Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1
Dương Thu Trì buồn bã nói: “Băng Nhi, nàng đã hứa sẽ cùng ta đi hết đoạn đường này mà nàng không nhớ sao...?
“Nhưng chàng cũng đã hứa với ta là sẽ không nạp thiếp mà!”
“Nhưng Vân Lộ là do Hoàng thượng tứ hôn mà!”
“Tứ hôn ư? Chứ không phải do chính người nhà bên chàng sang cầu thân đó sao?”
"...."
Đúng là Dương mẫu vào hoàng cung để xin Hoàng thượng kết tình cho đôi trẻ. Về điểm này, về sau Dương Thu Trì mới biết, nhưng hắn lại không dám nói nửa tiếng không với thân mẫu, huống chi sau đó đón dâu bái đường đều do bản thân thực hiện, chẳng khác nào mặc nhiên chấp nhận sự an bài của Dương mẫu.
Dương Thu Trì nói bằng giọng gấp gáp: "Nhưng mà...... khi xưa chúng ta tiến vào kinh thành, khi dự yến Nguyên tiêu cùng Hoàng thượng, lúc ấy thân mẫu của ta mới cầu thân, nàng cũng biết điều đó nữa mà...”
Liễu Nhược Băng mắt đầy ngấn lệ: "Ta biết không có nghĩa là ta chấp nhận chuyện này, huống chi ta cũng chỉ là thứ thiếp, làm sao mà có thể dám có ý kiến về quyết định của các người được chứ?..." Sau một lúc ngẹn ngào, nàng nhẹ giọng: "Ta vốn chỉ hy vọng một điều là chàng đủ mạnh mẽ để đấu tranh cho tình huống này, nhất quyết yêu thương một người từ tận đáy lòng....nhưng chàng thì sao? Chẳng lã vì mẫu thân quyết đoán mà chàng không dám kháng cự lại quyết định của mẫu thân?"
Dương Thu Trì nhất thời không biện minh được điều gì nữa.
Lời lẽ của Liễu Nhược Băng đầy thương tâm, như tiếng mưa tí tách lúc gần lúc xa: "Thu Trì chàng còn nhớ không? Lúc đầu, trên đường tây, đi về hướng thảo nguyên, mắt hướng về bạch tháp kim đỉnh, lúc đó chàng từng nói với ta là trước kia chàng không tin có sự luân hồi. Nhưng trong phút chốc này chàng ắt đã tin trong kiếp thiếu cho ta một con người hoàn chỉnh..., chỉ hy vọng sẽ có kiếp sau, như thế...., chàng sẽ dùng cả đời sống cạnh bên ta....”
Nói xong lời cuối cùng này, Liễu Nhược Băng ngẹn ngào không thể tiếp tục nói được gì nữa.
Dương Thu Trì tâm tình kích động, vội vàng đưa tay chồm tới ôm chầm lấy Liễu Nhược Băng. Nhược Băng hất nhẹ tay áo, đẩy tay hắn ra xa, rồi nói tiếp: “Trên huyền nhai ở Hồ Quang, ta vốn muốn ép chàng và Vân nhi sánh duyên với nhau. Thật không ngờ là tính sai một bước, mạng của chàng sắp mất trong khoảnh khác, ta phải trần trụi cứu chàng, để rồi kết thành duyên phận nghiệp chướng này. Số phận đã an bài. Vào lúc đó, ta chỉ mong chàng buông bỏ tất cả đi cùng ta, ta sẽ cả đời hầu hạ chàng, cùng chàng đi cùng trời cuối đất. Nhưng chàng đã không làm được như vậy, ta rất đau khổ vì điều đó, và cũng hiểu lòng hiếu thảo của đạo làm con và sự công bằng đối với người. Ta đã rất khó khăn để kháng cự lại với sự quyến luyến đối với chàng, nên theo chân chàng đến Hồ Quảng. Tại Thanh Khê huyện của Hồ Quảng, chàng đã quỳ xuống đất giá lạnh chỉ để mong muốn ta lộ diện, ta vì chân tình của chàng mà động lòng, tuy biết một khi hiện thân thì sẽ không thể chối bỏ tình cảm thương tâm này...quả nhiên là như vậy...”
Dương Thu Trì cất tiếng:”Nhược Băng, ta đối với nàng là rất thật tâm, một lòng một dạ....”
“Ta cũng biết điều đó, cho nên mới đồng ý kết duyên cùng chàng, mặc dù sau đó chàng có thêm Hồng Lăng, rồi Tố Mai, ta đều nhận hết, vì dù gì hai nàng đó đã có ước hẹn tần tấn trước khi ta đến. Nhưng thật sự trong lòng ta, chàng thủy chung là tướng công của chỉ mình tà. Ta không ngừng nói với chính bản thân mình, rằng kỳ thật trong tim chàng, chàng chỉ yêu có mỗi mình ta...”
“Băng Nhi...!”
“Ta vì hạ sinh con của chàng mà đã chịu từng đợt tuyết ào ào rồi lửa cháy rừng rực trên Kim Đỉnh.........”
“Ta biết, là ta không tốt, là ta đã làm khổ nàng...”
Liễu Nhược Băng thổn thức, khe khẽ lắc nhẹ đầu. “Thu Trì, ta biết chàng nạp Vân Lộ là do bất đắc dĩ, nhưng đối với chàng, nàng ta rất nặng tình,l ại đã từng cứu tính mạng chàng. Nhưng tất cả những điều đó cũng không phải là lý do chính đáng cho chàng nạp thiếp! Ta nhận ra rằng Vân Lộ đối với chàng hết sức chân tình. Trời xanh thật trớ trêu, xếp đặt cho chúng tôi cùng yêu một người, cùng quan tâm, lo lắng cho một nam nhân. Trước khi chàng cưới ta, chàng cũng từng có những người phụ nữ bên cạnh mình, chàng cũng đã thờ ơ, lạnh nhạt với họ. Sau khi chàng cưới ta rồi, chàng vẫn có thêm những người khác,chàng bảo ta làm sao có thể tự lừa gạt bản thân mình được nữa”.
Vân Lộ đứng bên cạnh giải thích:”Liễu tỷ tỷ, ta xin lỗi, nhưng ta cũng đã rất yêu thương Thu Trì ca ca, tỷ đi như vậy, thử hỏi ta làm sao còn mặt mũi nào gặp ai...?”
Liễu Nhược Băng không nhìn Vân Lộ, dường như nơi này không còn ai khác, chỉ có nàng ta và Thu Trì. Nàng vẫn nhìn Dương Thu Trì như cũ, ánh mắt đầy vẻ ai oán: "Thu Trì, lúc nạp Hồng Lăng làm thiếp, chàng đã nói rằng chàng có bảy người thiếp. Và ta đã sinh cho chàng một đứa con nối dõi tông đường nên chàng sẽ không còn bất kỳ lý do gì để nạp thiếp nữa. Ta lấy làm vui mừng vì điều đó vì tin rằng chàng là người nói lời sẽ giữ lấy lời...”
“Nhưng Vân Lộ...”
Thu Trì định giải thích nhưng chợt nhớ ra một điều: Vân Lộ quả thật là sau khi hứa hẹn không nạp thiếp nữa mới quen biết, tuy nạp Vân Lộ làm thiếp phần lớn là do nhiều chuyện bất đắc dĩ, một tay Dương mẫu lo liệu, nhưng nói cho cùng,dù bất kỳ lý do gì thì hắn đã làm ngược lại với lời hứa thủy chung lúc đầu, không thể bào chữa thêm được gì nữa.
Liễu Nhược Băng cuối xuống nhìn đứa con đang ôm trong lòng, hạ giọng nói tiếp: "Thu Trì, cuộc đời này có ngàn vạn nữ tử yêu chàng, sau này nữ tử có ân với chàng có nghĩa với chàng đâu chỉ có mình Vân Lộ công chúa? Hồng Lăng làm thiếp rồi, ta đã nói đó là phòng thiếp thất cuối cùng của chàng, không còn người nào nữa, nếu chàng lại cưới thêm thiếp thì Băng Nhi cũng không thể làm được gì, tốt nhất chỉ có thể là rời xa chàng mà thôi...”
“Không được! Nàng không thể rời xa ta!Băng Nhi à...” Thu Trì khẽ rít lên. Một tay nắm chặt dây cương hồng mã của Liễu Nhược Băng,trong lòng hết sức đau khổ, trống ngực đập liên hồi giống như có ngọn núi đang đè lên. Ngoài việc cầu khẩn ra thì hắn cũng không biết phải làm sao để Liễu Nhược Băng hồi tâm chuyển ý.
Liễu Nhược Băng cúi đầu, mắt nhìn vào hài nhi đang nằm trong lòng ngực, cất giọng nức nở: "Thu Trì, nhớ khi xưa trên Nhất Chỉ phong ở Thanh Khê huyện ta nói với chàng điều gì sau khi hoan hảo với nhau không? Ta đã nói rằng ta không thể san sẻ chàng cho bất kỳ người phụ nữ nào khác. Nếu như không thể là người phụ nữ duy nhất trong lòng chàng, thì ta ở bên cạnh chàng cũng có ích gì đâu chứ? Hãy để ta được như ý nguyện, làm hồng nhan lạc thế của chàng, sống nuôi con của chúng ta trải hết đời này...”
Từng lời nói thốt ra nghe sầu não thê lương, nhưng Dương Thu Trì nghe qua mà giống như tiếng búa bổ vào ngực mình. Ngay tức khắc, mắt hắn nổi đôm đốm, yết hầu nhờn nhợn, khí huyết trong ngực và bụng sôi sục, thân thể run lên bần bật, đau khổ cất tiếng:”Băng...Nhi...”
Liễu Nhược Băng không nói lời nào nữa. khẽ giật dây cương trong tay khiến nó thoát khỏi sự kiểm soát của Dương Thu Trì. Nàng cũng không cần mảy may liếc nhìn hắn, nhanh như gió quay đầu tuấn mã, tiến về phía đầu cầu. Tay áo phất qua đũng quần của ba người đang đứng dưới tuấn mã. Tay ghì chắc cương ngựa, tiến thẳng về phía đầu cầu đã bị gãy nhanh như gió, rồi như sao băng xẹt qua trời đêm, cả người và ngựa nhảy vút qua con sông có chiếc cầu bị gãy đôi, đáp lên đầu cầu bên kia, không ngoái đầu nhìn lại, giục ngựa chạy biến mất trong đêm mưa.
Dương Thu Trì gào thét điên cuồng, giục ngựa đuổi theo. Không ngờ vừa rồi Liễu Nhược Băng phất tay áo một cái mà đã đánh bị thương ba con tuấn mã của ba người. Con ngựa của Dương Thu Trì hí dài ngã xuống, khiến hắn bị văng ra. Hắn lập tức đứng lên, toàn thân đầy bùn đất, lảo đảo xông về phía đầu cầu.
Cả ngựa của Tống Vân Nhi và Vân Lộ đều bị thương té xuống. Tống Vân Nhi mắt thấy Dương Thu Trì như hóa điên lao về phía đoạn cầu bị gãy, sợ rằng hắn sẽ liều lĩnh lao vào dòng nước, trồi sụp vào cái phóng người đuổi kịp kéo hắn lùi lại.
Dương Thu Trì giãy giụa, mắt mông lung nhìn về hai chân cầu cách hai bờ sông. Hắn không phát hiện ra dấu tích gì của Liễu Nhược Băng, biết là Nhược Băng tính tình cương nghị, bởi vậy từ biệt lần này cũng có nghĩa là suốt cuộc đời này không có khả năng gặp lại nàng ta. Lòng đầy đau khổ, khí huyết mà hắn cố kiềm nén lúc nãy bây giờ không chống lại được đã xông lên đầu, trước mắt hắn,trời đất rung chuyển quay cuồng. Mặt mũi hắn tối sầm lại, ngã ngất đi giữa vũng bùn.
Tống Vân Nhi và Vân Lộ hốt hoảng kêu to, quỳ xuống vũng nước, hoảng loạn nâng hắn đứng dậy. Nhưng hai nàng chỉ thấy mặt Dương Thu Trì nhợt nhạt như tờ giấy ố vànghai hàm răng cắn chặt lại, bất tỉnh nhân sự tự lúc nào.
“Nhưng chàng cũng đã hứa với ta là sẽ không nạp thiếp mà!”
“Nhưng Vân Lộ là do Hoàng thượng tứ hôn mà!”
“Tứ hôn ư? Chứ không phải do chính người nhà bên chàng sang cầu thân đó sao?”
"...."
Đúng là Dương mẫu vào hoàng cung để xin Hoàng thượng kết tình cho đôi trẻ. Về điểm này, về sau Dương Thu Trì mới biết, nhưng hắn lại không dám nói nửa tiếng không với thân mẫu, huống chi sau đó đón dâu bái đường đều do bản thân thực hiện, chẳng khác nào mặc nhiên chấp nhận sự an bài của Dương mẫu.
Dương Thu Trì nói bằng giọng gấp gáp: "Nhưng mà...... khi xưa chúng ta tiến vào kinh thành, khi dự yến Nguyên tiêu cùng Hoàng thượng, lúc ấy thân mẫu của ta mới cầu thân, nàng cũng biết điều đó nữa mà...”
Liễu Nhược Băng mắt đầy ngấn lệ: "Ta biết không có nghĩa là ta chấp nhận chuyện này, huống chi ta cũng chỉ là thứ thiếp, làm sao mà có thể dám có ý kiến về quyết định của các người được chứ?..." Sau một lúc ngẹn ngào, nàng nhẹ giọng: "Ta vốn chỉ hy vọng một điều là chàng đủ mạnh mẽ để đấu tranh cho tình huống này, nhất quyết yêu thương một người từ tận đáy lòng....nhưng chàng thì sao? Chẳng lã vì mẫu thân quyết đoán mà chàng không dám kháng cự lại quyết định của mẫu thân?"
Dương Thu Trì nhất thời không biện minh được điều gì nữa.
Lời lẽ của Liễu Nhược Băng đầy thương tâm, như tiếng mưa tí tách lúc gần lúc xa: "Thu Trì chàng còn nhớ không? Lúc đầu, trên đường tây, đi về hướng thảo nguyên, mắt hướng về bạch tháp kim đỉnh, lúc đó chàng từng nói với ta là trước kia chàng không tin có sự luân hồi. Nhưng trong phút chốc này chàng ắt đã tin trong kiếp thiếu cho ta một con người hoàn chỉnh..., chỉ hy vọng sẽ có kiếp sau, như thế...., chàng sẽ dùng cả đời sống cạnh bên ta....”
Nói xong lời cuối cùng này, Liễu Nhược Băng ngẹn ngào không thể tiếp tục nói được gì nữa.
Dương Thu Trì tâm tình kích động, vội vàng đưa tay chồm tới ôm chầm lấy Liễu Nhược Băng. Nhược Băng hất nhẹ tay áo, đẩy tay hắn ra xa, rồi nói tiếp: “Trên huyền nhai ở Hồ Quang, ta vốn muốn ép chàng và Vân nhi sánh duyên với nhau. Thật không ngờ là tính sai một bước, mạng của chàng sắp mất trong khoảnh khác, ta phải trần trụi cứu chàng, để rồi kết thành duyên phận nghiệp chướng này. Số phận đã an bài. Vào lúc đó, ta chỉ mong chàng buông bỏ tất cả đi cùng ta, ta sẽ cả đời hầu hạ chàng, cùng chàng đi cùng trời cuối đất. Nhưng chàng đã không làm được như vậy, ta rất đau khổ vì điều đó, và cũng hiểu lòng hiếu thảo của đạo làm con và sự công bằng đối với người. Ta đã rất khó khăn để kháng cự lại với sự quyến luyến đối với chàng, nên theo chân chàng đến Hồ Quảng. Tại Thanh Khê huyện của Hồ Quảng, chàng đã quỳ xuống đất giá lạnh chỉ để mong muốn ta lộ diện, ta vì chân tình của chàng mà động lòng, tuy biết một khi hiện thân thì sẽ không thể chối bỏ tình cảm thương tâm này...quả nhiên là như vậy...”
Dương Thu Trì cất tiếng:”Nhược Băng, ta đối với nàng là rất thật tâm, một lòng một dạ....”
“Ta cũng biết điều đó, cho nên mới đồng ý kết duyên cùng chàng, mặc dù sau đó chàng có thêm Hồng Lăng, rồi Tố Mai, ta đều nhận hết, vì dù gì hai nàng đó đã có ước hẹn tần tấn trước khi ta đến. Nhưng thật sự trong lòng ta, chàng thủy chung là tướng công của chỉ mình tà. Ta không ngừng nói với chính bản thân mình, rằng kỳ thật trong tim chàng, chàng chỉ yêu có mỗi mình ta...”
“Băng Nhi...!”
“Ta vì hạ sinh con của chàng mà đã chịu từng đợt tuyết ào ào rồi lửa cháy rừng rực trên Kim Đỉnh.........”
“Ta biết, là ta không tốt, là ta đã làm khổ nàng...”
Liễu Nhược Băng thổn thức, khe khẽ lắc nhẹ đầu. “Thu Trì, ta biết chàng nạp Vân Lộ là do bất đắc dĩ, nhưng đối với chàng, nàng ta rất nặng tình,l ại đã từng cứu tính mạng chàng. Nhưng tất cả những điều đó cũng không phải là lý do chính đáng cho chàng nạp thiếp! Ta nhận ra rằng Vân Lộ đối với chàng hết sức chân tình. Trời xanh thật trớ trêu, xếp đặt cho chúng tôi cùng yêu một người, cùng quan tâm, lo lắng cho một nam nhân. Trước khi chàng cưới ta, chàng cũng từng có những người phụ nữ bên cạnh mình, chàng cũng đã thờ ơ, lạnh nhạt với họ. Sau khi chàng cưới ta rồi, chàng vẫn có thêm những người khác,chàng bảo ta làm sao có thể tự lừa gạt bản thân mình được nữa”.
Vân Lộ đứng bên cạnh giải thích:”Liễu tỷ tỷ, ta xin lỗi, nhưng ta cũng đã rất yêu thương Thu Trì ca ca, tỷ đi như vậy, thử hỏi ta làm sao còn mặt mũi nào gặp ai...?”
Liễu Nhược Băng không nhìn Vân Lộ, dường như nơi này không còn ai khác, chỉ có nàng ta và Thu Trì. Nàng vẫn nhìn Dương Thu Trì như cũ, ánh mắt đầy vẻ ai oán: "Thu Trì, lúc nạp Hồng Lăng làm thiếp, chàng đã nói rằng chàng có bảy người thiếp. Và ta đã sinh cho chàng một đứa con nối dõi tông đường nên chàng sẽ không còn bất kỳ lý do gì để nạp thiếp nữa. Ta lấy làm vui mừng vì điều đó vì tin rằng chàng là người nói lời sẽ giữ lấy lời...”
“Nhưng Vân Lộ...”
Thu Trì định giải thích nhưng chợt nhớ ra một điều: Vân Lộ quả thật là sau khi hứa hẹn không nạp thiếp nữa mới quen biết, tuy nạp Vân Lộ làm thiếp phần lớn là do nhiều chuyện bất đắc dĩ, một tay Dương mẫu lo liệu, nhưng nói cho cùng,dù bất kỳ lý do gì thì hắn đã làm ngược lại với lời hứa thủy chung lúc đầu, không thể bào chữa thêm được gì nữa.
Liễu Nhược Băng cuối xuống nhìn đứa con đang ôm trong lòng, hạ giọng nói tiếp: "Thu Trì, cuộc đời này có ngàn vạn nữ tử yêu chàng, sau này nữ tử có ân với chàng có nghĩa với chàng đâu chỉ có mình Vân Lộ công chúa? Hồng Lăng làm thiếp rồi, ta đã nói đó là phòng thiếp thất cuối cùng của chàng, không còn người nào nữa, nếu chàng lại cưới thêm thiếp thì Băng Nhi cũng không thể làm được gì, tốt nhất chỉ có thể là rời xa chàng mà thôi...”
“Không được! Nàng không thể rời xa ta!Băng Nhi à...” Thu Trì khẽ rít lên. Một tay nắm chặt dây cương hồng mã của Liễu Nhược Băng,trong lòng hết sức đau khổ, trống ngực đập liên hồi giống như có ngọn núi đang đè lên. Ngoài việc cầu khẩn ra thì hắn cũng không biết phải làm sao để Liễu Nhược Băng hồi tâm chuyển ý.
Liễu Nhược Băng cúi đầu, mắt nhìn vào hài nhi đang nằm trong lòng ngực, cất giọng nức nở: "Thu Trì, nhớ khi xưa trên Nhất Chỉ phong ở Thanh Khê huyện ta nói với chàng điều gì sau khi hoan hảo với nhau không? Ta đã nói rằng ta không thể san sẻ chàng cho bất kỳ người phụ nữ nào khác. Nếu như không thể là người phụ nữ duy nhất trong lòng chàng, thì ta ở bên cạnh chàng cũng có ích gì đâu chứ? Hãy để ta được như ý nguyện, làm hồng nhan lạc thế của chàng, sống nuôi con của chúng ta trải hết đời này...”
Từng lời nói thốt ra nghe sầu não thê lương, nhưng Dương Thu Trì nghe qua mà giống như tiếng búa bổ vào ngực mình. Ngay tức khắc, mắt hắn nổi đôm đốm, yết hầu nhờn nhợn, khí huyết trong ngực và bụng sôi sục, thân thể run lên bần bật, đau khổ cất tiếng:”Băng...Nhi...”
Liễu Nhược Băng không nói lời nào nữa. khẽ giật dây cương trong tay khiến nó thoát khỏi sự kiểm soát của Dương Thu Trì. Nàng cũng không cần mảy may liếc nhìn hắn, nhanh như gió quay đầu tuấn mã, tiến về phía đầu cầu. Tay áo phất qua đũng quần của ba người đang đứng dưới tuấn mã. Tay ghì chắc cương ngựa, tiến thẳng về phía đầu cầu đã bị gãy nhanh như gió, rồi như sao băng xẹt qua trời đêm, cả người và ngựa nhảy vút qua con sông có chiếc cầu bị gãy đôi, đáp lên đầu cầu bên kia, không ngoái đầu nhìn lại, giục ngựa chạy biến mất trong đêm mưa.
Dương Thu Trì gào thét điên cuồng, giục ngựa đuổi theo. Không ngờ vừa rồi Liễu Nhược Băng phất tay áo một cái mà đã đánh bị thương ba con tuấn mã của ba người. Con ngựa của Dương Thu Trì hí dài ngã xuống, khiến hắn bị văng ra. Hắn lập tức đứng lên, toàn thân đầy bùn đất, lảo đảo xông về phía đầu cầu.
Cả ngựa của Tống Vân Nhi và Vân Lộ đều bị thương té xuống. Tống Vân Nhi mắt thấy Dương Thu Trì như hóa điên lao về phía đoạn cầu bị gãy, sợ rằng hắn sẽ liều lĩnh lao vào dòng nước, trồi sụp vào cái phóng người đuổi kịp kéo hắn lùi lại.
Dương Thu Trì giãy giụa, mắt mông lung nhìn về hai chân cầu cách hai bờ sông. Hắn không phát hiện ra dấu tích gì của Liễu Nhược Băng, biết là Nhược Băng tính tình cương nghị, bởi vậy từ biệt lần này cũng có nghĩa là suốt cuộc đời này không có khả năng gặp lại nàng ta. Lòng đầy đau khổ, khí huyết mà hắn cố kiềm nén lúc nãy bây giờ không chống lại được đã xông lên đầu, trước mắt hắn,trời đất rung chuyển quay cuồng. Mặt mũi hắn tối sầm lại, ngã ngất đi giữa vũng bùn.
Tống Vân Nhi và Vân Lộ hốt hoảng kêu to, quỳ xuống vũng nước, hoảng loạn nâng hắn đứng dậy. Nhưng hai nàng chỉ thấy mặt Dương Thu Trì nhợt nhạt như tờ giấy ố vànghai hàm răng cắn chặt lại, bất tỉnh nhân sự tự lúc nào.