Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 301
“Chậc chậc, người ta hét dõng dạc như thế mà cậu cũng chẳng có tí phản ứng nào thế?” Hàn Sóc cười trên nỗi đau của người khác.
Đàm Hi liếc nhìn cô nàng sau đó lập tức đi thẳng về phía trước.
Hàn Sóc bắt kịp: “Nói đi, nói đi, hai người các cậu là như thế nào vậy?”
“Nhìn tớ giống kẻ phụ tình lắm à?”
Hàn Sóc lập tức kinh hãi, “Không phải... như tớ tưởng tượng đấy chứ?”
“Ừ hử.”
“Gã đàn ông kia muốn bao nuôi cậu à?”
Đàm Hi đang chuẩn bị gật đầu, thuận tiện mắng chửi mấy câu, không ngờ...
“Đúng là đồ mắt mù! Có bao thì cũng phải bao tớ mới đúng chứ!”
“... Đi chết đi.”
Bước qua cổng trường, hai người cùng đi về phía ký túc xá.
Còn hai mươi phút nữa là đến giờ khóa cổng nên trên đường cũng ít người qua lại, các quán bán đồ ăn vặt cũng đã đóng cửa hết.
Gió cuối thu mang theo một chút lạnh lẽo của mùa đông, lùa thẳng vào trong cổ áo.
Đàm Hi kéo chặt áo khoác, Hàn Sóc cũng học theo.
“Này, thế rốt cuộc hắn nói gì với cậu thế?”
Mười phút trước.
“Em làm bao nhiêu chuyện như thế đơn giản vì muốn tôi chú ý tới em, giờ đã thành công rồi, không nên vui vẻ à?”
Đàm Hi cười không nói gì, ánh mắt nhiễm đầy lạnh lẽo.
“Sao, tôi nói không đúng à?”
“Anh có thể tự luyến hơn một chút nữa được đấy.”
“Tôi có giá trị lợi dụng, không đúng à?”
Đàm Hi nhìn anh ta đầy kinh ngạc.
“Ngạc nhiên lắm sao?”
“Ý nghĩa tồn tại của một người nằm ở giá trị lợi dụng của người đó. Tôi có thể trợ giúp cho em, cho nên em mới mời tôi tới quán bar, đúng không?”
“Rất thực tế...” Tựa như than thở mà lại không phải.
“Chúng ta là đồng loại, đôi mắt vĩnh viễn tập trung vào mục tiêu. Đàm Hi, em hiểu tôi cũng như tôi có thể nhìn thấu em. Chúng ta bên tám lạng, người nửa cân, vừa xứng một đôi.”
“Thôi đi, tôi có bạn trai rồi.”
“Nhưng em còn chưa kết hôn.” Ngụ ý, cho dù có bạn trai thì cũng có thể đá.
Đàm Hi đột nhiên muốn cười, không biết lời này mà tới tai Lục Chinh thì anh sẽ có phản ứng thế nào nữa. Tóm lại, ngày tháng tiếp theo của Cố Hoài Sâm chắc chắn không tốt lành gì rồi.
“Tôi có thể giúp em hoàn thành bất kỳ chuyện gì em muốn làm.”
“Bao gồm cả việc đá Hề Đình à?”
“Đương nhiên.”
Người đàn ông này còn bạc tình hơn cô nghĩ.
“Nếu cô Hề nghe thấy lời này, không biết có đi nhảy lầu không nữa?”
“Không đâu.” Cố Hoài Sâm cực kỳ chắc chắn, “Một người ích kỷ thường rất quý trọng mạng sống của mình.”
Đàm Hi cười nhạo, đàn ông mà, rất xấu tính. Có điều, đánh giá này quả thực đã đi đúng trọng tâm, Hề Đình quả đúng là người rất ích kỷ.
“Sao, có thử suy nghĩ một chút đề nghị này của tôi không?” Ý cười nhẹ nhàng, ánh mắt dịu dàng.
“Anh muốn tôi làm tình nhân của anh đấy à?”
“Không, làm bạn gái. Chính thức hẹn hò với tôi.”
“Anh định xử lý Hề Đình thế nào?” Đàm Hi nhướng mày, tựa hồ rất hứng thú.
“Chia tay.”
“Chậc chậc, người ta luôn bảo lòng dạ đàn ông rất sắt đá, trước kia tôi chẳng tin đâu, hôm nay coi như tận mắt nhìn thấy rồi.”
“Tôi có thể hiểu đó là một con ngựa đau, cả tàu bỏ cỏ không?”
Đàm Hi lắc đầu, ánh mắt bình tĩnh, “Anh còn chưa đủ tư cách.”
Cố Hoài Sâm cũng chẳng bận tâm lắm, thậm chí còn thấy hơi buồn cười. Anh ta chưa bao giờ có cảm giác muốn chinh phục phụ nữ mãnh liệt như thế này. Nếu Đàm Hi là con ngựa hoang thoát cương thì anh ta nhất định phải là người chạy ngược gió để thuần con ngựa đó.
Mấy năm nay, sự mài giũa của thương trường đã tròng lên mặt anh ta một lớp mặt nạ dày và nặng. Đàm Hi là người đầu tiên khiến anh ta muốn cởi bỏ nó ra, ví dụ như vào giờ phút này.
Anh ta không phải là người thừa kế nho nhã, hiền lành của Cố gia, cũng không phải công tử với bộ dạng nhẹ nhàng. Anh ta chỉ là Cố Hoài Sâm, dùng con người chân thật nhất và cũng tà ác nhất của mình để tìm mọi cách dụ dỗ một thiếu nữ trẻ trung!
Đàm Hi lại hơi hoảng hốt, cô nghĩ, nếu không phải đã xác định quan hệ với Lục Chinh, liệu cô có đồng ý không? Dù sao, Cố Hoài Sâm cũng là một người sáng suốt hiếm có.
Nói anh ta khốn nạn nhưng cũng không hẳn là thế. Đàm Hi nhất thời không nói rõ được đó là cảm giác gì, khéo đưa đẩy mà không rủi ro ư? Có loại đàn ông khốn nạn sống nguyên tắc như thế thật không?
Dù sao, một lời khó nói hết.
“Sau đó thì sao?” Hàn Sóc hỏi tiếp, hai mắt sáng lòa.
“Sau đó cái gì nữa?”
“Thì sau khi anh ta thổ lộ với cậu thì thế nào nữa?”
“Tớ từ chối chứ sao~”
“Éc... Sao lại đáng tiếc như thế chứ.”
Đàm Hi trợn trừng mắt với cô bạn, “Cậu ăn nói tử tế cho tớ, tớ là hoa đã có chủ nhé!”
“Cũng đúng. Người đàn ông nhà cậu không hề kém Cố Hoài Sâm tí nào.” Giờ nhớ lại dáng vẻ lạnh lùng của Lục Chinh, Hàn Sóc vẫn không nhịn được rùng mình một cái... quá lạnh!
“Đâu chỉ không kém, rõ ràng là tốt hơn rất nhiều! Hai người đó không cùng cấp bậc đâu.”
“Ồ? Nghĩa là sao? Hay là... vị kia nhà cậu có thiên phú dị bẩm?”
Đàm Hi chẳng hề e lệ tí nào, hếch cằm lên, “Đương nhiên rồi! Hơn nữa, lúc lão Lục bị tớ lừa vào tay thì vẫn còn là Gà Giò thuần khiết đấy nhé, ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.”
“Đệch! Cậu giẫm phải cứt chó à? Một cái bắp cải trắng đang ngon lành lại bị con lợn nhà cậu gặm mất!”
“Này, này, này, ý cậu là gì hả?”
“Ý trên mặt chữ thôi.”
“Ba ngày không đánh, da lại ngứa đúng không?”
“Cậu dám ra tay, có tin tớ sẽ nói chuyện này ra với vị kia nhà cậu không hả?”
“Cậu dám!”
“Cậu dám thì tớ cũng dám!”
Đàm Hi xoa tay hầm hè: “Xem ra, cậu ngứa da thật rồi!”
“Đệch! Quân tử dùng miệng không dùng chân tay nhé... Này! Cậu đừng có đánh vào ngực chứ...”
Đêm, thực yên bình.
Khi Cố Hoài Sâm về tới chung cư thì Hề Đình đã ngủ rồi.
Anh ta tắm rửa qua loa sau đó đứng ngoài ban công hút thuốc, khói thuốc lượn lờ, tựa như lại thấy Đàm Hi với dáng vẻ kiêu ngạo, khó thuần đang đứng trước mặt mình.
Ngay cả nụ cười lạnh cũng có thể làm anh ta động lòng.
Mê muội quá...
Lúc đi ngủ, vì để không đánh thức Hề Đình nên anh cố tình nhẹ nhàng nhất có thể.
“Về rồi à?” Giọng nói dịu dàng hơi khàn, như thể vừa mới tỉnh lại.
“Ừ.” Anh ta kéo chăn lên, “Ngủ đi.”
Hề Đình rúc vào trong lòng anh ta, lật người, hai người mặt đối mặt: “Công việc vẫn thuận lợi cả chứ?”
Ánh đèn đã tắt, mặc dù ánh đèn điện bên ngoài cửa sổ vẫn lung linh nhưng trong phòng vẫn rất tối, thế nên, anh ta cũng không nhìn thấy vệt nước mắt trên mặt người phụ nữ. Cho dù có ánh đèn đi chăng nữa, anh ta cũng chưa chắc đã thấy. Dù sao trái tim không ở đây thì đôi mắt cũng chỉ để trang trí mà thôi.
“Việc nhỏ, không có gì.” Anh ta đáp lại như thế.
“Oh.” Hơi dừng một chút, “Anh... uống rượu sao?”
Ánh mắt Cố Hoài Sâm hơi tối lại, “Ừ.”
“A Sâm...” Hề Đình cắn môi, bàn tay dưới chăn bông chậm rãi tiến vào trong áo tắm dài của người đàn ông, chậm rãi trượt xuống.
“Tiểu Đình, đủ rồi.”
“Chúng ta hai người hai nơi, vất vả lắm mới có cơ hội gần gũi...”
“Hôm nay anh mệt lắm, không có tâm tình.” Trong giọng nói đã nhiễm mấy phần lạnh lùng.
Hề Đình không dám động nữa, rụt tay về, đặt trên bụng mình. Cố Hoài Sâm là người dịu dàng, nhưng sâu trong xương cốt lại là người cực kỳ bá đạo, có một sự cố chấp không hề nhỏ với những thứ mà anh ta để ý. Người như vậy, khả năng khống chế dục vọng cực kỳ mạnh mẽ.
Vì thế, từ sau khi hai người kết giao tới giờ, cô ta chưa từng dám vi phạm lời mà Cố Hoài Sâm nói.
Đây là hình thức sống chung giữa những người yêu nhau thật sao?
Hề Đình cảm thấy mình chẳng khác nào một vật phụ thuộc. Cô ta ngóc đầu nhìn Cố Hoài Sâm bằng ánh mắt chăm chú nhưng lại không biết nó đã hạ thấp bản thân cô ta xuống. Thứ mà Cố Hoài Sâm muốn không phải sự phục tùng như thế, con đường dưới chân anh ta yêu cầu phải trèo lên mới được.
Nếu nói Hề Đình là một gò đất ngoan ngoãn vô cùng thì Đàm Hi chính là một núi băng cao không thể với tới. Cố Hoài Sâm đã san bằng được gò đất, vậy mục tiêu kế tiếp tuyệt đối không phải là xây đựng một căn nhà trên mảnh đất bằng đó, sống yên ổn qua ngày mà là tiếp tục leo lên để chinh phục ngọn núi băng kia.
Có lẽ Hề Đình cũng ý thức được sự hấp dẫn của bản thân với Cố Hoài Sâm đã giảm bớt rồi. Nhưng dù cô ta khổ sở suy nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ ra được rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu.
Thậm chí, cô ta còn không dám mở miệng hỏi.
Khi đâm thủng tầng giấy mỏng manh giữa hai người, chỉ sợ tình thế sẽ không thể cứu vãn nổi nữa.
Cô ta không dám đánh cuộc.
“A Sâm...” Hề Đình cố ý dùng nụ hôn để khơi gợi dục vọng của người đàn ông.
Đáng tiếc, anh ta cũng chẳng thích thú gì, thậm chí còn dịch ra ngoài một chút, kéo giãn khoảng cách thân mật giữa hai người, “Ngủ đi.”
Âm sắc lạnh nhạt, hoàn toàn không nghe thấy một chút hứng thú nào với cô ta cả.
Quẫn bách, tức giận, xấu hổ, mọi cảm xúc tiêu cực đều bùng nổ hết vào lúc này, trong đầu Hề Đình bắt đầu hiện lên màn tra tấn nhục nhã cách đây mấy tiếng...
Cô ta muốn gào thét chất vấn: Tại sao em gọi điện mà anh không nghe máy? Em gặp nguy hiểm, anh lại say sưa chẳng hay biết gì là sao?!
Nhưng cuối cùng, Hề Đình chẳng nói gì, chỉ chậm rãi khép hai mắt lại.
Còn, có thể bình yên tiến vào mộng đẹp hay không, ngoại trừ bản thân cô ta ra, chẳng ai biết cả...
Sáng sớm, trải qua trận mưa to tẩy rửa ban đêm, trong không khí bốc lên mùi thơm nhẹ nhàng của bùn đất.
Mưa thu mang theo gió lạnh, mùa đông dường như chẳng còn cách bao xa nữa.
“Tiểu Hà, cô tăng lửa to lên nhé, để thêm ba phút là tắt đi được. Tôi đi gọi A Chinh dậy.”
“Bà đi từ từ thôi ạ, cầu thang vừa mới lau, hơi trơn đấy.”
Bà cụ Lục đi thẳng lên lầu, gõ cửa hai cái.
Rất nhanh, một tiếng nói mát lạnh “mời vào” từ trong truyền ra.
Bà cụ đẩy cửa đi vào, “A Chinh, cháu dậy rồi đấy à?”
Người đàn ông đưa lưng về phía cửa, thân ảnh cao lớn đổ bóng dài xuống mặt đất. Giờ phút này, anh đang chậm rãi đóng từng chiếc cúc áo sơ mi, ánh mắt thẳng tắp, động tác lưu loát.
“Sao không ngủ thêm một chút nữa đi?”
“Công ty có việc ạ.”
Bà cụ Lục thở dài, nhìn cháu trai bảo bối với ánh mắt tràn ngập sự đau lòng. Thấy anh tìm cà vạt, bà liền cầm lấy đưa cho anh.
Lục Chinh duỗi tay ra nhận lấy, bà cụ lại tránh đi, “Lâu rồi bà không thắt cà vạt cho cháu.”
Anh buông tay ra, xoay người, khụy gối xuống để cao ngang với tầm mắt của bà cụ.
Nếp nhăn trên mặt bà cụ càng sâu hơn theo nụ cười trên miệng, thế sự xoay vần nhưng đôi tay đeo cà vạt cho cháu trai cũng không hề vụng về chút nào mà vẫn vô cùng linh hoạt, không biết đã luyện tập như thế này bao nhiêu lần rồi.
“Đời này bà nội chẳng thiếu gì, chẳng hy vọng xa vời gì hết, chỉ hy vọng cháu có thể nhanh chóng cưới được một cô vợ, để bà có thể bế chắt lúc còn sống...”
Lục Chinh yên lặng lắng nghe, không đáp lại, trên mặt cũng không hề có bất kỳ thần sắc mất kiên nhẫn nào.
“Được rồi, cháu xem ổn chưa.”
Anh quay lại nhìn vào gương lớn, “Rất đẹp ạ.”
“Cháu của bà đẹp trai lắm.”
Lục Chinh khẽ cong môi cười nhẹ.
“Đi thôi, xuống nhà ăn sáng. Có canh ba ba mà cháu thích nhất đấy.”
Lúc xuống lầu, vừa vặn gặp được ông cụ Lục vừa đi tập thể dục buổi sáng về. Thấy thế, sắc mặt ông cụ lập tức trầm xuống: “Bao nhiêu tuổi rồi mà còn phải để người lên gọi dậy hả?”
Lục Chinh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Dừng ở trong mắt Lục Giác Dân chính là thằng nhãi này coi ông là không khí, càng giận sôi máu: “Cháu nhìn cháu đi, thái độ gì thế hả?”
“Được rồi, lúc tôi lên A Chinh đã dậy từ lâu rồi. Sáng sớm ngày ra ông đã ồn ào gì chứ hả?” Bà cụ ghét nhất là thấy cháu trai ngoan nhà mình bị mắng.
“Cái bà già này...” Ông cụ Lục cũng là người nóng tính. Mặc dù khi về già có thu liễm bớt nhưng sự cố chấp đã bén rễ ăn sâu vào trong xương cốt.
“Được rồi, ông nói ít một câu đi, đi ăn sáng đã.” Bà cụ nhẹ giọng hòa giải.