Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 496
Tụ Bảo lâu vẫn thịnh vượng như trước, nhưng trong đó có thêm rất nhiều cao thủ, nhìn vào lại cảm thấy có chiều hướng cấm vệ sâu nghiêm hơn.
Từ khi phái Thánh Trí triệt để mai danh ẩn tích, các thế lực vùng Tây nam đã có sự thay đổi rất lớn. Phái Thống Chướng, phái Phách Thiện, phái Thượng Sư vốn bị phái Thánh Trí ép tới không ngóc đầu dậy nổi lại lần nữa sôi nổi ngóc lên, đồng thời cũng có một số thế lực mới nổi lên.
Trong đó có thế lực mà tam đại tông môn nâng lên, cũng có nanh vuốt của liên minh Đan quốc, hai bên đối địch lẫn nhau, không khí căng cứng, năm đó thực lực của bốn phái ngang nhau, ít nhất cũng có thể duy trí vẻ bề ngoài hòa bình, nhưng bây giờ ba ngày một trận lớn, hai ngày một trận nhỏ.
Phái Thống Chướng và phái Phách Thiện hoàn toàn đầu nhập vào liên minh Đan quốc, phái Thượng Sư vẫn còn lưỡng lự chưa quyết, những thế lực mà hồi đó trong mắt Chu Chu và Doãn Tử Chương coi là mạnh, giờ trong mắt họ đã không đáng một đồng.
Sau khi Chu Chu và Doãn Tử Chương đến Phần thành thì lập tức tới Tụ Bảo lâu.
Từ chưởng quầy tới tiểu nhị đều thay đổi, cũng không biết họ, thấy Doãn Tử Chương đưa ra ngọc bài do Diêu Khiêm Thư tự tay đưa, lập tức đổi sắc mặt, vô cùng cung kính nghênh đón hai người vào trong, người quen cũ Cầu Bảo Dương, Tiếu Sái Ca và trưởng lão kết đan mới được phái tới nhanh chóng ra đón khách, đồng hành còn có Đạo Quân Chúc Bạc của Chiêu Thái tông.
Hai người Cầu, Tiếu gặp Doãn Tử Chương và Chu Chu, đều cung kính gọi tiền bối, không dám khinh thị lớn tiếng, ngày đó khi quen biết Doãn Tử Chương chỉ là tu sĩ Trúc Cơ nho nhỏ, Chu Chu thì thậm chí cả kí Luyện khí cũng chưa với tới, ai có thể tưởng tượng được mới chưa đến mười năm, hai người đã đứng ở vị trí tu sĩ đạt trình độ cao ở đại lục Tấn Tiềm, cho dù là Đạo Quân Chúc Bạc đứng trước họ cũng phải nhường nhịn ba phần.
Đạo Quân Chúc Bạc nhìn thấy Doãn Tử Chương thì vừa bất ngờ vừa vui vẻ, nhân tiện nói: “Cuối cùng cũng tìm được hai vị rồi, Lâm sư huynh vẫn luôn nhớ các người đấy. Đoán chừng nửa tháng nữa thì huynh ấy cũng tới đây.”
“Lâm sư huynh?” Chu Chu tạm thời không kịp phản ứng.
Đạo Quân Chúc Bạc có vẻ hâm mộ nói: “Lâm Chấn Kim Lâm sư huynh hai tháng trước đã tăng đến Nguyên Anh trung kì rồi.” Giới tu tiên dùng thực lực để quyết định bối phận, ông vẫn còn ở Nguyên Anh sơ kì mà Lâm Chấn Kim đã tiến vào Nguyên Anh trung kì rồi, hai người không bái cùng một sư, dĩ nhiên ông phải đổi giọng gọi ông ta là sư huynh rồi.
“Thật tốt quá, mà tại sao cha lại đến Tây nam?” Doãn Tử Chương nghe được tin tốt thì hết sức vui mừng.
“Việc này nói ra rất dài dòng. Ta cũng vừa đến, vừa vặn Tề Chí hiền chất của Tế Lập tông với mấy tiểu tử của Liễu thị cũng sắp đến rồi, chúng ta tụ lại rồi nói.” Đạo Quân Chúc Bạc mỉm cười nói, nhưng trong mắt lài có tia trầm trọng.
Tính tuổi tác thì tiện một người trong ba huynh đệ Liễu thị đều lớn hơn tuổi Doãn Tử Chương và Chu Chu cộng lại, nhưng lại trở thành “tiểu tử” trong miệng Đạo Quân Chúc Bạc, Chu Chu nghe cảm thấy hơi mất tự nhiên. Nghĩ tới những người này còn phải gọi mình là tiền bối, càng cảm thấy mất tự nhiên. Nhưng quy củ của người tu tiên là như thế, nếu như so đo kĩ càng, thì cả Đạo Quân Chúc Bạc cũng phải gọi họ là sư huynh sư tỷ.
Trong lúc nói chuyện, trưởng lão Kết Đan của Đấu Pháp đường ở đây là Tề Chí và Liễu thị tam anh đều đã đến đủ, lại hàn huyên một phen, cuối cùng Đạo Quân Chúc Bạc cũng vào đề chính.
“Đa số các tu sĩ cấp cao mất tích ở Đan quốc từ hơn nửa năm trước đến giờ vẫn chưa có tin tức, đại lục Tấn Tiềm đã loạn thành một nùi, trong đó có không ít tu sĩ của liên minh Vũ quốc và liên minh Tây phương ngũ quốc chúng ta. Tông môn, thế gia của họ thương nghị chỉ hướng Đan quốc đòi giải thích, mong tam đại tông môn chúng ta dẫn đầu, nhưng trên tay chúng ta lại chẳng có chứng cứ xác nhận Diễm Thí Thiên đã làm gì đó bất lợi cho họ. Ta với các sư huynh sư đệ trong tam đại tông môn đều đang đau đầu vì chuyện này.” Đạo Quân Chúc Bạc cười khổ nói.
Việc này thật sự rất phiền toái. Doãn Tử Chương và Chu Chu đã nghe về những chuyện nhóm Cơ U Cốc gặp phải, biết trong này có điều gì đó dối trá, nhưng cũng không có cách nào.
Hướng Trưởng lão của Tấn Bảo tông và Tề trưởng lão của Tế Lập tông liếc nhau, Tề trưởng lão nói: “Những tu sĩ đẳng cấp cao này đột nhiên mất tích, làm cho rất nhiều tông môn thế gia hoảng sợ không thôi, hai bên thế lực ở vùng tây nam cũng không dám nhúc nhích, ngược lại yên tĩnh đi một tí.”
Nói đến thế lực vùng tây nam, không thể tránh việc đề cập đên ba phái cùng nổi danh với phái Thánh Trí ngày đó, thời gian này họ cũng chẳng sống thoải mái, Đạo Quân nguyên anh của ba phái kết bạn đi đại hội Luyện Đan Sư ở Đan quốc, còn dẫn theo ít nhất một phần ba trưởng lão Kết Đan và Luyện Đan Sư trong phái cùng đi, kết quả đi rồi không quay lại, hiện nay ba phái không có Thái thượng trưởng lão tọa trấn, đều đóng chặt sơn môn không dám động đậy, e sợ có người thừa dịp có kẽ hở mà vào.
Có tình hình như họ còn có vài thế lực lớn nhỏ khác, giờ ở đất tây nam đến tu sĩ Kết Đan còn hiếm thấy, chứ chưa nói tới tu sĩ Nguyên Anh, vốn là đấu đến sống đến chết, hiện cũng chẳng dám vọng động.
Đạo Quân Chúc Bạc lần này tới đây là muốn lãnh đạo người của tam đại tông môn ở nơi này nhằm trục xuất hoàn toàn các thế lực nanh vuốt của Đan quốc khỏi vùng tây nam. Mà Lâm Chấn Kim đến đây, lại là vì hai người Doãn Tử Chương và Chu Chu.
Từ khi hai người rời khỏi thành Sùng Vũ liền không có tin tức gì, Lâm Chấn Kim đoán rằng khả năng cao là hai người sẽ tới Tây nam, nên chủ động xin tới đây hiệp trợ nhiệm vụ lần này. Tây nam là nơi ông ta và thê tử Doãn Phiêu Nhi quen biết rồi yêu nhau, ông cũng có ý muốn thăm lại nơi từng sống lần nữa.
Doãn Tử Chương và Chu Chu nghĩ đến có thể nhanh chóng gặp lại Lâm Chấn Kim, trong lòng thật vui vẻ, lại hỏi đến tình hình của Vưu Thiên Nhận, đám Đề Thiện Thượng, Đạo Quân Chúc Bạc lại lắc đầu nói: “Họ đều đang tĩnh tu trong tháp Vũ Thần, chưa xuất quan, tình hình cụ thể thế nào ta cũng không rõ.”
An toàn trong tháp Vũ Thần là không cần phải lo, việc họ xuất quan chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian, Chu Chu bỗng nói: “Có thể nhờ các vị giúp ta truyền tin đến thành Sùng Vũ, nếu như trong vòng nửa năm nữa họ xuất quan, thì mời họ đến tây nam một chuyến?”
Cả người Doãn Tử Chương hơi cứng đờ, gần như lập tức đoán được ý đồ của Chu Chu, nàng đã từng nói qua, nàng muốn kết anh ở núi Ứng Bàng. Mời nhóm Đề Thiện Thượng đến, dĩ nhiên là vì muốn gặp họ một lần.
Đạo Quân Chúc Bạc không rõ tình hình, gật đầu cười nói: “Tiểu thư Đan Hoàng khách khí, chuyện nhỏ nhặt này cứ để cho lão phu.”
Tạm thời cáo biệt nhóm của Đạo Quân Chúc Bạc, Chu Chu nói với Doãn Tử Chương: “Muội muốn về xem lại núi Thánh Trí.”
Doãn Tử Chương nắm tay nàng, trầm mặc một hồi mới nói: “Được.”
Núi Thánh Trí đã từng bị Phồn Kiếm tông phá một lần, sơn môn trước đây đã bị hủy, phần lớn cung điện lầu các trên núi cũng bị phá hỏng, lúc ấy Phồn Kiếm tông thế lớn, người của Tụ Bảo lâu và Đấu Pháp đường ở chỗ này không đủ, tự bảo vệ mình còn khó, cũng chẳng quan tâm bên này.
Về sau Đề Thiện Thượng nửa đêm lẻn lên núi đánh trọng thương con Miết ngưu thú và giết rất nhiều người, mới ngăn lại hoạt động phá hoại của bọn chúng. Sau đó người của tam đại tông môn đuổi tới, Phồn Kiếm tông vồ hụt không kiếm được lợi ích gì, vì vậy rút khỏi nơi này, núi Thánh Trí do Tụ Bảo lâu và Đấu Pháp đường tiếp quản.
Nơi này là vùng đất có linh khí đậm đặc hiếm có ở tây nam, các thế lực khác cũng vô cùng thèm thuồng, nhưng theo đà lên cao của thanh danh nhóm Doãn Tử Chương, lại không còn ai dám ngấp nghé, phái Thánh Trí có sáu tu sĩ Nguyên Anh, tùy tiện hai người cũng đủ lấy mạng, linh sơn dù tốt cũng phải còn mạng mới hưởng thụ được.
Chu Chu và Doãn Tử Chương không quấy rấy bất cứ ai, một đường thẳng đến đỉnh Ứng Bàng. Doãn Tử Chương cuối cùng cũng không nhịn được hỏi: “Muội thật sự đã chuẩn bị xong?”
Từ khi phái Thánh Trí triệt để mai danh ẩn tích, các thế lực vùng Tây nam đã có sự thay đổi rất lớn. Phái Thống Chướng, phái Phách Thiện, phái Thượng Sư vốn bị phái Thánh Trí ép tới không ngóc đầu dậy nổi lại lần nữa sôi nổi ngóc lên, đồng thời cũng có một số thế lực mới nổi lên.
Trong đó có thế lực mà tam đại tông môn nâng lên, cũng có nanh vuốt của liên minh Đan quốc, hai bên đối địch lẫn nhau, không khí căng cứng, năm đó thực lực của bốn phái ngang nhau, ít nhất cũng có thể duy trí vẻ bề ngoài hòa bình, nhưng bây giờ ba ngày một trận lớn, hai ngày một trận nhỏ.
Phái Thống Chướng và phái Phách Thiện hoàn toàn đầu nhập vào liên minh Đan quốc, phái Thượng Sư vẫn còn lưỡng lự chưa quyết, những thế lực mà hồi đó trong mắt Chu Chu và Doãn Tử Chương coi là mạnh, giờ trong mắt họ đã không đáng một đồng.
Sau khi Chu Chu và Doãn Tử Chương đến Phần thành thì lập tức tới Tụ Bảo lâu.
Từ chưởng quầy tới tiểu nhị đều thay đổi, cũng không biết họ, thấy Doãn Tử Chương đưa ra ngọc bài do Diêu Khiêm Thư tự tay đưa, lập tức đổi sắc mặt, vô cùng cung kính nghênh đón hai người vào trong, người quen cũ Cầu Bảo Dương, Tiếu Sái Ca và trưởng lão kết đan mới được phái tới nhanh chóng ra đón khách, đồng hành còn có Đạo Quân Chúc Bạc của Chiêu Thái tông.
Hai người Cầu, Tiếu gặp Doãn Tử Chương và Chu Chu, đều cung kính gọi tiền bối, không dám khinh thị lớn tiếng, ngày đó khi quen biết Doãn Tử Chương chỉ là tu sĩ Trúc Cơ nho nhỏ, Chu Chu thì thậm chí cả kí Luyện khí cũng chưa với tới, ai có thể tưởng tượng được mới chưa đến mười năm, hai người đã đứng ở vị trí tu sĩ đạt trình độ cao ở đại lục Tấn Tiềm, cho dù là Đạo Quân Chúc Bạc đứng trước họ cũng phải nhường nhịn ba phần.
Đạo Quân Chúc Bạc nhìn thấy Doãn Tử Chương thì vừa bất ngờ vừa vui vẻ, nhân tiện nói: “Cuối cùng cũng tìm được hai vị rồi, Lâm sư huynh vẫn luôn nhớ các người đấy. Đoán chừng nửa tháng nữa thì huynh ấy cũng tới đây.”
“Lâm sư huynh?” Chu Chu tạm thời không kịp phản ứng.
Đạo Quân Chúc Bạc có vẻ hâm mộ nói: “Lâm Chấn Kim Lâm sư huynh hai tháng trước đã tăng đến Nguyên Anh trung kì rồi.” Giới tu tiên dùng thực lực để quyết định bối phận, ông vẫn còn ở Nguyên Anh sơ kì mà Lâm Chấn Kim đã tiến vào Nguyên Anh trung kì rồi, hai người không bái cùng một sư, dĩ nhiên ông phải đổi giọng gọi ông ta là sư huynh rồi.
“Thật tốt quá, mà tại sao cha lại đến Tây nam?” Doãn Tử Chương nghe được tin tốt thì hết sức vui mừng.
“Việc này nói ra rất dài dòng. Ta cũng vừa đến, vừa vặn Tề Chí hiền chất của Tế Lập tông với mấy tiểu tử của Liễu thị cũng sắp đến rồi, chúng ta tụ lại rồi nói.” Đạo Quân Chúc Bạc mỉm cười nói, nhưng trong mắt lài có tia trầm trọng.
Tính tuổi tác thì tiện một người trong ba huynh đệ Liễu thị đều lớn hơn tuổi Doãn Tử Chương và Chu Chu cộng lại, nhưng lại trở thành “tiểu tử” trong miệng Đạo Quân Chúc Bạc, Chu Chu nghe cảm thấy hơi mất tự nhiên. Nghĩ tới những người này còn phải gọi mình là tiền bối, càng cảm thấy mất tự nhiên. Nhưng quy củ của người tu tiên là như thế, nếu như so đo kĩ càng, thì cả Đạo Quân Chúc Bạc cũng phải gọi họ là sư huynh sư tỷ.
Trong lúc nói chuyện, trưởng lão Kết Đan của Đấu Pháp đường ở đây là Tề Chí và Liễu thị tam anh đều đã đến đủ, lại hàn huyên một phen, cuối cùng Đạo Quân Chúc Bạc cũng vào đề chính.
“Đa số các tu sĩ cấp cao mất tích ở Đan quốc từ hơn nửa năm trước đến giờ vẫn chưa có tin tức, đại lục Tấn Tiềm đã loạn thành một nùi, trong đó có không ít tu sĩ của liên minh Vũ quốc và liên minh Tây phương ngũ quốc chúng ta. Tông môn, thế gia của họ thương nghị chỉ hướng Đan quốc đòi giải thích, mong tam đại tông môn chúng ta dẫn đầu, nhưng trên tay chúng ta lại chẳng có chứng cứ xác nhận Diễm Thí Thiên đã làm gì đó bất lợi cho họ. Ta với các sư huynh sư đệ trong tam đại tông môn đều đang đau đầu vì chuyện này.” Đạo Quân Chúc Bạc cười khổ nói.
Việc này thật sự rất phiền toái. Doãn Tử Chương và Chu Chu đã nghe về những chuyện nhóm Cơ U Cốc gặp phải, biết trong này có điều gì đó dối trá, nhưng cũng không có cách nào.
Hướng Trưởng lão của Tấn Bảo tông và Tề trưởng lão của Tế Lập tông liếc nhau, Tề trưởng lão nói: “Những tu sĩ đẳng cấp cao này đột nhiên mất tích, làm cho rất nhiều tông môn thế gia hoảng sợ không thôi, hai bên thế lực ở vùng tây nam cũng không dám nhúc nhích, ngược lại yên tĩnh đi một tí.”
Nói đến thế lực vùng tây nam, không thể tránh việc đề cập đên ba phái cùng nổi danh với phái Thánh Trí ngày đó, thời gian này họ cũng chẳng sống thoải mái, Đạo Quân nguyên anh của ba phái kết bạn đi đại hội Luyện Đan Sư ở Đan quốc, còn dẫn theo ít nhất một phần ba trưởng lão Kết Đan và Luyện Đan Sư trong phái cùng đi, kết quả đi rồi không quay lại, hiện nay ba phái không có Thái thượng trưởng lão tọa trấn, đều đóng chặt sơn môn không dám động đậy, e sợ có người thừa dịp có kẽ hở mà vào.
Có tình hình như họ còn có vài thế lực lớn nhỏ khác, giờ ở đất tây nam đến tu sĩ Kết Đan còn hiếm thấy, chứ chưa nói tới tu sĩ Nguyên Anh, vốn là đấu đến sống đến chết, hiện cũng chẳng dám vọng động.
Đạo Quân Chúc Bạc lần này tới đây là muốn lãnh đạo người của tam đại tông môn ở nơi này nhằm trục xuất hoàn toàn các thế lực nanh vuốt của Đan quốc khỏi vùng tây nam. Mà Lâm Chấn Kim đến đây, lại là vì hai người Doãn Tử Chương và Chu Chu.
Từ khi hai người rời khỏi thành Sùng Vũ liền không có tin tức gì, Lâm Chấn Kim đoán rằng khả năng cao là hai người sẽ tới Tây nam, nên chủ động xin tới đây hiệp trợ nhiệm vụ lần này. Tây nam là nơi ông ta và thê tử Doãn Phiêu Nhi quen biết rồi yêu nhau, ông cũng có ý muốn thăm lại nơi từng sống lần nữa.
Doãn Tử Chương và Chu Chu nghĩ đến có thể nhanh chóng gặp lại Lâm Chấn Kim, trong lòng thật vui vẻ, lại hỏi đến tình hình của Vưu Thiên Nhận, đám Đề Thiện Thượng, Đạo Quân Chúc Bạc lại lắc đầu nói: “Họ đều đang tĩnh tu trong tháp Vũ Thần, chưa xuất quan, tình hình cụ thể thế nào ta cũng không rõ.”
An toàn trong tháp Vũ Thần là không cần phải lo, việc họ xuất quan chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian, Chu Chu bỗng nói: “Có thể nhờ các vị giúp ta truyền tin đến thành Sùng Vũ, nếu như trong vòng nửa năm nữa họ xuất quan, thì mời họ đến tây nam một chuyến?”
Cả người Doãn Tử Chương hơi cứng đờ, gần như lập tức đoán được ý đồ của Chu Chu, nàng đã từng nói qua, nàng muốn kết anh ở núi Ứng Bàng. Mời nhóm Đề Thiện Thượng đến, dĩ nhiên là vì muốn gặp họ một lần.
Đạo Quân Chúc Bạc không rõ tình hình, gật đầu cười nói: “Tiểu thư Đan Hoàng khách khí, chuyện nhỏ nhặt này cứ để cho lão phu.”
Tạm thời cáo biệt nhóm của Đạo Quân Chúc Bạc, Chu Chu nói với Doãn Tử Chương: “Muội muốn về xem lại núi Thánh Trí.”
Doãn Tử Chương nắm tay nàng, trầm mặc một hồi mới nói: “Được.”
Núi Thánh Trí đã từng bị Phồn Kiếm tông phá một lần, sơn môn trước đây đã bị hủy, phần lớn cung điện lầu các trên núi cũng bị phá hỏng, lúc ấy Phồn Kiếm tông thế lớn, người của Tụ Bảo lâu và Đấu Pháp đường ở chỗ này không đủ, tự bảo vệ mình còn khó, cũng chẳng quan tâm bên này.
Về sau Đề Thiện Thượng nửa đêm lẻn lên núi đánh trọng thương con Miết ngưu thú và giết rất nhiều người, mới ngăn lại hoạt động phá hoại của bọn chúng. Sau đó người của tam đại tông môn đuổi tới, Phồn Kiếm tông vồ hụt không kiếm được lợi ích gì, vì vậy rút khỏi nơi này, núi Thánh Trí do Tụ Bảo lâu và Đấu Pháp đường tiếp quản.
Nơi này là vùng đất có linh khí đậm đặc hiếm có ở tây nam, các thế lực khác cũng vô cùng thèm thuồng, nhưng theo đà lên cao của thanh danh nhóm Doãn Tử Chương, lại không còn ai dám ngấp nghé, phái Thánh Trí có sáu tu sĩ Nguyên Anh, tùy tiện hai người cũng đủ lấy mạng, linh sơn dù tốt cũng phải còn mạng mới hưởng thụ được.
Chu Chu và Doãn Tử Chương không quấy rấy bất cứ ai, một đường thẳng đến đỉnh Ứng Bàng. Doãn Tử Chương cuối cùng cũng không nhịn được hỏi: “Muội thật sự đã chuẩn bị xong?”