Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phần 26
Nắng Sớm Soi Đường Về
Phần 26
Tỉnh dậy sau một đêm quần thảo hỗn loạn, đầu óc tôi đau như búa bổ, xương cốt khắp người rệu rã giống như muốn gãy rời ra, đặc biệt là vùng eo và giữa hai chân, đau đến không muốn cục cựa gì nữa.
Ở bên cạnh, có một người đàn ông đang cởi trần ngủ say, tay và chân anh ta quặp chặt lấy người tôi, vừa thấy tôi hơi cựa mình một chút, anh ta đã kéo ngược trở lại rồi tiếp tục ôm tôi vào lòng, cọ mũi vào cổ tôi rồi thì thầm:
– Còn sớm, ngủ thêm tý nữa đi.
Ôm chặt như thế, ngủ được mới lạ đấy.
Mặc dù không ngủ tiếp được, nhưng tôi cũng không đẩy Phương ra mà cứ ngoan ngoãn nằm yên trong lòng anh ta, mở mắt nhìn chằm chằm trần nhà.
Cả đêm qua kịch liệt như vậy, anh ta giống như một con thú vừa mới được xổ lồng, giày vò tôi bao nhiêu cũng không biết đủ. Nhìn từng biểu hiện say mê của Phương, nhìn những dấu hôn xanh đỏ chi chít dày đặc trên người tôi, tôi biết mình đã thành công rồi, chuyện hôm qua không phải là khởi đầu mà là chính kết quả, minh chứng rõ ràng nhất cho việc anh ta đã hoàn toàn nằm trong bàn tay tôi.
Còn lý do tại vì sao tôi có thể khẳng định chắc nịch như vậy ư? Là vì tôi rất hiểu Phương, tôi biết một người có quá nhiều đàn bà đẹp vây quanh như anh ta, sẽ chẳng có lý do gì để phải cưỡng ép một người phụ nữ cả. Vậy mà hôm qua anh ta đã làm vậy, lúc bắt đầu, Phương gần như mất sạch kiểm soát, điên cuồng lao vào tôi, không nhịn được kích động thô bạo với tôi.
Nếu không phải thực sự còn tình cảm với tôi, anh ta không nhất thiết phải đụng vào một con đàn bà đã 30 tuổi hết thời xuân sắc nhất, cũng không cần phải dùng lại một món đồ cũ một cách say mê như vậy.
Cho nên tôi thành công rồi, thành công triệt để… một khi đã nắm được trái tim của một con ngựa bất kham như anh ta, chuyện phá hợp đồng với hai tập đoàn lớn kia, làm Dệt Trường An lao đao, có lẽ cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi…
Mới nghĩ đến đây thì bỗng nhiên thấy vai mình âm ấm, sau đó từng nụ hôn nhỏ vụn của người đàn ông phía sau hôn đầy lên gáy tôi, cổ tôi, thậm chí bàn tay còn không an phận, lần mò ra trước ngực tôi rồi nắm lấy. Anh ta thì thầm nói:
– Đang nghĩ cái gì thế?
– Nghĩ xem nên giết anh thế nào.
Phương bật cười, hơi thở ấm nóng phả lên vành tai tôi:
– Hôm qua anh làm em đau quá à?
– Xung quanh anh có thiếu đàn bà đâu, sao như kiểu phải ăn chay cả nghìn năm thế?
– Làm gì đến nghìn năm, có mười năm thôi.
Tôi bĩu môi, không tin nên không thèm nói với anh ta nữa. Phương thấy thế thì càng cố tình trêu tôi, mấy đầu ngón tay vân vê nghịch ngợm làm tôi khó chịu. Tôi cau có gạt tay anh ta ra, nhăn mặt nói:
– Đừng có quậy.
– Thêm lần nữa được không? Anh khó chịu.
– Đêm qua bốn lần còn chưa đủ à? Đau thế này từ giờ đừng có dụ dỗ tôi làm nữa.
Ý cười trên môi anh ta càng lan rộng, lan đến tận đầu mày khóe mắt, làm gương mặt đẹp trai kia trong mắt tôi càng thêm vô sỉ. Phương dùng giọng điệu dỗ dành tôi, nhẹ nhàng nói:
– Ừ rồi, không quậy nữa. Hôm nay có thời gian, nằm nói chuyện cũng được.
– Anh bỏ tay ra trước đi, rồi muốn nói gì thì nói.
– À…
Anh ta miễn cưỡng bỏ tay ra, sau đó lại ôm chặt tôi vào trong lòng, im lặng một lúc lâu mới chậm rãi lên tiếng:
– Tự nhiên thế này lại thấy giống ngày xưa…
– Không, không vô tư như ngày xưa nữa. Mở mắt ra không phải là phân vân xem có ai bắt gặp mình đi nhà nghỉ với bạn trai không, cũng không sợ bố mẹ đến đây gõ cửa tìm. Anh biết giờ sợ gì không?
– Em nói xem.
– Sợ Mai Anh biết thì sẽ nghĩ như thế nào? Sợ nếu chỉ là tình một đêm thì sau này gặp nhau ở công ty thì cư xử ra sao. Sợ cảm giác sau khi tỉnh dậy, mình sẽ bị đá không thương tiếc.
Đúng là con người ta càng trưởng thành càng lắm băn khoăn, không vô tư như hồi còn trẻ. Lúc còn nhỏ tuổi ăn vụng trái cấm chỉ biết sợ hãi, nhưng khi đã chạm ngưỡng 30 rồi, trải qua một đêm ân ái lại cảm thấy lòng thật nhiều băn khoăn…
Phương thở dài một hơi, cứ chốc chốc lại cúi xuống hôn lên da thịt tôi, anh ta nói:
– Mai Anh là người tốt, cô ấy biết chuyện cách đây mười năm của mình, cô ấy sẽ hiểu. Còn vế sau, nếu như muốn tình một đêm, anh đã làm ở Nhật rồi, cần gì chờ đến tận hôm nay.
Cũng phải. Nhớ lại đêm đó tôi dẫn hai cô gái Nhật đến cho Phương, sau đó vì anh ta không chơi nên tôi mới chiếm giường của anh ta ngủ hết một đêm. Nếu hôm ấy Phương muốn làm thịt tôi, có lẽ cũng đã làm được luôn rồi. Nhưng vì chính anh ta dây dưa kéo dài nên chúng tôi mới có ngày hôm nay.
Tôi đáp:
– Anh định thế nào?
– Đổi cái giường này trước. Giường gì yếu quá, kêu điếc hết cả tai. Làm lần hai chắc gãy luôn.
Cái gã này đúng là trong đầu chỉ có xxx và yyy, tôi hỏi một đằng, anh ta lại trả lời một nẻo, chưa gì đã tính đến chuyện đổi giường ngủ của tôi, làm tôi không nhịn được, tủm tỉm cười:
– Giường này của tôi, ai cho anh đổi mà đổi. Không cho.
– Nhưng về sau anh là người trực tiếp sử dụng. Anh phải đổi mới được, em không cho anh cũng đổi.
Phương đưa tay lên trán tôi, vuốt mấy sợi tóc đang cọ vào mắt tôi rồi đem giắt vào mang tai, khẳng định chắc nịch:
– Bàn ghế ăn cơm cũng đổi đi, cứng quá. Cả ghế sofa cũng đổi, loại nào rộng rãi với êm một tý.
– Đổi để anh làm trên đó chứ gì?
– Ngoài việc đó thì còn có thể ngồi nữa mà.
Tôi bật cười thành tiếng, véo anh ta một cái:
– Anh đúng là cái đồ lưu manh. Định đổi hết đồ nhà tôi luôn đấy à?
– Ừ. Sau một tuần anh đến đây 7 ngày, hôm nào đi công tác không tính, còn lại đủ 7 tối/tuần, tối nào cũng ôm em ngủ.
– Anh đừng nói là định bao nuôi tôi luôn đấy.
– Không. Anh đến phục vụ em, em bao nuôi anh đi, anh sẽ phụ em nấu cơm, làm việc nhà, tối đấm lưng cho em, cần phục vụ thêm khoản khác cũng ok, một đêm ba, bốn lần cũng được. Anh không cần tiền lương đâu, anh dễ nuôi lắm, chỉ cần em nuôi cơm với cho ngủ cùng là được.
– Khôn như anh ở quê exciter xích hết rồi đấy, sao giờ anh vẫn ở đây thế?
– Dám nói anh là chó hả?
– Giống mà.
– Giống này, giống này…
Phương vừa nói vừa chọc lét tôi, tôi buồn quá nên cứ co người như con tôm rồi cười khúc khích, mãi sau không chịu nổi nên đành phải lên tiếng van vỉ:
– Thôi, thôi nào, đừng có chọc lét, buồn, buồn. Thôi nào.
– Có nuôi không?
– Có, có. Nuôi. Đừng chọc nữa, buồn mà.
– Tối cho ngủ chung không?
– Có.
– Thế mới ngoan.
Tôi bị ép buộc phải đồng ý, cái gã kia mới chịu thôi không làm tôi buồn nữa mà lại ôm tôi vào lòng. Đến khi cảm giác chộn chạo khó chịu của tôi qua rồi, Phương đột nhiên nói:
– Mười năm trước sao tự nhiên lại bỏ đi, không nói với anh câu nào?
Trong lòng tôi lén lút thở dài một tiếng, thực ra tôi đã chuẩn bị câu trả lời cho việc này rất lâu rồi, lâu đến nỗi không còn nhớ là từ khi nào. Có lẽ ngay từ lúc tôi ra đi, tôi đã nghĩ tới một ngày gặp lại, Phương hỏi tôi “tại sao tự nhiên lại bỏ đi”.
Tôi khẽ thở dài một tiếng trong lòng, bình thản đáp:
– Vì anh lưu manh, suốt ngày gạ gẫm đòi làm, chịu không nổi nên chạy trốn.
– Nói dối.
– Sao biết tôi nói dối?
– Hồi đó anh gạ gẫm nhưng em không cho làm. Một tuần may lắm mới cho đụng vào người một lần, làm gì có chuyện em không chịu nổi. Anh còn chưa dùng hết sức để tận tâm phục vụ đâu.
Tôi cười cười, không đùa nữa mà nói một câu có một nửa là sự thật, một nửa là giả:
– Nhà phá sản, trốn nợ. Đi gấp quá, không kịp báo với ai. Điện thoại thì bị ăn trộm mất, không liên lạc với anh được.
– Lý do chẳng thuyết phục tý nào. Em có thể quay về tìm anh.
– Sợ anh chê tôi.
Tôi rúc vào lồng ngực của Phương, áp mặt vào da thịt anh ta, lắng nghe từng tiếng tim đập mạnh mẽ của người đó:
– Mãi sau tôi mới biết nhà anh giàu thế. Nếu đã không cùng tầng lớp với người như tôi, học xong chắc chắn sẽ chia tay tôi thôi. Anh cũng biết mà, có mối tình sinh viên nào bền được đâu. Nhà tôi lại phá sản nữa. Tôi cảm thấy đôi bên không tương xứng với nhau, sợ đằng nào cũng bị đá, sợ càng lún sâu càng khó dứt, thế nên mới không quay về.
– Từ khi nào em trở nên tự ti như thế?
– Từ khi biết anh là con trai của Chủ tịch tập đoàn Dệt Trường An. Dệt Trường An nổi tiếng thế ai mà không biết, tôi chỉ không biết người yêu mình là người thừa kế duy nhất của tập đoàn đó thôi. Đến khi biết rồi thì tự nhiên tôi có cảm giác anh ở xa quá, cao quá, với mãi cũng không thể tới được.
Quả nhiên sau khi nghe tôi nói những lời này, tim anh ta bất giác đập nhanh hơn một nhịp, có lẽ là đã tin mấy câu nói giả dối vừa rồi của tôi. Cánh tay Phương đưa lên, nhẹ nhàng xoa tấm lưng trần của tôi như muốn an ủi:
– Đồ ngốc, suy nghĩ vớ vẩn.
– Không đâu. Đến giờ vẫn thấy suy nghĩ đó không hề vớ vẩn. Anh xem, suốt mười năm nay anh cặp kè với bao nhiêu người, anh đếm được không? Toàn người mẫu, hoa hậu, chắc trong số những người từng lên giường với anh, tôi thuộc Top trung bình nhất. Trước kia khi chưa biết nhà anh giàu, tôi còn hy vọng tình cảm của hai đứa mình bền lâu, nhưng biết rồi, không dám nữa. Bây giờ cũng không dám.
– Chẳng phải đến giờ anh vẫn ở đây à?
Đúng vậy! Sau mười năm anh ta vẫn ở đây, tôi cũng vẫn ở đây, trên giường cùng nhau, yêu nhau bằng hai trái tim có nhiều lỗ thủng. Tôi cười buồn bã:
– Ừ, may là anh vẫn ở đây…
– Anh vẫn là anh thôi. Biết không? Không thay đổi gì cả.
Tôi cười, lặng lẽ gật đầu. Phương thấy tôi nghe lời thế mới hài lòng:
– Được rồi, không nghĩ linh tinh nữa. Đói chưa? Anh dậy làm gì cho em ăn nhé?
– Không cần đâu, cứ để đó tôi làm.
Tôi định ngồi dậy, nhưng Phương đã nhanh tay ấn tôi trở lại giường, sau đó cúi xuống hôn lên trán tôi, khẽ nói:
– Ngoan, còn đau thì đừng đi lại nhiều. Anh nấu được.
Tự nhiên được chiều chuộng sau khi ân ái thế này, hai má tôi bất giác đỏ lựng lên, không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta mà phải vội vã quay đầu đi, ấp úng nói:
– Thế… trong tủ lạnh có… gà đấy. Anh nấu cháo… ăn cũng được. Nếu không biết nấu thì… để tôi.
Phương bật cười, hôn lên môi tôi lần nữa rồi mới đáp:
– Anh nấu được, cứ nằm đây đợi anh.
Sau đó anh ta đứng dậy mặc tạm quần dài vào rồi thản nhiên đi ra ngoài, còn vừa đi vừa huýt sáo.
Cái gã này bị nghiện hôn hay sao ấy, nãy giờ nằm nói chuyện một lát thôi mà đã hôn tôi gần trăm cái, khắp người không có chỗ nào là không có dấu hôn của anh ta.
Trong lúc đợi Phương nấu cháo, tôi bò dậy vào phòng tắm tắm rửa. Lúc này giữa hai chân vẫn chưa thể khôi phục lại trạng thái ban đầu, mỗi bước đi đều đau và khó chịu chết đi được, chẳng trách người ta hay nói “sau cuộc trùng phùng kịch liệt, kiểu gì chân cũng sẽ bước hai hàng”. Tôi cũng sắp bước hai hàng đến nơi rồi, hôm qua cái tên lưu manh kia nhai tôi không còn một mẩu xương, sáng nay dậy vẫn thấy đau gần chết.
Chật vật vào phòng tắm tắm rửa, lại lẩm nhẩm nhớ lại kỳ kinh của mình, thấy bây giờ vẫn trong kỳ an toàn nên tôi cũng không có ý định uống thuốc tránh thai.
Thay một bộ đồ sạch xong xuôi, tôi ra ngoài nhặt hết quần áo rơi vung vãi trên sàn đêm qua, tiện lột ga giường đem nhét vào máy giặt, sau đó mới ra bên ngoài. Phương đang đeo tạp dề nấu nướng, vừa thấy bóng tôi đã nham nham nhở nhở cười:
– Lại đây nếm thử xem vừa chưa. Lần đầu tiên anh thử nấu cháo, thế này cũng tạm ổn nhỉ?
Tôi ngoan ngoãn chạy ra nếm thử, vị cháo vừa đưa đến đầu lưỡi đã thấy mặn chát, mặn không chịu nổi, vậy mà anh ta không nếm ra được, vẻ mặt vẫn thản nhiên như không.
Tôi định nói mặn, nhưng vì nghe Phương nói đây là lần đầu tiên anh ta nấu nên tôi không nỡ chê, đành gật đầu nói:
– Ừ, được rồi, nhưng để cho thêm một ít nước nữa, nấu loãng dễ ăn hơn.
– Ừ, để anh cho thêm nước.
Cháo cho thêm nước dễ ăn hơn, tôi lăng xăng chạy đi lấy bát đưa cho Phương múc, sau đó tự tay anh ta bê lại bàn ăn rồi nói:
– Được rồi, ăn thôi.
– Ừ, ăn thôi.
Trong lúc ăn, chúng tôi có nói với nhau vài chuyện, nhưng tôi để ý thấy Phương không nhắc gì đến chuyện phòng tránh sau quan hệ nên trong lòng cũng cảm thấy vững tin hơn.
Giàu có như anh ta, một người sinh ra trong gia đình danh gia vọng tộc như anh ta, một người đang nắm giữ rất nhiều cổ phần của Dệt Trường An lừng lẫy, ắt hẳn sẽ rất cẩn thận trong việc để lại “nòi giống” của mình bên ngoài. Đêm qua anh ta không dùng bao cao su, làm tận bốn lần, sáng nay cũng không nhắc tôi uống thuốc tránh thai, chứng tỏ trong lòng anh ta có coi trọng tôi.
Ăn uống xong, Phương có chút việc phải đến công ty giải quyết nên dặn tôi cứ ở nhà, buổi tối anh ta sẽ về. Tôi sợ cả hai tiến triển quá nhanh thì Phương sẽ mau chán, cho nên đành tự tìm một bậc thang để đi xuống cho mình:
– Không cần một tuần đến ôm tôi ngủ bảy ngày đâu. Đằng nào sau tận mười năm mới bắt đầu lại… cứ để tôi học cách thích nghi đã.
Anh ta nghe vậy cũng hiểu không thể vội vã trong mối quan hệ mới gương vỡ lại lành này, cho nên cũng đồng ý, mỉm cười bảo tôi:
– Thế cũng được. Hôm qua mệt rồi, hôm nay em tranh thủ ở nhà nghỉ ngơi đi.
– Tôi biết rồi.
Sau khi anh ta đi rồi, tôi cũng chẳng có tâm trạng nào để leo lên giường ngủ tiếp nên đành lôi laptop ra, lên mạng tra cứu mấy bài báo về việc hợp tác giữa Dệt Trường An và hai tập đoàn BTF và Beatrix.
Nói chung báo chí ở Việt Nam cũng không thường xuyên viết về chuyện kinh doanh mà chỉ toàn tin tức giải trí. Nhưng vì Dệt Trường An là một tập đoàn lớn trong nước nên tìm kỹ cũng sẽ thấy mấy bài báo viết đến việc hợp tác này, hơn thế nữa, tôi còn xem được mấy bài viết về việc đại gia tổng giám đốc Dệt Trường An, cái gã vừa mới ngủ với tôi cặp kè với sao A, sao B. Có một bài còn giật tít rất hăng rằng: “Đại gia âm thầm đứng sau sự nghiệp sáng chói của diễn viên C”. Sau đó là cả một tràng dài ca tụng anh ta luôn âm thầm giúp đỡ cô diễn viên đó, lặng lẽ ủng hộ sự nghiệp của cô ta. Bên dưới còn cả đống bình luận ngưỡng mộ tung hô Phương là soái ca của soái ca, vừa giàu vừa yêu chiều diễn viên C, đúng là thần tượng trong mắt người khác.
Đọc đến đây, tôi không nhịn được, buột miệng chửi thề một tiếng. S hit! Cái tên thối tha. Mới vừa rồi còn dám nói với tôi rằng anh ta ăn chay 10 năm. Tôi thấy cái tên ngựa bất kham như anh ta, để thằng nhỏ của mình phải chịu cô đơn 10 ngày thôi cũng là chuyện lạ rồi đấy.
Bực mình nên tôi không thèm xem nữa, gập laptop lại rồi đứng dậy rửa mặt, sau đó thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi bắt taxi đến một ngôi chùa nhỏ ở gần nhà cũ của tôi ngày xưa.
Bây giờ, tro cốt của bố mẹ tôi đã gửi ở một ngôi chùa ở miền Bắc, hiện tại không thể ra thăm viếng được nhưng nhiều năm nay, cứ mỗi lần đến ngày giỗ của hai người, tôi đều sẽ đến một ngôi chùa nào đó để thắp một nén hương, quỳ ở trong điện suốt nửa ngày trời, hối lỗi với cha mẹ vì đã mười năm nay chưa thể có một mái nhà tử tế để mang cha mẹ về thờ phụng.
Tôi bước vào điện lớn, hôm nay không phải ngày rằm hoặc mùng một nên người đến chùa rất ít, chỉ có tiếng tụng kinh phát ra từ chiếc đài nhỏ cùng với mùi nhang khói từ những bát hương.
Tôi lẳng lặng quỳ xuống đất, chắp tay vái trước tượng Phật rồi lẩm bẩm:
– Bố mẹ, con xin lỗi. Nhiều năm rồi mà vẫn chưa thể có một mái nhà để đưa bố mẹ về. Con bất hiếu, con xin lỗi.
– Con đã làm được 2/3 rồi, còn một đoạn đường nữa thôi. Con không biết con có đủ bản lĩnh để lật đổ sạch sành sanh tập đoàn Trường An hay không, nhưng ít nhiều gì thì con cũng nên làm một điều gì đó phải không?
Trả thù không phải là điều Phật hướng đến, nhưng tôi cũng không thể cứ vậy ôm mối thù rồi câm lặng đến hết đời. Dệt Trường An đã lấy đi tất cả của tôi, lấy đi ngôi nhà đầy ắp tiếng cười của tôi, lấy đi gia đình tôi, lấy đi cuộc sống bình yên của tôi, khiến tôi trở thành một đứa mồ côi, không có chốn dung thân, không thể thờ phụng cha mẹ, không còn ai để dựa dẫm. Mối thù này tôi không thể nào quên được, dù yêu Phương đến mấy thì tôi cũng không thể nào bỏ qua được những chuyện mà Dệt Trường An đã gây ra cho gia đình tôi.
Làm người ta tán gia bại sản đã rất khó để tha thứ nổi, đằng này còn là mạng người, hai mạng người của cha mẹ tôi. Sao tôi có thể tha thứ?
Tôi không rõ mình nên trách cha mẹ mình yếu đuối, không chịu nổi giông bão của cuộc đời. Hay là trách Dệt Trường An đã quá tàn nhẫn, dồn người ta đến bước đường cùng để rồi mới có ngày hôm nay.
Nhưng dù sao đi chăng nữa, dù sắp tới sẽ có bao nhiêu phong ba, tôi cũng sẽ làm một điều gì đó để trả lại nỗi uất ức này cho cha mẹ tôi. Có như vậy thì trên trời cao, bố mẹ tôi nhìn xuống mới có thể không trách tôi, hận tôi, có như vậy thì sau này tôi chết đi mới có mặt mũi gặp lại cha mẹ.
Phương… tôi biết, một khi anh ta đã thực lòng yêu ai rồi, nhất định anh ta sẽ đặt sự tin tưởng vào tay người ấy. Một khi đã có đủ lòng tin rồi, làm chuyện gì cũng sẽ dễ thôi. Tôi tin là như vậy!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!