Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 397
“Thế là hết chuyện rồi đấy ạ?” Đàm Hi chép miệng lấy làm lạ.
“Ừ.”
“Ông không phản kháng ạ?”
“Chuyện đó thì bà không rõ lắm.”
“Cháu còn tưởng sẽ có một màn phẫn nộ xông quan vì hồng nhan chứ...”
“Thời đại khác nhau, lúc đó song thân phụ mẫu là trời, ý kiến của họ rất quan trọng.” Lục lão gia không thích Triệu Uyển Nhiên, cho dù Lục Giác Dân có dùng hết tâm cơ thì e cũng chỉ là uổng công vô ích.
“Bà nội.” Đàm Hi kéo tay bà, “Nếu vứt bỏ hết mệnh lệnh của cha mẹ, lời giao ước của hai bên, chỉ xuất phát từ trái tim thì lúc đó bà có muốn lấy ông không?”
Vì một người đàn ông không yêu mình mà chôn vùi cả hạnh phúc nửa đời sau của mình, làm vậy có đáng không?
Đàm Hi bĩu môi, không cho là đúng.
“Bà ư?”
“Vâng, khi đã biết trong lòng ông lúc đó đã có người khác, bà có còn muốn thành thân với ông nữa không?”
Bà cụ không nói gì, Đàm Hi cũng không ngắt lời bà.
Hồi lâu sau, “Có lẽ là... bà vẫn muốn lấy.”
“Tại sao ạ?”
“Không phải bất kỳ câu chuyện tình cảm nào cũng đều bắt nguồn từ đôi bên đều vui vẻ, đa số là lâu ngày nảy sinh tình cảm. Nói từ góc độ lý tính, từ bỏ cái này chưa chắc đã có thể gặp được cái tiếp theo, cho dù có gặp được cái tiếp theo thì cũng chưa chắc đã được như ý. Xét từ góc độ cảm tính, bà không muốn dễ dàng cho Triệu Uyển Nhiên đó.”
Lúc đó Lục gia đã là ông trùm một phương, Triệu gia không với tới được.
Một người đắc đạo gà chó thăng thiên, tại sao bà lại phải cho Triệu Uyển Nhiên đó chiếm được món hời chứ?
Đàm Hi cho rằng bà cụ vì yêu ông cụ từ cái nhìn đầu tiên cho nên mới không chịu hủy bỏ hôn ước. Cô không ngờ bà lại suy nghĩ thấu đáo đến thế, lý do cuối cùng thực sự là vừa thú vị lại đáng yêu.
“Bà ơi, bà đúng là trí tuệ hơn người.”
“Đáng tiếc.” Đôi mắt Đàm Thủy Tâm buồn mênh mang, “Mấy chục năm qua đi, vốn dĩ tưởng rằng đã hâm nóng được trái tim người ta, không ngờ vẫn nguội lạnh như vậy.”
“Bà... có phải là bà hiểu lầm gì rồi không?” Đàm Hi cảm thấy, ông cụ đã từng này tuổi rồi, chắc là sẽ không có suy nghĩ ngoại tình gì chứ?
Cho dù có muốn cũng lực bất tòng tâm.
“Bà đã tận mắt nhìn thấy họ ôm nhau khiêu vũ!” Nói ra lại thấy giận.
Bà đã chủ động về nhà với thái độ không sinh sự không giận dữ, muốn giảng hòa với ông, nhưng không ngờ lại nhìn thấy cảnh đó, đúng là muốn nhịn mà không thể nhịn được mà!
“Nhảy một bài chắc là cũng không sao hết chứ?” Có phải là nhảy trên giường đâu cơ chứ...
“Hi Hi, cháu không hiểu, đó là khúc mắc.”
Đàm Thủy Tâm có ngốc không? Từ nhỏ bà đã được ông ngoại đích thân dạy bảo, Tứ thư Ngũ kinh đều đã từng đọc qua, sách sử truyện ký thuộc làu làu. Bà không chỉ không ngốc, mà còn cao quý hơn bất cứ khuê các nữ tử nào khác.
Còn chuyện hôn nhân bà không có quyền làm chủ, nhưng lại có thể lựa chọn dùng thái độ như thế nào để đối mặt với người đàn ông sắp trở thành chồng của mình.
Một lần liếc nhìn trên lầu các, ông du dương nói ra xuất xứ của hai chữ “Uyển Nhiên”, khoảnh khác động tâm đó khiến bà nảy sinh ý nghĩ “có lẽ cứ thử cược một ván”, cho nên mới lựa chọn nhẫn nại.
Một năm sau khi thành thân, hai người kính trọng nhau như khách.
Trong lòng Lục Giác Dân vẫn nhớ nhung Triệu Uyển Nhiên. Bà nhìn vào trong mắt ông thấy rõ nhưng chưa bao giờ nói nhiều. Mỗi ngày sáng sớm thức dậy, bà sắp xếp mọi công việc lớn nhỏ trong nhà, hiếu kính cha mẹ chồng, quan tâm đến các em trai em gái, làm tốt vị trí con dâu trưởng của Lục gia.
Một năm sau, bà mang thai, quan hệ giữa hai người hòa hoãn hơn, Lục Giác Dân bắt đầu hỏi han ân cần, cái tên Triệu Uyển Nhiên cũng không ai nhắc đến nữa, Triệu gia cũng biến mất hoàn toàn trong thành.
Khi bà mang thai được hai tháng, Lục Giác Dân chuẩn bị đến Nam Tường đàm phán một vụ làm ăn tàu bè. Đang trời mùa đông, Đàm Thủy Tâm tiễn ông đi không cẩn thận giẫm trúng vũng nước lạnh đóng băng, không giữ được đứa bé.
Từ đó trở về sau, Lục Giác Dân càng quan tâm đến bà hơn, Đàm Thủy Tâm cảm thấy mình cuối cùng cũng thu phục được trái tim con người ngang bướng kia, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Mấy năm sau, Lục Viễn ra đời, hai người càng ân ái hơn.
Sau đó mấy chục năm tuy có tranh cãi nhiều lần to nhỏ, nhưng đều không ảnh hưởng đến toàn cục. Cho dù sau khi bà sinh A Viễn không mang thai nữa, nhưng Lục Giác Dân cũng chưa bao giờ nói gì.
Trước khi gặp lại Triệu Uyển Nhiên, Đàm Thủy Tâm chưa bao giờ cảm thấy chuyện mình làm là sai, vốn dĩ đó là chồng chưa cưới của bà, tại sao bà lại phải nhường cơ chứ?
“Logic của bà không sai chút nào cả.” Đàm Hi gật đầu, đổi lại là cô thì cô cũng nghĩ như vậy.
Tiểu tam cả đời đều bị hắc, cướp vị hôn phu của người khác thì sao có lý được chứ?
Không ngờ đằng sau dáng vẻ ôn hòa dịu dàng đó của bà cụ lại là một con người điên cuồng như vậy.
“Nhưng hôm nay sau khi gặp Triệu Uyển Nhiên, bà lại thấy không chắc chắn nữa rồi.”
Cảnh tượng hai người ôm nhau khiêu vũ cứ liên tục hiện lên trước mắt bà. Đàm Thủy Tâm dường như đã nhìn thấy một đôi tình nhân khiêu vũ trên sàn nhảy, nhìn nhau cười tình tứ.
Trước kia, bà không biết khiêu vũ giao tiếp.
“Cợt nhả mà không đoan trang, ngượng ngùng mà không trang nghiêm.” Đó là nguyên văn lời của ông ngoại bà, bà vẫn ghi nhớ sâu sắc.
Sau khi lấy Lục Giác Dân, bà thường xuyên tham gia các buổi tiệc rượu phương Tây, nhìn nhiều rồi cũng học được một chút, nhưng rất ít khi nhảy cùng với ông cụ.
“Nhịp sai, bước chân quá lớn, thôi bỏ đi anh tìm người khác nhảy thì hơn.”
Cho nên, người ông muốn tìm là Triệu Uyển Nhiên sao?
Đàm Thủy Tâm cảm thấy những năm này mình đã dần dần thờ ơ, thậm chí là lãng quên người phụ nữ tên là Triệu Uyển Nhiên, nhưng hóa ra chẳng qua chỉ là bịt tai trộm chuông, tự lừa mình lừa người. Bà chưa bao giờ buông bỏ được khúc mắc ban đầu, cho nên lúc đó bà mới phản ứng kịch liệt đến vậy.
“Bà già rồi, không còn có được dũng khí như lúc trẻ nữa, cuối cùng lựa chọn trốn trong vỏ ốc.” Thì ra, bà chưa bao giờ làm nóng được trái tim của Lục Giác Dân...
Bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, mới phát hiện bao năm nay chỉ giống như một câu chuyện cười.
“Bà ơi, cháu cảm thấy có lẽ là... bà nghĩ nhiều quá rồi.”
“Hử?”
“Người phụ nữ tên Triệu Uyển Nhiên kia không bằng được ánh trăng, cùng lắm cũng chỉ là sao băng, tuy đẹp đấy, nhưng ngắn ngủi. Còn tình cảm bao năm nay của ông bà chẳng lẽ lại không bằng được một đoạn quá khứ đã phai màu rồi sao?”
Dù sao thì Đàm Hi cũng không tin.