Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Trương Diên Vỹ chết rồi
Người cô yêu mười năm phản bội cô rồi...
**
Khi Trương Diên Vỹ chết rồi, bỗng dưng tất cả mọi người đều yêu thương cô.
Tất cả đều khóc lóc trong đám tang rất thảm thiết. Người bạn cấp ba suốt mười năm không liên lạc cũng đến dự. Mẹ cô rời đi hai mươi năm nay không đến thăm Trương Diên Vỹ một lần cũng đã về thắp nhang cho cô lần cuối.
Chỉ trừ Trần Thanh Đông không rơi lấy một giọt nước mắt.
Trần Thanh Đông lặng lẽ đứng hút thuốc ở bên ngoài, lưng dựa vào tường, tay thong thả đút vào túi quần. Dáng vẻ thư thái của anh ta không có vẻ gì là thương xót cho Trương Diên Vỹ.
“Mày có còn là con người không?’’- Mẹ của Trương Diên Vỹ vừa gào vừa mắng- “Vợ của mày chết rồi, mày không có nổi một giọt nước mắt sao?’’
Người đàn bà rời đi khi cô mới 8 tuổi, 20 năm chưa từng thăm cô một lần nhưng hôm nay lại phá lệ thương tâm, đau lòng vô hạn.
Mẹ của Trương Diên Vỹ gào càng lớn: “Con tôi chết rồi, vậy em gái của nó sống sao đây? Con bé mới lên cấp 3, đều là Trương Diên Vỹ phụ giúp nuôi ăn học. Bây giờ Trương Diên Vỹ không còn nữa, chắc em gái nó phải bỏ dở giữa chừng, về đây chịu tang cho chị nó…’’
Thật là buồn cười.
Trong khi Trương Diên Vỹ còn không biết em gái của cô mặt mũi ra sao.
Hóa ra mẹ cô về đây để xin tiền. Xin được đồng nào hay đồng nấy. Ngay cả xin tiền đứa con gái đã chết cũng không cảm thấy ngại chút nào.
Mấy khách mời cảm động, kêu gọi quyên góp tiền nuôi em gái của Trương Diên Vỹ. Đến lượt Trần Thanh Đông, anh ta không bỏ một đồng nào, chỉ tiện tay gạt tàn thuốc vào trong đống tiền từ thiện. Polime bắt lửa, cháy xém mất mấy tờ. Mẹ của Trương Diên Vỹ hốt hoảng, vội dùng tay dập tắt nó.
“Đây là tiền mà mọi người giúp em vợ mày, chẳng lẽ mày không bỏ vào được đồng nào à?’’
Tất cả ánh mắt đổ đồn về phía Trần Thanh Đông. Hắn lạnh lùng nhìn mẹ của Trương Diên Vỹ nói: “Ai là vợ tôi?’’
“Người nằm trong quan tài kia sao? Có giấy kết hôn hợp pháp không? Có từng làm đám cưới không? Hay là cô ta tự chạy đến nhà tôi, ở chung với tôi dai dẳng suốt 3 năm không chịu cút?’’
Cơ mặt của người đàn bà này cứng lại, biến thành gượng gạo: “Mày… mày nói cái quái gì hả? Dám bịa đặt điều bôi xấu con gái tao à?’’
“Con gái bà à?’’- Trần Thanh Đông cười nhếch mép- “Hai mươi năm qua, bà có từng biết con gái bà làm chuyện gì chưa?’’
Mẹ của Trương Diên Vỹ không đáp được. Sự tò mò của khách dự tang dần biến thành cười cợt. Bọn họ đang chất vất Trương Diên Vỹ đã làm chuyện sai lầm gì để khiến chồng cũ buông lời miệt thị đến vậy.
Trần Thanh Đông nói: “Con gái mà, Trương Diên Vỹ, người đang nằm trong quan tài đã đi theo một người đàn ông không cưới xin tận 3 năm. Bây giờ cô ta chết rồi, tôi mới được buông tha tự do.’’
Tất cả ồ lên. Nếu Trương Diên Vỹ có nghe được, chắc chắn cô ấy cũng không còn nước mắt để mà chảy.
Chuyện bắt đầu từ năm Trương Diên Vỹ 18 tuổi. Lần đầu bước chân vào giảng đường khiến cô có hơi bỡ ngỡ ngại ngùng. Trong một lần quên mang tài liệu thuyết trình, Trương Diên Vỹ đã được Trần Thanh Đông giúp đỡ.
“Lấy tài liệu của anh này.’’
Người con trai mỉm cười ấm áp, sống mũi cao, đôi mắt hiền hòa nhìn thẳng vào mắt cô. Nếu có thể dùng câu “yêu từ cái nhìn đầu tiên’’, Trương Diên Vỹ sẵn sàng dành nó cho Trần Thanh Đông.
“Đào Trúc Quỳnh, em ngồi đây này.’’
Đôi mắt hiền hòa kia dời đi, đặt toàn bộ sự chú ý của cô gái tóc ngắn vừa bước vào lớp. Trương Diên Vỹ ngẩn người. Đào Trúc Quỳnh tìm được chỗ ngồi của Trần Thanh Đông, cũng mỉm cười đáp lại rồi bước đến.
Hai người họ là một đôi trời sinh. Đào Trúc Quỳnh và Trần Thanh Đông học chung 3 năm cấp ba, yêu đến tận thời điểm này cũng thật khiến người ta ngưỡng mộ. Bọn họ đều học năm ba, hơn Trương Diên Vỹ 3 tuổi, hôm nay đến lớp năm nhất để phụ thầy giảng viên giúp đỡ những em tân sinh viên. Trong trường đại học của Trương Diên Vỹ, không ai là không biết đến cặp đôi trai tài gái sắc này.
Trương Diên Vỹ thất thần nghĩ, vừa bắt đầu thì cô đã thua ngay vạch xuất phát.
Đào Trúc Quỳnh là mối tình đầu cũng là mối tình đậm sâu nhất trong cuộc đời của Trần Thanh Đông. Bởi vậy, khi Đào Trúc Quỳnh phản bội, Trần Thanh Đông không thể nào tin được.
“Em thật sự muốn chia tay ư?’’
Đào Trúc Quỳnh gật đầu, thẳng thừng cắt đứt mối tình nhiều năm đẹp đẽ ấy.
Ngày đó, Trần Thanh Đông không cần sĩ diện, quỳ xuống giữa sân trường cầu xin cô ấy đừng đi.
“Đào Trúc Quỳnh, em có thể nói lý do tại sao không?’’- Trần Thanh Đông vừa khóc vừa nói- “Em nói đi, anh có thể sửa mà. Em giận anh vì không mua được túi xách cho em đúng không? Hay là em không vui vì anh mua Iphone 12 thay vì 13 như em muốn? Anh xin lỗi, anh sẽ vay tiền đi đổi lại cho em mà…’’
Đào Trúc Quỳnh giận dữ hét: “Anh có thôi đi không, đồ hèn! Chia tay rồi lại đi kể lể, anh có đáng mặt đàn ông không hả?’’
Trần Thanh Đông sốc trước lời lẽ của Đào Trúc Quỳnh, nhưng anh vẫn một mực nhận sai: “Anh xin lỗi, là anh không tốt. Nhưng anh không muốn chia tay. Em đừng đi được không? Em muốn gì anh đều chiều theo…’’
“Muốn gì hả?’’- Đào Trúc Quỳnh mỉm cười, nhưng nụ cười chứa đầy sự xa lạ, không còn dáng vẻ dịu dàng mà Trần Thanh Đông đã từng thấy- “Tôi muốn có tiền chữa bệnh cho mẹ, anh có lo được không? Tôi muốn có nhà sau khi tốt nghiệp, có một công việc tốt lương cao, anh có làm được không?’’
Trần Thanh Đông sững sờ: “Không phải em từng nói chỉ cần chúng ta là cố gắng sẽ làm được tất cả sao?’’
“Trần Thanh Đông, anh bị ảo tưởng à? Tôi đã ở cạnh anh 5 năm rồi, nhưng anh đã làm được gì chưa? Anh có từng dẫn tôi vào ăn nhà hàng sang trọng chưa? Có từng cho tôi cuộc sống được như những người giàu khác chưa?’’
Đào Trúc Quỳnh vừa nói vừa căm hận: “Anh chỉ là một thằng nghèo thất bại, không thể lo nổi cho người mình yêu.’’
Trước mặt rất nhiều người, lời sỉ vả của Đào Trúc Quỳnh càng tăng sát thương chí mạng. Trần Thanh Đông ngẩn người một lúc lâu, ánh mắt vô hồn. Anh cứ quỳ như vậy, cầu xin Đào Trúc Quỳnh quay lại. Nhưng Đào Trúc Quỳnh đã lên xe hơi cùng thầy giảng viên, bỏ đi mất hút không một lần ngoảnh lại.
Trương Diên Vỹ đứng ở sau bảng thông báo ôm chặt cặp sách của mình mà đau lòng nghẹt thở.
Người cô muốn trân trọng nhưng lại bị người khác chà đạp. Người cô muốn yêu thương nhưng lại bị người khác phản bội. Người cô muốn bảo vệ nhưng lại bị người khác tổn thương rồi. Vậy thì làm sao Trương Diên Vỹ không đau lòng cho được.
Chiều hôm đó, trong tiếng cười cợt của sinh viên-những người đã từng ngưỡng mộ tài năng và tình duyên tốt đẹp của Trần Thanh Đông, hôm nay quay lại cười anh bị cắm sừng vì không có năng lực. Chỉ có mỗi Trương Diên Vỹ đi đến, quỳ xuống muốn đỡ Trần Thanh Đông đứng dậy.
“Tránh ra.’’
“Trần Thanh Đông, anh đừng buồn nữa...’’
“Cô cút đi, cứ để tôi ở đây. Biết đâu lát nữa Đào Trúc Quỳnh sẽ hối hận rồi quay lại...’’
Trương Diên Vỹ khuyên không nổi người si tình này, vì cô cũng là kẻ si tình đến điên dại. Không đỡ được Trần Thanh Đông, Trương Diên Vỹ đành vén váy, quỳ xuống nền sỏi cùng anh ta. Trần Thanh Đông mặc quần tây dài, còn da thịt của Trương Diên Vỹ lại tiếp xúc trực tiếp với sỏi đá. Máu tứa ra, nhưng cô không cảm thấy chút đau đớn nào nơi đầu gối. Thứ cô đớn đau nhất bây giờ chỉ có ở trái tim.
Đến tận khi tối mờ, Đào Trúc Quỳnh cũng không quay lại.
**
Khi Trương Diên Vỹ chết rồi, bỗng dưng tất cả mọi người đều yêu thương cô.
Tất cả đều khóc lóc trong đám tang rất thảm thiết. Người bạn cấp ba suốt mười năm không liên lạc cũng đến dự. Mẹ cô rời đi hai mươi năm nay không đến thăm Trương Diên Vỹ một lần cũng đã về thắp nhang cho cô lần cuối.
Chỉ trừ Trần Thanh Đông không rơi lấy một giọt nước mắt.
Trần Thanh Đông lặng lẽ đứng hút thuốc ở bên ngoài, lưng dựa vào tường, tay thong thả đút vào túi quần. Dáng vẻ thư thái của anh ta không có vẻ gì là thương xót cho Trương Diên Vỹ.
“Mày có còn là con người không?’’- Mẹ của Trương Diên Vỹ vừa gào vừa mắng- “Vợ của mày chết rồi, mày không có nổi một giọt nước mắt sao?’’
Người đàn bà rời đi khi cô mới 8 tuổi, 20 năm chưa từng thăm cô một lần nhưng hôm nay lại phá lệ thương tâm, đau lòng vô hạn.
Mẹ của Trương Diên Vỹ gào càng lớn: “Con tôi chết rồi, vậy em gái của nó sống sao đây? Con bé mới lên cấp 3, đều là Trương Diên Vỹ phụ giúp nuôi ăn học. Bây giờ Trương Diên Vỹ không còn nữa, chắc em gái nó phải bỏ dở giữa chừng, về đây chịu tang cho chị nó…’’
Thật là buồn cười.
Trong khi Trương Diên Vỹ còn không biết em gái của cô mặt mũi ra sao.
Hóa ra mẹ cô về đây để xin tiền. Xin được đồng nào hay đồng nấy. Ngay cả xin tiền đứa con gái đã chết cũng không cảm thấy ngại chút nào.
Mấy khách mời cảm động, kêu gọi quyên góp tiền nuôi em gái của Trương Diên Vỹ. Đến lượt Trần Thanh Đông, anh ta không bỏ một đồng nào, chỉ tiện tay gạt tàn thuốc vào trong đống tiền từ thiện. Polime bắt lửa, cháy xém mất mấy tờ. Mẹ của Trương Diên Vỹ hốt hoảng, vội dùng tay dập tắt nó.
“Đây là tiền mà mọi người giúp em vợ mày, chẳng lẽ mày không bỏ vào được đồng nào à?’’
Tất cả ánh mắt đổ đồn về phía Trần Thanh Đông. Hắn lạnh lùng nhìn mẹ của Trương Diên Vỹ nói: “Ai là vợ tôi?’’
“Người nằm trong quan tài kia sao? Có giấy kết hôn hợp pháp không? Có từng làm đám cưới không? Hay là cô ta tự chạy đến nhà tôi, ở chung với tôi dai dẳng suốt 3 năm không chịu cút?’’
Cơ mặt của người đàn bà này cứng lại, biến thành gượng gạo: “Mày… mày nói cái quái gì hả? Dám bịa đặt điều bôi xấu con gái tao à?’’
“Con gái bà à?’’- Trần Thanh Đông cười nhếch mép- “Hai mươi năm qua, bà có từng biết con gái bà làm chuyện gì chưa?’’
Mẹ của Trương Diên Vỹ không đáp được. Sự tò mò của khách dự tang dần biến thành cười cợt. Bọn họ đang chất vất Trương Diên Vỹ đã làm chuyện sai lầm gì để khiến chồng cũ buông lời miệt thị đến vậy.
Trần Thanh Đông nói: “Con gái mà, Trương Diên Vỹ, người đang nằm trong quan tài đã đi theo một người đàn ông không cưới xin tận 3 năm. Bây giờ cô ta chết rồi, tôi mới được buông tha tự do.’’
Tất cả ồ lên. Nếu Trương Diên Vỹ có nghe được, chắc chắn cô ấy cũng không còn nước mắt để mà chảy.
Chuyện bắt đầu từ năm Trương Diên Vỹ 18 tuổi. Lần đầu bước chân vào giảng đường khiến cô có hơi bỡ ngỡ ngại ngùng. Trong một lần quên mang tài liệu thuyết trình, Trương Diên Vỹ đã được Trần Thanh Đông giúp đỡ.
“Lấy tài liệu của anh này.’’
Người con trai mỉm cười ấm áp, sống mũi cao, đôi mắt hiền hòa nhìn thẳng vào mắt cô. Nếu có thể dùng câu “yêu từ cái nhìn đầu tiên’’, Trương Diên Vỹ sẵn sàng dành nó cho Trần Thanh Đông.
“Đào Trúc Quỳnh, em ngồi đây này.’’
Đôi mắt hiền hòa kia dời đi, đặt toàn bộ sự chú ý của cô gái tóc ngắn vừa bước vào lớp. Trương Diên Vỹ ngẩn người. Đào Trúc Quỳnh tìm được chỗ ngồi của Trần Thanh Đông, cũng mỉm cười đáp lại rồi bước đến.
Hai người họ là một đôi trời sinh. Đào Trúc Quỳnh và Trần Thanh Đông học chung 3 năm cấp ba, yêu đến tận thời điểm này cũng thật khiến người ta ngưỡng mộ. Bọn họ đều học năm ba, hơn Trương Diên Vỹ 3 tuổi, hôm nay đến lớp năm nhất để phụ thầy giảng viên giúp đỡ những em tân sinh viên. Trong trường đại học của Trương Diên Vỹ, không ai là không biết đến cặp đôi trai tài gái sắc này.
Trương Diên Vỹ thất thần nghĩ, vừa bắt đầu thì cô đã thua ngay vạch xuất phát.
Đào Trúc Quỳnh là mối tình đầu cũng là mối tình đậm sâu nhất trong cuộc đời của Trần Thanh Đông. Bởi vậy, khi Đào Trúc Quỳnh phản bội, Trần Thanh Đông không thể nào tin được.
“Em thật sự muốn chia tay ư?’’
Đào Trúc Quỳnh gật đầu, thẳng thừng cắt đứt mối tình nhiều năm đẹp đẽ ấy.
Ngày đó, Trần Thanh Đông không cần sĩ diện, quỳ xuống giữa sân trường cầu xin cô ấy đừng đi.
“Đào Trúc Quỳnh, em có thể nói lý do tại sao không?’’- Trần Thanh Đông vừa khóc vừa nói- “Em nói đi, anh có thể sửa mà. Em giận anh vì không mua được túi xách cho em đúng không? Hay là em không vui vì anh mua Iphone 12 thay vì 13 như em muốn? Anh xin lỗi, anh sẽ vay tiền đi đổi lại cho em mà…’’
Đào Trúc Quỳnh giận dữ hét: “Anh có thôi đi không, đồ hèn! Chia tay rồi lại đi kể lể, anh có đáng mặt đàn ông không hả?’’
Trần Thanh Đông sốc trước lời lẽ của Đào Trúc Quỳnh, nhưng anh vẫn một mực nhận sai: “Anh xin lỗi, là anh không tốt. Nhưng anh không muốn chia tay. Em đừng đi được không? Em muốn gì anh đều chiều theo…’’
“Muốn gì hả?’’- Đào Trúc Quỳnh mỉm cười, nhưng nụ cười chứa đầy sự xa lạ, không còn dáng vẻ dịu dàng mà Trần Thanh Đông đã từng thấy- “Tôi muốn có tiền chữa bệnh cho mẹ, anh có lo được không? Tôi muốn có nhà sau khi tốt nghiệp, có một công việc tốt lương cao, anh có làm được không?’’
Trần Thanh Đông sững sờ: “Không phải em từng nói chỉ cần chúng ta là cố gắng sẽ làm được tất cả sao?’’
“Trần Thanh Đông, anh bị ảo tưởng à? Tôi đã ở cạnh anh 5 năm rồi, nhưng anh đã làm được gì chưa? Anh có từng dẫn tôi vào ăn nhà hàng sang trọng chưa? Có từng cho tôi cuộc sống được như những người giàu khác chưa?’’
Đào Trúc Quỳnh vừa nói vừa căm hận: “Anh chỉ là một thằng nghèo thất bại, không thể lo nổi cho người mình yêu.’’
Trước mặt rất nhiều người, lời sỉ vả của Đào Trúc Quỳnh càng tăng sát thương chí mạng. Trần Thanh Đông ngẩn người một lúc lâu, ánh mắt vô hồn. Anh cứ quỳ như vậy, cầu xin Đào Trúc Quỳnh quay lại. Nhưng Đào Trúc Quỳnh đã lên xe hơi cùng thầy giảng viên, bỏ đi mất hút không một lần ngoảnh lại.
Trương Diên Vỹ đứng ở sau bảng thông báo ôm chặt cặp sách của mình mà đau lòng nghẹt thở.
Người cô muốn trân trọng nhưng lại bị người khác chà đạp. Người cô muốn yêu thương nhưng lại bị người khác phản bội. Người cô muốn bảo vệ nhưng lại bị người khác tổn thương rồi. Vậy thì làm sao Trương Diên Vỹ không đau lòng cho được.
Chiều hôm đó, trong tiếng cười cợt của sinh viên-những người đã từng ngưỡng mộ tài năng và tình duyên tốt đẹp của Trần Thanh Đông, hôm nay quay lại cười anh bị cắm sừng vì không có năng lực. Chỉ có mỗi Trương Diên Vỹ đi đến, quỳ xuống muốn đỡ Trần Thanh Đông đứng dậy.
“Tránh ra.’’
“Trần Thanh Đông, anh đừng buồn nữa...’’
“Cô cút đi, cứ để tôi ở đây. Biết đâu lát nữa Đào Trúc Quỳnh sẽ hối hận rồi quay lại...’’
Trương Diên Vỹ khuyên không nổi người si tình này, vì cô cũng là kẻ si tình đến điên dại. Không đỡ được Trần Thanh Đông, Trương Diên Vỹ đành vén váy, quỳ xuống nền sỏi cùng anh ta. Trần Thanh Đông mặc quần tây dài, còn da thịt của Trương Diên Vỹ lại tiếp xúc trực tiếp với sỏi đá. Máu tứa ra, nhưng cô không cảm thấy chút đau đớn nào nơi đầu gối. Thứ cô đớn đau nhất bây giờ chỉ có ở trái tim.
Đến tận khi tối mờ, Đào Trúc Quỳnh cũng không quay lại.