Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 93
Lát sau, Lý giáo dụ mới từ từ đứng dậy, trầm giọng nói: "Được! Nhất ngôn vi định, chuyện này chỉ có hai chúng ta biết, không thể truyền đến tai người thứ ba..."
Đột nhiên, một thanh âm từ trên trời vọng xuống: "Ha ha! Không cần truyền, trời biết đất biến, còn có chúng ta biết hết rồi nữa thôi!" Tiếp đó, xoạt một cái từ ở cây lớn ở cạnh đình hóng mát buông xuống hai người, đó là Dương Thu Trì và Liễu Nhược Băng.
"Thật ngại quá, chúng ta đi rồi còn trở lại, thấy cây đại thụ đằng sau hoa viên của giáo dụ đại nhân này không tệ, vừa khéo cần hóng mát nên lên trên cây ngồi, vốn là muốn xem sao trời nói chuyện tâm tình, hóng gió mát giải nóng nực, thì vừa khéo các vị cũng tới. Vốn là định chào hỏi, nhưng thấy hai người định bàn chính sự, không tiện quấy nhiễu. Hơn nữa các vị đàm luận chuyện mà ta cũng muốn biết, nên kiên nhẫn nghe cho hết. Thấy các vị đã lập thành đồng minh cái gì đó, bấy giờ mới lên tiếng làm phiền, ha ha. Được rồi, theo ta về nha môn thôi!"
Lý giáo dụ và Tiêu An Nhiên ngầm hiểu là vị Dương điển sứ này làm gì có chuyện leo lên cây hóng mát vô ý nghe được lời đối đáp của họ, chẳng qua là tính đúng họ sẽ đến đây nói chuyện, nên trước hết trèo lên cây chờ. cũng chẳng trách, trong nhà của họ chỗ này là tĩnh mịch nhất, khi nói chuyện liên quan đến điều này, đương nhiên chỗ đáng chọn nhất là ở đây.
Tiêu An Nhiên thấy Dương Thu Trì chỉ là một quan văn, còn có Liễu Nhược Băng là phận nữ lưu, không có bộ khoái trợ giúp gì. Y không biết hai người này là sát tinh, và cũng không để ý cái buông người xuống đất nhẹ nhàng vừa rồi, mà nảy ra ý quyết liệt, nhanh chóng móc ra thanh chủy thủy ở bắp chân, trừng trừng nhìn họ cất lời độc ác: "Giáo dụ đại nhân, chuyện đến nước này chỉ còn cách giết chúng mà thôi!"
Dương Thu Trì cười hắc hắc: "Ai yêu không tệ nha, ngay đao cũng đã chuẩn bị sẵn rồi, xem ra là nếu giáo dụ đại nhân chấp ý tố cáo, ngươi định động thủ giết người thật rồi."
"Không sai, lão tử hiện giờ muốn giết các người diệt khẩu đây!" Tiêu An Nhiên lắc tay đâm đao về phía Dương Thu Trì, không ngờ đâm vào chỗ trống không. Không chờ hắn kịp phản ứng, cổ tay đã tê tái, chủy thủ nắm chặt trong tay không ngờ đã truyền tới tai Dương Thu Trì. Tiếp đó đất trời đột nhiên điên đảo, sau đó là y nghe thân mình rơi mạnh va đập vào ngạch đá của đình hóng mát ở phía sau, tiếng đọng vang lên đánh phịch cùng tiếng rắc rắc của xương gãy, rồi sự đau đớn kịch liệt, khiến y suýt chút nữa đứt hơi.
Lý giáo dụ còn định tìm cái gì đó làm vũ khí, thì Tiêu An Nhiên đã bị Dương Thu Trì tay không đoạt binh khí, rồi quật cho té một cú rõ đau, khiến cho lục phủ ngũ tạng của y đều dời vị trí, nằm ở đó cả buổi mà không dậy nỗi, ông ta liền biết hắn là con nhà võ, hai người căn bản không chống nổi, và chạy không thoát bàn tay của hắn. Hơn nữa nữ tử đứng bên cạnh trấn định như không, đưa mắt nhìn sự tình này mà chẳng động tâm gì, xem có vẻ núi Thái sơn sập cũng không thèm quan tâm, rõ ràng là phong phạm của cao thủ. Do đó ông ta càng tuyệt vọng hơn, thở dài một tiếng, lùi lại hai bước vô lực dựa vào cột của lương đình.
Liễu Nhược Băng lạnh lùng nói: "Không ngờ là ngươi vì miếu thờ trinh tiết mà lại bóp chết con gái của mình, đây là điều thánh nhân dạy ngươi hay sao?"
Lý giáo dụ cười thảm: "Liễu cô nương, Dương đại nhân, ta biết tự tác nghiệt tất không thể sống. Hãy nễ mặt con gái của ta, xin đáp ứng cho ta một chuyện, được không?"
Dương Thu Trì cười nhẹ: "Nói đi. Chúng ta đáp ứng rồi."
Liễu Nhược Băng kinh ngạc nhìn hắn, thầm nghĩ, ngươi không chịu nghe lão nói gì, sao lại đáp ứng rồi vậy?
"Đa tạ hai vị!" Lý giáo dụ vái dài một cái, "Ta muốn cầu hai vị đừng đem chuyện ta giết con gái truyền ra ngoài, hãy để con gái ta chết có thể diện một chút."
Liễu Nhược Băng lác đầu: "Ngươi làm thế không phải bảo chúng ta che tội cho ngươi chứ? Xin thứ không thể vâng lời...!"
Dương Thu Trì nắm tay nàng, nhìn nàng khẽ lắc đầu, sau đó nói với Lý giáo dụ: 'Được! Chúng ta đáp ứng người rồi!"
"Đa tạ! Lý mỗ vĩnh cảm đại ân, cung chúc nhị vị bạc đầu giai lão!" Nói xong xá dài một cái, chuyển thân đi vào trong nhà.
Liễu Nhược Băng nghe câu cuối cùng của ông ta, tức thời hai má đỏ hồng, thấy ông ta bỏ đi, vội hất tay Dương Thu Trì, nói nhanh: 'Ông ta định chạy kìa, đệ còn không đuổi theo?"
Mặt Dương Thu Trì lộ nụ cười rất kỳ quái, khe khẽ lắc đầu: "Ông ta đi rồi..., tốt hơn là ở lại.."
Chớp mắt, Lý giáo dụ đã khuất bóng trong nhà. Liễu Nhược Băng gấp lên: 'Đệ rốt cuộc là đang nói gì đó? Vì sao lại không bắt lão?"
Dương Thu Trì nhìn lên lầu lớn như con quái thú, thở dài một hơi, lát sau mới u u nói: 'Bắt ông ta để làm gì?... Tự ông ta không có mặt mũi nào sống nữa, chúng ta không cần thiết phải miễn cưỡng, nếu không, lưu ông ta lại trên đời này còn có ý nghĩa gì?"
"A? Đệ định nói... ông ta định..."
Đúng vào lúc này, ở tiền sảnh chợt nghe "Roạt... phịch" một tiếng, dường như có cái gì đó từ trên cao rớt mạnh xuống dưới. Tiếp theo đó, hai tú tài từ trong linh đường và các gia nhân chạy ra kinh khủng muôn phần hô to:
"Giáo dụ đại nhân...!"
"Lão gia...!"
"Người đâu a...! Lão gia nhảy lầu rồi...!"
"Lão gia đứt hơi rồi..."
"Hu hu hu..."
....
Liễu Nhược Băng nhìn Dương Thu Trì một cái, lòng tràn đầy sự cảm phục, hỏi: "Ai! Con người của đệ sao liệu sự như thần vậy? Đệ biết lý giáo dụ sẽ tự sát sao?"
"Sự tình của ông ta đã bại lộ, hơn nữa hiện giờ cửa thành đã đóng, ông ta còn chạy đi đâu được? Ông ta là sư trưởng ai ai cũng kính trọng, vì một chút hư vinh mà tự tay giết con gái của mình, lại còn đạt thành giao dịch với kẻ giết chết con rễ của mình, còn mặt mũi nào gặp người trên đời này nữa? Thay vì thế chết cho sạch sẽ, trước khi chết còn bảo vệ cho thanh danh trinh khiết của con gái... Ai...! Đúng là cổ hủ không còn gì bằng rồi!"
Nghĩ đến lời thỉnh cầu vừa rồi của Lý giáo dụ, Dương Thu Trì đá một chân vào Tiêu An Nhiên còn rên rĩ trên mặt đất: 'Nghe đây, nếu ngươi biết điều thì im miệng chuyện của Lý giáo dụ cho ta, nếu không, ta sẽ cho người trước khi bị chém đầu nếm đủ mùi đau khổ!"
Tiêu An Nhiên rên rĩ gật đầu.
Liễu Nhược Băng lại hỏi: 'Vậy đệ sao biết hai người này là hung thủ?"
"Kỳ thật đệ chỉ suy đoán Lý giáo dụ có khả năng bịt chết con gái mình, nhân vì trong linh bằng Đông Vân cô nương khóc lóc, ba tú tài tuy ái mộ nàng ta, nhưng nàng ta không có ý gì với họ. Cho nên, bọn họ không có khả năng gỏ cửa mở khuyê phòng của Đông Vân cô nương, càng không có khả năng lúc cô ta ngủ rồi còn ở bên cạnh. Làm được điểm này, hiện giờ chỉ còn phụ thân Lý giáo dụ của nàng ta. Còn về Tiêu An Nhiên, đệ thật không biết cách nào tìm cho ra hung thủ - Lý giáo dụ nếu như yêu thương con rễ như vậy, một khi đệ nói là có kẻ giết hắn, lại giúp ông ta cung cấp manh mối và phạm vi xác định hung thủ, ông ta sẽ giúp đệ lôi đầu hung thủ ra. Dù gì ông ta là giáo dụ của học cung, không ai hiểu các tú tài bằng ông ta cả."
"Ừ, hèn gì đệ đánh cuộc hung thủ sẽ tự động thò đầu ra, bảo ta đến đây cùng đệ chờ hung thủ."
"Hắc hắc, vậy vụ đánh cược đệ thắng rồi phải không? Tỷ sau này phải theo đệ, không được nuốt lời đó nha!"
Lúc này, bầu trời đã lộ vừng đông, trong buổi sớm tinh mai, gương mặt Liễu Nhược Băng hồng hào như quả đào chính mộng, len lén nhìn hắn một cái, lúc sau mới khẽ gật đầu.
Dương Thu Trì mừng như điên, nắm lấy tay Liễu Nhược Băng, nhất thời không biết nói gì.
....
Mấy ngày sau, di thể của Lý giáo dụ Lý Triệu Sâm và con gái Đông Vân, con rễ Triệu Thiêu Châu được hợp táng ở một khối đất phong thủy cực tốt trong huyện. Lôi tri huyện chủ trì nghi thức. Các hương thân và chức sắc trong huyện đều tham gia. Tiếp đó cùng dân thư lên tỉnh thỉnh cầu lập miếu thờ trinh tiết cho Đông Vân.
Chẳng lâu sau đó, Hồ quảng bố chánh sứ ti phê đáp công văn đưa xuống, tán dương sự trung trinh của Đông Vân vì chồng mà tự tận, quyết định lập miếu thờ trinh tiết để tuyên dương đạo nghĩa vợ chồng.
Ngôi miếu thờ mấy trượng cao này lập ra bên cạnh mộ phần của cả nhà ba người, dành cho hậu thế chiêm ngưỡng.
...
Án đầu tiên từ khi xuyên việt đến đây đã phá xong, lại còn thăng cuộc khiến Liễu Nhược Băng ở lại bên mình, Dương Thu Trì vô cùng đắc ý.
Ngày đó, Dương Thu Trì đang ở điển nha nghe Ngụy bộ đầu trình báo tình huống tuần tra, thì gác cửa chạy vào bẩm báo: "Tứ lão gia..., Trường Sa Phúc vương phủ.... Ngô quản gia đến rồi, nói là phụng mệnh Phúc vương đưa tiểu quận chúa Chu Phượng Đức đến... cấp cho Tứ lão gia ngài...!"
'A? Tống tiểu quận chúa đến đây cấp cho ta?" Dương Thu Trì cả kinh, thầm nghĩ, bệnh của tiểu quân chúa đã khỏe rồi sao? Đến tìm hắn làm cái gì? Tuy lúc trước Trầm Lỗi đã đem tiểu quận chúa tặng cho hắn làm thiếp, nhưng cái đó không thể tính. Chẳng lẽ..., cái này phiền phức nữa rồi!
Dương Thu Trì không kịp nghĩ kỹ, chỉnh quan bào chạy ra ngoài.
Vừa đến giếng trời của đại viện, hắn đã từ xa thấy một đội hộ vệ khôi giáp sáng quắc vác cờ, trường mâu và súng chim hộ vệ một chiếc xe hào hoa đi tới. Trước xe có một người cưỡi ngựa, đó chính là Ngô quản gia của Phúc vương phủ.
Dương Thu Trì vội bước tới khom người thi lễ: "Ti chức tham kiếm Ngô quản gia! Ngài nếu có chỉ bảo gì, chỉ cần gửi một phong thư là được, sao lại phiền ngài đại giá thân lâm đến đây?"
"Không đến không được!" Ngô quản gia cười khổ, buông người xuống ngựa, sắc mặt trầm trọng bước đến cạnh Dương Thu Trì, khẽ nói: 'Dương điển sứ, mạng tiểu quận chúa còn trong khoảnh khắc, đến tìm ngươi để cứu mạng đó!"
Đột nhiên, một thanh âm từ trên trời vọng xuống: "Ha ha! Không cần truyền, trời biết đất biến, còn có chúng ta biết hết rồi nữa thôi!" Tiếp đó, xoạt một cái từ ở cây lớn ở cạnh đình hóng mát buông xuống hai người, đó là Dương Thu Trì và Liễu Nhược Băng.
"Thật ngại quá, chúng ta đi rồi còn trở lại, thấy cây đại thụ đằng sau hoa viên của giáo dụ đại nhân này không tệ, vừa khéo cần hóng mát nên lên trên cây ngồi, vốn là muốn xem sao trời nói chuyện tâm tình, hóng gió mát giải nóng nực, thì vừa khéo các vị cũng tới. Vốn là định chào hỏi, nhưng thấy hai người định bàn chính sự, không tiện quấy nhiễu. Hơn nữa các vị đàm luận chuyện mà ta cũng muốn biết, nên kiên nhẫn nghe cho hết. Thấy các vị đã lập thành đồng minh cái gì đó, bấy giờ mới lên tiếng làm phiền, ha ha. Được rồi, theo ta về nha môn thôi!"
Lý giáo dụ và Tiêu An Nhiên ngầm hiểu là vị Dương điển sứ này làm gì có chuyện leo lên cây hóng mát vô ý nghe được lời đối đáp của họ, chẳng qua là tính đúng họ sẽ đến đây nói chuyện, nên trước hết trèo lên cây chờ. cũng chẳng trách, trong nhà của họ chỗ này là tĩnh mịch nhất, khi nói chuyện liên quan đến điều này, đương nhiên chỗ đáng chọn nhất là ở đây.
Tiêu An Nhiên thấy Dương Thu Trì chỉ là một quan văn, còn có Liễu Nhược Băng là phận nữ lưu, không có bộ khoái trợ giúp gì. Y không biết hai người này là sát tinh, và cũng không để ý cái buông người xuống đất nhẹ nhàng vừa rồi, mà nảy ra ý quyết liệt, nhanh chóng móc ra thanh chủy thủy ở bắp chân, trừng trừng nhìn họ cất lời độc ác: "Giáo dụ đại nhân, chuyện đến nước này chỉ còn cách giết chúng mà thôi!"
Dương Thu Trì cười hắc hắc: "Ai yêu không tệ nha, ngay đao cũng đã chuẩn bị sẵn rồi, xem ra là nếu giáo dụ đại nhân chấp ý tố cáo, ngươi định động thủ giết người thật rồi."
"Không sai, lão tử hiện giờ muốn giết các người diệt khẩu đây!" Tiêu An Nhiên lắc tay đâm đao về phía Dương Thu Trì, không ngờ đâm vào chỗ trống không. Không chờ hắn kịp phản ứng, cổ tay đã tê tái, chủy thủ nắm chặt trong tay không ngờ đã truyền tới tai Dương Thu Trì. Tiếp đó đất trời đột nhiên điên đảo, sau đó là y nghe thân mình rơi mạnh va đập vào ngạch đá của đình hóng mát ở phía sau, tiếng đọng vang lên đánh phịch cùng tiếng rắc rắc của xương gãy, rồi sự đau đớn kịch liệt, khiến y suýt chút nữa đứt hơi.
Lý giáo dụ còn định tìm cái gì đó làm vũ khí, thì Tiêu An Nhiên đã bị Dương Thu Trì tay không đoạt binh khí, rồi quật cho té một cú rõ đau, khiến cho lục phủ ngũ tạng của y đều dời vị trí, nằm ở đó cả buổi mà không dậy nỗi, ông ta liền biết hắn là con nhà võ, hai người căn bản không chống nổi, và chạy không thoát bàn tay của hắn. Hơn nữa nữ tử đứng bên cạnh trấn định như không, đưa mắt nhìn sự tình này mà chẳng động tâm gì, xem có vẻ núi Thái sơn sập cũng không thèm quan tâm, rõ ràng là phong phạm của cao thủ. Do đó ông ta càng tuyệt vọng hơn, thở dài một tiếng, lùi lại hai bước vô lực dựa vào cột của lương đình.
Liễu Nhược Băng lạnh lùng nói: "Không ngờ là ngươi vì miếu thờ trinh tiết mà lại bóp chết con gái của mình, đây là điều thánh nhân dạy ngươi hay sao?"
Lý giáo dụ cười thảm: "Liễu cô nương, Dương đại nhân, ta biết tự tác nghiệt tất không thể sống. Hãy nễ mặt con gái của ta, xin đáp ứng cho ta một chuyện, được không?"
Dương Thu Trì cười nhẹ: "Nói đi. Chúng ta đáp ứng rồi."
Liễu Nhược Băng kinh ngạc nhìn hắn, thầm nghĩ, ngươi không chịu nghe lão nói gì, sao lại đáp ứng rồi vậy?
"Đa tạ hai vị!" Lý giáo dụ vái dài một cái, "Ta muốn cầu hai vị đừng đem chuyện ta giết con gái truyền ra ngoài, hãy để con gái ta chết có thể diện một chút."
Liễu Nhược Băng lác đầu: "Ngươi làm thế không phải bảo chúng ta che tội cho ngươi chứ? Xin thứ không thể vâng lời...!"
Dương Thu Trì nắm tay nàng, nhìn nàng khẽ lắc đầu, sau đó nói với Lý giáo dụ: 'Được! Chúng ta đáp ứng người rồi!"
"Đa tạ! Lý mỗ vĩnh cảm đại ân, cung chúc nhị vị bạc đầu giai lão!" Nói xong xá dài một cái, chuyển thân đi vào trong nhà.
Liễu Nhược Băng nghe câu cuối cùng của ông ta, tức thời hai má đỏ hồng, thấy ông ta bỏ đi, vội hất tay Dương Thu Trì, nói nhanh: 'Ông ta định chạy kìa, đệ còn không đuổi theo?"
Mặt Dương Thu Trì lộ nụ cười rất kỳ quái, khe khẽ lắc đầu: "Ông ta đi rồi..., tốt hơn là ở lại.."
Chớp mắt, Lý giáo dụ đã khuất bóng trong nhà. Liễu Nhược Băng gấp lên: 'Đệ rốt cuộc là đang nói gì đó? Vì sao lại không bắt lão?"
Dương Thu Trì nhìn lên lầu lớn như con quái thú, thở dài một hơi, lát sau mới u u nói: 'Bắt ông ta để làm gì?... Tự ông ta không có mặt mũi nào sống nữa, chúng ta không cần thiết phải miễn cưỡng, nếu không, lưu ông ta lại trên đời này còn có ý nghĩa gì?"
"A? Đệ định nói... ông ta định..."
Đúng vào lúc này, ở tiền sảnh chợt nghe "Roạt... phịch" một tiếng, dường như có cái gì đó từ trên cao rớt mạnh xuống dưới. Tiếp theo đó, hai tú tài từ trong linh đường và các gia nhân chạy ra kinh khủng muôn phần hô to:
"Giáo dụ đại nhân...!"
"Lão gia...!"
"Người đâu a...! Lão gia nhảy lầu rồi...!"
"Lão gia đứt hơi rồi..."
"Hu hu hu..."
....
Liễu Nhược Băng nhìn Dương Thu Trì một cái, lòng tràn đầy sự cảm phục, hỏi: "Ai! Con người của đệ sao liệu sự như thần vậy? Đệ biết lý giáo dụ sẽ tự sát sao?"
"Sự tình của ông ta đã bại lộ, hơn nữa hiện giờ cửa thành đã đóng, ông ta còn chạy đi đâu được? Ông ta là sư trưởng ai ai cũng kính trọng, vì một chút hư vinh mà tự tay giết con gái của mình, lại còn đạt thành giao dịch với kẻ giết chết con rễ của mình, còn mặt mũi nào gặp người trên đời này nữa? Thay vì thế chết cho sạch sẽ, trước khi chết còn bảo vệ cho thanh danh trinh khiết của con gái... Ai...! Đúng là cổ hủ không còn gì bằng rồi!"
Nghĩ đến lời thỉnh cầu vừa rồi của Lý giáo dụ, Dương Thu Trì đá một chân vào Tiêu An Nhiên còn rên rĩ trên mặt đất: 'Nghe đây, nếu ngươi biết điều thì im miệng chuyện của Lý giáo dụ cho ta, nếu không, ta sẽ cho người trước khi bị chém đầu nếm đủ mùi đau khổ!"
Tiêu An Nhiên rên rĩ gật đầu.
Liễu Nhược Băng lại hỏi: 'Vậy đệ sao biết hai người này là hung thủ?"
"Kỳ thật đệ chỉ suy đoán Lý giáo dụ có khả năng bịt chết con gái mình, nhân vì trong linh bằng Đông Vân cô nương khóc lóc, ba tú tài tuy ái mộ nàng ta, nhưng nàng ta không có ý gì với họ. Cho nên, bọn họ không có khả năng gỏ cửa mở khuyê phòng của Đông Vân cô nương, càng không có khả năng lúc cô ta ngủ rồi còn ở bên cạnh. Làm được điểm này, hiện giờ chỉ còn phụ thân Lý giáo dụ của nàng ta. Còn về Tiêu An Nhiên, đệ thật không biết cách nào tìm cho ra hung thủ - Lý giáo dụ nếu như yêu thương con rễ như vậy, một khi đệ nói là có kẻ giết hắn, lại giúp ông ta cung cấp manh mối và phạm vi xác định hung thủ, ông ta sẽ giúp đệ lôi đầu hung thủ ra. Dù gì ông ta là giáo dụ của học cung, không ai hiểu các tú tài bằng ông ta cả."
"Ừ, hèn gì đệ đánh cuộc hung thủ sẽ tự động thò đầu ra, bảo ta đến đây cùng đệ chờ hung thủ."
"Hắc hắc, vậy vụ đánh cược đệ thắng rồi phải không? Tỷ sau này phải theo đệ, không được nuốt lời đó nha!"
Lúc này, bầu trời đã lộ vừng đông, trong buổi sớm tinh mai, gương mặt Liễu Nhược Băng hồng hào như quả đào chính mộng, len lén nhìn hắn một cái, lúc sau mới khẽ gật đầu.
Dương Thu Trì mừng như điên, nắm lấy tay Liễu Nhược Băng, nhất thời không biết nói gì.
....
Mấy ngày sau, di thể của Lý giáo dụ Lý Triệu Sâm và con gái Đông Vân, con rễ Triệu Thiêu Châu được hợp táng ở một khối đất phong thủy cực tốt trong huyện. Lôi tri huyện chủ trì nghi thức. Các hương thân và chức sắc trong huyện đều tham gia. Tiếp đó cùng dân thư lên tỉnh thỉnh cầu lập miếu thờ trinh tiết cho Đông Vân.
Chẳng lâu sau đó, Hồ quảng bố chánh sứ ti phê đáp công văn đưa xuống, tán dương sự trung trinh của Đông Vân vì chồng mà tự tận, quyết định lập miếu thờ trinh tiết để tuyên dương đạo nghĩa vợ chồng.
Ngôi miếu thờ mấy trượng cao này lập ra bên cạnh mộ phần của cả nhà ba người, dành cho hậu thế chiêm ngưỡng.
...
Án đầu tiên từ khi xuyên việt đến đây đã phá xong, lại còn thăng cuộc khiến Liễu Nhược Băng ở lại bên mình, Dương Thu Trì vô cùng đắc ý.
Ngày đó, Dương Thu Trì đang ở điển nha nghe Ngụy bộ đầu trình báo tình huống tuần tra, thì gác cửa chạy vào bẩm báo: "Tứ lão gia..., Trường Sa Phúc vương phủ.... Ngô quản gia đến rồi, nói là phụng mệnh Phúc vương đưa tiểu quận chúa Chu Phượng Đức đến... cấp cho Tứ lão gia ngài...!"
'A? Tống tiểu quận chúa đến đây cấp cho ta?" Dương Thu Trì cả kinh, thầm nghĩ, bệnh của tiểu quân chúa đã khỏe rồi sao? Đến tìm hắn làm cái gì? Tuy lúc trước Trầm Lỗi đã đem tiểu quận chúa tặng cho hắn làm thiếp, nhưng cái đó không thể tính. Chẳng lẽ..., cái này phiền phức nữa rồi!
Dương Thu Trì không kịp nghĩ kỹ, chỉnh quan bào chạy ra ngoài.
Vừa đến giếng trời của đại viện, hắn đã từ xa thấy một đội hộ vệ khôi giáp sáng quắc vác cờ, trường mâu và súng chim hộ vệ một chiếc xe hào hoa đi tới. Trước xe có một người cưỡi ngựa, đó chính là Ngô quản gia của Phúc vương phủ.
Dương Thu Trì vội bước tới khom người thi lễ: "Ti chức tham kiếm Ngô quản gia! Ngài nếu có chỉ bảo gì, chỉ cần gửi một phong thư là được, sao lại phiền ngài đại giá thân lâm đến đây?"
"Không đến không được!" Ngô quản gia cười khổ, buông người xuống ngựa, sắc mặt trầm trọng bước đến cạnh Dương Thu Trì, khẽ nói: 'Dương điển sứ, mạng tiểu quận chúa còn trong khoảnh khắc, đến tìm ngươi để cứu mạng đó!"