Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Có người cũng yêu em ngần ấy năm dài
“Cậu được chút may mắn khi sinh ra, nhưng không có nghĩa cả đời này cậu mãi mãi được như vậy. Tôi không sinh ra đã ở vạch đích như cậu, nhưng tôi có ý chí và nỗ lực. Ngày nào đó, trong khi cậu đang lười biếng phơi nắng thì tôi đã chạy về ánh sáng, chạm chân vào vạch đích trước cả cậu.”
***
Năm mười bảy tuổi, Trương Diên Vỹ có một cậu bạn cùng bàn rất nghịch ngợm. Cậu ta thuộc dạng học sinh cá biệt trong trường, hết bày trò chống đối thầy cô thì lại nghĩ chuyện phá phách bạn cùng bàn. Ai cũng ngán ngẩm cái tên Vương Đăng Triều, nhưng lại không làm gì được vì bố cậu ta làm to. Vương Đăng Triều càng được đà kiêu ngạo, chọc vào bình nước đá mang tên Trương Diên Vỹ.
Cô nhớ ngày đó, Vương Đăng Triều lén nhúng nước sách vở của cô. Nếu là những đứa con gái khác hẳn đã khóc thét lên rồi bỏ chạy mách giáo viên rồi. Trương Diên Vỹ thì không. Cô bình tĩnh nhìn tên con trai cao hơn cô cả một cái đầu nhúng toàn bộ cặp vở, sau đó trở về lớp học lấy cặp của cậu ta ném thẳng xuống ao.
Bạn bè xung quanh há hốc: “Trời đất ơi, Trương Diên Vỹ có để lại di chúc không?”
Phải biết đẳng cấp của Vương Đăng Triều khác hẳn những đứa trẻ bình thường khác. Ngày đó học sinh không được mang điện thoại đến trường. Thế nhưng Vương Đăng Triều là ngoại lệ. Cậu ta không chỉ mang điện thoại cảm ứng, mà còn là loại tốt nhất mang từ nước ngoài về. Cặp của cậu ta tính bằng đô la, quần áo trên người mặc cũng là đồ hiệu. Cậu ta lớn tiếng tuyên bố: những người dám tổn hại cậu ta thì phải đền tiền hư hại.
Bọn họ toàn là dân nghèo tỉnh lẻ, làm gì đền được số tiền lớn như thế. Đa số đều chọn cách tránh xa Vương Đăng Triều cho đỡ phiền. Chơi chung với cậu ta chỉ có hai kết cục: Một là xui xẻo sẽ bị giáo viên để ý, hai là bạn bè xung quanh sẽ nói vì ham tiền mà chơi thân với Vương Đăng Triều. Cái tên đó biến thành điềm gở, dù có phá loạn thì cũng nhắm mắt bỏ qua.
Chỉ riêng có mỗi Trương Diên Vỹ là Vương Đăng Triều không phá được. Nguyên nhân là do tính cách cô không ồn ào, càng ghét ồn ào, cũng ít khi để ý đến ai. Bị Vương Đăng Triều chơi ác, Trương Diên Vỹ không ngần ngại đối xử y hệt lại.
Vương Đăng Triều sợ xanh mặt: “Cậu có biết mình đang làm gì không? Trời ơi, điện thoại của bố tớ tặng vẫn còn ở trong đó!”
Trương Diên Vỹ hờ hững đáp: “Mặc xác cậu.”
Nói xong, cô vớt sách vở ướt nhẹp lên rồi bỏ về, để lại Vương Đăng Triều chật vật vớt cặp sách của mình từ ao lên. Vương Đông Triều muốn dọa bắt đến, Trương Diên Vỹ thong thả nói: “Nếu cậu dám thì cứ việc. Tớ sẽ mách cậu bắt nạt bạn học, đội sổ, lại còn làm hỏng sách bài tập của tớ.”
Con người thường có tâm lý cả nể những người tài giỏi hơn mình. Mọi người không dám lên tiếng vì Vương Đăng Triều là con nhà giàu có quyền có thế. Chỉ trừ Trương Diên Vỹ. Cô không cần cả nể ai, vì Trương Diên Vỹ chính là người tài giỏi nhất ở đây. Loại người làm chuyện vô bổ, tự phá hủy tương lai của mình như Vương Đăng Triều, Trương Diên Vỹ không thèm để ý.
Từ nhỏ đến lớn, Vương Đăng Triều đã quen mình là cái rốn vũ trụ, là trung tâm của biết bao nhiêu người. Nay bỗng có một vì sao khác không rọi ánh sáng vào cậu, khiến Vương Đăng Triều ngứa ngáy hết cả người. Con trai ở độ tuổi 17, 18 vẫn rất ngốc. Bọn họ muốn tìm cách thu hút con gái, cố tỏ ra mình ngầu nhưng thật chất là toàn làm điều ngược lại, khiến con gái ghét bọn họ hơn. Vương Đăng Triều thích nhất lẽo đẽo chạy theo giật đuôi ngựa của Trương Diên Vỹ, búng dây áo của cô rồi trêu: “Bạn học à, nhìn tớ đây nè.”
Trương Diên Vỹ lạnh lùng liếc mắt. Chỉ mười phút sau, Vương Đăng Triều đã bị buột đối mặt với giáo viên chủ nhiệm.
“Em nói gì đi chứ, trong lớp nói chuyện như ve mà.”- Giáo viên chủ nhiệm vừa mắng vừa gọi điện thoại cho bố của Vương Đăng Triều.- “…Chủ tịch, con trai của ngài búng dây áo lót bạn nữ…”
Bố của Vương Đăng Triều bận rộn cả ngày, lại còn nghe người khác phàn nàn, dĩ nhiên không vui. Ông ấy nói, nếu Vương Đăng Triều còn bị cô giáo ý kiến nữa, ông sẽ cho cậu ta một trận ăn đủ. Không những vậy, nếu kiểm tra vẫn còn dưới trung bình, ông ấy sẽ tịch thu điện thoại của Vương Đăng Triều.
Hồi đó Vương Đăng Triều nghịch như quỷ, lại còn học không giỏi môn nào, ai cũng sợ phải kèm cặp cậu ta. Khi bạn bè làm việc nhóm bắt cặp với nhau, chỉ có mỗi Vương Đăng Triều và Trương Diên Vỹ bị lẻ không ai dám mời. Trương Diên Vỹ giỏi quá, làm việc nhóm với cô ấy thì giáo viên nghĩ chỉ có mỗi Trương Diên Vỹ làm, còn Vương Đăng Triều thì dốt quá, ai mà phối hợp nổi.
Vương Đăng Triều chọt chọt: “Cậu với tớ là một cặp teamwork nha.”
Trương Diên Vỹ lườm cậu ta. Vương Đăng Triều cười nhe răng: “Sao? Ý kiến không? Không có teamwork thì bài thực hành này hai đứa đều ăn zero cả đấy.”
Bất đắc dĩ, Trương Diên Vỹ phải chung team với cậu ta. Bài thực hành nghề năm đó là môn nấu ăn. Lần đó là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng giáo viên tổ chức thực hành nghề cho học sinh trong trường. Sau khi Vương Đăng Triều tốt nghiệp, hiệu trưởng đã cho dẹp môn nấu ăn, thay bằng môn trồng cây.
Năm đó, Vương Đăng Triều suýt đốt cháy cả phòng thực hành gồm 36 học sinh và 1 giáo viên. Cậu ta muốn gây sự chú ý với Trương Diên Vỹ, khoe tài rang cơm bốc lửa. Ngọn lửa bốc lớn không kiểm soát được, lan ra rèm cửa. Giáo viên sợ xanh mặt, trực tiếp đánh cho đội của Trương Diên Vỹ không đạt. Cô giận đến mức nghiến răng, không thèm nói chuyện với Vương Đăng Triều.
Cậu ta lẽo đẽo chạy theo sau lưng Trương Diên Vỹ, gọi: “Sao bạn cùng bàn lại không để ý tớ nữa rồi?”
Trương Diên Vỹ quay phắt người, chậm rãi thả một câu: “Biến đi.”
Vương ĐăngTriều ôm ngực: “Trời ơi đừng có mắng mỹ nam như tui chứ! Biết tui tổn thương lắm không?”
Trương Diên Vỹ không đáp, tiếp tục đi. Vương ĐăngTriều cứ như cái đuôi phiền phức, có khao khát muốn được Trương Diên Vỹ để ý nhưng bản lĩnh không đủ để người ở trên cao như cô nhìn xuống. Cậu ta ngốc nghếch vô cùng, chỉ biết chạy theo người mình thích thầm làm phiền như vậy, liên tục hỏi: “Sao cậu không nhìn tớ một lần? Tớ có đủ thứ trên đời rồi, sao cậu…”
“Cậu có não không?”
Trương Diên Vỹ bực mình, chỉ vào Vương Đăng Triều: “Tôi ghét nhất loại con trai không có chí tiến thủ, suốt ngày đánh nhau, gây chuyện, luôn tự cho mình là trung tâm thế giới như cậu.”
Vương Đăng Triều sững người, bước chân khựng lại, không đuổi theo cô ấy nữa. Cậu phẫn nộ nói: “Cậu ghen tị với tớ nên mới nói như vậy đúng không?”
“Ghen tị?”- Trương Diên Vỹ nhíu mày, quay người lại. Cô sải từng bước tự tin đứng đối mặt với Vương Đăng Triều, nhìn thẳng vào mắt cậu ta nói: “Cậu được chút may mắn khi sinh ra, nhưng không có nghĩa cả đời này cậu mãi mãi được như vậy. Tôi không sinh ra đã ở vạch đích như cậu, nhưng tôi có ý chí và nỗ lực. Ngày nào đó, trong khi cậu đang lười biếng phơi nắng thì tôi đã chạy về ánh sáng, chạm chân vào vạch đích trước cả cậu.”
Trương Diên Vỹ cố gắng rất kinh người. Cô ấy biết mình trời sinh không phải mệnh vương giả, nên mới nỗ lực nhiều hơn ai hết. Trương Diên Vỹ chạy đằng trước, Vương Đăng Triều đuổi mãi không kịp. Cậu tưởng học xong cấp ba thì sẽ sớm quên cô bạn cùng bàn kiêu ngạo đó, nhưng ai ngờ theo thói quen, Vương Đăng Triều vẫn luôn vô thức đi theo cô ấy tận bảy năm trời, chưa bao giờ thay đổi.
***
Năm mười bảy tuổi, Trương Diên Vỹ có một cậu bạn cùng bàn rất nghịch ngợm. Cậu ta thuộc dạng học sinh cá biệt trong trường, hết bày trò chống đối thầy cô thì lại nghĩ chuyện phá phách bạn cùng bàn. Ai cũng ngán ngẩm cái tên Vương Đăng Triều, nhưng lại không làm gì được vì bố cậu ta làm to. Vương Đăng Triều càng được đà kiêu ngạo, chọc vào bình nước đá mang tên Trương Diên Vỹ.
Cô nhớ ngày đó, Vương Đăng Triều lén nhúng nước sách vở của cô. Nếu là những đứa con gái khác hẳn đã khóc thét lên rồi bỏ chạy mách giáo viên rồi. Trương Diên Vỹ thì không. Cô bình tĩnh nhìn tên con trai cao hơn cô cả một cái đầu nhúng toàn bộ cặp vở, sau đó trở về lớp học lấy cặp của cậu ta ném thẳng xuống ao.
Bạn bè xung quanh há hốc: “Trời đất ơi, Trương Diên Vỹ có để lại di chúc không?”
Phải biết đẳng cấp của Vương Đăng Triều khác hẳn những đứa trẻ bình thường khác. Ngày đó học sinh không được mang điện thoại đến trường. Thế nhưng Vương Đăng Triều là ngoại lệ. Cậu ta không chỉ mang điện thoại cảm ứng, mà còn là loại tốt nhất mang từ nước ngoài về. Cặp của cậu ta tính bằng đô la, quần áo trên người mặc cũng là đồ hiệu. Cậu ta lớn tiếng tuyên bố: những người dám tổn hại cậu ta thì phải đền tiền hư hại.
Bọn họ toàn là dân nghèo tỉnh lẻ, làm gì đền được số tiền lớn như thế. Đa số đều chọn cách tránh xa Vương Đăng Triều cho đỡ phiền. Chơi chung với cậu ta chỉ có hai kết cục: Một là xui xẻo sẽ bị giáo viên để ý, hai là bạn bè xung quanh sẽ nói vì ham tiền mà chơi thân với Vương Đăng Triều. Cái tên đó biến thành điềm gở, dù có phá loạn thì cũng nhắm mắt bỏ qua.
Chỉ riêng có mỗi Trương Diên Vỹ là Vương Đăng Triều không phá được. Nguyên nhân là do tính cách cô không ồn ào, càng ghét ồn ào, cũng ít khi để ý đến ai. Bị Vương Đăng Triều chơi ác, Trương Diên Vỹ không ngần ngại đối xử y hệt lại.
Vương Đăng Triều sợ xanh mặt: “Cậu có biết mình đang làm gì không? Trời ơi, điện thoại của bố tớ tặng vẫn còn ở trong đó!”
Trương Diên Vỹ hờ hững đáp: “Mặc xác cậu.”
Nói xong, cô vớt sách vở ướt nhẹp lên rồi bỏ về, để lại Vương Đăng Triều chật vật vớt cặp sách của mình từ ao lên. Vương Đông Triều muốn dọa bắt đến, Trương Diên Vỹ thong thả nói: “Nếu cậu dám thì cứ việc. Tớ sẽ mách cậu bắt nạt bạn học, đội sổ, lại còn làm hỏng sách bài tập của tớ.”
Con người thường có tâm lý cả nể những người tài giỏi hơn mình. Mọi người không dám lên tiếng vì Vương Đăng Triều là con nhà giàu có quyền có thế. Chỉ trừ Trương Diên Vỹ. Cô không cần cả nể ai, vì Trương Diên Vỹ chính là người tài giỏi nhất ở đây. Loại người làm chuyện vô bổ, tự phá hủy tương lai của mình như Vương Đăng Triều, Trương Diên Vỹ không thèm để ý.
Từ nhỏ đến lớn, Vương Đăng Triều đã quen mình là cái rốn vũ trụ, là trung tâm của biết bao nhiêu người. Nay bỗng có một vì sao khác không rọi ánh sáng vào cậu, khiến Vương Đăng Triều ngứa ngáy hết cả người. Con trai ở độ tuổi 17, 18 vẫn rất ngốc. Bọn họ muốn tìm cách thu hút con gái, cố tỏ ra mình ngầu nhưng thật chất là toàn làm điều ngược lại, khiến con gái ghét bọn họ hơn. Vương Đăng Triều thích nhất lẽo đẽo chạy theo giật đuôi ngựa của Trương Diên Vỹ, búng dây áo của cô rồi trêu: “Bạn học à, nhìn tớ đây nè.”
Trương Diên Vỹ lạnh lùng liếc mắt. Chỉ mười phút sau, Vương Đăng Triều đã bị buột đối mặt với giáo viên chủ nhiệm.
“Em nói gì đi chứ, trong lớp nói chuyện như ve mà.”- Giáo viên chủ nhiệm vừa mắng vừa gọi điện thoại cho bố của Vương Đăng Triều.- “…Chủ tịch, con trai của ngài búng dây áo lót bạn nữ…”
Bố của Vương Đăng Triều bận rộn cả ngày, lại còn nghe người khác phàn nàn, dĩ nhiên không vui. Ông ấy nói, nếu Vương Đăng Triều còn bị cô giáo ý kiến nữa, ông sẽ cho cậu ta một trận ăn đủ. Không những vậy, nếu kiểm tra vẫn còn dưới trung bình, ông ấy sẽ tịch thu điện thoại của Vương Đăng Triều.
Hồi đó Vương Đăng Triều nghịch như quỷ, lại còn học không giỏi môn nào, ai cũng sợ phải kèm cặp cậu ta. Khi bạn bè làm việc nhóm bắt cặp với nhau, chỉ có mỗi Vương Đăng Triều và Trương Diên Vỹ bị lẻ không ai dám mời. Trương Diên Vỹ giỏi quá, làm việc nhóm với cô ấy thì giáo viên nghĩ chỉ có mỗi Trương Diên Vỹ làm, còn Vương Đăng Triều thì dốt quá, ai mà phối hợp nổi.
Vương Đăng Triều chọt chọt: “Cậu với tớ là một cặp teamwork nha.”
Trương Diên Vỹ lườm cậu ta. Vương Đăng Triều cười nhe răng: “Sao? Ý kiến không? Không có teamwork thì bài thực hành này hai đứa đều ăn zero cả đấy.”
Bất đắc dĩ, Trương Diên Vỹ phải chung team với cậu ta. Bài thực hành nghề năm đó là môn nấu ăn. Lần đó là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng giáo viên tổ chức thực hành nghề cho học sinh trong trường. Sau khi Vương Đăng Triều tốt nghiệp, hiệu trưởng đã cho dẹp môn nấu ăn, thay bằng môn trồng cây.
Năm đó, Vương Đăng Triều suýt đốt cháy cả phòng thực hành gồm 36 học sinh và 1 giáo viên. Cậu ta muốn gây sự chú ý với Trương Diên Vỹ, khoe tài rang cơm bốc lửa. Ngọn lửa bốc lớn không kiểm soát được, lan ra rèm cửa. Giáo viên sợ xanh mặt, trực tiếp đánh cho đội của Trương Diên Vỹ không đạt. Cô giận đến mức nghiến răng, không thèm nói chuyện với Vương Đăng Triều.
Cậu ta lẽo đẽo chạy theo sau lưng Trương Diên Vỹ, gọi: “Sao bạn cùng bàn lại không để ý tớ nữa rồi?”
Trương Diên Vỹ quay phắt người, chậm rãi thả một câu: “Biến đi.”
Vương ĐăngTriều ôm ngực: “Trời ơi đừng có mắng mỹ nam như tui chứ! Biết tui tổn thương lắm không?”
Trương Diên Vỹ không đáp, tiếp tục đi. Vương ĐăngTriều cứ như cái đuôi phiền phức, có khao khát muốn được Trương Diên Vỹ để ý nhưng bản lĩnh không đủ để người ở trên cao như cô nhìn xuống. Cậu ta ngốc nghếch vô cùng, chỉ biết chạy theo người mình thích thầm làm phiền như vậy, liên tục hỏi: “Sao cậu không nhìn tớ một lần? Tớ có đủ thứ trên đời rồi, sao cậu…”
“Cậu có não không?”
Trương Diên Vỹ bực mình, chỉ vào Vương Đăng Triều: “Tôi ghét nhất loại con trai không có chí tiến thủ, suốt ngày đánh nhau, gây chuyện, luôn tự cho mình là trung tâm thế giới như cậu.”
Vương Đăng Triều sững người, bước chân khựng lại, không đuổi theo cô ấy nữa. Cậu phẫn nộ nói: “Cậu ghen tị với tớ nên mới nói như vậy đúng không?”
“Ghen tị?”- Trương Diên Vỹ nhíu mày, quay người lại. Cô sải từng bước tự tin đứng đối mặt với Vương Đăng Triều, nhìn thẳng vào mắt cậu ta nói: “Cậu được chút may mắn khi sinh ra, nhưng không có nghĩa cả đời này cậu mãi mãi được như vậy. Tôi không sinh ra đã ở vạch đích như cậu, nhưng tôi có ý chí và nỗ lực. Ngày nào đó, trong khi cậu đang lười biếng phơi nắng thì tôi đã chạy về ánh sáng, chạm chân vào vạch đích trước cả cậu.”
Trương Diên Vỹ cố gắng rất kinh người. Cô ấy biết mình trời sinh không phải mệnh vương giả, nên mới nỗ lực nhiều hơn ai hết. Trương Diên Vỹ chạy đằng trước, Vương Đăng Triều đuổi mãi không kịp. Cậu tưởng học xong cấp ba thì sẽ sớm quên cô bạn cùng bàn kiêu ngạo đó, nhưng ai ngờ theo thói quen, Vương Đăng Triều vẫn luôn vô thức đi theo cô ấy tận bảy năm trời, chưa bao giờ thay đổi.