hắn, chẳng có chuyện gì hắn muốn làm mà không làm được cả. Thế nên cô lười chẳng buồn giãy giụa, ngoan ngoãn nuốt thuốc xuống.
Bấy giờ Cố Hạo Đình mới thấy thỏa mãn, nói đầy ẩn ý: "Đúng là phải đút thế này, em mới uống nhanh được."
"Sau này tôi tự uống được." Hoắc Vi Vũ lau dấu vết mà hắn để lại trên môi đầy bất đắc dĩ.
"Nếu em không ngoan thì tôi sẽ đút như lúc nãy." Cố Hạo Đình đáp lại một cách bá đạo.
Hoắc Vi Vũ cụp mắt.
Hắn biết cô không giữ mình lại bèn rời đi.
"Em nghỉ ngơi sớm đi." Cố Hạo Đình trầm giọng nói rồi đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Hắn vừa đi thì căn phòng bỗng trở nên vắng vẻ, nỗi lo lại dâng đầy trong lòng.
Hoắc Vi Vũ bước tới cạnh cửa sổ, nhìn xuống dưới.
Chừng hai phút sau, cô nghĩ bụng có lẽ hắn cũng ra ngoài rồi thì bỗng két một tiếng, Cố Hạo Đình lại mở cửa ra, nhìn Hoắc Vi Vũ đang đứng cạnh cửa sổ.