Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nang-dau-trong-sinh-9
Chương 9: Lâm Mỹ
Bình thường mà nói, đêm ba mươi thì phải thức đón giao thừa, chính là cả đêm sẽ không được ngủ. Cả nhà Chu gia ăn cơm xong, đều vây lại ngồi trên giường sưởi ở căn phòng phía đông ăn hạt dưa, đậu phộng. Hoa Hoa được mặc áo quần mới, ngồi trong lòng mợ ăn hạch đào mợ mua cho, mợ nói ăn hạch đào tốt cho trí não, có thể trở nên thông minh, sau này Hoa Hoa có thể đậu được đại học. Chung Linh nói thế khiến vợ chồng Chu Bảo Cầm rất hưởng thụ, nhưng với con gái mà nói, quan niệm của mọi người là chỉ hy vọng nó tìm được một gia đình chồng tốt thì mãn nguyện rồi.
“Nếu nhà ta mà có một sinh viên đại học thì có thể làm vinh danh dòng họ rồi!” Chu Xuân Lai xúc động, thi đậu đại học cũng giống như thi trạng nguyên thời xưa vậy.
“Vinh danh họ nhà ai hả? Hoa Hoa họ Đinh, không phải họ Chu. Vả lại vợ chồng chúng nó muốn có con trai, lẽ nào lại đập nồi bán sắt cho con gái lên đại học sao?” Phùng Trân đã quen nói thẳng mọi chuyện của con gái mình.
“Mẹ, mẹ nói thế là sao, nói kiểu gì thì Hoa Hoa cũng là con gái của con, con nếu có tiền thì cũng sẽ tạo điều kiện cho nó chứ. Nhưng mà mẹ cũng biết đó, sính lễ cưới vợ mỗi năm một tăng, bọn con đương nhiên phải tiết kiệm tiền từ bây giờ.”
Chung Linh vừa nghe mấy lời này còn thấy mất hứng nói chi bà Phùng Trân.
“Con chỉ biết nói bừa, tại sao con lại trông mong có con trai vậy chứ? Con trai bây giờ ở đâu còn chưa thấy mà con đã lo tiết kiệm cho nó là sao? Hơn nữa, Đinh Vinh là cô nhi, có cần phải có người hương khói không? Không có đầu óc!”
Chu Bảo Cầm đang định cãi lại thì bị ba trừng mắt, lập tức ngậm miệng.
“Mẹ con nói không sai, sau này các con có con trai cũng không thể thiên vị quá, nếu các con đối xử không tốt với Hoa Hoa, tương lai sẽ phải hối hận, có câu châm ngôn nói rằng “thiên tâm bất đắc tế”, thời đại bây giờ tiến bộ hơn rồi.” Chu Xuân Lai một lời giải quyết vấn đề dứt khoát.
Vừa mới được một lúc, Hoa Hoa cũng đã ngủ gục. Chu Xuân Lai nói với hai vợ chồng trẻ.
“Các con cũng đi ngủ đi, không còn chuyện gì đặc biệt nữa đâu, qua mười hai giờ là được rồi.” Ý tứ của ông cũng quá rõ ràng, bảo hai vợ chồng mau trở về mà thân thiết với nhau đi.
Chu Bảo Cương vừa nghe đã hiểu, nhưng vẫn ra vẻ bản thân là con người đứng đắn, giống như sẽ không làm chuyện mà ai cũng biết là gì đấy. Trong lòng Chung Linh thầm mắng anh dối trá, rất muốn xé rách bộ mặt ngụy tạo của anh.
Về tới phòng, Chung Linh bất ngờ mở miệng đầu tiên, “Anh…có thể…ra ngoài một lát được không? Chỉ một lát thôi.”
Chu Bảo Cương vốn thấy kì lạ, bảo anh ra ngoài làm gì chứ, nhưng nhìn bộ dạng của vợ, khẳng định là điều bất đắc dĩ, anh đành đồng ý, quay lại phòng ba mẹ một lần nữa.
Kì thật Chung Linh không còn cách nào khác, từ khi trùng sinh, mỗi ngày cô đều rửa ráy sạch sẽ trước khi đi ngủ.Cô chuẩn bị ba chiếc chậu, một dùng để rửa mặt, một để rửa chân, còn một chậu để rửa “chỗ kín”. Đây là lời dặn dò của bác sĩ phụ khoa đời trước khuyên cô. Phụ nữ phải đặc biệt chú ý vệ sinh cá nhân, nếu mắc phải bệnh phụ khoa coi như chịu tội nặng, hơn nữa khi bệnh còn có mùi khó chịu, sẽ làm cho chồng chán ghét. Quan trọng nhất chính là, bệnh phụ khoa ảnh hưởng lớn đến khả năng sinh con, điều này làm Chung Linh không dám chểnh mảng chút nào. Trước mắt, nguyện vọng lớn nhất của Chung Linh là có thể sinh một đứa con, đứa con này sẽ hoàn thiện gia đình cô, nếu cô chiếm được tình yêu của Chu Bảo Cương, vậy thì cuộc sống sau này của cô có thể nói là vô cùng tốt đẹp. Buổi chiều sau khi cùng Chu Bảo Cương vận động, cô vẫn chưa tẩy rửa, lúc cô làm việc, cảm thấy có thứ gì đó ấm ấm chảy ra, cô đương nhiên biết đó là gì, tuy là tiếc nuối và mặc dù biết đó là thứ từ người anh lưu lại, nhưng nhu cầu sinh lý vẫn quan trọng hơn, cô thật không chịu nổi cảm giác khó chịu, dính dính đó. Cho nên, cô đành lấy hết dũng khí đuổi chồng ra ngoài.
Chung Linh tẩy rửa với tốc độ cực nhanh, pha nước ấm vào chậu, cho thêm ít muối, chẳng còn cách nào khác, thời này vẫn chưa có nước rửa vệ sinh, cô đánh răng, rửa mặt xong, thoa thêm lớp phấn thơm, tiếp đó trải chăn đệm ra. Đầu giường gần lò sưởi vốn là vị trí của chủ gia đình, cô cũng không muốn tranh giành với anh, như vậy ấu trĩ lắm. Nhưng mà, cô sắp xếp chăn đệm của mình thế này có gần anh lắm không? Gần quá thì lộ liễu, mà xa quá thì anh lại tưởng cô từ chối. Ngay lúc Chung Linh đang ôm chăn đệm của mình đứng trước giường phân vân thì Chu Bảo Cương đi vào. Chung Linh lập tức đặt chăn đệm cách anh thật xa. Cô cũng không dám nhìn anh, vội vàng đi chuẩn bị nước rửa chân cho anh. Chu Bảo Cương nhìn cô vợ bé nhỏ của mình, trong lòng cười hớn hở, rõ ràng là mỹ nhân muốn tiếp cận anh nhưng vẫn còn thẹn thùng đây mà. Anh lắc đầu, đem chăn đệm và gối kê sát nhau.
Lúc Chung Linh trở lại, vẫn không dám nhìn mặt Chu Bảo Cương, mang chậu nước đi thẳng tới, cởi vớ và giày anh ra. Chu Bảo Cương thấy vợ định rửa chân cho mình thì vội ngăn cản,
“Không cần, không cần, để anh…anh làm.”
“A…” Sao lại thành thế này? Cô vốn định chăm sóc anh một chút, muốn cảm thụ sự ấm áp của việc này, ai biết được lại bị anh đẩy bật ra đất như vậy. Chung Linh thấy quá oan ức, quá bẽ mặt, quá khó chịu. Đây là bạo lực gia đình! Cô nghĩ vậy nên uất ức òa khóc.
Chu Bảo Cương thì bị dọa cho sợ, từ khi giải phóng tới nay, phụ nữ ở nông thôn cũng giải phóng luôn, làm gì còn chuyện rửa chân cho chồng chứ? Hơn nữa, khi nãy là anh quá căng thẳng, không làm chủ được sức mạnh, vì vậy mới đẩy cô té ngã. Anh bất chấp mình đang chân trần, vừa ôm lấy cô vợ mỏng manh bé nhỏ ngồi lên giường, vừa không ngừng xin lỗi cô,
“Tiểu Linh, anh không cố ý mà, thật đó, em…đợi anh.”
Sự kiện rửa chân cứ thế mà kết thúc, Chu Bảo Cương vội vội vàng vàng rửa chân, nhanh chóng lau khô, vội vàng mang chậu nước đi đổ, rồi cấp tốc quay trở vào, tiểu mỹ nhân của anh vẫn còn đang khóc, hơn nữa xu hướng càng lúc càng nghiêm trọng hơn. Anh nhanh chóng cởi quần áo ngoài, cũng cởi luôn cho cô vợ của mình, rồi hai người chui vào chăn, Chu Bảo Cương ôm lấy cô vợ nhỏ bé trong lòng rồi nhẹ giọng dỗ dành cô. Ôi! Chuyện náo thành thế này, xử lý không xong thì chuyện tốt đêm nay cũng tiêu luôn rồi.
“Được rồi, được rồi, là anh không đúng, đừng khóc nữa.” Chu Bảo Cương thật sự không hề am hiểu dỗ dành, ngay đến cháu gái mình anh còn chưa từng dỗ qua nữa là, giờ phải làm sao đây? Ai bảo anh là đầu sỏ gây nên chứ!
“Anh đánh em, hu..hu…anh đánh em…” Thực tế thì Chung Linh khóc cũng không hẳn là vì chuyện này, chỉ là mượn cớ nói chuyện của cô thôi! Áp lực quá lớn, cô chỉ thấy mù mịt.
“Anh…anh đánh em lúc nào?” Đây là một lỗi rất lớn, thì ra cô cho rằng anh đánh cô, xem ra sự việc rất nghiêm trọng, nếu như để mẹ và chị anh biết chuyện này thì chắc chắn hai mươi năm rồi anh chưa từng bị đánh sẽ lại bị một trận nữa cho xem.
“Anh đánh em… đánh rõ ràng mà!”
“Anh không cố ý, xin lỗi em mà, được không?” Anh chỉ có thể nhẹ nhàng nhỏ giọng an ủi cô. Trôi qua một lúc lâu, Chung Linh mới từ từ bình tĩnh lại, chiếc áo mỏng còn lại của Chu Bảo Cương cũng bị nước mắt cô thấm ướt, “Ướt mất rồi!”
“Ừm.” Chu bảo Cương cởi áo ra, đây là chiếc áo mới thay hồi trưa được anh mang từ Thiên Tân về.
“Để em lấy áo khác cho anh.” Chung Linh đang định ngồi dậy, nhìn phần ngực anh, cô khó mà kiềm chế.
“Không cần!” Chu Bảo Cương ôm chầm lấy cô.
Xem ra đêm nay muốn làm gì cũng không được rồi, Chu Bảo Cương vốn ăn nói vụng về nên chỉ biết ôm Chung Linh vào lòng, hai người cùng nhau trò chuyện. Nói từ chuyện sinh hoạt trong đơn vị cho tới bạn bè bên cạnh anh, đều là Chung Linh hỏi, Chu Bảo Cương trả lời. Chung Linh còn kể những chuyện từ sau khi cô được gả vào nhà anh, chuyện sinh hoạt hằng ngày giữa cô với mọi người, cô còn kể chuyện cùng với Chu Bảo Cầm buôn bán, vui vẻ nhất vẫn là về Hoa Hoa, có thể thấy được anh cũng rất thích trẻ con. Qua một năm nữa, anh sẽ hai mươi chín tuổi, ở tuổi như anh, trong thôn này người ta đã có mấy đứa con rồi. Chung Linh hỏi anh, rốt cuộc anh thích con trai hay con gái, Chu Bảo Cương bất ngờ nói thích con gái, có lẽ là sợ tạo áp lực cho cô chăng? Nhưng vô luận thế nào thì Chung Linh cũng rất vui vẻ, hai người nói đủ mọi đề tài, vô hình trung đã làm ngắn dần khoảng cách giữa hai người.
Hôm sau, vừa mới dùng điểm tâm xong, Chu gia đã đón khách không mời mà đến, chính là ba mẹ Lâm Mỹ dẫn theo con gái cùng mấy người họ hàng. Tổng cộng có bảy tám người đến, Chung Linh không nhận ra những người này. Bọn họ vừa vào nhà liền dùng ánh mắt xấu xa nhìn Chung Linh. Chu Bảo Cương vừa nhìn thấy đám người mới đến, sắc mặt liền trầm xuống.
Nhìn qua Lâm Mỹ chỉ khoảng hai mươi, đôi mắt to, khuôn mặt trắng trẻo, cũng có thể xem là một người đẹp, vừa nhìn thấy Chu Bảo Cương liền gọi ngay một tiếng ‘Anh Cương’. Chu Bảo Cương cũng không thèm trả lời, cô đành phải khép nép đi theo sau mẹ mình, nhìn hai mẹ con họ rất giống nhau.
Mười mấy con người chen nhau trong một căn phòng, cộng thêm một bầu không khí thật quái lạ, Chung Linh thật sự không muốn ở lại đây, muốn đi ra ngoài thì lại bị Chu Bảo Cầm kéo lại, ngay cả vẻ mặt của chồng mình nhìn cũng rất đáng sợ. Chung Linh cũng biết loáng thoáng là Chu Bảo Cương và Lâm Mỹ đã từng đính ước, lần trước lúc về nhà mẹ có nghe người trong nhà đề cập đến, nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thì lúc đó chỉ có hai nhà họ mới biết thôi.
Không cần đợi lâu, người nhà hai gia đình bắt đầu ầm ĩ cả lên, rất đơn giản, người nhà họ Lâm đòi bồi thường, thời này mà đã biết đi đòi phí thanh xuân, Lâm gia quả là vượt trước thời đại.
“Mấy người nói những lời này là sao? Lúc đó trước đám cưới một tuần, các người đòi tăng thêm tiền sính lễ, chúng ta không đồng ý thì mấy người từ hôn, chẳng phải các người đã nói, không gả cho thằng Cương nhà tôi, thì cũng còn khối nhà đến nhà cầu hôn sao? Bây giờ thằng Cương cũng đã kết hôn rồi, mấy người lại đến kiếm chuyện, rốt cuộc là có ý gì?” Phùng Trân không phải là một người dễ bắt nạt.
“Thím này, thím nói vậy cũng không đúng rồi. Chúng tôi chỉ đề nghị tăng thêm một ngàn tiền sính lễ, nhưng anh chị lại không đồng ý, lại bỏ ra một ngàn mà đi cưới con gái nhà họ Chung, đây là cái kiểu gì thế, nói cho rõ thì nhà anh chị đã sớm có ý định từ hôn, Tiểu Mỹ nhà tôi đã đợi thằng Cương nhà anh chị ba năm rồi, nhà anh chị muốn đùa giỡn với chúng tôi phải không?” Người nói chắc là ba của Lâm Mỹ.
“Ba năm? Các người còn không biết xấu hổ? Lúc đính hôn đã định là năm sau làm đám cưới, nhưng mà các người còn muốn đợi thằng Cương nhà tôi phải làm cán bộ, nó thăng chức rồi các người lại muốn công việc phải ổn định. Sau đó thì trước lễ cưới một tuần, các người đòi tăng tiền sính lễ lên một ngàn đồng, các người vậy là sao? Cố tình lên giá đúng không? Con gái Chung gia thì sao chứ? Đứa con dâu này của tôi còn đem một ngàn đồng sính lễ trở thành hồi môn mang về nhà chồng. Các người còn không biết đúng không? Hơn nữa, từ ngày nó bước vào nhà là một tay nó làm hết mọi việc, giặt đồ, nấu cơm, cho lợn ăn, kiếm tiền, cái gì cũng giỏi, ai cũng khen. Nói thật, từ ngày nó vào nhà, tôi gần như chưa bao giờ nhàn nhã như thế, Lâm Mỹ nhà các người được như vậy không?”
“Thím Chu, thím nói vậy là không đúng rồi, con gái Chung gia đúng là biết kiếm tiền, nghe nói năm nay các người bán câu đối kiếm được không ít tiền, đúng không? Nhưng nhà thím đối với Lâm Mỹ nhà chúng tôi thì sao? Dịp lễ tết nào mà nó chẳng mang quà đến thăm nhà các người chứ?” Vừa nghe Phùng Trân khen Chung Linh, mẹ Lâm Mỹ đã thấy khó chịu.
“Bà im đi, mấy thứ quà đó toàn là đồ có sẵn trong nhà, nhà này cũng không thiếu!” Phùng Trân hét toáng lên, hai nhà bắt đầu hỗn chiến.
“Được rồi, các người nói đi, rốt cuộc là muốn cái gì? Thằng Cương cũng đã kết hôn. Muốn bỏ vợ để cưới Lâm Mỹ là không thể, mà chúng tôi cũng không đồng ý.” Chu Xuân Lai đứng ra ngăn chặn, muốn bọn họ vào thẳng vấn đề.
“Ba ngàn, các người phải bồi thường tổn thất cho Lâm Mỹ.” Ba Lâm Mỹ nói thẳng, Lâm Mỹ đứng phía sau kéo kéo ông, bị ông gạt phắt.
“Cái gì? Ba ngàn? Tôi nhổ vào! Đầu năm đầu tháng ông đã kéo người tới nhà, ông cố ý đem xui rủi tới nhà tôi đấy phải không? Sao lúc đám cưới thằng Cương thì không thấy nói lời nào? Tôi thấy là ông tức đỏ mắt vì nhà tôi kiếm được nhiều tiền, muốn tới tranh phần chứ gì?” Chu Bảo Cầm phun ra một tràng.
“Đừng ở đó ngậm máu phun người, chẳng phải bây giờ thằng Cương mới về sao?” Ba Lâm Mỹ phản bác, trong chốc lát căn phòng như muốn nổ tung, Chu Bảo Cương đứng dậy đi ra ngoài, Chung Linh chú ý, Lâm Mỹ cũng thấy vậy, đứng dậy đi theo sau anh.
Bình thường mà nói, đêm ba mươi thì phải thức đón giao thừa, chính là cả đêm sẽ không được ngủ. Cả nhà Chu gia ăn cơm xong, đều vây lại ngồi trên giường sưởi ở căn phòng phía đông ăn hạt dưa, đậu phộng. Hoa Hoa được mặc áo quần mới, ngồi trong lòng mợ ăn hạch đào mợ mua cho, mợ nói ăn hạch đào tốt cho trí não, có thể trở nên thông minh, sau này Hoa Hoa có thể đậu được đại học. Chung Linh nói thế khiến vợ chồng Chu Bảo Cầm rất hưởng thụ, nhưng với con gái mà nói, quan niệm của mọi người là chỉ hy vọng nó tìm được một gia đình chồng tốt thì mãn nguyện rồi.
“Nếu nhà ta mà có một sinh viên đại học thì có thể làm vinh danh dòng họ rồi!” Chu Xuân Lai xúc động, thi đậu đại học cũng giống như thi trạng nguyên thời xưa vậy.
“Vinh danh họ nhà ai hả? Hoa Hoa họ Đinh, không phải họ Chu. Vả lại vợ chồng chúng nó muốn có con trai, lẽ nào lại đập nồi bán sắt cho con gái lên đại học sao?” Phùng Trân đã quen nói thẳng mọi chuyện của con gái mình.
“Mẹ, mẹ nói thế là sao, nói kiểu gì thì Hoa Hoa cũng là con gái của con, con nếu có tiền thì cũng sẽ tạo điều kiện cho nó chứ. Nhưng mà mẹ cũng biết đó, sính lễ cưới vợ mỗi năm một tăng, bọn con đương nhiên phải tiết kiệm tiền từ bây giờ.”
Chung Linh vừa nghe mấy lời này còn thấy mất hứng nói chi bà Phùng Trân.
“Con chỉ biết nói bừa, tại sao con lại trông mong có con trai vậy chứ? Con trai bây giờ ở đâu còn chưa thấy mà con đã lo tiết kiệm cho nó là sao? Hơn nữa, Đinh Vinh là cô nhi, có cần phải có người hương khói không? Không có đầu óc!”
Chu Bảo Cầm đang định cãi lại thì bị ba trừng mắt, lập tức ngậm miệng.
“Mẹ con nói không sai, sau này các con có con trai cũng không thể thiên vị quá, nếu các con đối xử không tốt với Hoa Hoa, tương lai sẽ phải hối hận, có câu châm ngôn nói rằng “thiên tâm bất đắc tế”, thời đại bây giờ tiến bộ hơn rồi.” Chu Xuân Lai một lời giải quyết vấn đề dứt khoát.
Vừa mới được một lúc, Hoa Hoa cũng đã ngủ gục. Chu Xuân Lai nói với hai vợ chồng trẻ.
“Các con cũng đi ngủ đi, không còn chuyện gì đặc biệt nữa đâu, qua mười hai giờ là được rồi.” Ý tứ của ông cũng quá rõ ràng, bảo hai vợ chồng mau trở về mà thân thiết với nhau đi.
Chu Bảo Cương vừa nghe đã hiểu, nhưng vẫn ra vẻ bản thân là con người đứng đắn, giống như sẽ không làm chuyện mà ai cũng biết là gì đấy. Trong lòng Chung Linh thầm mắng anh dối trá, rất muốn xé rách bộ mặt ngụy tạo của anh.
Về tới phòng, Chung Linh bất ngờ mở miệng đầu tiên, “Anh…có thể…ra ngoài một lát được không? Chỉ một lát thôi.”
Chu Bảo Cương vốn thấy kì lạ, bảo anh ra ngoài làm gì chứ, nhưng nhìn bộ dạng của vợ, khẳng định là điều bất đắc dĩ, anh đành đồng ý, quay lại phòng ba mẹ một lần nữa.
Kì thật Chung Linh không còn cách nào khác, từ khi trùng sinh, mỗi ngày cô đều rửa ráy sạch sẽ trước khi đi ngủ.Cô chuẩn bị ba chiếc chậu, một dùng để rửa mặt, một để rửa chân, còn một chậu để rửa “chỗ kín”. Đây là lời dặn dò của bác sĩ phụ khoa đời trước khuyên cô. Phụ nữ phải đặc biệt chú ý vệ sinh cá nhân, nếu mắc phải bệnh phụ khoa coi như chịu tội nặng, hơn nữa khi bệnh còn có mùi khó chịu, sẽ làm cho chồng chán ghét. Quan trọng nhất chính là, bệnh phụ khoa ảnh hưởng lớn đến khả năng sinh con, điều này làm Chung Linh không dám chểnh mảng chút nào. Trước mắt, nguyện vọng lớn nhất của Chung Linh là có thể sinh một đứa con, đứa con này sẽ hoàn thiện gia đình cô, nếu cô chiếm được tình yêu của Chu Bảo Cương, vậy thì cuộc sống sau này của cô có thể nói là vô cùng tốt đẹp. Buổi chiều sau khi cùng Chu Bảo Cương vận động, cô vẫn chưa tẩy rửa, lúc cô làm việc, cảm thấy có thứ gì đó ấm ấm chảy ra, cô đương nhiên biết đó là gì, tuy là tiếc nuối và mặc dù biết đó là thứ từ người anh lưu lại, nhưng nhu cầu sinh lý vẫn quan trọng hơn, cô thật không chịu nổi cảm giác khó chịu, dính dính đó. Cho nên, cô đành lấy hết dũng khí đuổi chồng ra ngoài.
Chung Linh tẩy rửa với tốc độ cực nhanh, pha nước ấm vào chậu, cho thêm ít muối, chẳng còn cách nào khác, thời này vẫn chưa có nước rửa vệ sinh, cô đánh răng, rửa mặt xong, thoa thêm lớp phấn thơm, tiếp đó trải chăn đệm ra. Đầu giường gần lò sưởi vốn là vị trí của chủ gia đình, cô cũng không muốn tranh giành với anh, như vậy ấu trĩ lắm. Nhưng mà, cô sắp xếp chăn đệm của mình thế này có gần anh lắm không? Gần quá thì lộ liễu, mà xa quá thì anh lại tưởng cô từ chối. Ngay lúc Chung Linh đang ôm chăn đệm của mình đứng trước giường phân vân thì Chu Bảo Cương đi vào. Chung Linh lập tức đặt chăn đệm cách anh thật xa. Cô cũng không dám nhìn anh, vội vàng đi chuẩn bị nước rửa chân cho anh. Chu Bảo Cương nhìn cô vợ bé nhỏ của mình, trong lòng cười hớn hở, rõ ràng là mỹ nhân muốn tiếp cận anh nhưng vẫn còn thẹn thùng đây mà. Anh lắc đầu, đem chăn đệm và gối kê sát nhau.
Lúc Chung Linh trở lại, vẫn không dám nhìn mặt Chu Bảo Cương, mang chậu nước đi thẳng tới, cởi vớ và giày anh ra. Chu Bảo Cương thấy vợ định rửa chân cho mình thì vội ngăn cản,
“Không cần, không cần, để anh…anh làm.”
“A…” Sao lại thành thế này? Cô vốn định chăm sóc anh một chút, muốn cảm thụ sự ấm áp của việc này, ai biết được lại bị anh đẩy bật ra đất như vậy. Chung Linh thấy quá oan ức, quá bẽ mặt, quá khó chịu. Đây là bạo lực gia đình! Cô nghĩ vậy nên uất ức òa khóc.
Chu Bảo Cương thì bị dọa cho sợ, từ khi giải phóng tới nay, phụ nữ ở nông thôn cũng giải phóng luôn, làm gì còn chuyện rửa chân cho chồng chứ? Hơn nữa, khi nãy là anh quá căng thẳng, không làm chủ được sức mạnh, vì vậy mới đẩy cô té ngã. Anh bất chấp mình đang chân trần, vừa ôm lấy cô vợ mỏng manh bé nhỏ ngồi lên giường, vừa không ngừng xin lỗi cô,
“Tiểu Linh, anh không cố ý mà, thật đó, em…đợi anh.”
Sự kiện rửa chân cứ thế mà kết thúc, Chu Bảo Cương vội vội vàng vàng rửa chân, nhanh chóng lau khô, vội vàng mang chậu nước đi đổ, rồi cấp tốc quay trở vào, tiểu mỹ nhân của anh vẫn còn đang khóc, hơn nữa xu hướng càng lúc càng nghiêm trọng hơn. Anh nhanh chóng cởi quần áo ngoài, cũng cởi luôn cho cô vợ của mình, rồi hai người chui vào chăn, Chu Bảo Cương ôm lấy cô vợ nhỏ bé trong lòng rồi nhẹ giọng dỗ dành cô. Ôi! Chuyện náo thành thế này, xử lý không xong thì chuyện tốt đêm nay cũng tiêu luôn rồi.
“Được rồi, được rồi, là anh không đúng, đừng khóc nữa.” Chu Bảo Cương thật sự không hề am hiểu dỗ dành, ngay đến cháu gái mình anh còn chưa từng dỗ qua nữa là, giờ phải làm sao đây? Ai bảo anh là đầu sỏ gây nên chứ!
“Anh đánh em, hu..hu…anh đánh em…” Thực tế thì Chung Linh khóc cũng không hẳn là vì chuyện này, chỉ là mượn cớ nói chuyện của cô thôi! Áp lực quá lớn, cô chỉ thấy mù mịt.
“Anh…anh đánh em lúc nào?” Đây là một lỗi rất lớn, thì ra cô cho rằng anh đánh cô, xem ra sự việc rất nghiêm trọng, nếu như để mẹ và chị anh biết chuyện này thì chắc chắn hai mươi năm rồi anh chưa từng bị đánh sẽ lại bị một trận nữa cho xem.
“Anh đánh em… đánh rõ ràng mà!”
“Anh không cố ý, xin lỗi em mà, được không?” Anh chỉ có thể nhẹ nhàng nhỏ giọng an ủi cô. Trôi qua một lúc lâu, Chung Linh mới từ từ bình tĩnh lại, chiếc áo mỏng còn lại của Chu Bảo Cương cũng bị nước mắt cô thấm ướt, “Ướt mất rồi!”
“Ừm.” Chu bảo Cương cởi áo ra, đây là chiếc áo mới thay hồi trưa được anh mang từ Thiên Tân về.
“Để em lấy áo khác cho anh.” Chung Linh đang định ngồi dậy, nhìn phần ngực anh, cô khó mà kiềm chế.
“Không cần!” Chu Bảo Cương ôm chầm lấy cô.
Xem ra đêm nay muốn làm gì cũng không được rồi, Chu Bảo Cương vốn ăn nói vụng về nên chỉ biết ôm Chung Linh vào lòng, hai người cùng nhau trò chuyện. Nói từ chuyện sinh hoạt trong đơn vị cho tới bạn bè bên cạnh anh, đều là Chung Linh hỏi, Chu Bảo Cương trả lời. Chung Linh còn kể những chuyện từ sau khi cô được gả vào nhà anh, chuyện sinh hoạt hằng ngày giữa cô với mọi người, cô còn kể chuyện cùng với Chu Bảo Cầm buôn bán, vui vẻ nhất vẫn là về Hoa Hoa, có thể thấy được anh cũng rất thích trẻ con. Qua một năm nữa, anh sẽ hai mươi chín tuổi, ở tuổi như anh, trong thôn này người ta đã có mấy đứa con rồi. Chung Linh hỏi anh, rốt cuộc anh thích con trai hay con gái, Chu Bảo Cương bất ngờ nói thích con gái, có lẽ là sợ tạo áp lực cho cô chăng? Nhưng vô luận thế nào thì Chung Linh cũng rất vui vẻ, hai người nói đủ mọi đề tài, vô hình trung đã làm ngắn dần khoảng cách giữa hai người.
Hôm sau, vừa mới dùng điểm tâm xong, Chu gia đã đón khách không mời mà đến, chính là ba mẹ Lâm Mỹ dẫn theo con gái cùng mấy người họ hàng. Tổng cộng có bảy tám người đến, Chung Linh không nhận ra những người này. Bọn họ vừa vào nhà liền dùng ánh mắt xấu xa nhìn Chung Linh. Chu Bảo Cương vừa nhìn thấy đám người mới đến, sắc mặt liền trầm xuống.
Nhìn qua Lâm Mỹ chỉ khoảng hai mươi, đôi mắt to, khuôn mặt trắng trẻo, cũng có thể xem là một người đẹp, vừa nhìn thấy Chu Bảo Cương liền gọi ngay một tiếng ‘Anh Cương’. Chu Bảo Cương cũng không thèm trả lời, cô đành phải khép nép đi theo sau mẹ mình, nhìn hai mẹ con họ rất giống nhau.
Mười mấy con người chen nhau trong một căn phòng, cộng thêm một bầu không khí thật quái lạ, Chung Linh thật sự không muốn ở lại đây, muốn đi ra ngoài thì lại bị Chu Bảo Cầm kéo lại, ngay cả vẻ mặt của chồng mình nhìn cũng rất đáng sợ. Chung Linh cũng biết loáng thoáng là Chu Bảo Cương và Lâm Mỹ đã từng đính ước, lần trước lúc về nhà mẹ có nghe người trong nhà đề cập đến, nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thì lúc đó chỉ có hai nhà họ mới biết thôi.
Không cần đợi lâu, người nhà hai gia đình bắt đầu ầm ĩ cả lên, rất đơn giản, người nhà họ Lâm đòi bồi thường, thời này mà đã biết đi đòi phí thanh xuân, Lâm gia quả là vượt trước thời đại.
“Mấy người nói những lời này là sao? Lúc đó trước đám cưới một tuần, các người đòi tăng thêm tiền sính lễ, chúng ta không đồng ý thì mấy người từ hôn, chẳng phải các người đã nói, không gả cho thằng Cương nhà tôi, thì cũng còn khối nhà đến nhà cầu hôn sao? Bây giờ thằng Cương cũng đã kết hôn rồi, mấy người lại đến kiếm chuyện, rốt cuộc là có ý gì?” Phùng Trân không phải là một người dễ bắt nạt.
“Thím này, thím nói vậy cũng không đúng rồi. Chúng tôi chỉ đề nghị tăng thêm một ngàn tiền sính lễ, nhưng anh chị lại không đồng ý, lại bỏ ra một ngàn mà đi cưới con gái nhà họ Chung, đây là cái kiểu gì thế, nói cho rõ thì nhà anh chị đã sớm có ý định từ hôn, Tiểu Mỹ nhà tôi đã đợi thằng Cương nhà anh chị ba năm rồi, nhà anh chị muốn đùa giỡn với chúng tôi phải không?” Người nói chắc là ba của Lâm Mỹ.
“Ba năm? Các người còn không biết xấu hổ? Lúc đính hôn đã định là năm sau làm đám cưới, nhưng mà các người còn muốn đợi thằng Cương nhà tôi phải làm cán bộ, nó thăng chức rồi các người lại muốn công việc phải ổn định. Sau đó thì trước lễ cưới một tuần, các người đòi tăng tiền sính lễ lên một ngàn đồng, các người vậy là sao? Cố tình lên giá đúng không? Con gái Chung gia thì sao chứ? Đứa con dâu này của tôi còn đem một ngàn đồng sính lễ trở thành hồi môn mang về nhà chồng. Các người còn không biết đúng không? Hơn nữa, từ ngày nó bước vào nhà là một tay nó làm hết mọi việc, giặt đồ, nấu cơm, cho lợn ăn, kiếm tiền, cái gì cũng giỏi, ai cũng khen. Nói thật, từ ngày nó vào nhà, tôi gần như chưa bao giờ nhàn nhã như thế, Lâm Mỹ nhà các người được như vậy không?”
“Thím Chu, thím nói vậy là không đúng rồi, con gái Chung gia đúng là biết kiếm tiền, nghe nói năm nay các người bán câu đối kiếm được không ít tiền, đúng không? Nhưng nhà thím đối với Lâm Mỹ nhà chúng tôi thì sao? Dịp lễ tết nào mà nó chẳng mang quà đến thăm nhà các người chứ?” Vừa nghe Phùng Trân khen Chung Linh, mẹ Lâm Mỹ đã thấy khó chịu.
“Bà im đi, mấy thứ quà đó toàn là đồ có sẵn trong nhà, nhà này cũng không thiếu!” Phùng Trân hét toáng lên, hai nhà bắt đầu hỗn chiến.
“Được rồi, các người nói đi, rốt cuộc là muốn cái gì? Thằng Cương cũng đã kết hôn. Muốn bỏ vợ để cưới Lâm Mỹ là không thể, mà chúng tôi cũng không đồng ý.” Chu Xuân Lai đứng ra ngăn chặn, muốn bọn họ vào thẳng vấn đề.
“Ba ngàn, các người phải bồi thường tổn thất cho Lâm Mỹ.” Ba Lâm Mỹ nói thẳng, Lâm Mỹ đứng phía sau kéo kéo ông, bị ông gạt phắt.
“Cái gì? Ba ngàn? Tôi nhổ vào! Đầu năm đầu tháng ông đã kéo người tới nhà, ông cố ý đem xui rủi tới nhà tôi đấy phải không? Sao lúc đám cưới thằng Cương thì không thấy nói lời nào? Tôi thấy là ông tức đỏ mắt vì nhà tôi kiếm được nhiều tiền, muốn tới tranh phần chứ gì?” Chu Bảo Cầm phun ra một tràng.
“Đừng ở đó ngậm máu phun người, chẳng phải bây giờ thằng Cương mới về sao?” Ba Lâm Mỹ phản bác, trong chốc lát căn phòng như muốn nổ tung, Chu Bảo Cương đứng dậy đi ra ngoài, Chung Linh chú ý, Lâm Mỹ cũng thấy vậy, đứng dậy đi theo sau anh.