Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-210
Chương 210: Đến hai trăm rưỡi cô ta còn chẳng xứng
Editor: Nguyetmai
Hoắc Vi Vũ lạnh nhạt liếc phù dâu.
Cô phù dâu tưởng mình nói đúng liền cười khẩy, nói kháy: "Những người tới đây chẳng ai mừng dưới mười nghìn cả vì ngại xấu mặt. Tiểu Tuyết nói đúng, cô đúng là loại mặt dày mà."
Hoắc Vi Vũ hỏi lại: "Thế cô mừng bao nhiêu?"
Cô kia sượng mặt, giải thích: "Tôi là phù dâu, không cần mừng."
Hoắc Vi Vũ chỉ "À" một tiếng với vẻ biếng nhác.
"Thế còn cô? Định mừng mấy chục nghìn?" Người phụ trách ghi chép nhìn Hoắc Vi Vũ bằng ánh mắt khinh bỉ rồi hỏi.
Thợ chụp ảnh bỗng nhảy từ đâu ra chụp lại cảnh này.
Hoắc Vi Vũ lập tức thấy hình ảnh mình xuất hiện trên màn chiếu trong đại sảnh.
Thì ra Cố Kiều Tuyết vốn đã định làm cô mất mặt.
Hoắc Vi Vũ nhếch môi, mở ví rút một tờ một trăm, lại rút thêm tờ một trăm nữa, cuối cùng lấy một tờ năm mươi.
Người phụ trách ghi chép trợn tròn mắt, hỏi: "Cô bị điên à? Mừng hai trăm rưỡi mà không thấy xấu hổ hả?"
Hoắc Vi Vũ thản nhiên cất ví: "Ngại quá, phiền anh giúp tôi kiếm tờ một tệ để trả lại, với quan hệ của tôi với Cố Kiều Tuyết thì cô ta còn không xứng để tôi mừng hai trăm rưỡi."
Lời Hoắc Vi Vũ nói thông qua micro truyền đi khắp hội trường.
Cố Kiều Tuyết cũng nghe thấy nên tức đến nghiến răng nghiến lợi. Ả vốn định làm Hoắc Vi Vũ mất mặt, chẳng ngờ người mất mặt lại là mình.
Tức quá, Cố Kiều Tuyết xách váy, dẫn theo năm mươi mấy phù dâu phù rể hùng hổ đi vào hội trưởng, trông như chuẩn bị đánh nhau đến nơi.
Ngụy Ngạn Khang bị Nạp Lan Tĩnh Doanh gọi ra, trùng hợp đụng mặt Cố Kiều Tuyết ở cửa. Gã kịp thời túm lấy tay Cố Kiều Tuyết, nhíu mày nói: "Còn ngại chưa đủ mất mặt à?"
"Hôm nay người kết hôn là tôi, còn người gây sự là cô ta, anh thôi cái kiểu thiên vị cô ta, cái gì cũng đổ lỗi cho tôi đi không được à?" Cố Kiểu Tuyết gắt gỏng, mắt đỏ ngầu.
"Cô không mời cô ấy thì chuyện sẽ thành ra thế này sao? Cô mời cô ấy đến để làm gì, sắp đặt những gì, tự cô hiểu."
"Làm sao? Thương cô ta à? Thấy tội nghiệp cho người ta hả?" Cố Kiều Tuyết chống eo, khinh khỉnh nói.
Ngụy Ngạn Khang kéo ả lại gần mình, nói nhỏ: "Đừng có gây sự, xung quanh có bao nhiêu người đang nhìn kia kìa, đến lúc đó mất mặt thì đừng trách."
Cố Kiều Tuyết thấy người khác đều đang nhìn mình đành tạm thời kiềm chế cơn giận.
Dù sao trò hay còn ở đằng sau.
Cô ả khoác tay Ngụy Ngạn Khang, một lần nữa đứng vào vị trí đón khách.
...
Hoắc Vi Vũ đưa tiền mừng xong, phù dâu liền đi đằng trước dẫn đường. "Đi theo tôi."
Hoắc Vi Vũ không định ở lại dự tiệc. Lát nữa đi gặp Cố Hạo Đình, trả đồ cho hắn xong cô sẽ đi luôn.
Phù dâu dẫn cô đến ngồi ở bàn cuối cùng, nhìn cô với vẻ trêu tức, nói: "Đây chính là chỗ của cô. Đừng có ngồi lung tung, chỗ ngồi đã được sắp xếp hết rồi."
Hoắc Vi Vũ chẳng buồn để ý đến cô ta.
Bỗng dưng đám đông xôn xao cả lên.
Mọi ánh nhìn đều tập trung lên trên tầng.
Cố Hạo Đình mặc bộ vest đen tôn lên dáng người cao ráo vai rộng eo săn chắc, tay đeo đồng hồ Bafelli nạm năm mươi mấy chục viên kim cương sáng chói, xuất hiện trên tầng hai như một vị vua cao quý, ngạo nghễ nhìn xuống quần thần. Hắn sải từng bước chân xuống cầu thang, chẳng cần ánh đèn cũng chẳng cần âm nhạc làm nền, bản thân hắn đã đủ chói sáng để hút hết mọi ánh nhìn.
Khách khứa tự động nhường ra một con đường cho hắn.
Những quý cô trong gia đình danh giá đều không dám thở mạnh, ngước nhìn Cố Hạo Đình với đôi mắt đong đầy tình ý, mong được lọt mắt xanh của hắn.
Từ lâu đã nghe đồn Cố Hạo Đình là người đẹp trai nhất quân đội, nay được thấy tận mắt quả là không sai.
Đáng nói hơn là khí chất, phong thái của hắn còn hơn xa vẻ ngoài, đầy mạnh mẽ và cuốn hút khiến người ta phải khuất phục.
Mọi người đều muốn biết hắn sẽ đi tới đâu, không biết tiểu thư nhà ai may mắn được lòng người đàn ông này?
Editor: Nguyetmai
Hoắc Vi Vũ lạnh nhạt liếc phù dâu.
Cô phù dâu tưởng mình nói đúng liền cười khẩy, nói kháy: "Những người tới đây chẳng ai mừng dưới mười nghìn cả vì ngại xấu mặt. Tiểu Tuyết nói đúng, cô đúng là loại mặt dày mà."
Hoắc Vi Vũ hỏi lại: "Thế cô mừng bao nhiêu?"
Cô kia sượng mặt, giải thích: "Tôi là phù dâu, không cần mừng."
Hoắc Vi Vũ chỉ "À" một tiếng với vẻ biếng nhác.
"Thế còn cô? Định mừng mấy chục nghìn?" Người phụ trách ghi chép nhìn Hoắc Vi Vũ bằng ánh mắt khinh bỉ rồi hỏi.
Thợ chụp ảnh bỗng nhảy từ đâu ra chụp lại cảnh này.
Hoắc Vi Vũ lập tức thấy hình ảnh mình xuất hiện trên màn chiếu trong đại sảnh.
Thì ra Cố Kiều Tuyết vốn đã định làm cô mất mặt.
Hoắc Vi Vũ nhếch môi, mở ví rút một tờ một trăm, lại rút thêm tờ một trăm nữa, cuối cùng lấy một tờ năm mươi.
Người phụ trách ghi chép trợn tròn mắt, hỏi: "Cô bị điên à? Mừng hai trăm rưỡi mà không thấy xấu hổ hả?"
Hoắc Vi Vũ thản nhiên cất ví: "Ngại quá, phiền anh giúp tôi kiếm tờ một tệ để trả lại, với quan hệ của tôi với Cố Kiều Tuyết thì cô ta còn không xứng để tôi mừng hai trăm rưỡi."
Lời Hoắc Vi Vũ nói thông qua micro truyền đi khắp hội trường.
Cố Kiều Tuyết cũng nghe thấy nên tức đến nghiến răng nghiến lợi. Ả vốn định làm Hoắc Vi Vũ mất mặt, chẳng ngờ người mất mặt lại là mình.
Tức quá, Cố Kiều Tuyết xách váy, dẫn theo năm mươi mấy phù dâu phù rể hùng hổ đi vào hội trưởng, trông như chuẩn bị đánh nhau đến nơi.
Ngụy Ngạn Khang bị Nạp Lan Tĩnh Doanh gọi ra, trùng hợp đụng mặt Cố Kiều Tuyết ở cửa. Gã kịp thời túm lấy tay Cố Kiều Tuyết, nhíu mày nói: "Còn ngại chưa đủ mất mặt à?"
"Hôm nay người kết hôn là tôi, còn người gây sự là cô ta, anh thôi cái kiểu thiên vị cô ta, cái gì cũng đổ lỗi cho tôi đi không được à?" Cố Kiểu Tuyết gắt gỏng, mắt đỏ ngầu.
"Cô không mời cô ấy thì chuyện sẽ thành ra thế này sao? Cô mời cô ấy đến để làm gì, sắp đặt những gì, tự cô hiểu."
"Làm sao? Thương cô ta à? Thấy tội nghiệp cho người ta hả?" Cố Kiều Tuyết chống eo, khinh khỉnh nói.
Ngụy Ngạn Khang kéo ả lại gần mình, nói nhỏ: "Đừng có gây sự, xung quanh có bao nhiêu người đang nhìn kia kìa, đến lúc đó mất mặt thì đừng trách."
Cố Kiều Tuyết thấy người khác đều đang nhìn mình đành tạm thời kiềm chế cơn giận.
Dù sao trò hay còn ở đằng sau.
Cô ả khoác tay Ngụy Ngạn Khang, một lần nữa đứng vào vị trí đón khách.
...
Hoắc Vi Vũ đưa tiền mừng xong, phù dâu liền đi đằng trước dẫn đường. "Đi theo tôi."
Hoắc Vi Vũ không định ở lại dự tiệc. Lát nữa đi gặp Cố Hạo Đình, trả đồ cho hắn xong cô sẽ đi luôn.
Phù dâu dẫn cô đến ngồi ở bàn cuối cùng, nhìn cô với vẻ trêu tức, nói: "Đây chính là chỗ của cô. Đừng có ngồi lung tung, chỗ ngồi đã được sắp xếp hết rồi."
Hoắc Vi Vũ chẳng buồn để ý đến cô ta.
Bỗng dưng đám đông xôn xao cả lên.
Mọi ánh nhìn đều tập trung lên trên tầng.
Cố Hạo Đình mặc bộ vest đen tôn lên dáng người cao ráo vai rộng eo săn chắc, tay đeo đồng hồ Bafelli nạm năm mươi mấy chục viên kim cương sáng chói, xuất hiện trên tầng hai như một vị vua cao quý, ngạo nghễ nhìn xuống quần thần. Hắn sải từng bước chân xuống cầu thang, chẳng cần ánh đèn cũng chẳng cần âm nhạc làm nền, bản thân hắn đã đủ chói sáng để hút hết mọi ánh nhìn.
Khách khứa tự động nhường ra một con đường cho hắn.
Những quý cô trong gia đình danh giá đều không dám thở mạnh, ngước nhìn Cố Hạo Đình với đôi mắt đong đầy tình ý, mong được lọt mắt xanh của hắn.
Từ lâu đã nghe đồn Cố Hạo Đình là người đẹp trai nhất quân đội, nay được thấy tận mắt quả là không sai.
Đáng nói hơn là khí chất, phong thái của hắn còn hơn xa vẻ ngoài, đầy mạnh mẽ và cuốn hút khiến người ta phải khuất phục.
Mọi người đều muốn biết hắn sẽ đi tới đâu, không biết tiểu thư nhà ai may mắn được lòng người đàn ông này?