Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63: Cách để trở về
Về Đội trưởng Lâm anh vẫn bận rộn với các vụ án. Vùi mình vào trong công việc. Mặc dù được mời đến, nhưng anh đã thẳng thừng cự tuyệt.
Tại Bát vương phủ, buổi sáng ngày hôm sau:
Vũ Vũ...mặt trời sắp xuống núi rồi, huynh còn chưa chịu dậy.
Nàng cứ vậy, đẩy cửa bước vào. Cảnh tượng nàng nhìn thấy cực kì sốc mắt. Y như lần đầu nàng nhìn thấy hai người họ vậy. Nàng lại tiếp tục suy nghĩ, liệu rằng bấy lâu nay mình vẫn là nữ phụ đam mỹ chăng. Cảnh tượng ấy vẫn không thay đổi, chàng nằm trên sàn. Ánh mắt tựa như thích thú, mơ màng. Hai tay chàng, chạm nhẹ lên vai của Ngũ vương gia. Còn Ngũ vương gia chàng dường như nổi thú tính. Dùng tay phải đặt lên phần cổ của Vũ, tay trái sờ lên má vốt nhẹ.
(Lưu ý: Đây là cảnh tượng do Tuyết tự mình suy diễn. Thực tế thì, hai người họ đang thử lại võ công của đối phương).
Nàng chợt nhận ra mình hình như là người thừa thãi. Che mặt chạy ra khỏi phòng, nhưng máu hủ nữ của nàng lại nổi lên. Nàng không ngừng suy nghĩ về cảnh tượng hoàn mỹ ban nãy. Mải suy nghĩ, không có ý đề phòng. Từ khi nào mà chàng đã đứng sau lưng. Chàng nghé sát mặt vào tai nàng, nói:"Bổn vương...phải diệt khẩu nàng thôi"
Nàng giật mình quay lại, nói với chàng giọng bằng giọng điệu thăm dò, thích thú:"Trời ạ...trời ạ, ta vừa phát hiện ra gì thế này. Vũ Vũ à huynh nói thật đi, huynh có phải thích Ngũ ca rồi đúng không?"
Nàng tự tin khẳng định: Con mắt tinh tường như ngọn đuốc. Trực giác của phụ nữ, lý luận của hủ nữ. Chàng như bị nói trúng tim đen, ngại ngùng, đỏ mặt. Quát to:"Trong đầu nàng, đang nghĩ cái gì vậy? Vậy là nàng nghi ngờ ta, có muốn kiểm tra hay không?"
Nàng lắp bắp, nhanh trí lùi dần về phía sau. Tay liên tục đẩy chàng, tạo khoảng cách:"Cái...cái đó...a...bên đó, có con lợn đang bay kìa!"
Chàng cười nhạt, quay đầu nhìn:"Làm gì có con lợn nào bay được cơ chứ..."
Sau khi phát hiện ra mình bị lừa, chàng lập tức quay lại. Không biết nàng đã thoát xác bằng cách nào, mà còn chạy nhanh hơn cả chó.
Nàng chạy được khá xa, thì dừng lại thở dốc:"Phù... cũng may mình chạy nhanh, không thì nguy rồi"
Tiểu An hấp ta hấp tấp, không biết chạy từ đâu về. Vừa thở vừa nói:"Tỷ...tỷ...à...Phùng Đại nhân...bắt muội tức tốc...chạy nhanh nhất có thể. Để báo cho tỷ biết...rằng ngài ấy, cái gì mà...mà tìm được cách để trở về...cái gì mà...mà...
Nàng như hiểu được ý, mặc dù tiểu An còn chưa nói xong. Nàng lập tức chạy đi tìm Dịch Hàn:"Này...Dịch Hàn, tôi không chắc lắm. Nhưng Đội trưởng hình như đã tìm được cách để trở về rồi đó. Nếu anh muốn...
Anh ta nghe xong thì mắt như phát sáng, tinh thần như tràn đầy sức sống. Anh ta chưa bao giờ vui vẻ đến thế. Đứng phắt dậy, nói tràn lan, nhảm nhí:"Muốn...muốn chứ, tôi đã quá chán nơi này rồi. Tôi muốn trở về, tôi muốn đem toàn bộ những gì đã học được mang ra nghiên cứu. Tôi muốn trở thành giáo sư nghiên cứu trẻ tuổi nhất, tôi muốn mọi người phải nhìn tôi bằng ánh mắt khác.
Nói rồi anh ta vui mừng nhảy cẫng lên, nắm lấy tay của nàng cứ thế kéo đi.
Đội trưởng Lâm:"Hai người tới rồi sao?"
Dịch Hàn cảm thấy khó hiểu, đập vai đội trưởng hỏi thử:"Này...anh cảnh sát, anh là đang làm gì thế?"
Đội trưởng quay nhìn với ánh mắt ghét bỏ, nhưng anh vẫn trả lời:"Đây là cây bạch đàn, tôi đã sai người trồng lại thành hình ngôi sao. Cũng tính ra được, hôm nay sẽ suất hiện dị tượng. Phía đó là gương đồng, chỉ cần đợi tới đêm. Để gương hướng lên trời, một gương hướng vào phía cây bạch đàn. May mắn thì có thể trở về hiện đại"
Dịch Hàn nghe xong thì liền cười chảy nước mắt, anh nghĩ những gì Đội trưởng làm như một trò trẻ con:"Ôi trời...anh cảnh sát à, những thứ trên anh vừa nói. Liệu có thành công không vậy?"
Đội trưởng sau khi nghe được, thì trong lòng cảm thấy rất khó chịu:"Nếu cậu nghi ngờ, có thể tự tìm cách khác. Tôi không giúp cậu, cũng không cần cậu phải tin tưởng tôi"
Anh phát hiện trong giọng nói ấy, dường như có mùi khét, anh dơ tay gãi đầu, gượng cười:"A ha ha...anh cảnh sát à, tôi chỉ đùa chút thôi mà. Vậy đêm nay mấy giờ, để tôi còn đến?
Đội trưởng Lâm:"Có lẽ là 12h đêm..."
Anh đập tay lên vai của Đội trưởng, cố tạo hảo cảm:"Vậy được, tối...à không đêm gặp lại 2 người nhen"
Sau khi Dịch Hàn vừa rời khỏi, anh quay người hỏi lại nàng:"Thế nào em tin anh chứ. Tuy anh không chắc sẽ thành công, nhưng chúng ta vẫn nên thử xem sao?"
Nàng ngập ngừng, lắp bắp:"Em...em...
quá đột ngột, em..."
Anh tiến gần về phía nàng, hai tay đặt lên vai mặt nghé sát, ánh mắt có ý thăm dò:"Đừng nói với anh, em định ở lại đây đến hết đời đấy nhé. Còn bố mẹ em thì sao, còn lý tưởng trước kia của em thì sao. Chẳng lẽ em định vứt bỏ hết hay sao?"
Nàng cố tránh ánh mắt của anh, nhìn sang một hướng khác:"Em...em...
vậy...em đi thu xếp, em không muốn cứ thế mà rời đi.
Anh buông tay khỏi người nàng, trong lòng như thoả mãn:"Được! Vậy anh đợi em"
Trong lòng nàng như có gánh nặng đè nén. Nàng vừa đi vừa suy nghĩ: Cuối cùng thì vẫn phải trở về. Cuối cùng thì sau giấc mơ, vẫn phải tỉnh lại. Mình nên làm gì, nên quay về. Hay từ bỏ mọi thứ, để có thể ở lại, để có thể được ở bên chàng. Đánh mất tất cả, liệu làm vậy có đáng hay không?"
Tại Bát vương phủ, buổi sáng ngày hôm sau:
Vũ Vũ...mặt trời sắp xuống núi rồi, huynh còn chưa chịu dậy.
Nàng cứ vậy, đẩy cửa bước vào. Cảnh tượng nàng nhìn thấy cực kì sốc mắt. Y như lần đầu nàng nhìn thấy hai người họ vậy. Nàng lại tiếp tục suy nghĩ, liệu rằng bấy lâu nay mình vẫn là nữ phụ đam mỹ chăng. Cảnh tượng ấy vẫn không thay đổi, chàng nằm trên sàn. Ánh mắt tựa như thích thú, mơ màng. Hai tay chàng, chạm nhẹ lên vai của Ngũ vương gia. Còn Ngũ vương gia chàng dường như nổi thú tính. Dùng tay phải đặt lên phần cổ của Vũ, tay trái sờ lên má vốt nhẹ.
(Lưu ý: Đây là cảnh tượng do Tuyết tự mình suy diễn. Thực tế thì, hai người họ đang thử lại võ công của đối phương).
Nàng chợt nhận ra mình hình như là người thừa thãi. Che mặt chạy ra khỏi phòng, nhưng máu hủ nữ của nàng lại nổi lên. Nàng không ngừng suy nghĩ về cảnh tượng hoàn mỹ ban nãy. Mải suy nghĩ, không có ý đề phòng. Từ khi nào mà chàng đã đứng sau lưng. Chàng nghé sát mặt vào tai nàng, nói:"Bổn vương...phải diệt khẩu nàng thôi"
Nàng giật mình quay lại, nói với chàng giọng bằng giọng điệu thăm dò, thích thú:"Trời ạ...trời ạ, ta vừa phát hiện ra gì thế này. Vũ Vũ à huynh nói thật đi, huynh có phải thích Ngũ ca rồi đúng không?"
Nàng tự tin khẳng định: Con mắt tinh tường như ngọn đuốc. Trực giác của phụ nữ, lý luận của hủ nữ. Chàng như bị nói trúng tim đen, ngại ngùng, đỏ mặt. Quát to:"Trong đầu nàng, đang nghĩ cái gì vậy? Vậy là nàng nghi ngờ ta, có muốn kiểm tra hay không?"
Nàng lắp bắp, nhanh trí lùi dần về phía sau. Tay liên tục đẩy chàng, tạo khoảng cách:"Cái...cái đó...a...bên đó, có con lợn đang bay kìa!"
Chàng cười nhạt, quay đầu nhìn:"Làm gì có con lợn nào bay được cơ chứ..."
Sau khi phát hiện ra mình bị lừa, chàng lập tức quay lại. Không biết nàng đã thoát xác bằng cách nào, mà còn chạy nhanh hơn cả chó.
Nàng chạy được khá xa, thì dừng lại thở dốc:"Phù... cũng may mình chạy nhanh, không thì nguy rồi"
Tiểu An hấp ta hấp tấp, không biết chạy từ đâu về. Vừa thở vừa nói:"Tỷ...tỷ...à...Phùng Đại nhân...bắt muội tức tốc...chạy nhanh nhất có thể. Để báo cho tỷ biết...rằng ngài ấy, cái gì mà...mà tìm được cách để trở về...cái gì mà...mà...
Nàng như hiểu được ý, mặc dù tiểu An còn chưa nói xong. Nàng lập tức chạy đi tìm Dịch Hàn:"Này...Dịch Hàn, tôi không chắc lắm. Nhưng Đội trưởng hình như đã tìm được cách để trở về rồi đó. Nếu anh muốn...
Anh ta nghe xong thì mắt như phát sáng, tinh thần như tràn đầy sức sống. Anh ta chưa bao giờ vui vẻ đến thế. Đứng phắt dậy, nói tràn lan, nhảm nhí:"Muốn...muốn chứ, tôi đã quá chán nơi này rồi. Tôi muốn trở về, tôi muốn đem toàn bộ những gì đã học được mang ra nghiên cứu. Tôi muốn trở thành giáo sư nghiên cứu trẻ tuổi nhất, tôi muốn mọi người phải nhìn tôi bằng ánh mắt khác.
Nói rồi anh ta vui mừng nhảy cẫng lên, nắm lấy tay của nàng cứ thế kéo đi.
Đội trưởng Lâm:"Hai người tới rồi sao?"
Dịch Hàn cảm thấy khó hiểu, đập vai đội trưởng hỏi thử:"Này...anh cảnh sát, anh là đang làm gì thế?"
Đội trưởng quay nhìn với ánh mắt ghét bỏ, nhưng anh vẫn trả lời:"Đây là cây bạch đàn, tôi đã sai người trồng lại thành hình ngôi sao. Cũng tính ra được, hôm nay sẽ suất hiện dị tượng. Phía đó là gương đồng, chỉ cần đợi tới đêm. Để gương hướng lên trời, một gương hướng vào phía cây bạch đàn. May mắn thì có thể trở về hiện đại"
Dịch Hàn nghe xong thì liền cười chảy nước mắt, anh nghĩ những gì Đội trưởng làm như một trò trẻ con:"Ôi trời...anh cảnh sát à, những thứ trên anh vừa nói. Liệu có thành công không vậy?"
Đội trưởng sau khi nghe được, thì trong lòng cảm thấy rất khó chịu:"Nếu cậu nghi ngờ, có thể tự tìm cách khác. Tôi không giúp cậu, cũng không cần cậu phải tin tưởng tôi"
Anh phát hiện trong giọng nói ấy, dường như có mùi khét, anh dơ tay gãi đầu, gượng cười:"A ha ha...anh cảnh sát à, tôi chỉ đùa chút thôi mà. Vậy đêm nay mấy giờ, để tôi còn đến?
Đội trưởng Lâm:"Có lẽ là 12h đêm..."
Anh đập tay lên vai của Đội trưởng, cố tạo hảo cảm:"Vậy được, tối...à không đêm gặp lại 2 người nhen"
Sau khi Dịch Hàn vừa rời khỏi, anh quay người hỏi lại nàng:"Thế nào em tin anh chứ. Tuy anh không chắc sẽ thành công, nhưng chúng ta vẫn nên thử xem sao?"
Nàng ngập ngừng, lắp bắp:"Em...em...
quá đột ngột, em..."
Anh tiến gần về phía nàng, hai tay đặt lên vai mặt nghé sát, ánh mắt có ý thăm dò:"Đừng nói với anh, em định ở lại đây đến hết đời đấy nhé. Còn bố mẹ em thì sao, còn lý tưởng trước kia của em thì sao. Chẳng lẽ em định vứt bỏ hết hay sao?"
Nàng cố tránh ánh mắt của anh, nhìn sang một hướng khác:"Em...em...
vậy...em đi thu xếp, em không muốn cứ thế mà rời đi.
Anh buông tay khỏi người nàng, trong lòng như thoả mãn:"Được! Vậy anh đợi em"
Trong lòng nàng như có gánh nặng đè nén. Nàng vừa đi vừa suy nghĩ: Cuối cùng thì vẫn phải trở về. Cuối cùng thì sau giấc mơ, vẫn phải tỉnh lại. Mình nên làm gì, nên quay về. Hay từ bỏ mọi thứ, để có thể ở lại, để có thể được ở bên chàng. Đánh mất tất cả, liệu làm vậy có đáng hay không?"