Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nang-dau-trong-sinh-6
Chương 6: Nhập hàng
Chung Linh và Chu Bảo Cầm quyết định cùng nhau hùn vốn. Nhưng mà chuyện lớn như thế này phải được ba mẹ cho phép mới được, vấn đề là ai sẽ đi nói cho hai cụ đây? Chu Bảo Cầm muốn thay cô nói, nhưng cô ngẫm nghĩ, vẫn là cô nói thì tốt hơn. Thế là hai người cùng đến gian phòng phía đông.
“Ba, mẹ, con muốn cùng chị làm một vụ buôn bán nhỏ.”
Nghe vậy, hai ông bà Chu gia sửng sốt.
“Buôn bán cái gì?” Chu Xuân Lai hỏi trước.
“Bọn con dự định bán câu đối. Mỗi ngày bọn con sẽ ngồi xe sang chợ ở thị trấn kế bên bán, bán hơn một tháng trước tết thôi ạ.” Chu Bảo Cầm dành trả lời.
“Là con có đúng không, do con giật dây để em dâu con đi làm lái buôn đúng không?”Ở thời đại này, chỉ có lên cơ quan làm việc mới là công việc chính đáng, còn kinh doanh hộ cá thể sẽ bị khinh thường.
“Cái gì mà con giật dây chứ, là em dâu đề xuất. Hơn nữa, hiện tại người ta tiếu bần bất tiếu xướng, chỉ cần không nghèo thì sợ gì người khác khinh thường.”
“Con nhỏ đáng chết này! Mày nói cái gì? Ba dạy mày như thế đấy hả?”.
“Thật ra, thưa ba mẹ, chỉ có một tháng thôi, không cần nhiều vốn, mà con ở nhà cũng không có việc gì để làm, chi bằng kiếm thêm ít tiền, năm nay tết càng thêm sung túc.”
Chu Xuân Lai không trả lời, ông còn đang cẩn thận suy nghĩ lại.
“Có khi nào lỗ vốn không? Hơn nữa, con tốt nghiệp cao trung sao lại làm việc này? Mất mặt lắm?” Phùng Trân cũng không tán đồng.
“Con có tiền vốn ư?” Chu Xuân Lai hỏi.
“Dạ có, mẹ con đã đưa hết tiền sính lễ cho con ạ.” Điều này làm vợ chồng Chu gia bất ngờ, đây chẳng khác nào bản thân họ không tốn chút tiền nào mà lại cưới được con gái nhà người ta về làm dâu vậy.
“Vậy con cứ làm đi.”
“Ông à?” Phùng Trân nhìn chồng mình khó hiểu, tại sao ông ấy lại đồng ý chuyện này cơ chứ.
“Cứ để chúng nó thử đi, bây giờ thói đời khác xưa rồi, người làm lái buôn cũng không ít, để cho chúng nó thử làm vậy!”
Sự tình cứ thế là xong, ngay cả Chu Bảo Cầm cũng thấy lạ lạ. Chu Bảo Cầm là người nhiệt tình, ngày thứ hai đã quyết định cùng với Chung Linh ngồi xe vào thành phố, nhưng Phùng Trân lo lắng, bảo Đinh Vinh đi chung dù sao thì hai người phụ nữ cũng chưa bao giờ ra khỏi cửa nhà. Chung Linh không lo nhưng mà mẹ chồng cứ dặn đi dặn lại phải giữ tiền cẩn thận, đừng mua nhiều hàng quá, bán không được thì coi như xong.
“Sao ông lại đồng ý? Chăm chỉ, thành thật ở nhà làm là tốt rồi. Không phải mấy tháng hè ông xây nhà cho người ta cũng kiếm được không ít tiền đấy sao. Tại sao còn để con dâu đi buôn bán, mất mặt quá đi thôi.” Buổi tối Phùng Trân nằm trên giường sưởi trách móc chồng.
“Con cái lớn cả rồi. Hiện tại cuộc sống càng ngày càng nâng cao, người giàu cũng không ít, chúng ta có thể kiếm tiền mấy năm nữa chứ, cho dù chúng nó buôn bán thua lỗ thì chúng nó cũng sẽ biết đường an phận ở nhà làm.”
“Nếu thua lỗ thì phung phí hết bao nhiêu là tiền!”
“Bà cứ mặc kệ, chúng nó đều đã trưởng thành, bà có thể quản lý chúng nó mấy năm nữa hả?” Phùng Trân ngẫm nghĩ thấy ông nói cũng có lý, đành thở dài một hơi.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Chung Linh đã cùng Chu Bảo Cầm và anh rể ngồi xe ngựa vào thôn, tiếp đó ngồi xe vào thành phố, ngồi xe rõng rã suốt ba tiếng đồng hồ. Xe cũ, mùi xăng và khói nồng nặc, nhưng cũng không còn cách nào khác. Đã thế, trên đường càng ngày càng có nhiều người lên xe, đông đúc, chật chội. Chu Bảo Cầm bị say xe nặng, đành phải tựa vào ngực chồng thở yếu ớt.
Ba người đi đến chợ nông mậu, đây là một khu chợ ngoài trời, các gian hàng san sát nhau, có bán đồ đông lạnh như là cá đông lạnh, gà, thịt heo, còn có mấy món ăn thôn quê, có cả những vật dụng hàng ngày, thật khó khăn lắm mới tìm được gian hàng bán câu đối, bao gồm nhiều chủng loại, dạng câu đối, dạng chữ ‘phúc’, dạng tranh tết, vv… Những thứ này Chu Bảo Cầm tuy đều đã thấy qua, nhưng chưa từng thấy có nhiều phiên bản như vậy.Giấy cũng dày hơn, so với gian hàng cô thấy ở chợ quê năm rồi thật đúng là trên trời dưới đất.
“Ba người đều muốn mua câu đối sao? Là mua sỉ hay mua lẻ?”
“Mua sỉ, giá cả ở chỗ ông thế nào?” Ông chủ Tôn Quân hết sức niềm nở, nói giá từng thứ cho bọn họ nghe, anh phát hiện người làm chủ chính là Chung Linh, nên luôn chú ý đến sắc mặt của cô.
“Vậy thì quá mắc, hơn nữa câu đối ở chỗ anh cũng không nhiều loại lắm.”
“Thế này là quá nhiều rồi.” Không đợi Tôn Quân lên tiếng, Chu Bảo Cầm đã lên tiếng chen vào, bị chồng mình kéo sang một bên.
“Cô muốn mua bao nhiêu?”
“Lần này khoảng một ngàn, nhưng hàng ở chỗ anh không có nhiều loại, chắc tôi phải mua ở chỗ khác nữa.” Tôn Quân vừa nghe đã thấy đây là một vụ buôn bán lớn, không thể bỏ lỡ được.
“Cô yên tâm, ở đây không có đủ, tôi có thể lấy ở chỗ khác cho cô, cô chỉ cần nói mình muốn loại thế nào là được.”
“Chất lượng giấy tốt, trung bình, kém đều có, kiểu dáng của chữ ‘Phúc’ quá ít, mà cũng quá cứng nhắc, tranh tết thì cần nhiều loại với số lượng lớn. Ở chỗ anh hình như vẫn thiếu, tôi còn muốn một số tranh tết in sao năm mới, một số tranh nói về các truyền thuyết sự tích xưa của năm mới, trên câu đối phải viết tự thể màu vàng. Nội dung của câu đối chỉ có bấy nhiêu, cũng cần phải đổi.”
“Được, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện.”Nghe Chung Linh nói rất rõ ràng rành mạch, hơn nữa nội dung cô nói rất có thể giúp bản thân ông kiếm được nhiều tiền hơn, thế nên anh gọi vợ ra trông hàng, còn mình thì nhiệt tình kéo Chung Linh đến một tiệm cơm nhỏ ngoài chợ bàn chuyện.
“Anh Tôn à, anh có thể nói tôi biết là những thứ này anh có thể làm không?” Bên cạnh, Chu Bảo Cầm rất vui, vì bản thân mình là một người đến từ nông thôn, được người thành phố đối đãi thế này, thật quá hãnh diện.
“Ba vị cứ yên tâm, anh trai tôi là chủ một xưởng in, mấy thứ mà chị muốn đều không thành vấn đề.”
“Nhưng mà tôi còn có chuyện muốn nói.”
Tôn Quân cảm thấy người phụ nữ này quả thật không dễ đối phó.
“Tôi có thể cung cấp cho anh tư liệu về câu đối, cũng có thể giúp các anh làm bản in, nhưng hàng tôi nhập vào sẽ không tính theo giá này. Tôi nghĩ chúng ta cần phải giao kèo trước, tôi chỉ chấp nhận giá bảy phần thôi, còn nữa, trong vòng bảy ngày số hàng mà tôi đã đặt phải về đến xã Trường Thanh, hàng đến xong thì tôi sẽ gửi tiền cho anh.” Chung Linh cười cười mà nói.
“Em gái à, về điểm này thì em có phần quá đáng đó, anh giảm giá cho em chỉ lấy chín thành, đấy đã là cái giá thấp nhất khu này rồi. Hơn nữa mọi người ở đây đều là giao dịch bằng tiền mặt, nếu em nói em mua hàng của anh mà không đưa tiền trước cho anh, thì em bảo anh phải làm thế nào đây?”
“Tôi cảm thấy một chút cũng không quá đáng, tôi có thể cho anh hai mươi phiên bản của các loại câu đối, mười mấy phiên bản tranh tết, những thứ này đều có thể biến thành tiền, tôi nói anh chỉ tính tôi giá bảy thành cũng xem như là tôi đã tính lệ phí của mình trong đó. Hơn nữa, đây cũng không phải là lần đặt hàng cuối cùng trong năm của tôi, tôi dự định khoảng một tuần sau khi hàng về, tôi sẽ đặt anh một đơn hàng mới, nếu như anh không đồng ý, tôi có thể đi tìm một cửa hàng khác. Điều cuối cùng, năm nay tôi có thể khiến anh kiếm được bộn tiền, tôi cũng có thể làm cho anh sau này kiếm được nhiều tiền hơn những gì anh có thể tưởng tượng. Tôi cũng không phải là loại người tham lam, chỉ xem anh có quyết đoán và có tầm nhìn xa hay không thôi.”
Tôn Quân suy nghĩ một chút, vỗ đùi.
“Được, cứ làm như vậy đi, khi nào thì cô có thể đưa cho tôi các loại câu đối?”
“Ngày mai đi, tối nay tôi sẽ viết ra, ngày mai tôi sẽ đưa cho anh, ngày mai anh mang hàng ra bến xe giúp tôi.”
“Được, cứ quyết định như vậy.”
Đinh Vinh phát hiện cô em dâu này căn bản không cần mình chen vào lời nào, đã quyết định mọi việc rồi, người phụ nữ này thật không hề tầm thường mà!
Người làm ăn luôn biết cách tiếp đãi khách hàng, nhất là những khách hàng quan trọng, Tôn Quân đã sắp xếp cho ba người nhà Chung Linh ở trong nhà khách tốt nhất trong thành phố, còn dành cho Chung Linh một căn phòng riêng, rồi đặt luôn bữa tối, những khoản này đều do Tôn Quân chi trả, Chung Linh cũng vui vẻ mà nhận, Chung Linh biết lần này Tôn Quân nhờ cô mà đạt được món lời to.
Sáng hôm sau, Tôn Quân mang những hàng hóa Chung Linh cần ra xe, tuy nói năm trăm đồng rất nhiều, nhưng hàng hóa chỉ là giấy, nên chỉ có sáu cái bao lớn, mang lên xe khách cũng có thể đem về được. Lên xe rồi, Chu Bảo Cầm lập tức hỏi Chung Linh, “Tiểu Linh, hàng của chúng ta phải làm sao đây? Nhiều như vậy, chúng ta bán ở chợ có hết được không?”
“Nếu như là bán ở chợ đương nhiên là chúng ta không thể bán hết, chúng ta phải bán sỉ, còn về chuyện phân phối thế nào, thì về nhà chúng ta sẽ bàn bạc sau.” Chu Bảo Cầm trong lòng rất mâu thuẫn, bây giờ cô và chồng vẫn chưa thể đưa ra được một quyết định, tiền tích cóp của họ chỉ có năm trăm đồng. Vụ làm ăn này của Chung Linh xem ra rất lớn, nếu như cô đem toàn bộ tiền góp vào, vạn nhất thua lỗ, vậy thì phải làm sao? Nhưng nếu kiếm được tiền thì cũng sẽ kiếm được không ít đâu!
Lại trải qua ba giờ xóc nảy, cuối cùng cũng về đến thôn, anh rể tìm một người quen đưa bọn họ về nhà, khi về đến nhà thì cũng đã qua giờ cơm thường ngày, Phùng Trân đã sớm chuẩn bị cơm nước chờ bọn họ, Hoa Hoa cũng hưng phấn nhìn theo mấy cái rương lớn.
“Sao rồi, thuận lợi không? Sao lại nhiều thế này?” Phùng Trân kéo con gái hỏi nhỏ.
“Đều rất thuận lợi, nhưng con phát hiện cô con dâu nhỏ của mẹ thật không tầm thường đâu!” Chu Bảo Cầm nhìn theo bóng dáng Chung Linh mà cảm thán.
“Sao vậy? Nó gặp rắc rối gì sao?”
“Không có, con bé rất lợi hại, đến thành phố mà không chút sợ sệt, mặc cả hết mức với người ta. Con thật ngại khi người ta chịu thiệt như vậy, nhưng mà con bé, lời lẽ mặc cả rất cứng rắn, thật không hổ danh là người có văn hóa, mặc cả cũng có trình độ như vậy.”
“Phí lời, lẽ nào lại để cho người khác khiến mình chịu thiệt hay sao? Nếu là chuyện lỗ vốn, người ta chịu bán cho con à? Đừng có mơ mộng nữa? Mẹ thấy con vẫn nên học hỏi Chung Linh cho tốt đi, con đó, bản thân mình không khi nào mới có thể kiếm lớn được chứ.” Chu Bảo Cầm nghe người mẹ thân sinh ra mình đánh giá hà khắc như vậy, cảm thấy vô cùng tức giận, tức đến nỗi mặt phình cả lên.
Đầu tiên ba người nói rõ mọi chuyện với Chu Xuân Lai, sau đó đến căn phòng nhỏ của Chung Linh bàn chuyện. Chung Linh là người đầu tiên phá vỡ sự yên tĩnh: “Bây giờ trong tay em có một ngàn đồng, năm trăm đồng để mua hàng lần này chỉ mới là bước khởi đầu, khi nào hàng đến tay, còn phải tốn khoảng một ngàn đồng nữa, chị xem bọn chị có thể góp vào được bao nhiêu?” Chung Linh đi thẳng vào vấn đề.
“Tiểu Linh, em nói xem nếu như chúng ta bán không được hàng thì sao?”Đinh Vinh hỏi.
“Em không thể bảo đảm được điều gì, nhưng nếu như thuận lợi, mỗi bên có thể kiếm được một ngàn đồng dễ dàng.” Chung Linh chỉ có thể nói như vậy.
“Thế thì liều vậy.”
“Ngày mai chúng ta bắt đầu bán đi!”Chu Bảo Cầm cũng hạ quyết tâm.
“Vẫn chưa được, hàng của chúng ta vẫn chưa đủ, nếu như một tuần sau về hàng mới, thì hàng này của chúng ta sẽ bị trả lại, hơn nữa cũng sẽ ảnh hưởng đến việc làm ăn sau này.” Hai vợ chồng Đinh Vinh nhìn nhau, nhìn biểu hiện lúc mua hàng của Chung Linh đã chứng minh cô là người có đầu óc buôn bán, hai người chỉ có thể đồng ý.
Ba ngày qua đi, Chung Linh vẫn không có động tĩnh, mẹ con Phùng Trân rất sốt ruột nhưng cũng không thể nói gì. Chu Bảo Cầm dứt khoát đem những cảm nhận của mình viết thư báo cho em trai, nói em dâu thần kì thế nào, được ba mẹ yêu mến thế nào.
Chung Linh và Chu Bảo Cầm quyết định cùng nhau hùn vốn. Nhưng mà chuyện lớn như thế này phải được ba mẹ cho phép mới được, vấn đề là ai sẽ đi nói cho hai cụ đây? Chu Bảo Cầm muốn thay cô nói, nhưng cô ngẫm nghĩ, vẫn là cô nói thì tốt hơn. Thế là hai người cùng đến gian phòng phía đông.
“Ba, mẹ, con muốn cùng chị làm một vụ buôn bán nhỏ.”
Nghe vậy, hai ông bà Chu gia sửng sốt.
“Buôn bán cái gì?” Chu Xuân Lai hỏi trước.
“Bọn con dự định bán câu đối. Mỗi ngày bọn con sẽ ngồi xe sang chợ ở thị trấn kế bên bán, bán hơn một tháng trước tết thôi ạ.” Chu Bảo Cầm dành trả lời.
“Là con có đúng không, do con giật dây để em dâu con đi làm lái buôn đúng không?”Ở thời đại này, chỉ có lên cơ quan làm việc mới là công việc chính đáng, còn kinh doanh hộ cá thể sẽ bị khinh thường.
“Cái gì mà con giật dây chứ, là em dâu đề xuất. Hơn nữa, hiện tại người ta tiếu bần bất tiếu xướng, chỉ cần không nghèo thì sợ gì người khác khinh thường.”
“Con nhỏ đáng chết này! Mày nói cái gì? Ba dạy mày như thế đấy hả?”.
“Thật ra, thưa ba mẹ, chỉ có một tháng thôi, không cần nhiều vốn, mà con ở nhà cũng không có việc gì để làm, chi bằng kiếm thêm ít tiền, năm nay tết càng thêm sung túc.”
Chu Xuân Lai không trả lời, ông còn đang cẩn thận suy nghĩ lại.
“Có khi nào lỗ vốn không? Hơn nữa, con tốt nghiệp cao trung sao lại làm việc này? Mất mặt lắm?” Phùng Trân cũng không tán đồng.
“Con có tiền vốn ư?” Chu Xuân Lai hỏi.
“Dạ có, mẹ con đã đưa hết tiền sính lễ cho con ạ.” Điều này làm vợ chồng Chu gia bất ngờ, đây chẳng khác nào bản thân họ không tốn chút tiền nào mà lại cưới được con gái nhà người ta về làm dâu vậy.
“Vậy con cứ làm đi.”
“Ông à?” Phùng Trân nhìn chồng mình khó hiểu, tại sao ông ấy lại đồng ý chuyện này cơ chứ.
“Cứ để chúng nó thử đi, bây giờ thói đời khác xưa rồi, người làm lái buôn cũng không ít, để cho chúng nó thử làm vậy!”
Sự tình cứ thế là xong, ngay cả Chu Bảo Cầm cũng thấy lạ lạ. Chu Bảo Cầm là người nhiệt tình, ngày thứ hai đã quyết định cùng với Chung Linh ngồi xe vào thành phố, nhưng Phùng Trân lo lắng, bảo Đinh Vinh đi chung dù sao thì hai người phụ nữ cũng chưa bao giờ ra khỏi cửa nhà. Chung Linh không lo nhưng mà mẹ chồng cứ dặn đi dặn lại phải giữ tiền cẩn thận, đừng mua nhiều hàng quá, bán không được thì coi như xong.
“Sao ông lại đồng ý? Chăm chỉ, thành thật ở nhà làm là tốt rồi. Không phải mấy tháng hè ông xây nhà cho người ta cũng kiếm được không ít tiền đấy sao. Tại sao còn để con dâu đi buôn bán, mất mặt quá đi thôi.” Buổi tối Phùng Trân nằm trên giường sưởi trách móc chồng.
“Con cái lớn cả rồi. Hiện tại cuộc sống càng ngày càng nâng cao, người giàu cũng không ít, chúng ta có thể kiếm tiền mấy năm nữa chứ, cho dù chúng nó buôn bán thua lỗ thì chúng nó cũng sẽ biết đường an phận ở nhà làm.”
“Nếu thua lỗ thì phung phí hết bao nhiêu là tiền!”
“Bà cứ mặc kệ, chúng nó đều đã trưởng thành, bà có thể quản lý chúng nó mấy năm nữa hả?” Phùng Trân ngẫm nghĩ thấy ông nói cũng có lý, đành thở dài một hơi.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Chung Linh đã cùng Chu Bảo Cầm và anh rể ngồi xe ngựa vào thôn, tiếp đó ngồi xe vào thành phố, ngồi xe rõng rã suốt ba tiếng đồng hồ. Xe cũ, mùi xăng và khói nồng nặc, nhưng cũng không còn cách nào khác. Đã thế, trên đường càng ngày càng có nhiều người lên xe, đông đúc, chật chội. Chu Bảo Cầm bị say xe nặng, đành phải tựa vào ngực chồng thở yếu ớt.
Ba người đi đến chợ nông mậu, đây là một khu chợ ngoài trời, các gian hàng san sát nhau, có bán đồ đông lạnh như là cá đông lạnh, gà, thịt heo, còn có mấy món ăn thôn quê, có cả những vật dụng hàng ngày, thật khó khăn lắm mới tìm được gian hàng bán câu đối, bao gồm nhiều chủng loại, dạng câu đối, dạng chữ ‘phúc’, dạng tranh tết, vv… Những thứ này Chu Bảo Cầm tuy đều đã thấy qua, nhưng chưa từng thấy có nhiều phiên bản như vậy.Giấy cũng dày hơn, so với gian hàng cô thấy ở chợ quê năm rồi thật đúng là trên trời dưới đất.
“Ba người đều muốn mua câu đối sao? Là mua sỉ hay mua lẻ?”
“Mua sỉ, giá cả ở chỗ ông thế nào?” Ông chủ Tôn Quân hết sức niềm nở, nói giá từng thứ cho bọn họ nghe, anh phát hiện người làm chủ chính là Chung Linh, nên luôn chú ý đến sắc mặt của cô.
“Vậy thì quá mắc, hơn nữa câu đối ở chỗ anh cũng không nhiều loại lắm.”
“Thế này là quá nhiều rồi.” Không đợi Tôn Quân lên tiếng, Chu Bảo Cầm đã lên tiếng chen vào, bị chồng mình kéo sang một bên.
“Cô muốn mua bao nhiêu?”
“Lần này khoảng một ngàn, nhưng hàng ở chỗ anh không có nhiều loại, chắc tôi phải mua ở chỗ khác nữa.” Tôn Quân vừa nghe đã thấy đây là một vụ buôn bán lớn, không thể bỏ lỡ được.
“Cô yên tâm, ở đây không có đủ, tôi có thể lấy ở chỗ khác cho cô, cô chỉ cần nói mình muốn loại thế nào là được.”
“Chất lượng giấy tốt, trung bình, kém đều có, kiểu dáng của chữ ‘Phúc’ quá ít, mà cũng quá cứng nhắc, tranh tết thì cần nhiều loại với số lượng lớn. Ở chỗ anh hình như vẫn thiếu, tôi còn muốn một số tranh tết in sao năm mới, một số tranh nói về các truyền thuyết sự tích xưa của năm mới, trên câu đối phải viết tự thể màu vàng. Nội dung của câu đối chỉ có bấy nhiêu, cũng cần phải đổi.”
“Được, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện.”Nghe Chung Linh nói rất rõ ràng rành mạch, hơn nữa nội dung cô nói rất có thể giúp bản thân ông kiếm được nhiều tiền hơn, thế nên anh gọi vợ ra trông hàng, còn mình thì nhiệt tình kéo Chung Linh đến một tiệm cơm nhỏ ngoài chợ bàn chuyện.
“Anh Tôn à, anh có thể nói tôi biết là những thứ này anh có thể làm không?” Bên cạnh, Chu Bảo Cầm rất vui, vì bản thân mình là một người đến từ nông thôn, được người thành phố đối đãi thế này, thật quá hãnh diện.
“Ba vị cứ yên tâm, anh trai tôi là chủ một xưởng in, mấy thứ mà chị muốn đều không thành vấn đề.”
“Nhưng mà tôi còn có chuyện muốn nói.”
Tôn Quân cảm thấy người phụ nữ này quả thật không dễ đối phó.
“Tôi có thể cung cấp cho anh tư liệu về câu đối, cũng có thể giúp các anh làm bản in, nhưng hàng tôi nhập vào sẽ không tính theo giá này. Tôi nghĩ chúng ta cần phải giao kèo trước, tôi chỉ chấp nhận giá bảy phần thôi, còn nữa, trong vòng bảy ngày số hàng mà tôi đã đặt phải về đến xã Trường Thanh, hàng đến xong thì tôi sẽ gửi tiền cho anh.” Chung Linh cười cười mà nói.
“Em gái à, về điểm này thì em có phần quá đáng đó, anh giảm giá cho em chỉ lấy chín thành, đấy đã là cái giá thấp nhất khu này rồi. Hơn nữa mọi người ở đây đều là giao dịch bằng tiền mặt, nếu em nói em mua hàng của anh mà không đưa tiền trước cho anh, thì em bảo anh phải làm thế nào đây?”
“Tôi cảm thấy một chút cũng không quá đáng, tôi có thể cho anh hai mươi phiên bản của các loại câu đối, mười mấy phiên bản tranh tết, những thứ này đều có thể biến thành tiền, tôi nói anh chỉ tính tôi giá bảy thành cũng xem như là tôi đã tính lệ phí của mình trong đó. Hơn nữa, đây cũng không phải là lần đặt hàng cuối cùng trong năm của tôi, tôi dự định khoảng một tuần sau khi hàng về, tôi sẽ đặt anh một đơn hàng mới, nếu như anh không đồng ý, tôi có thể đi tìm một cửa hàng khác. Điều cuối cùng, năm nay tôi có thể khiến anh kiếm được bộn tiền, tôi cũng có thể làm cho anh sau này kiếm được nhiều tiền hơn những gì anh có thể tưởng tượng. Tôi cũng không phải là loại người tham lam, chỉ xem anh có quyết đoán và có tầm nhìn xa hay không thôi.”
Tôn Quân suy nghĩ một chút, vỗ đùi.
“Được, cứ làm như vậy đi, khi nào thì cô có thể đưa cho tôi các loại câu đối?”
“Ngày mai đi, tối nay tôi sẽ viết ra, ngày mai tôi sẽ đưa cho anh, ngày mai anh mang hàng ra bến xe giúp tôi.”
“Được, cứ quyết định như vậy.”
Đinh Vinh phát hiện cô em dâu này căn bản không cần mình chen vào lời nào, đã quyết định mọi việc rồi, người phụ nữ này thật không hề tầm thường mà!
Người làm ăn luôn biết cách tiếp đãi khách hàng, nhất là những khách hàng quan trọng, Tôn Quân đã sắp xếp cho ba người nhà Chung Linh ở trong nhà khách tốt nhất trong thành phố, còn dành cho Chung Linh một căn phòng riêng, rồi đặt luôn bữa tối, những khoản này đều do Tôn Quân chi trả, Chung Linh cũng vui vẻ mà nhận, Chung Linh biết lần này Tôn Quân nhờ cô mà đạt được món lời to.
Sáng hôm sau, Tôn Quân mang những hàng hóa Chung Linh cần ra xe, tuy nói năm trăm đồng rất nhiều, nhưng hàng hóa chỉ là giấy, nên chỉ có sáu cái bao lớn, mang lên xe khách cũng có thể đem về được. Lên xe rồi, Chu Bảo Cầm lập tức hỏi Chung Linh, “Tiểu Linh, hàng của chúng ta phải làm sao đây? Nhiều như vậy, chúng ta bán ở chợ có hết được không?”
“Nếu như là bán ở chợ đương nhiên là chúng ta không thể bán hết, chúng ta phải bán sỉ, còn về chuyện phân phối thế nào, thì về nhà chúng ta sẽ bàn bạc sau.” Chu Bảo Cầm trong lòng rất mâu thuẫn, bây giờ cô và chồng vẫn chưa thể đưa ra được một quyết định, tiền tích cóp của họ chỉ có năm trăm đồng. Vụ làm ăn này của Chung Linh xem ra rất lớn, nếu như cô đem toàn bộ tiền góp vào, vạn nhất thua lỗ, vậy thì phải làm sao? Nhưng nếu kiếm được tiền thì cũng sẽ kiếm được không ít đâu!
Lại trải qua ba giờ xóc nảy, cuối cùng cũng về đến thôn, anh rể tìm một người quen đưa bọn họ về nhà, khi về đến nhà thì cũng đã qua giờ cơm thường ngày, Phùng Trân đã sớm chuẩn bị cơm nước chờ bọn họ, Hoa Hoa cũng hưng phấn nhìn theo mấy cái rương lớn.
“Sao rồi, thuận lợi không? Sao lại nhiều thế này?” Phùng Trân kéo con gái hỏi nhỏ.
“Đều rất thuận lợi, nhưng con phát hiện cô con dâu nhỏ của mẹ thật không tầm thường đâu!” Chu Bảo Cầm nhìn theo bóng dáng Chung Linh mà cảm thán.
“Sao vậy? Nó gặp rắc rối gì sao?”
“Không có, con bé rất lợi hại, đến thành phố mà không chút sợ sệt, mặc cả hết mức với người ta. Con thật ngại khi người ta chịu thiệt như vậy, nhưng mà con bé, lời lẽ mặc cả rất cứng rắn, thật không hổ danh là người có văn hóa, mặc cả cũng có trình độ như vậy.”
“Phí lời, lẽ nào lại để cho người khác khiến mình chịu thiệt hay sao? Nếu là chuyện lỗ vốn, người ta chịu bán cho con à? Đừng có mơ mộng nữa? Mẹ thấy con vẫn nên học hỏi Chung Linh cho tốt đi, con đó, bản thân mình không khi nào mới có thể kiếm lớn được chứ.” Chu Bảo Cầm nghe người mẹ thân sinh ra mình đánh giá hà khắc như vậy, cảm thấy vô cùng tức giận, tức đến nỗi mặt phình cả lên.
Đầu tiên ba người nói rõ mọi chuyện với Chu Xuân Lai, sau đó đến căn phòng nhỏ của Chung Linh bàn chuyện. Chung Linh là người đầu tiên phá vỡ sự yên tĩnh: “Bây giờ trong tay em có một ngàn đồng, năm trăm đồng để mua hàng lần này chỉ mới là bước khởi đầu, khi nào hàng đến tay, còn phải tốn khoảng một ngàn đồng nữa, chị xem bọn chị có thể góp vào được bao nhiêu?” Chung Linh đi thẳng vào vấn đề.
“Tiểu Linh, em nói xem nếu như chúng ta bán không được hàng thì sao?”Đinh Vinh hỏi.
“Em không thể bảo đảm được điều gì, nhưng nếu như thuận lợi, mỗi bên có thể kiếm được một ngàn đồng dễ dàng.” Chung Linh chỉ có thể nói như vậy.
“Thế thì liều vậy.”
“Ngày mai chúng ta bắt đầu bán đi!”Chu Bảo Cầm cũng hạ quyết tâm.
“Vẫn chưa được, hàng của chúng ta vẫn chưa đủ, nếu như một tuần sau về hàng mới, thì hàng này của chúng ta sẽ bị trả lại, hơn nữa cũng sẽ ảnh hưởng đến việc làm ăn sau này.” Hai vợ chồng Đinh Vinh nhìn nhau, nhìn biểu hiện lúc mua hàng của Chung Linh đã chứng minh cô là người có đầu óc buôn bán, hai người chỉ có thể đồng ý.
Ba ngày qua đi, Chung Linh vẫn không có động tĩnh, mẹ con Phùng Trân rất sốt ruột nhưng cũng không thể nói gì. Chu Bảo Cầm dứt khoát đem những cảm nhận của mình viết thư báo cho em trai, nói em dâu thần kì thế nào, được ba mẹ yêu mến thế nào.