Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phần 12
Nàng Dâu 49 Ngày
Phần 12
Sáng ngày hôm sau cả tôi và Tam thiếu đều dậy rất muộn, Tam thiếu vì say nên không dậy nổi, còn tôi là vì thức quá khuya nên sáng cũng không cách nào bò dậy được. Mãi đến hơn 10 giờ sáng, tôi mới uể oải bò dậy khỏi giường, lúc xuống dưới nhà đã thấy Tam thiếu đang ngồi ăn sáng. Thấy tôi đi xuống, anh ấy liền ngước mắt nhìn lên, khẽ hỏi:
– Em dậy rồi à, ăn sáng với tôi luôn không?
Tôi đi tới ghế ngồi xuống, đầu gật gật, giọng uể oải:
– Cho tôi một ít gì đó để ăn đi, tôi đói rồi.
Tam thiếu cười cười, anh ấy căn dặn người làm đem thức ăn đến cho tôi, cũng không quên lấy thêm cho tôi một ly sữa tươi bồi bổ. Ăn uống no say, tinh thần tôi lúc này mới trở nên phấn chấn trở lại, vừa lau miệng tôi vừa hỏi:
– Hôm nay anh không đi làm hả? Hôm qua sao lại uống nhiều như thế? Tôi với chú Cao dìu anh lên phòng mệt chết đi được.
Tam thiếu ngã người ra ghế, anh nhàn nhạt trả lời:
– Tôi cũng không định uống nhiều, chỉ là không uống thì không được. Công việc của tôi không nhất định phải đến công ty, nghỉ một thời gian ở nhà cũng không sao.
– À ra là vậy…
– Mà hôm qua lúc tôi tìm được em, sắc mặt em không được tốt lắm… em gặp chuyện gì à hay là lại thấy quỷ hồn?
Tôi thở dài một hơi, hôm qua tôi cũng định nói chuyện này với Tam thiếu nhưng thấy anh ta lúc ấy đã say, tôi nghĩ không tiện nói ra. Bây giờ… nghĩ nghĩ thì vẫn nên nói cho anh ta biết chuyện đêm hôm qua, dù sao Lý Tú Uyên cũng là vợ của anh ta mà.
– Tam thiếu… hôm qua tôi hình như có gặp qua Lý Tú Uyên.
Tam thiếu có vẻ ngạc nhiên, chân mày anh ta khẽ nheo lại, thần sắc kinh ngạc.
– Cô ấy đến tìm em?
Tôi gật gật rồi lại lắc lắc, giọng nói cũng dè chừng một chút:
– Cũng không phải là đến tìm tôi, là tôi vô tình bắt gặp được cô ta, tôi cũng không chắc người đó có phải là Lý Tú Uyên không nhưng nếu đến cả Nhị thiếu cũng nhìn nhầm… vậy thì chắc là cô ấy rồi.
Thấy Tam thiếu vẫn còn rất mơ hồ, tôi liền kể lại chuyện ngày hôm qua cho anh ta nghe. Kể xong hết, tôi lại nói:
– Theo tôi nghĩ… người hôm qua tôi gặp… rất có thể đã không còn sống. Chuyện này, anh nên điều tra một chút, biết đâu là có ẩn tình gì đó ở phía sau.
Tam thiếu có vẻ đâm chiêu, giọng anh ta hơi khàn:
– Em chắc người hôm qua em gặp… là quỷ hồn?
Tôi do dự trả lời:
– Có phải quỷ hồn hay không thì tôi không dám chắc, bởi vì lúc đó mọi chuyện xảy ra quá nhanh, tôi cũng không nhìn rõ được có âm khí hay là oán khí xung quanh không. Nhưng với kinh nghiệm từ đó đến giờ của tôi thì con người không có khả năng chạy nhanh đến như vậy, càng không có khả năng biến mất thần sầu giống như thế. Hơn nữa, tôi chưa từng nhìn thấy Lý Tú Uyên, tôi cũng không biết cô ấy giống tôi đến như thế nào, chỉ là người hôm qua tôi thấy… cô ta có gương mặt rất giống với tôi.
Tam thiếu nhìn tôi một lát, ánh mắt anh ta nhìn tôi khá phức tạp, giọng cũng nghiêm hơn hẳn:
– Em với Lý Tú Uyên rất giống nhau, nếu cả em và cô ấy đều ăn mặc giống nhau… chắc tôi cũng không nhìn ra được đâu là em đâu là cô ấy. Tiểu Bình, em có từng nghe nói đến nhà họ Lý bao giờ chưa hoặc là em có người chị em thất lạc nào không?
Tôi lắc lắc đầu:
– Tôi chưa từng nghe cũng không biết là mình có người chị em thất lạc nào không nữa. Từ nhỏ tôi sống với bà nội, sau đó tìm được Thập bà bà cũng là sư phụ đã mất của tôi. Về ba mẹ anh chị em gì đó, tôi không biết mà bà nội cũng chưa từng nói. Nhưng tôi nghĩ chắc là không có liên quan gì đâu, nếu có thì bà nội đã nói cho tôi nghe rồi. Chắc anh cũng biết… tôi có máu Huyền Âm mà đúng không? Mà người có máu Huyền Âm rất hiếm… không thể nào cùng một mẹ sinh ra mà người có người không được.
Biểu cảm của Tam thiếu có hơi căng thẳng, giọng cũng trầm xuống:
– Em có biết lý do vì sao Lý Tú Uyên được gả cho tôi không?
Tôi có chút ngập ngừng:
– Cái này… làm sao tôi biết được. Một là anh thích cô ấy, còn hai là… ông nội anh muốn cưới cô ấy cho anh. Nhà giàu các anh có lắm chuyện liên hôn gì gì đó, tôi đoán là như vậy.
Tam thiếu lắc đầu:
– Không có chuyện liên hôn, em xem phim nhiều quá rồi. Giang gia ở thị trấn cổ này là giàu có và quyền lực nhất, vì tổ tiên Giang gia đã ở đây lập nghiệp từ trăm năm trước nên ông nội mới không muốn anh em bọn tôi đi nơi khác phát triển. Tài sản hiện tại của ông nội rất nhiều, khách sạn, nhà hàng, chung cư… nhiều đến đếm không hết, không chỉ ở đây mà còn ở rất nhiều tỉnh thành khác trên khắp cả nước. Anh em bọn tôi không cần phải liên hôn với gia đình nào cả, vợ của Thanh Quốc cũng là do anh ấy tự chọn lựa…
– Vậy anh… anh thích Lý Tú Uyên à?
Tam thiếu im lặng một lát, lát sau, tôi lại nghe giọng anh ta cất lên, ý tứ rất thẳng thắn và kiên định:
– Thích hay không thích… tôi cũng không biết, cảm xúc của tôi lúc này rất kỳ lạ, tôi có nói thì em cũng không hiểu được. Tôi có tình cảm với em, điều đó là thật sự, tôi cũng không muốn giấu giếm em bất kỳ chuyện gì cả… em có thể hiểu được ý của tôi không?
Hiểu? Là hiểu theo cách nào đây? Nếu anh ta đã nói như vậy thì rất có thể vì tôi giống với Lý Tú Uyên nên anh ta mới sinh ra cảm tình với tôi hay sao? Nhưng cái tên mặt trắng này, anh có thể nói dối đi được không, anh nói ngoạch ra như vậy… tôi lại thấy đầu óc của mình có chút nghĩ không thông nữa rồi. Mặc dù lời nói kia nghe qua rất khó chịu nhưng tôi lại thấy sự chân thật trong đó cũng rất nhiều…
Thấy tôi im lặng, Tam thiếu lại cất giọng nói tiếp:
– 49 ngày máu là bất đắc dĩ, tôi thật lòng không muốn ép ai phải cho tôi máu. Bản thân tôi là một cái gì đó rất mơ hồ, tôi nửa muốn buông xuôi nhưng nửa lại không cho phép. Cũng giống như cảm xúc của tôi khi nhìn thấy Lý Tú Uyên lần đầu tiên vậy, có cái gì đó rất kỳ lạ mà tôi không thể giải thích được. Cái hôm làm lễ cưới, nhà họ Lý đưa em đến, em lúc đó bị ngất đi, nhà họ Lý nói với tôi sức khỏe em không được tốt nên bị ngất đi trước khi nhà họ Giang tôi đến rước dâu. Ai cũng biết sức khỏe của Lý Tú Uyên rất tệ, nay bệnh mai đau nên chuyện cô ấy đột nhiên ngất đi cũng là chuyện hết sức bình thường. Tôi vốn dĩ muốn đợi em tỉnh lại nhưng người nhà họ Lý lại muốn làm lễ rước dâu trước, bởi vì ngày 15 Âm Lịch đã đến, tôi cũng không thể trì hoãn thêm được nữa… Sau khi làm lễ Kết Huyết, Đá Thần chấp nhận máu của em, người nhà họ Lý cũng kéo nhau về rồi, tôi thấy thái độ của bọn họ kỳ lạ, lại thấy em lâu quá vẫn không tỉnh lại… tôi liền mời bác sĩ đến khám cho em. Kết quả bác sĩ nói với tôi em bị thuốc mê làm cho bất tỉnh, nhanh lắm cũng phải đến hôm sau mới tỉnh lại được. Đến lúc đó, tôi mới biết nhà họ Lý kia lừa tôi, bọn họ đánh tráo em thay cho Lý Tú Uyên…
Tôi ngỡ ngàng, lại không nghĩ Tam thiếu sẽ nói rõ ràng mọi chuyện với tôi như vậy…
– Biết em không phải cô ấy, tôi thật lòng không muốn liên lụy đến em nhưng thầy Chương đã khuyên nhủ tôi… để em thiệt thòi một chút nhưng bù lại có thể giữ mạng sống cho cả tôi và em. Tiểu Bình, Kết Huyết một khi đã bắt đầu, vậy thì nhất định phải được hoàn thành, cũng chính vì nguyên nhân đó mà em mới bị giam chân ở chỗ này. Liên lụy đến em là tôi không muốn… phát sinh tình cảm với em lại là điều tôi chưa bao giờ dám nghĩ tới.
Tôi chớp chớp mi mắt, cơ thể như ngừng thở vì chạy theo nhịp điệu lời nói của anh ta. Tam thiếu trước giờ luôn kiệm lời… sao bây giờ lại nói nhiều như thế nhỉ?
Thấy tôi càng lúc càng thẩn thờ, Tam thiếu đột nhiên khẽ cười, nụ cười rất đỗi dịu dàng:
– Em đừng nghĩ là tôi đang biện minh cho mình, tôi thật ra là nói những lời thật lòng vì tôi không muốn sau này em biết được gì đó lại hiểu lầm tôi. Giữa em và Lý Tú Uyên có cái gì đó rất lạ, cảm xúc của tôi cũng thay đổi rất nhanh chóng. Tôi biết tôi thay đổi cảm xúc như thế là không đúng, cũng không quân tử nhưng tôi không thể nào ngăn cảm xúc của mình lại được. Cảm giác của tôi với em là xuất phát từ sâu trong cơ thể, giống như đã có từ rất lâu rất lâu rồi vậy…
Tim tôi đập thình thịch, gần như không dám thở mạnh vì hồi hộp, trong lòng đột nhiên sinh ra một loại cảm giác rất quái lạ, nửa hưng phấn nửa lại âu lo. Tam thiếu không nói thì tôi cũng biết anh ấy có một chút tình cảm với tôi, bây giờ anh ấy nói thẳng ra như vậy, tôi lại thấy anh ấy có nhiều hơn một chút tình cảm đó… thế chả nhẽ yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên là có thật à? Tôi cuối cùng cũng có thể trở thành nữ chính ngôn tình thật rồi sao?
Mặc dù đang rất hưng phấn nhưng lý trí của tôi vẫn rất mạnh mẽ, tôi e hèm mấy tiếng, nói:
– Tôi vẫn còn có một chuyện thắc mắc…
– Em muốn hỏi chuyện gì?
Tôi do dự một lát nhưng vẫn quyết định hỏi anh ấy:
– Ừm… vậy thì lý do anh muốn cưới Lý Tú Uyên là gì? Là vì anh có tình cảm với cô ấy nên muốn cưới cô ấy làm vợ?
Tam thiếu khẽ lắc đầu:
– Không phải như thế, tôi biết đến cô ấy cũng là vì chuyện Kết Huyết, người nhà họ Lý cần một số tiền để làm ăn… ông nội tôi giúp đỡ bọn họ nhưng bù lại bọn họ phải gả Lý Tú Uyên cho tôi. Tôi nói thế này chắc em đang nghĩ nhà họ Giang dùng tiền ức hiếp người khác đúng không… không phải như em nghĩ đâu, tất cả đều là do nhà họ Lý tự thân tìm đến cửa. Bọn họ biết Giang gia đang tìm một cô gái có máu tam âm… đúng vậy Lý Tú Uyên là cô gái mang dòng máu tam âm trong người.
Tôi ngạc nhiên:
– Máu tam âm? Lý Tú Uyên sinh ra vào giờ âm, ngày âm, năm âm?
Tam thiếu gật đầu:
– Đúng là như thế, tôi và thầy Chương luôn tìm người có máu nhị âm trở lên. Nhưng những lần trước, những cô gái có máu nhị âm đều không được Đá Thần chấp nhận, khó khăn lắm mới tìm được Lý Tú Uyên có máu tam âm, vậy mà nhà họ Lý lại lừa tôi bằng cách này.
Ôi thế sự thiệt là khó lường, người nhà họ Lý tìm đến một cô gái có gương mặt giống với Lý Tú Uyên để thay con gái bọn họ không phải tổn hao máu tam âm, chỉ là bọn họ không biết rằng cô gái được thay đó lại có cả máu Huyền Âm. Tôi không biết nên nói là Tam thiếu quá may mắn hay là quá mức xui xẻo nữa đây?
Tam thiếu lúc này lại nói:
– Tiểu Bình, tôi vẫn sẽ điều tra về Lý Tú Uyên và nhà họ Lý, dù cô ấy sống hay chết tôi cũng phải tìm được cô ấy trở về. Tôi biết em chưa có tình cảm gì với tôi, tôi không dám ép em, chỉ là tôi muốn nói trước với em về chuyện của Lý Tú Uyên để sau này em không nghĩ là tôi lừa dối hay là lừa gạt tình cảm của em. Tôi với nhà họ Lý phải giải quyết rõ ràng mọi chuyện, tôi cũng muốn biết lý do vì sao Lý Tú Uyên lại làm như thế với tôi, càng muốn biết em và nhà họ Lý có quan hệ gì hay không… Tôi nhất định sẽ không vì Lý Tú Uyên quay trở về mà làm tổn thương em, bây giờ không muốn, sau này cũng không muốn. Rất khó khăn tôi mới tìm được cô gái mà tôi đã tìm từ rất lâu… dĩ nhiên tôi chỉ muốn đem đến cho em những điều tốt nhất. Con người tôi rất khô khan, cũng không biết nói vòng vo lãng mạn… nói thẳng với em như thế này… biết là sẽ làm em sợ nhưng tôi lại không thể bày hoa bày nến để thổ lộ tình cảm với em… tôi… thật sự làm như thế không được.
Mặt tôi lúc này đỏ bừng hết cả lên, tim đập loạn xà ngầu, hai mắt rũ xuống không dám nhìn thẳng vào Tam thiếu. Tam thiếu thấy tôi như vậy, anh ấy đột nhiên cười khẽ, chồm hẳn người sang xoa xoa tóc tôi, giọng rất dịu:
– Sao mỗi lần tôi nói những chuyện này với em, em lại cứ cúi đầu không nói gì vậy?
Mũi tôi hếch hếch lên, giọng phát ra nhỏ xíu:
– Tại… tại người ta ngại.
– Ha ha, người mà ma không sợ, quỷ không ngán như em cũng biết ngại nữa à? Đáng yêu quá nhỉ?
Tôi có chút buồn bực liền liếc mắt nhìn lên, giọng oán trách:
– Anh để cho tôi ngại thì anh lăn đùng ra bất tỉnh à, tôi cũng là con gái nhé.
Tam thiếu cười đến sảng khoái, anh ấy đột nhiên đi vòng qua tôi, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh tôi, hai mắt nhìn tôi chăm chú:
– Sau này dù nghe bất kỳ ai nói gì em cũng đừng nghĩ linh tinh, tôi rất sợ em sẽ hiểu lầm chuyện gì đó… trong phim toàn là tình tiết kiểu như thế.
Tôi nghe mà phát buồn cười, cũng quên mất là mình đang ngại ngùng:
– Anh cũng biết xem phim quá nhỉ? Nhưng anh yên tâm đi, con người tôi rất lý trí, não tôi nhảy số nhanh hơn trái tim tôi rất nhiều.
Tam thiếu cười mỉm mỉm:
– Lý trí quá cũng không tốt đâu.
– Người như tôi sống lý trí quen rồi, nếu cứ sống theo tình cảm thì tôi đã không bảo vệ được bà nội và bản thân mình bình yên đến giờ phút này…
Tam thiếu bất ngờ nắm lấy tay tôi, bàn tay anh ấy rất lớn, nhiệt độ cơ thể lại ấm khiến tim tôi đang yên bình đột nhiên trở nên rộn ràng nhảy múa. Tôi nhìn anh ấy, ánh nhìn có chút ngượng ngùng cũng có chút bẽn lẽn, đó giờ toàn đánh nhau là nhiều, giờ tự dưng nắm tay thân thiết… có kỳ quá không ạ?
Nắm tay tôi được một lát, anh lại dịu dàng nói:
– Sau này em cứ sống bằng tình cảm, lý trí thì để tôi lo… được không?
Tôi liếc mắt nhìn lên, cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể bẽn lẽn gật gật đầu đồng ý. Đối với cái nắm tay đầy thân thiết như thế này… tôi rất thích đấy!
________________________
Nói được rõ ràng vài chuyện, tôi cũng yên tâm hơn về Tam thiếu. Thật ra mà nói, nếu anh ấy không nói cho tôi biết về chuyện của anh ấy và Lý Tú Uyên, vậy thì tôi cũng không đến mức gọi là không tin tưởng. Nửa tháng trôi qua, Tam thiếu đối xử với tôi rất tốt, con người anh ấy mặc dù khô khan kiệm lời nhưng sống lại rất có tình cảm, lại biết quan tâm đến cảm nhận của người khác. Tam thiếu thuộc kiểu người nói ít làm nhiều, những việc anh ấy làm đều là vì lo nghĩ cho tôi. Dần dà, dù không có tình cảm, tôi cũng trở nên có tình cảm. Mà hiếm ai có thể kháng cự lại sức cuốn hút của Tam thiếu, người đàn ông hoàn hảo đến thế mà…
Hai trụ đuốc đầu tiên đã cháy rực, Kết Huyết vẫn chưa gọi là đi được một nửa trận đường, vẫn còn năm trụ đang tắt, nhưng với tình hình này, tôi nghĩ trước sau gì Kết Huyết cũng thành công mà thôi. Đến khi Kết Huyết thành công, tôi có thể về thăm nhà, còn chuyện của tôi với Tam thiếu thế nào… đợi sau nữa hãy nói vậy.
Thời gian này tôi không nhận được công việc trừ ma nào hết, có thi thoảng Yên bà sẽ gọi hỏi thăm tôi, bà ấy cũng có nói, tổng môn đang ngưng việc nhận đơn hàng vì đang sắp xếp lại môn quán. Rảnh rỗi, tôi đi đây đó với Nhã Thy, tham quan vài nơi mà trước kia tôi chưa tới. Tam thiếu không phải đi làm nhưng có vài ngày anh ấy vẫn phải đến công ty để xem xét sổ sách liên quan các thứ. Hôm nay Tam thiếu cũng không có nhà, tôi thì rảnh rỗi ngồi ở nhà xem tivi, đang xem đến đoạn cao trào thì có điện thoại gọi đến.
– Alo, ai đấy ạ?
– Xin chào, ngài có phải là Tiểu Bình Tiên sư không?
– Đúng là tôi.
– À tôi là người quen của Ngô thiếu giới thiệu, tôi hiện tại có chuyện cần nhờ Tiên sư.
– Là có chuyện gì vậy?
Đầu dây bên kia im lặng một lát:
– Chuyện này… phải nhờ Tiên sư đích thân đi tới nhà tôi một chuyến, tôi cũng không biết giải thích thế nào cho Tiên sư hiểu. Nhưng đại khái là… nhà tôi giống như là có quỷ ám.
Tôi nheo nheo mày, hỏi lại:
– Anh là người quen của Ngô Kiến Vũ?
– Dạ đúng vậy, cậu ấy nói pháp thuật của ngài rất cao thâm, nếu ngài không tin tôi, ngài có thể gọi cho Ngô thiếu để hỏi. Tôi cam đoan tôi không phải loại người lừa gạt, ngài có thể tin tôi.
– Được rồi, tôi tin anh, anh cho tôi địa chỉ, lát nữa tôi sẽ đến.
– Dạ được.
Người đàn ông trong điện thoại gửi cho tôi địa chỉ, nửa tiếng sau tôi đã tìm được nhà, là một căn biệt thự nhỏ ở khu biệt thự gần với Giang gia. Ra đón tiếp tôi còn có cả Ngô thiếu gia Ngô Kiến Vũ, vừa thấy anh ta, tôi đã ngạc nhiên, hỏi:
– Sao anh cũng ở đây?
Kiến Vũ cười rạng rỡ:
– Khách hàng của em là bạn của anh, anh lại là bạn của em, anh đứng ra giới thiệu nên anh phải có mặt chứ.
Tôi lườm nguýt anh ta một phát, lúc này mới quay sang người đàn ông đang đứng bên cạnh anh ta, tôi cất giọng chào hỏi:
– Chào anh, tôi là Tiên sư Tiểu Bình.
Người đàn ông gật đầu chào lại tôi:
– Chào Tiên sư, tôi tên là Mẫn, tôi nghe Kiến Vũ nói cô còn rất trẻ, lại không nghĩ là cô trẻ đến như vậy.
Tôi cười xã giao:
– Ra nghề sớm thôi mà.
– Tôi cũng nghĩ vậy, mời Tiên sư vào nhà, vào nhà uống nước trước rồi nói chuyện sau.
Đây là khu biệt thự đắc tiền ở thị trấn cổ, nhà họ Giang cũng ở trong khu này. Nhà ở đây thì không cần bàn cãi gì nhiều, phía trước có cây xanh, phía sau giáp với sông, xa xa còn có núi, không gian khoáng đãng, khí hậu trong lành mát mẻ. Chỉ là khi tôi bước vào trong nhà, tôi lại có cảm giác khác hẳn với khi ở bên ngoài. Ở bên ngoài có nắng, nhiệt độ cũng gọi là ấm áp dễ chịu, vậy mà ở bên trong nhà nhiệt độ lại thấp đến đáng sợ, phải nói là rất lạnh lẽo. Biệt thự bên ngoài hào nhoáng, bên trong lại đơn giản đến khó tin, có chút tò mò, tôi liền hỏi:
– Anh Mẫn, nhà này có phải anh đang ở không?
Anh Mẫn ngồi xuống ghế sô pha, anh ta vừa rót nước cho tôi vừa nói:
– Tiên sư nhìn đúng rồi, nhà này là tôi mua lại của chủ trước, mục đích mua để khi nào gia đình lên đây nghỉ dưỡng thì có chỗ ở… tôi không thường ở đây.
Thì ra là như vậy, bảo sao trong nhà lại lạnh lẽo đến thế. Phàm là nhà không có người ở, bên trong nhà sẽ rất lạnh, không có hơi ấm của bếp núc, cũng không có sinh khí của con người.
– Tôi có thể đi tham quan nhà trước không?
– Có thể, để tôi đưa Tiên sư đi xem.
Tôi đứng dậy đi một vòng, Kiến Vũ cũng đi theo sau tôi, anh ấy vừa đi vừa lo lắng nói vào tai tôi:
– Tiểu Bình… anh cảm thấy ở đây rất kỳ quái.
Tôi khẽ hỏi:
– Kỳ quái thế nào?
– Giống như có người cứ nhìn chằm chằm anh vậy.
– Tôi có thấy ai đâu.
Anh Mẫn cũng lên tiếng:
– Kiến Vũ nói đúng đó Tiên sư, ngày hôm qua tôi và cậu ấy có uống với nhau vài chai ở trong nhà… ban đêm khi cậu ấy về, tôi cũng có cảm giác có người cứ nhìn tôi nhưng tôi đi vòng nhà lại không tìm thấy ai cả.
Kiến Vũ lại hỏi:
– Anh đã kiểm tra khắp nhà chưa? Có khi nào vì nhà không có người ở nên có ai vào đây ở không?
Anh Mẫn lắc đầu:
– Hôm qua tôi đã đi xem xét vòng nhà, đúng thật là không có ai, cũng không có dấu hiệu nào chứng tỏ có người đang ở.
Tôi gật gù, anh Mẫn nói đúng, nhà này không có người ngoài vào ở, vì nếu có người ở, ở trong nhà sẽ không lạnh lẽo đến như vậy. Nếu đã không có người… vậy thì…
Tôi đi hết tầng dưới, tiếp theo đó là lên tầng trên, lại đi lên tầng trên nữa, kiểm tra được hai phòng ngủ ở đây, đang định đi đến phòng ngủ thứ ba thì đột nhiên Lọ Trấn Hồn trong túi xách của tôi rung lắc dữ dội, kèm theo đó là một luồng sát khí mạnh mẽ ập tới. Biết có nguy hiểm, tôi liền lấy ra hai cái Hồng phù thả lên, cùng lúc đó đẩy hai người đàn ông phía sau đi xuống, tôi quát lớn:
– Hai người đi xuống đi, nhanh lên!
Hồng phù bay lên nhưng rất nhanh đã bị đánh thành tan tành, biết rõ quỷ hồn trước mặt có khả năng khá mạnh, tôi liền thả lên một cái Xích phù, kiếm đồng cũng được cầm chắc trong tay, tôi quát:
– Ngươi là ma quỷ ở đâu đến thì mau xuất hiện… trước khi ta đánh tan hồn phách của ngươi.
Xích phù tỏa ra một luồng ánh sáng mạnh mẽ bao trùm về phía trước, lúc này, trước mặt tôi đột nhiên xuất hiện một quỷ thể lơ lửng giữa không trung, quỷ thể ấy thét lên từng tiếng nghe rợn người, xung quanh lại bị Xích phù giam cầm, cơ bản là không thể chạy thoát được. Tôi giơ kiếm đồng về phía trước, gằn giọng hỏi:
– Tại sao ngươi lại đến đây tác oai tác quái?
Quỷ hồn kia vùng vẫy, con ngươi trắng dã, cái đầu đứt ra chỉ còn chút da dính lại, lắc lư qua lại trông chẳng khác gì đầu hồ quả lắc, hắn ta gào lên:
– Tôi không hại người… tôi cũng chưa đụng đến hai người kia…
– Ngươi không hại hay là chưa đến lúc hại? Tại sao chết rồi không đi đầu thai mà lại ở đây hù dọa người?
Quỷ hồn kia vừa vùng vẫy trong đau đớn vừa nói:
– Cơ thể tôi không lành lặn… tôi không thể… Tiên sư… xin cô tha cho tôi… tôi chưa hại ai hết…
Đúng thật là hắn ta chưa hại ai hết, nhìn qua cũng chỉ là một quỷ hồn cấp thấp, không tính là ác quỷ, chỉ là…
Tôi vẫn giữ chặt kiếm đồng trong tay, tôi hỏi:
– Ngươi nói thật cho ta biết, ở đây còn có quỷ hồn nào nữa hay không?
Ác quỷ kia lắc lắc đầu, cái đầu ngoẻo qua ngoẻo lại trông kinh dị vô cùng:
– Không có… chỉ có tôi, tôi thấy nhà này không có người ở nên tôi… tôi xin một chỗ tá túc…
– Chắc chứ?
– Tôi chắc… xin Tiên sư bỏ qua cho tôi… xin Tiên sư.
Tôi thu kiếm về rồi lại lấy ra Lọ Trấn Hồn, tôi nghiêm giọng hỏi:
– Tha cho ngươi thì không thể, là ngươi tự đưa đầu đến cho ta bắt cũng không thể trách ta được. Bây giờ ta cho ngươi hai lựa chọn, một là đi xuống Âm Phủ báo danh đầu thai, hai là… bị ta đánh tan hồn phách.
Ác quỷ kia nghe đến đánh tan hồn phách liền như chuột bị dính bẫy, hắn ta quýnh lên, hét loạn:
– Tôi không muốn bị đánh tan hồn phách… tôi muốn đi đầu thai… muốn đi đầu thai…
Tôi gật đầu, tương đối hài lòng, giọng nói vang vọng:
– Được, nếu đã vậy… trước ngươi cứ ở tạm trong Lọ Trấn Hồn, ta sẽ hóa duyên cho ngươi sau. Chết rồi thì nên đi đầu thai chuyển kiếp, đừng nghĩ bản thân có thể tu luyện để thành Quỷ Vương, nếu để Diêm Vương biết được, kết quả của các ngươi sẽ rất thảm… đã nghe rõ chưa?
Ác quỷ kia xụi lơ, hắn ta bị Xích phù khống chế đến không còn chút oán khí nào, giọng trì xuống:
– Nghe rõ…
Tôi gật đầu, sau đó mở nút Lọ Trấn Hồn rồi thu hồn phách của ác quỷ kia vào trong lọ. Thu xong, tôi nhìn quanh một vòng, cười lớn, nói:
– Tưởng gì, chỉ là ác quỷ… quá dễ dàng rồi.
Nói xong, tôi đảo mắt một chút rồi mới đi xuống dưới lầu, vừa thấy hai người Kiến Vũ và anh Mẫn, tôi liền kéo bọn họ đi nhanh ra ngoài, tôi nói gấp:
– Anh Mẫn, anh có bỏ cái gì ở trong nhà này không, nếu có thì mau đến lấy rồi đi theo tôi?
Anh Mẫn nhìn thấy gương mặt nghiêm trọng của tôi, anh ta gật gật đầu rồi gấp rút đi vào trong phòng lấy balo điện thoại sau đó chạy nhanh về phía tôi. Tôi kéo hai người đàn ông này ra ngoài, sau đó để anh Mẫn khóa cửa nhà lại. Thấy anh Mẫn đã làm xong xuôi, tôi liền nói:
– Xong rồi, tôi mới diệt trừ yêu ma xong, anh trước tiên đừng đến đây ở vội… đợi vài ngày nữa rồi hãy đến, nhớ chưa?
Anh Mẫn gật gật đầu:
– Tôi nhớ rồi…
Tôi liếc mắt nhìn lên tầng trên, lại nói lớn:
– Coi như xong, giờ anh theo tôi đi ăn chút gì đi, coi như ăn mừng vừa bắt được quỷ.
– Được được.
Nói rồi, cả ba người bọn tôi kéo nhau đi ra ngoài, lúc ra đến cổng, tôi khẽ liếc mắt nhìn vào trong, ở phía tầng hai, căn phòng cuối cùng giáp với cửa sổ… có một ánh mắt đỏ rực đang dõi theo bọn tôi. Tôi khẽ cười thầm trong lòng, bọn quỷ này… bây giờ còn biết bày kế lừa gạt cả Tiên sư, bọn chúng nghĩ tôi là đồ ngu chắc?
Cuối cùng cũng gặp được Lệ quỷ, quá tốt rồi!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!