Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28
Gặp gỡ Lâm Kiệt vào buổi trưa nay là điều mà Lương Vũ Tranh không thể ngờ tới. Chuyện lằng nhằng giữa cô với Hạ Quân Dật và Lâm Kiệt khiến cô cảm thấy rất mệt mỏi.
Nói chuyện với Lâm Kiệt xong, Lương Vũ Tranh đi lang thang khắp các đường phố, vừa đi vừa suy nghĩ mọi. Vì quá nhập tâm mà Lương Vũ Tranh chẳng rõ bản thân đã đi đến những nơi nào.
Phải đến khi tiếng chuông điện thoại báo tin nhắn reo lên, Lương Vũ Tranh mới bừng tỉnh.
Hóa ra là tin nhắn của Vương Nhã Đồng, hỏi xem Lương Vũ Tranh chiều nay có đến trường không. Lúc này Lương Vũ Tranh mới nhớ ra, cô còn phải đến trường trả mấy quyển sách mượn ở thư viện vài hôm trước nữa.
Khi nhìn mấy cửa hàng xung quanh, Lương Vũ Tranh mới nhận ra là mình đã đi quá xa. Cô vội vàng đón taxi về trường.
...
Trả xong mấy quyển sách, Lương Vũ Tranh hẹn Vương Nhã Đồng ra hoa viên trường nói chuyện.
- Cậu cùng với Lâm Kiệt chia tay có nói qua với mình, bảo mình không nói bất cứ điều gì cho anh ấy biết. Cậu chuyển nhà đi chỗ khác, cũng dặn mình không được kể cho Lâm Kiệt nếu như anh ấy có hỏi. Lần này gặp lại Lâm Kiệt cậu định như thế nào?
- Mình cũng không biết nữa.
Lương Vũ Tranh thở dài, dựa hẳn lưng vào ghế đá, nói:
- Hôm qua mình gặp Lâm Kiệt, cậu cũng biết. Vừa rồi mình đi ăn trưa với Hạ Quân Dật, cũng đã gặp Lâm Kiệt lần nữa.
- Cái gì? Lâm Kiệt bắt gặp cậu đi cùng với Hạ Quân Dật sao? Vậy anh ấy có nghi ngờ chuyện giữa cậu và Hạ Quân Dật chứ?
- Không nghi ngờ, chỉ là Lâm Kiệt đã biết hết mọi chuyện rồi. Còn rõ hơn cả mình nữa.
Vương Nhã Đồng cũng thật sự không ngờ tới việc này. Cô cũng chỉ nghĩ hôm qua họ gặp mặt là sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi.
- Lâm Kiệt nói, anh ấy muốn bọn mình bắt đầu lại.
- Haizz... Lâm Kiệt biết mối quan hệ giữa cậu và Hạ Quân Dật mà vẫn có thể nói được như vậy thì chứng tỏ, anh ấy vẫn còn rất yêu cậu đấy. Thế còn cậu, tính thế nào?
Lương Vũ Tranh cũng thở dài.
- Hôm qua lúc về, thấy tâm trạng mình không được ổn nên Hạ Quân Dật cứ gặng hỏi. Kết quả là mình đã kể cho anh ấy nghe mọi chuyện rồi.
- Hạ Quân Dật đã biết Lâm Kiệt?
- Nếu tính đến trước buổi trưa nay, có lẽ Hạ Quân Dật không biết người bạn trai mà mình nói chính là Lâm Kiệt. Nhưng vừa rồi chạm mặt, ắt hẳn Hạ Quân Dật đã hiểu rõ tình hình rồi.
Không hiểu sao tự dưng lúc này, Vương Nhã Đồng cảm thấy rất lo lắng cho Lương Vũ Tranh.
- Mọi chuyện vẫn ổn chứ?
- Thật ra hôm qua khi kể chuyện này cho Hạ Quân Dật biết, anh ấy cũng nói với mình, chỉ cần mình ở bên cạnh anh ấy 2 tháng nữa thì anh ấy sẽ để cho mình tự do.
- Hạ Quân Dật thật sự đã nói như thế.
Lương Vũ Tranh gật đầu rồi “Ừm” một tiếng.
- Cậu có chắc chắn là Hạ Quân Dật sẽ để cho cậu đi sau 2 tháng nữa hay không?
- Mình không biết và cũng chẳng rõ nữa. Nhưng Hạ Quân Dật đối tốt với mình như vậy, mình tin anh ấy sẽ chẳng cần phải nói dối những chuyện này đâu.
- Lâm Kiệt biết chưa?
Lương Vũ Tranh lắc đầu.
- Mình không dám nói cho Lâm Kiệt biết. Khi biết anh ấy vẫn còn muốn quay lại với mình, cậu không biết đâu, mình thực sự đã rất hạnh phúc và chỉ ngay lập tức muốn nói lời đồng ý thôi. Nhưng mình vẫn cứ suy nghĩ mãi về chuyện giữa mình và Hạ Quân Dật. Đến khi Hạ Quân Dật cho mình thời gian 2 tháng, tự dưng mình lại có thêm can đảm. Nhưng trước khi thời gian 2 tháng kết thúc, tốt nhất mình không nên nói cho Lâm Kiệt biết thì hơn. Anh ấy sao có thể chịu đựng nổi việc mình nhận lời ở bên Hạ Quân Dật 2 tháng nữa chứ.
- Vậy thì tốt rồi. Hạ Quân Dật đồng ý cho cậu đi, Lâm Kiệt cũng không soi mói chuyện trước kia của cậu. Mình cũng thấy vui thay cho cậu. Vũ Tranh, cậu sắp được trở lại với niềm hạnh phúc vốn có rồi.
- Cảm ơn cậu.
Rồi Vương Nhã Đồng đứng dậy, nói:
- Chiều nay mình không có tiết, nhân tiện cậu vào viện thăm dì Lương thì cho mình theo với.
- Được rồi, đi thôi.
Nói chuyện xong với Vương Nhã Đồng, gương mặt của Lương Vũ Tranh rạng rỡ hẳn lên.
Chỉ cần sau 2 tháng nữa, Lương Vũ Tranh cô có thể rời Hạ Quân Dật để quay về với Lâm Kiệt rồi!
Nói chuyện với Lâm Kiệt xong, Lương Vũ Tranh đi lang thang khắp các đường phố, vừa đi vừa suy nghĩ mọi. Vì quá nhập tâm mà Lương Vũ Tranh chẳng rõ bản thân đã đi đến những nơi nào.
Phải đến khi tiếng chuông điện thoại báo tin nhắn reo lên, Lương Vũ Tranh mới bừng tỉnh.
Hóa ra là tin nhắn của Vương Nhã Đồng, hỏi xem Lương Vũ Tranh chiều nay có đến trường không. Lúc này Lương Vũ Tranh mới nhớ ra, cô còn phải đến trường trả mấy quyển sách mượn ở thư viện vài hôm trước nữa.
Khi nhìn mấy cửa hàng xung quanh, Lương Vũ Tranh mới nhận ra là mình đã đi quá xa. Cô vội vàng đón taxi về trường.
...
Trả xong mấy quyển sách, Lương Vũ Tranh hẹn Vương Nhã Đồng ra hoa viên trường nói chuyện.
- Cậu cùng với Lâm Kiệt chia tay có nói qua với mình, bảo mình không nói bất cứ điều gì cho anh ấy biết. Cậu chuyển nhà đi chỗ khác, cũng dặn mình không được kể cho Lâm Kiệt nếu như anh ấy có hỏi. Lần này gặp lại Lâm Kiệt cậu định như thế nào?
- Mình cũng không biết nữa.
Lương Vũ Tranh thở dài, dựa hẳn lưng vào ghế đá, nói:
- Hôm qua mình gặp Lâm Kiệt, cậu cũng biết. Vừa rồi mình đi ăn trưa với Hạ Quân Dật, cũng đã gặp Lâm Kiệt lần nữa.
- Cái gì? Lâm Kiệt bắt gặp cậu đi cùng với Hạ Quân Dật sao? Vậy anh ấy có nghi ngờ chuyện giữa cậu và Hạ Quân Dật chứ?
- Không nghi ngờ, chỉ là Lâm Kiệt đã biết hết mọi chuyện rồi. Còn rõ hơn cả mình nữa.
Vương Nhã Đồng cũng thật sự không ngờ tới việc này. Cô cũng chỉ nghĩ hôm qua họ gặp mặt là sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi.
- Lâm Kiệt nói, anh ấy muốn bọn mình bắt đầu lại.
- Haizz... Lâm Kiệt biết mối quan hệ giữa cậu và Hạ Quân Dật mà vẫn có thể nói được như vậy thì chứng tỏ, anh ấy vẫn còn rất yêu cậu đấy. Thế còn cậu, tính thế nào?
Lương Vũ Tranh cũng thở dài.
- Hôm qua lúc về, thấy tâm trạng mình không được ổn nên Hạ Quân Dật cứ gặng hỏi. Kết quả là mình đã kể cho anh ấy nghe mọi chuyện rồi.
- Hạ Quân Dật đã biết Lâm Kiệt?
- Nếu tính đến trước buổi trưa nay, có lẽ Hạ Quân Dật không biết người bạn trai mà mình nói chính là Lâm Kiệt. Nhưng vừa rồi chạm mặt, ắt hẳn Hạ Quân Dật đã hiểu rõ tình hình rồi.
Không hiểu sao tự dưng lúc này, Vương Nhã Đồng cảm thấy rất lo lắng cho Lương Vũ Tranh.
- Mọi chuyện vẫn ổn chứ?
- Thật ra hôm qua khi kể chuyện này cho Hạ Quân Dật biết, anh ấy cũng nói với mình, chỉ cần mình ở bên cạnh anh ấy 2 tháng nữa thì anh ấy sẽ để cho mình tự do.
- Hạ Quân Dật thật sự đã nói như thế.
Lương Vũ Tranh gật đầu rồi “Ừm” một tiếng.
- Cậu có chắc chắn là Hạ Quân Dật sẽ để cho cậu đi sau 2 tháng nữa hay không?
- Mình không biết và cũng chẳng rõ nữa. Nhưng Hạ Quân Dật đối tốt với mình như vậy, mình tin anh ấy sẽ chẳng cần phải nói dối những chuyện này đâu.
- Lâm Kiệt biết chưa?
Lương Vũ Tranh lắc đầu.
- Mình không dám nói cho Lâm Kiệt biết. Khi biết anh ấy vẫn còn muốn quay lại với mình, cậu không biết đâu, mình thực sự đã rất hạnh phúc và chỉ ngay lập tức muốn nói lời đồng ý thôi. Nhưng mình vẫn cứ suy nghĩ mãi về chuyện giữa mình và Hạ Quân Dật. Đến khi Hạ Quân Dật cho mình thời gian 2 tháng, tự dưng mình lại có thêm can đảm. Nhưng trước khi thời gian 2 tháng kết thúc, tốt nhất mình không nên nói cho Lâm Kiệt biết thì hơn. Anh ấy sao có thể chịu đựng nổi việc mình nhận lời ở bên Hạ Quân Dật 2 tháng nữa chứ.
- Vậy thì tốt rồi. Hạ Quân Dật đồng ý cho cậu đi, Lâm Kiệt cũng không soi mói chuyện trước kia của cậu. Mình cũng thấy vui thay cho cậu. Vũ Tranh, cậu sắp được trở lại với niềm hạnh phúc vốn có rồi.
- Cảm ơn cậu.
Rồi Vương Nhã Đồng đứng dậy, nói:
- Chiều nay mình không có tiết, nhân tiện cậu vào viện thăm dì Lương thì cho mình theo với.
- Được rồi, đi thôi.
Nói chuyện xong với Vương Nhã Đồng, gương mặt của Lương Vũ Tranh rạng rỡ hẳn lên.
Chỉ cần sau 2 tháng nữa, Lương Vũ Tranh cô có thể rời Hạ Quân Dật để quay về với Lâm Kiệt rồi!