Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24
Hạ Quân Dật nhìn Lương Vũ Tranh, gương mặt anh lạnh lùng đến mức đáng sợ. Lương Vũ Tranh bỗng run lên.
- Ý của em là, bạn trai em đã về nên em muốn rời khỏi tôi hay sao? Đúng như vậy không?
- Em...
- Em thật sự muốn rời khỏi tôi à?
Lương Vũ Tranh bỗng bật cười:
- Anh có biết không, em đã từng rất yêu anh ấy và bây giờ cũng không thay đổi. Nhưng mà, mẹ anh ấy nói với em rằng, hóa ra anh ấy ở bên em rất áp lực, rất khó chịu. Lúc đó, em cảm thấy rất có lỗi với anh ấy, em đã không hiểu anh ấy nên mới nói lời chia tay. Khi biết anh ấy muốn quay lại với em, thật ra trong lòng em có chút vui mừng, nhưng cũng lo lắng. Bây giờ em đã như thế này rồi mà anh ấy nói anh ấy không quan tâm. Lời của anh ấy nghe thì rất cảm động nhưng em không làm được, em vốn chẳng xứng với tình cảm của anh ấy.
Hạ Quân Dật kiên nhẫn nghe hết lời nói của Lương Vũ Tranh, bỗng dưng nói:
- Ngày mai là ngày phỏng vấn, em cứ đến tập đoàn phỏng vấn bình thường đi. Tôi biết lý do vì sao em vẫn muốn đi học đại học, chẳng phải là có được tấm bằng để tương lai xin việc dễ dàng hơn sao? Chắc chắn em đã nghĩ, rồi sớm rồi muộn tôi cũng sẽ bỏ em và dù có bỏ em, em vẫn có thể tự xoay sở cuộc sống sau này của mình, đúng không?
Lương Vũ Tranh cảm thấy rất ngạc nhiên và cũng buồn cười, hóa ra những suy nghĩ của cô, Hạ Quân Dật đã sớm đoán ra hết cả rồi. Anh cũng thật giỏi đoán lòng người.
- Yên tâm đi, tôi sẽ không dùng quy tắc ngầm với em đâu. Tôi đã đọc qua thành tích học tập của em rồi, rất tốt. Tin chắc khả năng của em, em sẽ xin vào được DCL.
- Cảm ơn anh. Nhưng mà...
- 2 tháng thôi.
- Cái gì?
Hạ Quân Dật dường như rất thích tạo những bất ngờ cho người khác. Câu nói của anh cũng rất khó hiểu.
- Tôi muốn em ở bên cạnh tôi 2 tháng nữa. Sau 2 tháng, tôi sẽ để em đi, để em muốn làm gì thì làm.
- Hạ Quân Dật, anh...
Lương Vũ Tranh thấy nụ cười trên gương mặt của Hạ Quân Dật, một nụ cười lạnh lùng như có như không.
- Em đã tính tới chuyện xin việc để đảm bảo cho tương lai thì cũng có nghĩa, em thật sự muốn rời khỏi tôi. Nếu em không muốn ở bên cạnh tôi, tôi cũng chẳng ép em làm gì.
- Anh thật sự tốt như vậy à?
- Vậy từ trước đến nay em nghĩ tôi xấu xa lắm sao?
Lương Vũ Tranh không thể phủ nhận, ở bên Hạ Quân Dật hơn 2 tháng, anh đối xử với cô rất tốt. Nhưng việc anh gia hạn thời gian cho cô ở bên anh, hình như không giống anh chút nào.
- Tôi muốn em ở bên tôi 2 tháng, sau đó em có thể về bên bạn trai em cũng được. Nhưng trong thời gian ở bên cạnh tôi, em tốt nhất đừng nên cắm sừng tôi, nếu không hậu quả em không lường được đâu.
- Anh... Thật lạ.
- Cũng chẳng có gì lạ, tôi biết là sẽ có ngày tôi chán em. 2 tháng nữa chắc đủ khiến cho tôi chán em rồi.
Lương Vũ Tranh bỗng mỉm cười:
- Ở bên anh hơn 2 tháng, em không rõ tính cách thật sự của anh như thế nào. Nhưng dù có thế nào, em thật sự rất cảm ơn anh. Cảm ơn anh đã giúp em trong lúc em khó khăn nhất.
- Không cần phải cảm ơn tôi đâu. Chẳng phải giữa chúng ta chỉ là giao dịch thôi à? Tôi đưa tiền cho em, em trả lại cho tôi thứ mà tôi cần. Thực chất mọi chuyện cũng đơn giản lắm.
- Thật ra, anh là một người rất tốt đấy, người phụ nữ nào lấy được anh, người đó hẳn sẽ rất hạnh phúc.
Hạ Quân Dật nở một nụ cười thoải mái:
- Em nghĩ như vậy à? Có muốn thử không?
- Có lẽ không cần đâu. Nhưng đó là lời nói thật đấy, ban đầu em không nghĩ là anh sẽ tốt như vậy đâu.
- Tôi có nên cảm ơn những lời này của em không?
Bỗng nhiên Lương Vũ Tranh chủ động dang tay ra ôm lấy Hạ Quân Dật, anh cũng ôm chặt lấy eo của cô.
- Một lần nữa cảm ơn anh. Nếu anh đã muốn như thế thì em sẽ ở bên cạnh 2 tháng nữa. Quan hệ giữa chúng ta là như thế, dù ở bên nhau 1 ngày cũng chỉ như thế mà thôi.
- Ừ.
Trong khi Lương Vũ Tranh nở nụ cười thoải mái, tự nhiên và ấm áp thì gương mặt của Hạ Quân Dật bỗng trở nên lạnh lùng hơn bao giờ hết. Trong ánh mắt sâu thẳm kia là hàng loạt những suy nghĩ mà chẳng ai có thể đoán ra được.
- Ý của em là, bạn trai em đã về nên em muốn rời khỏi tôi hay sao? Đúng như vậy không?
- Em...
- Em thật sự muốn rời khỏi tôi à?
Lương Vũ Tranh bỗng bật cười:
- Anh có biết không, em đã từng rất yêu anh ấy và bây giờ cũng không thay đổi. Nhưng mà, mẹ anh ấy nói với em rằng, hóa ra anh ấy ở bên em rất áp lực, rất khó chịu. Lúc đó, em cảm thấy rất có lỗi với anh ấy, em đã không hiểu anh ấy nên mới nói lời chia tay. Khi biết anh ấy muốn quay lại với em, thật ra trong lòng em có chút vui mừng, nhưng cũng lo lắng. Bây giờ em đã như thế này rồi mà anh ấy nói anh ấy không quan tâm. Lời của anh ấy nghe thì rất cảm động nhưng em không làm được, em vốn chẳng xứng với tình cảm của anh ấy.
Hạ Quân Dật kiên nhẫn nghe hết lời nói của Lương Vũ Tranh, bỗng dưng nói:
- Ngày mai là ngày phỏng vấn, em cứ đến tập đoàn phỏng vấn bình thường đi. Tôi biết lý do vì sao em vẫn muốn đi học đại học, chẳng phải là có được tấm bằng để tương lai xin việc dễ dàng hơn sao? Chắc chắn em đã nghĩ, rồi sớm rồi muộn tôi cũng sẽ bỏ em và dù có bỏ em, em vẫn có thể tự xoay sở cuộc sống sau này của mình, đúng không?
Lương Vũ Tranh cảm thấy rất ngạc nhiên và cũng buồn cười, hóa ra những suy nghĩ của cô, Hạ Quân Dật đã sớm đoán ra hết cả rồi. Anh cũng thật giỏi đoán lòng người.
- Yên tâm đi, tôi sẽ không dùng quy tắc ngầm với em đâu. Tôi đã đọc qua thành tích học tập của em rồi, rất tốt. Tin chắc khả năng của em, em sẽ xin vào được DCL.
- Cảm ơn anh. Nhưng mà...
- 2 tháng thôi.
- Cái gì?
Hạ Quân Dật dường như rất thích tạo những bất ngờ cho người khác. Câu nói của anh cũng rất khó hiểu.
- Tôi muốn em ở bên cạnh tôi 2 tháng nữa. Sau 2 tháng, tôi sẽ để em đi, để em muốn làm gì thì làm.
- Hạ Quân Dật, anh...
Lương Vũ Tranh thấy nụ cười trên gương mặt của Hạ Quân Dật, một nụ cười lạnh lùng như có như không.
- Em đã tính tới chuyện xin việc để đảm bảo cho tương lai thì cũng có nghĩa, em thật sự muốn rời khỏi tôi. Nếu em không muốn ở bên cạnh tôi, tôi cũng chẳng ép em làm gì.
- Anh thật sự tốt như vậy à?
- Vậy từ trước đến nay em nghĩ tôi xấu xa lắm sao?
Lương Vũ Tranh không thể phủ nhận, ở bên Hạ Quân Dật hơn 2 tháng, anh đối xử với cô rất tốt. Nhưng việc anh gia hạn thời gian cho cô ở bên anh, hình như không giống anh chút nào.
- Tôi muốn em ở bên tôi 2 tháng, sau đó em có thể về bên bạn trai em cũng được. Nhưng trong thời gian ở bên cạnh tôi, em tốt nhất đừng nên cắm sừng tôi, nếu không hậu quả em không lường được đâu.
- Anh... Thật lạ.
- Cũng chẳng có gì lạ, tôi biết là sẽ có ngày tôi chán em. 2 tháng nữa chắc đủ khiến cho tôi chán em rồi.
Lương Vũ Tranh bỗng mỉm cười:
- Ở bên anh hơn 2 tháng, em không rõ tính cách thật sự của anh như thế nào. Nhưng dù có thế nào, em thật sự rất cảm ơn anh. Cảm ơn anh đã giúp em trong lúc em khó khăn nhất.
- Không cần phải cảm ơn tôi đâu. Chẳng phải giữa chúng ta chỉ là giao dịch thôi à? Tôi đưa tiền cho em, em trả lại cho tôi thứ mà tôi cần. Thực chất mọi chuyện cũng đơn giản lắm.
- Thật ra, anh là một người rất tốt đấy, người phụ nữ nào lấy được anh, người đó hẳn sẽ rất hạnh phúc.
Hạ Quân Dật nở một nụ cười thoải mái:
- Em nghĩ như vậy à? Có muốn thử không?
- Có lẽ không cần đâu. Nhưng đó là lời nói thật đấy, ban đầu em không nghĩ là anh sẽ tốt như vậy đâu.
- Tôi có nên cảm ơn những lời này của em không?
Bỗng nhiên Lương Vũ Tranh chủ động dang tay ra ôm lấy Hạ Quân Dật, anh cũng ôm chặt lấy eo của cô.
- Một lần nữa cảm ơn anh. Nếu anh đã muốn như thế thì em sẽ ở bên cạnh 2 tháng nữa. Quan hệ giữa chúng ta là như thế, dù ở bên nhau 1 ngày cũng chỉ như thế mà thôi.
- Ừ.
Trong khi Lương Vũ Tranh nở nụ cười thoải mái, tự nhiên và ấm áp thì gương mặt của Hạ Quân Dật bỗng trở nên lạnh lùng hơn bao giờ hết. Trong ánh mắt sâu thẳm kia là hàng loạt những suy nghĩ mà chẳng ai có thể đoán ra được.