Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 0
Người đàn ông cao lớn đang chạy bộ đổ mồ hôi như mưa, xung quanh vô cùng trống trải, bốn phía bên ngoài cửa sổ sát đất đều là cây cối xanh um, mới vào hè, tất cả đều nở rộ sặc sỡ.
Ánh mặt trời ban trưa xuyên qua ô cửa sổ bằng kính chiếu lên người anh, lại bởi vì làn da anh trắng nõn nên gần như hắt lại thứ ánh sáng chói chang đó, khuôn mặt đẫm mồ hôi đã ửng đỏ, giữa không gian trống trải như vậy, giữa sắc màu rực rỡ của mùa hạ, anh đẹp hệt như một bức tranh.
Nhưng cuộc nói chuyện của anh lại không hề đẹp chút nào.
Không biết là vì nguyên nhân gì mà anh lại đưa điện thoại di động đến phòng tập thể hình để tiếp tục trò chuyện, bên kia điện thoại truyền đến giọng nói nghe có vẻ không được tốt lắm của một người phụ nữ, du dương trầm bổng, rất không phù hợp với tiếng máy móc đang hoạt động trong phòng tập thể hình trống trải.
“Em có đang không nghe không đấy?” Tề Ninh nói đến rát cả họng mà vẫn không nhận được nửa lời đáp lại từ đầu bên kia điện thoại, cảm thấy rất thất bại.
“Em đang nghe.” Rốt cuộc Tề Trình cũng lên tiếng, tốc độ của máy chạy bộ không nhanh lắm, giọng nói của anh nghe qua rất ổn định: “Chuyện làm ăn em không hiểu, không biết nên đáp lại thế nào.”
Trong giọng nói có thể mơ hồ nghe ra chút ấm ức, đặt cùng tiếng nói trầm thấp của Tề Trình lại có cảm giác chênh lệch.
Tề Ninh thở dài, biết lần này khuyên nhủ lại thất bại, lại thay đổi đề tài: “Còn nữa, em bảo chị tìm đầu bếp riêng, đã tìm được rồi.”
Ngừng một chút vẫn không có tiếng đáp lại, cô đành phải tiếp tục lầm bà lầm bầm: “Là người bản địa thành phố S, đã làm đầu bếp hai năm, chủ yếu là làm cơm hộp được đặt trước, hiện tại đang làm chủ một tài khoản weibo chuyên đăng các video món ăn ngon có hơn tám trăm vạn fan, thích tiền nhưng được cái là chuyên nghiệp, được người trong giới đánh giá tốt. Hơn nữa còn là người dưới quyền của Lâm Kinh Vũ, chúng ta từng hợp tác với ông ta mấy lần, mặc dù tham tiền nhưng chuyện hợp đồng cũng coi như đảm bảo, vấn đề giữ bí mật cũng làm tốt.”
Tề Trình điều chỉnh tốc độ máy chạy bộ chậm lại, hơi nhíu mày. Anh hiểu rất rõ tác phong làm việc của chị họ mình, không thích khen ngợi người khác, sau khi khen ngợi ai đó thì chắc chắn sẽ rẽ ngoặt một cái.
“Chỉ là Trì Trĩ Hàm là nữ đầu bếp, 24 tuổi, học đến năm hai đại học thì vì biến cố trong nhà mà phải tạm nghỉ học, người cao 1m60, đang độc thân, bề ngoài…” Tề Ninh ngừng lại, nghe tiếng máy chạy bộ ở đầu bên kia đã dừng lại, thở dài một hơi từ tận đáy lòng: “Bề ngoài chính là loại mà em sợ nhất.”
Vẻ ngoài ngọt ngào đáng yêu, đôi mắt tròn vo, cười duyên, má có lúm đồng tiền, bốn điều kiện này, Trì Trĩ Hàm thỏa mãn toàn bộ.
Tề Trình đứng trên máy chạy bộ đã dừng hoạt động, không nói được lời nào.
“Tất cả đầu bếp sẵn sàng làm đầu bếp riêng ở thành phố S, chúng ta đều đã thử qua, lấy cái tốc độ mỗi tháng đổi một đầu bếp của em, những người có điều kiện phù hợp đều đã đổi một lượt, Trì Trĩ Hàm là người duy nhất phù hợp yêu cầu có thể tìm được trong hai tuần gần đây.” Tề Ninh ra sức xem nhẹ tiếng thở gấp giữa bầu không khí tĩnh lặng ở phía bên kia: “Tiếp tục vẽ tranh cũng chẳng được gì, chẳng bao lâu nữa, chẳng cần đến chị phải khuyên mỗi ngày thì em cũng phải về nhà, nói từ góc độ việc công thì Trì Trĩ Hàm chính là lựa chọn duy nhất vào thời điểm này.”
“Nói từ góc độ việc riêng…” Tề Ninh thở dài, giọng nói cũng dịu đi: “Đã lâu lắm rồi em không tới chỗ bác sĩ Triệu.”
“Ông ấy nói em đã tốt rồi.” Tề Trình bước xuống khỏi máy chạy bộ, đè vào nút giảm âm lượng của điện thoại, mày vẫn nhíu chặt.
“Là em bắt ông ấy phải nói rằng em đã tốt rồi.” Tề Ninh sửa lại lời của anh: “Chắc em cũng biết là tháng sau anh cả sẽ về.”
“…Ừm.” Tề Trình hừm một tiếng rất nhẹ bằng giọng mũi, khuôn mặt đỏ ửng vì vừa chạy bộ bắt đầu đổ mồ hôi.
“Ông nội sắp xếp cho anh ấy đi xem mắt suốt một tháng, cái cớ duy nhất anh ấy có thể viện ra để trốn tránh chính là đốc thúc em đi khám bệnh, chắc em cũng biết việc này chứ?”
“Chị!” Tề Trình dùng một chiếc khăn tắm màu trắng rất to phủ lên đầu, giọng nói lọt qua khăn tắm nghe có vẻ rất ấm ức: “Sao lần nào chị cũng cứ phải dồn ép em như thế.”
“… Bởi vì chị là người duy nhất trong nhà có thể cứng rắn dồn ép em.” Tề Ninh cười khổ: “Bác sĩ Triệu đã nói rồi, nguyên nhân gây ra bệnh của em cũng không phải là bị tổn thương tinh thần nghiêm trọng, trực tiếp đối mặt với nó cũng không có gì không tốt.”
Im lặng.
Tề Trình vóc dáng cao, bởi vì thường xuyên rèn luyện trong phòng tập thể hình mà dáng người giữ được vẻ cân đối, trùm cái khăn tắm to đùng lên đầu nhìn có chút buồn cười, nhưng mà anh vẫn không hề nhúc nhích.
Im lặng không động đậy là phản ứng theo bản năng thường gặp nhất của Tề Trình, nhưng từ trước đến giờ chiêu này đều không có tác dụng đối với Tề Ninh, đương nhiên cô không hề có ý định gác điện thoại vào lúc này, cũng chẳng hề có ý nghĩ sẽ thỏa hiệp.
Hai người đều dùng phương thức giữ bầu không khí tĩnh mịch một cách quỷ dị như vậy để giằng co nhau, một lúc lâu sau, cơ thể đang trùm kín bên dưới chiếc khăn tắm của Tề Trình hơi động đậy một chút, vô cùng không tình nguyện hỏi một câu: “Người kia, tại sao đến năm hai đại học lại nghỉ học?”
“Trì Trĩ Hàm.” Tề Ninh gằn từng tiếng sửa lại lời anh: “Bởi vì chuyện trong nhà, cha cô ấy bệnh nặng qua đời đột ngột, việc làm ăn trong nhà bị phía đối tác chiếm đoạt, lại còn để lại một khoản nợ, cô ấy buộc phải tạm nghỉ học, sau đó thì làm đầu bếp riêng cho tới giờ.”
“Bởi vì gia cảnh lúc trước không tệ, cho nên mùi vị đồ ăn cô ấy làm mới có thể lọt được vào trong mắt em.” Tề Ninh giải thích xong lại bổ sung thêm một câu.
Những lời này đã thành công khiến cho Tề Trình lại im lặng rúc người dưới khăn tắm một lúc lâu.
“Nợ bao nhiêu tiền?” Tề Trình bất an nhúc nhích người, bầu không khí đối chọi gay gắt như vậy khiến cho anh căng thẳng, mặc dù Tề Ninh là người nhà nhưng anh cũng không nhịn được mà đổ mồ hôi lạnh.
Thật ra chứng bệnh sợ giao tiếp cần phải tạo áp lực một cách phù hợp, chỉ là phần lớn người trong nhà đều xuôi theo ý anh, người duy nhất có thể đảm nhiệm nhiệm vụ cứng rắn tạo áp lực vào thời điểm mấu chốt chỉ có duy nhất người chị họ này.
“Tính theo khái niệm của em thì là không nhiều lắm, tính theo khái niệm cuộc sống vừa đủ cơm no áo ấm thì với số tiền hiện tại mà cô ấy kiếm được, nếu nhịn ăn nhịn uống thì phỏng chừng còn mất khoảng năm, sáu năm nữa.” Tề Ninh trả lời rất tỉ mỉ chi tiết, vì Tề Trình, mọi người trong nhà họ Tề đều đã tham gia khóa học tâm lý nhằm tạo áp lực đối với chứng sợ giao tiếp, mức độ gây áp lực rất quan trọng, cần phải để cho đối phương cảm thấy có chút hứng thú, nhưng cũng không thể quá ôn hòa khiến đối phương mất đi cảnh giác.
Cho nên phải hết sức cẩn thận tỉ mỉ, hơn nữa còn phải kiên trì giữ vững lập trường.
“Về chuyện nợ nần thì em không cần lo lắng, mặc dù Lâm Kinh Vũ là người tham tiền nhưng việc làm ăn rất đàng hoàng, chị cũng đã điều tra kĩ về tiếng tăm của Trì Trĩ Hàm, chuyện nợ nần của cô ấy chị cũng đã tìm người tra thử, mặc dù nợ tứ tung không ít, nhưng mà không có vay nặng lãi. Còn nữa, chuyện làm đầu bếp riêng cho nhà họ Tề có thể nâng cao giá trị của một đầu bếp, đây là được lãi gấp đôi, vấn đề tiền bạc cá nhân của Trì Trĩ Hàm sẽ không ảnh hưởng gì đến lần thuê này đâu.” Biết Tề Trình cần thời gian để phản bác lại, Tề Ninh nói liền một mạch.
Quả nhiên, bên kia điện thoại lại một lần nữa trở nên yên tĩnh.
“Bây giờ em chỉ có hai lựa chọn, hoặc là thuê Trì Trĩ Hàm thế chỗ cho bác sĩ Triệu, hoặc là bỏ vẽ tranh, quay về nhà họ Tề làm việc?” Tề Trình ỉu xìu, dưới áp lực như vậy, anh chỉ có một kết cục duy nhất là thỏa hiệp. Anh vẫn đứng yên tại chỗ, trùm kín dưới khăn tắm, chuyện này sắp kết thúc, áp lực mà Tề Ninh đặt ra cho anh cũng đã bớt đi nhiều.
Anh vươn một bàn tay thon dài từ trong khăn tắm ra, nắm lấy một góc khăn tắm, kéo nhẹ xuống bên dưới một chút.
Giống như chiến binh đang tháo bỏ áo giáp, từng chút từng chút một, đem lại cảm giác giống như đang tiến hành một nghi thức long trọng.
“Còn lựa chọn thứ ba nữa, chính là đợi anh cả về ép em đi điều trị, tiện thể về công ty làm việc.” Tề Ninh vừa tập trung lắng nghe tiếng Tề Trình vuốt quần áo, vừa thoải mái buông giọng trêu chọc.
Mỗi lần tạo áp lực với Tề Trình, cô đều phải dè dặt từng ly từng tí.
Bọn họ đều biết hậu quả nếu như Tề Trình công kích ngược lại, cũng biết mình không thể gánh vác được hậu quả này.
Giống như bước đi trên lớp băng mỏng.
Có đôi khi cảm thấy, cứ để mặc cho anh như vậy cả đời cũng được.
Vĩnh viễn không bước chân ra khỏi cửa, tin tức thời sự, củi gạo dầu muối đều không liên quan gì đến anh, anh hoàn toàn có thể không cần ra khỏi cửa, không cần phải giao lưu với bên ngoài.
Nhà họ Tề có cả đống tiền, nuôi Tề Trình cả đời cũng chẳng thành vấn đề.
Mỗi lúc thế này đều cảm thấy, nếu như anh chỉ mắc chứng tự bế thì tốt rồi.
Nhưng mà lại cứ phải là chứng sợ giao tiếp, khát khao được giao tiếp với bên ngoài, nhưng lại sợ không dám giao tiếp.
Ngay cả đáp lại bình luận của người lạ trên weibo, anh cũng phải cân nhắc tới bốn, năm ngày, đắn đo từng dấu chấm câu, cuối cùng lại chỉ gửi đi bốn chữ ‘cảm ơn đã thích’.
Gửi xong rồi thì cứ lo lắng mãi, sợ đối phương cảm thấy mình cao ngạo lạnh nhạt, sợ đối phương không hiểu được lời cảm ơn của anh chân thành tới mức nào.
Mấy năm nay, dùng phương pháp trị liệu tạo áp lực do bác sĩ Triệu đề nghị, Tề Trình đã dần dần tốt hơn một chút, nhưng mà bệnh tình lại rất thất thường, bởi vì gần đây truyện tranh được thưởng nên bệnh của anh lại có dấu hiệu chuyển biến xấu.
Vì thuê Trì Trĩ Hàm, khắp từ trên xuống dưới nhà họ Tề đều phải họp lại, cô đã kiên trì phải mời bằng được người kia.
Qua năm nay Tề Trình cũng đã ba mươi, anh đã tìm được công việc của mình, truyện tranh đã đưa bút danh của anh nổi tiếng khắp chốn, thậm chí còn là họa sĩ trẻ tuổi nhất giành được giải thưởng Will Eisner*.
*“Giải thưởng Eisner” được đặt tên theo họa sĩ chuyên vẽ truyện tranh Will Eisner (1917-2005), được trao thưởng từ năm 1988, ghi nhận những thành tựu tiên phong và sáng tạo trong ngành công nghiệp truyện tranh Mỹ. Mặc dù đây là giải thưởng của Mỹ nhưng lại có thể trao cho họa sĩ của bất cứ quốc gia nào, đặc biệt, các họa sĩ Nhật Bản khá thành công với giải thưởng này. Eisner được ví như giải Oscar trong lĩnh vực truyện tranh.
Nhưng nếu như bệnh tình của anh vẫn thất thường như vậy, việc mang trên người họ Tề – dòng họ giàu có nhất thành phố S, trên lưng lại cõng thêm danh hiệu họa sĩ truyện tranh nổi tiếng hàng đầu cả nước, sẽ khiến bệnh của anh càng ngày càng nghiêm trọng. Đối với người bình thường mà nói, áp lực có lẽ chính là động lực, nhưng đối với những người mang bệnh tâm lý mà nói, áp lực chính là thứ ép họ lún sâu vào vách đá.
Cho nên cô mới kiên quyết như vậy, cũng kiên trì nói chuyện tạo áp lực cho Tề Trình, chọn thời điểm giữa trưa lúc anh luyện tập, đây chính là thời điểm anh thả lỏng tâm tình nhất.
Nhưng cho dù là như thế thì tình trạng của Tề Trình vẫn có vẻ không được tốt lắm, cô chỉ cần tưởng tượng thôi cũng biết, hẳn là anh lại đang tự bọc mình lại, tiếng nói được truyền qua một lớp không gian chật hẹp, trong điện thoại đều là tiếng vải vóc cọ xát vào nhau.
“Nếu như nhất định phải mời…” Hiện giờ thời gian giữ im lặng của Tề Trình càng lúc càng lâu, lâu đến mức Tề Ninh gần như sắp phải buông vũ khí đầu hàng: “Vậy thì cứ để cô ấy đến phỏng vấn đi.”
“Bảo cô ấy đưa nguyên liệu đến phòng bếp, em sẽ mở camera phỏng vấn.” Rốt cuộc anh cũng đã kéo chiếc khăn tắm đang trùm kín đầu xuống, ánh mặt trời chói lọi bên ngoài cửa sổ khiến Tề Trình híp mắt lại, thở ra một hơi dài.
Người nhà muốn tốt cho anh, anh đều biết rõ.
Anh cũng muốn báo đáp, chỉ là hầu như lúc nào cũng có lòng mà không có sức.
Lần này Tề Ninh muốn thăm dò điểm mấu chốt của anh, cho nên trong lòng anh cũng hiểu rõ, có lẽ nhà họ Tề đã phát hiện ra dạo gần đây bệnh tình của anh có dấu hiệu nặng thêm.
Vậy thì thử xem, coi như người đang trôi nổi giữa biển khơi thì loáng thoáng nhìn thấy bờ biển ở xa xa.
Anh không hề muốn chết chìm.
“Đề bài phỏng vấn là mì Dương Xuân ăn không ra vị mì Dương Xuân.” Đối diện với ánh mặt trời, đôi mắt Tề Trình trong vắt như hổ phách, khóe miệng hơi nhếch lên.
Một cô gái ngọt ngào đáng yêu, chỉ nghĩ đến thôi đã khiến cho đầu óc anh xáo trộn tứ tung.
Cúp điện thoại, Tề Trình nhốt mình trong phòng vẽ tranh cả ngày, mỗi một bức tranh đều có bóng dáng của một cô gái giữa nền đen, và mỗi cô gái trong tranh đều mang nụ cười hung dữ.
Ánh mặt trời ban trưa xuyên qua ô cửa sổ bằng kính chiếu lên người anh, lại bởi vì làn da anh trắng nõn nên gần như hắt lại thứ ánh sáng chói chang đó, khuôn mặt đẫm mồ hôi đã ửng đỏ, giữa không gian trống trải như vậy, giữa sắc màu rực rỡ của mùa hạ, anh đẹp hệt như một bức tranh.
Nhưng cuộc nói chuyện của anh lại không hề đẹp chút nào.
Không biết là vì nguyên nhân gì mà anh lại đưa điện thoại di động đến phòng tập thể hình để tiếp tục trò chuyện, bên kia điện thoại truyền đến giọng nói nghe có vẻ không được tốt lắm của một người phụ nữ, du dương trầm bổng, rất không phù hợp với tiếng máy móc đang hoạt động trong phòng tập thể hình trống trải.
“Em có đang không nghe không đấy?” Tề Ninh nói đến rát cả họng mà vẫn không nhận được nửa lời đáp lại từ đầu bên kia điện thoại, cảm thấy rất thất bại.
“Em đang nghe.” Rốt cuộc Tề Trình cũng lên tiếng, tốc độ của máy chạy bộ không nhanh lắm, giọng nói của anh nghe qua rất ổn định: “Chuyện làm ăn em không hiểu, không biết nên đáp lại thế nào.”
Trong giọng nói có thể mơ hồ nghe ra chút ấm ức, đặt cùng tiếng nói trầm thấp của Tề Trình lại có cảm giác chênh lệch.
Tề Ninh thở dài, biết lần này khuyên nhủ lại thất bại, lại thay đổi đề tài: “Còn nữa, em bảo chị tìm đầu bếp riêng, đã tìm được rồi.”
Ngừng một chút vẫn không có tiếng đáp lại, cô đành phải tiếp tục lầm bà lầm bầm: “Là người bản địa thành phố S, đã làm đầu bếp hai năm, chủ yếu là làm cơm hộp được đặt trước, hiện tại đang làm chủ một tài khoản weibo chuyên đăng các video món ăn ngon có hơn tám trăm vạn fan, thích tiền nhưng được cái là chuyên nghiệp, được người trong giới đánh giá tốt. Hơn nữa còn là người dưới quyền của Lâm Kinh Vũ, chúng ta từng hợp tác với ông ta mấy lần, mặc dù tham tiền nhưng chuyện hợp đồng cũng coi như đảm bảo, vấn đề giữ bí mật cũng làm tốt.”
Tề Trình điều chỉnh tốc độ máy chạy bộ chậm lại, hơi nhíu mày. Anh hiểu rất rõ tác phong làm việc của chị họ mình, không thích khen ngợi người khác, sau khi khen ngợi ai đó thì chắc chắn sẽ rẽ ngoặt một cái.
“Chỉ là Trì Trĩ Hàm là nữ đầu bếp, 24 tuổi, học đến năm hai đại học thì vì biến cố trong nhà mà phải tạm nghỉ học, người cao 1m60, đang độc thân, bề ngoài…” Tề Ninh ngừng lại, nghe tiếng máy chạy bộ ở đầu bên kia đã dừng lại, thở dài một hơi từ tận đáy lòng: “Bề ngoài chính là loại mà em sợ nhất.”
Vẻ ngoài ngọt ngào đáng yêu, đôi mắt tròn vo, cười duyên, má có lúm đồng tiền, bốn điều kiện này, Trì Trĩ Hàm thỏa mãn toàn bộ.
Tề Trình đứng trên máy chạy bộ đã dừng hoạt động, không nói được lời nào.
“Tất cả đầu bếp sẵn sàng làm đầu bếp riêng ở thành phố S, chúng ta đều đã thử qua, lấy cái tốc độ mỗi tháng đổi một đầu bếp của em, những người có điều kiện phù hợp đều đã đổi một lượt, Trì Trĩ Hàm là người duy nhất phù hợp yêu cầu có thể tìm được trong hai tuần gần đây.” Tề Ninh ra sức xem nhẹ tiếng thở gấp giữa bầu không khí tĩnh lặng ở phía bên kia: “Tiếp tục vẽ tranh cũng chẳng được gì, chẳng bao lâu nữa, chẳng cần đến chị phải khuyên mỗi ngày thì em cũng phải về nhà, nói từ góc độ việc công thì Trì Trĩ Hàm chính là lựa chọn duy nhất vào thời điểm này.”
“Nói từ góc độ việc riêng…” Tề Ninh thở dài, giọng nói cũng dịu đi: “Đã lâu lắm rồi em không tới chỗ bác sĩ Triệu.”
“Ông ấy nói em đã tốt rồi.” Tề Trình bước xuống khỏi máy chạy bộ, đè vào nút giảm âm lượng của điện thoại, mày vẫn nhíu chặt.
“Là em bắt ông ấy phải nói rằng em đã tốt rồi.” Tề Ninh sửa lại lời của anh: “Chắc em cũng biết là tháng sau anh cả sẽ về.”
“…Ừm.” Tề Trình hừm một tiếng rất nhẹ bằng giọng mũi, khuôn mặt đỏ ửng vì vừa chạy bộ bắt đầu đổ mồ hôi.
“Ông nội sắp xếp cho anh ấy đi xem mắt suốt một tháng, cái cớ duy nhất anh ấy có thể viện ra để trốn tránh chính là đốc thúc em đi khám bệnh, chắc em cũng biết việc này chứ?”
“Chị!” Tề Trình dùng một chiếc khăn tắm màu trắng rất to phủ lên đầu, giọng nói lọt qua khăn tắm nghe có vẻ rất ấm ức: “Sao lần nào chị cũng cứ phải dồn ép em như thế.”
“… Bởi vì chị là người duy nhất trong nhà có thể cứng rắn dồn ép em.” Tề Ninh cười khổ: “Bác sĩ Triệu đã nói rồi, nguyên nhân gây ra bệnh của em cũng không phải là bị tổn thương tinh thần nghiêm trọng, trực tiếp đối mặt với nó cũng không có gì không tốt.”
Im lặng.
Tề Trình vóc dáng cao, bởi vì thường xuyên rèn luyện trong phòng tập thể hình mà dáng người giữ được vẻ cân đối, trùm cái khăn tắm to đùng lên đầu nhìn có chút buồn cười, nhưng mà anh vẫn không hề nhúc nhích.
Im lặng không động đậy là phản ứng theo bản năng thường gặp nhất của Tề Trình, nhưng từ trước đến giờ chiêu này đều không có tác dụng đối với Tề Ninh, đương nhiên cô không hề có ý định gác điện thoại vào lúc này, cũng chẳng hề có ý nghĩ sẽ thỏa hiệp.
Hai người đều dùng phương thức giữ bầu không khí tĩnh mịch một cách quỷ dị như vậy để giằng co nhau, một lúc lâu sau, cơ thể đang trùm kín bên dưới chiếc khăn tắm của Tề Trình hơi động đậy một chút, vô cùng không tình nguyện hỏi một câu: “Người kia, tại sao đến năm hai đại học lại nghỉ học?”
“Trì Trĩ Hàm.” Tề Ninh gằn từng tiếng sửa lại lời anh: “Bởi vì chuyện trong nhà, cha cô ấy bệnh nặng qua đời đột ngột, việc làm ăn trong nhà bị phía đối tác chiếm đoạt, lại còn để lại một khoản nợ, cô ấy buộc phải tạm nghỉ học, sau đó thì làm đầu bếp riêng cho tới giờ.”
“Bởi vì gia cảnh lúc trước không tệ, cho nên mùi vị đồ ăn cô ấy làm mới có thể lọt được vào trong mắt em.” Tề Ninh giải thích xong lại bổ sung thêm một câu.
Những lời này đã thành công khiến cho Tề Trình lại im lặng rúc người dưới khăn tắm một lúc lâu.
“Nợ bao nhiêu tiền?” Tề Trình bất an nhúc nhích người, bầu không khí đối chọi gay gắt như vậy khiến cho anh căng thẳng, mặc dù Tề Ninh là người nhà nhưng anh cũng không nhịn được mà đổ mồ hôi lạnh.
Thật ra chứng bệnh sợ giao tiếp cần phải tạo áp lực một cách phù hợp, chỉ là phần lớn người trong nhà đều xuôi theo ý anh, người duy nhất có thể đảm nhiệm nhiệm vụ cứng rắn tạo áp lực vào thời điểm mấu chốt chỉ có duy nhất người chị họ này.
“Tính theo khái niệm của em thì là không nhiều lắm, tính theo khái niệm cuộc sống vừa đủ cơm no áo ấm thì với số tiền hiện tại mà cô ấy kiếm được, nếu nhịn ăn nhịn uống thì phỏng chừng còn mất khoảng năm, sáu năm nữa.” Tề Ninh trả lời rất tỉ mỉ chi tiết, vì Tề Trình, mọi người trong nhà họ Tề đều đã tham gia khóa học tâm lý nhằm tạo áp lực đối với chứng sợ giao tiếp, mức độ gây áp lực rất quan trọng, cần phải để cho đối phương cảm thấy có chút hứng thú, nhưng cũng không thể quá ôn hòa khiến đối phương mất đi cảnh giác.
Cho nên phải hết sức cẩn thận tỉ mỉ, hơn nữa còn phải kiên trì giữ vững lập trường.
“Về chuyện nợ nần thì em không cần lo lắng, mặc dù Lâm Kinh Vũ là người tham tiền nhưng việc làm ăn rất đàng hoàng, chị cũng đã điều tra kĩ về tiếng tăm của Trì Trĩ Hàm, chuyện nợ nần của cô ấy chị cũng đã tìm người tra thử, mặc dù nợ tứ tung không ít, nhưng mà không có vay nặng lãi. Còn nữa, chuyện làm đầu bếp riêng cho nhà họ Tề có thể nâng cao giá trị của một đầu bếp, đây là được lãi gấp đôi, vấn đề tiền bạc cá nhân của Trì Trĩ Hàm sẽ không ảnh hưởng gì đến lần thuê này đâu.” Biết Tề Trình cần thời gian để phản bác lại, Tề Ninh nói liền một mạch.
Quả nhiên, bên kia điện thoại lại một lần nữa trở nên yên tĩnh.
“Bây giờ em chỉ có hai lựa chọn, hoặc là thuê Trì Trĩ Hàm thế chỗ cho bác sĩ Triệu, hoặc là bỏ vẽ tranh, quay về nhà họ Tề làm việc?” Tề Trình ỉu xìu, dưới áp lực như vậy, anh chỉ có một kết cục duy nhất là thỏa hiệp. Anh vẫn đứng yên tại chỗ, trùm kín dưới khăn tắm, chuyện này sắp kết thúc, áp lực mà Tề Ninh đặt ra cho anh cũng đã bớt đi nhiều.
Anh vươn một bàn tay thon dài từ trong khăn tắm ra, nắm lấy một góc khăn tắm, kéo nhẹ xuống bên dưới một chút.
Giống như chiến binh đang tháo bỏ áo giáp, từng chút từng chút một, đem lại cảm giác giống như đang tiến hành một nghi thức long trọng.
“Còn lựa chọn thứ ba nữa, chính là đợi anh cả về ép em đi điều trị, tiện thể về công ty làm việc.” Tề Ninh vừa tập trung lắng nghe tiếng Tề Trình vuốt quần áo, vừa thoải mái buông giọng trêu chọc.
Mỗi lần tạo áp lực với Tề Trình, cô đều phải dè dặt từng ly từng tí.
Bọn họ đều biết hậu quả nếu như Tề Trình công kích ngược lại, cũng biết mình không thể gánh vác được hậu quả này.
Giống như bước đi trên lớp băng mỏng.
Có đôi khi cảm thấy, cứ để mặc cho anh như vậy cả đời cũng được.
Vĩnh viễn không bước chân ra khỏi cửa, tin tức thời sự, củi gạo dầu muối đều không liên quan gì đến anh, anh hoàn toàn có thể không cần ra khỏi cửa, không cần phải giao lưu với bên ngoài.
Nhà họ Tề có cả đống tiền, nuôi Tề Trình cả đời cũng chẳng thành vấn đề.
Mỗi lúc thế này đều cảm thấy, nếu như anh chỉ mắc chứng tự bế thì tốt rồi.
Nhưng mà lại cứ phải là chứng sợ giao tiếp, khát khao được giao tiếp với bên ngoài, nhưng lại sợ không dám giao tiếp.
Ngay cả đáp lại bình luận của người lạ trên weibo, anh cũng phải cân nhắc tới bốn, năm ngày, đắn đo từng dấu chấm câu, cuối cùng lại chỉ gửi đi bốn chữ ‘cảm ơn đã thích’.
Gửi xong rồi thì cứ lo lắng mãi, sợ đối phương cảm thấy mình cao ngạo lạnh nhạt, sợ đối phương không hiểu được lời cảm ơn của anh chân thành tới mức nào.
Mấy năm nay, dùng phương pháp trị liệu tạo áp lực do bác sĩ Triệu đề nghị, Tề Trình đã dần dần tốt hơn một chút, nhưng mà bệnh tình lại rất thất thường, bởi vì gần đây truyện tranh được thưởng nên bệnh của anh lại có dấu hiệu chuyển biến xấu.
Vì thuê Trì Trĩ Hàm, khắp từ trên xuống dưới nhà họ Tề đều phải họp lại, cô đã kiên trì phải mời bằng được người kia.
Qua năm nay Tề Trình cũng đã ba mươi, anh đã tìm được công việc của mình, truyện tranh đã đưa bút danh của anh nổi tiếng khắp chốn, thậm chí còn là họa sĩ trẻ tuổi nhất giành được giải thưởng Will Eisner*.
*“Giải thưởng Eisner” được đặt tên theo họa sĩ chuyên vẽ truyện tranh Will Eisner (1917-2005), được trao thưởng từ năm 1988, ghi nhận những thành tựu tiên phong và sáng tạo trong ngành công nghiệp truyện tranh Mỹ. Mặc dù đây là giải thưởng của Mỹ nhưng lại có thể trao cho họa sĩ của bất cứ quốc gia nào, đặc biệt, các họa sĩ Nhật Bản khá thành công với giải thưởng này. Eisner được ví như giải Oscar trong lĩnh vực truyện tranh.
Nhưng nếu như bệnh tình của anh vẫn thất thường như vậy, việc mang trên người họ Tề – dòng họ giàu có nhất thành phố S, trên lưng lại cõng thêm danh hiệu họa sĩ truyện tranh nổi tiếng hàng đầu cả nước, sẽ khiến bệnh của anh càng ngày càng nghiêm trọng. Đối với người bình thường mà nói, áp lực có lẽ chính là động lực, nhưng đối với những người mang bệnh tâm lý mà nói, áp lực chính là thứ ép họ lún sâu vào vách đá.
Cho nên cô mới kiên quyết như vậy, cũng kiên trì nói chuyện tạo áp lực cho Tề Trình, chọn thời điểm giữa trưa lúc anh luyện tập, đây chính là thời điểm anh thả lỏng tâm tình nhất.
Nhưng cho dù là như thế thì tình trạng của Tề Trình vẫn có vẻ không được tốt lắm, cô chỉ cần tưởng tượng thôi cũng biết, hẳn là anh lại đang tự bọc mình lại, tiếng nói được truyền qua một lớp không gian chật hẹp, trong điện thoại đều là tiếng vải vóc cọ xát vào nhau.
“Nếu như nhất định phải mời…” Hiện giờ thời gian giữ im lặng của Tề Trình càng lúc càng lâu, lâu đến mức Tề Ninh gần như sắp phải buông vũ khí đầu hàng: “Vậy thì cứ để cô ấy đến phỏng vấn đi.”
“Bảo cô ấy đưa nguyên liệu đến phòng bếp, em sẽ mở camera phỏng vấn.” Rốt cuộc anh cũng đã kéo chiếc khăn tắm đang trùm kín đầu xuống, ánh mặt trời chói lọi bên ngoài cửa sổ khiến Tề Trình híp mắt lại, thở ra một hơi dài.
Người nhà muốn tốt cho anh, anh đều biết rõ.
Anh cũng muốn báo đáp, chỉ là hầu như lúc nào cũng có lòng mà không có sức.
Lần này Tề Ninh muốn thăm dò điểm mấu chốt của anh, cho nên trong lòng anh cũng hiểu rõ, có lẽ nhà họ Tề đã phát hiện ra dạo gần đây bệnh tình của anh có dấu hiệu nặng thêm.
Vậy thì thử xem, coi như người đang trôi nổi giữa biển khơi thì loáng thoáng nhìn thấy bờ biển ở xa xa.
Anh không hề muốn chết chìm.
“Đề bài phỏng vấn là mì Dương Xuân ăn không ra vị mì Dương Xuân.” Đối diện với ánh mặt trời, đôi mắt Tề Trình trong vắt như hổ phách, khóe miệng hơi nhếch lên.
Một cô gái ngọt ngào đáng yêu, chỉ nghĩ đến thôi đã khiến cho đầu óc anh xáo trộn tứ tung.
Cúp điện thoại, Tề Trình nhốt mình trong phòng vẽ tranh cả ngày, mỗi một bức tranh đều có bóng dáng của một cô gái giữa nền đen, và mỗi cô gái trong tranh đều mang nụ cười hung dữ.