-
Chương 34
Đến nhà Mễ Hân, cậu ta đang là thêm giờ, vẻ mặt đau khổ nhìn bản thiết kế công trình. “Tại sao thiết kế nội thất cũng là tôi mà ngoại thất cũng muốn tôi làm, mẹ nó!”
Tiêu Nhiên mua một đống thức ăn, phân loại bỏ tủ lạnh nhà cậu ta, sau đó bắt tay vào chuẩn bị bữa tối. Nghe Mễ Hân kêu la thảm thiết, cô đồng tình hỏi: “Các sếp của cậu lại đi công tác? Sau đó quăng một núi việc cho cậu?”
Cột mái tóc hơi dài của mình thành một cái chóp trên đỉnh đầu, mặt mũi Mễ Hân nhăn nhúm. “Cậu xem đi, là cảnh quang cho một khu vườn rộng lớn đó…… Ông đây là nội thất đấy!”
Chỉ có thể an ủi cậu ta, “Được rồi, cậu xem như đây là luân chuyển các bộ phận đi, cậu nhìn đi tôi đây này, một người làm việc ba người, sắp biến tôi từ một cô gái gầy yếu thành gia súc rồi nè.”
Mễ Hân có chút muốn khóc, nhìn Tiêu Nhiên đang bận rộn trong phòng bếp. “Cậu còn có tâm tình và thể lực để làm cơm mà còn nói mình là gia súc, vậy tôi chẳng phải bị biến thành người bôn ba?”
Tiêu Nhiên nghe không hiểu, thò đầu ra, “Người bôn ba?”
Vừa khoa chân múa tay vừa giải thích, “Ba cái đầu bò chồng lại với nhau thì không phải là siêu cấp gia súc sao?” (*)
(*)ViVulqd: Mễ Hân đang chơi chữ, chữ bôn ba được ghép từ chữ con bò và chữ gia súc)
Cô gật đầu, “Phụt, trí tuệ của cậu quá thiếu dưỡng chất rồi, cho nên bọn họ mới mong làm phiền cậu……”
Mặc dù miệng thì oán trách nhưng con chuột trong tay vẫn không ngừng di chuyển, Mễ Hân vẫn nghiêm túc với công việc mà mình phụ trách. Trong phòng bếp, Tiêu Nhiên thong thả phát huy sở trường của mình, sau đó hét to một tiếng: “Bà vú!!!”
Mễ Hân vội vàng ném con chuột xuống, chạy vào, “Sao kêu to vậy, bị cắt trúng rồi hả?”
Tiêu Nhiên cười, “Dọn bàn rồi ăn cơm……”
Lúc này Mễ Hân mới yên tâm, oán giận nói: “Cậu hù chết tôi, làm tôi sợ muốn chết, cho rằng đã trúng tay hay thế nào đó, trái tim của tôi không có khỏe mạnh đến thế đâu, đừng có xem tôi là bò Tây Tạng mà làm thí nghiệm!”
Nhét vá xới cơm vào tay anh ta, Tiêu Nhiên đẩy anh, “Được rồi, cậu đi bới cơm, tôi dọn dẹp cái bàn như cái chuồng heo này xong sẽ ra ăn cơm.”
Hai người nhanh chóng ngồi xuống, canh rau chân vịt nấu với trứng, thịt gà cắt sợi kho mặn, bông cải xanh xào thịt, thêm vài món khác, Mễ Hân bội phục nói. “Nhanh như vậy mà cậu đã làm ra một bàn thức ăn, đúng là đảm đang mà.”
Tiêu Nhiên gắp cho cậu ta một miếng thịt gà, “Nếm thử xem, tôi thường xuống bếp với dì Lãnh, tôi là được chân truyền của dì ấy đấy!”
Mễ Hân nếm thử, gật đầu một cái, “Không tệ, rất là vừa ăn, thật sự không tệ…… Vì làm con dâu nhà người ta, cô cũng rất cố gắng đấy!”
Cô mệt mỏi liếc vị đại ca này một cái, “Tôi đâu có biết sẽ quen với anh ấy, đây hoàn toàn là đánh bậy đánh bạ thôi……”
Khua đôi đũa, Mễ Hân nheo mắt nhìn Tiêu Nhiên, “Cậu nói thật đi, hai người các cậu tại sao lại quen nhau? Lại còn bất thình lình như vậy? Một chút báo động cũng không có.”
Vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Mễ Hân, Tiêu Nhiên cầm cái muỗng ra vẻ muốn gõ anh, “Chúng tôi là thành phần nguy hại xã hội sao? Còn cần phải báo động trước? Thật ra thì……” Cô nói chầm chậm, không hề chú ý xới cơm trong chén, “Chuyện này thực ra rất bất ngờ, anh ấy nói thật ra thì người anh ấy thích là tôi.”
Thừa dịp cô không chú ý, Mễ Hân vừa nhanh chóng càn quét món thịt gà hấp dẫn, vừa chỉ vào cô, “Xem ra cậu vẫn luôn thích cậu ta, còn nói với tôi sẽ từ bỏ, cẩn thận đấy……”
Tiêu Nhiên tiếp tục phiền não, lơ đãng lùa cơm trong chén, “Đúng vậy, tôi cũng sợ mình sẽ trở thành một trong những nạn nhân dưới chân anh ấy, ngộ nhỡ anh ấy phát hiện đã mệt mỏi với tôi, muốn rời đi, vậy tôi phải làm sao?”
Mễ Hân lại gấp một đống thịt gà vào trong chén của mình, động tác trên tay không làm ảnh hưởng suy nghĩ của anh. “Nhiên Nhiên, tôi đùa với cậu thôi, phải có lòng tin với mình, hai người đều đang ở thế cân bằng, không có ai hơn ai, thật đấy.”
Nghe cậu ấy nói vậy, bất an trong lòng mới được xoa dịu một chút, Tiêu Nhiên vừa định gắp miếng thịt gà lại phát hiện chỉ còn chút xíu, kêu to: “Bà vú, cậu là heo sao!”
Buổi tối, trước khi đi ngủ, nhận được tin nhắn của anh, “Đóng cửa thật kỹ, tự mình phải cẩn thận một chút, ngoan…… Ngủ ngon nhé!”
Ngọt ngào tắt điện thoại, đặt dưới gối đầu, Tiêu Nhiên yên tâm đi ngủ.
Rạng sáng hôm sau, Tiêu Nhiên mở điện thoại, đánh thức Mễ Hân, sau đó đi phòng tắm rửa mặt. Đột nhiên điện thoại Tiêu Nhiên vang lên ầm ĩ, Mễ Hân mơ mơ màng màng đi vào, cầm nguồn gốc phát ra âm thanh, nghe máy, “Alo?”
“Nhiên Nhiên đâu? Sao mới sáng sớm mà cậu cầm điện thoại của cô ấy?” Dĩ Nặc nghe được giọng nói của Mễ Hân thì bắt đầu nổi điên, có phải tối hôm qua hai người ở chung với nhau hay không? Tại sao mới sáng sớm mà điện thoại của Tiêu Nhiên lại ở chỗ cậu ta?
Mễ Hân ngáp một cái, “Này anh hai, cô ấy đi rửa mặt, tôi cảm thấy điện thoại rất ồn nên mới nhận ~”
Lúc này Dĩ Nặc mới bớt tức giận, “Vậy cậu nói với cô ấy, một lát tôi sẽ đến dưới nhà cậu đón cô ấy.” Mễ Hân vừa nghe đã nghĩ, đúng là có tiền đồ…… Quả thật tên nhóc này đã bắt đầu biết quý trọng Nhiên Nhiên nhà chúng ta rồi, vì vậy anh cười đễu. “Vậy có thể cho tôi đi nhờ xe không? Vừa đúng lúc cũng thuận đường.”
Mặc dù rất để ý việc bạn gái mình qua đêm ở nhà người đàn ông này, nhưng Dĩ Nặc vẫn vui vẻ nói: “Vậy hai người nhanh một chút, nếu không cả ba chúng ta đều trễ đấy ~”
Hắc hắc, tên nhóc này coi như hiểu chuyện. Mễ Hân đặt điện thoại Tiêu Nhiên xuống, lúc này mới hoàn toàn tỉnh ngủ, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Tiêu Nhiên bước ra khỏi phòng tắm, chỉ điện thoại nói với cô: “Dĩ Nặc nói tới đón cậu đi làm, tôi cũng thuận đường nên sẽ đi chung.”
Anh ấy lại có thể phá lệ rời giường sớm như vậy sao? Tiêu Nhiên lắc đầu, mỉm cười, đúng là làm khó anh ấy rồi. Càng khó hơn chính là còn để bà vú quá giang xe, đúng là trái ngược hoàn toàn với biểu hiện lúc bình thường của anh ấy.
Hai người xuống lầu thì phát hiện xe Dĩ Nặc đã đậu sẵn bên đường, Tiêu Nhiên ngồi ghế phụ còn bà vú thì ngồi ghế sau. Bà vú ra vẻ rất thân quen với Dĩ Nặc. “Dĩ Nặc này, lâu rồi hai chúng ta không gặp nhau.”
Dĩ Nặc cũng gật đầu một cái, “Đúng vậy, ngoại trừ đi chơi với những người cùng dự án, bình thường tôi cũng không có hoạt động gì.”
Mễ Hân làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như thế này, vì vậy anh chỉ vào Tiêu Nhiên nói: “Tôi là khuê mật của Nhiên Nhiên, anh là bạn trai người ta, đương nhiên phải lấy lòng tôi cho thật tốt.”
Tiêu Nhiên quay đầu lại, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Mễ Hân, “Cậu còn dám mặt dày như thế sao? Lại dùng khuê mật để tự hình dung mình, chẳng qua cũng không khác biệt lắm ~”
Dĩ Nặc gật đầu, “Cậu tên bà vú, cũng không khác gì khuê mật, bà vú nói có lý……”
Cô bĩu môi, “Cậu ta vừa mói nói có một câu mà anh đã bị hù dọa rồi sao? Cậu ta nói cái gì thì chính là cái đó sao ~ anh trở nên kém thông minh như thế từ khi nào vậy hả? Thật đúng là mới mẻ mà!”
Mễ Hân tới gần, “Vốn dĩ là vậy mà, người ta là nói có đạo lý, cậu đừng có bôi nhọ hình tượng của tôi.”
Tiêu Nhiên hết cách, quay người lại, dùng giọng nói không lớn không nhỏ “lầm bầm” một câu. “Buổi sáng còn chưa có đi làm, đã bắt đầu trạng thái não tàn rồi……”
Người ở phía sau dương dương tự đắc, kiêu ngạo trả lời: “Thế nào? Tôi thích, tôi thích thế đấy……”
Không ngờ ba người gặp nhau lại có thể hài hòa như thế này, sáng hôm nay, tâm trạng của mọi người đều không tệ.
Tiêu Nhiên cắm điện, mở máy vi tính, xem một lượt các bản thảo mới được viết, vừa chuyển bộ phận, cô bắt đầu tiếp xúc với các nhãn hiệu, giao thiệp với người đại diện thương hiệu, đi tham dự các buổi trình diễn thời trang sau đó sẽ tự mình dự đoán xu hướng thời trang mới, hoặc là phân tích các xu hướng đang thịnh hành.
Đây là một quá trình học tập đầy thách thức, vì vậy cô phải học hỏi lối văn chương của tiền bối, còn phải nghiên cứu thiết kế thời trang, từ ý tưởng thiết kế, vẽ mẫu thiết kế, quá trình chỉnh sửa cho đến khi công bố, đều phải học lại từ đầu, hiển nhiên lượng công việc sẽ nhiều hơn.
Cô đang xem ý tưởng và đặc điểm thiết kế mùa mới của Fendi thì một tiền bối chạy đến, đẩy đẩy cô, “Selina đã hẹn phỏng vấn Dick Chuang vào chiều hôm nay, nhưng hôm qua cô ấy đã nhập viện rồi, hiện tại mọi người đều đang bận rộn, cô có thể làm được không?”
Dick Chuang là một nhà thiết kế mới nổi ở trong nước, đã đạt được nhiều giải thưởng quốc tế sau đó thì phát triển nhảy vọt, có người còn nói anh ta là “Alexander Mcqueen” (ViVu*l-q-d: là một nhà thiết kế thời trang của Anh) của Trung Quốc. Có thể tiếp xúc với nhân vật như vậy, không chỉ là cơ hội học tập tốt mà còn là con đường tắt để phát triển các mối quan hệ giao tiếp, vì lẽ đó, dĩ nhiên Tiêu Nhiên sẽ tình nguyện đảm đương việc này. Vì vậy cô chỉnh sửa một chút công việc đang dang dở, sau đó bắt đầu chuẩn bị cho bài phỏng vấn này. Mặc dù đã có người chuẩn bị sẵn các câu hỏi, nhưng mình là người viết bản thảo vẫn nên cẩn thận một chút, cuối cùng là phải làm thế nào để toát lên được phong thái của nhà thiết kế thời trang trẻ tuổi này đây.
Buổi trưa, điện thoại Tiêu Nhiên rung lên, cô nghe máy. “Dĩ Nặc, có thể hôm nay em sẽ phỏng vấn Dick, sau đó viết bản thảo.”
“Không tệ lắm, vậy là cấp trên rất coi trọng em.” Hai người rất ít khi nói về công việc của nhau, vì vậy chuyện tốt như thế này vô cùng hiếm hoi, nghe được sự hưng phấn của Tiêu Nhiên, Dĩ Nặc biết đây chính là một cơ hội tốt, thật lòng vui mừng thay cô. Nhưng Tiêu Nhiên như thế này làm anh cảm thấy xa lạ.
“Mà bản thảo hơi gấp, có thể em phải tăng ca rồi.” Tiêu Nhiên nói xin lỗi.
Đương nhiên Dĩ Nặc biết là người mới thì cơ hội là quan trong nhất, “Không sao, bộ phận dự án bên anh cũng vừa phân công nhiệm vụ mới, như thế này đi, anh mang cho em vài món ngon, đến công ty em làm thêm giờ với em được không? Lúc đó công ty còn đông người không?”
Thông thường cuối tuần sẽ hiếm có người ở lại công ty, Tiêu Nhiên cười híp mắt nói: “Vậy anh phải mua món ngon cho em…… Đúng rồi, em còn muốn ăn bánh pudding!”
Dĩ Nặc trêu cô: “Đã biết, heo con! Được rồi, nghỉ ngơi sớm đi, đã có việc quan trọng như vậy thì càng phải giữ gìn sức khỏe.”
Buổi chiều, lúc phỏng vấn cô chỉ phụ trách ghi chép và trợ giúp, các vấn đề đều đã được chuẩn bị sẵn, quan trọng nhất là Tiêu Nhiên phải nắm bắt được suy nghĩ tinh túy của anh ta, lúc về có thể biến hóa những bản vẻ kia thành câu chữ thích hợp.
Dick là một nhà thiết kế thời trang tương đối bận rộn, cho dù đã ăn mặc rất đơn giản thì khi xuất hiện trước mặt mọi người cũng là nhãn hiệu Armani được cắt may tỉ mỉ. Anh ta không phải là người nói nhiều, thỉnh thoảng sẽ cười vài tiếng, nhưng anh ta tuyệt đối là tiêu điểm của mọi người.
Tiêu Nhiên là thành viên của tòa soạn, đương nhiên cô không thể ném hình tượng công ty đi được, bộ đồ công sở Chanel, giày đen Manolo Blanhnik cao năm phân, tóc vấn lên cao, hai bên còn vài sợi buông xuống.
Mới vừa bước vào phòng họp, Dick đã nhìn thấy một cô gái thân hình duyên dáng, nhưng dáng đi không được tự nhiên, đang bận trước bận sau, lưu ý một chút, phát hiện là nhân viên của tòa soạn.
Lúc phỏng vấn, thỉnh thoảng anh liếc mắt nhìn cô, thấy cô đang nghiêm túc lắng nghe hoặc đang ghi chép, trang điểm nhàn nhạt, lại có nét khả ái của phái nữ, vẻ mặt phong phú của cô trợ lý này làm cho tâm trạng của anh cực kỳ tốt.
Kết thúc phỏng vấn, anh ta nói với người phụ trách biên tập, “Người trợ lý này của công ty rất thú vị, xem ra cách đánh giá của các người cũng không tệ ~”
Nghe nhà thiết kế khen cấp dưới của mình, dĩ nhiên biên tập cũng rất nể mặt, dùng giọng điệu cung kính nói: “Cảm ơn anh đã khích lệ, cô trợ lý nhỏ của chúng tôi rất vui mừng ~”
Dick Chuang còn cố ý hỏi tên Tiêu Nhiên, dặn dò toàn soạn nếu bản thảo viết xong nhất định phải đưa anh xem trước. Dĩ nhiên Tiêu Nhiên không biết mình đã tạo nên hứng thú cho nhà thiết kế đại tài. Lúc này cô chỉ biết đôi giày này rất thoải mái, hoàn toàn không có cảm giác khổ sở khi mang giày cao gót, nếu là bình thường mang hai tiếng chỉ e rằng chân cô đã bị phế rồi.
Quả nhiên muốn làm kịp bản thảo, đúng giờ tan sở là chuyện không thể nào. Vừa đúng hôm nay là cuối tuần, mọi người đều ra về đúng giờ, cả phòng làm việc rộng lớn càng quạnh quẽ hơn. Đã không còn ai, Tiêu Nhiên cởi giày ra, thay đôi dép lông nhung mềm mại cô đã chuẩn bị sẵn để đi trong phòng làm việc. Cảm giác chân trở về mặt đất thật tốt, đây chính là cảm giác lúc này của cô, sau đó vừa xoa bóp đôi chân đã mệt mỏi cả ngày vừa bắt đầu viết bản thảo.
Thiết kế của Dick Chuang liên quan đến nhiều thứ, vì vậy cô vừa viết vừa phải lật tìm những thứ đó, tốc độ trở nên chậm như ốc sên.
Điện thoại vang lên, lớn tiếng kêu gào trong công ty không còn ai, Tiêu Nhiên nghe máy, “Nhiên Nhiên, anh đang ở dưới công ty em, ra cửa đón anh đi.”
Tiêu Nhiên tắt điện thoại, tiếp tục vùi đầu vào đống tài liều, vừa tìm cô vừa nói lảm nhảm, “Trong quý một tăng thêm yếu tố cắt xén mềm mại, làm cho đường cong của phái nữ uyển chuyển hơn cũng có thể nổi bật vẻ đẹp của phái nữ.”
Có người gõ cửa, Tiêu Nhiên chạy tới thấy là Dĩ Nặc, mở cửa ra. “Sao anh cầm nhiều đồ vậy?” Cầm giúp anh hai cái túi, nhìn anh với vẻ khó hiểu.
Dĩ Nặc bất đắc dĩ, “Không phải là em muốn sao? Theo sự phân phó của tiểu thư, anh đã mua hết ~”
Tiêu Nhiên không hề có cảm giác tội lỗi, vừa đi vừa lầm bầm, “Mới không phải em, nhất định là anh muốn ăn nên mới mua nhiều như vậy……”
Dĩ Nặc đi theo sau cô, trên người còn ôm một cái laptop, dùng đầu đụng cô một cái, “Em là con heo không có lương tâm, nhìn thấy anh mua nhiều thứ cho em như vậy mà còn không có phần thưởng……”
Nghe Dĩ Nặc nói vậy, Tiêu Nhiên dừng lại nhìn anh, nhón chân hôn anh một cái, sau đó đỏ mặt, nhìn về chỗ của mình, “Được chưa? Như thế em còn phải chịu thiệt ~”
Đương nhiên Dĩ Nặc rất hài lòng, đặt máy tính lên bàn làm việc của Tiêu Nhiên, mở công tắc, sau đó đặt mọi thứ ở giữa hai người, “Bánh pudding trong túi đều cho em, anh không ăn.”
Hai người ngồi trước máy vi tính của mình, thỉnh thoảng sẽ ăn chút gì đó.
Điện thoại Dĩ Nặc vang lên, anh trả lời rất ngắn gọn. “Ừ, chuyện này tổ dự án mới thông báo, lúc trước tôi cũng không biết.”
Tiêu Nhiên tập trung vào công việc của mình, nhưng dáng vẻ làm việc của vị thiếu gia này làm cho người ta không thể tưởng tượng được, cho nên thỉnh thoảng sẽ tò mò nhìn anh mấy lần. Chỉ nghe anh tiếp tục nói chuyện điện thoại, “Chi tiết đánh giá nguy cơ có vấn đề? Nhưng số liệu đã được sàng lọc rồi, cũng đã họp để sàng lọc lại lần nữa rồi, hàng mẫu gặp lỗi……”
Blabla…… Tiêu Nhiên hoàn toàn rơi vào trạng thái nghe không hiểu gì cả, nhưng dáng vẻ nghiêm túc thảo luận công việc như thế này, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy, thật sự rất mới mẻ.
“Ừ, được rồi, tôi làm lại lần nữa. Không sao, tôi biết rồi.”
Đặt điện thoại xuống, Dĩ Nặc đến bên cạnh Tiêu Nhiên, nhìn thứ cô đang viết. Nhưng Tiêu Nhiên đã một cước đá văng anh. “Anh xem cái gì! Làm việc của anh đi, thứ em viết chưa bao giờ để người quen biết nhìn thấy.”
Dĩ Nặc tội nghiệp nhìn Tiêu Nhiên, “Anh cũng muốn làm việc, nhưng em không thể thưởng anh một cái nữa sao?”
Ngẩng đầu nhìn gương mặt có chút vô lại của anh, Tiêu Nhiên thật hết cách, vì vậy hôn nhanh một cái. Nếu như không nghe lời anh ta, sợ rằng muốn cô hôn sẽ không chỉ dừng lại hôn phớt qua.
Hài lòng đến ngồi bên cạnh cô, mở máy tính, bắt đầu công việc của mình.
Phòng làm việc to như vậy, chỉ có chỗ ngồi của hai người bọn họ là còn sáng đèn, bên ngoài trời cũng đã tối từ lâu, nhưng hai người lại không hề nhận ra.
Khi Tiêu Nhiên giải quyết xong hàng chữ cuối cùng, cô phát hiện đã hơn mười giờ. Duỗi lưng một cái, nhìn thấy Dĩ Nặc vẫn đang thẩm tra đối chiếu cái gì đó. Vì vậy gọi anh, “Em làm xong rồi, anh thì sao?”
Dĩ Nặc gật đầu, “Anh cần bổ sung thêm chút nữa, số liệu phân tích này có vấn đề, có thể phải làm lại lần nữa.”
Tiêu Nhiên tò mò nhìn chuỗi dài các con số, “Những thứ này là gì vậy…… Sao em cảm thấy nó giống như là thiên thư vậy?”
Nghe cô nói vậy, chân mày đang nhíu chặt của anh giãn ra, gõ đầu cô một cái, “Dĩ nhiên em cảm thấy giống thiên thư, em cũng đâu có học kế toán……”
Từ nhỏ thành tích của cô đã xuất sắc nhất, nhưng năng lực của mình cũng có hạn, những lĩnh vực mà mình không biết, Tiêu Nhiên tương đối khiêm tốn. Vì vậy liếc nhìn Dĩ Nặc đang gõ mở thanh công cụ, thật sự không có chút manh mối nào. “Xem không hiểu, em từ bỏ ~” Tự cô lui về chỗ của mình, sửa sang, trau chuốt lại bản thảo của mình. Đến hơn mười một giờ, cuối cùng cũng hoàn thành bản thảo.
Dĩ Nặc vẫn còn đang phân tích số liệu, nhìn Tiêu Nhiên, “Nếu không về không chừng cha mẹ em sẽ báo cảnh sát, anh lưu số liệu này lại rồi chúng ta đi.”
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc lại có trách nhiệm này của anh. Vì vậy không nhịn được, nhìn anh mỉm cười châm chọc. Đang thu dọn đồ đạc, Dĩ Nặc ngẩng đầu lên nhìn thấy Tiêu Nhiên đang cười, “Em cười cái gì?”
“Em phát hiện lúc anh làm việc chăm chỉ thật sự rất đẹp trai, hơn nữa còn cho em cảm giác giống như là một người xa lạ.” Tiêu Nhiên thành thật nói, rồi cười ha ha.
Thu dọn đồ đạc xong, đứng bên cạnh cô, “Thu dọn xong hết rồi sao?”
Tiêu Nhiên quơ quơ túi của mình, “Đủ cả rồi, không cần phải đem máy tính về, em làm xong rồi.”
Dĩ Nặc ôm hông cô, “Vậy chúng ta đi. Phương Tiêu Nhiên, em đã bị người xa lạ bắt cóc!”
Tiêu Nhiên cũng phối hợp với anh, “Anh là người xấu, lại dám bắt cóc con tin, cứu mạng……”
Hai người đùa giỡn như vậy cho đến khi về tới nhà Tiêu Nhiên. Tiêu Nhiên vừa mở cửa, Dĩ Nặc nghiêng đầu nói. “Anh ngủ ở đây, sáng mai qua nhà em ăn cơm.”
“Được, biết rồi ~” Tiêu Nhiên gật đầu muốn đi vào, lại bị Dĩ Nặc kéo trở lại, “Chờ một chút.” Anh nhanh chóng hôn lên trán cô. “Kẻ trộm muốn đóng dấu, chứng tỏ quyền sở hữu.” Buông tay cô ra, anh cười xấu xa mở cửa nhà đối diện.