-
Chương 13
Từ đó về sau, Trịnh Nhược Hạo không có liên lạc với Tiêu Nhiên nữa, cô cũng không quan tâm chuyện này, dù sao cũng không có cảm giác đặc biệt với anh. Mặc dù điều kiện của anh vượt xa tiêu chuẩn chọn bạn trai mà mẹ đã đặt ra cho cô. Nhưng loại cảm giác này rất khó hình dung, đi chung với Trịnh Nhược Hạo, chỉ có cảm giác là bạn bè bình thường, không có gì đặc biệt hơn nữa. Dĩ Nặc chán ghét Trịnh Nhược Hạo cũng là nguyên nhân chủ yếu làm cho hai người không liên lạc với nhau.
Ngược lại, gần đây cô thường xuyên nhận được điện thoại của Dịch Hằng, hay ăn cơm chung, thỉnh thoảng đi xem phim, đi tham gia họp lớp cao trung, quan hệ tốt hơn trước rất nhiều.
Dịch Hằng dẫn cô đến nhà hàng Tân Cương ăn cơm. Tiêu Nhiên ít ăn thịt dê, cho nên khi vừa bước vào nhà hàng tín đồ đạo Hồi này, mùi hăng của thịt dê đã xộc thẳng vào mũi.
“Có thể chịu được không?” Dịch Hằng ngồi xuống với cô, anh cũng không biết đã lâu rồi cô không ăn thịt dê, thấy phản ứng của cô nên mới hỏi, lúc này mới hối hận sao mình có thể vô ý đến thế.
Tiêu Nhiên gật đầu một cái, “Quen mùi là ổn rồi.”
Nhìn thực đơn, Dịch Hằng vẫn như mọi khi để Tiêu Nhiên chọn trước, Tiêu Nhiên nhìn thực đơn, đưa lại cho anh. “Cậu thông thạo hơn tôi, cậu chọn đi, chỉ cần là ăn ngon, tôi đều thích.”
Dịch Hằng mỉm cười, sau đó cúi đầu chọn món với nhân viên phục vụ.
Sữa chua của Tiêu Nhiên được mang lên trước, mặc dù làm từ sữa dê, nhưng không hề có chút tanh nồng nào cả, bên trên còn có thạch lựu hồng hồng, Tiêu Nhiên gật đầu khen ngợi, Dịch Hằng cũng thả lỏng.
Lúc hai người ra khỏi nhà hàng, đã no căng bụng, Tiêu Nhiên muốn đi bộ một lát, Dịch Hằng và cô cứ đi dọc bờ sông rất lâu.
“Đã từ rất lâu, tôi từng hi vọng cậu có thể đi bên cạnh tôi như thế này.” Đột nhiên Dịch Hằng nói thế.
Tiêu Nhiên gật đầu, “Tại sao?”
“Lúc đại học năm thứ nhất, tôi đã hỏi cậu, nhưng cậu đã từ chối……” Nhớ lại chuyện trước đây, chỉ nghĩ thôi đã đau lòng.
Tiêu Nhiên nhớ khi đó, cậu ấy đứng trước mặt mình, ấp a ấp úng nói chuyện này lại bị mình nhẫn tâm từ chối. die~n-da`n_L e^quy!do^n Có chút buồn bã mỉm cười: “Đúng vậy, lúc ấy tôi đã từ chối. Mọi người đều cho rằng tôi dụ dỗ cậu, làm hại cậu bắt cá hai tay, cho nên tất cả mọi người đều không hoan nghênh tôi.”
Dịch Hằng liên tục nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, tôi không biết chuyện sẽ thành như vậy……”
Xua xua tay, “Đừng nói vậy, Giản Như là bạn tốt của tôi, tôi tin nhất định cô ấy không hy vọng tôi nhớ chuyện này. Vì vậy, cậu không cần cảm thấy có lỗi, vốn dĩ chỉ là hiểu lầm, tất cả đã qua rồi ~”
Hai người nhớ tới Giản Như, chủ đề này quá nặng nề rồi, thật lâu cũng không nói chuyện.
“Chúng ta đi ăn cơm thế này, sẽ không làm cho cậu thấy không thoải mái chứ?” Dịch Hằng có chút lo lắng cho Tiêu Nhiên, biết cô nhạy cảm hơn người khác, có lẽ mình tìm cô sẽ làm cô nhớ tới Giản Như.
Tiêu Nhiên cảm ơn anh cẩn thận, “Không có việc gì. Hiểu lầm đã được nói rõ rồi, không quan trọng nữa. Chẳng qua, tôi không biết nguyên nhân thực sự mà hai người chia tay, rốt cuộc là chuyện gì?”
Dịch Hằng nhìn cô, nét mặt ngượng ngùng, cười nhạt một tiếng, “Chuyện này, không nói thì tốt hơn.”
Cô cũng không phải là người bới móc chuyện người khác, gật đầu một cái, hai người lúng túng lại rơi vào im lặng.
“Cô và Dĩ Nặc như thế nào?” Đột nhiên Dịch Hằng hỏi đến người đàn ông kia.
Kinh ngạc nhìn Dịch Hằng, không thể hiểu tại sao cậu ta lại hỏi như vậy.
“Hôm tang lễ của Giản Như, hai người cãi nhau…… Thoạt nhìn chính là một đôi tình nhân tình cảm rất tốt.” Dịch Hằng nói.
Cái gì? Người yêu? Với Khương Dĩ Nặc? Tiêu Nhiên mở to mắt, sau đó bắt đầu cười lớn, đây là chuyện tức cười nhất mà cô từng nghe thấy, chắc chỉ có người chính trực như Dịch Hằng mới tin chuyện cô và cậu ta là người yêu. Dịch Hằng bị tiếng cười của cô làm cho khó xử, hỏi tiếp: “Cậu sao vậy? Tôi nói gì sai sao?”
Tiêu Nhiên xin lỗi, khoát khoát tay, “Không có, không có……” Vẫn không nhịn cười được. “Chỉ là, nghe cậu nói tôi và cậu ấy là người yêu, tôi cảm thấy hơi buồn cười……”
Dịch Hằng chống tay lên cổ. “Chuyện này rất buồn cười sao?” Rõ ràng hôm ấy, dáng vẻ của Khương Dĩ Nặc như một người bạn trai đang ghen, hai người cãi nhau nhưng lại có cảm giác như đôi tình nhân đang trêu đùa, cho dù mọi thứ có thể là giả, nhưng ánh mắt không thể nào là giả được. ddl&q@d Chẳng lẽ, mình lâu rồi không yêu đương, cho nên đã hiểu lầm?
“Nếu không phải như vậy, bây giờ, cậu không có người trong lòng sao?” Dịch Hằng hỏi cô.
Tiêu Nhiên gật đầu, than vãn một câu: “Tôi đã trở thành gái ế thật rồi……”
Phù một tiếng, Dịch Hằng bật cười. “Vậy là tôi cũng có thể theo đuổi cậu? Vốn cho rằng cậu thích cậu ấy, cho nên không dám nói với cậu……”
Thiếu chút nữa phun hết Sprite trong miệng ra ngoài, Tiêu Nhiên sững sờ nhìn Dịch hằng. Cô không nghe nhầm chứ? Dịch Hằng nó muốn theo đuổi cô? Ngày Cá tháng tư sao? Nói một câu: “Cậu đang trêu chọc tôi?”
“Không có, tại sao lại nói như vậy?” Dịch Hằng không hiểu.
Nguyên tắc của Tiêu Nhiên là, chỉ cần là người yêu của bạn bè, cho dù là cả hai yêu nhau hay là yêu đơn phương đi chăng nữa thì cô cũng tuyệt đối không đụng vào. Mặc dù lúc ấy Dịch Hằng và Giản Như đã chia tay, nhưng cô có cảm giác, Giản Như vẫn còn tình cảm với cậu ấy, cho dù Giản Như đã không còn ở đây thì……
“Như vậy không ổn đâu. Dù sao cậu và Giản Như cũng đã từng bên nhau, tôi cảm thấy được……” Tiêu Nhiên không muốn nói thẳng ra, chỉ nhắc chuyện trước đây.
“Nhưng tôi và Giản Như đã chia tay rồi, lúc lên đại học, tôi đã nói với cậu. Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng. Giả sử Giản Như còn sống, cô ấy vẫn còn thích tôi, thì cậu có phải sẽ lấy lý do đó? Nhưng tôi không thích cô ấy, không ai có thể miễn cưỡng tôi thích cô ấy……”
Thảo luận vấn đề này không còn ý nghĩa gì nữa, Tiêu Nhiên khoát khoát tay, ý bảo anh dừng lại, cau mày nói: “Cô ấy đã không còn nữa, tại sao còn nói như vậy? Làm như vậy có công bằng không?” Nhìn Dịch Hằng muốn cãi lại, cô nói tiếp: “Cho dù cậu theo đuổi tôi… tôi cũng sẽ nhớ đến cô ấy, giữa chúng ta luôn có chút cản trở, chuyện này không công bằng với cậu. Chúng ta vẫn nên làm bạn thôi…”
Nói xong, cầm lấy đồ đạc của mình, Tiêu Nhiên lịch sự nói với Dịch Hằng: “Quả thật, chuyện tình cảm là không thể miễn cưỡng, vì vậy, cũng như cậu và Giản Như không thể ở bên nhau, cả tôi và cậu cũng nhất định không thể nào, không có tại sao, chỉ là thiếu một chút cảm giác kia mà thôi.”
Thoải mái tính tiền, sau đó cô lấy điện thoại gọi cho Dĩ Nặc. Người nào đó bỏ dỡ kế hoạch đi dụ dỗ con gái của mình, chạy đến quán cafe nhỏ hai người thường hẹn nhau để gặp Tiêu Nhiên.
Nhìn thấy Tiêu Nhiên ngồi một mình, buồn chán uống Latte, Dĩ Nặc nhẹ nhàng đến sau lưng cô, vỗ nhẹ cô một cái, cô quay qua thì thấy là anh, “Cậu vẫn đến rất nhanh……”
“Tất nhiên rồi, lão nhân gia ngài gọi tôi, tôi phải dùng tốc độ nhanh nhất, nếu không lần sau gặp nhau tôi có thể sống tiếp được không hả?” die~nda"nl >e<qu,yd;on Dĩ Nặc nói xong, ngồi đối diện cô, đầu tóc như cái tổ chim, không có hình tượng một chút nào.
Trước mặt Tiêu Nhiên để một cái bánh phô mai và một ly cafe, Dĩ Nặc nhíu mày, “Cậu đừng nói với tôi là cậu chưa ăn cơm.”
Cô không chút câu nệ ‘ừ’ một tiếng, chân mày Dĩ Nặc như muốn xoắn vào nhau, nói với ông chủ: “Làm phiền cho một tô mì Odon rau cải.”
Quay đầu lại, anh cau mày nhìn cô. “Không phải nói đi ra ngoài ăn cơm với Dịch Hằng sao? Làm cái gì mà cơm cũng không ăn hả?”
Tiêu Nhiên bĩu môi, “Đừng nhắc tới nữa, đang nói chuyện phiếm với cậu ấy thì dẫn đến bế tắc, sau đó thì tôi cả cơm cũng không ăn, đi khỏi đó.”
“Chuyện gì vậy….. Có thể để cậu làm như thế, ngay cả cơm cũng không cần?” Dĩ Nặc thấy hình như tâm trạng cô không tốt lắm, vì vậy giọng điệu lại trở nên nhẹ nhàng như lúc trước.
Ông chủ mập mạp bưng tô mì Odon nóng hổi lên, chỉ vào Dĩ Nặc, “Cậu lại đoạt mất cơm tối của tôi……”
Dĩ Nặc lấy lòng ông chủ, “Chú xem đi, tôi cho bà xã tôi ăn, hôm nay tâm trạng cô ấy không tốt, vẫn chưa ăn cơm, những món điểm tâm ngọt này không thể làm món chính được.”
Ông chủ cười híp mắt nhìn hai người bọn họ, “Cho nên tôi mới chịu đựng đau đớn từ bỏ món yêu thích, nếu không làm sao tôi cam lòng đem mì Odon của tôi ra đây?” Nói xong, ông chủ xoay người đi vào trong.
Dĩ Nặc đẩy tô mì đến trước mặt cô, đẩy bánh ngọt và cafe qua một bên. “Được rồi, đừng ăn những món đó nữa, ăn cái này nè, dạ dày của cậu…… Ở nhà đã khó nuôi, đi ra ngoài cũng không chịu chú ý……”
Dưới sự thúc giục của “gà mẹ họ Khương” kia, Tiêu Nhiên tiêu diệt từng chút từng chút món đặc biệt của ông chủ, cảm thấy có chút sức lực rồi.
“Dịch Hằng đã nói gì với cậu? Lại có thể làm cậu tức giận như vậy?” Dĩ Nặc vẫn không quên điều tra chuyện này.
Tiêu Nhiên xụ mặt xuống ngay tức khắc, “Cậu có tin không? Đã bốn năm rồi mà Dịch Hằng vẫn còn muốn theo đuổi tôi.”
Người đối diện cẩn thận quan sát Tiêu Nhiên, hết nhìn trái rồi nhìn phải. Cô bị anh nhìn đến sởn tóc gáy. “Sao lại nhìn tôi như vậy?”
“Tôi đang suy nghĩ, cuối cùng là chỗ nào trên người cậu đã mê hoặc cậu ấy, làm cho cậu ấy cố chấp như vậy……” Dĩ Nặc mỉm cười trêu chọc cô.
Ngay lập tức, ánh mắt sắc như dao đã được phóng qua, “Khương Dĩ Nặc!”
“Nói thật, tôi biết rõ, nhất định cậu tức giận vì cậu ấy đã từng là bạn trai của Giản Như, sau đó lại theo đuổi cậu.” Đã quá hiểu tính của Tiêu Nhiên làm sao anh có thể không biết chuyện này. “Nhưng mà cậu có từng nghĩ hay không, trên căn bản những chuyện này hoàn toàn không liên quan đến nhau. Cậu ấy cũng không phải chân đạp hai thuyền, chẳng qua có đôi lúc, thứ tình cảm này không thể tùy tiện đáp lại. Cậu không thể áp đặt tình cảm của cậu, của bạn thân cậu lên người khác, để cho người khác phải đi theo ý của cậu, đây là không công bằng.”
Cho dù cô không muốn thừa nhận, nhưng cô biết cậu ấy nói đúng.