Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 54: Liều thuốc hối hận
Tại dưỡng tâm điện:
Hoàng hậu bước vào, cảnh tượng trước mặt nàng...cảnh tượng này nàng, chưa bao giờ nghĩ đến dù chỉ chút ít. Trong lòng nàng lúc này, giường như trĩu nặng. Hoàng đế nằm đó, không cử động, không nói chuyện, khuôn mặt hốc hác, tím tái. Nàng tiến lại gần, ngồi bên cạnh đưa mắt quan sát: "Đây...đây chẳng phải là... Người đâu..."
Thái giám đứng ngoài, nghe tiếng gọi liền vội vã chạy vào: "Nương nương...người phải chăng có căn dặn gì?"
Hoàng hậu: "Hoàng thượng...thực ra là không phải mắc bệnh lạ đúng không?"
Thái giám nghe được thì ấp a, ấp úng: "Cái...cái này, thuộc hạ cũng không được biết. Nương nương nên hỏi ngự y, thì sẽ rõ hơn"
Hoàng hậu: "Vậy, mau truyền ngự y đến cho bổn cung"
Nửa canh giờ sau:
Hoàng hậu: "Ngươi phải nói thật, rốt cuộc Hoàng thượng mắc phải bệnh gì? Bổn cung nhìn sắc mặt của người như vậy. Lẽ nào lại không biết người đã trúng độc hay sao?"
Vị ngự y, đang quỳ dưới đất. Không dám ngẩng đầu lên, run rẩy trả lời: "Bẩm...bẩm nương nương, chúng thần thực...thực ra, không cách nào chuẩn mạch được. Thần thật sự không biết Hoàng thượng là đã trúng độc, hay là gặp phải căn bệnh lạ. Thần...thần xin Hoàng hậu nương nương trách phạt. Thần tội đáng muôn chết"
Hoàng hậu: "Đến ngay cả ông mà cũng không tìm ra bệnh, vậy chẳng phải Hoàng thượng không còn cách nào ngoài chờ chết nữa hay sao"
Ngự y: "Nương nương người đừng nói những lời như vậy. Thần...thần thực ra...có nghe được một tin"
Hoàng hậu: "Là tin gì? Mau nói..."
Ngự y: "Người cũng biết bệnh của Hi Thái phi (Mẫu thân Trương Vũ). Bệnh này của Hi Thái phi, trong thành ai nấy đều không thể chữa. Nhưng thần nghe đâu, đã được chữa khỏi cách đây vài ngày. Nương nương người xem, liệu rằng vị danh y kia...có khả năng chữa khỏi cho Hoàng thượng"
Hoàng hậu: "Vậy vị đó hiện giờ đang ở đâu?"
Ngự y: "Nương nương, ở ngay trong phủ của Hi Thái phi ạ"
Hoàng hậu như có được chút hi vọng, nàng mừng thầm trong lòng. Lần này, nàng muốn đích thân đến mời vị thái y thần thông kia.
................
Sáng sớm, tại dưỡng tâm điện: ( Sau khi Hoàng hậu mời được hắn. Thì tức tốc phi ngựa trong nhiều giờ, để kịp đưa hắn vào cung chuẩn mạch).
(Dịch hàn, hắn chỉ nhìn sơ qua là đã biết, nhưng vẫn muốn kiểm tra kĩ hơn rồi mới đưa ra phán đoán).
Hoàng hậu, vẻ mặt lo lắng, nóng lòng chờ đợi kết quả: "Thế nào rồi, Hoàng thượng..."
Dịch Hàn: "Đúng là Hoàng thượng đã trúng độc, nhưng giờ thì đã muộn. Chất độc đã ngấm sâu trong cơ thể. Tôi cũng không còn cách".
Nàng nghe được những lời này, như mất phương hướng, bầu trời như sụp đổ. Nàng đã khóc, giọt lệ đầu tiên nàng rơi vì Hoàng đế. Giọt lệ này không phải là cảm động, cũng không phải là giọt lệ hạnh phúc. Mà là điều tuyệt vọng của nàng, nàng lại tự oán hận chính bản thân mình, nàng cũng hận người đã gây ra cơ sự này. Nàng nghĩ, liệu mình còn có cơ hội bù đắp cho Hoàng đế nữa hay không...
Hoàng hậu: "Vậy Dịch y sĩ, Hoàng thượng còn bao nhiêu thời gian?"
Dịch Hàn: "Rất ngắn, ở đây tôi có ít dược liệu. Giúp Hoàng thượng thi thoảng có thể tỉnh lại đôi chút, nếu người không chê. Có thể nhận lấy..."
Hoàng hậu nghe được thì vui mừng lắm, nhanh chóng nhận lấy, rồi sai người tiễn Dịch Hàn xuất cung. Sau khi thuốc ngấm, Hoàng đế dẫn tỉnh lại. Điều mà hắn không ngờ đến, người mà hắn mong mỏi. Nay lại xuất hiện, có điều hắn không rõ là mình đang mơ, hay đây chính là sự thật. Hắn cố sức vươn bàn tay tím tái, cố nắm lấy tay của Hoàng hậu. Miệng lấy sức: "Ngọc nhi, là nàng thật sao?"
Nàng quay mặt, lén lau nước mắt, vui vẻ đáp trả: "Là thần thiếp đây, xin lỗi người. Là thiếp không đúng, thiếp đã quá..."
Hắn vội vàng cản lại, cười trong hạnh phúc: "Ngọc nhi, trẫm thực...đợi ngày này...đã rất lâu. Nhưng trẫm thật không ngờ...lại là vào lúc này. Lúc mà trẫm...sắp phải rời xa nàng..."
Hoàng hậu: "Người đừng nói những lời xui xẻo nữa, sao lại không có lòng tin như vây..."
Hắn hiểu được cơ thể mình, hắn biết rõ mình sẽ không còn cơ hội hưởng hạnh phúc nữa. Hắn lại nghĩ đến những ngày tháng còn nhỏ. Những kí ức đẹp của hắn và các huynh đệ. Nhưng rồi lại cảm thấy có lỗi, vì những gì mà hắn đã gây ra cho họ. Hắn hối hận, hắn thật sự cô độc. Hắn nghĩ, nếu trên đời này có liều thuốc hối hận. Hoặc có thể quay trở lại ngày đó, ngày mà hắn là chính mình...thì tốt biết bao.
Phủ Ngũ vương gia:
(Mọi người đều tập chung, dự liệu trước những mối nguy hại trước mắt. Bát vương gia (Trương Vũ), tự ý bãi bỏ lệnh cấm. Lập tức có mặt).
Những người có mặt tại đây: Tứ, ngũ, bát, cửu, thập tam vương gia. Ngoài ra, Tuyết và Dịch Hàn cũng có mặt.
Ngũ vương gia: "Nay Hoàng huynh thật sự rất nguy kịch. Nhưng an nguy của bách tính, Vương triều lại càng quan trọng hơn. Ta đã tra được Trương Cẩn Càn muốn lợi dụng cơ hội này. Toan tính tạo phản. Ông ta đã đã dự liệu rất lâu, hiện giờ lại bắt tay với Châu Tử Á. Nếu chúng ta không có sự chuẩn bị. E rằng dân chúng lầm than, Vương triều suy lụi".
Tứ vương gia: "Mọi người cũng đừng lo lắng, ta và bát đệ đã có tính toán. Mọi người chỉ cần làm theo là được".
(Họ ghé sát, thì thầm to nhỏ..."Thiên cơ bất khả lộ”).
Hoàng hậu bước vào, cảnh tượng trước mặt nàng...cảnh tượng này nàng, chưa bao giờ nghĩ đến dù chỉ chút ít. Trong lòng nàng lúc này, giường như trĩu nặng. Hoàng đế nằm đó, không cử động, không nói chuyện, khuôn mặt hốc hác, tím tái. Nàng tiến lại gần, ngồi bên cạnh đưa mắt quan sát: "Đây...đây chẳng phải là... Người đâu..."
Thái giám đứng ngoài, nghe tiếng gọi liền vội vã chạy vào: "Nương nương...người phải chăng có căn dặn gì?"
Hoàng hậu: "Hoàng thượng...thực ra là không phải mắc bệnh lạ đúng không?"
Thái giám nghe được thì ấp a, ấp úng: "Cái...cái này, thuộc hạ cũng không được biết. Nương nương nên hỏi ngự y, thì sẽ rõ hơn"
Hoàng hậu: "Vậy, mau truyền ngự y đến cho bổn cung"
Nửa canh giờ sau:
Hoàng hậu: "Ngươi phải nói thật, rốt cuộc Hoàng thượng mắc phải bệnh gì? Bổn cung nhìn sắc mặt của người như vậy. Lẽ nào lại không biết người đã trúng độc hay sao?"
Vị ngự y, đang quỳ dưới đất. Không dám ngẩng đầu lên, run rẩy trả lời: "Bẩm...bẩm nương nương, chúng thần thực...thực ra, không cách nào chuẩn mạch được. Thần thật sự không biết Hoàng thượng là đã trúng độc, hay là gặp phải căn bệnh lạ. Thần...thần xin Hoàng hậu nương nương trách phạt. Thần tội đáng muôn chết"
Hoàng hậu: "Đến ngay cả ông mà cũng không tìm ra bệnh, vậy chẳng phải Hoàng thượng không còn cách nào ngoài chờ chết nữa hay sao"
Ngự y: "Nương nương người đừng nói những lời như vậy. Thần...thần thực ra...có nghe được một tin"
Hoàng hậu: "Là tin gì? Mau nói..."
Ngự y: "Người cũng biết bệnh của Hi Thái phi (Mẫu thân Trương Vũ). Bệnh này của Hi Thái phi, trong thành ai nấy đều không thể chữa. Nhưng thần nghe đâu, đã được chữa khỏi cách đây vài ngày. Nương nương người xem, liệu rằng vị danh y kia...có khả năng chữa khỏi cho Hoàng thượng"
Hoàng hậu: "Vậy vị đó hiện giờ đang ở đâu?"
Ngự y: "Nương nương, ở ngay trong phủ của Hi Thái phi ạ"
Hoàng hậu như có được chút hi vọng, nàng mừng thầm trong lòng. Lần này, nàng muốn đích thân đến mời vị thái y thần thông kia.
................
Sáng sớm, tại dưỡng tâm điện: ( Sau khi Hoàng hậu mời được hắn. Thì tức tốc phi ngựa trong nhiều giờ, để kịp đưa hắn vào cung chuẩn mạch).
(Dịch hàn, hắn chỉ nhìn sơ qua là đã biết, nhưng vẫn muốn kiểm tra kĩ hơn rồi mới đưa ra phán đoán).
Hoàng hậu, vẻ mặt lo lắng, nóng lòng chờ đợi kết quả: "Thế nào rồi, Hoàng thượng..."
Dịch Hàn: "Đúng là Hoàng thượng đã trúng độc, nhưng giờ thì đã muộn. Chất độc đã ngấm sâu trong cơ thể. Tôi cũng không còn cách".
Nàng nghe được những lời này, như mất phương hướng, bầu trời như sụp đổ. Nàng đã khóc, giọt lệ đầu tiên nàng rơi vì Hoàng đế. Giọt lệ này không phải là cảm động, cũng không phải là giọt lệ hạnh phúc. Mà là điều tuyệt vọng của nàng, nàng lại tự oán hận chính bản thân mình, nàng cũng hận người đã gây ra cơ sự này. Nàng nghĩ, liệu mình còn có cơ hội bù đắp cho Hoàng đế nữa hay không...
Hoàng hậu: "Vậy Dịch y sĩ, Hoàng thượng còn bao nhiêu thời gian?"
Dịch Hàn: "Rất ngắn, ở đây tôi có ít dược liệu. Giúp Hoàng thượng thi thoảng có thể tỉnh lại đôi chút, nếu người không chê. Có thể nhận lấy..."
Hoàng hậu nghe được thì vui mừng lắm, nhanh chóng nhận lấy, rồi sai người tiễn Dịch Hàn xuất cung. Sau khi thuốc ngấm, Hoàng đế dẫn tỉnh lại. Điều mà hắn không ngờ đến, người mà hắn mong mỏi. Nay lại xuất hiện, có điều hắn không rõ là mình đang mơ, hay đây chính là sự thật. Hắn cố sức vươn bàn tay tím tái, cố nắm lấy tay của Hoàng hậu. Miệng lấy sức: "Ngọc nhi, là nàng thật sao?"
Nàng quay mặt, lén lau nước mắt, vui vẻ đáp trả: "Là thần thiếp đây, xin lỗi người. Là thiếp không đúng, thiếp đã quá..."
Hắn vội vàng cản lại, cười trong hạnh phúc: "Ngọc nhi, trẫm thực...đợi ngày này...đã rất lâu. Nhưng trẫm thật không ngờ...lại là vào lúc này. Lúc mà trẫm...sắp phải rời xa nàng..."
Hoàng hậu: "Người đừng nói những lời xui xẻo nữa, sao lại không có lòng tin như vây..."
Hắn hiểu được cơ thể mình, hắn biết rõ mình sẽ không còn cơ hội hưởng hạnh phúc nữa. Hắn lại nghĩ đến những ngày tháng còn nhỏ. Những kí ức đẹp của hắn và các huynh đệ. Nhưng rồi lại cảm thấy có lỗi, vì những gì mà hắn đã gây ra cho họ. Hắn hối hận, hắn thật sự cô độc. Hắn nghĩ, nếu trên đời này có liều thuốc hối hận. Hoặc có thể quay trở lại ngày đó, ngày mà hắn là chính mình...thì tốt biết bao.
Phủ Ngũ vương gia:
(Mọi người đều tập chung, dự liệu trước những mối nguy hại trước mắt. Bát vương gia (Trương Vũ), tự ý bãi bỏ lệnh cấm. Lập tức có mặt).
Những người có mặt tại đây: Tứ, ngũ, bát, cửu, thập tam vương gia. Ngoài ra, Tuyết và Dịch Hàn cũng có mặt.
Ngũ vương gia: "Nay Hoàng huynh thật sự rất nguy kịch. Nhưng an nguy của bách tính, Vương triều lại càng quan trọng hơn. Ta đã tra được Trương Cẩn Càn muốn lợi dụng cơ hội này. Toan tính tạo phản. Ông ta đã đã dự liệu rất lâu, hiện giờ lại bắt tay với Châu Tử Á. Nếu chúng ta không có sự chuẩn bị. E rằng dân chúng lầm than, Vương triều suy lụi".
Tứ vương gia: "Mọi người cũng đừng lo lắng, ta và bát đệ đã có tính toán. Mọi người chỉ cần làm theo là được".
(Họ ghé sát, thì thầm to nhỏ..."Thiên cơ bất khả lộ”).