Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18
Tay của Hạ Quân Dật nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của Lương Vũ Tranh, nhẹ nhàng xử lý vết thương giúp cô. Vì xót quá, Lương Vũ Tranh bỗng rụt ngay tay lại.
- Không sao chứ?
- Ừ.
- Em không có gì muốn hỏi tôi sao?
- Tôi cần phải hỏi anh chuyện gì đây? Hỏi anh tại sao bỏ mặc không cứu tôi ư? Hay hỏi anh về việc anh nói như vậy thì chắc là anh đã chán tôi, muốn đá tôi để tìm người mới?
Hạ Quân Dật bỗng dừng tay, anh nhìn thẳng vào đôi mắt của Lương Vũ Tranh. Không hiểu sao cứ nhìn cô lúc này là anh lại cảm thấy đau lòng.
- Anh không còn gì để nói nữa đúng không? À phải, tôi đã nói trúng suy nghĩ của anh rồi còn gì.
- Em nghĩ tôi như vậy hả?
- Thế anh cho rằng tôi phải nghĩ về anh thế nào?
Hạ Quân Dật đặt chai thuốc xuống bên cạnh, sau đó lấy băng gạt ra, từ từ băng bó cổ tay cho Lương Vũ Tranh.
- Tôi biết là em rất giận tôi, nhưng tôi không thể không làm như thế.
- Đương nhiên là anh phải làm như thế rồi, tôi chỉ là một người phụ nữ được anh bao nuôi mà thôi.
- Người bắt cóc em, cho dù thế nào tôi cũng sẽ điều tra ra hắn. Lúc em bị bắt cóc, tôi bắt buộc phải nói như thế với tên bắt cóc, như vậy mới có thể bảo đảm mạng sống của em và bạn em.
Lương Vũ Tranh nghe Hạ Quân Dật nói vậy thì nhíu mày lại. Sự việc đã như thế này, anh vẫn còn đưa ra lý luận vớ vẩn như thế sao?
- Không tin đúng không? Nhưng đó là sự thật. Bọn chúng bắt cóc em để uy hiếp tôi, mục đích chính cũng chỉ muốn ly gián em và tôi thôi. Em không thử nghĩ xem, bọn họ tốn công bắt cóc em để rồi cuối cùng lại dễ dàng thả em đi như vậy à?
- Cái này...
Những lời của Hạ Quân Dật nói, không hẳn là không có lý. Lương Vũ Tranh bỗng nghĩ đến việc bị bắt cóc.
- Em có cảm thấy những tên bắt cóc em có gì bất bình thường không?
- Lúc bọn chúng gọi điện cho anh nhưng không được, tên đại ca đó liền gọi điện cho boss nào đó. Sau đó, hắn bảo bọn đàn em thả chúng tôi ra, còn nói là “phi vụ đã hoàn thành”.
- Thấy chưa, bọn chúng làm vậy chỉ muốn em ghét tôi, không còn tin tưởng tôi nữa thôi.
Nghĩ lại mọi chuyện, Lương Vũ Tranh mới cảm thấy lời của Hạ Quân Dật rất đúng. Không uy hiếp được Hạ Quân Dật thì bọn chúng lại nhanh chóng thả cô đi.
Hạ Quân Dật lại lấy lọ thuốc tiêu sưng ở bên cạnh, thoa nhẹ lên má của Lương Vũ Tranh.
- Á...
- Đau lắm à? – Hạ Quân Dật nhíu mày.
- Ừ.
Thuốc tiêu sưng có hiệu quả rất nhanh, không lâu sau, Lương Vũ Tranh đã cảm thấy đỡ đau rất nhiều.
- Xong rồi, em đi nghỉ đi. Ngày mai em cứ ở nhà nghỉ ngơi, không cần phải đến trường đâu.
Lương Vũ Tranh nằm lên giường, kéo chăn lên ngang hông. Hạ Quân Dật đi rửa tay rồi ra ngoài, anh tắt điện rồi cũng nằm lên giường.
Hạ Quân Dật ôm lấy người Lương Vũ Tranh từ phía sau, áp sát lưng cô vào ngực anh. Anh lại lên tiếng, hơi thở ấm áp phả sau gáy của Lương Vũ Tranh, nhưng cô vẫn cứ nằm bất động như vậy.
- Bọn chúng có chạm vào em không?
- Chạm thì đã sao, mà không chạm thì đã sao? Anh cũng quan tâm đến những chuyện này à?
- Xem ra, dù có biết rõ chân tướng mọi chuyện nhưng em vẫn chưa muốn tha thứ cho tôi.
Lương Vũ Tranh cũng chẳng hiểu rõ bản thân đang nghĩ gì nữa. Rõ ràng Hạ Quân Dật anh làm thế để cứu cô, nhưng sao cô vẫn cứ cảm thấy khó chịu như vậy, không muốn tha thứ cho anh. Chỉ có trời mới biết, lúc đó cô mong chờ Hạ Quân Dật sẽ xuất hiện cứu mình như thế nào. Và nếu như anh xuất hiện thật, không khéo cô thật sự sẽ rung động trước anh.
Khoảnh khắc anh để cô “tự sinh tự diệt”, cô đã đau lòng như thế nào, chắc cũng chẳng ai hiểu rõ. Trong đầu cô chỉ có mỗi một suy nghĩ, anh quá độc ác, quá tàn nhẫn.
- Không rõ em nghĩ gì nhưng tôi nghĩ, chắc chẳng bao giờ em có ấn tượng tốt về tôi đâu.
- Cái này là do anh thôi.
- Yên tâm, kẻ bắt cóc em, tôi sẽ tra ra rõ ràng, nhất định sẽ khiến chúng phải trả giá. Muộn rồi, ngủ đi.
Vòng tay của Hạ Quân Dật siết chặt hơn. Một hồi lâu sau, Lương Vũ Tranh nghe thấy tiếng thở đều đều của Hạ Quân Dật, chắc anh đã ngủ say rồi. Nhưng cả đêm đó, cô không thể nào ngủ được.
- Không sao chứ?
- Ừ.
- Em không có gì muốn hỏi tôi sao?
- Tôi cần phải hỏi anh chuyện gì đây? Hỏi anh tại sao bỏ mặc không cứu tôi ư? Hay hỏi anh về việc anh nói như vậy thì chắc là anh đã chán tôi, muốn đá tôi để tìm người mới?
Hạ Quân Dật bỗng dừng tay, anh nhìn thẳng vào đôi mắt của Lương Vũ Tranh. Không hiểu sao cứ nhìn cô lúc này là anh lại cảm thấy đau lòng.
- Anh không còn gì để nói nữa đúng không? À phải, tôi đã nói trúng suy nghĩ của anh rồi còn gì.
- Em nghĩ tôi như vậy hả?
- Thế anh cho rằng tôi phải nghĩ về anh thế nào?
Hạ Quân Dật đặt chai thuốc xuống bên cạnh, sau đó lấy băng gạt ra, từ từ băng bó cổ tay cho Lương Vũ Tranh.
- Tôi biết là em rất giận tôi, nhưng tôi không thể không làm như thế.
- Đương nhiên là anh phải làm như thế rồi, tôi chỉ là một người phụ nữ được anh bao nuôi mà thôi.
- Người bắt cóc em, cho dù thế nào tôi cũng sẽ điều tra ra hắn. Lúc em bị bắt cóc, tôi bắt buộc phải nói như thế với tên bắt cóc, như vậy mới có thể bảo đảm mạng sống của em và bạn em.
Lương Vũ Tranh nghe Hạ Quân Dật nói vậy thì nhíu mày lại. Sự việc đã như thế này, anh vẫn còn đưa ra lý luận vớ vẩn như thế sao?
- Không tin đúng không? Nhưng đó là sự thật. Bọn chúng bắt cóc em để uy hiếp tôi, mục đích chính cũng chỉ muốn ly gián em và tôi thôi. Em không thử nghĩ xem, bọn họ tốn công bắt cóc em để rồi cuối cùng lại dễ dàng thả em đi như vậy à?
- Cái này...
Những lời của Hạ Quân Dật nói, không hẳn là không có lý. Lương Vũ Tranh bỗng nghĩ đến việc bị bắt cóc.
- Em có cảm thấy những tên bắt cóc em có gì bất bình thường không?
- Lúc bọn chúng gọi điện cho anh nhưng không được, tên đại ca đó liền gọi điện cho boss nào đó. Sau đó, hắn bảo bọn đàn em thả chúng tôi ra, còn nói là “phi vụ đã hoàn thành”.
- Thấy chưa, bọn chúng làm vậy chỉ muốn em ghét tôi, không còn tin tưởng tôi nữa thôi.
Nghĩ lại mọi chuyện, Lương Vũ Tranh mới cảm thấy lời của Hạ Quân Dật rất đúng. Không uy hiếp được Hạ Quân Dật thì bọn chúng lại nhanh chóng thả cô đi.
Hạ Quân Dật lại lấy lọ thuốc tiêu sưng ở bên cạnh, thoa nhẹ lên má của Lương Vũ Tranh.
- Á...
- Đau lắm à? – Hạ Quân Dật nhíu mày.
- Ừ.
Thuốc tiêu sưng có hiệu quả rất nhanh, không lâu sau, Lương Vũ Tranh đã cảm thấy đỡ đau rất nhiều.
- Xong rồi, em đi nghỉ đi. Ngày mai em cứ ở nhà nghỉ ngơi, không cần phải đến trường đâu.
Lương Vũ Tranh nằm lên giường, kéo chăn lên ngang hông. Hạ Quân Dật đi rửa tay rồi ra ngoài, anh tắt điện rồi cũng nằm lên giường.
Hạ Quân Dật ôm lấy người Lương Vũ Tranh từ phía sau, áp sát lưng cô vào ngực anh. Anh lại lên tiếng, hơi thở ấm áp phả sau gáy của Lương Vũ Tranh, nhưng cô vẫn cứ nằm bất động như vậy.
- Bọn chúng có chạm vào em không?
- Chạm thì đã sao, mà không chạm thì đã sao? Anh cũng quan tâm đến những chuyện này à?
- Xem ra, dù có biết rõ chân tướng mọi chuyện nhưng em vẫn chưa muốn tha thứ cho tôi.
Lương Vũ Tranh cũng chẳng hiểu rõ bản thân đang nghĩ gì nữa. Rõ ràng Hạ Quân Dật anh làm thế để cứu cô, nhưng sao cô vẫn cứ cảm thấy khó chịu như vậy, không muốn tha thứ cho anh. Chỉ có trời mới biết, lúc đó cô mong chờ Hạ Quân Dật sẽ xuất hiện cứu mình như thế nào. Và nếu như anh xuất hiện thật, không khéo cô thật sự sẽ rung động trước anh.
Khoảnh khắc anh để cô “tự sinh tự diệt”, cô đã đau lòng như thế nào, chắc cũng chẳng ai hiểu rõ. Trong đầu cô chỉ có mỗi một suy nghĩ, anh quá độc ác, quá tàn nhẫn.
- Không rõ em nghĩ gì nhưng tôi nghĩ, chắc chẳng bao giờ em có ấn tượng tốt về tôi đâu.
- Cái này là do anh thôi.
- Yên tâm, kẻ bắt cóc em, tôi sẽ tra ra rõ ràng, nhất định sẽ khiến chúng phải trả giá. Muộn rồi, ngủ đi.
Vòng tay của Hạ Quân Dật siết chặt hơn. Một hồi lâu sau, Lương Vũ Tranh nghe thấy tiếng thở đều đều của Hạ Quân Dật, chắc anh đã ngủ say rồi. Nhưng cả đêm đó, cô không thể nào ngủ được.