Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 187
Tập đoàn DCL.
Mọi chuyện đã qua được 2 ngày. Hạ Quân Dật ngồi nhàn nhã ở sofa xem bản tin tài chính ngày hôm nay. Bên cạnh còn có cả trợ lý Trần.
- “Thưa quý vị và các bạn, theo như nguồn tin từ phía cảnh sát thì công ti Hàn Thị đứng phía sau thao túng việc rửa tiền, và tập đoàn bị dính líu có liên quan là DCL. Nay sự việc đã được điều tra làm rõ, phía bên cảnh sát lập tức ra lệnh bắt Tổng giám đốc của Hàn Thị là Hàn Bính Sinh nhưng ông ta đã trốn thoát, hiện đang ra lệnh truy nã...”
Thấy Hạ Quân Dật vẫn im lặng, trợ lý Trần lên tiếng:
- Tổng giám đốc, giá cổ phiếu của chúng ta đã tăng lại bình thường rồi ạ, không có chút bất ổn nào.
- Tôi biết rồi. Hàn Bính Sinh lần này suy nghĩ cẩn thận chuyện đẩy chúng ta đến bước đường cùng nhưng cũng quá coi thường tôi rồi. Ông ta cứ nghĩ Hạ Quân Dật tôi đây là một đứa trẻ 2 tuổi vậy. Khinh suất quá, thua là cái chắc rồi.
- Nhưng mọi chuyện đã nằm trong dự liệu của Tổng giám đốc rồi. Lần này có Hàn Bính Sinh có chạy đằng trời cũng không thoát.
Hạ Quân Dật uống một ngụm café, gương mặt vẫn lạnh lùng như cũ:
- Vì nể tình Hàn Minh ngày xưa, tôi đã cho Hàn Bính Sinh rất nhiều cơ hội nhưng ông ta không cần. Nếu ông ta đã muốn chơi thì tôi sẽ chơi cùng ông ta đến tận khi kết thúc.
- Chuyện của Hàn Bính Sinh cuối cùng cũng đã giải quyết ổn thỏa rồi ạ. DCL cũng đã trở lại bình thường.
- Nhưng sao tôi cứ thấy bất an.
Hạ Quân Dật không hiểu sao lại cứ thấy trong lòng không yên, thấp tha thấp thỏm. Chuyện của Hàn Bính Sinh rõ ràng đã qua rồi nhưng tại sao lòng vẫn không yên? Hay là lại sắp có biến cố nữa?
...
Siêu thị.
Lương Vũ Tranh lại tự mình đi siêu thị, mua thực phẩm về nấu nướng cho Hạ Quân Dật. Làm việc này thường xuyên, cô cũng cảm thấy quen rồi. Không những thế, Lương Vũ Tranh còn rất chăm chỉ theo học thím Lý nhiều món ăn ngon nữa. Dạo này tay nghề của cô cũng được nâng cao đến đáng kể. Nhìn thấy Hạ Quân Dật mỗi ngày đều ăn ngon miệng, Lương Vũ Tranh càng có hứng thú với nấu nướng hơn.
- Cảm ơn quý khách, mong rằng lần sau cô sẽ trở lại. - Nhân viên siêu thị tính tiền xong cho Lương Vũ Tranh rồi nói với cô.
- Cảm ơn.
Lương Vũ Tranh mỉm cười nhẹ nhàng, xách túi đồ rời đi.
...
Nhìn thấy Lương Vũ Tranh từ xa đang mang một đống đồ nặng, tài xế vội vàng đi đến cầm đồ giúp cô.
- Sao Phu nhân không gọi tôi vào bên trong, cô mang nhiều thế này chắc nặng lắm đúng không ạ?
- Cũng không nặng lắm. Dù sao cũng cảm ơn anh.
Con đường về Minh viên hôm nay tắc đường nghiêm trọng. Tài xế phải lái đi vào một con đường vòng khá loằng ngoằng, lại vắng vẻ nữa.
Đang lái xe với tốc độ bình thường, bỗng nhiên tài xế phanh gấp. Nhìn chiếc xe lao thẳng chặn xe Lương Vũ Tranh phía trước khiến cô lo lắng.
Lương Vũ Tranh nhíu mày lại.
Tài xế xuống xe thì bị người đàn ông đeo khẩu trang ở xe kia cầm gậy đánh ngất. Khi chưa kịp làm gì hắn đã nhanh chóng lấy chiếc khăn tẩm thuốc bịt miệng Lương Vũ Tranh lại.
...
Tập đoàn DCL.
Hạ Quân Dật vẫn đang ngồi làm việc. Tuy nhiên anh lại rất không chú tâm vào công việc trước mặt.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, hiển thị là “Bà xã”, Hạ Quân Dật vội vàng nhấc máy.
- “Hạ Quân Dật, nếu muốn vợ mày sống thì 8 giờ tối nay đến căn nhà đường số 4. Nếu mày không đến thì cô vợ xinh đẹp của mày sẽ chết đấy.” - Giọng nói của một người đàn ông vang lên qua điện thoại, đầy ý thù hằn.
- Anh là ai?
- “Không cần hỏi bây giờ đâu, tối nay sẽ biết thôi. Tốt nhất nên đi một mình thì hơn, nếu gọi cảnh sát đến thì vợ mày vĩnh viễn không còn nhìn thấy ánh mặt trời nữa đâu.”
Vừa nói xong hắn bèn tắt máy ngay, chỉ còn lại những tiếng “Tút tút” khiến cho Hạ Quân Dật vô cùng lo lắng.
Tay anh run lên, chưa bao giờ anh cảm thấy sợ đến như vậy.
Lại là tiếng điện thoại, nhưng lần này là tin nhắn.
Anh mở ra xem...
Là Lương Vũ Tranh!
Cô hôn mê bất tỉnh và bên đầu còn chĩa khẩu súng.
- Vũ Tranh...
Hình ảnh này khiến anh bỗng nhiên cuống lên. Hạ Quân Dật càng lúc càng lo lắng hơn.
Mọi chuyện đã qua được 2 ngày. Hạ Quân Dật ngồi nhàn nhã ở sofa xem bản tin tài chính ngày hôm nay. Bên cạnh còn có cả trợ lý Trần.
- “Thưa quý vị và các bạn, theo như nguồn tin từ phía cảnh sát thì công ti Hàn Thị đứng phía sau thao túng việc rửa tiền, và tập đoàn bị dính líu có liên quan là DCL. Nay sự việc đã được điều tra làm rõ, phía bên cảnh sát lập tức ra lệnh bắt Tổng giám đốc của Hàn Thị là Hàn Bính Sinh nhưng ông ta đã trốn thoát, hiện đang ra lệnh truy nã...”
Thấy Hạ Quân Dật vẫn im lặng, trợ lý Trần lên tiếng:
- Tổng giám đốc, giá cổ phiếu của chúng ta đã tăng lại bình thường rồi ạ, không có chút bất ổn nào.
- Tôi biết rồi. Hàn Bính Sinh lần này suy nghĩ cẩn thận chuyện đẩy chúng ta đến bước đường cùng nhưng cũng quá coi thường tôi rồi. Ông ta cứ nghĩ Hạ Quân Dật tôi đây là một đứa trẻ 2 tuổi vậy. Khinh suất quá, thua là cái chắc rồi.
- Nhưng mọi chuyện đã nằm trong dự liệu của Tổng giám đốc rồi. Lần này có Hàn Bính Sinh có chạy đằng trời cũng không thoát.
Hạ Quân Dật uống một ngụm café, gương mặt vẫn lạnh lùng như cũ:
- Vì nể tình Hàn Minh ngày xưa, tôi đã cho Hàn Bính Sinh rất nhiều cơ hội nhưng ông ta không cần. Nếu ông ta đã muốn chơi thì tôi sẽ chơi cùng ông ta đến tận khi kết thúc.
- Chuyện của Hàn Bính Sinh cuối cùng cũng đã giải quyết ổn thỏa rồi ạ. DCL cũng đã trở lại bình thường.
- Nhưng sao tôi cứ thấy bất an.
Hạ Quân Dật không hiểu sao lại cứ thấy trong lòng không yên, thấp tha thấp thỏm. Chuyện của Hàn Bính Sinh rõ ràng đã qua rồi nhưng tại sao lòng vẫn không yên? Hay là lại sắp có biến cố nữa?
...
Siêu thị.
Lương Vũ Tranh lại tự mình đi siêu thị, mua thực phẩm về nấu nướng cho Hạ Quân Dật. Làm việc này thường xuyên, cô cũng cảm thấy quen rồi. Không những thế, Lương Vũ Tranh còn rất chăm chỉ theo học thím Lý nhiều món ăn ngon nữa. Dạo này tay nghề của cô cũng được nâng cao đến đáng kể. Nhìn thấy Hạ Quân Dật mỗi ngày đều ăn ngon miệng, Lương Vũ Tranh càng có hứng thú với nấu nướng hơn.
- Cảm ơn quý khách, mong rằng lần sau cô sẽ trở lại. - Nhân viên siêu thị tính tiền xong cho Lương Vũ Tranh rồi nói với cô.
- Cảm ơn.
Lương Vũ Tranh mỉm cười nhẹ nhàng, xách túi đồ rời đi.
...
Nhìn thấy Lương Vũ Tranh từ xa đang mang một đống đồ nặng, tài xế vội vàng đi đến cầm đồ giúp cô.
- Sao Phu nhân không gọi tôi vào bên trong, cô mang nhiều thế này chắc nặng lắm đúng không ạ?
- Cũng không nặng lắm. Dù sao cũng cảm ơn anh.
Con đường về Minh viên hôm nay tắc đường nghiêm trọng. Tài xế phải lái đi vào một con đường vòng khá loằng ngoằng, lại vắng vẻ nữa.
Đang lái xe với tốc độ bình thường, bỗng nhiên tài xế phanh gấp. Nhìn chiếc xe lao thẳng chặn xe Lương Vũ Tranh phía trước khiến cô lo lắng.
Lương Vũ Tranh nhíu mày lại.
Tài xế xuống xe thì bị người đàn ông đeo khẩu trang ở xe kia cầm gậy đánh ngất. Khi chưa kịp làm gì hắn đã nhanh chóng lấy chiếc khăn tẩm thuốc bịt miệng Lương Vũ Tranh lại.
...
Tập đoàn DCL.
Hạ Quân Dật vẫn đang ngồi làm việc. Tuy nhiên anh lại rất không chú tâm vào công việc trước mặt.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, hiển thị là “Bà xã”, Hạ Quân Dật vội vàng nhấc máy.
- “Hạ Quân Dật, nếu muốn vợ mày sống thì 8 giờ tối nay đến căn nhà đường số 4. Nếu mày không đến thì cô vợ xinh đẹp của mày sẽ chết đấy.” - Giọng nói của một người đàn ông vang lên qua điện thoại, đầy ý thù hằn.
- Anh là ai?
- “Không cần hỏi bây giờ đâu, tối nay sẽ biết thôi. Tốt nhất nên đi một mình thì hơn, nếu gọi cảnh sát đến thì vợ mày vĩnh viễn không còn nhìn thấy ánh mặt trời nữa đâu.”
Vừa nói xong hắn bèn tắt máy ngay, chỉ còn lại những tiếng “Tút tút” khiến cho Hạ Quân Dật vô cùng lo lắng.
Tay anh run lên, chưa bao giờ anh cảm thấy sợ đến như vậy.
Lại là tiếng điện thoại, nhưng lần này là tin nhắn.
Anh mở ra xem...
Là Lương Vũ Tranh!
Cô hôn mê bất tỉnh và bên đầu còn chĩa khẩu súng.
- Vũ Tranh...
Hình ảnh này khiến anh bỗng nhiên cuống lên. Hạ Quân Dật càng lúc càng lo lắng hơn.