Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nang-dau-trong-sinh-12
Chương 12: Đánh giá
Mùng hai tết về nhà mẹ đẻ là truyền thống ở nông thôn, chỉ cần nhà mẹ không quá xa, thì nhất định phải về nhà từ sáng mùng hai. Nếu có con còn có thể được nhận bao lì xì từ trưởng bối nhà ngoại. Chung Linh đã chuẩn bị vài bao lì xì, mỗi bao để sẵn mười đồng để mừng tuổi cho mấy đứa nhỏ trong nhà, mang về nhà mẹ bao nhiêu lễ vật là thể hiện tình hình cuộc sống bên nhà chồng cũng như thái độ của nhà chồng đối với con dâu.
Lần này vô cùng đặc biệt, Chu Bảo Cương cùng cô về thăm nhà mẹ đẻ, điều này rất khó có được vì anh có nói qua, mỗi lần tết đến anh đều ở lại đơn vị với cấp dưới, lần này có thể cùng cô về nhà, khiến họ hàng nhà cô rất bất ngờ.
Người con rể oai phong ngời ngời này được họ hàng nhà cô tiếp đãi vô cùng nồng hậu. Bảy bà cô, tám bà dì đều đến đây, còn có cả người mà do đời trước Chung Linh ít khi về nhà mẹ nên không nhớ nổi tên nữa.
Nhìn con gái mang nhiều quà về, ba mẹ Chung Linh rất vui mừng. Đàn ông trong nhà tập hợp lại cùng ngồi trong phòng khách tám chuyện, anh trai của Chung Linh là Chung Cảnh trò chuyện khá nhiều với Chu Bảo Cương. Chu Bảo Cương cũng có thể được xem như một nho tướng, thời đi học cũng đạt thành tích tốt, đọc qua rất nhiều sách, ngoài ba của Chung Linh thì Chu Bảo Cương là người tâm đầu ý hợp với Chung Cảnh nhất.
Vẫn như thường lệ, nhà bếp chính là thiên hạ của cánh phụ nữ. Chung Linh nấu nước trước, pha trà bưng lên cho đám đàn ông, ly uống trà không đủ, đành phải dùng bát ăn cơm. Lá trà do Chung Linh mang về, cô thừa biết mẹ cô tiếc tiền mua trà. Trong phòng khách đàn ông hút thuốc khói ngợp cả phòng.
Bởi vì trong bếp còn có họ hàng thân thích nên Chung Linh và mẹ cũng không trò chuyện với nhau nhiều. Lần này lão Tiền cũng ở lại, Chung Linh biết vợ chồng cô chỉ có thể ở lại trong ngày, vì nhà mẹ cô không đủ chỗ, thêm vào đó, Chu Bảo Cương chỉ về nhà ít ngày rồi phải trở về học viện quân sự. Chuyện anh được đến học viện quân sự chính là “tiền vốn” để mẹ cô khoe khoang với họ hàng. Mọi người đều nói tương lai Chung Linh chắc chắn sẽ trở thành vợ của sĩ quan cao cấp, lúc đó cô đừng có quên bọn họ. Chung Linh nghe xong chỉ mỉm cười. Cô biết mình sẽ là vợ sĩ quan, hơn nữa cô còn muốn trở thành người vợ xứng đáng với anh, để cho tất cả mọi người phải hâm mộ.
Cả nhà làm rất nhiều món ngon, Chung Linh không hề đụng tay nấu một chút nào, mà do mọi người chung tay cùng làm. Trước đây cô nấu ăn không giỏi lắm, nếu không phải cuộc sống ở đời trước bức bách thì cô chẳng phải đi đến trung tâm học nữ công gia chánh. Nếu bây giờ cô nấu, chắc chắn sẽ làm mọi người nghi ngờ.
Khách rất đông, cho nên chỉ có đàn ông được ngồi vào bàn ăn, còn phụ nữ, kể cả Chung Linh hay là trưởng bối nhà Chung Linh cũng vậy, đều không được ngồi vào bàn, còn phải phụ trách thêm thức ăn lên, không còn cách nào khác, đây là tục lệ. Phụ nữ không được ngồi vào bàn, trừ khi ở nhà riêng của mình, còn không thì chỉ có thể ngồi trong bếp ăn. Thật muốn thay đổi ngược lại, phụ nữ được ngồi ngoài bàn, để đàn ông phải hầu hạ. Nhưng cô ngẫm nghĩ, nếu đàn ông thật sự trở nên như vậy thì liệu cô có thích họ như vậy không chứ? Ôi, đúng là mâu thuẫn quá đi!
Sau bữa tối vui vầy, hai người chuẩn bị ra về trước khi trời tối. Nhìn thấy hai người trở về, Phùng Trân và Chu Xuân Lai đều ra đón. Thật ra thì việc này cũng không cần thiết, nhưng vì trong lòng thấy hổ thẹn với con dâu, cô con dâu tốt như vậy mà lại bất hòa với con trai mình thì phải làm sao đây? Còn chưa đăng kí kết hôn đâu.
Về đến nhà, cô vừa thay quần áo xong thì bố mẹ chồng liền đến hỏi han tình hình bên nhà thông gia, rồi đi thẳng vào chuyện chính, “Tiểu Linh, vừa đúng lúc thằng Cương về nhà, con cũng đến tuổi rồi, mẹ thấy hay là hai đứa mau mau đi đăng kí đi, tránh phải….” Mẹ chồng Phùng Trân vừa định nói tiếp thì đã bị Chu Xuân Lai kéo lại, đành phải lập tức ngậm miệng lại.
“Anh, anh thấy sao?” Chung Linh đem vấn đề đẩy sang cho chồng, thực ra là cũng muốn xem thái độ anh thế nào. Cô không muốn sau này sẽ có ngày anh lại nói, là do em khóc lóc đòi gả cho anh, cho nên Chung Linh rất kiên trì, nhất định phải để anh có một thái độ rõ ràng.
“Vậy chúng ta đi thôi!” Đáp án này Chung Linh không thích tý nào. Kì thật Chu Bảo Cương là một người thông minh như vậy, sao lại không hiểu dụng ý của Chung Linh chứ, chỉ là do anh không muốn tự hạ thấp mình thôi.
“Không đi cũng được chứ?” Chung Linh hỏi dò anh, đây rõ ràng là uy hiếp mà.
“Em nói đi chứ?” Chu Bảo Cầm cảm thấy hai vợ chồng em mình sao chẳng giống người bình thường, sao cứ như là đang đấu trí với nhau vậy nhỉ?
“Hình như tuổi của em chưa đủ so với quy định thì phải?”Vừa nghe Chung Linh nói vậy, mẹ chồng liền nóng nảy.
“Không sao đâu, mẹ sẽ nói với trưởng thôn, chú ấy sẽ nghĩ cách, nên không có vấn đề gì đâu.” Kế này không thành thì lại nghĩ ra kế khác.
“Con sợ anh sẽ hối hận, đến lúc đó muốn bỏ thì phải làm sao được?” Chỉ cần chưa làm thủ tục kết hôn, thì hoàn toàn có thể xem cô là còn chưa kết hôn.
“Em ngoan ngoãn chút đi!” Bị Chu Bảo Cương quát, Chung Linh lập tức không còn lấn tới nữa. Cô biết cô có hơi hẹp hòi, hơn nữa còn bị ảnh hưởng bởi chuyện của Lâm Mỹ, cho nên cô không muốn ở trước mặt anh nói thêm về cô ta nữa để tránh anh thấy phản cảm. Thôi thì để cho anh một đường lui vậy! Hừ, phụ nữ là luôn luôn ích kỉ mà.
Lại đến giờ khắc đầy chờ mong, Chu Bảo Cương đã muốn đi nghỉ. Mới tám giờ tối mà anh đã bắt đầu thấy khó chịu rồi, cũng đành chịu, chuyện ban sáng làm cho quan hệ vợ chồng của hai người hòa hợp trở lại. Hai lão Chu gia sớm đã nhìn ra, liền nói với hai người, “Mau nghỉ ngơi sớm đi, không còn trò vui gì nữa, cũng sẽ không chơi bài cửu, cứ đi ngủ đi!” Nghe được mấy lời này, Chu Bảo Cương còn cố làm bộ nói mình không sao, sẵn sàng cùng ngồi trò chuyện với hai người.
Lần này, Chung Linh lại đuổi Chu Bảo Cương ra ngoài, nhưng anh không nghe lời. “Em muốn làm gì? Tại sao lại muốn anh ra ngoài một lát?”
“Không có gì đâu, anh mau ra ngoài đi.” Gắng sức đẩy anh ra ngoài, dù sao cũng không thể nói được.
Nhưng vừa mới tắm xong, quần vừa kéo lên được một nửa, đã nghe thấy tiếng bước chân, Chung Linh lập tức chặn cửa lại. “Đợi một chút!” Cô dựa vào cửa chỉnh quần áo lại ngay ngắn rồi mới để anh bước vào. Cô không nhìn anh, thật là, ánh mắt người đàn ông này đến một hạt cát cũng không lọt qua nổi.
“Đừng …đừng mà, em chết mất, thật đó.” Chung Linh giống như một chú gà con bị kéo đến bên giường. Cô thật sự rất sợ hãi, hai tiếng lúc sáng đã khiến cô đau nhức khắp cả người. Đây thực sự là miệt mài quá độ, tuy rằng được chồng mình nhiệt tình chính là hạnh phúc của mỗi người phụ nữ nhưng cũng không thể như vậy được.
“Sẽ không đau, em không cần phải cử động.” Nghe xem anh ấy dỗ cái gì kìa! Nói cô giả như người chết à? Nhưng mấu chốt là còn sống sờ sờ đó, không giả chết được.
“Thật đó, em nói nghiêm túc đó, ngày mai em còn phải làm việc nữa! Không thể ngày nào cũng dậy muộn được, ba mẹ sẽ không vui đâu.” Chung Linh ôm chăn lui vào góc giường.
“Em yên tâm, chỉ cần anh ở nhà, là bố mẹ sẽ không trách em dậy muộn đâu.”
Anh nói thế mà không biết xấu hổ à?
“Đúng rồi, anh và Lâm Mỹ nói rõ mọi chuyện chưa?” Soạt! Mấy lời này như một gáo nước lạnh, lập tức dập tắt lửa tình.
“Em không cần lo lắng, đây vốn là chuyện không nên xảy ra.”Anh thành thật nằm xuống, lúc này Chung Linh mới dám chui vào cái chăn của mình.
“Có phải trước đây anh rất thích cô ấy?” Anh ngủ rồi ư?
“Vậy bây giờ thì sao?” Thật sự đã ngủ rồi à?
“Anh có định cưới vợ bé không?” Có ngủ thì cũng đâu có say như vậy chứ? Lát sau Chung Linh không nhịn được liền đẩy anh, “Anh…anh à?” Anh vẫn không thèm để ý đến cô, vậy thì đừng trách cô không khách sáo, gộp luôn món nợ lúc nãy tính một lần.
“Anh nói đi, anh thích cô ta hay thích em? Nói đi…” Chung Linh cắn cắn lên cổ anh, cảm thấy được sự căng thẳng của anh. Cô nghĩ anh rất thích nhấm nháp cổ cô, nên khả năng rất lớn là điểm nhạy cảm của anh nằm ở cổ. Và cô đã đoán đúng.
“Anh thích em sao? Uhm…” Bàn tay nhỏ bé luồn vào áo anh, nhẹ nhàng vuốt ve, đồng thời còn học theo kiểu của anh, dứt khoát cưỡi trên người anh.
“Anh…” Một tiếng gọi anh, khiến xương cốt Chu Bảo Cương tan rã cả ra, không được, không thể tự hạ thấp bản thân mình, trong đời mình từ trước giờ chưa hề nói thích ai cả.
Xem ra cần kích động mạnh hơn nữa, nhìn bộ dạng thà chết không theo của anh, cực kì kích thích sự hăng hái của Chung Linh. Cái mông nhỏ của cô di di, miệng thì gọi, “Anh…” Chu Bảo Cương vẫn không trả lời, mà cởi bỏ quần áo của vợ yêu, ấn cô xuống vào người mình, anh nằm đó, hưởng thụ sự phục vụ của vợ yêu, đột nhiên cô tăng tốc, “Tiểu…thích em, thích thật lòng ….nhanh hơn chút…ưm…”
Cả người Chung Linh đều ướt đẫm, trong lòng thầm nghĩ, anh nghĩ em dễ dãi thế? Chỉ vì một câu. Đợi đã, có phải mình đã bị lừa rồi không?
Hôm sau khi Chung Linh thức dậy cũng xem như là không quá muộn, hôm qua lúc sắp ngủ cô còn tự nhắc nhở mình, nhất định không được dậy trễ để người khác chê cười. Khi Chung Linh miễn cưỡng thức dậy, từ từ mặc quần áo vào, tự nhủ với mình là phải cứng rắn lên, “A….cái lưng của tôi…”
“Ha ha…” Là cái tên được lợi kia đang cười, Chung Linh quay lại trừng anh, nhớ lại cảnh tượng đêm qua, tiến đến sát bên anh. “Anh à, tối qua anh đã đầu hàng.” Nói xong thì liền nhìn thấy anh mặt đỏ bừng. Chung Linh vô cùng đắc ý, điều này đã chứng chứng tỏ việc cô làm tối qua là đáng giá.
“Tiểu Linh.”
“Sao vậy ạ?”
“Hôm nay đồng đội của anh đến chơi.”
“Là người hôm đó sao?”
“Còn người khác nữa, tổng cộng ba người.” Chu Bảo Cương khi ở quân ngũ đã luyện được một thói quen tốt, là không nằm ườn lười biếng trên giường. Động tác của anh nhanh gọn, hoàn toàn không hề bị ảnh hưởng của vận động mạnh tối quá.
Chung Linh nhớ ở đời trước Chu Bảo Cương cũng có dẫn chiến hữu về, nhưng lúc đó Chung Linh lại rất có ác cảm với mấy người đến nhà người ta ăn không uống không. Lúc làm cơm cô chỉ làm một nồi củ cải trắng, ở trong bếp lau bát đũa còn vang ra tiếng leng keng, lạch cạch, bây giờ nghĩ lại mà thấy thật xấu hổ. Cũng vì vậy, mà anh và cô đã cãi nhau một trận to. Hiện tại sẽ không bao giờ có chuyện như vậy nữa.
Chung Linh lau giày cho anh, cầm quần áo đưa cho anh, được sự phục vụ đến như vậy khiến trong lòng Chu Bảo Cương rất ngọt ngào, cảm thấy mình được tôn trọng, được yêu thương. Nghĩ đến đó, anh mỉm cười nhìn theo cô vợ nhỏ bé.
“Vợ à…”
“Dạ?” Chung Linh bất ngờ, là anh đang gọi cô, tuy rằng chỉ là thay đổi cách xưng hô, nhưng lại khiến cho mối liên hệ giữa anh và cô gần gũi hơn, cô thích sự thay đổi này. “Anh yên tâm, em sẽ chuẩn bị thật tốt.”
Chu Bảo Cương thầm nghĩ, đời này anh có được cô vợ như vậy, thì còn cầu gì nữa chứ!
_________________
Mùng hai tết về nhà mẹ đẻ là truyền thống ở nông thôn, chỉ cần nhà mẹ không quá xa, thì nhất định phải về nhà từ sáng mùng hai. Nếu có con còn có thể được nhận bao lì xì từ trưởng bối nhà ngoại. Chung Linh đã chuẩn bị vài bao lì xì, mỗi bao để sẵn mười đồng để mừng tuổi cho mấy đứa nhỏ trong nhà, mang về nhà mẹ bao nhiêu lễ vật là thể hiện tình hình cuộc sống bên nhà chồng cũng như thái độ của nhà chồng đối với con dâu.
Lần này vô cùng đặc biệt, Chu Bảo Cương cùng cô về thăm nhà mẹ đẻ, điều này rất khó có được vì anh có nói qua, mỗi lần tết đến anh đều ở lại đơn vị với cấp dưới, lần này có thể cùng cô về nhà, khiến họ hàng nhà cô rất bất ngờ.
Người con rể oai phong ngời ngời này được họ hàng nhà cô tiếp đãi vô cùng nồng hậu. Bảy bà cô, tám bà dì đều đến đây, còn có cả người mà do đời trước Chung Linh ít khi về nhà mẹ nên không nhớ nổi tên nữa.
Nhìn con gái mang nhiều quà về, ba mẹ Chung Linh rất vui mừng. Đàn ông trong nhà tập hợp lại cùng ngồi trong phòng khách tám chuyện, anh trai của Chung Linh là Chung Cảnh trò chuyện khá nhiều với Chu Bảo Cương. Chu Bảo Cương cũng có thể được xem như một nho tướng, thời đi học cũng đạt thành tích tốt, đọc qua rất nhiều sách, ngoài ba của Chung Linh thì Chu Bảo Cương là người tâm đầu ý hợp với Chung Cảnh nhất.
Vẫn như thường lệ, nhà bếp chính là thiên hạ của cánh phụ nữ. Chung Linh nấu nước trước, pha trà bưng lên cho đám đàn ông, ly uống trà không đủ, đành phải dùng bát ăn cơm. Lá trà do Chung Linh mang về, cô thừa biết mẹ cô tiếc tiền mua trà. Trong phòng khách đàn ông hút thuốc khói ngợp cả phòng.
Bởi vì trong bếp còn có họ hàng thân thích nên Chung Linh và mẹ cũng không trò chuyện với nhau nhiều. Lần này lão Tiền cũng ở lại, Chung Linh biết vợ chồng cô chỉ có thể ở lại trong ngày, vì nhà mẹ cô không đủ chỗ, thêm vào đó, Chu Bảo Cương chỉ về nhà ít ngày rồi phải trở về học viện quân sự. Chuyện anh được đến học viện quân sự chính là “tiền vốn” để mẹ cô khoe khoang với họ hàng. Mọi người đều nói tương lai Chung Linh chắc chắn sẽ trở thành vợ của sĩ quan cao cấp, lúc đó cô đừng có quên bọn họ. Chung Linh nghe xong chỉ mỉm cười. Cô biết mình sẽ là vợ sĩ quan, hơn nữa cô còn muốn trở thành người vợ xứng đáng với anh, để cho tất cả mọi người phải hâm mộ.
Cả nhà làm rất nhiều món ngon, Chung Linh không hề đụng tay nấu một chút nào, mà do mọi người chung tay cùng làm. Trước đây cô nấu ăn không giỏi lắm, nếu không phải cuộc sống ở đời trước bức bách thì cô chẳng phải đi đến trung tâm học nữ công gia chánh. Nếu bây giờ cô nấu, chắc chắn sẽ làm mọi người nghi ngờ.
Khách rất đông, cho nên chỉ có đàn ông được ngồi vào bàn ăn, còn phụ nữ, kể cả Chung Linh hay là trưởng bối nhà Chung Linh cũng vậy, đều không được ngồi vào bàn, còn phải phụ trách thêm thức ăn lên, không còn cách nào khác, đây là tục lệ. Phụ nữ không được ngồi vào bàn, trừ khi ở nhà riêng của mình, còn không thì chỉ có thể ngồi trong bếp ăn. Thật muốn thay đổi ngược lại, phụ nữ được ngồi ngoài bàn, để đàn ông phải hầu hạ. Nhưng cô ngẫm nghĩ, nếu đàn ông thật sự trở nên như vậy thì liệu cô có thích họ như vậy không chứ? Ôi, đúng là mâu thuẫn quá đi!
Sau bữa tối vui vầy, hai người chuẩn bị ra về trước khi trời tối. Nhìn thấy hai người trở về, Phùng Trân và Chu Xuân Lai đều ra đón. Thật ra thì việc này cũng không cần thiết, nhưng vì trong lòng thấy hổ thẹn với con dâu, cô con dâu tốt như vậy mà lại bất hòa với con trai mình thì phải làm sao đây? Còn chưa đăng kí kết hôn đâu.
Về đến nhà, cô vừa thay quần áo xong thì bố mẹ chồng liền đến hỏi han tình hình bên nhà thông gia, rồi đi thẳng vào chuyện chính, “Tiểu Linh, vừa đúng lúc thằng Cương về nhà, con cũng đến tuổi rồi, mẹ thấy hay là hai đứa mau mau đi đăng kí đi, tránh phải….” Mẹ chồng Phùng Trân vừa định nói tiếp thì đã bị Chu Xuân Lai kéo lại, đành phải lập tức ngậm miệng lại.
“Anh, anh thấy sao?” Chung Linh đem vấn đề đẩy sang cho chồng, thực ra là cũng muốn xem thái độ anh thế nào. Cô không muốn sau này sẽ có ngày anh lại nói, là do em khóc lóc đòi gả cho anh, cho nên Chung Linh rất kiên trì, nhất định phải để anh có một thái độ rõ ràng.
“Vậy chúng ta đi thôi!” Đáp án này Chung Linh không thích tý nào. Kì thật Chu Bảo Cương là một người thông minh như vậy, sao lại không hiểu dụng ý của Chung Linh chứ, chỉ là do anh không muốn tự hạ thấp mình thôi.
“Không đi cũng được chứ?” Chung Linh hỏi dò anh, đây rõ ràng là uy hiếp mà.
“Em nói đi chứ?” Chu Bảo Cầm cảm thấy hai vợ chồng em mình sao chẳng giống người bình thường, sao cứ như là đang đấu trí với nhau vậy nhỉ?
“Hình như tuổi của em chưa đủ so với quy định thì phải?”Vừa nghe Chung Linh nói vậy, mẹ chồng liền nóng nảy.
“Không sao đâu, mẹ sẽ nói với trưởng thôn, chú ấy sẽ nghĩ cách, nên không có vấn đề gì đâu.” Kế này không thành thì lại nghĩ ra kế khác.
“Con sợ anh sẽ hối hận, đến lúc đó muốn bỏ thì phải làm sao được?” Chỉ cần chưa làm thủ tục kết hôn, thì hoàn toàn có thể xem cô là còn chưa kết hôn.
“Em ngoan ngoãn chút đi!” Bị Chu Bảo Cương quát, Chung Linh lập tức không còn lấn tới nữa. Cô biết cô có hơi hẹp hòi, hơn nữa còn bị ảnh hưởng bởi chuyện của Lâm Mỹ, cho nên cô không muốn ở trước mặt anh nói thêm về cô ta nữa để tránh anh thấy phản cảm. Thôi thì để cho anh một đường lui vậy! Hừ, phụ nữ là luôn luôn ích kỉ mà.
Lại đến giờ khắc đầy chờ mong, Chu Bảo Cương đã muốn đi nghỉ. Mới tám giờ tối mà anh đã bắt đầu thấy khó chịu rồi, cũng đành chịu, chuyện ban sáng làm cho quan hệ vợ chồng của hai người hòa hợp trở lại. Hai lão Chu gia sớm đã nhìn ra, liền nói với hai người, “Mau nghỉ ngơi sớm đi, không còn trò vui gì nữa, cũng sẽ không chơi bài cửu, cứ đi ngủ đi!” Nghe được mấy lời này, Chu Bảo Cương còn cố làm bộ nói mình không sao, sẵn sàng cùng ngồi trò chuyện với hai người.
Lần này, Chung Linh lại đuổi Chu Bảo Cương ra ngoài, nhưng anh không nghe lời. “Em muốn làm gì? Tại sao lại muốn anh ra ngoài một lát?”
“Không có gì đâu, anh mau ra ngoài đi.” Gắng sức đẩy anh ra ngoài, dù sao cũng không thể nói được.
Nhưng vừa mới tắm xong, quần vừa kéo lên được một nửa, đã nghe thấy tiếng bước chân, Chung Linh lập tức chặn cửa lại. “Đợi một chút!” Cô dựa vào cửa chỉnh quần áo lại ngay ngắn rồi mới để anh bước vào. Cô không nhìn anh, thật là, ánh mắt người đàn ông này đến một hạt cát cũng không lọt qua nổi.
“Đừng …đừng mà, em chết mất, thật đó.” Chung Linh giống như một chú gà con bị kéo đến bên giường. Cô thật sự rất sợ hãi, hai tiếng lúc sáng đã khiến cô đau nhức khắp cả người. Đây thực sự là miệt mài quá độ, tuy rằng được chồng mình nhiệt tình chính là hạnh phúc của mỗi người phụ nữ nhưng cũng không thể như vậy được.
“Sẽ không đau, em không cần phải cử động.” Nghe xem anh ấy dỗ cái gì kìa! Nói cô giả như người chết à? Nhưng mấu chốt là còn sống sờ sờ đó, không giả chết được.
“Thật đó, em nói nghiêm túc đó, ngày mai em còn phải làm việc nữa! Không thể ngày nào cũng dậy muộn được, ba mẹ sẽ không vui đâu.” Chung Linh ôm chăn lui vào góc giường.
“Em yên tâm, chỉ cần anh ở nhà, là bố mẹ sẽ không trách em dậy muộn đâu.”
Anh nói thế mà không biết xấu hổ à?
“Đúng rồi, anh và Lâm Mỹ nói rõ mọi chuyện chưa?” Soạt! Mấy lời này như một gáo nước lạnh, lập tức dập tắt lửa tình.
“Em không cần lo lắng, đây vốn là chuyện không nên xảy ra.”Anh thành thật nằm xuống, lúc này Chung Linh mới dám chui vào cái chăn của mình.
“Có phải trước đây anh rất thích cô ấy?” Anh ngủ rồi ư?
“Vậy bây giờ thì sao?” Thật sự đã ngủ rồi à?
“Anh có định cưới vợ bé không?” Có ngủ thì cũng đâu có say như vậy chứ? Lát sau Chung Linh không nhịn được liền đẩy anh, “Anh…anh à?” Anh vẫn không thèm để ý đến cô, vậy thì đừng trách cô không khách sáo, gộp luôn món nợ lúc nãy tính một lần.
“Anh nói đi, anh thích cô ta hay thích em? Nói đi…” Chung Linh cắn cắn lên cổ anh, cảm thấy được sự căng thẳng của anh. Cô nghĩ anh rất thích nhấm nháp cổ cô, nên khả năng rất lớn là điểm nhạy cảm của anh nằm ở cổ. Và cô đã đoán đúng.
“Anh thích em sao? Uhm…” Bàn tay nhỏ bé luồn vào áo anh, nhẹ nhàng vuốt ve, đồng thời còn học theo kiểu của anh, dứt khoát cưỡi trên người anh.
“Anh…” Một tiếng gọi anh, khiến xương cốt Chu Bảo Cương tan rã cả ra, không được, không thể tự hạ thấp bản thân mình, trong đời mình từ trước giờ chưa hề nói thích ai cả.
Xem ra cần kích động mạnh hơn nữa, nhìn bộ dạng thà chết không theo của anh, cực kì kích thích sự hăng hái của Chung Linh. Cái mông nhỏ của cô di di, miệng thì gọi, “Anh…” Chu Bảo Cương vẫn không trả lời, mà cởi bỏ quần áo của vợ yêu, ấn cô xuống vào người mình, anh nằm đó, hưởng thụ sự phục vụ của vợ yêu, đột nhiên cô tăng tốc, “Tiểu…thích em, thích thật lòng ….nhanh hơn chút…ưm…”
Cả người Chung Linh đều ướt đẫm, trong lòng thầm nghĩ, anh nghĩ em dễ dãi thế? Chỉ vì một câu. Đợi đã, có phải mình đã bị lừa rồi không?
Hôm sau khi Chung Linh thức dậy cũng xem như là không quá muộn, hôm qua lúc sắp ngủ cô còn tự nhắc nhở mình, nhất định không được dậy trễ để người khác chê cười. Khi Chung Linh miễn cưỡng thức dậy, từ từ mặc quần áo vào, tự nhủ với mình là phải cứng rắn lên, “A….cái lưng của tôi…”
“Ha ha…” Là cái tên được lợi kia đang cười, Chung Linh quay lại trừng anh, nhớ lại cảnh tượng đêm qua, tiến đến sát bên anh. “Anh à, tối qua anh đã đầu hàng.” Nói xong thì liền nhìn thấy anh mặt đỏ bừng. Chung Linh vô cùng đắc ý, điều này đã chứng chứng tỏ việc cô làm tối qua là đáng giá.
“Tiểu Linh.”
“Sao vậy ạ?”
“Hôm nay đồng đội của anh đến chơi.”
“Là người hôm đó sao?”
“Còn người khác nữa, tổng cộng ba người.” Chu Bảo Cương khi ở quân ngũ đã luyện được một thói quen tốt, là không nằm ườn lười biếng trên giường. Động tác của anh nhanh gọn, hoàn toàn không hề bị ảnh hưởng của vận động mạnh tối quá.
Chung Linh nhớ ở đời trước Chu Bảo Cương cũng có dẫn chiến hữu về, nhưng lúc đó Chung Linh lại rất có ác cảm với mấy người đến nhà người ta ăn không uống không. Lúc làm cơm cô chỉ làm một nồi củ cải trắng, ở trong bếp lau bát đũa còn vang ra tiếng leng keng, lạch cạch, bây giờ nghĩ lại mà thấy thật xấu hổ. Cũng vì vậy, mà anh và cô đã cãi nhau một trận to. Hiện tại sẽ không bao giờ có chuyện như vậy nữa.
Chung Linh lau giày cho anh, cầm quần áo đưa cho anh, được sự phục vụ đến như vậy khiến trong lòng Chu Bảo Cương rất ngọt ngào, cảm thấy mình được tôn trọng, được yêu thương. Nghĩ đến đó, anh mỉm cười nhìn theo cô vợ nhỏ bé.
“Vợ à…”
“Dạ?” Chung Linh bất ngờ, là anh đang gọi cô, tuy rằng chỉ là thay đổi cách xưng hô, nhưng lại khiến cho mối liên hệ giữa anh và cô gần gũi hơn, cô thích sự thay đổi này. “Anh yên tâm, em sẽ chuẩn bị thật tốt.”
Chu Bảo Cương thầm nghĩ, đời này anh có được cô vợ như vậy, thì còn cầu gì nữa chứ!
_________________