Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 345
Chương 345
“Bác sĩ Trần, cho dù tôi cùng Phong Đình Quân ra sao, tôi vân chỉ có thái độ như vậy”
Được, tôi đã hiểu”
“Chúng tôi đi trước.
“Cẩn thận!!!”
Lúc Thời Ngọc Minh ôm con đứng dậy, chân của Tiên Thúy vừa lúc đá phải dao cắt thịt cừu mà người phục vụ vừa để lên bàn.
Mắt thấy dao sẽ cắt vào cánh tay của Thời Ngọc Minh, bác sĩ Trần vội đưa tay ra cầm lấy, trong khoảnh khắc, lòng bàn tay bị rạch ra một vết vừa sâu vừa dài, máu lập tức chảy ra như suối.
Thời Ngọc Minh lại càng hoảng sợ, vội gọi người phục vụ.
“Vết thương hơi lớn, tôi sợ rằng phải đi bệnh viện xử lý một chút. Cô Thời, hôm nay tôi không thể đưa hai người về được rồi”
Thời Ngọc Minh áy náy: “Thực sự xin lỗi”
“Không có việc gì, may là bên trái tay, không ảnh hưởng tôi làm phẫu thuật. Cô Thời! Tôi đi trước”
“Được được! Hóa đơn ở đây để tôi thanh toán cho. Thật ngại quá…”
Lúc bác sĩ Trần đi, sắc mặt có chút âm trầm.
Thời Ngọc Minh thở dài một tiếng, nhỏ giọng nói với cô bé trong lòng: “Sau này phải cẩn thận chút, biết không?”
Tiên Thúy cũng hơi sợ, cô bé đối với người khác đều có thể như con nhím nhỏ xù lông đâm người, thế nhưng đây là mẹ đó!
“Mẹ, con xin lỗi”
“Chờ buổi tối chú Trần làm việc xong, con gọi điện thoại xin lỗi chú Trần, còn phải nói cảm ơn, biết không?”
“.. Dạ, con biết rồi”
Lúc này bên ngoài quán cơm dân dã, hai người kia vẫn trốn ở trong xe, luôn chuẩn bị.
“Ha ha, người phụ nữ này ngoài miệng không nói lời nào, trước đây đã hứa với tôi chỉ cần tôi giúp cô ấy tìm được nguồn gan cho con gái, cô ấy sẽ vĩnh viễn rời khỏi Đình Quân! Bây giờ lại nói một đằng làm một nẻo!”
“Nhưng tôi không nghĩ giọng điệu của cô ấy giống như đang nói dối, chắc có lẽ không liên quan gì tới Phong tổng nữa ”
Bây giờ không có chuyện gì, không có nghĩa là sau này cũng sẽ không có chuyện gì! Trần Kiếm Phong, sau này cậu vẫn phải giữ liên lạc với cô ấy. Cô ấy không thích tiên sinh sao?
Cô ấy chỉ dùng Đình Quân làm vật thay thế cho tiên sinh thôi. Nếu đúng như vậy, tôi sẽ cho cô ấy một người càng giống tiên sinh, để cô ấy rời bỏ Đình Quân và không làm hỏng đại sự của tôi.
Bác sĩ Trần hơi nhíu mày: “… Ông thực sự cho rằng tôi giống tiên sinh hơn Phong Đình Quân sao?”
“Mặc dù ngoại hình tuy kém hơn một chút, nhưng không phải tôi đã nói cho cậu biết rồi sao, tính cách, giọng điệu nói chuyện, khí chất của tiên sinh, cậu bắt chước càng giống thì càng tốt. Thời Ngọc Minh khi còn quen với tiên sinh vẫn chưa nhìn thấy được mặt cậu ta, chứng tỏ gương mặt không quan trọng, thứ cô ta thích ở tiên sinh là tính cách và nội tâm, cậu cố gắng lên”
“Nhưng Thời Ngọc Minh chẳng có ý gì với tôi cả, cô ấy chịu liên lạc với tôi để hỏi ý kiến về việc phẫu thuật thay gan, tôi sợ rằng chúng tôi sẽ khó phát triển hơn nữa…”
“Trên đời không có việc gì khó, không có phát triển, chứng tỏ cậu không đủ giống tiên sinh. Được rồi, Trần Kiếm Phong, những gì cậu cần làm tôi đã dặn hết rồi, tương lai nhất định sẽ không bạc đãi cậu.”
“Vậy nếu Thời Ngọc Minh sống chết không chấp nhận tôi thì sao?”
“Vậy thì cậu có thể tìm cách, tôi không quan tâm cậu dùng phương pháp gì, chỉ cần cậu có thể khiến cô ấy rời khỏi Đình Quân, thì có thể dùng bất cứ phương pháp nào”
Trần Kiếm Phong ánh mắt đột nhiên lóe lên: “Được rồi, có câu này của ông, tôi biết phải làm sao rồi.”
“Bác sĩ Trần, cho dù tôi cùng Phong Đình Quân ra sao, tôi vân chỉ có thái độ như vậy”
Được, tôi đã hiểu”
“Chúng tôi đi trước.
“Cẩn thận!!!”
Lúc Thời Ngọc Minh ôm con đứng dậy, chân của Tiên Thúy vừa lúc đá phải dao cắt thịt cừu mà người phục vụ vừa để lên bàn.
Mắt thấy dao sẽ cắt vào cánh tay của Thời Ngọc Minh, bác sĩ Trần vội đưa tay ra cầm lấy, trong khoảnh khắc, lòng bàn tay bị rạch ra một vết vừa sâu vừa dài, máu lập tức chảy ra như suối.
Thời Ngọc Minh lại càng hoảng sợ, vội gọi người phục vụ.
“Vết thương hơi lớn, tôi sợ rằng phải đi bệnh viện xử lý một chút. Cô Thời, hôm nay tôi không thể đưa hai người về được rồi”
Thời Ngọc Minh áy náy: “Thực sự xin lỗi”
“Không có việc gì, may là bên trái tay, không ảnh hưởng tôi làm phẫu thuật. Cô Thời! Tôi đi trước”
“Được được! Hóa đơn ở đây để tôi thanh toán cho. Thật ngại quá…”
Lúc bác sĩ Trần đi, sắc mặt có chút âm trầm.
Thời Ngọc Minh thở dài một tiếng, nhỏ giọng nói với cô bé trong lòng: “Sau này phải cẩn thận chút, biết không?”
Tiên Thúy cũng hơi sợ, cô bé đối với người khác đều có thể như con nhím nhỏ xù lông đâm người, thế nhưng đây là mẹ đó!
“Mẹ, con xin lỗi”
“Chờ buổi tối chú Trần làm việc xong, con gọi điện thoại xin lỗi chú Trần, còn phải nói cảm ơn, biết không?”
“.. Dạ, con biết rồi”
Lúc này bên ngoài quán cơm dân dã, hai người kia vẫn trốn ở trong xe, luôn chuẩn bị.
“Ha ha, người phụ nữ này ngoài miệng không nói lời nào, trước đây đã hứa với tôi chỉ cần tôi giúp cô ấy tìm được nguồn gan cho con gái, cô ấy sẽ vĩnh viễn rời khỏi Đình Quân! Bây giờ lại nói một đằng làm một nẻo!”
“Nhưng tôi không nghĩ giọng điệu của cô ấy giống như đang nói dối, chắc có lẽ không liên quan gì tới Phong tổng nữa ”
Bây giờ không có chuyện gì, không có nghĩa là sau này cũng sẽ không có chuyện gì! Trần Kiếm Phong, sau này cậu vẫn phải giữ liên lạc với cô ấy. Cô ấy không thích tiên sinh sao?
Cô ấy chỉ dùng Đình Quân làm vật thay thế cho tiên sinh thôi. Nếu đúng như vậy, tôi sẽ cho cô ấy một người càng giống tiên sinh, để cô ấy rời bỏ Đình Quân và không làm hỏng đại sự của tôi.
Bác sĩ Trần hơi nhíu mày: “… Ông thực sự cho rằng tôi giống tiên sinh hơn Phong Đình Quân sao?”
“Mặc dù ngoại hình tuy kém hơn một chút, nhưng không phải tôi đã nói cho cậu biết rồi sao, tính cách, giọng điệu nói chuyện, khí chất của tiên sinh, cậu bắt chước càng giống thì càng tốt. Thời Ngọc Minh khi còn quen với tiên sinh vẫn chưa nhìn thấy được mặt cậu ta, chứng tỏ gương mặt không quan trọng, thứ cô ta thích ở tiên sinh là tính cách và nội tâm, cậu cố gắng lên”
“Nhưng Thời Ngọc Minh chẳng có ý gì với tôi cả, cô ấy chịu liên lạc với tôi để hỏi ý kiến về việc phẫu thuật thay gan, tôi sợ rằng chúng tôi sẽ khó phát triển hơn nữa…”
“Trên đời không có việc gì khó, không có phát triển, chứng tỏ cậu không đủ giống tiên sinh. Được rồi, Trần Kiếm Phong, những gì cậu cần làm tôi đã dặn hết rồi, tương lai nhất định sẽ không bạc đãi cậu.”
“Vậy nếu Thời Ngọc Minh sống chết không chấp nhận tôi thì sao?”
“Vậy thì cậu có thể tìm cách, tôi không quan tâm cậu dùng phương pháp gì, chỉ cần cậu có thể khiến cô ấy rời khỏi Đình Quân, thì có thể dùng bất cứ phương pháp nào”
Trần Kiếm Phong ánh mắt đột nhiên lóe lên: “Được rồi, có câu này của ông, tôi biết phải làm sao rồi.”
Bình luận facebook