Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11: Không biết con trai uống trà sữa một mình thôi hay chia cho mỗi người nếm thử một cái
Ngày thứ hai khi nghỉ lễ Quốc Khánh, Lục Du Y thấy được bóng dáng Cố Tử Húc trên QQ.
Không sai, chính là trên tường thông tin của đại học N.
“Admin*, muốn bày tỏ với đàn anh Cố Tử Húc sinh viên ngành Luật quá đi. Thấy ảnh ở khuôn viên phía Tấy, không ngờ anh ấy còn chưa đi, trùng hợp quá! Aaaaaa! Người đâu vừa cao to vừa đẹp trai, duyệt!”
*Ở đây tác giả để là 墙君, mình không rõ nghĩa lắm, có vẻ ý nói chủ page trường chăng? Bạn nàobiết giúp mình nhé.
Lục Du Y cố ý dùng ngữ điệu khoa trương đọc đoạn tỏ tình trong bài viết trên tường đại học N, sau đó lại tiếp tục đọc bình luận ở dưới.
“Sự thật chứng minh, có thể bắt sống Cố Tử Húc ở khuôn viên phía Tây.” Hừ hừ, phải thế chứ, nhân gia sẽ “đóng đô” tại khuôn viên phía Tây, đương nhiên sẽ đi nhà ăn phía Tây nhiều nhất rồi!
“Cố Tử Húc lại đi mua trà sữa rồi à? Nhà ăn phía Tây mới mở một tiệm trà sữa, tôi đã thấy anh ta đi mua nhiều lần rồi.” Mua trà sữa sao? Người lạnh lùng như thế mà lại thích uống trà sữa? Không phải mấy người kiểu đó thường thích uống cà phê hay nước khoáng à? Sao tự nhiên thấy sự khác biệt này dễ thương quá vậy?
“Cầu xin lầu trên, anh Cố hay uống trà sữa gì vậy?”
“Tôi giúp bạn @chân dài (@một người đã được thêm trên QQ, tên hiện ra là tên được ghi chú), tiện thể nói cho bạn, hắn thích uống trà sữa đậu đỏ?” Ồ, thì ra chân dài thích uống trà sữa đậu đỏ
“Con nói thầm một mình cái gì đó?” Mẹ Lục bưng đĩa trái cây vào.
Lục Du Y bẻ một phần quả táo nhét vào trong miệng, cau mày suy nghĩ một chút, sau đó hỏi mẹ mình: “Mẹ, nếu mẹ biết vị trà sữa yêu thích của một người con trai, mẹ sẽ làm gì?”
“Con trai? Con thích con trai sao?” Mẹ Lục nhướng mày, cảm thấy hứng thú.
“Vâng.” Lục Du Y cong môi.
“Có đẹp trai không? Có ảnh không? Mau đưa mẹ coi!”
“Mẹ chờ tí, để con tìm!”
“Ái chà, tên nhóc này nhìn không tồi, người cũng cao, đúng rồi, con vừa nói gì nhỉ? Biết vị trà sữa yêu thích của thằng nhóc này sao? Con gái ngốc, biết rồi thì tại sao không hành động, mua trà sữa cho người ta đi!”
“Phải không, con cũng nghĩ vậy. Mẹ ruột đúng là hiểu con.”
Đưa trà sữa, nói thì dễ, nhưng thật ra không phải như vậy!
Mấy ngày sau trong kì nghỉ, Lục Du Y vẫn luôn tính toán chuyện này.
Rốt cuộc đưa như thế nào bây giờ?
Chắc chắn không thể tình cờ gặp mà đưa, lỡ mua rồi mà không gặp thì sao? Tự uống? Ặc, hình như cũng không tệ!
Nếu không tình cờ gặp được, vậy phải xác định được chỗ của Cố Tử Húc lúc đó, cả một tuần, vậy sẽ ở chỗ nào đây? Phòng học? Nhà ăn? Hay ký túc xá?
Ký túc xá, lỡ anh ấy rời đi đột xuất thì sao? Hơn nữa, nếu hẹn không ra? Hay là nói, nè, đàn anh, em đang ở trước cửa ký túc xá, ra một chút được không? Không được không được, có vẻ quá kịch liệt, như vậy thì không tốt.
Phòng học, chỉ cần tới trước giờ học là vào được, rất ổn, thế nhưng, đưa lúc nào đây? Sáng sớm? Không được, lúc đó tiệm trà sữa chưa mở cửa? Buổi trưa? Cũng không tiện, lỡ người ta lúc đó ăn cơm xong đã mua một ly rồi? Hơn nữa, trong phòng học có nhiều người, đã vậy còn quen Cố Tử Húc… Vậy có vẻ giống đánh dấu chủ quyền quá, nếu người ta thấy khó chịu hì sao? Vậy cũng không ổn.
Nhà ăn, Cố Tử Húc hay đi nhà ăn phía Tây ăn cơm, ok, xác định được địa điểm rồi, đã vậy tiệm trà sữa cũng ở đó, rất tốt. Mặc dù lượng người đi lớn, nhưng mọi người đều đang bận ăn, chắc sẽ không quan tâm đâu! Có điều còn một vấn đề là, nhà ăn lớn như thế, thời gian ăn lại không cố định, ngộ nhỡ lỡ dịp thì sao?
Cuối cùng, Lục Du Y vẫn quyết định đưa trà sữa ở nhà ăn.
Cô xem thời khóa biểu của mình và Cố Tử Húc thật cẩn thận, rồi chọn một ngày buổi trưa hai người tan học cùng lúc để “hành động”.
Vì để kế hoạch có thể thuận lợi thực thi, Lục Du Y có thỉnh một người trợ công!
Không sai, chính là bạn học của Cố Tử Húc, Từ Thư Kỳ!
Cả phòng ký túc xá đều biết kế hoạch tác chiến của cô.
Sau giờ học, bốn nữ sinh phòng 205 đã bắt đầu đuổi đến nhà ăn phía Tây.
Lục Du Y vừa kéo Trương Khả Phàm đi, vừa chằm chằm nhìn điện thoại di động, xem tin tức Từ Thư Kỳ tình báo.
【Cậu ta ra rồi, đi cùng bạn cùng phòng, đang trên đường tới nhà ăn phía Tây.】
【Trên lầu, cậu ta đi cầu thang bên trái, tầng hai.】
【Bọn họ lấy chỗ ngồi ở hàng hai trước tiệm snack ăn dinh dưỡng, bây giờ đang xếp hàng ở chỗ cơm thịt nướng rồi.】
【Em đi mua trà sữa trước đi, sau đó trực tiếp lại đây là được.】
“Ở ngay quầy cơm thịt nướng trên tầng hai, hay chúng ta cũng đi tầng hai ăn đi?” Lục Du Y đề nghị.
“Được, tớ cũng thèm lẩu ở tầng hai rồi.”
“Được, vậy các cậu lên trước đi, tớ đi mua trà sữa.”
“Để tớ với cậu cùng đi, cậu quét thẻ xong đưa cho tớ, sau đó đứng chỗ đó chờ, tớ giúp cậu mua cơm.”
“Được.”
“Đang đứng đợi trà sữa, Từ Thư Kỳ lại gửi tới một tin nhắn.
【Bọn họ mua xong rồi, giờ đang ngồi ở đây.】
【Chị đang ngồi ở nơi nào vậy?】
【Chị? Chị đang ngồi ở hàng thứ ba từ cửa đi vào trên tầng hai.】
【Được.】
Cầm trà sữa trên tay, Lục Du Y đi lên tầng hai. Giờ này là giờ cao điểm, nhà ăn ngon nhất của trường lại là nhà ăn phía Tây, vì thế trong phòng đầy nhóc người.
Vừa đến tầng hai, Lục Du Y dựa theo chỉ dẫn của Từ Thư Kỳ mà tìm được vị trí của cô nàng.
“Chị,” Lục Du Y thoát khỏi dòng người đi tới trước bàn của Từ Thư Kỳ, Từ Thư Kỳ cũng đi chung với bạn cùng phòng, “Chào các chị.”
“Ừ ừ, chào em chào em.”
“Cái này cho chị.” Lục Du Y để một ly trà sữa lên bàn, “Em không biết chị thích uống gì, nên đã mua cho chị vị chân dài thích, hôm nay phiền chị rồi!”
“Con bé này còn khách sáo nữa! A, em nhìn chút đi, đàn anh chân dài của em ở bên kia đấy, thấy không?” Từ Thư Kỳ chỉ hướng cho Lục Du Y.
Lục Du Y nhìn theo, thấy rồi!
“Vậy em qua đó đây!”Lục Du Y chỉ chỉ vào chỗ Cố Tử Húc.
“Ừ, đi đi, chúc may mắn!”
“Yên tâm!”
Lục Du Y đi rồi, một nữ sinh ngồi cùng bàn hỏi: “Thì ra đây chính là em gái thích Cố Tử Húc! Cậu cũng rất thích con bé à?”
“Đúng, thấy thế nào? Không tồi nhỉ.”
“Đẹp quá, có vẻ tốt hơn cái bạn trưởng câu lạc bộ cùng với Cố Tử Húc ấy.”
“Hướng Tâm Di ấy à? Cậu ta có chút… không biết nói sao nữa, thích Cố Tử Húc mà còn mập mờ với người khác, mấy ngày trước tớ còn thấy cậu ta đi xem phim với trợ giảng lớp mình đấy!”
Lục Du Y một bên đi về bàn chỗ Cố Tử Húc, một bên cẩn thận quan sát động tĩnh chỗ Cố Tử Húc.
Bốn người một bàn, Cố Tử Húc, Quý Nghiêu Diệp, Lý Khoa Vân, trước đây đều gặp rồi, còn một người có lẽ là Từ Khải.
Không biết có mua thiếu không, có nên mua cho cả phòng chân dài mỗi người một ly không?
Nếu nhìn chân dài uống một mình có kì lắm không? Không biết con trai uống trà sữa một mình thôi hay chia cho mỗi người nếm thử một cái.
Không đúng, sao lại kì được? Phải là ước ao, ước ao lõa lồ, mà nhiệm vụ của cô, chính là tạo cho bọn họ cảm giác ước ao chuyện tình của Cố Tử Húc!
“Bịch” một ly trà sữa ở trước mặt Cố Tử Húc, cả bàn đều ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
“Đàn anh chân dài,” Lúm đồng tiền Lục Du Y như hoa, “Trà sữa này là mua cho anh, vị anh thích.”
Cố Tử Húc nhíu mày, không lên tiếng.
“Ù ôi, lão Cố không tệ nha, đàn em Du Y của chúng ta lại mua trà sữa cho cậu.”
“Vị lão Cố thích? Trà sữa đậu đỏ.”
“Đúng vậy, anh nhớ uống nha!”
“Ừ, cảm ơn.” Đây là lời nói đầu tiên của Cố Tử Húc, nghe Cố Tử Húc nói chuyện Lục Du Y cũng hài lòng.
“Khà khà khà, khách sáo gì chứ, các anh ăn tiếp đi, em đi đây!”
Đi được hai bước lại quay đầu lại, “Nhớ uống nha!”
Lý Khoa Vân vẫy tay với cô, “Yên tâm, anh giúp em giám sát cậu ta!”
“Xem ra em ấy rất thích cậu, lần trước mua cơm cho cậu, lần này lại mua trà sữa. Lão Cố diễm phúc cậu chưa cạn được đâu!” Lý Khoa Vân trêu nói.
Quý Diêu Nghiệp lại tiếp một câu thâm trường, “Ngày Quốc Khánh đầu tiên, có người đặt đồ ăn cho lão Cố, bây giờ xem ra cũng là em ấy.”
“Chậc chậc chậc, tớ thấy em ấy không tồi đâu, nếu như lần sau mua cho tất cả mọi người thì càng tốt hơn nữa!”
Không sai, chính là trên tường thông tin của đại học N.
“Admin*, muốn bày tỏ với đàn anh Cố Tử Húc sinh viên ngành Luật quá đi. Thấy ảnh ở khuôn viên phía Tấy, không ngờ anh ấy còn chưa đi, trùng hợp quá! Aaaaaa! Người đâu vừa cao to vừa đẹp trai, duyệt!”
*Ở đây tác giả để là 墙君, mình không rõ nghĩa lắm, có vẻ ý nói chủ page trường chăng? Bạn nàobiết giúp mình nhé.
Lục Du Y cố ý dùng ngữ điệu khoa trương đọc đoạn tỏ tình trong bài viết trên tường đại học N, sau đó lại tiếp tục đọc bình luận ở dưới.
“Sự thật chứng minh, có thể bắt sống Cố Tử Húc ở khuôn viên phía Tây.” Hừ hừ, phải thế chứ, nhân gia sẽ “đóng đô” tại khuôn viên phía Tây, đương nhiên sẽ đi nhà ăn phía Tây nhiều nhất rồi!
“Cố Tử Húc lại đi mua trà sữa rồi à? Nhà ăn phía Tây mới mở một tiệm trà sữa, tôi đã thấy anh ta đi mua nhiều lần rồi.” Mua trà sữa sao? Người lạnh lùng như thế mà lại thích uống trà sữa? Không phải mấy người kiểu đó thường thích uống cà phê hay nước khoáng à? Sao tự nhiên thấy sự khác biệt này dễ thương quá vậy?
“Cầu xin lầu trên, anh Cố hay uống trà sữa gì vậy?”
“Tôi giúp bạn @chân dài (@một người đã được thêm trên QQ, tên hiện ra là tên được ghi chú), tiện thể nói cho bạn, hắn thích uống trà sữa đậu đỏ?” Ồ, thì ra chân dài thích uống trà sữa đậu đỏ
“Con nói thầm một mình cái gì đó?” Mẹ Lục bưng đĩa trái cây vào.
Lục Du Y bẻ một phần quả táo nhét vào trong miệng, cau mày suy nghĩ một chút, sau đó hỏi mẹ mình: “Mẹ, nếu mẹ biết vị trà sữa yêu thích của một người con trai, mẹ sẽ làm gì?”
“Con trai? Con thích con trai sao?” Mẹ Lục nhướng mày, cảm thấy hứng thú.
“Vâng.” Lục Du Y cong môi.
“Có đẹp trai không? Có ảnh không? Mau đưa mẹ coi!”
“Mẹ chờ tí, để con tìm!”
“Ái chà, tên nhóc này nhìn không tồi, người cũng cao, đúng rồi, con vừa nói gì nhỉ? Biết vị trà sữa yêu thích của thằng nhóc này sao? Con gái ngốc, biết rồi thì tại sao không hành động, mua trà sữa cho người ta đi!”
“Phải không, con cũng nghĩ vậy. Mẹ ruột đúng là hiểu con.”
Đưa trà sữa, nói thì dễ, nhưng thật ra không phải như vậy!
Mấy ngày sau trong kì nghỉ, Lục Du Y vẫn luôn tính toán chuyện này.
Rốt cuộc đưa như thế nào bây giờ?
Chắc chắn không thể tình cờ gặp mà đưa, lỡ mua rồi mà không gặp thì sao? Tự uống? Ặc, hình như cũng không tệ!
Nếu không tình cờ gặp được, vậy phải xác định được chỗ của Cố Tử Húc lúc đó, cả một tuần, vậy sẽ ở chỗ nào đây? Phòng học? Nhà ăn? Hay ký túc xá?
Ký túc xá, lỡ anh ấy rời đi đột xuất thì sao? Hơn nữa, nếu hẹn không ra? Hay là nói, nè, đàn anh, em đang ở trước cửa ký túc xá, ra một chút được không? Không được không được, có vẻ quá kịch liệt, như vậy thì không tốt.
Phòng học, chỉ cần tới trước giờ học là vào được, rất ổn, thế nhưng, đưa lúc nào đây? Sáng sớm? Không được, lúc đó tiệm trà sữa chưa mở cửa? Buổi trưa? Cũng không tiện, lỡ người ta lúc đó ăn cơm xong đã mua một ly rồi? Hơn nữa, trong phòng học có nhiều người, đã vậy còn quen Cố Tử Húc… Vậy có vẻ giống đánh dấu chủ quyền quá, nếu người ta thấy khó chịu hì sao? Vậy cũng không ổn.
Nhà ăn, Cố Tử Húc hay đi nhà ăn phía Tây ăn cơm, ok, xác định được địa điểm rồi, đã vậy tiệm trà sữa cũng ở đó, rất tốt. Mặc dù lượng người đi lớn, nhưng mọi người đều đang bận ăn, chắc sẽ không quan tâm đâu! Có điều còn một vấn đề là, nhà ăn lớn như thế, thời gian ăn lại không cố định, ngộ nhỡ lỡ dịp thì sao?
Cuối cùng, Lục Du Y vẫn quyết định đưa trà sữa ở nhà ăn.
Cô xem thời khóa biểu của mình và Cố Tử Húc thật cẩn thận, rồi chọn một ngày buổi trưa hai người tan học cùng lúc để “hành động”.
Vì để kế hoạch có thể thuận lợi thực thi, Lục Du Y có thỉnh một người trợ công!
Không sai, chính là bạn học của Cố Tử Húc, Từ Thư Kỳ!
Cả phòng ký túc xá đều biết kế hoạch tác chiến của cô.
Sau giờ học, bốn nữ sinh phòng 205 đã bắt đầu đuổi đến nhà ăn phía Tây.
Lục Du Y vừa kéo Trương Khả Phàm đi, vừa chằm chằm nhìn điện thoại di động, xem tin tức Từ Thư Kỳ tình báo.
【Cậu ta ra rồi, đi cùng bạn cùng phòng, đang trên đường tới nhà ăn phía Tây.】
【Trên lầu, cậu ta đi cầu thang bên trái, tầng hai.】
【Bọn họ lấy chỗ ngồi ở hàng hai trước tiệm snack ăn dinh dưỡng, bây giờ đang xếp hàng ở chỗ cơm thịt nướng rồi.】
【Em đi mua trà sữa trước đi, sau đó trực tiếp lại đây là được.】
“Ở ngay quầy cơm thịt nướng trên tầng hai, hay chúng ta cũng đi tầng hai ăn đi?” Lục Du Y đề nghị.
“Được, tớ cũng thèm lẩu ở tầng hai rồi.”
“Được, vậy các cậu lên trước đi, tớ đi mua trà sữa.”
“Để tớ với cậu cùng đi, cậu quét thẻ xong đưa cho tớ, sau đó đứng chỗ đó chờ, tớ giúp cậu mua cơm.”
“Được.”
“Đang đứng đợi trà sữa, Từ Thư Kỳ lại gửi tới một tin nhắn.
【Bọn họ mua xong rồi, giờ đang ngồi ở đây.】
【Chị đang ngồi ở nơi nào vậy?】
【Chị? Chị đang ngồi ở hàng thứ ba từ cửa đi vào trên tầng hai.】
【Được.】
Cầm trà sữa trên tay, Lục Du Y đi lên tầng hai. Giờ này là giờ cao điểm, nhà ăn ngon nhất của trường lại là nhà ăn phía Tây, vì thế trong phòng đầy nhóc người.
Vừa đến tầng hai, Lục Du Y dựa theo chỉ dẫn của Từ Thư Kỳ mà tìm được vị trí của cô nàng.
“Chị,” Lục Du Y thoát khỏi dòng người đi tới trước bàn của Từ Thư Kỳ, Từ Thư Kỳ cũng đi chung với bạn cùng phòng, “Chào các chị.”
“Ừ ừ, chào em chào em.”
“Cái này cho chị.” Lục Du Y để một ly trà sữa lên bàn, “Em không biết chị thích uống gì, nên đã mua cho chị vị chân dài thích, hôm nay phiền chị rồi!”
“Con bé này còn khách sáo nữa! A, em nhìn chút đi, đàn anh chân dài của em ở bên kia đấy, thấy không?” Từ Thư Kỳ chỉ hướng cho Lục Du Y.
Lục Du Y nhìn theo, thấy rồi!
“Vậy em qua đó đây!”Lục Du Y chỉ chỉ vào chỗ Cố Tử Húc.
“Ừ, đi đi, chúc may mắn!”
“Yên tâm!”
Lục Du Y đi rồi, một nữ sinh ngồi cùng bàn hỏi: “Thì ra đây chính là em gái thích Cố Tử Húc! Cậu cũng rất thích con bé à?”
“Đúng, thấy thế nào? Không tồi nhỉ.”
“Đẹp quá, có vẻ tốt hơn cái bạn trưởng câu lạc bộ cùng với Cố Tử Húc ấy.”
“Hướng Tâm Di ấy à? Cậu ta có chút… không biết nói sao nữa, thích Cố Tử Húc mà còn mập mờ với người khác, mấy ngày trước tớ còn thấy cậu ta đi xem phim với trợ giảng lớp mình đấy!”
Lục Du Y một bên đi về bàn chỗ Cố Tử Húc, một bên cẩn thận quan sát động tĩnh chỗ Cố Tử Húc.
Bốn người một bàn, Cố Tử Húc, Quý Nghiêu Diệp, Lý Khoa Vân, trước đây đều gặp rồi, còn một người có lẽ là Từ Khải.
Không biết có mua thiếu không, có nên mua cho cả phòng chân dài mỗi người một ly không?
Nếu nhìn chân dài uống một mình có kì lắm không? Không biết con trai uống trà sữa một mình thôi hay chia cho mỗi người nếm thử một cái.
Không đúng, sao lại kì được? Phải là ước ao, ước ao lõa lồ, mà nhiệm vụ của cô, chính là tạo cho bọn họ cảm giác ước ao chuyện tình của Cố Tử Húc!
“Bịch” một ly trà sữa ở trước mặt Cố Tử Húc, cả bàn đều ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
“Đàn anh chân dài,” Lúm đồng tiền Lục Du Y như hoa, “Trà sữa này là mua cho anh, vị anh thích.”
Cố Tử Húc nhíu mày, không lên tiếng.
“Ù ôi, lão Cố không tệ nha, đàn em Du Y của chúng ta lại mua trà sữa cho cậu.”
“Vị lão Cố thích? Trà sữa đậu đỏ.”
“Đúng vậy, anh nhớ uống nha!”
“Ừ, cảm ơn.” Đây là lời nói đầu tiên của Cố Tử Húc, nghe Cố Tử Húc nói chuyện Lục Du Y cũng hài lòng.
“Khà khà khà, khách sáo gì chứ, các anh ăn tiếp đi, em đi đây!”
Đi được hai bước lại quay đầu lại, “Nhớ uống nha!”
Lý Khoa Vân vẫy tay với cô, “Yên tâm, anh giúp em giám sát cậu ta!”
“Xem ra em ấy rất thích cậu, lần trước mua cơm cho cậu, lần này lại mua trà sữa. Lão Cố diễm phúc cậu chưa cạn được đâu!” Lý Khoa Vân trêu nói.
Quý Diêu Nghiệp lại tiếp một câu thâm trường, “Ngày Quốc Khánh đầu tiên, có người đặt đồ ăn cho lão Cố, bây giờ xem ra cũng là em ấy.”
“Chậc chậc chậc, tớ thấy em ấy không tồi đâu, nếu như lần sau mua cho tất cả mọi người thì càng tốt hơn nữa!”