- Ảnh bìa
- Tác giả
- Hồng Sakura
- Tình trạng
- Hoàn thành
- Số chương
- 75
- Nguồn
- sưu tầm
- Lượt đọc
- 3,448
- Cập nhật
Tác giả: Hồng Sakura
Thể loại: Truyện Teen
Giới thiệu:
Nội dung truyện kể về câu chuyện của những người bạn sống cùng một khu trọ với những mục tiêu và tính cách rất khác nhau. Họ theo đuổi những đam mê và giấc mơ riêng trên những con đường không hề dễ dàng, nhưng lại đầy ắp yêu thương và huyết tuổi trẻ. Vẫn là lối viết phóng khoáng tự nhiên thường thấy, tác giả đã khéo léo lồng ghép một câu chuyện tiểu thuyết bên trong câu chuyện chính, nhưng lại hướng đến một kết thúc tốt đẹp hơn. Người ta vẫn thấy đâu đó trong tác phẩm một nét gần gũi và đời thường, dù nó vẫn lý tưởng và mơ mộng lắm…
Okay… nếu là vậy, thì tôi đi. Dù sao bây giờ cuộc sống của tôi cũng chẳng phải lo bị ai quản thúc nữa, 4 tháng trước ba đã tống tôi ra đường vì tôi đòi đi làm đầu bếp rồi. Mẹ nhét cho vài triệu, thuê 1 căn phòng trọ xong là gần sạch vì đóng tiền cọc, tháng đầu toàn ăn nợ ở quán cơm bà Ba... Anh Hai thì lén đưa cho cái điện thoại để liên lạc, ngoài ra, tôi chẳng có cái gì mang theo hết, cả tủ quần áo, đầm váy, giày dép tôi cũng bỏ lại cho con Út.
“Nếu cho là nghề đó có thể nuôi sống mày thì hãy tự lo đi!” - Câu cuối cùng tôi nghe từ ba là câu ấy, tôi đã bồng bột bỏ đi và tự dặn lòng sẽ cho ba thấy, cái ngày tôi làm bếp trưởng nhà hàng!!!
Một tuần sau khi ra đi, tôi mới biết mình sai lầm, không phải vì con đường đầu bếp đã chọn, mà là... sống xa nhà ko hề đơn giản. Tôi nhớ mẹ, nhớ anh Hai, chị dâu, con Út và bữa cơm gia đình, tôi nhớ con mèo Mon của tôi nữa.... 23 tuổi, tôi mới hiểu sống tự lập là như thế nào. Nhiều người ao ước được tách khỏi gia đình vì cuộc sống như tôi, nhưng thực sự tôi ko thích nó, thậm chí tôi ghét phải sống như vậy. Không ai lo lắng chờ cửa, muốn đi đâu thì đi, bữa cơm ăn tùm lum giờ, thích ăn thì ăn, ko ăn thì nhịn, chả sao cả mà lại vô cùng bơ vơ. con thuyền có neo vẫn tốt hơn.
Thể loại: Truyện Teen
Giới thiệu:
Nội dung truyện kể về câu chuyện của những người bạn sống cùng một khu trọ với những mục tiêu và tính cách rất khác nhau. Họ theo đuổi những đam mê và giấc mơ riêng trên những con đường không hề dễ dàng, nhưng lại đầy ắp yêu thương và huyết tuổi trẻ. Vẫn là lối viết phóng khoáng tự nhiên thường thấy, tác giả đã khéo léo lồng ghép một câu chuyện tiểu thuyết bên trong câu chuyện chính, nhưng lại hướng đến một kết thúc tốt đẹp hơn. Người ta vẫn thấy đâu đó trong tác phẩm một nét gần gũi và đời thường, dù nó vẫn lý tưởng và mơ mộng lắm…
Okay… nếu là vậy, thì tôi đi. Dù sao bây giờ cuộc sống của tôi cũng chẳng phải lo bị ai quản thúc nữa, 4 tháng trước ba đã tống tôi ra đường vì tôi đòi đi làm đầu bếp rồi. Mẹ nhét cho vài triệu, thuê 1 căn phòng trọ xong là gần sạch vì đóng tiền cọc, tháng đầu toàn ăn nợ ở quán cơm bà Ba... Anh Hai thì lén đưa cho cái điện thoại để liên lạc, ngoài ra, tôi chẳng có cái gì mang theo hết, cả tủ quần áo, đầm váy, giày dép tôi cũng bỏ lại cho con Út.
“Nếu cho là nghề đó có thể nuôi sống mày thì hãy tự lo đi!” - Câu cuối cùng tôi nghe từ ba là câu ấy, tôi đã bồng bột bỏ đi và tự dặn lòng sẽ cho ba thấy, cái ngày tôi làm bếp trưởng nhà hàng!!!
Một tuần sau khi ra đi, tôi mới biết mình sai lầm, không phải vì con đường đầu bếp đã chọn, mà là... sống xa nhà ko hề đơn giản. Tôi nhớ mẹ, nhớ anh Hai, chị dâu, con Út và bữa cơm gia đình, tôi nhớ con mèo Mon của tôi nữa.... 23 tuổi, tôi mới hiểu sống tự lập là như thế nào. Nhiều người ao ước được tách khỏi gia đình vì cuộc sống như tôi, nhưng thực sự tôi ko thích nó, thậm chí tôi ghét phải sống như vậy. Không ai lo lắng chờ cửa, muốn đi đâu thì đi, bữa cơm ăn tùm lum giờ, thích ăn thì ăn, ko ăn thì nhịn, chả sao cả mà lại vô cùng bơ vơ. con thuyền có neo vẫn tốt hơn.
Bình luận facebook