Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11
Mãi cho tới ngày bảo vệ luận văn, tôi mới gặp lại bạn cùng phòng ký túc. Tiểu Phường vừa thấy tôi liền bổ nhào tới, bá vai tôi lay mãnh liệt: “Dưa Hấu, xin lỗi. Đều là do mình đãng trí khiến cậu oan uổng. Cậu nhất định phải tha lỗi cho mình nha.”
Giống như muốn chứng minh thành ý của mình, cô ấy lắc vai tôi kịch liệt, đén nỗi tôi cảm thấy như vai tôi sắp rời ra.
“… Này cậu cho là bá vai mình như thế thì mình sẽ tha thứ hả?”
“Hic hic, xin lỗi xin lỗi, mình quá kích động!” Cô ấy cười ngượng nghịu thu tay lại, “Dưa Hấu, cậu yên tâm đi. Mấy ngày nay mình đều ra ngoài gặp mọi người giải thsch chuyện này.”
“Giải thích chuyện gì?”
“Gặp ai mình cũng nhận là heo, nói người quên không báo lại cuộc điện thoại phỏng vấn là mình.”
Cảm giác “hàm oan mạc bạch(*)” không hề dễ chịu, nghe cô ấy nói như vậy, trong lòng tôi cũng trấn an hơn rất nhiều.
(*) hàm oan mạc bạch: chịu ấm ức, hết hy vọng được rửa sạch. Tương đương câu: “Ai làm mình chịu lấy oan – Cắn răng bóp bụng kêu than với trời.”
Lão đại A Phân cũng đến bên cạnh, tôi cười nhìn bọn họ.
Trước đây, tôi cũng không phải là không oán hận các cô ấy. Nhưng nghĩ kỹ lại thì, tôi và Dung Dung đều là bạn cùng phòng của họ, hơn nữa xem Dung Dung lại nói rõ ràng có chứng cứ xác thực như vậy, quả thực là không thể ép mọi người tin tưởng tôi vô điều kiện mà đứng về phía tôi được.
Hạ thấp yêu cầu đối với người khác môt chút, có lẽ bản thân mình cũng sẽ vui vẻ hơn.
Thái độ của tôi khiến các cô ấy cũng thoải mái hơn, bắt đầu nói chuyện lần bảo vệ này. Ngoại trừ Tư Tịnh và Dung Dung, thì mấy người chúng tôi đều ở chung một tổ, chắc là chỉ đến chiều là bảo vệ xong.
Tôi bốc phải số thứ tự khá lớn, đến lúc tôi lên bảo vệ thì trong phòng đã vãn người hơn nhiều. Tiểu Phượng và A Phân vốn định ở lại đợi tôi nhưng bị tôi đuổi đi, có người quen lại càng căng thẳng hơn ấy chứ. Thế nhưng đứng trên bục, đang định chào các thầy cô thì tôi nhìn thấy Trang Tự ở ngoài cửa, ánh mắt chiếu thẳng lên người tôi.
Tôi sửng sốt.
Đi nhầm phòng ư? Dung Dung đâu có ở đây.
Sau khi trong đầu hiện lên cái suy nghĩ này, tôi không dám phân tâm nữa, bắt đầu tập trung trình bày luận văn. Nói xong lại đợi thầy cô phản biện. Tôi vô thức nhìn ra cửa, đã không còn người nữa rồi.
Ra khỏi phòng thì trời cũng đã muộn, tôi vốn muốn quay về nhà cậu nhưng vừa đi tới lối ré thì chợt nhớ ra còn một số đồ ở ký túc chưa thu dọc, tôi liền quay vể đó.
Trong phòng chỉ có Tư Tịnh, tôi ôn hoà bắt chuyện vài câu rồi thu dọn mấy thứ đồ lặt vặt mang về nhà.
Thu dọn một hồi, tôi mới phát hiện không biết từ khi nào Tư Tịnh đã tới sau lưng mình.
“Hi Quang, ngày hôm nay mình mời cậu đi ăn.”
“… Không cần đâu.”
“Không được.”
“… Như vậy chờ bọn Tiểu Phượng cùng đi?”
“Hai người chúng ta thôi.”
Tôi cho rằng chỉ là ăn một bữa cơm, có lẽ cô ấy muốn giải thích chuyện gì với mình, không ngờ lúc ăn cô ấy cũng không nói gì, ăn xong còn kéo tôi đi siêu thị mua một túi bia, sau đó tới vườn cây trong trường học ngồi cho muỗi xơi.
Quả nhiên là sắp tốt nghiệp, mọi người ai nấy đều bắt đầu không bình thường?
“Có phải cậu nghĩ mình là người hai mặt phải không. Thích ở sau lưng cậu nói điều thị phi?”
“… Cậu suy nghĩ nhiều quá rồi.”
Có lẽ là cậu ấy uống nhiều quá rồi. Tôi quay sang bên cạnh đếm số lon bia, ba bốn lon không cái nào là của tôi. Những lời Tư Tịnh nói tiếp sau đó đã chứng minh phán đoán của tôi.
“Có lẽ cậu không biết bản thân cậu chính là trọng tâm câu chuyện. Rõ ràng cậu không phải người địa phương, lại không ở nội trú, thậm chí còn có bạn học trên đường nhìn thấy cậu ngồi trong một chiếc xe sang trọng. Sau đó mọi người mới biết từ một người người bạn học cấp ba của cậu, hóa ra nhà cậu lại nổi danh như vậy.”
“Còn có, cậu theo đuổi người ta bằng một cách rất cả vú lấp miệng em.”
Cả vú lấp miệng em?
Tôi không ngờ được rằng mình lại bị gán lên người bốn chữ này.
Thực ra tôi chỉ nhát gan mà thôi, bởi vì không quá can đảm cho nên, một khi đã nói ra, thì cũng phải cố gắng tạo thêm lòng tin cho mình, thoải mái theo đuổi, cho dù thất bại, bị cự tuyệt cũng vẫn tự nhủ phải vô tư.
“Sau này, mẹ của Trang Tự bị bệnh, cậu lại thoáng cái có thể cho mượn nhiều tiền như thế.” Tư Tịnh cười khổ, “Hi Quang, cậu biết không, lúc ấy mình cũng sợ hãi. Thấy cậu không cần hỏi bố mẹ mà tùy tiện đưa ra mấy vạn, lần đầu tiên tôi ý thức được giữa con người với con người có nhiều chênh lệch đến vậy. Hơn nữa, lúc chúng ta cùng tới ngân hàng rút tiền, hôm ấy người tới cũng rất đông, máy đánh số lại hỏng, trước quầy người xếp hàng dài. Vậy mà cậu vừa đi vào, quản lý liền ra chào đón. Có thể nhìn ra cậu trời sinh đã không như những người bình thường khác. Cậu chỉ cần nói mới quảy lý đại sảnh một câu là đã có thế đi sang phòng khách vip lấy tiền, hoàn toàn không cần xếp hàng. Mình chưa từng cảm thụ sâu sắc như vậy bao giờ, hóa ra có tiền cũng có thể không cần xếp hàng.”
Tôi cũng không chỉ nhớ mang máng, không nhớ quá chi tiết như thế. Tô lên tiếng giải thích: “Trang Tự không phải lúc ấy cần gấp ư? Quản lý đại sảnh hỏi khách hàng có nhu cầu gì cần dùng gấp cũng là chuyện thường mà. Hơn nữa, quầy đó vốn dĩ là quầy vip.”
“Đúng vậy, quầy vip, đương nhiên là như thế, cậu xem, thế giới này quả nhiên không có công bằng.”
(pó tay, thế nào mới là công bằng, nhà nhà người người có một lượng tài sản như nhau, không ai giàu,không không ai ngheo? Thế thì xã hội làm sao phát triển được? Thích như thời bao cấp chắc!)
Tôi rất muốn nói, trên đời ngày người tốt còn rất nhiều, hôm ấy cho dù tôi không có phiếu vip, chi cần nói với những người đang xếp hàng ở đó là tôi cần tiền để mang tới bệnh viện cho bệnh nhân làm phẫu thuật gấp, thì tôi tin chắc mọi người cũng sẽ nhường cho tôi lên lấy tiền trước.
Vì sao, các người bọn họ không chú ý tới kết quả mà chỉ để tâm tới những việc vụn vặt chẳng đáng kể này?
Tôi im lặng nhìn mặt đất, sau đó thình lình nảy ra câu hỏi: “Tư Tịnh, có phải cậu thích Trang Tự hay không?”
Tôi hỏi đột ngột như vậy, nhưng thực ra cũng đã hoài nghi từ lâu. Sự quan tâm của Tư Tịnh đối với chuyện giữa ba người chúng tôi đã vượt quá giới hạn, tôi không muốn nghĩ thế cũng không được. Tôi tưởng rằng Tư Tịnh sẽ không trả lời, cô ấy từ trước tới giờ đều có tài năng ngoại giao thiên phú, nhưng mà lần này cô ấy lại thẳng thắn.
“Đúng, mình thích cậu ấy. Một người con trai như vậy, vừa có tài lai vừa anh tuấn, có ai không thích? Nhưng gia đình anh ấy khó khăn như vậy, mẹ bệnh nặng, em trai còn nhỏ, mình phải cẩn trọng. Cậu nghĩ là tại sao Dung Dung vẫn theo đuổi Trang Tự chứ, cái chó má gì kiêu căng chứ, chờ ai lên tiếng trước chứ? Hừ. Nếu như Trang Tự không phải gánh vác trách nhiệm nặng nề như vậy, cậu nghĩ cậu ấy còn không lập tức bổ nhào tới ư? Hiện tại cô ấy muốn theo đuổi, nhưng mà… haizzz…”
(ồ, hóa ra các bạn mới là người khinh người nghèo, đố kỵ người giàu. Xảo trá, hai mang. Thật là không bằng con cún!)
Tôi há hốc mồm, ngây ngốc nhìn Tư Tịnh thao thao bất tuyệt: “Hơn nữa cho dù mình không ngại hoàn cảnh gia đình Trang Tự thì vẫn còn có Dung Dung ở trước cản trở, món gì có người tranh đoạt chẳng phải cũng đều thơm ngon ư? Cậu chính là ví dụ tốt nhất. Hai người bọn họ là thanh mai trúc mã, cho dù mình có cố gắng đến thế nào cũng không chắc có thể có được Trang Tự. Cho nên, sau khi cậu chuyển tới ký túc, người tinh mắt nhìn cái là biết cậu thích Trang Tự. Huống hồ cậu còn chẳng buồn che giấu, cậu biết không? Mình vừa mong cậu thắng, lại cũng sợ cậu thắng.”
Hoá ra Tư Tịnh uống say lại thẳng thắn như thế, thậm chí bắt đầu có dấu hiệu làm loạn. Tôi gần như có thể đoán được ngày mai tỉnh rượu, nếu nưh cô ấy biết được hôm nay đã nói những gì nhất định sẽ hối hận.
Cô ấy dường như đã không còn khống chế được bản thân nửa tôi nửa trấn an nửa thông cảm nói với cô ấy: “Cậu thông minh hơn mình. Đúng thế, làm gì có gì so sánh được với thanh mai trúc mã chứ.”
Cô ấy giật mình, bỗng nhiên nở nụ cười, nhìn tôi rồi nói: “Hi Quang, cậu cho là anh ấy…”
“Hử? Cái gì?” Tôi thờ ơ…
Cô ấy quan sát tôi, sau đó bất chợt đứng lên, xách ba lô nói: “Hừ, mình sẽ không nói với cậu…”
Cô ấy cứ như vậy mà bỏ đi, tôi ngây người nhìn cô ấy đi mất.
Tư Tịnh lúc nào cũng là người nhanh nhẹn khôn khéo, chưa từng có cử chỉ trẻ con như vậy. Tôi ngẩn người, cười một mình tự nhủ: “Cậu có thể nói cho mình cái gì đây?”
Cách ngày, Tư Tịnh gọi điện thoại cho tôi, trực tiếp nói ngay: “Nhiếp Hi Quang, hôm qua những gì mình nói mình không nhớ gì hết.”
Tôi giật mình bật cười: “À, mình cũng quên rồi.”
“Vậy tối nay mình mời mọi người đi ăn lầu, cậu nhất định phải tới.”
“Ừ, được rồi.” Tôi cười nói, “Có uống rượu nữa không?”
Tư Tịnh lập tức gác máy.
Buổi tối tôi đúng hẹn tới, Dung Dung và Trang Tự cũng đã có mặt. Trong lòng không phải là không có khúc mắc nhưng ngồi cách xa như thế, tôi cũng không quá lưu tâm.
Mấy ngày nay trong ký ức chỉ toàn là ăn uống, đánh bài, hát hò. Ngày nhận bằng tốt nghiệp, cả lớp tụ tập lần cuối cùng, tất cả mọi người đều hiểu rằng đã tới lúc mọi người chia tay.
Chưa đến hai ngày sau, buổi tối đã có người rời khỏi ký túc. Sau khi liên hoan kết thcs, A Phân mang theo tất cả đồ đạc bốn năm qua, trở thành người đầu tiên rời khỏi ký túc hồi hương.
Lúc bắt đầu một chút tôi cũng không thấy buồn. Nhưng thời khắc cô ấy phải đi, tôi đứng ở cổng trưởng, nhìn cô ấy chuẩn bị lên xe, nước mắt bỗng nhiên chảy xuống.
Tôi hoàn toàn không nghĩ mình lại khóc như thế. Mọi người dường như cũng vậy, nhưng cuối cùng ai cũng khóc, dừng không được. Nhất thời kích động, tất cả cùng leo lên xe đưa A Phân ra ga tàu, mua vé người tiễn, đưa cô ấy vào tận sân ga.
Ôm rồi lại ôm, cuối cùng thì xe lửa cũng lăn bánh.
Tôi đứng sân ga nhìn xe lửa lao nhanh như bay, cảm thấy giống như mình đang đưa tiễn tuổi thanh xuân vậy.
Những năm tháng ngây ngô đã vỗ cánh bay đi…
Một khi đã đi sẽ không bao giờ quay trở lại…
Tất cả mọi người không có tâm trạng nói chuyện, im lặng rời khỏi ga.
Bến xe buýt gần ga tàu lúc nào cũng đông, tôi vốn đã đứng cùng Tiểu Phượng và mọi người ở phía trước nhưng bị chen chúc đẩy dần ra ngoài, suýt nữa thì ngã, may mà có người giúp đỡ tôi lên.
Cuối cùng, nhìn thấy chiếc xe chật ních kia đã cảm thấy không thể sống sót nổi, tôi đành từ bỏ, đợi chuyến sau rồi đi vậy. Không ngờ nhìn lên biển báo tôi mới biết đây là chuyến xe cuối.
Tôi không tin cố gắng nhìn lại, chợt nghe có người bên cạnh nói.
“Đừng nhìn nữa, đây là chuyến cuối rồi.”
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, tôi quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt nghiêng của Trang Tự.
Giống như muốn chứng minh thành ý của mình, cô ấy lắc vai tôi kịch liệt, đén nỗi tôi cảm thấy như vai tôi sắp rời ra.
“… Này cậu cho là bá vai mình như thế thì mình sẽ tha thứ hả?”
“Hic hic, xin lỗi xin lỗi, mình quá kích động!” Cô ấy cười ngượng nghịu thu tay lại, “Dưa Hấu, cậu yên tâm đi. Mấy ngày nay mình đều ra ngoài gặp mọi người giải thsch chuyện này.”
“Giải thích chuyện gì?”
“Gặp ai mình cũng nhận là heo, nói người quên không báo lại cuộc điện thoại phỏng vấn là mình.”
Cảm giác “hàm oan mạc bạch(*)” không hề dễ chịu, nghe cô ấy nói như vậy, trong lòng tôi cũng trấn an hơn rất nhiều.
(*) hàm oan mạc bạch: chịu ấm ức, hết hy vọng được rửa sạch. Tương đương câu: “Ai làm mình chịu lấy oan – Cắn răng bóp bụng kêu than với trời.”
Lão đại A Phân cũng đến bên cạnh, tôi cười nhìn bọn họ.
Trước đây, tôi cũng không phải là không oán hận các cô ấy. Nhưng nghĩ kỹ lại thì, tôi và Dung Dung đều là bạn cùng phòng của họ, hơn nữa xem Dung Dung lại nói rõ ràng có chứng cứ xác thực như vậy, quả thực là không thể ép mọi người tin tưởng tôi vô điều kiện mà đứng về phía tôi được.
Hạ thấp yêu cầu đối với người khác môt chút, có lẽ bản thân mình cũng sẽ vui vẻ hơn.
Thái độ của tôi khiến các cô ấy cũng thoải mái hơn, bắt đầu nói chuyện lần bảo vệ này. Ngoại trừ Tư Tịnh và Dung Dung, thì mấy người chúng tôi đều ở chung một tổ, chắc là chỉ đến chiều là bảo vệ xong.
Tôi bốc phải số thứ tự khá lớn, đến lúc tôi lên bảo vệ thì trong phòng đã vãn người hơn nhiều. Tiểu Phượng và A Phân vốn định ở lại đợi tôi nhưng bị tôi đuổi đi, có người quen lại càng căng thẳng hơn ấy chứ. Thế nhưng đứng trên bục, đang định chào các thầy cô thì tôi nhìn thấy Trang Tự ở ngoài cửa, ánh mắt chiếu thẳng lên người tôi.
Tôi sửng sốt.
Đi nhầm phòng ư? Dung Dung đâu có ở đây.
Sau khi trong đầu hiện lên cái suy nghĩ này, tôi không dám phân tâm nữa, bắt đầu tập trung trình bày luận văn. Nói xong lại đợi thầy cô phản biện. Tôi vô thức nhìn ra cửa, đã không còn người nữa rồi.
Ra khỏi phòng thì trời cũng đã muộn, tôi vốn muốn quay về nhà cậu nhưng vừa đi tới lối ré thì chợt nhớ ra còn một số đồ ở ký túc chưa thu dọc, tôi liền quay vể đó.
Trong phòng chỉ có Tư Tịnh, tôi ôn hoà bắt chuyện vài câu rồi thu dọn mấy thứ đồ lặt vặt mang về nhà.
Thu dọn một hồi, tôi mới phát hiện không biết từ khi nào Tư Tịnh đã tới sau lưng mình.
“Hi Quang, ngày hôm nay mình mời cậu đi ăn.”
“… Không cần đâu.”
“Không được.”
“… Như vậy chờ bọn Tiểu Phượng cùng đi?”
“Hai người chúng ta thôi.”
Tôi cho rằng chỉ là ăn một bữa cơm, có lẽ cô ấy muốn giải thích chuyện gì với mình, không ngờ lúc ăn cô ấy cũng không nói gì, ăn xong còn kéo tôi đi siêu thị mua một túi bia, sau đó tới vườn cây trong trường học ngồi cho muỗi xơi.
Quả nhiên là sắp tốt nghiệp, mọi người ai nấy đều bắt đầu không bình thường?
“Có phải cậu nghĩ mình là người hai mặt phải không. Thích ở sau lưng cậu nói điều thị phi?”
“… Cậu suy nghĩ nhiều quá rồi.”
Có lẽ là cậu ấy uống nhiều quá rồi. Tôi quay sang bên cạnh đếm số lon bia, ba bốn lon không cái nào là của tôi. Những lời Tư Tịnh nói tiếp sau đó đã chứng minh phán đoán của tôi.
“Có lẽ cậu không biết bản thân cậu chính là trọng tâm câu chuyện. Rõ ràng cậu không phải người địa phương, lại không ở nội trú, thậm chí còn có bạn học trên đường nhìn thấy cậu ngồi trong một chiếc xe sang trọng. Sau đó mọi người mới biết từ một người người bạn học cấp ba của cậu, hóa ra nhà cậu lại nổi danh như vậy.”
“Còn có, cậu theo đuổi người ta bằng một cách rất cả vú lấp miệng em.”
Cả vú lấp miệng em?
Tôi không ngờ được rằng mình lại bị gán lên người bốn chữ này.
Thực ra tôi chỉ nhát gan mà thôi, bởi vì không quá can đảm cho nên, một khi đã nói ra, thì cũng phải cố gắng tạo thêm lòng tin cho mình, thoải mái theo đuổi, cho dù thất bại, bị cự tuyệt cũng vẫn tự nhủ phải vô tư.
“Sau này, mẹ của Trang Tự bị bệnh, cậu lại thoáng cái có thể cho mượn nhiều tiền như thế.” Tư Tịnh cười khổ, “Hi Quang, cậu biết không, lúc ấy mình cũng sợ hãi. Thấy cậu không cần hỏi bố mẹ mà tùy tiện đưa ra mấy vạn, lần đầu tiên tôi ý thức được giữa con người với con người có nhiều chênh lệch đến vậy. Hơn nữa, lúc chúng ta cùng tới ngân hàng rút tiền, hôm ấy người tới cũng rất đông, máy đánh số lại hỏng, trước quầy người xếp hàng dài. Vậy mà cậu vừa đi vào, quản lý liền ra chào đón. Có thể nhìn ra cậu trời sinh đã không như những người bình thường khác. Cậu chỉ cần nói mới quảy lý đại sảnh một câu là đã có thế đi sang phòng khách vip lấy tiền, hoàn toàn không cần xếp hàng. Mình chưa từng cảm thụ sâu sắc như vậy bao giờ, hóa ra có tiền cũng có thể không cần xếp hàng.”
Tôi cũng không chỉ nhớ mang máng, không nhớ quá chi tiết như thế. Tô lên tiếng giải thích: “Trang Tự không phải lúc ấy cần gấp ư? Quản lý đại sảnh hỏi khách hàng có nhu cầu gì cần dùng gấp cũng là chuyện thường mà. Hơn nữa, quầy đó vốn dĩ là quầy vip.”
“Đúng vậy, quầy vip, đương nhiên là như thế, cậu xem, thế giới này quả nhiên không có công bằng.”
(pó tay, thế nào mới là công bằng, nhà nhà người người có một lượng tài sản như nhau, không ai giàu,không không ai ngheo? Thế thì xã hội làm sao phát triển được? Thích như thời bao cấp chắc!)
Tôi rất muốn nói, trên đời ngày người tốt còn rất nhiều, hôm ấy cho dù tôi không có phiếu vip, chi cần nói với những người đang xếp hàng ở đó là tôi cần tiền để mang tới bệnh viện cho bệnh nhân làm phẫu thuật gấp, thì tôi tin chắc mọi người cũng sẽ nhường cho tôi lên lấy tiền trước.
Vì sao, các người bọn họ không chú ý tới kết quả mà chỉ để tâm tới những việc vụn vặt chẳng đáng kể này?
Tôi im lặng nhìn mặt đất, sau đó thình lình nảy ra câu hỏi: “Tư Tịnh, có phải cậu thích Trang Tự hay không?”
Tôi hỏi đột ngột như vậy, nhưng thực ra cũng đã hoài nghi từ lâu. Sự quan tâm của Tư Tịnh đối với chuyện giữa ba người chúng tôi đã vượt quá giới hạn, tôi không muốn nghĩ thế cũng không được. Tôi tưởng rằng Tư Tịnh sẽ không trả lời, cô ấy từ trước tới giờ đều có tài năng ngoại giao thiên phú, nhưng mà lần này cô ấy lại thẳng thắn.
“Đúng, mình thích cậu ấy. Một người con trai như vậy, vừa có tài lai vừa anh tuấn, có ai không thích? Nhưng gia đình anh ấy khó khăn như vậy, mẹ bệnh nặng, em trai còn nhỏ, mình phải cẩn trọng. Cậu nghĩ là tại sao Dung Dung vẫn theo đuổi Trang Tự chứ, cái chó má gì kiêu căng chứ, chờ ai lên tiếng trước chứ? Hừ. Nếu như Trang Tự không phải gánh vác trách nhiệm nặng nề như vậy, cậu nghĩ cậu ấy còn không lập tức bổ nhào tới ư? Hiện tại cô ấy muốn theo đuổi, nhưng mà… haizzz…”
(ồ, hóa ra các bạn mới là người khinh người nghèo, đố kỵ người giàu. Xảo trá, hai mang. Thật là không bằng con cún!)
Tôi há hốc mồm, ngây ngốc nhìn Tư Tịnh thao thao bất tuyệt: “Hơn nữa cho dù mình không ngại hoàn cảnh gia đình Trang Tự thì vẫn còn có Dung Dung ở trước cản trở, món gì có người tranh đoạt chẳng phải cũng đều thơm ngon ư? Cậu chính là ví dụ tốt nhất. Hai người bọn họ là thanh mai trúc mã, cho dù mình có cố gắng đến thế nào cũng không chắc có thể có được Trang Tự. Cho nên, sau khi cậu chuyển tới ký túc, người tinh mắt nhìn cái là biết cậu thích Trang Tự. Huống hồ cậu còn chẳng buồn che giấu, cậu biết không? Mình vừa mong cậu thắng, lại cũng sợ cậu thắng.”
Hoá ra Tư Tịnh uống say lại thẳng thắn như thế, thậm chí bắt đầu có dấu hiệu làm loạn. Tôi gần như có thể đoán được ngày mai tỉnh rượu, nếu nưh cô ấy biết được hôm nay đã nói những gì nhất định sẽ hối hận.
Cô ấy dường như đã không còn khống chế được bản thân nửa tôi nửa trấn an nửa thông cảm nói với cô ấy: “Cậu thông minh hơn mình. Đúng thế, làm gì có gì so sánh được với thanh mai trúc mã chứ.”
Cô ấy giật mình, bỗng nhiên nở nụ cười, nhìn tôi rồi nói: “Hi Quang, cậu cho là anh ấy…”
“Hử? Cái gì?” Tôi thờ ơ…
Cô ấy quan sát tôi, sau đó bất chợt đứng lên, xách ba lô nói: “Hừ, mình sẽ không nói với cậu…”
Cô ấy cứ như vậy mà bỏ đi, tôi ngây người nhìn cô ấy đi mất.
Tư Tịnh lúc nào cũng là người nhanh nhẹn khôn khéo, chưa từng có cử chỉ trẻ con như vậy. Tôi ngẩn người, cười một mình tự nhủ: “Cậu có thể nói cho mình cái gì đây?”
Cách ngày, Tư Tịnh gọi điện thoại cho tôi, trực tiếp nói ngay: “Nhiếp Hi Quang, hôm qua những gì mình nói mình không nhớ gì hết.”
Tôi giật mình bật cười: “À, mình cũng quên rồi.”
“Vậy tối nay mình mời mọi người đi ăn lầu, cậu nhất định phải tới.”
“Ừ, được rồi.” Tôi cười nói, “Có uống rượu nữa không?”
Tư Tịnh lập tức gác máy.
Buổi tối tôi đúng hẹn tới, Dung Dung và Trang Tự cũng đã có mặt. Trong lòng không phải là không có khúc mắc nhưng ngồi cách xa như thế, tôi cũng không quá lưu tâm.
Mấy ngày nay trong ký ức chỉ toàn là ăn uống, đánh bài, hát hò. Ngày nhận bằng tốt nghiệp, cả lớp tụ tập lần cuối cùng, tất cả mọi người đều hiểu rằng đã tới lúc mọi người chia tay.
Chưa đến hai ngày sau, buổi tối đã có người rời khỏi ký túc. Sau khi liên hoan kết thcs, A Phân mang theo tất cả đồ đạc bốn năm qua, trở thành người đầu tiên rời khỏi ký túc hồi hương.
Lúc bắt đầu một chút tôi cũng không thấy buồn. Nhưng thời khắc cô ấy phải đi, tôi đứng ở cổng trưởng, nhìn cô ấy chuẩn bị lên xe, nước mắt bỗng nhiên chảy xuống.
Tôi hoàn toàn không nghĩ mình lại khóc như thế. Mọi người dường như cũng vậy, nhưng cuối cùng ai cũng khóc, dừng không được. Nhất thời kích động, tất cả cùng leo lên xe đưa A Phân ra ga tàu, mua vé người tiễn, đưa cô ấy vào tận sân ga.
Ôm rồi lại ôm, cuối cùng thì xe lửa cũng lăn bánh.
Tôi đứng sân ga nhìn xe lửa lao nhanh như bay, cảm thấy giống như mình đang đưa tiễn tuổi thanh xuân vậy.
Những năm tháng ngây ngô đã vỗ cánh bay đi…
Một khi đã đi sẽ không bao giờ quay trở lại…
Tất cả mọi người không có tâm trạng nói chuyện, im lặng rời khỏi ga.
Bến xe buýt gần ga tàu lúc nào cũng đông, tôi vốn đã đứng cùng Tiểu Phượng và mọi người ở phía trước nhưng bị chen chúc đẩy dần ra ngoài, suýt nữa thì ngã, may mà có người giúp đỡ tôi lên.
Cuối cùng, nhìn thấy chiếc xe chật ních kia đã cảm thấy không thể sống sót nổi, tôi đành từ bỏ, đợi chuyến sau rồi đi vậy. Không ngờ nhìn lên biển báo tôi mới biết đây là chuyến xe cuối.
Tôi không tin cố gắng nhìn lại, chợt nghe có người bên cạnh nói.
“Đừng nhìn nữa, đây là chuyến cuối rồi.”
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, tôi quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt nghiêng của Trang Tự.