Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1-2: Nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc
Tim tôi đập thình thịch. Bác Lôi đang nói cái gì? Một câu nói không đầu không đuôi này, rốt cuộc là có ý gì?
Cha vẫn không lên tiếng. Bác Lôi nói: "Nếu không hay là tôi gọi người đi thăm dò một chút?"
Nhịp tim của tôi giống như bồn chồn. Bọn họ đang nói cái gì?
Cha cuối cùng cũng nói: "Đứa bé kia... Không phải đã chết năm ba tuổi rồi sao?"
Bác Lôi nói: "Đúng thế. Là tôi tự mình canh ở bên cạnh, nhìn cậu ấy..."
Trong tai của tôi vang ong ong, giống như máy bay không quân đáp xuống, tiếng vang gào thét làm trước mắt tôi hoa lên. Buốt lạnh len lỏi qua kẽ hở hàm răng. Trời! Tôi rốt cuộc vừa nghe thấy cái gì? Một bí mật! Là một bí mật long trời lở đất, một bí mật chôn giấu nhiều năm.
Tôi cố ép bản thân trấn định, thế nhưng đã bỏ lỡ mấy câu nói nghe không rõ, chỉ nghe được Bác Lôi không ngừng đáp lại mấy từ: "Vâng", "Là..."
Cố hết sức định thần lại, nghe thấy cha nhẹ giọng thở dài, cha nói: "Thật sự rất giống, nhất là cái cằm thon nhỏ đó, giống y như mẹ của nó..."
Tôi dùng sức tự cắn vào bàn tay của mình, ngăn cản tiếng thở dốc. Cha thật sự có một "người quen biết cũ"! Trời! Người thượng uý sĩ quan trẻ tuổi anh tuấn kia thực sự có thể là con trai của cha.
Bác Lôi nói: "Anh yên tâm, tôi lập tức phái người đi thăm dò."
Thanh âm của cha đau đớn: "Năm ấy mẹ của nó..."
Trời!
Người cố nhân đó của cha là ai?
Hết tiếng sấm rền này lại đến tiếng khác đổ xuống đầu tôi. Đầu váng mắt hoa, tôi bị bí mật này doạ cho kinh hãi.
Bác Lôi đang khuyên cha: "Anh đừng nghĩ nhiều. Tôi đi thăm dò."
Bác Lôi cáo từ đi ra, tôi rón rén đi về phía cầu thang, một mạch phi nước đại về phòng, ngã xuống giường.
Trời! Làm sao lại có một bí mật như thế này? Làm sao lại có một người như vậy?
Tôi không biết bản thân ngủ thiếp đi từ lúc nào, trằn trọc một đêm, là một đêm ác mộng. Người tôi đầy mồ hôi lạnh, mồ hôi thấm ra làm áo ngủ ẩm ướt. Lúc từ trong cơn ác mộng tỉnh lại, trời đã sáng rồi. Tôi rời giường đi tắm rửa. Nước nóng ấm bao phủ lên người, lên mặt, làm tôi thanh tỉnh, làm tôi kiên định. Tôi tự nói với chính mình: "Tôi muốn đi làm chút gì đó. Nhất định phải đi làm chút gì đó! Bọn họ đi điều tra, tôi cũng muốn đi truy tìm chân tướng! Tôi muốn biết chân tướng sự tình!"
Tôi nói được thì làm được. Tắm rửa xong xuôi, đổi một bộ quần áo để đi ra ngoài, nói với chủ nhiệm Lương là muốn đến chơi nhà ông Mục, chú không hề nghi ngờ chút nào, phái xe cùng người đưa tôi đi ra ngoài. Cháu trai của ông Mục, Mục Thích Dương là bạn chơi với tôi từ nhỏ, cũng là người có nhiều biện pháp giúp tôi, gặp được anh, liền lặng lẽ nói: "Em muốn đến Phủ Hà chơi."
Anh nói: "Được, anh đi cùng em." Tôi âm thầm chỉ chỉ đám người hầu đứng cách đó không xa, nhỏ giọng thì thầm: "Em không muốn mang theo cái đuôi." Anh cười. Loại việc như thế này hai chúng tôi cũng đã từng làm mấy lần, cắt đuôi được đám người hầu chuồn đi ăn khuya. Anh là cháu trai của bác Lôi, mà bác Lôi lại là người quản lý trực tiếp phòng cần vụ, lại cộng thêm cha cũng rất thích Mục Thích Dương, cho nên người hầu luôn luôn thay chúng tôi đảm đương lo liệu, chỉ cần chúng tôi không quá giới hạn, bọn họ liền mắt nhắm mắt mở coi như không biết.
Anh nói: "Anh có cách."
Anh ấy thật sự có biện pháp, đi nói cho đám người hầu là chúng tôi muốn đi lên phòng của anh ở lầu hai đánh cờ, sau đó lôi kéo tôi đi lên lầu, phân phó người hầu nên ứng phó thế nào nếu đám người hầu phía sau hỏi đến. Tiếp đó chúng tôi từ cầu thang nhỏ dành cho gia nhân chạy xuống, lại chạy qua vườn hoa đến ga-ra, anh tự mình khởi động ô tô, thần không biết quỷ không hay mang theo tôi chuồn ra khỏi cổng lớn Mục gia.
Không khí tự do vạn tuế! Tôi thật sự muốn kêu một tiếng sảng khoái. Chúng tôi theo con đường lớn phóng thẳng xuống dưới, một đường đi thẳng không gặp trở ngại. Hơn hai giờ đã đến được Phủ Hà. Anh đang muốn lái xe vào nội thành, tôi nói: "Em muốn đi Vạn Sơn." Anh ngơ ngác một chút, nói: "Đi Vạn Sơn? Vậy thì muộn lắm, anh sợ trong hôm nay không kịp quay về."
Tôi nói: "Em nhất định phải đi Vạn Sơn!"
Anh nói: "Không được. Hôm nay không quay về anh sẽ bị ông anh mắng chết."
Tôi nói: "Nếu như anh không chịu đưa em đi, cả đời này em không thèm để ý đến anh nữa! Em nói được thì làm được!"
Anh thở dài, tôi biết anh sẽ đáp ứng. Quả nhiên, anh uể oải nói: "Được lắm, xem như em lợi hại."
Chúng tôi lại theo đường lớn cái tiếp tục đi, rốt cục đến Vạn Sơn. Anh hỏi tôi: "Em muốn đi chỗ nào ở Vạn Sơn?"
Tôi đáp: "Căn cứ Hạm đội 2."
Anh giật mình kêu lên, nghiêng đầu lại nhìn tôi, "Em đến đó làm gì?"
"Anh đừng quản em!"
Anh nói: "Em không thể vào được căn cứ. Đó là khu vực cấm của quân sự, người không phận sự miễn vào."
Tôi lấy ra từ trong túi một giấy thông hành đặc biệt, giơ lên, "Có cái này em có thể đi vào cả biệt thự Song Kiều, chẳng lẽ mức độ an toàn ở chỗ này còn hơn cả Song Kiều?"
Anh trừng mắt tôi, giống nhìn một con quái vật, cuối cùng nói: "Em đúng là rảnh rỗi không có việc gì làm" Sau đó anh liền quay đầu xe, tôi gấp đến độ kêu to: "Anh làm cái quái gì thế?"
Anh nói: "Đưa em về Ô Trì! Anh nhìn em chắc chắn là phát sốt rồi, đầu óc không tỉnh táo không biết mình đang làm cái gì!"
Tôi gằn từng chữ: "Em không có ốm, em cũng biết rõ em đang làm cái gì. Anh không giúp em, vậy anh trở về một mình cũng được."
Anh khịt mũi tỏ vẻ coi thường, "Một mình em chạy đến căn cứ quân sự làm cái gì? Anh mà không lập tức áp giải em về, thì anh mới là đầu óc có vấn đề."
Tôi nói: "Bây giờ anh mà áp giải em về, đời này em không bao giờ để mắt đến anh!"
Anh nhìn tôi đánh giá, chắc là xem xem lời nói của tôi kiên định bao nhiêu. Tôi tỏ vẻ đe dọa nhìn, anh cuối cùng cũng đầu hàng, nói thầm: "Ông anh chưa chắc đã lột da anh...Nhưng... còn có cậu anh nữa. Trời ạ!"
Tôi nói: "Em sẽ nói giúp anh."
Anh liếc xéo tôi một cái, "Hừ" một tiếng, nghĩ một đằng nói một nẻo: "Vậy tôi cảm ơn trước."
Chúng tôi lại một lần nữa quay đầu xe, vì không biết đường nên đành vừa đi vừa hỏi, mãi tận lúc trời sắp tối mới đến ngoài trụ sở. Hoàng hôn bên trong quân cảng thật đẹp. Nhìn qua hàng rào lưới sắt thấy đầy trời đều là hoa hồng màu ráng chiều, càng gần chân trời càng dày đặc. Ở nơi biển và trời giao thoa ngưng đọng thành màu đỏ thẫm, đất mơ hồ hiện lên màu tím, nước biển cũng màu lam ngả sang tím, đường vòng cung của sóng biển đều đều, mỹ lệ. Trăng non phía đó như mang cả vịnh biển ở bên trong, quân hạm lẳng lặng cập cảng, chiếc này nối tiếp chiếc khác, giống một đám trẻ con ngủ say.
Mục Thích Dương thương lượng với binh lính ở trạm gác. Anh luôn luôn có biện pháp, tôi biết. Anh xuất ra giấy thông hành của hai đứa, trạm gác cho đi qua. Anh lái xe tiến vào căn cứ, quay sang hỏi: "Bây giờ em nói cho anh biết em cuối cùng muốn làm cái gì đi."
Tôi nói: "Em xuống xe, anh quay về."
Anh một chân đạp phanh xe, nếu không phải đã thắt dây an toàn, đầu của tôi nhất định sẽ đập vào trần xe bên trên. Tôi nhìn anh chằm chằm, "Anh lái xe kiểu gì thế?" Anh nói: "Em đúng là điên rồi! Anh ném em ở nơi này một mình rồi trở về, vậy anh cũng điên luôn rồi."
Tôi bĩu môi, "Lát nữa em phải làm một việc không để ai biết." Anh nói: "Nếu như em muốn một mình ở lại, anh thề, anh lập tức kéo cũng phải đem em kéo về! Coi như em ngay cả kiếp sau đều không để ý anh nữa, anh cũng phải xách em về Ô Trì!"
Cho tới bây giờ, tôi chưa từng thấy qua khẩu khí của anh lớn đến vậy, ngây ngốc một chút, nói: "Được rồi. Em muốn đi tìm người. Anh muốn đi theo thì theo đi." Anh hỏi: "Muốn tìm người nào?" Tôi buồn rầu nói: "Khó khăn ở chỗ này, em cũng không biết."
Anh lại nhìn tôi giống như quái vật, chậm rãi nói: "Người ta nói con gái mười tám tuổi thay đổi, ngày càng xinh đẹp, em thì càng thêm kỳ quặc."
Tôi hung tợn trừng mắt liếc anh một cái, nói: "Em không biết danh xưng của người kia, thế nhưng là em biết anh ấy năm nay hai mươi ba tuổi, là thượng úy sĩ quan, sinh nhật là ngày bảy tháng bảy, dáng dấp..." Tôi nuốt xuống một ngụm nước miếng, "Dáng dấp nhìn rất đẹp!"
"Đẹp mắt?" Anh như có điều suy nghĩ, "Em gặp qua hắn rồi?"
"Không có." Tôi thẳng thắn, "Em chỉ thấy hình anh ấy ở chỗ cha."
Anh rơi vào trầm tư, một lát sau, đột nhiên bỗng dưng như tỉnh ngộ: "À! Anh biết rồi. Em thấy hình của hắn vừa thấy đã yêu, cho nên chạy tới muốn gặp hắn một chút đúng không!" Anh tự cho là đúng, kết luận "Đúng là con bé ngây thơ." Tôi nhìn anh mắt trợn trắng, nói: "Vâng! Anh thật sự thông minh, cái này mà cũng đoán được!" Tôi cố ý trào phúng: "Nhưng mà lần này anh đoán sai rồi. Bức hình này là cha em lấy cho em nhìn để ra mắt!"
Anh cười ha ha, "Ra mắt? Em đi ra mắt? Em năm nay mới bao nhiêu tuổi? Nha đầu, nói láo thì cũng phải hợp lý mới có thể lừa người ta được." Tôi nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Có gì không hợp lý? Cô cả em mười chín tuổi xuất giá, cô tư mười tám tuổi. Bà nội em gả cho ông em lúc đấy còn trẻ hơn, chỉ có mười bảy tuổi. Nhà chúng em con gái đều kết hôn sớm. Em năm nay cũng mười bảy, sao cha em không thể tìm hôn phu để em ra mắt?"
Anh không còn lời nào để nói, qua nửa ngày mới hỏi: "Tên thượng uý kia... đẹp trai lắm à?"
Tôi ngẩng cao đầu lên, nói: "Đó là đương nhiên, so với mấy người em thấy qua đều đẹp hơn." Anh xem thường nói: "Tình nhân trong mắt hoá Tây Thi!" Tôi nói: "Thì cứ coi như anh nói đúng đi." Tôi đẩy cửa xuống xe, anh vội vàng chạy theo. Gió biển thật lớn, thổi đến làm tóc của tôi bay loạn. Tôi cắn môi, nói: "Thế nhưng làm sao tìm được một người không tên không họ?"
Anh lại dùng ánh mắt liếc xéo kia nhìn tôi, nói: "Cầu xin anh, cầu xin anh thì anh sẽ nghĩ biện pháp đi tìm người trong lòng của em."
Tôi sảng khoái nói: "Được, em cầu xin anh." Anh không nghĩ tôi lại chịu nói luôn như vậy, ngơ ngác một chút mới nói: "Cho anh chút thời gian nghĩ cách." Tôi cố ý châm chọc khiêu khích, "Tự cho là đúng. Ha ha! Lần này không có cách nào đâu!" Anh bị chọc giận, "Ai nói anh không có cách nào!"
Anh nói có cách là thật sự có cách, đánh mấy cuộc điện thoại, sau đó liền nói với tôi: "Đi thôi! Hạm đội 2 chỉ có một người sinh ngày bảy tháng bảy, tên hắn là Trác Chính, ở Nhân Khu, khu D phòng 207."
Tôi vui vẻ nhảy cẫng, nói: "Mục Thích Dương, anh đúng là một người tốt!" Anh nhún vai, nhìn bốn phía: "Nhân Khu... Hẳn là ở bên kia..."
Chúng tôi tìm được Nhân Khu, tìm được khu D, lên lầu hai. Chúng tôi đứng ở cửa phòng 207. Trong ngực tôi tim nhảy loạn xạ, hô hấp dồn dập, tôi bắt lấy tay Mục Thích Dương, có chút lo lắng. Anh nhìn tôi cười, "Sợ cái gì? Hắn không phải dáng dấp nhìn rất được sao?" Tôi trừng anh, thế nhưng là cảm xúc bất tri bất giác buông lỏng. Tôi nói: "Anh giúp em gõ cửa được không?"
Anh lại nhún nhún vai, nhấc tay gõ cửa. Không có người mở cửa, anh lại gõ tiếp, vẫn không có ai đáp lại.
Tôi cực kỳ thất vọng, cũng giơ tay đập vài cái lên cửa. Sát vách cửa lại mở, một vị sĩ quan trẻ tuổi thò đầu ra, "Các người tìm Trác Chính?" Tôi hỏi: "Anh ấy không ở đây sao?" Hắn nói: "Cậu ta vừa mới đi ra ngoài rồi." Tôi thất vọng hỏi: "Anh ấy đi chỗ nào rồi?" Hắn quan sát chúng tôi một chút, hỏi: "Hai người là...."
Mục Thích Dương lấy ra thẻ chứng minh công tác, gặp ánh sáng loé lên một cái, "Văn phòng biệt thự Song Kiều." Sĩ quan kia kinh ngạc hỏi: "Trác Chính đã xảy ra chuyện gì sao?" Mục Thích Dương nói: "Không có, chỉ là một chút việc công sự tìm cậu ta nói chuyện." Anh nhìn tôi một chút, cố ý nói: "Thế nhưng là chuyện tốt."
Sĩ quan kia không chút do dự nói: "Vừa rồi nhận được điện thoại, gọi cậu ta đi gặp tư lệnh trưởng quan." Chúng tôi nói cảm ơn rồi đi xuống lầu. Đứng ở dưới lầu, Mục Thích Dương nhìn tôi hỏi: "Chúng ta ở đây đợi hắn hay là đi tìm hắn? Theo anh, tốt nhất mau trở về, không thì không về kịp Ô Trì trong hôm nay đâu." Tôi không chút do dự nói: "Đương nhiên muốn chờ. Em nhất định muốn gặp anh ấy một lần."
Anh nói: "Anh và em có giao tình mười mấy năm, thế nhưng anh càng ngày càng không hiểu nổi em, rồi một ngày nào đó em lại biến thành một con tiểu yêu quái!"
Tôi lười giải thích, cũng không muốn giải thích với anh. Chúng tôi ngồi trên xe chờ. Sắc trời dần dần tối, chân trời ráng chiều dần dần hoà thành màu đen nhung tơ, từng vì sao hiện lên con mắt tinh nghịch. Điện thoại của Mục Thích Dương trên xe vang lên, là người hầu gọi tới, bọn họ hoảng hốt sợ hãi, "Mục tiên sinh, cậu với tiểu thư ở cùng một chỗ phải không?"
Anh nhìn tôi một chút, nói: "Tôi đương nhiên ở cùng em ấy." Đám người hầu giống như là thở dài một hơi, thế nhưng bọn họ vẫn vô cùng bất an hỏi, "Hai người bây giờ đang ở đâu?" Mục Thích Dương cười ha hả, nói: "Bây giờ các người mới phát hiện làm mất tiểu thư à? Cẩn thận chủ nhiệm Lương trừ tiền lương của các người đấy." Đám người hầu càng thở dài một hơi, cho là chúng tôi trốn đi để đùa giỡn với họ, thế là nói: "Mục tiên sinh, đừng dọa chúng tôi, tiểu thư nên trở về nhà." Tôi giành lấy điện thoại, nói với họ: "Tới tìm tôi đi, tìm được tôi sẽ về nhà ngay." Không chờ bọn họ nói gì, liền cúp điện thoại.
Mục Thích Dương nói: "Anh cùng bọn họ đều sẽ bị em hại chết."
Tôi biết. Nếu như nửa đêm đám người hầu còn tìm không thấy chúng tôi, thiên hạ nhất định đại loạn. Kỳ thật trong lòng tôi cũng sợ cực độ, loạn xạ an ủi: "Không có gì, cùng lắm bác Lôi chửi mắng anh, cha em chửi mắng em là xong." Anh nói: "Anh không có đủ lạc quan như vậy, anh thấy... anh nửa cái mạng cũng mất."
Tôi nói lung tung: "Có em chôn cùng. Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu." Anh cười ha hả, đánh giá tôi, châm chọc nói: "Chết dưới hoa mẫu đơn ngược lại thì có, anh thấy em cùng lắm chỉ có thể chôn dưới cây cỏ đuôi chó!" Tôi lườm anh một cái, "Anh cũng chỉ chôn được dưới cỏ đuôi chó!" Chúng tôi cãi lộn, nhưng thật ra là an ủi lẫn nhau. Trời dần dần tối đen, thế nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng Trác Chính. Tôi phát bực, Mục Thích Dương nhìn thấu tâm tư của tôi, anh cũng muốn nhanh chóng thỏa mãn ý nguyện của tôi rồi còn về Ô Trì, thế là hỏi: "Muốn đi tìm hắn không?" Tôi hỏi: "Làm sao tìm được?" Mục Thích Dương nói: "Chúng ta trực tiếp đi gặp Phạm Tư lệnh, nói không chừng Trác Chính ở nơi đó, dù cho không ở đấy, nhờ ông ta ra mặt nhất định có thể lập tức tìm được."
Tôi kêu lên, "Không được! Nói không chừng Phạm tư lệnh gặp qua em rồi, mà còn, ông ta nhất định biết anh. Nếu như ông ta biết em vụиɠ ŧяộʍ chạy đến đây, nhất định sẽ áp giải hai chúng ta trở về." Mục Thích Dương nói: "Ông ta với anh không quan hệ nhiều lắm, về phần em, ông ta nhất định gặp em không quá hai lần, chúng ta đi tìm, ông ta chưa chắc có thể nhận ra em. Thừa dịp hiện tại đám người hầu còn chưa chiếu cáo cho cả thiên hạ biết, chúng ta tốc chiến tốc thắng."
Chờ đợi thế này cũng không phải cách, tôi đồng ý. Chúng tôi vừa mới đi lên bậc thang, liền gặp ngay một vị sĩ quan trẻ tuổi, Mục Thích Dương liếc nhìn quân hàm của anh ta, bật thốt lên gọi một tiếng: "Trác Chính." Người kia quả nhiên quay đầu, nghi hoặc nhìn hai chúng tôi. Nhịp tim của tôi vừa nhanh vừa vội. Con mắt quá quen thuộc! Đôi mắt của cha! Mặc dù ánh mắt khác biệt, mặc dù tuổi tác khác biệt, thế nhưng quả thực quá giống. Mục Thích Dương cũng ngây ngốc một chút, anh phản ứng rất nhanh liền hỏi: "Xin hỏi cậu là Trác Chính à?" Người kia nhướng nhướng mày. Trời ạ! Cái biểu cảm tỏ vẻ nghi ngờ này cũng giống cha như đúc. Tôi hít vào một ngụm khí lạnh, nghe được anh ấy nói: "Là tôi." Mục Thích Dương lại lấy ra thẻ chứng minh công tác, "Chúng tôi muốn cùng cậu nói chuyện."
Anh ấy liếc một chút, nói: "Có việc công gì phải giải quyết sao?" Mục Thích Dương lại bắt đầu hoài nghi, nói: "Trác tiên sinh, tôi cảm thấy cậu rất quen mắt, trước kia chúng ta gặp nhau rồi sao?" Trác Chính cười lên, "Rất nhiều người đều nói tôi quen mắt, tôi nghĩ do tôi có gương mặt khá đại chúng."
Gương mặt đại chúng? Không! Căn bản không phải! Ảnh chụp của cha có ở khắp nơi, mọi người đương nhiên cảm thấy anh nhìn quen mắt. Mục Thích Dương lắc đầu, "Không đúng! Tôi nhất định là từng gặp cậu rồi." Tôi muốn ngăn cản anh nghĩ tiếp, nhưng tìm không ra từ nào để chặn miệng anh. Trong đầu tôi rối bời, bộ não muốn đình công. Trác Chính cũng đang quan sát tôi, ánh mắt của anh ấy cũng có chút nghi hoặc, anh ấy hỏi: "Tiểu thư, họ gì?"
Tôi loạn xạ đáp: "Tôi họ Mục." Mục Thích Dương đang mỉm cười, tôi trừng mắt liếc anh một cái, lại để anh chiếm chút lợi thế. Cũng không có cách nào khác. Trác Chính nhẹ nhàng ho khan một tiếng, hỏi: "Hai vị có việc công gì cần giải quyết?" Mục Thích Dương nhìn qua tôi. Tôi cứng họng, không biết muốn nói gì.
Cuối cùng, hỏi: "Trác tiên sinh, anh... Cha mẹ anh làm gì?" Mục Thích Dương cùng Trác Chính hai người đều kinh ngạc nhìn tôi, tôi biết tôi giống như đang điều tra lý lịch. Thế nhưng...làm như thế nào điều tra chứ? Trác Chính mặc dù không hiểu, nhưng vẫn trả lời: "Tôi là cô nhi, mẹ nuôi là giáo viên tiểu học."
Cô nhi? Tôi bị làm cho hồ đồ, "Họ gốc của anh là họ Trác sao?" Anh nói: "Đó là họ của mẹ nuôi." Tôi nhìn cái gương mặt giống hệt cha của anh ấy, đột nhiên lại sợ run cả người. Tôi nói: "Cảm ơn anh." Lại nói với Mục Thích Dương: "Chúng ta đi thôi."
Sự thay đổi của tôi khiến Mục Thích Dương khó hiểu, tôi nghĩ anh nhất định lại đang mắng tôi trong bụng là tiểu quái vật. Trác Chính cũng khó hiểu, đại khái từ trước tới nay chưa từng gặp qua loại việc công thế này. Anh hỏi Mục Thích Dương: "Anh còn có chuyện gì sao?" Mục Thích Dương còn đang suy nghĩ, nghe thấy Trác Chính hỏi, bật thốt lên đáp: "Không có." Rút lui một bước, giờ mới kịp phản ứng. Sắc mặt của anh giống gặp quỷ, chắc là bị hù dọa, chăm chú nhìn Trác Chính, Trác Chính cũng chăm chú nhìn anh. Tôi tranh thủ thời gian kéo anh, "Chúng ta đi thôi."
Tôi kéo Mục Thích Dương, nhanh chóng cáo từ, mãi cho đến khi lên xe, anh vẫn không hiểu gì, "Thật là kỳ quái! Anh làm sao thế này nhỉ? Như thấy quỷ vậy! Chỗ này cũng không phải văn phòng, hắn cũng không phải tiên sinh..." Anh đột nhiên lập tức nhảy dựng lên, "Trời!" Anh trố mắt nhìn tôi, tôi cũng nhìn anh.
Sắc mặt của anh xanh xám. Anh cuối cùng cũng hiểu ra vì sao lại thấy Trác Chính quen mắt. Tôi biết là anh đã nghĩ đến rồi. Quả nhiên, anh tự lẩm bẩm: "Bảo sao... bảo sao anh mới gặp hắn lần đầu mà tim đập loạn xạ, hắn chau mày anh liền chột dạ, hắn vừa hỏi là anh lại..." Anh vẫn không dám tin nhìn tôi: "Anh vậy mà..." Nói thật, vừa mới nhìn thấy Trác Chính cau mày, tôi cũng nhảy dựng. Anh ta nghiêm mặt, quá giống cha.
Anh hỏi tôi: "Đây chính đẹp trai mà em nói ấy hả? Đẹp mắt?"
Tôi nhẹ nhàng gật đầu. Anh thở dài một hơi, nói: "Đúng là thái quá!" Lập tức, anh lại nghĩ đến: "Em đến tìm hắn làm cái gì?" Anh thực sự quá thông minh, lập tức đoán đúng, sắc mặt của thay đổi: "Hắn... Hắn..."
Tôi biết anh bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy anh cứng họng như thế. Nhà chúng tôi giao hảo nhiều năm, gia thế có tiếng, có phong độ, có kiến thức, anh còn được mệnh danh cái gì mà đứng đầu "Ô Trì Tứ công tử", nhà bọn họ cũng là có tiếng khí chất, tự cao vì thế gia, thường nói "Thái Sơn sụp đổ trước mắt, mặt cũng không biến sắc", thế mà bây giờ nhìn anh ngốc đến bộ dạng này.
Anh hít vào một ngụm khí lạnh, nói: "Bé con, lần này em thật sự sẽ hại chết anh." Liên lụy tới chuyện riêng trong nhà tôi là cực kỳ không khôn ngoan. Đương nhiên anh lại nghĩ đến cha tôi, thở một hơi thật dài.
Tôi biện bạch: "Em muốn một mình đến tìm anh ta, là anh cứ muốn đi theo đấy chứ."
Anh không nói lời nào, tôi nghĩ anh đang tức giận, có chút sợ hãi nói: "Xin lỗi." Anh lắc đầu một cái, thế là đã giống như lúc bình thường, không có chút hoang mang. Anh sờ sờ tóc tôi, nói: "Được rồi, dù sao đã tới rồi. Chúng ta phải thương lượng chút, làm thế nào để giấu giếm?"
Cha vẫn không lên tiếng. Bác Lôi nói: "Nếu không hay là tôi gọi người đi thăm dò một chút?"
Nhịp tim của tôi giống như bồn chồn. Bọn họ đang nói cái gì?
Cha cuối cùng cũng nói: "Đứa bé kia... Không phải đã chết năm ba tuổi rồi sao?"
Bác Lôi nói: "Đúng thế. Là tôi tự mình canh ở bên cạnh, nhìn cậu ấy..."
Trong tai của tôi vang ong ong, giống như máy bay không quân đáp xuống, tiếng vang gào thét làm trước mắt tôi hoa lên. Buốt lạnh len lỏi qua kẽ hở hàm răng. Trời! Tôi rốt cuộc vừa nghe thấy cái gì? Một bí mật! Là một bí mật long trời lở đất, một bí mật chôn giấu nhiều năm.
Tôi cố ép bản thân trấn định, thế nhưng đã bỏ lỡ mấy câu nói nghe không rõ, chỉ nghe được Bác Lôi không ngừng đáp lại mấy từ: "Vâng", "Là..."
Cố hết sức định thần lại, nghe thấy cha nhẹ giọng thở dài, cha nói: "Thật sự rất giống, nhất là cái cằm thon nhỏ đó, giống y như mẹ của nó..."
Tôi dùng sức tự cắn vào bàn tay của mình, ngăn cản tiếng thở dốc. Cha thật sự có một "người quen biết cũ"! Trời! Người thượng uý sĩ quan trẻ tuổi anh tuấn kia thực sự có thể là con trai của cha.
Bác Lôi nói: "Anh yên tâm, tôi lập tức phái người đi thăm dò."
Thanh âm của cha đau đớn: "Năm ấy mẹ của nó..."
Trời!
Người cố nhân đó của cha là ai?
Hết tiếng sấm rền này lại đến tiếng khác đổ xuống đầu tôi. Đầu váng mắt hoa, tôi bị bí mật này doạ cho kinh hãi.
Bác Lôi đang khuyên cha: "Anh đừng nghĩ nhiều. Tôi đi thăm dò."
Bác Lôi cáo từ đi ra, tôi rón rén đi về phía cầu thang, một mạch phi nước đại về phòng, ngã xuống giường.
Trời! Làm sao lại có một bí mật như thế này? Làm sao lại có một người như vậy?
Tôi không biết bản thân ngủ thiếp đi từ lúc nào, trằn trọc một đêm, là một đêm ác mộng. Người tôi đầy mồ hôi lạnh, mồ hôi thấm ra làm áo ngủ ẩm ướt. Lúc từ trong cơn ác mộng tỉnh lại, trời đã sáng rồi. Tôi rời giường đi tắm rửa. Nước nóng ấm bao phủ lên người, lên mặt, làm tôi thanh tỉnh, làm tôi kiên định. Tôi tự nói với chính mình: "Tôi muốn đi làm chút gì đó. Nhất định phải đi làm chút gì đó! Bọn họ đi điều tra, tôi cũng muốn đi truy tìm chân tướng! Tôi muốn biết chân tướng sự tình!"
Tôi nói được thì làm được. Tắm rửa xong xuôi, đổi một bộ quần áo để đi ra ngoài, nói với chủ nhiệm Lương là muốn đến chơi nhà ông Mục, chú không hề nghi ngờ chút nào, phái xe cùng người đưa tôi đi ra ngoài. Cháu trai của ông Mục, Mục Thích Dương là bạn chơi với tôi từ nhỏ, cũng là người có nhiều biện pháp giúp tôi, gặp được anh, liền lặng lẽ nói: "Em muốn đến Phủ Hà chơi."
Anh nói: "Được, anh đi cùng em." Tôi âm thầm chỉ chỉ đám người hầu đứng cách đó không xa, nhỏ giọng thì thầm: "Em không muốn mang theo cái đuôi." Anh cười. Loại việc như thế này hai chúng tôi cũng đã từng làm mấy lần, cắt đuôi được đám người hầu chuồn đi ăn khuya. Anh là cháu trai của bác Lôi, mà bác Lôi lại là người quản lý trực tiếp phòng cần vụ, lại cộng thêm cha cũng rất thích Mục Thích Dương, cho nên người hầu luôn luôn thay chúng tôi đảm đương lo liệu, chỉ cần chúng tôi không quá giới hạn, bọn họ liền mắt nhắm mắt mở coi như không biết.
Anh nói: "Anh có cách."
Anh ấy thật sự có biện pháp, đi nói cho đám người hầu là chúng tôi muốn đi lên phòng của anh ở lầu hai đánh cờ, sau đó lôi kéo tôi đi lên lầu, phân phó người hầu nên ứng phó thế nào nếu đám người hầu phía sau hỏi đến. Tiếp đó chúng tôi từ cầu thang nhỏ dành cho gia nhân chạy xuống, lại chạy qua vườn hoa đến ga-ra, anh tự mình khởi động ô tô, thần không biết quỷ không hay mang theo tôi chuồn ra khỏi cổng lớn Mục gia.
Không khí tự do vạn tuế! Tôi thật sự muốn kêu một tiếng sảng khoái. Chúng tôi theo con đường lớn phóng thẳng xuống dưới, một đường đi thẳng không gặp trở ngại. Hơn hai giờ đã đến được Phủ Hà. Anh đang muốn lái xe vào nội thành, tôi nói: "Em muốn đi Vạn Sơn." Anh ngơ ngác một chút, nói: "Đi Vạn Sơn? Vậy thì muộn lắm, anh sợ trong hôm nay không kịp quay về."
Tôi nói: "Em nhất định phải đi Vạn Sơn!"
Anh nói: "Không được. Hôm nay không quay về anh sẽ bị ông anh mắng chết."
Tôi nói: "Nếu như anh không chịu đưa em đi, cả đời này em không thèm để ý đến anh nữa! Em nói được thì làm được!"
Anh thở dài, tôi biết anh sẽ đáp ứng. Quả nhiên, anh uể oải nói: "Được lắm, xem như em lợi hại."
Chúng tôi lại theo đường lớn cái tiếp tục đi, rốt cục đến Vạn Sơn. Anh hỏi tôi: "Em muốn đi chỗ nào ở Vạn Sơn?"
Tôi đáp: "Căn cứ Hạm đội 2."
Anh giật mình kêu lên, nghiêng đầu lại nhìn tôi, "Em đến đó làm gì?"
"Anh đừng quản em!"
Anh nói: "Em không thể vào được căn cứ. Đó là khu vực cấm của quân sự, người không phận sự miễn vào."
Tôi lấy ra từ trong túi một giấy thông hành đặc biệt, giơ lên, "Có cái này em có thể đi vào cả biệt thự Song Kiều, chẳng lẽ mức độ an toàn ở chỗ này còn hơn cả Song Kiều?"
Anh trừng mắt tôi, giống nhìn một con quái vật, cuối cùng nói: "Em đúng là rảnh rỗi không có việc gì làm" Sau đó anh liền quay đầu xe, tôi gấp đến độ kêu to: "Anh làm cái quái gì thế?"
Anh nói: "Đưa em về Ô Trì! Anh nhìn em chắc chắn là phát sốt rồi, đầu óc không tỉnh táo không biết mình đang làm cái gì!"
Tôi gằn từng chữ: "Em không có ốm, em cũng biết rõ em đang làm cái gì. Anh không giúp em, vậy anh trở về một mình cũng được."
Anh khịt mũi tỏ vẻ coi thường, "Một mình em chạy đến căn cứ quân sự làm cái gì? Anh mà không lập tức áp giải em về, thì anh mới là đầu óc có vấn đề."
Tôi nói: "Bây giờ anh mà áp giải em về, đời này em không bao giờ để mắt đến anh!"
Anh nhìn tôi đánh giá, chắc là xem xem lời nói của tôi kiên định bao nhiêu. Tôi tỏ vẻ đe dọa nhìn, anh cuối cùng cũng đầu hàng, nói thầm: "Ông anh chưa chắc đã lột da anh...Nhưng... còn có cậu anh nữa. Trời ạ!"
Tôi nói: "Em sẽ nói giúp anh."
Anh liếc xéo tôi một cái, "Hừ" một tiếng, nghĩ một đằng nói một nẻo: "Vậy tôi cảm ơn trước."
Chúng tôi lại một lần nữa quay đầu xe, vì không biết đường nên đành vừa đi vừa hỏi, mãi tận lúc trời sắp tối mới đến ngoài trụ sở. Hoàng hôn bên trong quân cảng thật đẹp. Nhìn qua hàng rào lưới sắt thấy đầy trời đều là hoa hồng màu ráng chiều, càng gần chân trời càng dày đặc. Ở nơi biển và trời giao thoa ngưng đọng thành màu đỏ thẫm, đất mơ hồ hiện lên màu tím, nước biển cũng màu lam ngả sang tím, đường vòng cung của sóng biển đều đều, mỹ lệ. Trăng non phía đó như mang cả vịnh biển ở bên trong, quân hạm lẳng lặng cập cảng, chiếc này nối tiếp chiếc khác, giống một đám trẻ con ngủ say.
Mục Thích Dương thương lượng với binh lính ở trạm gác. Anh luôn luôn có biện pháp, tôi biết. Anh xuất ra giấy thông hành của hai đứa, trạm gác cho đi qua. Anh lái xe tiến vào căn cứ, quay sang hỏi: "Bây giờ em nói cho anh biết em cuối cùng muốn làm cái gì đi."
Tôi nói: "Em xuống xe, anh quay về."
Anh một chân đạp phanh xe, nếu không phải đã thắt dây an toàn, đầu của tôi nhất định sẽ đập vào trần xe bên trên. Tôi nhìn anh chằm chằm, "Anh lái xe kiểu gì thế?" Anh nói: "Em đúng là điên rồi! Anh ném em ở nơi này một mình rồi trở về, vậy anh cũng điên luôn rồi."
Tôi bĩu môi, "Lát nữa em phải làm một việc không để ai biết." Anh nói: "Nếu như em muốn một mình ở lại, anh thề, anh lập tức kéo cũng phải đem em kéo về! Coi như em ngay cả kiếp sau đều không để ý anh nữa, anh cũng phải xách em về Ô Trì!"
Cho tới bây giờ, tôi chưa từng thấy qua khẩu khí của anh lớn đến vậy, ngây ngốc một chút, nói: "Được rồi. Em muốn đi tìm người. Anh muốn đi theo thì theo đi." Anh hỏi: "Muốn tìm người nào?" Tôi buồn rầu nói: "Khó khăn ở chỗ này, em cũng không biết."
Anh lại nhìn tôi giống như quái vật, chậm rãi nói: "Người ta nói con gái mười tám tuổi thay đổi, ngày càng xinh đẹp, em thì càng thêm kỳ quặc."
Tôi hung tợn trừng mắt liếc anh một cái, nói: "Em không biết danh xưng của người kia, thế nhưng là em biết anh ấy năm nay hai mươi ba tuổi, là thượng úy sĩ quan, sinh nhật là ngày bảy tháng bảy, dáng dấp..." Tôi nuốt xuống một ngụm nước miếng, "Dáng dấp nhìn rất đẹp!"
"Đẹp mắt?" Anh như có điều suy nghĩ, "Em gặp qua hắn rồi?"
"Không có." Tôi thẳng thắn, "Em chỉ thấy hình anh ấy ở chỗ cha."
Anh rơi vào trầm tư, một lát sau, đột nhiên bỗng dưng như tỉnh ngộ: "À! Anh biết rồi. Em thấy hình của hắn vừa thấy đã yêu, cho nên chạy tới muốn gặp hắn một chút đúng không!" Anh tự cho là đúng, kết luận "Đúng là con bé ngây thơ." Tôi nhìn anh mắt trợn trắng, nói: "Vâng! Anh thật sự thông minh, cái này mà cũng đoán được!" Tôi cố ý trào phúng: "Nhưng mà lần này anh đoán sai rồi. Bức hình này là cha em lấy cho em nhìn để ra mắt!"
Anh cười ha ha, "Ra mắt? Em đi ra mắt? Em năm nay mới bao nhiêu tuổi? Nha đầu, nói láo thì cũng phải hợp lý mới có thể lừa người ta được." Tôi nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Có gì không hợp lý? Cô cả em mười chín tuổi xuất giá, cô tư mười tám tuổi. Bà nội em gả cho ông em lúc đấy còn trẻ hơn, chỉ có mười bảy tuổi. Nhà chúng em con gái đều kết hôn sớm. Em năm nay cũng mười bảy, sao cha em không thể tìm hôn phu để em ra mắt?"
Anh không còn lời nào để nói, qua nửa ngày mới hỏi: "Tên thượng uý kia... đẹp trai lắm à?"
Tôi ngẩng cao đầu lên, nói: "Đó là đương nhiên, so với mấy người em thấy qua đều đẹp hơn." Anh xem thường nói: "Tình nhân trong mắt hoá Tây Thi!" Tôi nói: "Thì cứ coi như anh nói đúng đi." Tôi đẩy cửa xuống xe, anh vội vàng chạy theo. Gió biển thật lớn, thổi đến làm tóc của tôi bay loạn. Tôi cắn môi, nói: "Thế nhưng làm sao tìm được một người không tên không họ?"
Anh lại dùng ánh mắt liếc xéo kia nhìn tôi, nói: "Cầu xin anh, cầu xin anh thì anh sẽ nghĩ biện pháp đi tìm người trong lòng của em."
Tôi sảng khoái nói: "Được, em cầu xin anh." Anh không nghĩ tôi lại chịu nói luôn như vậy, ngơ ngác một chút mới nói: "Cho anh chút thời gian nghĩ cách." Tôi cố ý châm chọc khiêu khích, "Tự cho là đúng. Ha ha! Lần này không có cách nào đâu!" Anh bị chọc giận, "Ai nói anh không có cách nào!"
Anh nói có cách là thật sự có cách, đánh mấy cuộc điện thoại, sau đó liền nói với tôi: "Đi thôi! Hạm đội 2 chỉ có một người sinh ngày bảy tháng bảy, tên hắn là Trác Chính, ở Nhân Khu, khu D phòng 207."
Tôi vui vẻ nhảy cẫng, nói: "Mục Thích Dương, anh đúng là một người tốt!" Anh nhún vai, nhìn bốn phía: "Nhân Khu... Hẳn là ở bên kia..."
Chúng tôi tìm được Nhân Khu, tìm được khu D, lên lầu hai. Chúng tôi đứng ở cửa phòng 207. Trong ngực tôi tim nhảy loạn xạ, hô hấp dồn dập, tôi bắt lấy tay Mục Thích Dương, có chút lo lắng. Anh nhìn tôi cười, "Sợ cái gì? Hắn không phải dáng dấp nhìn rất được sao?" Tôi trừng anh, thế nhưng là cảm xúc bất tri bất giác buông lỏng. Tôi nói: "Anh giúp em gõ cửa được không?"
Anh lại nhún nhún vai, nhấc tay gõ cửa. Không có người mở cửa, anh lại gõ tiếp, vẫn không có ai đáp lại.
Tôi cực kỳ thất vọng, cũng giơ tay đập vài cái lên cửa. Sát vách cửa lại mở, một vị sĩ quan trẻ tuổi thò đầu ra, "Các người tìm Trác Chính?" Tôi hỏi: "Anh ấy không ở đây sao?" Hắn nói: "Cậu ta vừa mới đi ra ngoài rồi." Tôi thất vọng hỏi: "Anh ấy đi chỗ nào rồi?" Hắn quan sát chúng tôi một chút, hỏi: "Hai người là...."
Mục Thích Dương lấy ra thẻ chứng minh công tác, gặp ánh sáng loé lên một cái, "Văn phòng biệt thự Song Kiều." Sĩ quan kia kinh ngạc hỏi: "Trác Chính đã xảy ra chuyện gì sao?" Mục Thích Dương nói: "Không có, chỉ là một chút việc công sự tìm cậu ta nói chuyện." Anh nhìn tôi một chút, cố ý nói: "Thế nhưng là chuyện tốt."
Sĩ quan kia không chút do dự nói: "Vừa rồi nhận được điện thoại, gọi cậu ta đi gặp tư lệnh trưởng quan." Chúng tôi nói cảm ơn rồi đi xuống lầu. Đứng ở dưới lầu, Mục Thích Dương nhìn tôi hỏi: "Chúng ta ở đây đợi hắn hay là đi tìm hắn? Theo anh, tốt nhất mau trở về, không thì không về kịp Ô Trì trong hôm nay đâu." Tôi không chút do dự nói: "Đương nhiên muốn chờ. Em nhất định muốn gặp anh ấy một lần."
Anh nói: "Anh và em có giao tình mười mấy năm, thế nhưng anh càng ngày càng không hiểu nổi em, rồi một ngày nào đó em lại biến thành một con tiểu yêu quái!"
Tôi lười giải thích, cũng không muốn giải thích với anh. Chúng tôi ngồi trên xe chờ. Sắc trời dần dần tối, chân trời ráng chiều dần dần hoà thành màu đen nhung tơ, từng vì sao hiện lên con mắt tinh nghịch. Điện thoại của Mục Thích Dương trên xe vang lên, là người hầu gọi tới, bọn họ hoảng hốt sợ hãi, "Mục tiên sinh, cậu với tiểu thư ở cùng một chỗ phải không?"
Anh nhìn tôi một chút, nói: "Tôi đương nhiên ở cùng em ấy." Đám người hầu giống như là thở dài một hơi, thế nhưng bọn họ vẫn vô cùng bất an hỏi, "Hai người bây giờ đang ở đâu?" Mục Thích Dương cười ha hả, nói: "Bây giờ các người mới phát hiện làm mất tiểu thư à? Cẩn thận chủ nhiệm Lương trừ tiền lương của các người đấy." Đám người hầu càng thở dài một hơi, cho là chúng tôi trốn đi để đùa giỡn với họ, thế là nói: "Mục tiên sinh, đừng dọa chúng tôi, tiểu thư nên trở về nhà." Tôi giành lấy điện thoại, nói với họ: "Tới tìm tôi đi, tìm được tôi sẽ về nhà ngay." Không chờ bọn họ nói gì, liền cúp điện thoại.
Mục Thích Dương nói: "Anh cùng bọn họ đều sẽ bị em hại chết."
Tôi biết. Nếu như nửa đêm đám người hầu còn tìm không thấy chúng tôi, thiên hạ nhất định đại loạn. Kỳ thật trong lòng tôi cũng sợ cực độ, loạn xạ an ủi: "Không có gì, cùng lắm bác Lôi chửi mắng anh, cha em chửi mắng em là xong." Anh nói: "Anh không có đủ lạc quan như vậy, anh thấy... anh nửa cái mạng cũng mất."
Tôi nói lung tung: "Có em chôn cùng. Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu." Anh cười ha hả, đánh giá tôi, châm chọc nói: "Chết dưới hoa mẫu đơn ngược lại thì có, anh thấy em cùng lắm chỉ có thể chôn dưới cây cỏ đuôi chó!" Tôi lườm anh một cái, "Anh cũng chỉ chôn được dưới cỏ đuôi chó!" Chúng tôi cãi lộn, nhưng thật ra là an ủi lẫn nhau. Trời dần dần tối đen, thế nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng Trác Chính. Tôi phát bực, Mục Thích Dương nhìn thấu tâm tư của tôi, anh cũng muốn nhanh chóng thỏa mãn ý nguyện của tôi rồi còn về Ô Trì, thế là hỏi: "Muốn đi tìm hắn không?" Tôi hỏi: "Làm sao tìm được?" Mục Thích Dương nói: "Chúng ta trực tiếp đi gặp Phạm Tư lệnh, nói không chừng Trác Chính ở nơi đó, dù cho không ở đấy, nhờ ông ta ra mặt nhất định có thể lập tức tìm được."
Tôi kêu lên, "Không được! Nói không chừng Phạm tư lệnh gặp qua em rồi, mà còn, ông ta nhất định biết anh. Nếu như ông ta biết em vụиɠ ŧяộʍ chạy đến đây, nhất định sẽ áp giải hai chúng ta trở về." Mục Thích Dương nói: "Ông ta với anh không quan hệ nhiều lắm, về phần em, ông ta nhất định gặp em không quá hai lần, chúng ta đi tìm, ông ta chưa chắc có thể nhận ra em. Thừa dịp hiện tại đám người hầu còn chưa chiếu cáo cho cả thiên hạ biết, chúng ta tốc chiến tốc thắng."
Chờ đợi thế này cũng không phải cách, tôi đồng ý. Chúng tôi vừa mới đi lên bậc thang, liền gặp ngay một vị sĩ quan trẻ tuổi, Mục Thích Dương liếc nhìn quân hàm của anh ta, bật thốt lên gọi một tiếng: "Trác Chính." Người kia quả nhiên quay đầu, nghi hoặc nhìn hai chúng tôi. Nhịp tim của tôi vừa nhanh vừa vội. Con mắt quá quen thuộc! Đôi mắt của cha! Mặc dù ánh mắt khác biệt, mặc dù tuổi tác khác biệt, thế nhưng quả thực quá giống. Mục Thích Dương cũng ngây ngốc một chút, anh phản ứng rất nhanh liền hỏi: "Xin hỏi cậu là Trác Chính à?" Người kia nhướng nhướng mày. Trời ạ! Cái biểu cảm tỏ vẻ nghi ngờ này cũng giống cha như đúc. Tôi hít vào một ngụm khí lạnh, nghe được anh ấy nói: "Là tôi." Mục Thích Dương lại lấy ra thẻ chứng minh công tác, "Chúng tôi muốn cùng cậu nói chuyện."
Anh ấy liếc một chút, nói: "Có việc công gì phải giải quyết sao?" Mục Thích Dương lại bắt đầu hoài nghi, nói: "Trác tiên sinh, tôi cảm thấy cậu rất quen mắt, trước kia chúng ta gặp nhau rồi sao?" Trác Chính cười lên, "Rất nhiều người đều nói tôi quen mắt, tôi nghĩ do tôi có gương mặt khá đại chúng."
Gương mặt đại chúng? Không! Căn bản không phải! Ảnh chụp của cha có ở khắp nơi, mọi người đương nhiên cảm thấy anh nhìn quen mắt. Mục Thích Dương lắc đầu, "Không đúng! Tôi nhất định là từng gặp cậu rồi." Tôi muốn ngăn cản anh nghĩ tiếp, nhưng tìm không ra từ nào để chặn miệng anh. Trong đầu tôi rối bời, bộ não muốn đình công. Trác Chính cũng đang quan sát tôi, ánh mắt của anh ấy cũng có chút nghi hoặc, anh ấy hỏi: "Tiểu thư, họ gì?"
Tôi loạn xạ đáp: "Tôi họ Mục." Mục Thích Dương đang mỉm cười, tôi trừng mắt liếc anh một cái, lại để anh chiếm chút lợi thế. Cũng không có cách nào khác. Trác Chính nhẹ nhàng ho khan một tiếng, hỏi: "Hai vị có việc công gì cần giải quyết?" Mục Thích Dương nhìn qua tôi. Tôi cứng họng, không biết muốn nói gì.
Cuối cùng, hỏi: "Trác tiên sinh, anh... Cha mẹ anh làm gì?" Mục Thích Dương cùng Trác Chính hai người đều kinh ngạc nhìn tôi, tôi biết tôi giống như đang điều tra lý lịch. Thế nhưng...làm như thế nào điều tra chứ? Trác Chính mặc dù không hiểu, nhưng vẫn trả lời: "Tôi là cô nhi, mẹ nuôi là giáo viên tiểu học."
Cô nhi? Tôi bị làm cho hồ đồ, "Họ gốc của anh là họ Trác sao?" Anh nói: "Đó là họ của mẹ nuôi." Tôi nhìn cái gương mặt giống hệt cha của anh ấy, đột nhiên lại sợ run cả người. Tôi nói: "Cảm ơn anh." Lại nói với Mục Thích Dương: "Chúng ta đi thôi."
Sự thay đổi của tôi khiến Mục Thích Dương khó hiểu, tôi nghĩ anh nhất định lại đang mắng tôi trong bụng là tiểu quái vật. Trác Chính cũng khó hiểu, đại khái từ trước tới nay chưa từng gặp qua loại việc công thế này. Anh hỏi Mục Thích Dương: "Anh còn có chuyện gì sao?" Mục Thích Dương còn đang suy nghĩ, nghe thấy Trác Chính hỏi, bật thốt lên đáp: "Không có." Rút lui một bước, giờ mới kịp phản ứng. Sắc mặt của anh giống gặp quỷ, chắc là bị hù dọa, chăm chú nhìn Trác Chính, Trác Chính cũng chăm chú nhìn anh. Tôi tranh thủ thời gian kéo anh, "Chúng ta đi thôi."
Tôi kéo Mục Thích Dương, nhanh chóng cáo từ, mãi cho đến khi lên xe, anh vẫn không hiểu gì, "Thật là kỳ quái! Anh làm sao thế này nhỉ? Như thấy quỷ vậy! Chỗ này cũng không phải văn phòng, hắn cũng không phải tiên sinh..." Anh đột nhiên lập tức nhảy dựng lên, "Trời!" Anh trố mắt nhìn tôi, tôi cũng nhìn anh.
Sắc mặt của anh xanh xám. Anh cuối cùng cũng hiểu ra vì sao lại thấy Trác Chính quen mắt. Tôi biết là anh đã nghĩ đến rồi. Quả nhiên, anh tự lẩm bẩm: "Bảo sao... bảo sao anh mới gặp hắn lần đầu mà tim đập loạn xạ, hắn chau mày anh liền chột dạ, hắn vừa hỏi là anh lại..." Anh vẫn không dám tin nhìn tôi: "Anh vậy mà..." Nói thật, vừa mới nhìn thấy Trác Chính cau mày, tôi cũng nhảy dựng. Anh ta nghiêm mặt, quá giống cha.
Anh hỏi tôi: "Đây chính đẹp trai mà em nói ấy hả? Đẹp mắt?"
Tôi nhẹ nhàng gật đầu. Anh thở dài một hơi, nói: "Đúng là thái quá!" Lập tức, anh lại nghĩ đến: "Em đến tìm hắn làm cái gì?" Anh thực sự quá thông minh, lập tức đoán đúng, sắc mặt của thay đổi: "Hắn... Hắn..."
Tôi biết anh bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy anh cứng họng như thế. Nhà chúng tôi giao hảo nhiều năm, gia thế có tiếng, có phong độ, có kiến thức, anh còn được mệnh danh cái gì mà đứng đầu "Ô Trì Tứ công tử", nhà bọn họ cũng là có tiếng khí chất, tự cao vì thế gia, thường nói "Thái Sơn sụp đổ trước mắt, mặt cũng không biến sắc", thế mà bây giờ nhìn anh ngốc đến bộ dạng này.
Anh hít vào một ngụm khí lạnh, nói: "Bé con, lần này em thật sự sẽ hại chết anh." Liên lụy tới chuyện riêng trong nhà tôi là cực kỳ không khôn ngoan. Đương nhiên anh lại nghĩ đến cha tôi, thở một hơi thật dài.
Tôi biện bạch: "Em muốn một mình đến tìm anh ta, là anh cứ muốn đi theo đấy chứ."
Anh không nói lời nào, tôi nghĩ anh đang tức giận, có chút sợ hãi nói: "Xin lỗi." Anh lắc đầu một cái, thế là đã giống như lúc bình thường, không có chút hoang mang. Anh sờ sờ tóc tôi, nói: "Được rồi, dù sao đã tới rồi. Chúng ta phải thương lượng chút, làm thế nào để giấu giếm?"